Xao Động
Chương 40: Kết thuc
Không biết là do ai bắt đầu trận làm tình này trước, đợi đến lúc đầu não của Diệp Địch Sinh có chút thanh tỉnh, hắn và Tần Tự đã trần trụi toàn thân dây dưa cùng một chỗ, mảng giường bị hai người chà đạp đến lõm xuống, phát ra tiếng kẽo kẹt đầy thanh thúy. Miệng lưỡi của hai người cơ hồ dính cùng một chỗ, Diệp Địch Sinh khó có thể kiềm chế cho bản thân không đi hôn hôn đôi môi của Tần Tự, đầu lưỡi liếm qua mỗi một góc trong miệng y. Tần Tự cũng nhiệt tình đáp lại hắn, hai tay ôm lấy eo lưng của hắn mỗi lúc một chặt chẽ. Hạ thân của hai người cũng đã vận sức chờ phát động, cứng rắn cọ sát vào với nhau. Diệp Địch Sinh một bên cắn cắn cánh môi của Tần Tự, một bên thò tay với với cái ba lô để ở đầu giường, lấy ra một ống tuýp.
Tần Tự không đợi hắn nói gì đó, đã chủ động tách hai chân ra, tạo thuận lợi cho động tác của thanh niên. Nụ hôn của Diệp Địch Sinh bắt đầu dời xuống, từ cằm của Tần Tự, xuống hầu kết, rồi một đường trượt xuống ***g ngực phập phồng. Hắn dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn đầu nhũ hình dẹt nơi ngực trái của y, đồng thời lấy tay dính thuốc bôi trơn, cẩn thận đưa vào bên trong kẽ mông của Tần Tự. Ngón tay đầu tiên thử tính đảo quanh bên trong huyệt khẩu, trấn an nếp uốn co quắp, đợi đến khi Tần Tự bắt đầu thích ứng, mới cẩn thận đưa thêm một ngón tay vào, kiên nhẫn khai thác bên trong dũng đạo nóng ướt.
“Đau thì phải nói." Diệp Địch Sinh vừa làm công tác khai thác, vừa hôn hôn cơ bụng buộc chặt cùng với da thịt non mềm phần đùi trong của y.
“Ân……" Tần Tự nhìn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng thở phì phò, mi gian có một tia ẩn nhẫn khó có thể nhận ra. Đợi đến khi bên trong cơ thể gia tăng đến ba ngón tay, y gian nan khởi động thân trên, cẳng chân cọ cọ lên thắt lưng của Diệp Địch Sinh “Có thể."
Diệp Địch Sinh ân một tiếng, rút ngón tay ướt nhẹp ra, cúi người hôn lên khóe môi của y một cái, sau đó tách hai chân của Tần Tự ra nâng lên, dùng tư thế quỳ ngồi ở bên hông của y, đưa tay cầm lấy dục vọng đang đứng thẳng thong thả đưa vào bên trong. Vừa mới đi vào, tầng tầng mị thịt liền tranh nhau chen lấn lên phía trước, cuốn lấy tính khí của hắn. Ánh mắt của Diệp Địch Sinh ám ám, nhịn không được dùng thêm chút lực, đỉnh về phía trước.
“A……" Hắn nghe thấy Tần Tự phát ra một tiếng than nhẹ đầy khó chịu, tưởng mình làm y đau, vội vàng cúi đầu. Chỉ là tầm mắt vừa liếc nhìn, hắn liền ngây ngẩn cả người, khóe mắt của Tần Tự thế nhưng lăn xuống hai hàng nước mắt.
“Đau không?"
Diệp Địch Sinh lập tức hoảng hốt, đang muốn rút tính khí của mình ra, hạ thân lại bị nhẹ nhàng cắn một chút, hắn thét một tiếng to, ánh mắt có chút đỏ lên nhìn nam nhân dưới thân. Tần Tự tựa hồ vừa mới kịp phát hiện bản thân thất thố, y xoa xoa khóe mắt, cười cười với Diệp Địch Sinh “Không có việc gì, ngươi có thể dùng lực."
“Tần Tự……" Diệp Địch Sinh có chút do dự.
“Ta thích cảm giác ngươi ở bên trong cơ thể ta." Con ngươi đen bao hàm tình cảm sâu nặng của Tần Tự lẳng lặng nhìn hắn, bởi vì vừa mới được gột rửa bằng nước mắt, đôi mắt kia ở bên trong căn phòng hôn ám phá lệ sáng sủa. “Cho nên, đừng có ngừng, được không?"
Diệp Địch Sinh không nói gì, mà cúi đầu, nặng nề hôn lên môi Tần Tự, hung hăng mút lấy môi lưỡi của y. Đồng thời hạ thân cũng không tiếp tục cố kỵ, dung lực đong đưa vòng eo, một lần lại một lần đâm vào chỗ sâu nhất bên trong dũng đạo mềm mại kia.
“Cáp a……."
