Xà Yêu
Chương 50: Phiên ngoại 5
Thu Anh bị đau đớn mà tỉnh lại, mỗi một tấc da thịt dường như có trăm ngàn con kiến gặm cắn, đầu đau như búa bổ , cử động ngón tay cũng gần như phải dùng hết toàn bộ khí lực.
Mới vừa mở mắt ra , phía trước mắt là một mảnh mơ hồ, cái gì cũng thấy không rõ lắm, chính là mơ hồ dường như nhìn thấy một dáng người, xoa xoa ánh mắt bị nước mắt làm mờ mịt , hình dáng Thu Minh dần dần rõ ràng.
Thu Anh một lần nữa nhắm hai mắt lại, những chuyện xảy ra ngày hôm qua dần dần hiện ra trong trí nhớ, không phải y không muốn gặp Thu Minh, mà là không biết làm sao đối mặt với hắn.
Thu Minh đem Thu Anh ôm vào trong ngực, gương mặt y cùng Thu Tiểu Bạch có điểm tương tự, tuy rằng y chỉ mới hé mắt một chút, nhưng Thu Minh biết y đã tỉnh lại.
“Theo ta về đi." Vẫn là âm thanh quen thuộc, thanh âm ôn nhu thế này trước kia chưa từng nghe thấy
Thân thể không tự giác khẩn trương lên, thân thể cứng ngắc làm động đến vết thương dưới thân , đau đến cả người y phát run.
“Theo ta trở về."
“Ta…" Chỉ nói được một chữ, ngày hôm qua làm quá độ khiến cổ họng đau đến thanh âm cũng khàn khàn, vô cùng khó nghe."… không quay về."
Trở về làm gì chứ? Nhìn ngươi cùng Thu Tiểu Bạch ngọt ngào thân mật? Chuyện ngày hôm qua lại tính là cái gì?
Thu Anh mở to mắt, nước mắt không thể khống chế chảy xuống, “Ta không về đâu…"
Là tiếng nói của ai vậy? sao nghe như ủy khuất , thậm chí còn có vẻ cầu xin, đây là Ngọc Diện La vương Thu Anh sao?
Thu Minh không có bởi vì y cự tuyệt mà tức giận , nhanh tay giữ lấy cánh tay của Thu Anh, một bàn tay to lớn thô ráp ôn nhu lau nước mắt trên mặt Thu Anh .
“Ta không quay về…"
Thu Minh không nói gì tiếp tục lau lệ trên mắt của y .
“Ta sẽ không về…"
Nước mắt thi nhau rơi xuống rất nhanh, lau một bên bên kia lại ướt đẫm, Thu Minh đột nhiên cúi đầu hôn nước mắt trên mặt Thu Anh.
Thu Anh đưa tay đẩy Thu Minh ra, “Ta không quay về… Không về… Ô ô…"
Thu Minh hôn Thu Anh, cũng không giống bình thường thô lỗ đoạt lấy, hắn ngay từ đầu chính là che lại môi, đợi sau khi Thu Anh bình tĩnh lại, mới cẩn thận đi vào. Đây là nụ hôn ôn nhu nhất của Thu Minh, Thu Anh bị chấn kinh rồi, cho dù bị đối xử thô bạo đều không dọa được y, cư nhiên bởi vì nụ hôn rất ôn nhu này mà làm y chấn kinh.
“Ca…"
“Ta không phải ca của ngươi."
Nguyên bản nước mắt đã muốn dừng lại, bởi vì một câu này của hắn mà nước mắt lại bắt đầu tràn ra.
Hắn rốt cuộc muốn đem y thành cái dạng gì đây, làm cho tim của y chợt vui vẻ hy vọng rồi lại đập nát hy vọng đó, hắn rốt cuộc muốn như thế nào ?.
“… Ta không quay về…"
“Bạch muốn đính hôn, Tần Hiên cũng mang Diên Nhi trở về bảo rồi, phụ thân cùng cha rất nhớ ngươi."
Ngay lúc Thu Minh nói ra câu kia thì mọi suy nghĩ của Thu Anh đều đình chỉ , Thu Tiểu Bạch muốn đính hôn?
“Với ai?"
Thu Minh nhìn Thu Anh, mặt không chút thay đổi nói, “Dương Liễu Nhi."
Là Nhị tiểu thư của Dương gia tông chủ Dương Phái, đều đó có nghĩa là không phải cùng Thu Minh.
Thu Anh đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, đôi mắt to đen láy bị nước mắt bao phủ một tầng mông lung , “Còn ngươi thì sao?"
Thu Minh nhìn Thu Anh không nói gì, Thu Anh cố gắng tìm ra cảm giác khổ sở từ trên người Thu Minh, nhưng là không có, con ngươi lạnh lùng, giống như chuyện Thu Tiểu Bạch đính hôn không một chút ảnh hưởng gì đến hắn vậy
“Ngươi lo lắng cho ta?"
