Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 364: Xà bảo bảo [6]
Mí mắt của Bối Bối giật giật, từ từ mở mắt.
“Tiểu Bối Bối, rốt cục nàng tỉnh rồi."
Tiếng reo mừng của Cô Ngự Hàn vang lên bên tai nàng, nàng quay đầu, nhìn vào đôi mắt trong sáng như sao, trán ẩn hiện nét thận trọng.
Chớp chớp mắt, nàng cố làm tầm nhìn càng thêm rõ ràng, nhưng cũng càng thấy rõ thêm trong mắt hắn ẩn hiện một màn sương mờ.
Nàng nâng tay xoa khuôn mặt rõ ràng là ốm đi của hắn:“Chàng sao có thể để cho chính mình gầy thành như vậy, vậy không giống khuôn mặt ta yêu, khụ khụ......"
Muốn hờn dỗi với hắn, lại phát hiện tiếng mình khàn khàn, nàng gần như không nhận ra đây là tiếng của mình.
Thấy nàng phát ho, Cô Ngự Hàn chạy nhanh xuống giường rót đến một ly nước.
Nâng đỡ nàng tựa vào trong lòng, đưa ly đến bên môi:“Tiểu Bối Bối, uống chút nước."
Gật gật đầu, nàng từ từ uống hết nước.
Cảm thấy cổ họng rốt cục dễ chịu hơn rồi, nàng mới ra hiệu bảo hắn đem ly nước đi.
Hắn lau sạch vết nước trên khóe môi nàng, sau đó vuốt vuốt những sợi tóc có chút hỗn loạn của nàng, động tác nhẹ như lông chim phất quá.
Lúc êm ái như vậy làm cho nàng nhịn không được hạnh phúc nhẹ nhàng thở dài.
“Sao lại thở dài? Không muốn thấy ta, hử?" hai mắn tay hắn nắm chặt một chút, chỉ sợ thả lỏng tay, nàng liền trốn vào giấc mộng của nàng.
Bối Bối ngẩng đầu, nhìn lấy con ngươi đen chuyên chú, khuôn mặt tươi cười:“Ta chỉ là cảm thấy mình thật hạnh phúc, vừa tỉnh dậy đã được chàng hầu hạ như vậy, nếu sau này mỗi ngày tỉnh lại chàng đều hầu hạ ta như vậy sẽ càng hạnh phúc hơn, ha ha......"
Chớp chớp con ngươi trong suốt, đáy mắt của nàng ánh lên một tia giảo hoạt cười trộm.
Hắn nhíu mày, tay gõ gõ trán của nàng:“Khó khăn lắm mới tỉnh lại liền lập tức tác quái với ta có phải không, ta vất vả đợi nàng nửa tháng, nàng không thấy trong lòng áy náy nên sẽ hầu hạ người chồng này chu đáo mới là đúng sao?"
Tiếp theo, hắn kề sát bên tai nàng, hôn lấy vành tai nàng, hạ thấp giọng:“Hơn nữa...... Hầu hạ trượng phu cho tốt là nghĩa vụ thê tử đó."
Ánh mắt của Bối Bối tinh nghịch:“Ra vẻ, ta còn chưa phải là thê tử của chàng."
Thấy dáng vẻ nàng hờn dỗi, Cô Ngự Hàn cười ha ha, dùng sức hôn lên môi nàng, cho đến khi cánh môi của nàng đỏ lên mới buông ra.
“Tiểu Bối Bối của ta là đang cầu hôn sao? Ha ha...... vậy ta đây cung kính không bằng tuân mệnh, ngày mai chúng ta thành thân!"
Bối Bối nhéo hai bên má hắn, đôi mắt tinh anh trừng trừng:“Đừng đánh trống lảng, ba cái Hoàng kim đản kia của ta đâu, bọn chúng ở đâu rồi?"
Cô Ngự Hàn còn chưa kịp trả lời, ba Hoàng kim đản liền từ cửa sổ “Vèo vèo vèo" bay vào, chạy thẳng vào lòng Bối Bối.
