Xao Động
Chương 8: Ngày thứ ba
Một giấc ngủ này Diệp Địch Sinh ngủ thật sự sâu.
Lúc hắn tỉnh lại căn phòng vẫn hôn ám như cũ, trên ngực kê một cái đầu bù xù. Diệp Địch Sinh không thoải mái động động thân mình, nam nhân tay dài chân dài đưa tay đè lại bờ vai của hắn, cả người trần trụi cuộn tròn vào trong lòng hắn, vẫn duy trì tư thế giống như trước khi hắn chìm vào giấc ngủ.
Cả người Diệp Địch Sinh đều dính nị một mảnh, rất không thoải mái. Hắn nhíu nhíu mày, đẩy đẩy Tần Tự ra, không nghĩ tới tay hắn vừa chạm lên người y, người nọ liền mở mắt.
Đôi mắt tối màu nhìn thẳng vào hắn, mang theo một tia mờ mịt và hoảng hốt của người vừa mới tỉnh ngủ. Lần đầu tiên Diệp Địch Sinh nhìn thấy ánh mắt của Tần Tự ở khoảng cách gần như vậy. Mắt của nam nhân không tính lớn, hai mí mắt hơi mờ nhạt, lông mi thẳng tắp và hơi rậm rạp, mày khí mắt kiếm, mười phần dương cương. Nhưng một đại nam nhân như vậy, tối hôm qua còn nằm dưới thân hắn, giang chân ra…… Diệp Địch Sinh xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy gân xanh ở nơi đó cơ hồ có xu hướng bạo liệt.
“Ta muốn đi tắm rửa, ngươi tránh ra một chút." Diệp Địch Sinh cảm giác giống như hắn vừa nắm được nhược điểm nào đó của Tần Tự. Ngữ khí của hắn không giống như mấy ngày trước, trào phúng mà lạnh lùng, ngược lại thật sự giống như là đang ra lệnh, mà Tần Tự lại chắc chắn sẽ không làm gì hắn.
Tần Tự trừng mắt nhìn, không quá tình nguyện cọ cọ lồng ngực của hắn, lười biếng ngáp một cái “Ta muốn ngủ tiếp……"
“Mình ngươi ngủ đi." Trên thân thể của hai người đều không có một mảnh vải nào, Diệp Địch Sinh có thể cảm giác được cái căn gì đó mềm nhũn của Tần Tự khẽ cọ xát trên đùi hắn, sắc mặt hắn trở nên xanh trắng, xê dịch thân thể, tránh khỏi việc bị Tần Tự đụng vào.
“Còn có, ta đói bụng."
“Ân?" Tần Tự nghe hắn nói đói bụng, lập tức muốn ngồi ngay dậy, chỉ có điều động tác này vừa được y tiến hành một nửa, gương mặt của y liền trở nên cương ngạnh, khép lại hai chân. Ánh mắt của Diệp Địch Sinh đảo qua một chút, vừa lúc nhìn thấy có một dòng tinh dịch trong suốt chảy xuống hai bên đùi của y, hắn mạnh mẽ tỉnh ngộ, hiểu được đây là làm sao, sắc mặt tái nhợt bỗng chốc trướng đến đỏ bừng.
“Ta với ngươi cùng nhau tắm đi, tắm xong ta đi mua bữa sáng cho ngươi ăn." Tần Tự ngược lại lại không quan tâm lấy một bộ quần áo xoa xoa dấu vết giữa hai chân. Diệp Địch Sinh không thể làm gì, chỉ biết cùng với y cùng nhau vào phòng tắm. Trên chân hắn không có còng chân, phỏng chừng Tần Tự vẫn lo lắng hắn sẽ chạy.
Diệp Địch Sinh tắm rửa từ trước đến nay vốn nhanh chóng, hai ba phát liền bôi xong xà bông, rửa sạch thân thể. Hắn đóng vòi hoa sen, xem nhẹ nam nhân vẻ mặt không được tự nhiên đang ngồi trong bồn tắm, hắn lấy một tấm khăn mặt sạch sẽ vây quanh hạ thân liền muốn đi ra ngoài.
