Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 5 - Chương 17: Tiểu tiểu quý công tử
Đêm đen dần sâu thêm, làn gió đêm đầu xuân vẫn còn mang theo vài hạt tuyết mỏng manh.
Ở ngã tư đường cũng dần nhuộm màu đen của bóng tối, trừ vài người thỉnh thoảng đi qua, còn có vài bóng dáng khác.
Ẩn ở một góc đường, mơ hồ truyền ra giọng nói non nớt đang thấp giọng.
“Nhị ca ca, ngươi nói cái tên hái hoa tặc xấu xa kia sẽ xuất hiện ở chỗ này sao? Ngươi làm sao mà biết nha?"
Cô Ngự Tuyết nói xong, cái đầu nho nhỏ nhịn không được nhìn trộm ngã tư đường tối như mực dò tìm, nhưng mà nhìn phải nhìn trái, ánh mắt trừng thật lớn, vẫn không nhìn thấy cái gì.
Một cái tay nhỏ bé vươn đến, kéo đầu Cô Ngự Tuyết trở về: “Muội muội, không phải đã nói với ngươi đừng thò đầu ra nhìn sao, ngươi làm như vậy thực dễ dàng bị người khác phát hiện!"
“Nhưng mà đâu có người đâu." Cô Ngự Tuyết bất mãn bĩu môi.
Ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt nhỏ tuấn tú của Cô Ngự Nguyệt, lông mày của hắn giương lên có vẻ trẻ con lại không mất đi khí khái anh hùng:“Ngu ngốc, chúng ta là đang ôm cây đợi thỏ, con thỏ còn chưa có tới đương nhiên làm sao có người."
“Ừ...... Nói cũng đúng, nhưng mà nhị ca ca ngươi làm sao mà biết con thỏ kia nhất định sẽ đến nha, nếu lỡ hắn không đến làm sao bây giờ, kia...... Chúng ta sẽ ở trong này chờ đến hừng đông sao? Ta không muốn, ta không muốn ngủ đứng, ta muốn ngủ trên giường mềm mại......"
Càng nghe, Cô Ngự Nguyệt lại càng muốn trợn trắng mắt.
Bỗng nhiên, lỗ tai hắn vừa động, mơ hồ nghe thấy động tĩnh gì, hắn đưa tay bịt miệng muội muội còn đang lải nhải:“Hư...... Không nên lên tiếng, cái người xấu kia xuất hiện!"
“Ư Ư......Ừ ừ......"
Phản ứng của Cô Ngự Tuyết vẫn rất nhanh, nàng gật đầu không ngừng, ánh mắt trừng rất lớn nhìn động tĩnh bên ngoài ngã tư đường, ánh trăng chiếu lên lóe ra ánh sáng hưng phấn.
Ánh trăng chiếu trên ngã tư đường, một bóng người vội vàng nhanh như bay, bước chạy vững vàng nhanh nhẹn.
Không biết quán trọ nhà ai để lại một ngọn đèn đêm mờ nhạt, lộ ra ánh sáng mỏng manh, ở trên lưng bóng dáng người đang chạy hết sức nhanh kia xẹt qua một chiếc túi.
Nhìn thấy bóng đen di động nhanh, đôi mắt xinh đẹp của Cô Ngự Nguyệt hơi hơi nheo lại, trong mắt xuất hiện một chút ánh sáng đi săn không phù hợp với lứa tuổi.
Ánh mắt hắn theo bóng đen di động mà chậm rãi toát ra tinh quang, như là đang đánh giá cái gì.
Sau một lát, đợi lúc bóng đen sắp rời khỏi tầm mắt hắn, Cô Ngự Nguyệt một phen giữ chặt tay Cô Ngự Tuyết, nhẹ giọng nói:“Muội muội, đi cùng ca ca, ca ca mang ngươi đi bắt tặc đi!"
“Ừ!" Cô Ngự Tuyết đã sớm khẩn trương.