Thân thể của Tần Tự không nhịn được lắc lư theo trừu động kịch liệt của hắn, hai tay của y ôm chặt lấy bờ vai của Diệp Địch Sinh, ngón tay dùng lực đến mức cơ hồ sắp bấm vào làn da trơn bóng của thanh niên. Diệp Địch Sinh vốn hiểu rõ thân thể y, tính khí đâm vào bao giờ cũng ma sát qua điểm mẫn cảm nhất kia. Mỗi khi hắn làm vậy, toàn thân của Tân Tự đều sẽ căng thẳng, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở, cũng như than nhẹ. Nghe được âm thanh đó, ngực của Diệp Địch Sinh nóng lên, hạ thân trừu động càng thêm hung mãnh.
“A…… Địch Sinh…… Cáp a……."
Chưa được một lúc, thân thể của hai người đều ướt nhẹp mồ hôi. Diệp Địch Sinh đổi tư thế xâm nhập, vừa xoa nắn cánh mông đầy đặn của y vừa dung lực đưa đẩy. Tần Tự ôm lấy chân của mình, đung đưa không ngừng theo tiết tấu của hắn, sắc mặt vừa thống khổ, vừa như sung sướng.
Diệp Địch Sinh tiếp tục đưa đẩy khoảng mấy trăm cái, khoái cảm dần dần tích lũy đưa hắn đến đỉnh, trong một lần va chạm mạnh mẽ, hai người cơ hồ đồng thời đạt được cao trào.
“A……. Địch Sinh……"
Hạ thân của Tần Tự kẹp chặt lấy tính khí của hắn, đồng thời vong tình la lên tên của hắn.
“Ta ở đây."
Diệp Địch Sinh nhìn sắc mặt mê say khi cao trào của y, dục vọng đã phun trào lại bắn ra một ít dịch thể nóng bỏng.
“Ân……" Nội bích của Tần Tự không thích ứng, co lại một chút, Diệp Địch Sinh bị y kẹp lấy, màu mắt lại có chút thâm trầm. Hắn thong thả rút tính khí của mình ra, yêu thương hôn lên môi Tần Tự.
Hai thân thể ướt nhẹp mồ hôi quấn dính lại với nhau, kết thúc một nụ hôn, hai người đều có chút thiếu dưỡng khí, đành phải ghé trán lại với nhau, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào đối phương.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa chỉ kéo hơn phân nửa, tia sáng không quá rõ ràng. Nhưng Diệp Địch Sinh vẫn có thể nhìn thấu đáy mắt đầy thâm tình của Tần Tự, Tần Tự mò tìm cầm lấy tay của hắn, mười ngón tay của hai người quấn quýt lấy nhau, hưởng thụ giây phút yên tĩnh mà tốt đẹp này. Đột nhiên, Tần Tự ghé sát lại gần hắn, hôn lên khóe môi hắn.
“Diệp Địch Sinh." Hình như đây là lần đầu tiên Tần Tự gọi đầy đủ tên của hắn, ngữ điệu trịnh trọng mà thấp thỏm.
“Ta yêu ngươi."
Diệp Địch Sinh ngẩn người mất vài giây, lập tức ngực liền bị một cỗ vui sướng cự đại khó có thể hình dung tràn ngập. Hắn ôm lấy mặt Tần Tự, khó có thể khống chế hôn lên môi y.
“Ta cũng yêu ngươi." Hắn nhẹ nhàng nỉ non ở bên cạnh khóe môi y.
Tần Tự nghe được câu này, nước mắt lại chảy ra. Y không biết hôm nay, bản thân y vì cái gì trở nên cảm tính như vậy, giống như khi bị phát bệnh. Y cụp mắt, quẫn bách, nghĩ muốn lau đi nước mắt nơi khóe mắt. Cánh tay vừa nâng lên lại bị Diệp Địch Sinh bắt lấy, thanh niên ôn nhu hôn lên nước mắt đang chảy dài trên mặt y “Về sau, ta vẫn luôn cùng ngươi."
“Mặc kệ ngươi về sau sẽ trở thành bộ dáng gì, mặc kệ ngươi bị bệnh hay không bị bệnh, ta đều đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Diệp Địch Sinh lẳng lặng ngưng mắt nhìn y, đáy mắt phảng phất giống một bầu trời sao “Cho nên, ngươi cũng không thể buông tay chính mình, được không?"
Hốc mắt của Tần Tự ướt nhẹp, y dùng lực gật đầu, nức nở nói “Được…… Cảm ơn ngươi……"
Cảm ơn ngươi nguyện ý đi vào thế giới của ta, cảm ơn ngươi nguyện ý ở lại bên cạnh ta, cảm ơn ngươi nguyện ý…… yêu ta.
“Đứa ngốc, nói cám ơn làm gì a."
Diệp Địch Sinh cười cười, kéo đầu y gác lên ngực mình, dùng lực chớp chớp hốc mắt ướt át.
Buổi chiều hôm đó, hai người không đi đâu cả, tắm rửa xong liền oa ở trên giường lớn trong khách sạn, câu được câu mất trò truyện.