“Địch Sinh." Tần Tự bỗng nhiên gọi hắn lại, thanh âm hơi nhỏ, mang theo khẩn cầu “Ngươi có thể hay không…… Giúp ta một chút……"
“Làm sao?" Diệp Địch Sinh hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân tất yếu phải bảo trì kiên nhẫn.
“Bên trong có gì đó không sạch sẽ…… Ta không biết phải lấy ra như thế nào……" Tần Tự giống như một con chó có thân hình to lớn ngồi ở bên trong bồn tắm, trên lông mi dính một giọt nước, thoạt nhìn có chút đáng thương ngoài ý muốn.
Nhưng Diệp Địch Sinh sẽ không mềm lòng, nam nhân này tính tình có khi tốt có khi xấu, một phút trước còn ôn nhu săn sóc, ngay sau đó liền thò tay muốn bóp cổ hắn. Hắn có thể lợi dụng nhược điểm của y, nhưng vẫn không có tự tin nghĩ rằng bản thân có thể khống chế toàn cục.
“Muốn ta hỗ trợ?" Diệp Địch Sinh mặt không có chút biến hóa nào, nói.
“Ân." Tần Tự gật gật đầu, nhìn hắn chờ mong.
Diệp Địch Sinh đi qua, cúi xuống, một chân quỳ xuống nền nhà ở bên ngoài bồn tắm lớn, để thân thể ngang bằng với tầm mắt của Tần Tự “Ngươi xoay lưng qua đi, mở chân ra."
Tần Tự ngoan ngoãn làm theo, quỳ xuống, ghé vào bên trong bồn tắm đã xả nước được một nửa, cái mông cong mẩy quay về phía hắn, hơi hơi đung đưa trên mặt nước. Diệp Địch Sinh mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trấn định lấy tay tách mở hai phiến mông, tiểu huyệt sưng đỏ ở giữa xuất hiện ở trong tầm nhìn của hắn, nếp uốn ở huyệt khẩu còn dính một chút tinh dịch màu trắng sữa.
Diệp Địch Sinh nâng bàn tay ướt nhẹp lên, cau mày thò một ngón tay đi vào, sờ soạng xung quanh bên trong nội bích nóng ẩm. Xúc cảm trơn trượt khiến hắn có chút tâm phiền ý loạn, qua loa giúp Tần Tự thanh lý một chút, liền quay trở lại bồn rửa tay, lấy một ít nước rửa tay liều mạng kì cọ ngón tay.
“Ngươi hình như có tính khiết phích?" Tần Tự mặc quần áo, ở một bên đăm chiêu nhìn hắn.
Diệp Địch Sinh rửa tay đến lần thứ năm, cuối cùng mới cảm nhận được loại cảm giác chán ghét này đã tiêu tán kha khá. Hắn không trả lời Tần Tự, bọc khăn tắm quanh hạ thân, khẩn cấp đẩy cửa phòng tắm ra.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Diệp Địch Sinh lại bị đeo còng chân vào. Thực ra khi nhìn thấy Tần Tự cầm cái xích sắt màu trắng bạc đi tới, trong lòng hắn toát ra một loại ý tưởng phản kháng thậm chí là chạy trốn, nhưng lúc này Tần Tự ở trong mắt hắn hoàn toàn là một quả bom hẹn giờ lúc nào cũng có khả năng bùng nổ, hắn không muốn mạo hiểm tính mạng đi chọc giận y.
“Uy, cữu cữu……" Diệp Địch Sinh ngồi trên sô pha, nhìn qua thì ánh mắt của hắn đang dừng trên tập tranh đặt ở đầu gối, thực ra lỗ tai của hắn đang dựng thẳng lên, nghe Tần Tự đang cùng với một người khác nói chuyện.