Ngay lúc đó, Cô Ngự Nguyệt một tay nắm chặt, một tay lóe lên một luồng ánh sáng mang kim sắc,“Bá" chỉ bằng thời gian một cái liếc mắt, hai đứa trẻ nhỏ cứ như vậy ẩn thân ở trong bóng tối.
Gió đêm im ắng phất qua, mang theo cảm giác mát nhè nhẹ.
Hái hoa tặc đi vào trong một ngôi miếu đổ nát, đem bao tải trên vai ném lên mặt đất.
Ngay lúc đó, bao tải lập tức có động tĩnh, chỉ thấy người ở bên trong như thú mắc bẫy giãy dụa, càng không ngừng phát ra tiếng khóc:“Ô ô ô......"
Hái hoa tặc phát ra tiếng cười âm hiểm:“Ha ha a...... Tiểu mỹ nhân, đêm nay cửa hàng đều đóng cửa sớm, lão gia ta cũng chỉ có thể ủy khuất cho ngươi ở trong này cùng ta triền miên một đêm."
Nói xong, hắn cởi bỏ dây thừng buộc bao tải, bên trong lập tức xuất hiện một tiểu nữ tử tóc tai hỗn độn quần áo cũng có chút hỗn độn
Trong miệng nàng bị nhét một mảnh vải trắng, chỉ có thể vừa phẫn nộ vừa sợ hãi trừng hái hoa tặc, không ngừng mà vặn vặn cổ tay, ý đồ tìm cách thoát khỏi dây thừng đang buộc hai tay, mặc kệ cổ tay bị cọ đến rách da.
Nhìn nàng liều mạng như vậy, hái hoa tặc tựa hồ càng thêm cao hứng, miệng hắn cười đến gần như bệnh hoạn đắc ý, tay lại muôn ngàn nhu tình xoa cổ tay nàng.
“Mỹ nhân, ngươi ngược đãi tay ngươi như vậy, trái tim lương thiện của ta đau nha, ngoan, đừng từ chối nữa, bằng không lòng của ta lại càng đau, lòng của ta càng đau, như thế này động tác của ta có thể cũng sẽ làm cho người ta càng đau nha."
Nghe thấy tiếng cười xót xa xót xa làm cho nàng run run, trong mắt lộ ra càng nhiều sợ hãi, nàng tựa hồ bị lời nói của hắn dọa dừng lại một chút.
Chỉ là chấn động trong nháy mắt, nàng lại bắt đầu giãy dụa, hơn nữa là giãy dụa càng thêm kịch liệt.
“Chậc, tiểu mỹ nhân, ngươi thật đúng là không nghe lời, ngươi xem ngươi, tay đều đổ máu, lòng lương thiện của lão gia ta sẽ đau nha."
Vừa dứt lời, tay hái hoa tặc bỗng nhiên đầy sức mạnh, hung hăng đẩy ngã nàng, sau đó cười dâm đãng đi tới.
“Ô ô ô......" Nữ tử tuyệt vọng mở to mắt, nước mắt từng giọt rơi xuống, ý nghĩ trong đầu dao động tựa như làn sóng vỗ.
“Tiểu mỹ nhân, đừng khóc, cho dù ngươi khóc khô nước mắt cũng sẽ không có người đến cứu ngươi, ngươi liền ngoan ngoãn theo lão gia ta...... A......"
Một câu của hái hoa tặc còn chưa nói xong, liền phát ra một tiếng kêu đau.
Hắn cơ hồ là lập tức bỏ nữ nhân trong tay ra, sau đó động tác rất nhanh muốn đứng lên.
Ai ngờ, hắn vừa mới giơ chân đứng lên, có người sau lưng đạp một cái, cả người hắn mất đà ngã sang một bên, suýt nữa đụng lên vách tường, may mà công phu hắn cũng không tệ lắm, cuối cùng không ngã.