“Mẫu thân......" âm thanh non nớp vang lên, âm điệu bởi vì hưng phấn mà tăng cao.
Nhìn ba Hoàng kim đản trong ngực cọ qua cọ lại, khuôn mặt của Bối Bối tươi cười.
“Oa! Ta rốt cục nhìn thấy các ngươi rồi, các ngươi hình như lớn rất nhiều a?" Ánh mắt của nàng tò mò chớp chớp, ung dung quan sát ba cái trứng đang phát sáng.
Tò mò, đây là con của nàng và Cô Ngự Hàn sao? Hơn nữa là từ trong bụng của nàng nhảy ra?
Nàng chỉ thấy trẻ con, nhưng không có gặp qua trứng trẻ con, loại cảm giác này...... Thật sự kỳ quái.
Nhưng mà, nghĩ đến bọn chúng từng là một bộ phân trong chính cơ thể mình, tim nàng lại cảm thấy từng cơn từng cơn ấm áp.
“Mẫu thân, chúng con lớn lên mới có thể sinh ra mà, mẫu thân ngốc nghếch." Tiếng nói non nớt của Tiểu công chúa mang một chút giễu cợt, lại càng thêm chui vào trong lòng Bối Bối.
“Ha ha...... Đừng quấy, rất nhột đó." Bối Bối giơ tay như muốn bắt tiểu công chúa ở trước vạt áo của nàng nhích tới nhích lui, nó lại càng nghịch ngợm càng thêm nhảy qua nhảy lại trốn tránh.
“Ha ha...... Cô Ngự Hàn, con gái của chàng thật nghịch ngợm, nhanh đem nó xuống đi, nhột quá."
Bối Bối bắt không được tiểu công chúa, đành phải nhìn Cô Ngự Hàn xin giúp đỡ.
Nhìn bọn chúng nháo nhào đùa giỡn, Cô Ngự Hàn lười nhác dựa vào đầu giường, hai tay vòng ra sau gối đầu, ánh mắt mỉm cười nhìn Bối Bối bị ba Hoàng kim đản làm cho cười đến gần như chảy nước mắt, hoàn toàn không có ý ra tay cứu viện.
Vui đùa ầm ĩ một hồi lâu, Bối Bối cười đến thở không ra hơi.
“Cô Ngự Hàn, mau giúp giúp ta." Nàng vừa cố trốn ba Hoàng kim đản càng giỡn càng hăng say, vừa giật giật ống tay áo Cô Ngự Hàn, mong hắn nhanh chút hỗ trợ.
Trong lúc rối rắm, cuối cùng nàng cũng để ý đến thái độ khoanh tay đứng nhìn của hắn.
Lập tức nàng liền trề môi liếc hắn một cái:“Cô Ngự Hàn, chàng là đồng lõa!"
Hắn ngước mắt nhìn, có chút vui sướng khi người gặp họa:“Nàng để chúng ta, bốn người cha con ta đợi lâu như vậy, thiếu chút nữa hại chúng ta tương tư thành hoạ trả đũa nàng một chút chẳng phải là còn nhẹ nhàng cho nàng sao. Bảo bối, các con nói mẫu thân có phải nên phạt không?"
Khuôn mặt của hắn cười nhìn ba bảo bối, ánh mắt lóe ra tia nhìn uy hiếp.
Các tiểu bảo bối, mau mau phối hợp lời nói phụ thân, bằng không...... Hừ hừ!
Đám Hoàng kim đản uốn éo hình dạng, rõ ràng hiểu ý tứ trong mắt phụ thân.
Trải qua trong khoảng thời gian ở chung này, bọn chúng hiểu rất rõ ràng loại ánh mắt này của phụ thân muốn bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, bằng không sẽ nếm mùi đau khổ.
Vì thế...... Ba Hoàng kim đản nhất tề đồng thanh trả lời:“Mẫu thân để cho chúng con chờ lâu quá!"