Nói chuyện nói chuyện, hai người đều ngủ. Ngủ một giấc đến khi tỉnh lại đã là tám giờ tối, lại là bị tiếng chuông di động của Tần Tự đánh thức.
“Uy……" Tần Tự vẫn còn ngái ngủ, ngồi dậy, cầm lấy di động để ở đầu giường đặt ở bên tai.
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, sắc mặt của y dần dần trở nên có chút phức tạp. Diệp Địch Sinh vốn đang định ôm y ngủ tiếp một lúc nữa, thấy sắc mặt của y, lập tức ngồi dậy, sắc mặt thân thiết.
“Làm sao?" Hắn thấy Tần Tự đóng điện thoại, vội vàng hỏi.
Ánh mắt của Tần Tự có chút vô thố “Là mụ ta gọi điện, nàng nói bảo mẫu nhà Hứa Khiêm đã nói chuyện của ta cho Hứa Khiêm……. Sau đó, Hứa Khiêm muốn gặp mặt ta……"
Sắc mặt của Diệp Địch Sinh thoáng thả lỏng “Vậy ngươi muốn đi gặp hắn sao?"
Tần Tự lắc lắc đầu “Tạm thời không muốn….. Ta nghĩ sáng mai liền trực tiếp lái xe trở về."
Diệp Địch Sinh gật gật đầu “Vậy thì đừng đi, nếu ba ngươi thật sự muốn gặp ngươi, tự nhiên sẽ đến tìm ngươi." Hắn nhanh chóng chuyển hướng đề tài “Hình như vừa qua giờ cơm tối, có đói bụng không? Chúng ta ra ngoài ăn cái gì đi."
“Được a." Tần Tự dừng một chút, bỗng nhiên cười nói “Không bằng đi ăn tiểu tôm hùm."
Sắc mặt của Diệp Địch Sinh đổi đổi “Ăn nhiều tiểu tôm hùm–"
“Đối thân thể không tốt." Tần Tự nhanh chóng nói nốt vế sau câu nói của hắn, nhìn hắn tội nghiệp “Chỉ ăn một lần hôm nay thôi, không được sao? Cách lần ăn trước đã qua nửa tháng rồi……."
Diệp Địch Sinh khẽ cười thầm trong lòng, bất đắc dĩ vỗ vỗ trán y một cái “Chỉ ăn một lần hôm nay a, đây chính là ngươi nói."
“Ân." Tần Tự hớn hở mặt mày bắt đầu mặc quần áo.
Đại khái liên quan đến việc chỉ được ăn duy nhất một bữa tiểu tôm hùm, đêm nay Tần Tự còn ăn đến no hơn cả lần trước, bụng nhỏ đều phồng lên như cái trống. Vì tiêu thực, hai người đi loanh quanh vài vòng ở gần khách sạn, lúc trở về phòng, cái bụng mượt mà của Tần Tự mới nhỏ xuống được một chút.
“Tần Tự, cầm hộ ta bộ quần áo ngủ." Diệp Địch Sinh đi dạo bị ra mồ hôi, vừa trở về khách sạn liền vào phòng tắm tắm rửa.
“Đến." Tần Tự còn đang bận tâm mùi của tiểu tôm hùm, không yên lòng cầm áo ngủ đi qua. Không nghĩ tới cả người cả áo ngủ đều bị kéo vào.
“Làm sao……"
Trong phòng tắm đều tràn ngập sương mù, Diệp Địch Sinh toàn thân trần trụi, tóc mái của hắn còn đang chảy nước, làn da trắng nõn bóng loáng trong làn sương mù như ẩn như hiện. Tần Tự nhìn hắn, hầu kết không tự giác giật giật. Diệp Địch Sinh đặt áo ngủ sang một bên, kéo y vào bên trong bồn tắm lớn, khóe miệng hơi nhếch “Ngươi đã ăn no, nhưng ta còn chưa ăn no đâu."
Mặt Tần Tự quẫn bách đến đỏ bừng, nghĩ đến ban ngày lúc hai người làm tình, bản thân mình vừa thổ lộ đã khóc, phỏng trừng hứng trí của Diệp Địch Sinh đều bị phá tan tành. Y cảm thấy áy náy, chủ động cởi quần áo, ngoan ngoãn nằm vào bên trong bồn tắm.
“Gác chân lên thành bồn tắm, tự mình lấy tay giữ lấy." Ánh mắt của Diệp Địch Sinh ám ám.