“A...... Cái thằng nhóc kia dám đá lão tử!"
Hắn tức giận rống to.
“Đúng vậy ta là đứa nhỏ, nhưng mà ta không phải thỏ, ta là con xà nhỏ, mà ngươi...... là con thỏ to ngu ngốc mà ta muốn săn!"
Cô Ngự Nguyệt cười tủm tỉm nói xong, khuôn mặt nhỏ tuấn tú tràn vẻ ngây thơ mà đùa cợt, trong tay nhỏ bé cầm một cây quạt giấy nhàn nhã quạt, áo choàng cẩm y, ngọc bội trơn bóng, giống như dáng vẻ của một tiểu công tử cao quý.
Hái hoa tặc tập trung nhìn vào, chỉ thấy mình bị một đứa nhỏ ám toán, hắn tức giận đến ót cơ hồ muốn nổ tung.
“Ngươi tiểu tử chưa dứt sữa này, thế nhưng ngay cả chuyện của lão gia ta cũng dám quản, xem ta làm thịt ngươi!"
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng đánh qua,“Vèo" một một đoản đao đồng thời từ trong ống tay áo của hắn bay ra, phóng thẳng hướng tới Cô Ngự Nguyệt.
Khuôn mặt của Cô Ngự Nguyệt đang lộ ra vẻ cười chợt tắt, hai tay ôm lấy đầu, hoàn toàn khác thái độ lúc nãy, chạy trốn không thôi.
“A a a...... Giết người, người xấu muốn giết ta, cứu mạng a, cứu người......"
Hắn vừa chạy vừa trốn ánh sáng chói mắt của lưỡi đao kia, tiếng la trong miệng tựa hồ thực thảm.
Nữ nhân bị trói khẩn trương lại lo lắng nhìn cảnh truy đuổi trước mắt, lòng lo lắng dâng lên cổ họng, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Cô Ngự Nguyệt kêu rên chạy trốn, nàng không đành lòng nhắm mắt lại, miệng không ngừng mà thì thào cầu trời phù hộ.
Ở ngã tư đường cũng dần nhuộm màu đen của bóng tối, trừ vài người thỉnh thoảng đi qua, còn có vài bóng dáng khác.
Ẩn ở một góc đường, mơ hồ truyền ra giọng nói non nớt đang thấp giọng.
“Nhị ca ca, ngươi nói cái tên hái hoa tặc xấu xa kia sẽ xuất hiện ở chỗ này sao? Ngươi làm sao mà biết nha?"
Cô Ngự Tuyết nói xong, cái đầu nho nhỏ nhịn không được nhìn trộm ngã tư đường tối như mực dò tìm, nhưng mà nhìn phải nhìn trái, ánh mắt trừng thật lớn, vẫn không nhìn thấy cái gì.
Một cái tay nhỏ bé vươn đến, kéo đầu Cô Ngự Tuyết trở về: “Muội muội, không phải đã nói với ngươi đừng thò đầu ra nhìn sao, ngươi làm như vậy thực dễ dàng bị người khác phát hiện!"
“Nhưng mà đâu có người đâu." Cô Ngự Tuyết bất mãn bĩu môi.
Ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt nhỏ tuấn tú của Cô Ngự Nguyệt, lông mày của hắn giương lên có vẻ trẻ con lại không mất đi khí khái anh hùng:“Ngu ngốc, chúng ta là đang ôm cây đợi thỏ, con thỏ còn chưa có tới đương nhiên làm sao có người."
“Ừ...... Nói cũng đúng, nhưng mà nhị ca ca ngươi làm sao mà biết con thỏ kia nhất định sẽ đến nha, nếu lỡ hắn không đến làm sao bây giờ, kia...... Chúng ta sẽ ở trong này chờ đến hừng đông sao? Ta không muốn, ta không muốn ngủ đứng, ta muốn ngủ trên giường mềm mại......"