“…… Ta biết, ta sẽ qua." Không biết đầu dây kia nói những gì, sắc mặt của Tần Tự có chút giãy dụa. Diệp Địch Sinh nhìn thấy y gãi gãi mái tóc ngắn ngủn, mày rậm nhíu chặt.
Bất quá, cuối cùng thì so với ngày hôm qua vẫn tốt hơn một chút, không có đập di động. Xem ra quan hệ giữa y cùng với cữu cữu, so với mẹ đẻ của hắn tốt hơn.
“Địch Sinh……" Tần Tự đi tới, muốn nói lại thôi.
“Ngươi muốn đi ra ngoài?" Diệp Địch Sinh giúp y nói tiếp.
Tần Tự vội vàng gật gật đầu “Ngươi ở nhà, nếu như chán có thể dùng máy tính của ta xem phim. Thế nhưng không có internet, ngươi có muốn xem không?"
“Không cần." Diệp Địch Sinh khép tập tranh lại, đứng dậy đi đến bên cạnh máy chế biến nước, lấy một ly nước lạnh “Nếu ngươi đã đem ta tù cấm ở trong này, còn chiếu cố nhu cầu về tinh thần của ta, có phải có chút đáng cười hay không?"
Tần Tự không đáp lại, mà đi vào phòng, cầm máy tính apple của y ra, đặt ở trước mặt của Diệp Địch Sinh để lấy lòng.
“Lúc ngươi chán có thể xem cũng được, phim đều để ở trong ổ D. Giữa trưa nếu ta vẫn chưa về, ta có làm cơm cùng với sandwich để trên bàn cho ngươi, còn có nước chanh, đói bụng liền ăn. Chỗ đó ngươi có thể với được, ta đã tính rồi."
Diệp Địch Sinh liếc mắt nhìn bàn ăn ở trong góc tường, ở bên trên có đặt một hộp giữ ấm trong suốt. Hắn căn bản chưa từng chú ý, không biết Tần Tự vào bếp làm sandwich từ lúc nào.
“Ta đi." Tần Tự giống như đã quen với việc hắn trầm mặc, y cầm lấy chìa khóa cùng ví tiền, đổi một đôi giày vải màu đen, xoay người đi ra khỏi cửa phòng khách.
Tần Tự lái xe ra khỏi tiểu khu, lái xe đi một lúc lâu, mới đến cửa lớn của một viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão tư nhân này được bí ẩn xây dựng ở giữa sườn núi, bao quanh toàn là cây xanh, ngói đen tường trắng, phong cách kiến trúc có vài phần bóng dáng của kiến trúc đời nhà Huy. Tần Tự chào hỏi bảo vệ, đi vào cửa lớn, trực tiếp đi tới một cái bát giác đình cách đó không xa.
Trong đình, có một lão nhân đã qua tuổi hoa giáp đang ngồi trên xe lăn, đầu hơi hơi lệch về một bên, vẻ mặt thả lỏng, giống như đang hưởng thụ ánh nắng ấm áp của buổi trưa. Đứng bên cạnh ông là một nam nhân trung niên có thân hình hơi gầy, giữa mi nhãn cơ hồ có một chút bóng dáng của Tần Phi.
“Tiểu Tự, ngươi đến." Nam nhân trung niên, cũng chính là cữu cữu của Tần Tự – Tần Khải nhìn thấy y, lập tức đi lên phía trước, vui sướng vỗ vỗ bả vai của y một cái."Ta từ Mỹ trở về chuyện đầu tiên là muốn đi nhìn ngươi, không ngờ trên đường xảy ra chút biến cố, không đến được. Vừa lúc ở bên này ông ngoại ngươi phát sinh một chút tình huống mới, ta nghĩ ngươi cũng nên đến xem."
