Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 385: Hoàng kim đản
Trong không khí, tràn ngập mạch sóng tình đang chảy ngầm.
Bối Bối cảm thấy bản thân bất giác trở nên khẩn trương, bàn tay nhỏ bé nắm một mảnh sa mỏng, trong lòng bàn tay thấm chút mồ hôi.
Con ngươi linh động không chớp mắt mà nhìn Cô Ngự Hàn, nhìn hắn đối với mình lộ ra một nụ cười mị hoặc như mơ, một khí chất thanh nhã như ngọc, là quyến luyến mà nàng khắc sâu nhất.
Cô Ngự Hàn chậm rãi đi tới, giữa hai hàng lông mi ẩn chứa ánh sáng tựa mặt trời.
Nhìn hắn từng bước một đến gần, tim của Bối Bối đập cũng càng ngày càng nhanh hơn.
Đây là tâm tình của nữ nhi sắp gả đi sao? Nàng cũng không biết mình cũng có chung sự xấu hổ, thẹn thùng như vậy, nhưng loại cảm giác này thật tốt, ha...
Bắt được nụ cười như có như không bên môi nàng, hắn một phen ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt sáng lạng nhìn chăm chú vào nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng thật xinh đẹp!"
Đây đâu phải lần đầu tiên hắn nói nàng đẹp, nàng nhớ rõ ngay lần đầu tiên vận nữ trang khi xuyên qua cổ đại, hắn đã nói nàng xinh đẹp.
Nghĩ nghĩ, trong mắt Bối Bối pha một chút giảo hoạt: “Không xinh đẹp bằng chàng."
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn nhíu mày, sau đó còn thật sự lắc đầu, đầu ngón tay hơi cong nhẹ vuốt dọc mũi nàng: “Không phải đã nói với nàng không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung ta sao, thật không nghe lời."
“Nhưng chàng thật sự rất xinh đẹp nha, không tin tự chàng soi gương đi, nam nhân mà xinh đẹp kiểu như chàng thật có tội, đối với ta một nữ nhân bình thường, càng thêm có tội!"
Nàng ngạo nghễ liếc hắn, đáy mắt ẩn chứa vẻ cười trộm.
Đối với lí do thoái thác của nàng, hắn ngoại trừ bất lực thì vẫn là bất lực: “Tiểu Bối Bối, sao ta cảm thấy nàng chính là chuyên môn ức hiếp ta nha."
“Ta có sao? Chàng là Xà Vương cao cao tại thượng pháp lực vô biên nha, Tô Bối Bối ta nào dám chọc giận chàng." Bối Bối cười hì hì kéo kéo hai má hắn, hành động cùng lời nói một chút cũng không đồng nhất.
Cô Ngự Hàn túm bàn tay nhỏ bé tác quái xuống: “Còn nói không có, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên đến thế giới này không, vừa mới đến đã hung hăng ngồi trên người ta, cho ta một đòn thị uy rất lớn a."
Nghe vậy, trong đầu Bối Bối xẹt qua tình cảnh lần đầu tiên mình ngã xuống vách núi, nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nàng nhịn không được bật cười.
Nàng tựa vào lồng ngực dày rộng của hắn, ánh mắt sâu thẳm: “Chàng biết không, lúc ấy ta thấy mình bị nện vào một con rắn, ta cũng sắp bị dọa chết rồi, cứ tưởng sắp bị chàng ăn tươi nuốt sống luôn rồi."
Cánh tay vòng bên hông nàng hơi siết chặt, hắn vuốt ve tóc mai của nàng, cũng cùng nàng nhớ lại sự ngẫu nhiên tươi đẹp kia: “Ta thực may mắn vì người nàng rơi trúng vào là ta, bằng không ta làm sao có được tân nương tử xinh đẹp."
Tiếp theo, hắn thoáng lui ra sau, tường tận xem xét một thân giá y kiều mỹ của nàng một lần: “Tiểu Bối Bối, giá y này mặc trên người nàng thật sự là xinh đẹp cực kỳ."
