Xà Vương Tuyển Phi, Bản Cung Đến Từ Hiện Đại
Chương 20: Làm giải dược của ta!
Hắn cúi đầu, để sát vào cánh môi nàng, nhẹ nhàng linh hoạt hôn nhẹ lên cánh môi nàng.
Đại khái là động tác làm càn của hắn như vậy lại ảnh hưởng tới nàng, nàng nhíu mày không kiên nhẫn than nhẹ một tiếng, gò má hồng phấn tản mát ra một loại đỏ ửng không bình thường, tay nàng trắng nõn như ngọc, không có ý thức động một tý, tựa hồ muốn đuổi đi việc làm phiền lòng ác ý này.
Động tác của nàng hù đến hắn, hắn cho rằng nàng sẽ tỉnh lại, nên cuống quít từ trên người nàng đứng dậy, làm ra một bộ dáng chính nhân quân tử, cúi đầu dư quang khóe mắt liếc qua nàng, thấy nàng không có phản ứng gì, lúc này hắn mới xoay người, bình tĩnh quan sát nàng.
Chỉ thấy sắc mặt nàng đỏ hồng, hơi thở ra tựa hồ đều mang theo nhiệt độ nóng rực, tay nhỏ bé của nàng ở trong không trung quơ múa không mục đích, tựa hồ nghĩ phải bắt được cái gì, nhưng cái gì cũng không bắt được.
Hắn to gan vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Liễu Thanh Thanh, kêu: "Này, Liễu Thanh Thanh, Liễu Thanh Thanh ngươi mau tỉnh lại..."
"Giúp ta, ta nóng quá..." Liễu Thanh Thanh nắm tay của hắn, cảm thấy có một cỗ cảm giác mát lạnh, từ lòng bàn tay truyền đến, nàng khẩn cấp cần cơ thể có nhiệt độ như vậy để giảm bớt sự khó chịu trong thân thể của mình, xoay người, nàng đè lên thân thể của hắn.
Thân thể của hắn cứng đờ, ngồi ở chỗ kia, lập tức cảm giác tâm hoa nở rộ, nữ nhân này, nữ nhân này thế nhưng trúng dược...
Thật tốt quá, mới vừa rồi không nên giết tên tiểu nhị kia, mà cần phải cảm tạ hắn, nếu không cơ hội thân cận với nàng tốt như vậy, hắn đi nơi nào tìm?
Liễu Thanh Thanh, đừng trách ta không ôn nhu, thật sự là, thật sự là, ngươi thật đẹp...
Tiêu Mặc xoay người, một tay nhấn giữ Liễu Thanh Thanh ở phía dưới.
Liễu Thanh Thanh không cam lòng yếu thế, nàng giống như là người lữ hành đã đi lại trong sa mạc rất lâu, trông thấy ốc đảo, điên cuồng cần nước suối của ốc đảo.
Nàng gặm cắn hắn, nắm lấy tóc của hắn, gò má hồng phấn , tản ra một loại ửng đỏ mị hoặc lòng người.
"A, Liễu Thanh Thanh, thả đầu tóc ta ra..." Tiêu Mặc chuẩn bị bẻ tay Liễu Thanh Thanh, sau đó lại phát hiện, nàng thế nhưng một ngụm cắn lấy bờ vai của mình, màu sắc trên da thịt để lại dấu răng của nàng rất rõ ràng khéo léo.
Hắn đau kêu lên tiếng, cho xin đi, thương thế của hắn còn chưa có phục hồi như cũ, không thể dùng lực như vầy được hay không?
Mắt thấy nàng rời khỏi bờ vai của hắn, há mồm lại muốn cắn cánh tay của hắn, hắn ngẹo đầu, dùng môi của mình ngăn chặn cánh môi nàng.
Nàng trừng lớn đôi mắt, nhìn gương mặt tuấn tú được phóng đại trước mắt này, hắn sưng mặt lên gò má, như là đang tức giận, vừa tà mị lại đáng yêu vô cùng.
Vốn là nàng đang ở phía dưới, bỗng nhiên hướng vòng eo Tiêu Mặc mà đá, Tiêu Mặc không kịp đề phòng, bị nàng đá sang một bên, nàng giống như một nữ vương, ngồi ở ngang hông của Tiêu Mặc.
"Làm giải dược cho ta!" Thanh âm Liễu Thanh Thanh dồn dập, trong con ngươi mang theo ẩn nhẫn, nàng cũng không biết mình bị làm sao, ký ức cuối cùng, chính là mình âm thầm hít một chút sương mù, sau đó bị người ta dùng ám chiêu từ phía sau đánh một cái.
Đáng chết, thân thể chính mình, hiện tại càng ngày càng không chịu khống chế của mình nữa, mặc dù hắn là yêu quái, bất quá cũng miễn cưỡng làm nam nhân dùng một chút đi.
Tiêu Mặc há hốc mồm, sớm đã bị hạnh phúc bất thình lình cảm mê đầu óc, hắn di chuyển thân thể, dùng sức cởi quần áo của mình xuống, thậm chí ngay cả pháp thuật cũng quên dùng.