“Tình huống mới?" Tần Tự dùng khóe mắt liếc nhìn lão nhân ngồi ở trên xe lăn, Tần Quốc Bình so với lần gặp trước còn già hơn rất nhiều, tóc hoa râm, gương mặt gầy guộc phủ đầy nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu và vô thần hơi hơi hé mở, khiến Tần Tự chỉ nhìn thoáng qua một cái mà tâm trở nên khiếp sợ.
Tần Khải quay đầu nhìn lão nhân ngồi trên xe lăn, kéo Tần Tự sang một bên, nhỏ giọng nói “Năm ngoái không phải thuê một hộ công mới sao… Mấy ngày hôm trước, hộ công uy cơm, không biết vì sao chọc giận ông ngoại ngươi, ông ngoại ngươi suýt nữa dùng đũa đâm vào trong mắt của người ta….. Việc này sau khi bị lộ ra, các hộ công khác cũng không dám quay lại chiếu cố ông ngoại ngươi."
Tần Tự nhíu nhíu mày “Ông ngoại…… Không có uống thuốc sao?"
Tần Khải thở dài “Ông ngoại ngươi không muốn uống thuốc, ngươi nếu ép buộc, ông ngoại ngươi sẽ cùng ngươi gây hấn. Ta với mụ ngươi đang thương lượng, định đưa ông ngoại ngươi đến bệnh viện tâm thần ở trong khu vực trung tâm –"
“A Phi…… Là A Phi đến sao……"
Tần Quốc Bình ngồi trên xe lăn, tựa hồ là đã hưởng thụ đủ ánh nắng, mở mắt ra, đôi mắt đục ngầu tìm kiếm bốn xung quanh, nhìn thấy hai thân ảnh cách đó không xa, trong đó có một người có khuôn mặt nhìn qua có chút quen mắt.
“Ba, ta là Tần Khải, không phải Tiểu Phi." Tần Khải đành phải tạm thời gián đoạn cuộc nói chuyện với Tần Tự, trở lại trước mặt Tần Quốc Bình, trấn an ông.
“Nói bậy bạ gì đó…… Rõ ràng ngươi chính là A Phi." Tần Quốc Bình nhếch môi nở nụ cười, sờ sờ cánh tay Tần Khải. Ông nhìn thấy có một thân ảnh khác vẫn còn đang đứng ở đằng xa không nhúc nhích, không khỏi khi hoặc nói “Người kia là ai a? A Phi, ngươi bảo hắn lại đây cho ta xem."
Tần Khải dùng ánh mắt ra hiệu cho Tần Tự một chút, Tần Tự tuy rằng không quá vui, nhưng vẫn kiên trì đi qua, nhận lấy sự chấp nhận của Tần Quốc Bình.
“Đây không phải cái tên tiểu tử của Hứa gia kia sao…… Hắn làm sao lại đến đây?" Tần Quốc Bình nheo mắt, đôi lông mi xám trắng dần dần nhăn lại, ông chỉ vào Tần Tự, ngữ điệu chán ghét mà căm hận “A Phi, mau bảo hắn đi! Ta không muốn nhìn thấy hắn!"
“Ba, ngươi nhận nhầm, hắn không phải người Hứa gia, hắn là cháu ngoại của ngài a." Tần Khải không nghĩ tới chỉ mới hai năm không gặp, ký ức của Tần Quốc Bình lại rối loạn lợi hại đến như thế.
Tần Tự nhếch nhếch khóe miệng, tựa hồ đã quá quen thuộc với chuyện như thế này. Y nhét hai tay vào trong túi quần, lùi về sau hai bước, mắt nhìn Tần Khải “Ngươi bảo ta ta liền đến, hiện tại người đã nhìn xong, có thể đi rồi chứ?"
“A Phi, mau đuổi hắn đi! Tên bạch nhãn lang này lúc trước cưới ngươi vốn không có ý tốt!" Tần Quốc Bình căn bản không tin lời Tần Khải, ông nhìn thấy sự thờ ơ trên mặt Tần Tự, còn không có một điểm áy náy nào, trong lòng càng thêm oán giận, thậm chí run run rẩy rẩy muốn đứng lên khỏi xe lăn.