Nói xong, ba quả trứng đồng thời thi pháp gia tăng khí lực, đẩy ngã Bối Bối ra giường, tiếp tục “Công kích" nàng.
“Ha ha ha...... nhột quá, các ngươi cả đám tiểu trứng thối cộng gộp với cả quả trứng thối bự kia để tiếp tay bắt nạt mẫu thân, không có lương tâm, uổng phí ta khổ cực sinh hạ ra các ngươi, ha ha ha...... Ta đem các ngươi nhốt hết trong bụng, không cho các ngươi đi ra!"
Bối Bối vừa cười to vừa ai oán lên án, cuối cùng biến thành uy hiếp.
Nhưng mà, lời của nàng một chút tác dụng cũng không có, ba Hoàng kim đản theo ý chỉ của phụ thân ra sức “Trừng phạt" nàng.
Nhìn trên giường một mảnh hỗn độn, trên đệm, vợ con hắn đang ở cười lớn, đùa tới “không có gì vui bằng", Cô Ngự Hàn nở nụ cười.
Hồi lâu, thấy tình hình đã kha khá, cuối cùng Cô Ngự Hàn mới chịu mở miệng vàng, nghĩ cách cứu viện người mẹ đang cười đến mệt mỏi của mấy đứa con hắn.
“Các bé cưng, các con mệt chưa?" Hắn nén cười cất tiếng hỏi.
Ba Hoàng kim đản lập tức bay ngược lại vào lòng Cô Ngự Hàn, ngoan ngoãn ở yên đó.
“Phụ thân, tiếng cười mẫu thân thật lớn quá, lỗ tai chúng con đau đau."
A?
Bối Bối hơi há hốc mồm, liền thở phì phì trèo ra khỏi đệm đứng lên, hai tay chống nạnh trừng mắt ba tên tiểu tử kia.
“Được lắm, mẫu thân vừa tỉnh dậy là các ngươi liền ức hiếp mẫu thân không thèm quan tâm, bây giờ còn ác ôn đi cáo trạng!"
gru, dưỡng nhi bất hiếu mà!
“Tiểu Bối Bối, rốt cục nàng tỉnh rồi."
Tiếng reo mừng của Cô Ngự Hàn vang lên bên tai nàng, nàng quay đầu, nhìn vào đôi mắt trong sáng như sao, trán ẩn hiện nét thận trọng.
Chớp chớp mắt, nàng cố làm tầm nhìn càng thêm rõ ràng, nhưng cũng càng thấy rõ thêm trong mắt hắn ẩn hiện một màn sương mờ.
Nàng nâng tay xoa khuôn mặt rõ ràng là ốm đi của hắn:“Chàng sao có thể để cho chính mình gầy thành như vậy, vậy không giống khuôn mặt ta yêu, khụ khụ......"
Muốn hờn dỗi với hắn, lại phát hiện tiếng mình khàn khàn, nàng gần như không nhận ra đây là tiếng của mình.
Thấy nàng phát ho, Cô Ngự Hàn chạy nhanh xuống giường rót đến một ly nước.
Nâng đỡ nàng tựa vào trong lòng, đưa ly đến bên môi:“Tiểu Bối Bối, uống chút nước."
Gật gật đầu, nàng từ từ uống hết nước.
Cảm thấy cổ họng rốt cục dễ chịu hơn rồi, nàng mới ra hiệu bảo hắn đem ly nước đi.
Hắn lau sạch vết nước trên khóe môi nàng, sau đó vuốt vuốt những sợi tóc có chút hỗn loạn của nàng, động tác nhẹ như lông chim phất quá.
Lúc êm ái như vậy làm cho nàng nhịn không được hạnh phúc nhẹ nhàng thở dài.
“Sao lại thở dài? Không muốn thấy ta, hử?" hai mắn tay hắn nắm chặt một chút, chỉ sợ thả lỏng tay, nàng liền trốn vào giấc mộng của nàng.