Tần Tự ngoan ngoãn làm theo, chỉ là dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Địch Sinh, tính khí giữa hai chân y liền không biết xấu hổ mà bắt đầu đứng thẳng. Y liếm liếm môi, chờ mong nhìn cái người đang quỳ tại giữa hai chân hắn, giọng nói khàn khàn “Địch Sinh……"
Còn mang theo ngữ điệu mềm nhũn, lại càng gióống như làm nũng. Diệp Địch Sinh không thể nhẫn nại lâu lắm, vội vàng làm trơn liền cầm thương tiến vào. Bởi vì buổi chiều hai người vừa mới làm qua, dũng đạo căng chặt kia phá lệ mềm mại ướt át, tràng nhục lấy lòng cắn chặt lấy hắn. Diệp Địch Sinh một bên đỉnh lộng, một bên cũng không quên ai ủi tính khí giữa hai chân y. Kích thích mãnh liệt từ hai phía mang đến khoái cảm mãnh liệt cuộn trào khiến Tần Tự cơ hồ không chịu nổi, cổ y không chịu nổi, ngửa ra sau, đầu cơ hồ lơ lửng ở bên ngoài bồn tắm lớn, tiếng rên rỉ trong miệng một tiếng so một tiếng càng cao vút.
“A a……" Không được bao lâu Tần Tự liền bắn, mà lúc này Diệp Địch Sinh vẫn còn đang hoạt động tiến lên lần cuối cùng.
“Ngươi không nhẫn nại được a." Diệp Địch Sinh niết niết mông y, đem dục vọng của bản thân vùi sâu vào bên trong mật địa căng chặt kia.
Hai người ở trong phòng tắm làm hai lần, lại trở về giường làm thêm một lần. Kết thúc lần cuối cùng, Tần Tự cơ hồ vừa ngã đầu liền ngủ. Mà Diệp Địch Sinh vừa ngáp vừa thanh lý thân thể cho y, cũng ôm y, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau hai người đương nhiên không có cách nào dậy sớm, ngủ đến tận tám giờ hơn hai người mới xuống giường rửa mặt. Thu dọn đồ đạc, xuống phòng ăn trong khách sạn để ăn bữa sáng, hai người liền xuốn garage lấy xe. Đường trở về do Diệp Địch Sinh lái xe, Tần Tự eo lưng còn có chút đau nhức, ngồi ở trên ghế phó lái chưa được một lúc lại ngủ. Diệp Địch Sinh còn phải kể chuyện cười để y nâng cao tinh thần, mới không đến mức ngủ một mạch trên đường đi đến lúc về đến nhà.
“Uy, mụ……"
Lúc gần đến chung cư, Tần Phi lại gọi điện nói chuyện của Hứa Khiêm. Tần Tự nói cho nàng nguyên nhân trở về sớm của mình, vốn muốn nói xong liền treo điện thoại, nhưng nhìn bên mặt của Diệp Địch Sinh, y lại ngập ngừng một lát.
“Mụ, cuối tuần này ngươi rảnh không? Ta muốn dẫn một người đến gặp ngươi……"
Diệp Địch Sinh vốn đang nghe Tần Tự nói chuyện, hắn nhìn đường đi trước mặt, giảm bớt tốc độ xe. Tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như tước, nhưng tim lại đập kịch liệt giống như nổi trống.
Đầu dây bên kia không biết nói gì, Tần Tự cười khẽ một chút “Đúng vậy, chính là hắn."
“Mụ mụ ngươi…… Biết là ta?" Diệp Địch Sinh thấy y tắt điện thoại, thanh âm khô ách, nói.
Tần Tự gật gật đầu “Không chỉ như thế, nàng còn đoán được chúng ta đang yêu nhau."
“Phải không." Diệp Địch Sinh cực lực làm bộ như đang trấn định, trong đầu lại bắt đầu nhớ lại lần trước gặp mặt, bản thân hắn có làm cho Tần Phi lưu lại ấn tượng không tốt hay không. Chung quy, lần này đi gặp Tần Phi, thân phận của hắn không giống lúc trước, hiện tại hắn nhưng là bạn trai Tần Tự, vậy Tần Phi chẳng phải tương đương với mẹ vợ tương lai của hắn…… Nói mẹ vợ, hình như cũng không quá đúng……
“Ngươi khẩn trương a." Tần Tự hiếm có khi thấy được bộ dáng thất thố của hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Diệp Địch Sinh điều chỉnh kính chiếu hậu một cái, khóe miệng giật giạt “Không thể nào. Còn đậu phụ khô không, lấy một bao ra ăn."
Tần Tự úc một tiếng, lấy từ trong ba lô ra một túi đậu phụ khô, cười nói “Không nghĩ tới, nam thần cũng thích ăn loại thực phẩm rác rưởi này a."
Diệp Địch Sinh đột nhiên dừng xe ở ven đường. Hăn quay đầu, nhìn Tần Tự sắc mặt đan tràn ngập sửng sốt, ôm lấy đầu y, ngăn chặn cái môi đang nhếch của y.
“Vẫn là ngươi ăn ngon một điểm……"
Diệp Địch Sinh trừng mắt nhìn, đầu lưỡi ái muội liếm qua cánh môi của y, dưới ánh mắt khiếp sợ của Tần Tự, lại tỏ ra không có việc gì, quay đầu khởi động xe.
Mà Tần Tự, đỏ bừng còn hơn cả tiểu tôm hùm lúc chín, cầm lấy đậu phụ khô, mãi cho đến lúc hai người trở về chung cư, vẫn còn ngốc ngốc ngồi trên sô pha, cười ngây ngô không ngớt.