Lúc hắn tỉnh lại căn phòng vẫn hôn ám như cũ, trên ngực kê một cái đầu bù xù. Diệp Địch Sinh không thoải mái động động thân mình, nam nhân tay dài chân dài đưa tay đè lại bờ vai của hắn, cả người trần trụi cuộn tròn vào trong lòng hắn, vẫn duy trì tư thế giống như trước khi hắn chìm vào giấc ngủ.
Cả người Diệp Địch Sinh đều dính nị một mảnh, rất không thoải mái. Hắn nhíu nhíu mày, đẩy đẩy Tần Tự ra, không nghĩ tới tay hắn vừa chạm lên người y, người nọ liền mở mắt.
Đôi mắt tối màu nhìn thẳng vào hắn, mang theo một tia mờ mịt và hoảng hốt của người vừa mới tỉnh ngủ. Lần đầu tiên Diệp Địch Sinh nhìn thấy ánh mắt của Tần Tự ở khoảng cách gần như vậy. Mắt của nam nhân không tính lớn, hai mí mắt hơi mờ nhạt, lông mi thẳng tắp và hơi rậm rạp, mày khí mắt kiếm, mười phần dương cương. Nhưng một đại nam nhân như vậy, tối hôm qua còn nằm dưới thân hắn, giang chân ra…… Diệp Địch Sinh xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy gân xanh ở nơi đó cơ hồ có xu hướng bạo liệt.
“Ta muốn đi tắm rửa, ngươi tránh ra một chút." Diệp Địch Sinh cảm giác giống như hắn vừa nắm được nhược điểm nào đó của Tần Tự. Ngữ khí của hắn không giống như mấy ngày trước, trào phúng mà lạnh lùng, ngược lại thật sự giống như là đang ra lệnh, mà Tần Tự lại chắc chắn sẽ không làm gì hắn.
Tần Tự trừng mắt nhìn, không quá tình nguyện cọ cọ lồng ngực của hắn, lười biếng ngáp một cái “Ta muốn ngủ tiếp……"
“Mình ngươi ngủ đi." Trên thân thể của hai người đều không có một mảnh vải nào, Diệp Địch Sinh có thể cảm giác được cái căn gì đó mềm nhũn của Tần Tự khẽ cọ xát trên đùi hắn, sắc mặt hắn trở nên xanh trắng, xê dịch thân thể, tránh khỏi việc bị Tần Tự đụng vào.
“Còn có, ta đói bụng."
“Ân?" Tần Tự nghe hắn nói đói bụng, lập tức muốn ngồi ngay dậy, chỉ có điều động tác này vừa được y tiến hành một nửa, gương mặt của y liền trở nên cương ngạnh, khép lại hai chân. Ánh mắt của Diệp Địch Sinh đảo qua một chút, vừa lúc nhìn thấy có một dòng tinh dịch trong suốt chảy xuống hai bên đùi của y, hắn mạnh mẽ tỉnh ngộ, hiểu được đây là làm sao, sắc mặt tái nhợt bỗng chốc trướng đến đỏ bừng.
“Ta với ngươi cùng nhau tắm đi, tắm xong ta đi mua bữa sáng cho ngươi ăn." Tần Tự ngược lại lại không quan tâm lấy một bộ quần áo xoa xoa dấu vết giữa hai chân. Diệp Địch Sinh không thể làm gì, chỉ biết cùng với y cùng nhau vào phòng tắm. Trên chân hắn không có còng chân, phỏng chừng Tần Tự vẫn lo lắng hắn sẽ chạy.
Diệp Địch Sinh tắm rửa từ trước đến nay vốn nhanh chóng, hai ba phát liền bôi xong xà bông, rửa sạch thân thể. Hắn đóng vòi hoa sen, xem nhẹ nam nhân vẻ mặt không được tự nhiên đang ngồi trong bồn tắm, hắn lấy một tấm khăn mặt sạch sẽ vây quanh hạ thân liền muốn đi ra ngoài.