Thu Anh ngẩn ra, tiếp theo đỏ mặt, vội vàng cúi đầu,
" Ai da…"
Đụng tới miệng vết thương, đau đến Thu Anh hút một ngụm lãnh khí, trên mặt càng ngày càng nóng , mới phát hiện hai người còn đang trần truồng gắt gao ôm cùng một chỗ, thân thể Thu Minh cứng rắn, nhưng thật ấm áp, đây là lần đầu tiên ở ban ngày nhìn đến thân thể Thu Minh, mỗi một tấc đều thực hoàn mỹ, nhưng là vết thương trên người nhiều lắm.
Tại sao hắn bị thương nhiều như vậy?
Thu Minh đột nhiên rút đôi tay đang ôm Thu Anh ra , “Người đâu."
Thu Anh phản xạ lấy chăn che người lại , Liên Tâm mang nước ấm đi vào, vừa thấy được người trên giường, tay liền run lên làm nước văng ra một chút .
Thu Minh trên thân trần trụi, không sợ hãi nhìn Liên Tâm, “Để nước xuống đó, đi ra ngoài."
Liên Tâm thân thể run lên một chút, nhìn trên giường chăn mền một mớ lộn xộn, mới nói chính mình không có đi sai phòng, bất quá công tử sao lại quấn chăn kín như vậy, còn chưa thức sao? Không đúng, chăn kia, rõ ràng là đang phát run…
Liên Tâm cũng có kinh nghiệm tầm hoan, lập tức hiểu ý, đem nước ấm để xuống, nhịn không được nói, “Công tử cần phải tắm rửa?"
Con ngươi Thu Minh tối sầm lại, nụ cười của Liên Tâm lập tức bị dọa lui, “Hắn đang bị thương , lau người là được rồi."
Bị thương? Liên Tâm kinh hãi há to mồm , công tử nằm dưới ? (Shoorin Yumi : khụ, làm ơn đừng tò mò, chết ngừ đó cưng ="=! )
Thu Anh cùng Liên Tâm có tình chủ tớ ba năm, lập tức biết hắn đang nghĩ cái gì , kéo chăn khỏi đầu , hổn hển nói, “Mau ra ngoài! Nếu không ta móc mắt ngươi bây giờ!"
Liên Tâm so với Liên Tình nghịch ngợm hơn nhiều , Thu Anh cũng vẫn cưng chìu hắn, khiến cho lá gan hắn lớn hơn nhiều ,trêu đùa: “Đúng rồi đúng rồi, Liên Tâm đi ra ngoài, Liên Tâm cái gì cũng chưa thấy"
Đi tới cửa lại xoay người, đối với kẻ đang chôn đầu trong chăn giả làm đà điểu trêu ghẹo, “Công tử nếu còn muốn ngoạn, lần sau ngàn vạn lần nói cho Liên Tâm biết, ở mặt trên Liên Tâm cũng rất thành thạo nha"
Thu Anh hận không thể đem chăn đều cắn nát vụn , tức giận làm miệng vết thương dưới thân lại đau, ánh mắt lại ướt át rồi.
Chăn bị Thu Minh mạnh mẽ đoạt đi, Thu Minh hung hăng trừng y , “Ngươi chính là muốn nhìn ta tức giận!"
Tuy rằng mặt Thu Minh không chút thay đổi, sắc mặt lại một mảnh băng giá, dọa đích Thu Anh á khẩu, khẩn trương nhìn hắn.
“Người vừa rồi , là nam sủng của ngươi ?"
Thu Anh có điểm chột dạ, ánh mắt loạn chuyển khắp nơi.
“Hắn chạm qua ngươi?"
“Không có, không có." Kỳ thật ba năm nay Thu Anh chưa cùng bất luận kẻ nào làm qua, lúc cần giải quyết , y đã nghĩ đến khuôn mặt lạnh vô tình của Thu Minh mà tự an ủi, nhưng chuyện này có đánh chết y cũng không nói ra .
Lắc đầu động tác quá lớn, lại động đến miệng vết thương, từ bên trong chảy ra chất lỏng hồng hồng, xấu hổ làm nơi nào đó của Thu Anh có phản ứng, không biết làm thế nào cho phải, y , y cư nhiên có phản ứng rồi…
Chăn bị Thu Minh quăng xuống đất , thân thể Thu Anh có phản ứng liền ánh vào trong mắt Thu Minh.
“A…" Tính khí bị Thu Minh nắm ở trong tay, hung hăng chà đạp, đau đến Thu Anh mặt mũi trắng bệch.
“Ngươi chạm qua hắn?"
Thu Anh bị dọa sợ sắp chết, liều mạng lắc đầu.
“Thật sao?" Thu Minh mỉm cười, mỗi lần hắn xuất hiện biểu tình như vậy là lúc Thu Anh bị hắn tra tấn hành hạ sống dở chết dở trên giường , hắn nhẹ nhàng vuốt lổ nhỏ trên đỉnh phân thân , “Nói thật đi , bằng không ngươi tuyệt đối sẽ hối hận."