Đại khái là động tác làm càn của hắn như vậy lại ảnh hưởng tới nàng, nàng nhíu mày không kiên nhẫn than nhẹ một tiếng, gò má hồng phấn tản mát ra một loại đỏ ửng không bình thường, tay nàng trắng nõn như ngọc, không có ý thức động một tý, tựa hồ muốn đuổi đi việc làm phiền lòng ác ý này.
Động tác của nàng hù đến hắn, hắn cho rằng nàng sẽ tỉnh lại, nên cuống quít từ trên người nàng đứng dậy, làm ra một bộ dáng chính nhân quân tử, cúi đầu dư quang khóe mắt liếc qua nàng, thấy nàng không có phản ứng gì, lúc này hắn mới xoay người, bình tĩnh quan sát nàng.
Chỉ thấy sắc mặt nàng đỏ hồng, hơi thở ra tựa hồ đều mang theo nhiệt độ nóng rực, tay nhỏ bé của nàng ở trong không trung quơ múa không mục đích, tựa hồ nghĩ phải bắt được cái gì, nhưng cái gì cũng không bắt được.
Hắn to gan vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Liễu Thanh Thanh, kêu: "Này, Liễu Thanh Thanh, Liễu Thanh Thanh ngươi mau tỉnh lại..."
"Giúp ta, ta nóng quá..." Liễu Thanh Thanh nắm tay của hắn, cảm thấy có một cỗ cảm giác mát lạnh, từ lòng bàn tay truyền đến, nàng khẩn cấp cần cơ thể có nhiệt độ như vậy để giảm bớt sự khó chịu trong thân thể của mình, xoay người, nàng đè lên thân thể của hắn.
Thân thể của hắn cứng đờ, ngồi ở chỗ kia, lập tức cảm giác tâm hoa nở rộ, nữ nhân này, nữ nhân này thế nhưng trúng dược...
Thật tốt quá, mới vừa rồi không nên giết tên tiểu nhị kia, mà cần phải cảm tạ hắn, nếu không cơ hội thân cận với nàng tốt như vậy, hắn đi nơi nào tìm?
Liễu Thanh Thanh, đừng trách ta không ôn nhu, thật sự là, thật sự là, ngươi thật đẹp...
Tiêu Mặc xoay người, một tay nhấn giữ Liễu Thanh Thanh ở phía dưới.
Liễu Thanh Thanh không cam lòng yếu thế, nàng giống như là người lữ hành đã đi lại trong sa mạc rất lâu, trông thấy ốc đảo, điên cuồng cần nước suối của ốc đảo.
Nàng gặm cắn hắn, nắm lấy tóc của hắn, gò má hồng phấn , tản ra một loại ửng đỏ mị hoặc lòng người.
"A, Liễu Thanh Thanh, thả đầu tóc ta ra..." Tiêu Mặc chuẩn bị bẻ tay Liễu Thanh Thanh, sau đó lại phát hiện, nàng thế nhưng một ngụm cắn lấy bờ vai của mình, màu sắc trên da thịt để lại dấu răng của nàng rất rõ ràng khéo léo.
Hắn đau kêu lên tiếng, cho xin đi, thương thế của hắn còn chưa có phục hồi như cũ, không thể dùng lực như vầy được hay không?
Mắt thấy nàng rời khỏi bờ vai của hắn, há mồm lại muốn cắn cánh tay của hắn, hắn ngẹo đầu, dùng môi của mình ngăn chặn cánh môi nàng.
Nàng trừng lớn đôi mắt, nhìn gương mặt tuấn tú được phóng đại trước mắt này, hắn sưng mặt lên gò má, như là đang tức giận, vừa tà mị lại đáng yêu vô cùng.
Vốn là nàng đang ở phía dưới, bỗng nhiên hướng vòng eo Tiêu Mặc mà đá, Tiêu Mặc không kịp đề phòng, bị nàng đá sang một bên, nàng giống như một nữ vương, ngồi ở ngang hông của Tiêu Mặc.
"Làm giải dược cho ta!" Thanh âm Liễu Thanh Thanh dồn dập, trong con ngươi mang theo ẩn nhẫn, nàng cũng không biết mình bị làm sao, ký ức cuối cùng, chính là mình âm thầm hít một chút sương mù, sau đó bị người ta dùng ám chiêu từ phía sau đánh một cái.
Đáng chết, thân thể chính mình, hiện tại càng ngày càng không chịu khống chế của mình nữa, mặc dù hắn là yêu quái, bất quá cũng miễn cưỡng làm nam nhân dùng một chút đi.
Tiêu Mặc há hốc mồm, sớm đã bị hạnh phúc bất thình lình cảm mê đầu óc, hắn di chuyển thân thể, dùng sức cởi quần áo của mình xuống, thậm chí ngay cả pháp thuật cũng quên dùng.
Tác giả :
Đồng Tước Kiều Kiều