“Địch Sinh." Tần Tự bỗng nhiên gọi hắn lại, thanh âm hơi nhỏ, mang theo khẩn cầu “Ngươi có thể hay không…… Giúp ta một chút……"
“Làm sao?" Diệp Địch Sinh hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân tất yếu phải bảo trì kiên nhẫn.
“Bên trong có gì đó không sạch sẽ…… Ta không biết phải lấy ra như thế nào……" Tần Tự giống như một con chó có thân hình to lớn ngồi ở bên trong bồn tắm, trên lông mi dính một giọt nước, thoạt nhìn có chút đáng thương ngoài ý muốn.
Nhưng Diệp Địch Sinh sẽ không mềm lòng, nam nhân này tính tình có khi tốt có khi xấu, một phút trước còn ôn nhu săn sóc, ngay sau đó liền thò tay muốn bóp cổ hắn. Hắn có thể lợi dụng nhược điểm của y, nhưng vẫn không có tự tin nghĩ rằng bản thân có thể khống chế toàn cục.
“Muốn ta hỗ trợ?" Diệp Địch Sinh mặt không có chút biến hóa nào, nói.
“Ân." Tần Tự gật gật đầu, nhìn hắn chờ mong.
Diệp Địch Sinh đi qua, cúi xuống, một chân quỳ xuống nền nhà ở bên ngoài bồn tắm lớn, để thân thể ngang bằng với tầm mắt của Tần Tự “Ngươi xoay lưng qua đi, mở chân ra."
Tần Tự ngoan ngoãn làm theo, quỳ xuống, ghé vào bên trong bồn tắm đã xả nước được một nửa, cái mông cong mẩy quay về phía hắn, hơi hơi đung đưa trên mặt nước. Diệp Địch Sinh mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trấn định lấy tay tách mở hai phiến mông, tiểu huyệt sưng đỏ ở giữa xuất hiện ở trong tầm nhìn của hắn, nếp uốn ở huyệt khẩu còn dính một chút tinh dịch màu trắng sữa.
Diệp Địch Sinh nâng bàn tay ướt nhẹp lên, cau mày thò một ngón tay đi vào, sờ soạng xung quanh bên trong nội bích nóng ẩm. Xúc cảm trơn trượt khiến hắn có chút tâm phiền ý loạn, qua loa giúp Tần Tự thanh lý một chút, liền quay trở lại bồn rửa tay, lấy một ít nước rửa tay liều mạng kì cọ ngón tay.
“Ngươi hình như có tính khiết phích?" Tần Tự mặc quần áo, ở một bên đăm chiêu nhìn hắn.
Diệp Địch Sinh rửa tay đến lần thứ năm, cuối cùng mới cảm nhận được loại cảm giác chán ghét này đã tiêu tán kha khá. Hắn không trả lời Tần Tự, bọc khăn tắm quanh hạ thân, khẩn cấp đẩy cửa phòng tắm ra.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Diệp Địch Sinh lại bị đeo còng chân vào. Thực ra khi nhìn thấy Tần Tự cầm cái xích sắt màu trắng bạc đi tới, trong lòng hắn toát ra một loại ý tưởng phản kháng thậm chí là chạy trốn, nhưng lúc này Tần Tự ở trong mắt hắn hoàn toàn là một quả bom hẹn giờ lúc nào cũng có khả năng bùng nổ, hắn không muốn mạo hiểm tính mạng đi chọc giận y.
“Uy, cữu cữu……" Diệp Địch Sinh ngồi trên sô pha, nhìn qua thì ánh mắt của hắn đang dừng trên tập tranh đặt ở đầu gối, thực ra lỗ tai của hắn đang dựng thẳng lên, nghe Tần Tự đang cùng với một người khác nói chuyện.