Nước mắt Thu Anh lại trào ra theo khóe mắt chảy xuống, thấy không rõ khuôn mặt Thu Minh, nhưng thanh âm của hắn lại nghe rất rõ ràng, dọa đến phải thừa nhận."Có, có, chính là, đã lâu không có nữa , thật sự…"
Thu Minh liếm nước mắt trên mặt Thu Anh “Thật sao?"
“Ân! Ân!"
“Theo ta trở về."
“Ân! Ân! … A hả… Không muốn…"
Động tác trên tay Thu Minh nhanh hơn, biến thành Thu Anh vừa đau lại thích muốn ngừng mà không được, sớm không biết mình nói cái gì.
“Không cần… Ô ô… Đau quá…"
“Làm sao đau…"
“Đau… Đau quá… Ân a a… Từ bỏ…"
“Ngoan, " hôn lên nước mắt trên mặt Thu Anh, lúc này trong mắt Thu Minh một lần duy nhất ôn nhu, lại không để cho người dưới thân nhìn thấy , " Thoa dược xong sẽ không đau nữa."
“A ──" một tiếng thét chói tai vang lên , Thu Anh toàn thân co rút, ý thức dần dần rời xa, cuối cùng ngất đi.
Đến khi…tỉnh lại, Thu Anh đã ở trên xe ngựa , Thu Minh ngồi đối diện y, bên ngoài là xa phu được thuê tới.
Thu Minh chỉ cho Thu Anh mặc một kiện ngoại sam, bên trong trống trơn , căn bản che không được đôi chân thon dài trắng nõn của y, Thu Anh đành phải lui chân ở một bên, tận lực cách xa Thu Minh một chút.
Hạ thân đã được thoa dược, nhưng vẫn có chút đau. Miệng vết thương thực nghiêm trọng, Thu Anh còn không đứng dậy nổi, đột nhiên nhớ tới ba năm trước đây, hàng đêm đều bị Thu Minh tra tấn, ban ngày còn muốn ở trên ngựa chịu tội, Thu Minh lại cùng Thu Tiểu Bạch ở trong xe ngựa hưởng phúc.
“Ta không quay về."
Thu Minh nhắm mắt dưỡng thần, cũng không để ý Thu Anh nhỏ giọng kháng nghị.
“Ta không muốn trở về, hắn muốn đính hôn thì đính hôn, bắt ta về làm gì, ta mới không cần vì hắn mà trở về, ta cả đời đều không quay về !"
Thu Minh như trước nhắm mắt, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Nói cũng vô ích, ngươi không quay về, hắn liền không thành thân."
Thu Anh lập tức nghẹn lời, không biết Thu Minh nói thật hay giả, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào của huynh trưởng, “Hừ."
Khóe miệng Thu Minh cong lên một chút, bất quá rất nhanh tiêu thất, nhanh đến nỗi làm cho Thu Anh cũng không phát hiện.
Trong đầu Thu Anh hiện tại đang lộn xộn một mớ tự hỏi, Thu Tiểu Bạch nói hắn không quay về liền không thành thân là có ý gi ?Vì vậy Thu Minh mới đến tìm y sao?
Thu Anh ngẩng đầu nhìn Thu Minh, hắn sẽ không tìm một chỗ không người đem mình làm thịt, chỉ cần y chết liền không thể quay về bảo, như vậy Thu Tiểu Bạch không phải cũng không cần thành thân sao?
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Thu Minh mở to mắt, hù dọa Thu Anh rụt thân thể lại một chút .
Thu Minh hé ra áo choàng lớn , liền kéo Thu Anh ôm lại đây.
“Ngươi làm gì vậy… Ngươi muốn làm gì ta! Đừng tới đây nha!"
Thu Minh bất vi sở động, dùng áo choàng đem Thu Anh bao lại, ôm ra xe ngựa, Thu Anh còn giãy dụa, ra xe ngựa mới phát hiện bọn họ đang ở chỗ nào, nơi này chính là một khu phố phồn hoa, bên cạnh là một cái quán trọ.
Thu Anh ngẩn ra, tiếp theo kéo áo choàng đem mặt mình che lại, nếu Thu Minh có thấu thị nhãn, nhất định có thể nhìn thấy lúc này gương mặt Thu Anh bên dưới áo choàng đã đỏ đến khoa trương.
Vết thương Thu Anh còn chưa khỏi hẳn, Thu Minh cũng không nhìn mặt y, dọc theo đường đi không thể nói có bao nhiêu quan tâm, người luôn lạnh như băng lại chăm sóc y rất cẩn thận .
Thu Anh hoàn toàn bị hắn làm cho hồ đồ rồi, hắn như vậy mà thích Thu Tiểu Bạch sao? Cho dù hắn muốn kết hôn với người khác, hắn cũng muốn giúp Tiểu Bạch hoàn thành tâm nguyện sao.