“Còn ngồi đó cười ngây ngô làm cái gì, còn không mau tiến vào thu dọn quần áo của ngươi." Bên trong phòng ngủ truyền đến thanh âm trong trẻo của Diệp Địch Sinh.
“Úc, đến." Tần Tự để chân trần, vội vàng chạy vào trong phòng ngủ.
Ngoài cửa sổ, bóng cây lay động, tiếng ve kêu ồn ào náo động.
Một mùa hè tốt đẹp, lại sắp bắt đầu.
Hoàn chính văn.
Tần Tự không đợi hắn nói gì đó, đã chủ động tách hai chân ra, tạo thuận lợi cho động tác của thanh niên. Nụ hôn của Diệp Địch Sinh bắt đầu dời xuống, từ cằm của Tần Tự, xuống hầu kết, rồi một đường trượt xuống ***g ngực phập phồng. Hắn dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn đầu nhũ hình dẹt nơi ngực trái của y, đồng thời lấy tay dính thuốc bôi trơn, cẩn thận đưa vào bên trong kẽ mông của Tần Tự. Ngón tay đầu tiên thử tính đảo quanh bên trong huyệt khẩu, trấn an nếp uốn co quắp, đợi đến khi Tần Tự bắt đầu thích ứng, mới cẩn thận đưa thêm một ngón tay vào, kiên nhẫn khai thác bên trong dũng đạo nóng ướt.
“Đau thì phải nói." Diệp Địch Sinh vừa làm công tác khai thác, vừa hôn hôn cơ bụng buộc chặt cùng với da thịt non mềm phần đùi trong của y.
“Ân……" Tần Tự nhìn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng thở phì phò, mi gian có một tia ẩn nhẫn khó có thể nhận ra. Đợi đến khi bên trong cơ thể gia tăng đến ba ngón tay, y gian nan khởi động thân trên, cẳng chân cọ cọ lên thắt lưng của Diệp Địch Sinh “Có thể."
Diệp Địch Sinh ân một tiếng, rút ngón tay ướt nhẹp ra, cúi người hôn lên khóe môi của y một cái, sau đó tách hai chân của Tần Tự ra nâng lên, dùng tư thế quỳ ngồi ở bên hông của y, đưa tay cầm lấy dục vọng đang đứng thẳng thong thả đưa vào bên trong. Vừa mới đi vào, tầng tầng mị thịt liền tranh nhau chen lấn lên phía trước, cuốn lấy tính khí của hắn. Ánh mắt của Diệp Địch Sinh ám ám, nhịn không được dùng thêm chút lực, đỉnh về phía trước.
“A……" Hắn nghe thấy Tần Tự phát ra một tiếng than nhẹ đầy khó chịu, tưởng mình làm y đau, vội vàng cúi đầu. Chỉ là tầm mắt vừa liếc nhìn, hắn liền ngây ngẩn cả người, khóe mắt của Tần Tự thế nhưng lăn xuống hai hàng nước mắt.
“Đau không?"
Diệp Địch Sinh lập tức hoảng hốt, đang muốn rút tính khí của mình ra, hạ thân lại bị nhẹ nhàng cắn một chút, hắn thét một tiếng to, ánh mắt có chút đỏ lên nhìn nam nhân dưới thân. Tần Tự tựa hồ vừa mới kịp phát hiện bản thân thất thố, y xoa xoa khóe mắt, cười cười với Diệp Địch Sinh “Không có việc gì, ngươi có thể dùng lực."
“Tần Tự……" Diệp Địch Sinh có chút do dự.
“Ta thích cảm giác ngươi ở bên trong cơ thể ta." Con ngươi đen bao hàm tình cảm sâu nặng của Tần Tự lẳng lặng nhìn hắn, bởi vì vừa mới được gột rửa bằng nước mắt, đôi mắt kia ở bên trong căn phòng hôn ám phá lệ sáng sủa. “Cho nên, đừng có ngừng, được không?"
Diệp Địch Sinh không nói gì, mà cúi đầu, nặng nề hôn lên môi Tần Tự, hung hăng mút lấy môi lưỡi của y. Đồng thời hạ thân cũng không tiếp tục cố kỵ, dung lực đong đưa vòng eo, một lần lại một lần đâm vào chỗ sâu nhất bên trong dũng đạo mềm mại kia.
“Cáp a……."
Thân thể của Tần Tự không nhịn được lắc lư theo trừu động kịch liệt của hắn, hai tay của y ôm chặt lấy bờ vai của Diệp Địch Sinh, ngón tay dùng lực đến mức cơ hồ sắp bấm vào làn da trơn bóng của thanh niên. Diệp Địch Sinh vốn hiểu rõ thân thể y, tính khí đâm vào bao giờ cũng ma sát qua điểm mẫn cảm nhất kia. Mỗi khi hắn làm vậy, toàn thân của Tân Tự đều sẽ căng thẳng, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở, cũng như than nhẹ. Nghe được âm thanh đó, ngực của Diệp Địch Sinh nóng lên, hạ thân trừu động càng thêm hung mãnh.