Càng nghe, Cô Ngự Nguyệt lại càng muốn trợn trắng mắt.
Bỗng nhiên, lỗ tai hắn vừa động, mơ hồ nghe thấy động tĩnh gì, hắn đưa tay bịt miệng muội muội còn đang lải nhải:“Hư...... Không nên lên tiếng, cái người xấu kia xuất hiện!"
“Ư Ư......Ừ ừ......"
Phản ứng của Cô Ngự Tuyết vẫn rất nhanh, nàng gật đầu không ngừng, ánh mắt trừng rất lớn nhìn động tĩnh bên ngoài ngã tư đường, ánh trăng chiếu lên lóe ra ánh sáng hưng phấn.
Ánh trăng chiếu trên ngã tư đường, một bóng người vội vàng nhanh như bay, bước chạy vững vàng nhanh nhẹn.
Không biết quán trọ nhà ai để lại một ngọn đèn đêm mờ nhạt, lộ ra ánh sáng mỏng manh, ở trên lưng bóng dáng người đang chạy hết sức nhanh kia xẹt qua một chiếc túi.
Nhìn thấy bóng đen di động nhanh, đôi mắt xinh đẹp của Cô Ngự Nguyệt hơi hơi nheo lại, trong mắt xuất hiện một chút ánh sáng đi săn không phù hợp với lứa tuổi.
Ánh mắt hắn theo bóng đen di động mà chậm rãi toát ra tinh quang, như là đang đánh giá cái gì.
Sau một lát, đợi lúc bóng đen sắp rời khỏi tầm mắt hắn, Cô Ngự Nguyệt một phen giữ chặt tay Cô Ngự Tuyết, nhẹ giọng nói:“Muội muội, đi cùng ca ca, ca ca mang ngươi đi bắt tặc đi!"
“Ừ!" Cô Ngự Tuyết đã sớm khẩn trương.
Ngay lúc đó, Cô Ngự Nguyệt một tay nắm chặt, một tay lóe lên một luồng ánh sáng mang kim sắc,“Bá" chỉ bằng thời gian một cái liếc mắt, hai đứa trẻ nhỏ cứ như vậy ẩn thân ở trong bóng tối.
Gió đêm im ắng phất qua, mang theo cảm giác mát nhè nhẹ.
Hái hoa tặc đi vào trong một ngôi miếu đổ nát, đem bao tải trên vai ném lên mặt đất.
Ngay lúc đó, bao tải lập tức có động tĩnh, chỉ thấy người ở bên trong như thú mắc bẫy giãy dụa, càng không ngừng phát ra tiếng khóc:“Ô ô ô......"
Hái hoa tặc phát ra tiếng cười âm hiểm:“Ha ha a...... Tiểu mỹ nhân, đêm nay cửa hàng đều đóng cửa sớm, lão gia ta cũng chỉ có thể ủy khuất cho ngươi ở trong này cùng ta triền miên một đêm."
Nói xong, hắn cởi bỏ dây thừng buộc bao tải, bên trong lập tức xuất hiện một tiểu nữ tử tóc tai hỗn độn quần áo cũng có chút hỗn độn
Trong miệng nàng bị nhét một mảnh vải trắng, chỉ có thể vừa phẫn nộ vừa sợ hãi trừng hái hoa tặc, không ngừng mà vặn vặn cổ tay, ý đồ tìm cách thoát khỏi dây thừng đang buộc hai tay, mặc kệ cổ tay bị cọ đến rách da.
Nhìn nàng liều mạng như vậy, hái hoa tặc tựa hồ càng thêm cao hứng, miệng hắn cười đến gần như bệnh hoạn đắc ý, tay lại muôn ngàn nhu tình xoa cổ tay nàng.
“Mỹ nhân, ngươi ngược đãi tay ngươi như vậy, trái tim lương thiện của ta đau nha, ngoan, đừng từ chối nữa, bằng không lòng của ta lại càng đau, lòng của ta càng đau, như thế này động tác của ta có thể cũng sẽ làm cho người ta càng đau nha."