Nhưng sự chăm sóc mạc danh kỳ diệu kia của hắn đối với mình là có ý gì? Hắn không phải luôn luôn đối với y thô lỗ lại bá đạo sao?
Chẳng lẽ… Chính là có lẽ, hắn. . . Cảm thấy được đối với y có chút áy náy, nên muốn bồi thường cho y sao?
Thu Anh một chút cũng không nghĩ muốn Thu Minh bồi thường gì cho mình, nếu có thể, y thật ra hy vọng Thu Minh có thể thích y…
Thu Anh đỏ mặt, tức giận đến hung hăng đập đầu vô gối, Thu Minh ngồi ở trên ghế nhìn Thu Anh ở trên giường nổi điên.
Thật không cam lòng, chính là, vẫn hy vọng hắn có thể thích chính mình… Một chút cũng được mà…
Thu Anh xấu hổ đến không dám nhìn Thu Minh, nằm úp sấp trên giường giả bộ ngủ.
Một lát sau, Thu Minh đi tới, xốc chăn lên, Thu Anh tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng không biết khuôn mặt đỏ kia đã bán đứng y.
Thu Minh cũng không nói ra, quần áo trên người Thu Anh rộng thùng thình , lúc y lăn qua lộn lại làm lộ ra cặp mông tròn trắng nõn.
Hai tay Thu Anh chậm rãi nắm chặt, nắm đến đệm giường cũng nhăn nhíu.
Thu Minh dùng nước ấm làm ướt khăn mặt, đầu tiên là đem hậu huyệt Thu Anh lau thuốc mỡ, rồi mới mới một lần nữa bôi thuốc.
Rõ ràng còn rất đau, chính là… Mụ nội nó sao y lại có cảm giác rồi !
Thu Minh thoa dược xong đem Thu Anh xoay qua, làm cho y nằm nghiêng lại , quần áo bán khay làm tính khí đang hưng phấn của Thu Anh lộ ra , Thu Anh nhắm mắt lại cũng không biết Thu Minh có thấy hay không.
“Hừ."
Thu Anh nghe được âm thanh hắn hừ nhẹ, liền cắn răng oán hận, y nghĩ muốn nhảy dựng lên chỉ vào Thu Minh mắng to ── có cái gì mà hừ hả! Là nam nhân đều sẽ có cảm giác! Lão tử là nam nhân trong những nam nhân đó nhá! Này có cái gì mà hừ ! Không được hừ! ( Shoorin Yumi : * há mỏ * pó tay ròy )
Mà trên thực tế Thu Anh còn đang nhắm chặt mắt tiếp tục giả bộ ngủ, mà Thu Minh dường như hoàn toàn không phát hiện dị thường của y, cởi quần áo nằm ở bên cạnh Thu Anh.
Thu Anh lặng lẽ mở to mắt, nhìn đến chính là phía sau của Thu Minh , hắn, hắn cư nhiên đưa lưng về phía y!
Dưới thân thực trướng, Thu Anh nhẫn đến trán cũng xuất mồ hôi, đợi một hồi, Thu Minh hô hấp vững vàng, chắc là đang ngũ .
Thu Anh vẫn không yên tâm lắm, trở mình một cái , dưới thân bị thuốc mỡ làm cho có chút dính , nhưng nhờ vậy mà y lại không còn đau đớn nữa. Thu Anh nhỏ giọng kêu, “Thu, Thu Minh…"
Thu Minh không nhúc nhích.
“Ca…"
Thu Minh vẫn không nhúc nhích, Thu Anh đang khẩn trương liền thả lỏng một chút, đưa tay cầm phân thân đã trướng đến phát đau của chính mình , tự an ủi.
Thu Minh đang ở bên cạnh, Thu Anh toàn thân đều cảnh giác sợ hắn đột nhiên tỉnh lại, nhưng là cảm giác như thế ngược lại làm cho y càng có cảm giác, khoái cảm so với dĩ vãng mình làm một mình đều lớn hơn.
Thu Anh cắn môi, không cho tiếng rên rỉ bật ra ngoài , ngay cả thở dốc cũng không dám lớn tiếng, khoái cảm càng ngày càng mạnh, Thu Anh trước mắt một mảnh mơ hồ, mắt thấy sẽ cao trào .
“Khụ!" Thu Minh đột nhiên giật mình.
Thu Anh bị dọa toàn thân đều cương cứng , nguyên bản sắp cao trào , tính khí bởi vì thình lình xảy ra kinh hách, dần dần rụt trở về.
Thu Anh cảm giác được thân thể biến hóa, cảm giác muốn khóc đều có !
Thu Minh cũng không có tỉnh lại, dường như là đang nằm mơ, chính là giật mình một cái, tiếp tục đưa lưng về phía Thu Anh ngủ say.
Thu Anh nắm lấy tính khí đã muốn mềm nhũn của mình, nhẫn xuống dục vọng , khẽ cắn môi, rút tay về , quyết định nhịn!
Shoorin Yumi : đừng để ta đoán đúng nhá, tên kia chem phần chem là cố tình nhá!