Bối Bối ngẩng đầu, nhìn lấy con ngươi đen chuyên chú, khuôn mặt tươi cười:“Ta chỉ là cảm thấy mình thật hạnh phúc, vừa tỉnh dậy đã được chàng hầu hạ như vậy, nếu sau này mỗi ngày tỉnh lại chàng đều hầu hạ ta như vậy sẽ càng hạnh phúc hơn, ha ha......"
Chớp chớp con ngươi trong suốt, đáy mắt của nàng ánh lên một tia giảo hoạt cười trộm.
Hắn nhíu mày, tay gõ gõ trán của nàng:“Khó khăn lắm mới tỉnh lại liền lập tức tác quái với ta có phải không, ta vất vả đợi nàng nửa tháng, nàng không thấy trong lòng áy náy nên sẽ hầu hạ người chồng này chu đáo mới là đúng sao?"
Tiếp theo, hắn kề sát bên tai nàng, hôn lấy vành tai nàng, hạ thấp giọng:“Hơn nữa...... Hầu hạ trượng phu cho tốt là nghĩa vụ thê tử đó."
Ánh mắt của Bối Bối tinh nghịch:“Ra vẻ, ta còn chưa phải là thê tử của chàng."
Thấy dáng vẻ nàng hờn dỗi, Cô Ngự Hàn cười ha ha, dùng sức hôn lên môi nàng, cho đến khi cánh môi của nàng đỏ lên mới buông ra.
“Tiểu Bối Bối của ta là đang cầu hôn sao? Ha ha...... vậy ta đây cung kính không bằng tuân mệnh, ngày mai chúng ta thành thân!"
Bối Bối nhéo hai bên má hắn, đôi mắt tinh anh trừng trừng:“Đừng đánh trống lảng, ba cái Hoàng kim đản kia của ta đâu, bọn chúng ở đâu rồi?"
Cô Ngự Hàn còn chưa kịp trả lời, ba Hoàng kim đản liền từ cửa sổ “Vèo vèo vèo" bay vào, chạy thẳng vào lòng Bối Bối.
“Mẫu thân......" âm thanh non nớp vang lên, âm điệu bởi vì hưng phấn mà tăng cao.
Nhìn ba Hoàng kim đản trong ngực cọ qua cọ lại, khuôn mặt của Bối Bối tươi cười.
“Oa! Ta rốt cục nhìn thấy các ngươi rồi, các ngươi hình như lớn rất nhiều a?" Ánh mắt của nàng tò mò chớp chớp, ung dung quan sát ba cái trứng đang phát sáng.
Tò mò, đây là con của nàng và Cô Ngự Hàn sao? Hơn nữa là từ trong bụng của nàng nhảy ra?
Nàng chỉ thấy trẻ con, nhưng không có gặp qua trứng trẻ con, loại cảm giác này...... Thật sự kỳ quái.
Nhưng mà, nghĩ đến bọn chúng từng là một bộ phân trong chính cơ thể mình, tim nàng lại cảm thấy từng cơn từng cơn ấm áp.
“Mẫu thân, chúng con lớn lên mới có thể sinh ra mà, mẫu thân ngốc nghếch." Tiếng nói non nớt của Tiểu công chúa mang một chút giễu cợt, lại càng thêm chui vào trong lòng Bối Bối.
“Ha ha...... Đừng quấy, rất nhột đó." Bối Bối giơ tay như muốn bắt tiểu công chúa ở trước vạt áo của nàng nhích tới nhích lui, nó lại càng nghịch ngợm càng thêm nhảy qua nhảy lại trốn tránh.
“Ha ha...... Cô Ngự Hàn, con gái của chàng thật nghịch ngợm, nhanh đem nó xuống đi, nhột quá."
Bối Bối bắt không được tiểu công chúa, đành phải nhìn Cô Ngự Hàn xin giúp đỡ.
Nhìn bọn chúng nháo nhào đùa giỡn, Cô Ngự Hàn lười nhác dựa vào đầu giường, hai tay vòng ra sau gối đầu, ánh mắt mỉm cười nhìn Bối Bối bị ba Hoàng kim đản làm cho cười đến gần như chảy nước mắt, hoàn toàn không có ý ra tay cứu viện.