Bối Bối nhịn không được đỏ mặt: “Ta rất bình thường, ở đâu mà chàng nói là xinh đẹp cực kỳ, mắt nhìn người của chàng không phải là có vấn đề gì chứ."
Hắn vươn một ngón tay ở trước mắt nàng vô cùng tao nhã mà lắc lắc, cười tủm tỉm rất sáng lạn: “Nương tử thân ái, chẳng lẽ nàng cô lậu quả văn[1] như vậy cư nhiên chưa nghe qua câu "tình nhân trong mắt là Tây Thi"?"
Nói xong, hắn cố ý dùng một loại ánh mắt đồng tình cho việc tóc mọc dài, kiến thức ít[2] mà nhìn nàng.
Rống lên, cái gì, dám nói nàng cô lậu quả văn.
Nàng đưa tay nhéo thắt lưng hắn, bĩu đôi môi đỏ mọng: “Được thôi, nếu ta cô lậu quả văn, vậy chàng cưới ta rồi cũng giống như thừa nhận tầm mắt của chàng không nhìn xa được tới đâu."
“Vậy thì quả là vừa vặn, chúng ta hai người kẻ tám lạng người nửa cân, trời sinh một đôi."
Nói xong, hắn hôn lên môi nàng, lấy nụ hôn để niêm phong tất cả lời nói của nàng.
...
Biệt uyển của cung điện, ba quả Hoàng kim đản trốn sau một bụi cây thấp, đang nói nhỏ.
“Đại ca ca, tên thị vệ đầu gỗ kia hẳn là tìm không ra chúng ta sao?" Tiểu công chúa đụng đụng Hoàng kim đản lão nhị, nhưng lại nói với Hoàng kim đản lão đại.
“Muội muội ngốc, muội thấy có lần nào bọn họ tìm được chúng ta không, thật sự là chơi không vui." Hoàng kim đản lão nhị nhảy lên, nảy nảy lên hoàng kim cầu của muội muội.
Nhưng vào lúc này, phía sau bọn họ truyền đến một tiếng nói vừa kinh hỉ vừa ngoài ý muốn: “Các ngươi... các ngươi là tiểu vương tử tiểu công chúa sao?"
Ba quả Hoàng kim đản đồng loạt quay đầu, nhìn cung nữ đứng trước mặt: “Ngươi là ai a? Sao cho tới bây giờ cũng không có gặp qua ngươi?"
“Nô tỳ kêu Anh Nhi, là cung nữ của Tẩy Y cung[3]."
Anh Nhi cúi đầu thật sâu hành lễ, ánh mắt thực kích động nhìn qua nhìn lại ba quả Hoàng kim đản trước mặt, đây là bảo bối của Bối Bối tiểu thư, à không, của Vương hâu nương nương, bọn họ đều thật đáng yêu, Vương hậu nương nương rốt cục cũng sống hạnh phúc trong Vương cung, nàng thật sự là cảm thấy vui mừng.
“Ờ, ngươi từ đâu xuất hiện vậy, làm sao lại thấy được bọn ta ở trong này a? Ngươi cũng là đến để cùng bọn ta chơi trốn tìm sao?" Tiểu công chúa bay đến trước mặt Anh Nhi, dạo quanh nàng một vòng, sau đó lại trở lại trước mặt nàng.
Anh Nhi có lễ phép mỉm cười: “Nô tỳ là từ tiền điện bên kia đi qua có nghe nói mọi người đều đang tìm tiểu vương tử tiểu công chúa, cho nên nô tỳ liền tự tiện âm thầm hỗ trợ tìm, không biết được vương tử điện hạ cùng công chúa điện hạ lại ở chỗ này."
Hoàng kim đản lão nhị cũng bay đến: “Tuy rằng không cẩn thận bị ngươi tìm được rồi, nhưng ngươi không được nói với những người khác bọn ta ở đây nha."
“Nô tỳ tuân lệnh." Anh Nhi mềm mại nói.
Tiểu công chúa vèo một tiếng bay trở về bên người Hoàng kim đản lão đại, nhỏ giọng nói: “Ca ca, huynh xem Anh Nhi này giống như thực nghe lời chúng ta nha, không bằng chúng ta giữ nàng ở lại cung điện của chúng ta cùng chúng ta chơi được không?"