Cáo nhỏ: khụ thêm vài lần nữa dễ bị liệt X lắm đó nha =))))))~
Mới vừa mở mắt ra , phía trước mắt là một mảnh mơ hồ, cái gì cũng thấy không rõ lắm, chính là mơ hồ dường như nhìn thấy một dáng người, xoa xoa ánh mắt bị nước mắt làm mờ mịt , hình dáng Thu Minh dần dần rõ ràng.
Thu Anh một lần nữa nhắm hai mắt lại, những chuyện xảy ra ngày hôm qua dần dần hiện ra trong trí nhớ, không phải y không muốn gặp Thu Minh, mà là không biết làm sao đối mặt với hắn.
Thu Minh đem Thu Anh ôm vào trong ngực, gương mặt y cùng Thu Tiểu Bạch có điểm tương tự, tuy rằng y chỉ mới hé mắt một chút, nhưng Thu Minh biết y đã tỉnh lại.
“Theo ta về đi." Vẫn là âm thanh quen thuộc, thanh âm ôn nhu thế này trước kia chưa từng nghe thấy
Thân thể không tự giác khẩn trương lên, thân thể cứng ngắc làm động đến vết thương dưới thân , đau đến cả người y phát run.
“Theo ta trở về."
“Ta…" Chỉ nói được một chữ, ngày hôm qua làm quá độ khiến cổ họng đau đến thanh âm cũng khàn khàn, vô cùng khó nghe."… không quay về."
Trở về làm gì chứ? Nhìn ngươi cùng Thu Tiểu Bạch ngọt ngào thân mật? Chuyện ngày hôm qua lại tính là cái gì?
Thu Anh mở to mắt, nước mắt không thể khống chế chảy xuống, “Ta không về đâu…"
Là tiếng nói của ai vậy? sao nghe như ủy khuất , thậm chí còn có vẻ cầu xin, đây là Ngọc Diện La vương Thu Anh sao?
Thu Minh không có bởi vì y cự tuyệt mà tức giận , nhanh tay giữ lấy cánh tay của Thu Anh, một bàn tay to lớn thô ráp ôn nhu lau nước mắt trên mặt Thu Anh .
“Ta không quay về…"
Thu Minh không nói gì tiếp tục lau lệ trên mắt của y .
“Ta sẽ không về…"
Nước mắt thi nhau rơi xuống rất nhanh, lau một bên bên kia lại ướt đẫm, Thu Minh đột nhiên cúi đầu hôn nước mắt trên mặt Thu Anh.
Thu Anh đưa tay đẩy Thu Minh ra, “Ta không quay về… Không về… Ô ô…"
Thu Minh hôn Thu Anh, cũng không giống bình thường thô lỗ đoạt lấy, hắn ngay từ đầu chính là che lại môi, đợi sau khi Thu Anh bình tĩnh lại, mới cẩn thận đi vào. Đây là nụ hôn ôn nhu nhất của Thu Minh, Thu Anh bị chấn kinh rồi, cho dù bị đối xử thô bạo đều không dọa được y, cư nhiên bởi vì nụ hôn rất ôn nhu này mà làm y chấn kinh.
“Ca…"
“Ta không phải ca của ngươi."
Nguyên bản nước mắt đã muốn dừng lại, bởi vì một câu này của hắn mà nước mắt lại bắt đầu tràn ra.
Hắn rốt cuộc muốn đem y thành cái dạng gì đây, làm cho tim của y chợt vui vẻ hy vọng rồi lại đập nát hy vọng đó, hắn rốt cuộc muốn như thế nào ?.
“… Ta không quay về…"
“Bạch muốn đính hôn, Tần Hiên cũng mang Diên Nhi trở về bảo rồi, phụ thân cùng cha rất nhớ ngươi."
Ngay lúc Thu Minh nói ra câu kia thì mọi suy nghĩ của Thu Anh đều đình chỉ , Thu Tiểu Bạch muốn đính hôn?
“Với ai?"
Thu Minh nhìn Thu Anh, mặt không chút thay đổi nói, “Dương Liễu Nhi."
Là Nhị tiểu thư của Dương gia tông chủ Dương Phái, đều đó có nghĩa là không phải cùng Thu Minh.
Thu Anh đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, đôi mắt to đen láy bị nước mắt bao phủ một tầng mông lung , “Còn ngươi thì sao?"
Thu Minh nhìn Thu Anh không nói gì, Thu Anh cố gắng tìm ra cảm giác khổ sở từ trên người Thu Minh, nhưng là không có, con ngươi lạnh lùng, giống như chuyện Thu Tiểu Bạch đính hôn không một chút ảnh hưởng gì đến hắn vậy
“Ngươi lo lắng cho ta?"