“A…… Địch Sinh…… Cáp a……."
Chưa được một lúc, thân thể của hai người đều ướt nhẹp mồ hôi. Diệp Địch Sinh đổi tư thế xâm nhập, vừa xoa nắn cánh mông đầy đặn của y vừa dung lực đưa đẩy. Tần Tự ôm lấy chân của mình, đung đưa không ngừng theo tiết tấu của hắn, sắc mặt vừa thống khổ, vừa như sung sướng.
Diệp Địch Sinh tiếp tục đưa đẩy khoảng mấy trăm cái, khoái cảm dần dần tích lũy đưa hắn đến đỉnh, trong một lần va chạm mạnh mẽ, hai người cơ hồ đồng thời đạt được cao trào.
“A……. Địch Sinh……"
Hạ thân của Tần Tự kẹp chặt lấy tính khí của hắn, đồng thời vong tình la lên tên của hắn.
“Ta ở đây."
Diệp Địch Sinh nhìn sắc mặt mê say khi cao trào của y, dục vọng đã phun trào lại bắn ra một ít dịch thể nóng bỏng.
“Ân……" Nội bích của Tần Tự không thích ứng, co lại một chút, Diệp Địch Sinh bị y kẹp lấy, màu mắt lại có chút thâm trầm. Hắn thong thả rút tính khí của mình ra, yêu thương hôn lên môi Tần Tự.
Hai thân thể ướt nhẹp mồ hôi quấn dính lại với nhau, kết thúc một nụ hôn, hai người đều có chút thiếu dưỡng khí, đành phải ghé trán lại với nhau, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào đối phương.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa chỉ kéo hơn phân nửa, tia sáng không quá rõ ràng. Nhưng Diệp Địch Sinh vẫn có thể nhìn thấu đáy mắt đầy thâm tình của Tần Tự, Tần Tự mò tìm cầm lấy tay của hắn, mười ngón tay của hai người quấn quýt lấy nhau, hưởng thụ giây phút yên tĩnh mà tốt đẹp này. Đột nhiên, Tần Tự ghé sát lại gần hắn, hôn lên khóe môi hắn.
“Diệp Địch Sinh." Hình như đây là lần đầu tiên Tần Tự gọi đầy đủ tên của hắn, ngữ điệu trịnh trọng mà thấp thỏm.
“Ta yêu ngươi."
Diệp Địch Sinh ngẩn người mất vài giây, lập tức ngực liền bị một cỗ vui sướng cự đại khó có thể hình dung tràn ngập. Hắn ôm lấy mặt Tần Tự, khó có thể khống chế hôn lên môi y.
“Ta cũng yêu ngươi." Hắn nhẹ nhàng nỉ non ở bên cạnh khóe môi y.
Tần Tự nghe được câu này, nước mắt lại chảy ra. Y không biết hôm nay, bản thân y vì cái gì trở nên cảm tính như vậy, giống như khi bị phát bệnh. Y cụp mắt, quẫn bách, nghĩ muốn lau đi nước mắt nơi khóe mắt. Cánh tay vừa nâng lên lại bị Diệp Địch Sinh bắt lấy, thanh niên ôn nhu hôn lên nước mắt đang chảy dài trên mặt y “Về sau, ta vẫn luôn cùng ngươi."
“Mặc kệ ngươi về sau sẽ trở thành bộ dáng gì, mặc kệ ngươi bị bệnh hay không bị bệnh, ta đều đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Diệp Địch Sinh lẳng lặng ngưng mắt nhìn y, đáy mắt phảng phất giống một bầu trời sao “Cho nên, ngươi cũng không thể buông tay chính mình, được không?"
Hốc mắt của Tần Tự ướt nhẹp, y dùng lực gật đầu, nức nở nói “Được…… Cảm ơn ngươi……"
Cảm ơn ngươi nguyện ý đi vào thế giới của ta, cảm ơn ngươi nguyện ý ở lại bên cạnh ta, cảm ơn ngươi nguyện ý…… yêu ta.
“Đứa ngốc, nói cám ơn làm gì a."
Diệp Địch Sinh cười cười, kéo đầu y gác lên ngực mình, dùng lực chớp chớp hốc mắt ướt át.
Buổi chiều hôm đó, hai người không đi đâu cả, tắm rửa xong liền oa ở trên giường lớn trong khách sạn, câu được câu mất trò truyện.
Nói chuyện nói chuyện, hai người đều ngủ. Ngủ một giấc đến khi tỉnh lại đã là tám giờ tối, lại là bị tiếng chuông di động của Tần Tự đánh thức.
“Uy……" Tần Tự vẫn còn ngái ngủ, ngồi dậy, cầm lấy di động để ở đầu giường đặt ở bên tai.
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, sắc mặt của y dần dần trở nên có chút phức tạp. Diệp Địch Sinh vốn đang định ôm y ngủ tiếp một lúc nữa, thấy sắc mặt của y, lập tức ngồi dậy, sắc mặt thân thiết.
