Xà Vương Tuyển Phi, Bản Cung Đến Từ Hiện Đại
Chương 32: Nương tử, con chúng ta mất tích rồi
"Đứa bé, đứa bé đã bị người của Chu Dương vương phủ đón đi rồi, bên Chu Dương vương phủ cho người đưa đến một nghìn lượng bạc, nói là chuộc thân cho đứa bé, còn những cái khác ta không biết gì hết..." Tú bà khóc lóc van xin tha thứ nói ra chuyện đánh mất Tiểu Nãi Bao.
Tiêu Mặc bước lùi về sau, trong lòng thầm nhớ tên một người, Chu Dương vương.
Lúc trở về khách sạn, toàn bộ bên trong đã bị người của nha môn vây kín, Tiêu Mặc không biết xảy ra chuyện gì đành phải ẩn mình trốn vào bên trong.
Liễu Thanh Thanh ngồi một chỗ, huyện lệnh đứng bên cạnh, luôn miệng cười nịnh nọt, có hai con rắn đứng trên ống tay áo của vị hồng nhan kia, cô ta trước sau vẫn cúi đầu không nói gì.
Không biết là Huyện lệnh nói gì đó, khiến cho Liễu Thanh Thanh vốn không hờn không giận liền xoay người lại nói: "Hòa huyện lệnh, chuyện tuyển tú ta có một ý kiến...
"Thỉnh Liễu cô nương giảng giải!" Hòa huyện lệnh thập phần khách khí, quay sang Liễu Thanh Thanh khúm núm nói.
"Ngươi xem vị Hồng Nhan này nào? Nếu ta bảo người của ta trị khỏi da của nàng, để nàng thay ta tiến cung tuyển tú, ngươi thấy thế nào?" Liễu Thanh Thanh chỉ vào Hồng Nhan bên kia, thờ ơ nói.
Vẻ mặt Hòa huyện lệnh nhất thời sa sầm, vị hồng nhan kia tuy rằng lớn lên cũng rất xinh đẹp, thế nhưng nếu cùng với Liễu Thanh Thanh so sánh chính là thua một khoảng khá xa, hắn hiển nhiên không muốn như vậy.
"Tiểu thư, không nên, Hồng Nhan nguyện hầu hạ tiểu thư cả đời, không muốn tiến cung dự tuyển tú!" Hồng Nhan vừa nghe Liễu Thanh Thanh đề cử mình tiến cung liền quỳ xuống, giọng điệu khẩn cầu nói.
Liễu Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc nhìn nàng ta, ở thời đại này phụ nữ muốn tiến cung cũng vì vinh quang, thế nhưng là nha hoàn cả đời thì nếu có thể tiến cung thì tiền đồ tất nhiên sẽ khác hẳn.
Hòa huyện lệnh liền thuận nước thả thuyền: "Đúng vậy, Hồng Nhan cô nương đã không muốn thì chúng ta cũng không thể cưỡng cầu, huống chi nếu Liễu cô nương có thể vào cung, bản huyện lệnh cũng có thể đảm bảo, Liễu cô nương khẳng định long ân sủng hạnh, nếu lại có thêm một nam nữa thì cô nương sẽ thăng chức rất nhanh!"
Liễu Thanh Thanh cười nhạt không nói gì, Hòa huyện lệnh muốn khuyên thêm gì nữa thì Tiêu Mặc đã hiện thân, bước tới nói: "Nương tử, con của chúng ta mất tích rồi, mau mau đi cứu nó thôi..."
Đôi mắt của Liễu Thanh Thanh nhìn hắn, thế nhưng như thế hắn lại càng đắc ý, tiến tới kéo cánh tay của Liễu Thanh Thanh nói: "Nương tử, con chúng ta quá nghịch ngợm rồi, ở nhà bằng hữu ta thế nhưng lại giả ngốc rồi một mình trốn đi, đến giờ còn chưa về nhà..."
"Ngươi, ngươi đã lập gia đình rồi sao?" Sắc mặt Hòa huyện lệnh sa sầm lại, chỉ vào Tiêu Mặc nói.
"Đương nhiên, đến con cũng đã có rồi đấy!" Tiêu Mặc nhíu mày khiêu khích nhìn Hòa huyện lệnh nói.
Sắc mặt Hòa huyện lệnh nhất thời sung huyết thành màu của gan heo, ấp úng nói: "Các ngươi, các ngươi nhớ đấy, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi..."
Nói xong hắn liền mang theo toàn bộ người của nha môn rời khỏi khách sạn, Hồng Nhan không hiểu nhìn Liễu Thanh Thanh và Tiêu Mặc, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Liễu Thanh Thanh ngồi một chỗ, liếc Tiêu Mặc một cái, thờ ơ nói: "Tiểu Nãi Bao thật sự là mất tích sao?"