Thu Anh ngẩn ra, tiếp theo đỏ mặt, vội vàng cúi đầu,
" Ai da…"
Đụng tới miệng vết thương, đau đến Thu Anh hút một ngụm lãnh khí, trên mặt càng ngày càng nóng , mới phát hiện hai người còn đang trần truồng gắt gao ôm cùng một chỗ, thân thể Thu Minh cứng rắn, nhưng thật ấm áp, đây là lần đầu tiên ở ban ngày nhìn đến thân thể Thu Minh, mỗi một tấc đều thực hoàn mỹ, nhưng là vết thương trên người nhiều lắm.
Tại sao hắn bị thương nhiều như vậy?
Thu Minh đột nhiên rút đôi tay đang ôm Thu Anh ra , “Người đâu."
Thu Anh phản xạ lấy chăn che người lại , Liên Tâm mang nước ấm đi vào, vừa thấy được người trên giường, tay liền run lên làm nước văng ra một chút .
Thu Minh trên thân trần trụi, không sợ hãi nhìn Liên Tâm, “Để nước xuống đó, đi ra ngoài."
Liên Tâm thân thể run lên một chút, nhìn trên giường chăn mền một mớ lộn xộn, mới nói chính mình không có đi sai phòng, bất quá công tử sao lại quấn chăn kín như vậy, còn chưa thức sao? Không đúng, chăn kia, rõ ràng là đang phát run…
Liên Tâm cũng có kinh nghiệm tầm hoan, lập tức hiểu ý, đem nước ấm để xuống, nhịn không được nói, “Công tử cần phải tắm rửa?"
Con ngươi Thu Minh tối sầm lại, nụ cười của Liên Tâm lập tức bị dọa lui, “Hắn đang bị thương , lau người là được rồi."
Bị thương? Liên Tâm kinh hãi há to mồm , công tử nằm dưới ? (Shoorin Yumi : khụ, làm ơn đừng tò mò, chết ngừ đó cưng ="=! )
Thu Anh cùng Liên Tâm có tình chủ tớ ba năm, lập tức biết hắn đang nghĩ cái gì , kéo chăn khỏi đầu , hổn hển nói, “Mau ra ngoài! Nếu không ta móc mắt ngươi bây giờ!"
Liên Tâm so với Liên Tình nghịch ngợm hơn nhiều , Thu Anh cũng vẫn cưng chìu hắn, khiến cho lá gan hắn lớn hơn nhiều ,trêu đùa: “Đúng rồi đúng rồi, Liên Tâm đi ra ngoài, Liên Tâm cái gì cũng chưa thấy"
Đi tới cửa lại xoay người, đối với kẻ đang chôn đầu trong chăn giả làm đà điểu trêu ghẹo, “Công tử nếu còn muốn ngoạn, lần sau ngàn vạn lần nói cho Liên Tâm biết, ở mặt trên Liên Tâm cũng rất thành thạo nha"
Thu Anh hận không thể đem chăn đều cắn nát vụn , tức giận làm miệng vết thương dưới thân lại đau, ánh mắt lại ướt át rồi.
Chăn bị Thu Minh mạnh mẽ đoạt đi, Thu Minh hung hăng trừng y , “Ngươi chính là muốn nhìn ta tức giận!"
Tuy rằng mặt Thu Minh không chút thay đổi, sắc mặt lại một mảnh băng giá, dọa đích Thu Anh á khẩu, khẩn trương nhìn hắn.
“Người vừa rồi , là nam sủng của ngươi ?"
Thu Anh có điểm chột dạ, ánh mắt loạn chuyển khắp nơi.
“Hắn chạm qua ngươi?"
“Không có, không có." Kỳ thật ba năm nay Thu Anh chưa cùng bất luận kẻ nào làm qua, lúc cần giải quyết , y đã nghĩ đến khuôn mặt lạnh vô tình của Thu Minh mà tự an ủi, nhưng chuyện này có đánh chết y cũng không nói ra .
Lắc đầu động tác quá lớn, lại động đến miệng vết thương, từ bên trong chảy ra chất lỏng hồng hồng, xấu hổ làm nơi nào đó của Thu Anh có phản ứng, không biết làm thế nào cho phải, y , y cư nhiên có phản ứng rồi…
Chăn bị Thu Minh quăng xuống đất , thân thể Thu Anh có phản ứng liền ánh vào trong mắt Thu Minh.
“A…" Tính khí bị Thu Minh nắm ở trong tay, hung hăng chà đạp, đau đến Thu Anh mặt mũi trắng bệch.
“Ngươi chạm qua hắn?"
Thu Anh bị dọa sợ sắp chết, liều mạng lắc đầu.
“Thật sao?" Thu Minh mỉm cười, mỗi lần hắn xuất hiện biểu tình như vậy là lúc Thu Anh bị hắn tra tấn hành hạ sống dở chết dở trên giường , hắn nhẹ nhàng vuốt lổ nhỏ trên đỉnh phân thân , “Nói thật đi , bằng không ngươi tuyệt đối sẽ hối hận."