“Làm sao?" Hắn thấy Tần Tự đóng điện thoại, vội vàng hỏi.
Ánh mắt của Tần Tự có chút vô thố “Là mụ ta gọi điện, nàng nói bảo mẫu nhà Hứa Khiêm đã nói chuyện của ta cho Hứa Khiêm……. Sau đó, Hứa Khiêm muốn gặp mặt ta……"
Sắc mặt của Diệp Địch Sinh thoáng thả lỏng “Vậy ngươi muốn đi gặp hắn sao?"
Tần Tự lắc lắc đầu “Tạm thời không muốn….. Ta nghĩ sáng mai liền trực tiếp lái xe trở về."
Diệp Địch Sinh gật gật đầu “Vậy thì đừng đi, nếu ba ngươi thật sự muốn gặp ngươi, tự nhiên sẽ đến tìm ngươi." Hắn nhanh chóng chuyển hướng đề tài “Hình như vừa qua giờ cơm tối, có đói bụng không? Chúng ta ra ngoài ăn cái gì đi."
“Được a." Tần Tự dừng một chút, bỗng nhiên cười nói “Không bằng đi ăn tiểu tôm hùm."
Sắc mặt của Diệp Địch Sinh đổi đổi “Ăn nhiều tiểu tôm hùm–"
“Đối thân thể không tốt." Tần Tự nhanh chóng nói nốt vế sau câu nói của hắn, nhìn hắn tội nghiệp “Chỉ ăn một lần hôm nay thôi, không được sao? Cách lần ăn trước đã qua nửa tháng rồi……."
Diệp Địch Sinh khẽ cười thầm trong lòng, bất đắc dĩ vỗ vỗ trán y một cái “Chỉ ăn một lần hôm nay a, đây chính là ngươi nói."
“Ân." Tần Tự hớn hở mặt mày bắt đầu mặc quần áo.
Đại khái liên quan đến việc chỉ được ăn duy nhất một bữa tiểu tôm hùm, đêm nay Tần Tự còn ăn đến no hơn cả lần trước, bụng nhỏ đều phồng lên như cái trống. Vì tiêu thực, hai người đi loanh quanh vài vòng ở gần khách sạn, lúc trở về phòng, cái bụng mượt mà của Tần Tự mới nhỏ xuống được một chút.
“Tần Tự, cầm hộ ta bộ quần áo ngủ." Diệp Địch Sinh đi dạo bị ra mồ hôi, vừa trở về khách sạn liền vào phòng tắm tắm rửa.
“Đến." Tần Tự còn đang bận tâm mùi của tiểu tôm hùm, không yên lòng cầm áo ngủ đi qua. Không nghĩ tới cả người cả áo ngủ đều bị kéo vào.
“Làm sao……"
Trong phòng tắm đều tràn ngập sương mù, Diệp Địch Sinh toàn thân trần trụi, tóc mái của hắn còn đang chảy nước, làn da trắng nõn bóng loáng trong làn sương mù như ẩn như hiện. Tần Tự nhìn hắn, hầu kết không tự giác giật giật. Diệp Địch Sinh đặt áo ngủ sang một bên, kéo y vào bên trong bồn tắm lớn, khóe miệng hơi nhếch “Ngươi đã ăn no, nhưng ta còn chưa ăn no đâu."
Mặt Tần Tự quẫn bách đến đỏ bừng, nghĩ đến ban ngày lúc hai người làm tình, bản thân mình vừa thổ lộ đã khóc, phỏng trừng hứng trí của Diệp Địch Sinh đều bị phá tan tành. Y cảm thấy áy náy, chủ động cởi quần áo, ngoan ngoãn nằm vào bên trong bồn tắm.
“Gác chân lên thành bồn tắm, tự mình lấy tay giữ lấy." Ánh mắt của Diệp Địch Sinh ám ám.
Tần Tự ngoan ngoãn làm theo, chỉ là dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Địch Sinh, tính khí giữa hai chân y liền không biết xấu hổ mà bắt đầu đứng thẳng. Y liếm liếm môi, chờ mong nhìn cái người đang quỳ tại giữa hai chân hắn, giọng nói khàn khàn “Địch Sinh……"
Còn mang theo ngữ điệu mềm nhũn, lại càng gióống như làm nũng. Diệp Địch Sinh không thể nhẫn nại lâu lắm, vội vàng làm trơn liền cầm thương tiến vào. Bởi vì buổi chiều hai người vừa mới làm qua, dũng đạo căng chặt kia phá lệ mềm mại ướt át, tràng nhục lấy lòng cắn chặt lấy hắn. Diệp Địch Sinh một bên đỉnh lộng, một bên cũng không quên ai ủi tính khí giữa hai chân y. Kích thích mãnh liệt từ hai phía mang đến khoái cảm mãnh liệt cuộn trào khiến Tần Tự cơ hồ không chịu nổi, cổ y không chịu nổi, ngửa ra sau, đầu cơ hồ lơ lửng ở bên ngoài bồn tắm lớn, tiếng rên rỉ trong miệng một tiếng so một tiếng càng cao vút.