Nghe thấy tiếng cười xót xa xót xa làm cho nàng run run, trong mắt lộ ra càng nhiều sợ hãi, nàng tựa hồ bị lời nói của hắn dọa dừng lại một chút.
Chỉ là chấn động trong nháy mắt, nàng lại bắt đầu giãy dụa, hơn nữa là giãy dụa càng thêm kịch liệt.
“Chậc, tiểu mỹ nhân, ngươi thật đúng là không nghe lời, ngươi xem ngươi, tay đều đổ máu, lòng lương thiện của lão gia ta sẽ đau nha."
Vừa dứt lời, tay hái hoa tặc bỗng nhiên đầy sức mạnh, hung hăng đẩy ngã nàng, sau đó cười dâm đãng đi tới.
“Ô ô ô......" Nữ tử tuyệt vọng mở to mắt, nước mắt từng giọt rơi xuống, ý nghĩ trong đầu dao động tựa như làn sóng vỗ.
“Tiểu mỹ nhân, đừng khóc, cho dù ngươi khóc khô nước mắt cũng sẽ không có người đến cứu ngươi, ngươi liền ngoan ngoãn theo lão gia ta...... A......"
Một câu của hái hoa tặc còn chưa nói xong, liền phát ra một tiếng kêu đau.
Hắn cơ hồ là lập tức bỏ nữ nhân trong tay ra, sau đó động tác rất nhanh muốn đứng lên.
Ai ngờ, hắn vừa mới giơ chân đứng lên, có người sau lưng đạp một cái, cả người hắn mất đà ngã sang một bên, suýt nữa đụng lên vách tường, may mà công phu hắn cũng không tệ lắm, cuối cùng không ngã.
“A...... Cái thằng nhóc kia dám đá lão tử!"
Hắn tức giận rống to.
“Đúng vậy ta là đứa nhỏ, nhưng mà ta không phải thỏ, ta là con xà nhỏ, mà ngươi...... là con thỏ to ngu ngốc mà ta muốn săn!"
Cô Ngự Nguyệt cười tủm tỉm nói xong, khuôn mặt nhỏ tuấn tú tràn vẻ ngây thơ mà đùa cợt, trong tay nhỏ bé cầm một cây quạt giấy nhàn nhã quạt, áo choàng cẩm y, ngọc bội trơn bóng, giống như dáng vẻ của một tiểu công tử cao quý.
Hái hoa tặc tập trung nhìn vào, chỉ thấy mình bị một đứa nhỏ ám toán, hắn tức giận đến ót cơ hồ muốn nổ tung.
“Ngươi tiểu tử chưa dứt sữa này, thế nhưng ngay cả chuyện của lão gia ta cũng dám quản, xem ta làm thịt ngươi!"
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng đánh qua,“Vèo" một một đoản đao đồng thời từ trong ống tay áo của hắn bay ra, phóng thẳng hướng tới Cô Ngự Nguyệt.
Khuôn mặt của Cô Ngự Nguyệt đang lộ ra vẻ cười chợt tắt, hai tay ôm lấy đầu, hoàn toàn khác thái độ lúc nãy, chạy trốn không thôi.
“A a a...... Giết người, người xấu muốn giết ta, cứu mạng a, cứu người......"
Hắn vừa chạy vừa trốn ánh sáng chói mắt của lưỡi đao kia, tiếng la trong miệng tựa hồ thực thảm.
Nữ nhân bị trói khẩn trương lại lo lắng nhìn cảnh truy đuổi trước mắt, lòng lo lắng dâng lên cổ họng, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Cô Ngự Nguyệt kêu rên chạy trốn, nàng không đành lòng nhắm mắt lại, miệng không ngừng mà thì thào cầu trời phù hộ.
Tác giả :
Bổn Túi Túi