Hoàng kim đản lão đại suy nghĩ, sau đó bay đến trước mặt Anh Nhi, có chút nghiêm túc hỏi: “Ngươi biết chơi xúc cúc[4] không?"
Xúc cúc? Đó là trước kia Bối Bối tiểu thư khi thấy nhàm chán thì rất thích chơi, còn chơi đá cầu.
Khi đó, nàng thường cùng Bối Bối tiểu thư chơi, tuy rằng không lợi hại, nhưng hẳn là xem như biết chơi đi.
“Nô tỳ... biết chơi xúc cúc cùng đá cầu, nhưng mà không quá lợi hại." Nàng do dự trả lời.
“Đá cầu cũng biết chơi a, quá tốt rồi, vậy từ nay về sau ngươi đi theo chúng ta, không cần trở về cái gì Tẩy Y cung nữa, trực tiếp theo chúng ta trở về Bảo Bảo cung." Tiểu công chúa thực vui vẻ bay lên vai Anh Nhi, sau đó ở hõm vai nàng cuốn qua cuốn lại, tâm tình phi thường tốt.
Anh Nhi chần chờ, nàng khó xử mở miệng: “Nhưng mà... Nô tỳ không thể tự tiện rời khỏi Tẩy Y cung, Vương nếu biết sẽ..."
“Bọn ta sẽ nói với phụ thân." Ba quả Hoàng kim đản trăm miệng một lời chặn đứng câu nói kế tiếp của Anh Nhi, ngữ điệu tự nhiên đậm khí thế hoàng gia, làm Anh Nhi không thể nói thêm gì nữa.
______
[1] Cô lậu quả văn:
hiểu biết nông cạn
[2]Tóc mọc dài, kiến thức ít:
qua năm tháng tóc mọc dài nhưng kiến thức thì không học được là bao => Nông cạn.
[3] Tẩy Y cung:
phòng giặt giũ
[4]Xúc cúc:
tương tự bóng đá, nhưng không giành bóng mà là giành cầu.
Bối Bối cảm thấy bản thân bất giác trở nên khẩn trương, bàn tay nhỏ bé nắm một mảnh sa mỏng, trong lòng bàn tay thấm chút mồ hôi.
Con ngươi linh động không chớp mắt mà nhìn Cô Ngự Hàn, nhìn hắn đối với mình lộ ra một nụ cười mị hoặc như mơ, một khí chất thanh nhã như ngọc, là quyến luyến mà nàng khắc sâu nhất.
Cô Ngự Hàn chậm rãi đi tới, giữa hai hàng lông mi ẩn chứa ánh sáng tựa mặt trời.
Nhìn hắn từng bước một đến gần, tim của Bối Bối đập cũng càng ngày càng nhanh hơn.
Đây là tâm tình của nữ nhi sắp gả đi sao? Nàng cũng không biết mình cũng có chung sự xấu hổ, thẹn thùng như vậy, nhưng loại cảm giác này thật tốt, ha...
Bắt được nụ cười như có như không bên môi nàng, hắn một phen ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt sáng lạng nhìn chăm chú vào nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng thật xinh đẹp!"
Đây đâu phải lần đầu tiên hắn nói nàng đẹp, nàng nhớ rõ ngay lần đầu tiên vận nữ trang khi xuyên qua cổ đại, hắn đã nói nàng xinh đẹp.
Nghĩ nghĩ, trong mắt Bối Bối pha một chút giảo hoạt: “Không xinh đẹp bằng chàng."
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn nhíu mày, sau đó còn thật sự lắc đầu, đầu ngón tay hơi cong nhẹ vuốt dọc mũi nàng: “Không phải đã nói với nàng không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung ta sao, thật không nghe lời."
“Nhưng chàng thật sự rất xinh đẹp nha, không tin tự chàng soi gương đi, nam nhân mà xinh đẹp kiểu như chàng thật có tội, đối với ta một nữ nhân bình thường, càng thêm có tội!"
Nàng ngạo nghễ liếc hắn, đáy mắt ẩn chứa vẻ cười trộm.