"Đúng vậy!" Tiêu Mặc chột dạ lấy một ly trà đưa cho Liễu Thanh Thanh, Liễu Thanh Thanh trước sau vẫn theo dõi ánh mắt của hắn, nhận ly trà trong tay rồi nói: "Hắn là mất tích ở nơi nào, có cần dẫn ta đi gặp bằng hữu của ngươi không?"
Tiêu Mặc bước lùi về sau, trong lòng thầm nhớ tên một người, Chu Dương vương.
Lúc trở về khách sạn, toàn bộ bên trong đã bị người của nha môn vây kín, Tiêu Mặc không biết xảy ra chuyện gì đành phải ẩn mình trốn vào bên trong.
Liễu Thanh Thanh ngồi một chỗ, huyện lệnh đứng bên cạnh, luôn miệng cười nịnh nọt, có hai con rắn đứng trên ống tay áo của vị hồng nhan kia, cô ta trước sau vẫn cúi đầu không nói gì.
Không biết là Huyện lệnh nói gì đó, khiến cho Liễu Thanh Thanh vốn không hờn không giận liền xoay người lại nói: "Hòa huyện lệnh, chuyện tuyển tú ta có một ý kiến...
"Thỉnh Liễu cô nương giảng giải!" Hòa huyện lệnh thập phần khách khí, quay sang Liễu Thanh Thanh khúm núm nói.
"Ngươi xem vị Hồng Nhan này nào? Nếu ta bảo người của ta trị khỏi da của nàng, để nàng thay ta tiến cung tuyển tú, ngươi thấy thế nào?" Liễu Thanh Thanh chỉ vào Hồng Nhan bên kia, thờ ơ nói.
Vẻ mặt Hòa huyện lệnh nhất thời sa sầm, vị hồng nhan kia tuy rằng lớn lên cũng rất xinh đẹp, thế nhưng nếu cùng với Liễu Thanh Thanh so sánh chính là thua một khoảng khá xa, hắn hiển nhiên không muốn như vậy.
"Tiểu thư, không nên, Hồng Nhan nguyện hầu hạ tiểu thư cả đời, không muốn tiến cung dự tuyển tú!" Hồng Nhan vừa nghe Liễu Thanh Thanh đề cử mình tiến cung liền quỳ xuống, giọng điệu khẩn cầu nói.
Liễu Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc nhìn nàng ta, ở thời đại này phụ nữ muốn tiến cung cũng vì vinh quang, thế nhưng là nha hoàn cả đời thì nếu có thể tiến cung thì tiền đồ tất nhiên sẽ khác hẳn.
Hòa huyện lệnh liền thuận nước thả thuyền: "Đúng vậy, Hồng Nhan cô nương đã không muốn thì chúng ta cũng không thể cưỡng cầu, huống chi nếu Liễu cô nương có thể vào cung, bản huyện lệnh cũng có thể đảm bảo, Liễu cô nương khẳng định long ân sủng hạnh, nếu lại có thêm một nam nữa thì cô nương sẽ thăng chức rất nhanh!"
Liễu Thanh Thanh cười nhạt không nói gì, Hòa huyện lệnh muốn khuyên thêm gì nữa thì Tiêu Mặc đã hiện thân, bước tới nói: "Nương tử, con của chúng ta mất tích rồi, mau mau đi cứu nó thôi..."
Đôi mắt của Liễu Thanh Thanh nhìn hắn, thế nhưng như thế hắn lại càng đắc ý, tiến tới kéo cánh tay của Liễu Thanh Thanh nói: "Nương tử, con chúng ta quá nghịch ngợm rồi, ở nhà bằng hữu ta thế nhưng lại giả ngốc rồi một mình trốn đi, đến giờ còn chưa về nhà..."
"Ngươi, ngươi đã lập gia đình rồi sao?" Sắc mặt Hòa huyện lệnh sa sầm lại, chỉ vào Tiêu Mặc nói.
"Đương nhiên, đến con cũng đã có rồi đấy!" Tiêu Mặc nhíu mày khiêu khích nhìn Hòa huyện lệnh nói.
Sắc mặt Hòa huyện lệnh nhất thời sung huyết thành màu của gan heo, ấp úng nói: "Các ngươi, các ngươi nhớ đấy, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi..."
Nói xong hắn liền mang theo toàn bộ người của nha môn rời khỏi khách sạn, Hồng Nhan không hiểu nhìn Liễu Thanh Thanh và Tiêu Mặc, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Liễu Thanh Thanh ngồi một chỗ, liếc Tiêu Mặc một cái, thờ ơ nói: "Tiểu Nãi Bao thật sự là mất tích sao?"
"Đúng vậy!" Tiêu Mặc chột dạ lấy một ly trà đưa cho Liễu Thanh Thanh, Liễu Thanh Thanh trước sau vẫn theo dõi ánh mắt của hắn, nhận ly trà trong tay rồi nói: "Hắn là mất tích ở nơi nào, có cần dẫn ta đi gặp bằng hữu của ngươi không?"
Tác giả :
Đồng Tước Kiều Kiều