“A a……" Không được bao lâu Tần Tự liền bắn, mà lúc này Diệp Địch Sinh vẫn còn đang hoạt động tiến lên lần cuối cùng.
“Ngươi không nhẫn nại được a." Diệp Địch Sinh niết niết mông y, đem dục vọng của bản thân vùi sâu vào bên trong mật địa căng chặt kia.
Hai người ở trong phòng tắm làm hai lần, lại trở về giường làm thêm một lần. Kết thúc lần cuối cùng, Tần Tự cơ hồ vừa ngã đầu liền ngủ. Mà Diệp Địch Sinh vừa ngáp vừa thanh lý thân thể cho y, cũng ôm y, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau hai người đương nhiên không có cách nào dậy sớm, ngủ đến tận tám giờ hơn hai người mới xuống giường rửa mặt. Thu dọn đồ đạc, xuống phòng ăn trong khách sạn để ăn bữa sáng, hai người liền xuốn garage lấy xe. Đường trở về do Diệp Địch Sinh lái xe, Tần Tự eo lưng còn có chút đau nhức, ngồi ở trên ghế phó lái chưa được một lúc lại ngủ. Diệp Địch Sinh còn phải kể chuyện cười để y nâng cao tinh thần, mới không đến mức ngủ một mạch trên đường đi đến lúc về đến nhà.
“Uy, mụ……"
Lúc gần đến chung cư, Tần Phi lại gọi điện nói chuyện của Hứa Khiêm. Tần Tự nói cho nàng nguyên nhân trở về sớm của mình, vốn muốn nói xong liền treo điện thoại, nhưng nhìn bên mặt của Diệp Địch Sinh, y lại ngập ngừng một lát.
“Mụ, cuối tuần này ngươi rảnh không? Ta muốn dẫn một người đến gặp ngươi……"
Diệp Địch Sinh vốn đang nghe Tần Tự nói chuyện, hắn nhìn đường đi trước mặt, giảm bớt tốc độ xe. Tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như tước, nhưng tim lại đập kịch liệt giống như nổi trống.
Đầu dây bên kia không biết nói gì, Tần Tự cười khẽ một chút “Đúng vậy, chính là hắn."
“Mụ mụ ngươi…… Biết là ta?" Diệp Địch Sinh thấy y tắt điện thoại, thanh âm khô ách, nói.
Tần Tự gật gật đầu “Không chỉ như thế, nàng còn đoán được chúng ta đang yêu nhau."
“Phải không." Diệp Địch Sinh cực lực làm bộ như đang trấn định, trong đầu lại bắt đầu nhớ lại lần trước gặp mặt, bản thân hắn có làm cho Tần Phi lưu lại ấn tượng không tốt hay không. Chung quy, lần này đi gặp Tần Phi, thân phận của hắn không giống lúc trước, hiện tại hắn nhưng là bạn trai Tần Tự, vậy Tần Phi chẳng phải tương đương với mẹ vợ tương lai của hắn…… Nói mẹ vợ, hình như cũng không quá đúng……
“Ngươi khẩn trương a." Tần Tự hiếm có khi thấy được bộ dáng thất thố của hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Diệp Địch Sinh điều chỉnh kính chiếu hậu một cái, khóe miệng giật giạt “Không thể nào. Còn đậu phụ khô không, lấy một bao ra ăn."
Tần Tự úc một tiếng, lấy từ trong ba lô ra một túi đậu phụ khô, cười nói “Không nghĩ tới, nam thần cũng thích ăn loại thực phẩm rác rưởi này a."
Diệp Địch Sinh đột nhiên dừng xe ở ven đường. Hăn quay đầu, nhìn Tần Tự sắc mặt đan tràn ngập sửng sốt, ôm lấy đầu y, ngăn chặn cái môi đang nhếch của y.
“Vẫn là ngươi ăn ngon một điểm……"
Diệp Địch Sinh trừng mắt nhìn, đầu lưỡi ái muội liếm qua cánh môi của y, dưới ánh mắt khiếp sợ của Tần Tự, lại tỏ ra không có việc gì, quay đầu khởi động xe.
Mà Tần Tự, đỏ bừng còn hơn cả tiểu tôm hùm lúc chín, cầm lấy đậu phụ khô, mãi cho đến lúc hai người trở về chung cư, vẫn còn ngốc ngốc ngồi trên sô pha, cười ngây ngô không ngớt.
“Còn ngồi đó cười ngây ngô làm cái gì, còn không mau tiến vào thu dọn quần áo của ngươi." Bên trong phòng ngủ truyền đến thanh âm trong trẻo của Diệp Địch Sinh.
“Úc, đến." Tần Tự để chân trần, vội vàng chạy vào trong phòng ngủ.
Ngoài cửa sổ, bóng cây lay động, tiếng ve kêu ồn ào náo động.
Một mùa hè tốt đẹp, lại sắp bắt đầu.
Hoàn chính văn.
Tác giả :
Xác Đạn