Đối với lí do thoái thác của nàng, hắn ngoại trừ bất lực thì vẫn là bất lực: “Tiểu Bối Bối, sao ta cảm thấy nàng chính là chuyên môn ức hiếp ta nha."
“Ta có sao? Chàng là Xà Vương cao cao tại thượng pháp lực vô biên nha, Tô Bối Bối ta nào dám chọc giận chàng." Bối Bối cười hì hì kéo kéo hai má hắn, hành động cùng lời nói một chút cũng không đồng nhất.
Cô Ngự Hàn túm bàn tay nhỏ bé tác quái xuống: “Còn nói không có, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên đến thế giới này không, vừa mới đến đã hung hăng ngồi trên người ta, cho ta một đòn thị uy rất lớn a."
Nghe vậy, trong đầu Bối Bối xẹt qua tình cảnh lần đầu tiên mình ngã xuống vách núi, nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nàng nhịn không được bật cười.
Nàng tựa vào lồng ngực dày rộng của hắn, ánh mắt sâu thẳm: “Chàng biết không, lúc ấy ta thấy mình bị nện vào một con rắn, ta cũng sắp bị dọa chết rồi, cứ tưởng sắp bị chàng ăn tươi nuốt sống luôn rồi."
Cánh tay vòng bên hông nàng hơi siết chặt, hắn vuốt ve tóc mai của nàng, cũng cùng nàng nhớ lại sự ngẫu nhiên tươi đẹp kia: “Ta thực may mắn vì người nàng rơi trúng vào là ta, bằng không ta làm sao có được tân nương tử xinh đẹp."
Tiếp theo, hắn thoáng lui ra sau, tường tận xem xét một thân giá y kiều mỹ của nàng một lần: “Tiểu Bối Bối, giá y này mặc trên người nàng thật sự là xinh đẹp cực kỳ."
Bối Bối nhịn không được đỏ mặt: “Ta rất bình thường, ở đâu mà chàng nói là xinh đẹp cực kỳ, mắt nhìn người của chàng không phải là có vấn đề gì chứ."
Hắn vươn một ngón tay ở trước mắt nàng vô cùng tao nhã mà lắc lắc, cười tủm tỉm rất sáng lạn: “Nương tử thân ái, chẳng lẽ nàng cô lậu quả văn[1] như vậy cư nhiên chưa nghe qua câu "tình nhân trong mắt là Tây Thi"?"
Nói xong, hắn cố ý dùng một loại ánh mắt đồng tình cho việc tóc mọc dài, kiến thức ít[2] mà nhìn nàng.
Rống lên, cái gì, dám nói nàng cô lậu quả văn.
Nàng đưa tay nhéo thắt lưng hắn, bĩu đôi môi đỏ mọng: “Được thôi, nếu ta cô lậu quả văn, vậy chàng cưới ta rồi cũng giống như thừa nhận tầm mắt của chàng không nhìn xa được tới đâu."
“Vậy thì quả là vừa vặn, chúng ta hai người kẻ tám lạng người nửa cân, trời sinh một đôi."
Nói xong, hắn hôn lên môi nàng, lấy nụ hôn để niêm phong tất cả lời nói của nàng.
...
Biệt uyển của cung điện, ba quả Hoàng kim đản trốn sau một bụi cây thấp, đang nói nhỏ.
“Đại ca ca, tên thị vệ đầu gỗ kia hẳn là tìm không ra chúng ta sao?" Tiểu công chúa đụng đụng Hoàng kim đản lão nhị, nhưng lại nói với Hoàng kim đản lão đại.
“Muội muội ngốc, muội thấy có lần nào bọn họ tìm được chúng ta không, thật sự là chơi không vui." Hoàng kim đản lão nhị nhảy lên, nảy nảy lên hoàng kim cầu của muội muội.
Nhưng vào lúc này, phía sau bọn họ truyền đến một tiếng nói vừa kinh hỉ vừa ngoài ý muốn: “Các ngươi... các ngươi là tiểu vương tử tiểu công chúa sao?"