Nước mắt Thu Anh lại trào ra theo khóe mắt chảy xuống, thấy không rõ khuôn mặt Thu Minh, nhưng thanh âm của hắn lại nghe rất rõ ràng, dọa đến phải thừa nhận."Có, có, chính là, đã lâu không có nữa , thật sự…"
Thu Minh liếm nước mắt trên mặt Thu Anh “Thật sao?"
“Ân! Ân!"
“Theo ta trở về."
“Ân! Ân! … A hả… Không muốn…"
Động tác trên tay Thu Minh nhanh hơn, biến thành Thu Anh vừa đau lại thích muốn ngừng mà không được, sớm không biết mình nói cái gì.
“Không cần… Ô ô… Đau quá…"
“Làm sao đau…"
“Đau… Đau quá… Ân a a… Từ bỏ…"
“Ngoan, " hôn lên nước mắt trên mặt Thu Anh, lúc này trong mắt Thu Minh một lần duy nhất ôn nhu, lại không để cho người dưới thân nhìn thấy , " Thoa dược xong sẽ không đau nữa."
“A ──" một tiếng thét chói tai vang lên , Thu Anh toàn thân co rút, ý thức dần dần rời xa, cuối cùng ngất đi.
Đến khi…tỉnh lại, Thu Anh đã ở trên xe ngựa , Thu Minh ngồi đối diện y, bên ngoài là xa phu được thuê tới.
Thu Minh chỉ cho Thu Anh mặc một kiện ngoại sam, bên trong trống trơn , căn bản che không được đôi chân thon dài trắng nõn của y, Thu Anh đành phải lui chân ở một bên, tận lực cách xa Thu Minh một chút.
Hạ thân đã được thoa dược, nhưng vẫn có chút đau. Miệng vết thương thực nghiêm trọng, Thu Anh còn không đứng dậy nổi, đột nhiên nhớ tới ba năm trước đây, hàng đêm đều bị Thu Minh tra tấn, ban ngày còn muốn ở trên ngựa chịu tội, Thu Minh lại cùng Thu Tiểu Bạch ở trong xe ngựa hưởng phúc.
“Ta không quay về."
Thu Minh nhắm mắt dưỡng thần, cũng không để ý Thu Anh nhỏ giọng kháng nghị.
“Ta không muốn trở về, hắn muốn đính hôn thì đính hôn, bắt ta về làm gì, ta mới không cần vì hắn mà trở về, ta cả đời đều không quay về !"
Thu Minh như trước nhắm mắt, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Nói cũng vô ích, ngươi không quay về, hắn liền không thành thân."
Thu Anh lập tức nghẹn lời, không biết Thu Minh nói thật hay giả, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào của huynh trưởng, “Hừ."
Khóe miệng Thu Minh cong lên một chút, bất quá rất nhanh tiêu thất, nhanh đến nỗi làm cho Thu Anh cũng không phát hiện.
Trong đầu Thu Anh hiện tại đang lộn xộn một mớ tự hỏi, Thu Tiểu Bạch nói hắn không quay về liền không thành thân là có ý gi ?Vì vậy Thu Minh mới đến tìm y sao?
Thu Anh ngẩng đầu nhìn Thu Minh, hắn sẽ không tìm một chỗ không người đem mình làm thịt, chỉ cần y chết liền không thể quay về bảo, như vậy Thu Tiểu Bạch không phải cũng không cần thành thân sao?
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Thu Minh mở to mắt, hù dọa Thu Anh rụt thân thể lại một chút .
Thu Minh hé ra áo choàng lớn , liền kéo Thu Anh ôm lại đây.
“Ngươi làm gì vậy… Ngươi muốn làm gì ta! Đừng tới đây nha!"
Thu Minh bất vi sở động, dùng áo choàng đem Thu Anh bao lại, ôm ra xe ngựa, Thu Anh còn giãy dụa, ra xe ngựa mới phát hiện bọn họ đang ở chỗ nào, nơi này chính là một khu phố phồn hoa, bên cạnh là một cái quán trọ.
Thu Anh ngẩn ra, tiếp theo kéo áo choàng đem mặt mình che lại, nếu Thu Minh có thấu thị nhãn, nhất định có thể nhìn thấy lúc này gương mặt Thu Anh bên dưới áo choàng đã đỏ đến khoa trương.
Vết thương Thu Anh còn chưa khỏi hẳn, Thu Minh cũng không nhìn mặt y, dọc theo đường đi không thể nói có bao nhiêu quan tâm, người luôn lạnh như băng lại chăm sóc y rất cẩn thận .
Thu Anh hoàn toàn bị hắn làm cho hồ đồ rồi, hắn như vậy mà thích Thu Tiểu Bạch sao? Cho dù hắn muốn kết hôn với người khác, hắn cũng muốn giúp Tiểu Bạch hoàn thành tâm nguyện sao.
Nhưng sự chăm sóc mạc danh kỳ diệu kia của hắn đối với mình là có ý gì? Hắn không phải luôn luôn đối với y thô lỗ lại bá đạo sao?