“…… Ta biết, ta sẽ qua." Không biết đầu dây kia nói những gì, sắc mặt của Tần Tự có chút giãy dụa. Diệp Địch Sinh nhìn thấy y gãi gãi mái tóc ngắn ngủn, mày rậm nhíu chặt.
Bất quá, cuối cùng thì so với ngày hôm qua vẫn tốt hơn một chút, không có đập di động. Xem ra quan hệ giữa y cùng với cữu cữu, so với mẹ đẻ của hắn tốt hơn.
“Địch Sinh……" Tần Tự đi tới, muốn nói lại thôi.
“Ngươi muốn đi ra ngoài?" Diệp Địch Sinh giúp y nói tiếp.
Tần Tự vội vàng gật gật đầu “Ngươi ở nhà, nếu như chán có thể dùng máy tính của ta xem phim. Thế nhưng không có internet, ngươi có muốn xem không?"
“Không cần." Diệp Địch Sinh khép tập tranh lại, đứng dậy đi đến bên cạnh máy chế biến nước, lấy một ly nước lạnh “Nếu ngươi đã đem ta tù cấm ở trong này, còn chiếu cố nhu cầu về tinh thần của ta, có phải có chút đáng cười hay không?"
Tần Tự không đáp lại, mà đi vào phòng, cầm máy tính apple của y ra, đặt ở trước mặt của Diệp Địch Sinh để lấy lòng.
“Lúc ngươi chán có thể xem cũng được, phim đều để ở trong ổ D. Giữa trưa nếu ta vẫn chưa về, ta có làm cơm cùng với sandwich để trên bàn cho ngươi, còn có nước chanh, đói bụng liền ăn. Chỗ đó ngươi có thể với được, ta đã tính rồi."
Diệp Địch Sinh liếc mắt nhìn bàn ăn ở trong góc tường, ở bên trên có đặt một hộp giữ ấm trong suốt. Hắn căn bản chưa từng chú ý, không biết Tần Tự vào bếp làm sandwich từ lúc nào.
“Ta đi." Tần Tự giống như đã quen với việc hắn trầm mặc, y cầm lấy chìa khóa cùng ví tiền, đổi một đôi giày vải màu đen, xoay người đi ra khỏi cửa phòng khách.
Tần Tự lái xe ra khỏi tiểu khu, lái xe đi một lúc lâu, mới đến cửa lớn của một viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão tư nhân này được bí ẩn xây dựng ở giữa sườn núi, bao quanh toàn là cây xanh, ngói đen tường trắng, phong cách kiến trúc có vài phần bóng dáng của kiến trúc đời nhà Huy. Tần Tự chào hỏi bảo vệ, đi vào cửa lớn, trực tiếp đi tới một cái bát giác đình cách đó không xa.
Trong đình, có một lão nhân đã qua tuổi hoa giáp đang ngồi trên xe lăn, đầu hơi hơi lệch về một bên, vẻ mặt thả lỏng, giống như đang hưởng thụ ánh nắng ấm áp của buổi trưa. Đứng bên cạnh ông là một nam nhân trung niên có thân hình hơi gầy, giữa mi nhãn cơ hồ có một chút bóng dáng của Tần Phi.
“Tiểu Tự, ngươi đến." Nam nhân trung niên, cũng chính là cữu cữu của Tần Tự – Tần Khải nhìn thấy y, lập tức đi lên phía trước, vui sướng vỗ vỗ bả vai của y một cái."Ta từ Mỹ trở về chuyện đầu tiên là muốn đi nhìn ngươi, không ngờ trên đường xảy ra chút biến cố, không đến được. Vừa lúc ở bên này ông ngoại ngươi phát sinh một chút tình huống mới, ta nghĩ ngươi cũng nên đến xem."
“Tình huống mới?" Tần Tự dùng khóe mắt liếc nhìn lão nhân ngồi ở trên xe lăn, Tần Quốc Bình so với lần gặp trước còn già hơn rất nhiều, tóc hoa râm, gương mặt gầy guộc phủ đầy nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu và vô thần hơi hơi hé mở, khiến Tần Tự chỉ nhìn thoáng qua một cái mà tâm trở nên khiếp sợ.