Vui đùa ầm ĩ một hồi lâu, Bối Bối cười đến thở không ra hơi.
“Cô Ngự Hàn, mau giúp giúp ta." Nàng vừa cố trốn ba Hoàng kim đản càng giỡn càng hăng say, vừa giật giật ống tay áo Cô Ngự Hàn, mong hắn nhanh chút hỗ trợ.
Trong lúc rối rắm, cuối cùng nàng cũng để ý đến thái độ khoanh tay đứng nhìn của hắn.
Lập tức nàng liền trề môi liếc hắn một cái:“Cô Ngự Hàn, chàng là đồng lõa!"
Hắn ngước mắt nhìn, có chút vui sướng khi người gặp họa:“Nàng để chúng ta, bốn người cha con ta đợi lâu như vậy, thiếu chút nữa hại chúng ta tương tư thành hoạ trả đũa nàng một chút chẳng phải là còn nhẹ nhàng cho nàng sao. Bảo bối, các con nói mẫu thân có phải nên phạt không?"
Khuôn mặt của hắn cười nhìn ba bảo bối, ánh mắt lóe ra tia nhìn uy hiếp.
Các tiểu bảo bối, mau mau phối hợp lời nói phụ thân, bằng không...... Hừ hừ!
Đám Hoàng kim đản uốn éo hình dạng, rõ ràng hiểu ý tứ trong mắt phụ thân.
Trải qua trong khoảng thời gian ở chung này, bọn chúng hiểu rất rõ ràng loại ánh mắt này của phụ thân muốn bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, bằng không sẽ nếm mùi đau khổ.
Vì thế...... Ba Hoàng kim đản nhất tề đồng thanh trả lời:“Mẫu thân để cho chúng con chờ lâu quá!"
Nói xong, ba quả trứng đồng thời thi pháp gia tăng khí lực, đẩy ngã Bối Bối ra giường, tiếp tục “Công kích" nàng.
“Ha ha ha...... nhột quá, các ngươi cả đám tiểu trứng thối cộng gộp với cả quả trứng thối bự kia để tiếp tay bắt nạt mẫu thân, không có lương tâm, uổng phí ta khổ cực sinh hạ ra các ngươi, ha ha ha...... Ta đem các ngươi nhốt hết trong bụng, không cho các ngươi đi ra!"
Bối Bối vừa cười to vừa ai oán lên án, cuối cùng biến thành uy hiếp.
Nhưng mà, lời của nàng một chút tác dụng cũng không có, ba Hoàng kim đản theo ý chỉ của phụ thân ra sức “Trừng phạt" nàng.
Nhìn trên giường một mảnh hỗn độn, trên đệm, vợ con hắn đang ở cười lớn, đùa tới “không có gì vui bằng", Cô Ngự Hàn nở nụ cười.
Hồi lâu, thấy tình hình đã kha khá, cuối cùng Cô Ngự Hàn mới chịu mở miệng vàng, nghĩ cách cứu viện người mẹ đang cười đến mệt mỏi của mấy đứa con hắn.
“Các bé cưng, các con mệt chưa?" Hắn nén cười cất tiếng hỏi.
Ba Hoàng kim đản lập tức bay ngược lại vào lòng Cô Ngự Hàn, ngoan ngoãn ở yên đó.
“Phụ thân, tiếng cười mẫu thân thật lớn quá, lỗ tai chúng con đau đau."
A?
Bối Bối hơi há hốc mồm, liền thở phì phì trèo ra khỏi đệm đứng lên, hai tay chống nạnh trừng mắt ba tên tiểu tử kia.
“Được lắm, mẫu thân vừa tỉnh dậy là các ngươi liền ức hiếp mẫu thân không thèm quan tâm, bây giờ còn ác ôn đi cáo trạng!"
gru, dưỡng nhi bất hiếu mà!
Tác giả :
Bổn Túi Túi