Chẳng lẽ… Chính là có lẽ, hắn. . . Cảm thấy được đối với y có chút áy náy, nên muốn bồi thường cho y sao?
Thu Anh một chút cũng không nghĩ muốn Thu Minh bồi thường gì cho mình, nếu có thể, y thật ra hy vọng Thu Minh có thể thích y…
Thu Anh đỏ mặt, tức giận đến hung hăng đập đầu vô gối, Thu Minh ngồi ở trên ghế nhìn Thu Anh ở trên giường nổi điên.
Thật không cam lòng, chính là, vẫn hy vọng hắn có thể thích chính mình… Một chút cũng được mà…
Thu Anh xấu hổ đến không dám nhìn Thu Minh, nằm úp sấp trên giường giả bộ ngủ.
Một lát sau, Thu Minh đi tới, xốc chăn lên, Thu Anh tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng không biết khuôn mặt đỏ kia đã bán đứng y.
Thu Minh cũng không nói ra, quần áo trên người Thu Anh rộng thùng thình , lúc y lăn qua lộn lại làm lộ ra cặp mông tròn trắng nõn.
Hai tay Thu Anh chậm rãi nắm chặt, nắm đến đệm giường cũng nhăn nhíu.
Thu Minh dùng nước ấm làm ướt khăn mặt, đầu tiên là đem hậu huyệt Thu Anh lau thuốc mỡ, rồi mới mới một lần nữa bôi thuốc.
Rõ ràng còn rất đau, chính là… Mụ nội nó sao y lại có cảm giác rồi !
Thu Minh thoa dược xong đem Thu Anh xoay qua, làm cho y nằm nghiêng lại , quần áo bán khay làm tính khí đang hưng phấn của Thu Anh lộ ra , Thu Anh nhắm mắt lại cũng không biết Thu Minh có thấy hay không.
“Hừ."
Thu Anh nghe được âm thanh hắn hừ nhẹ, liền cắn răng oán hận, y nghĩ muốn nhảy dựng lên chỉ vào Thu Minh mắng to ── có cái gì mà hừ hả! Là nam nhân đều sẽ có cảm giác! Lão tử là nam nhân trong những nam nhân đó nhá! Này có cái gì mà hừ ! Không được hừ! ( Shoorin Yumi : * há mỏ * pó tay ròy )
Mà trên thực tế Thu Anh còn đang nhắm chặt mắt tiếp tục giả bộ ngủ, mà Thu Minh dường như hoàn toàn không phát hiện dị thường của y, cởi quần áo nằm ở bên cạnh Thu Anh.
Thu Anh lặng lẽ mở to mắt, nhìn đến chính là phía sau của Thu Minh , hắn, hắn cư nhiên đưa lưng về phía y!
Dưới thân thực trướng, Thu Anh nhẫn đến trán cũng xuất mồ hôi, đợi một hồi, Thu Minh hô hấp vững vàng, chắc là đang ngũ .
Thu Anh vẫn không yên tâm lắm, trở mình một cái , dưới thân bị thuốc mỡ làm cho có chút dính , nhưng nhờ vậy mà y lại không còn đau đớn nữa. Thu Anh nhỏ giọng kêu, “Thu, Thu Minh…"
Thu Minh không nhúc nhích.
“Ca…"
Thu Minh vẫn không nhúc nhích, Thu Anh đang khẩn trương liền thả lỏng một chút, đưa tay cầm phân thân đã trướng đến phát đau của chính mình , tự an ủi.
Thu Minh đang ở bên cạnh, Thu Anh toàn thân đều cảnh giác sợ hắn đột nhiên tỉnh lại, nhưng là cảm giác như thế ngược lại làm cho y càng có cảm giác, khoái cảm so với dĩ vãng mình làm một mình đều lớn hơn.
Thu Anh cắn môi, không cho tiếng rên rỉ bật ra ngoài , ngay cả thở dốc cũng không dám lớn tiếng, khoái cảm càng ngày càng mạnh, Thu Anh trước mắt một mảnh mơ hồ, mắt thấy sẽ cao trào .
“Khụ!" Thu Minh đột nhiên giật mình.
Thu Anh bị dọa toàn thân đều cương cứng , nguyên bản sắp cao trào , tính khí bởi vì thình lình xảy ra kinh hách, dần dần rụt trở về.
Thu Anh cảm giác được thân thể biến hóa, cảm giác muốn khóc đều có !
Thu Minh cũng không có tỉnh lại, dường như là đang nằm mơ, chính là giật mình một cái, tiếp tục đưa lưng về phía Thu Anh ngủ say.
Thu Anh nắm lấy tính khí đã muốn mềm nhũn của mình, nhẫn xuống dục vọng , khẽ cắn môi, rút tay về , quyết định nhịn!
Shoorin Yumi : đừng để ta đoán đúng nhá, tên kia chem phần chem là cố tình nhá!
Cáo nhỏ: khụ thêm vài lần nữa dễ bị liệt X lắm đó nha =))))))~
Tác giả :
Lão Lâm