Tần Khải quay đầu nhìn lão nhân ngồi trên xe lăn, kéo Tần Tự sang một bên, nhỏ giọng nói “Năm ngoái không phải thuê một hộ công mới sao… Mấy ngày hôm trước, hộ công uy cơm, không biết vì sao chọc giận ông ngoại ngươi, ông ngoại ngươi suýt nữa dùng đũa đâm vào trong mắt của người ta….. Việc này sau khi bị lộ ra, các hộ công khác cũng không dám quay lại chiếu cố ông ngoại ngươi."
Tần Tự nhíu nhíu mày “Ông ngoại…… Không có uống thuốc sao?"
Tần Khải thở dài “Ông ngoại ngươi không muốn uống thuốc, ngươi nếu ép buộc, ông ngoại ngươi sẽ cùng ngươi gây hấn. Ta với mụ ngươi đang thương lượng, định đưa ông ngoại ngươi đến bệnh viện tâm thần ở trong khu vực trung tâm –"
“A Phi…… Là A Phi đến sao……"
Tần Quốc Bình ngồi trên xe lăn, tựa hồ là đã hưởng thụ đủ ánh nắng, mở mắt ra, đôi mắt đục ngầu tìm kiếm bốn xung quanh, nhìn thấy hai thân ảnh cách đó không xa, trong đó có một người có khuôn mặt nhìn qua có chút quen mắt.
“Ba, ta là Tần Khải, không phải Tiểu Phi." Tần Khải đành phải tạm thời gián đoạn cuộc nói chuyện với Tần Tự, trở lại trước mặt Tần Quốc Bình, trấn an ông.
“Nói bậy bạ gì đó…… Rõ ràng ngươi chính là A Phi." Tần Quốc Bình nhếch môi nở nụ cười, sờ sờ cánh tay Tần Khải. Ông nhìn thấy có một thân ảnh khác vẫn còn đang đứng ở đằng xa không nhúc nhích, không khỏi khi hoặc nói “Người kia là ai a? A Phi, ngươi bảo hắn lại đây cho ta xem."
Tần Khải dùng ánh mắt ra hiệu cho Tần Tự một chút, Tần Tự tuy rằng không quá vui, nhưng vẫn kiên trì đi qua, nhận lấy sự chấp nhận của Tần Quốc Bình.
“Đây không phải cái tên tiểu tử của Hứa gia kia sao…… Hắn làm sao lại đến đây?" Tần Quốc Bình nheo mắt, đôi lông mi xám trắng dần dần nhăn lại, ông chỉ vào Tần Tự, ngữ điệu chán ghét mà căm hận “A Phi, mau bảo hắn đi! Ta không muốn nhìn thấy hắn!"
“Ba, ngươi nhận nhầm, hắn không phải người Hứa gia, hắn là cháu ngoại của ngài a." Tần Khải không nghĩ tới chỉ mới hai năm không gặp, ký ức của Tần Quốc Bình lại rối loạn lợi hại đến như thế.
Tần Tự nhếch nhếch khóe miệng, tựa hồ đã quá quen thuộc với chuyện như thế này. Y nhét hai tay vào trong túi quần, lùi về sau hai bước, mắt nhìn Tần Khải “Ngươi bảo ta ta liền đến, hiện tại người đã nhìn xong, có thể đi rồi chứ?"
“A Phi, mau đuổi hắn đi! Tên bạch nhãn lang này lúc trước cưới ngươi vốn không có ý tốt!" Tần Quốc Bình căn bản không tin lời Tần Khải, ông nhìn thấy sự thờ ơ trên mặt Tần Tự, còn không có một điểm áy náy nào, trong lòng càng thêm oán giận, thậm chí run run rẩy rẩy muốn đứng lên khỏi xe lăn.
Tác giả :
Xác Đạn