Ba quả Hoàng kim đản đồng loạt quay đầu, nhìn cung nữ đứng trước mặt: “Ngươi là ai a? Sao cho tới bây giờ cũng không có gặp qua ngươi?"
“Nô tỳ kêu Anh Nhi, là cung nữ của Tẩy Y cung[3]."
Anh Nhi cúi đầu thật sâu hành lễ, ánh mắt thực kích động nhìn qua nhìn lại ba quả Hoàng kim đản trước mặt, đây là bảo bối của Bối Bối tiểu thư, à không, của Vương hâu nương nương, bọn họ đều thật đáng yêu, Vương hậu nương nương rốt cục cũng sống hạnh phúc trong Vương cung, nàng thật sự là cảm thấy vui mừng.
“Ờ, ngươi từ đâu xuất hiện vậy, làm sao lại thấy được bọn ta ở trong này a? Ngươi cũng là đến để cùng bọn ta chơi trốn tìm sao?" Tiểu công chúa bay đến trước mặt Anh Nhi, dạo quanh nàng một vòng, sau đó lại trở lại trước mặt nàng.
Anh Nhi có lễ phép mỉm cười: “Nô tỳ là từ tiền điện bên kia đi qua có nghe nói mọi người đều đang tìm tiểu vương tử tiểu công chúa, cho nên nô tỳ liền tự tiện âm thầm hỗ trợ tìm, không biết được vương tử điện hạ cùng công chúa điện hạ lại ở chỗ này."
Hoàng kim đản lão nhị cũng bay đến: “Tuy rằng không cẩn thận bị ngươi tìm được rồi, nhưng ngươi không được nói với những người khác bọn ta ở đây nha."
“Nô tỳ tuân lệnh." Anh Nhi mềm mại nói.
Tiểu công chúa vèo một tiếng bay trở về bên người Hoàng kim đản lão đại, nhỏ giọng nói: “Ca ca, huynh xem Anh Nhi này giống như thực nghe lời chúng ta nha, không bằng chúng ta giữ nàng ở lại cung điện của chúng ta cùng chúng ta chơi được không?"
Hoàng kim đản lão đại suy nghĩ, sau đó bay đến trước mặt Anh Nhi, có chút nghiêm túc hỏi: “Ngươi biết chơi xúc cúc[4] không?"
Xúc cúc? Đó là trước kia Bối Bối tiểu thư khi thấy nhàm chán thì rất thích chơi, còn chơi đá cầu.
Khi đó, nàng thường cùng Bối Bối tiểu thư chơi, tuy rằng không lợi hại, nhưng hẳn là xem như biết chơi đi.
“Nô tỳ... biết chơi xúc cúc cùng đá cầu, nhưng mà không quá lợi hại." Nàng do dự trả lời.
“Đá cầu cũng biết chơi a, quá tốt rồi, vậy từ nay về sau ngươi đi theo chúng ta, không cần trở về cái gì Tẩy Y cung nữa, trực tiếp theo chúng ta trở về Bảo Bảo cung." Tiểu công chúa thực vui vẻ bay lên vai Anh Nhi, sau đó ở hõm vai nàng cuốn qua cuốn lại, tâm tình phi thường tốt.
Anh Nhi chần chờ, nàng khó xử mở miệng: “Nhưng mà... Nô tỳ không thể tự tiện rời khỏi Tẩy Y cung, Vương nếu biết sẽ..."
“Bọn ta sẽ nói với phụ thân." Ba quả Hoàng kim đản trăm miệng một lời chặn đứng câu nói kế tiếp của Anh Nhi, ngữ điệu tự nhiên đậm khí thế hoàng gia, làm Anh Nhi không thể nói thêm gì nữa.
______
[1] Cô lậu quả văn:
hiểu biết nông cạn
[2]Tóc mọc dài, kiến thức ít:
qua năm tháng tóc mọc dài nhưng kiến thức thì không học được là bao => Nông cạn.
[3] Tẩy Y cung:
phòng giặt giũ
[4]Xúc cúc:
tương tự bóng đá, nhưng không giành bóng mà là giành cầu.
Tác giả :
Bổn Túi Túi