Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 291: Tình nhân yêu nghiệt [10]
Bối Bối nghi hoặc nhìn chung quanh căn phòng nhỏ.
Không thấy bóng dáng Cô Ngự Hàn, hắn đi rồi sao?
Nàng khẩn trương xoay quanh: “Cô Ngự Hàn, ngươi trốn ở đâu rồi? Mau ra đây...... nhanh ra đây đi, nếu để cho người khác phát hiện ra ngươi là xà yêu, sẽ rất nguy hiểm, Cô Ngự Hàn......"
Tìm khắp phòng cũng không thấy, nàng đang định đi ra ngoài tìm, liền bị một bức tường trong suốt ngăn trở.
Thuận thế, nàng đột nhiên bị ôm lấy, sợ tới mức kinh hô: “A!"
“Tiểu Bối Bối, nàng định gọi mọi người tới xem nàng giấu nam nhân ở nơi này sao?" Giọng nói tức thì truyền đến bên tai nàng, cùng với hơi thở ấm áp.
Giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, làm cho Bối Bối tức khắc mềm lòng.
Nàng sờ sờ trong không khí, lập tức nghe được một tiếng kêu đau phát ra trong không khí.
Hài lòng với chính mình, giả trang một cái mặt quỷ, nàng bĩu môi: “Cô Ngự Hàn, còn không mau hiện thân."
“Vâng, nương tử." Vừa dứt lời, bóng hình của hắn liền lập tức xuất hiện trước mắt nàng.
Bối Bối nhéo nhéo khuôn mặt tuấn mỹ của hắn: “Nói, ngươi vừa rồi có phải hay không ẩn thân theo ta đi vào văn phòng tổng tài?"
“Không có." Hắn không đỏ mặt thở hổn hển phủ định, trong mắt ý cười cũng rất rõ ràng.
Hừ hừ, ai tin hắn.
Nàng lấy ngón tay chỉ chỉ vào ngực hắn: “Ngươi thật đúng là nói dối mà không đỏ mặt, ta rõ ràng cảm giác được ngươi ở trong đó!"
“A? Ngươi cảm giác được?" Hắn ghé sát vào nàng, đôi mắt đen nhảy lên một tia hưng phấn, ánh mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Bối Bối không có ý thức được đáy mắt hắn nóng rực, vẻ đắc ý ngập trong đôi mắt.
“Đúng vậy, ta cảm giác được ngươi đi theo ta!"
Bạc môi hắn cong lên, ánh mắt nhìn vào cánh môi của nàng, cuồng liệt hôn nàng: “Tiểu Bối Bối, ta thật vui mừng, cảm giác của nàng hoàn toàn chính xác."
Nụ hôn cực nóng lại mạnh mẽ, làm cho Bối Bối có chút thấy khó thở.
“Sát sát." Thanh âm quần áo ma sát rất nhỏ, thân hình hai người bọn họ đồng thời ngã vào sô pha.
Hắn nhiệt tình ở trên người nàng đốt lửa, khiến nàng thở gấp liên tục.
“Cô Ngự Hàn, chờ...... Chờ một chút, không được ở trong này." Nàng bắt được khe hở nói ra tiếng, giọng nói kiều mị lại làm cho người ta đỏ mặt.
Đối với kháng nghị của nàng, hắn nghe tai này cho ra tai kia, giờ phút này, hắn thầm nghĩ chỉ muốn đem lửa tình trong long truyền hết sang người nàng.
“Cô Ngự Hàn, không được...... Nơi này là văn phòng, tổng tài bất cứ lúc nào cũng có thể phân phó công việc." Nàng thật khó khăn mới làm cho chính mình ở trong lửa tình của hắn tỉnh lại.
Trời ạ, nam nhân này như thế nào có thể lập tức trở nên nhiệt tình như vậy.
Cảm giác được nàng kịch liệt chống đẩy, mắt phượng của Cô Ngự Hàn nhíu lại, ánh mắt lóe một đạo hồng quang, nhìn chăm chú vào nàng.
Phát hiện ánh mắt hắn có chút không đúng, trong đầu Bối Bối lập tức cảnh giác.
Mơ hồ bên trong, nàng có chút hoảng hốt: “Cô Ngự Hàn, ngươi đừng xằng bậy......"
Nhưng mà, lời của nàng còn chưa nói xong, chỉ thấy hồng quang chói mắt đột nhiên lóng lánh đi ra bao phủ hai người bọn họ, nàng kinh hãi mở to mắt, bóng dáng của bọn họ đồng thời biến mất.
......
Chính là chỉ trong chớp mắt, bọn họ liền đi vào một căn phòng ở ven biển.
Nhanh chóng nhìn cảnh vật trang hoàng trong phòng một lần, vẻ tráng lệ làm cho nàng nhịn không được lắm lời.
“Cô Ngự Hàn, nơi này là chỗ nào a?"
Nàng luống cuống tay chân ngăn cản hắn cởi bỏ quần áo của nàng.
Hắn động tác dừng lại một chút, hắn nhẹ nhàng cắn mút môi nàng một chút, bạc môi mỉm cười xấu xa.
“Ta nghe nói ở nhân gian nam nữ đều thích đi vào khách sạn tìm hoan, ta muốn xem xem có thú vị hay không."
“Khách sạn?" Nàng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thầm đánh giá giá trị gian phòng này, phòng tổng thống chắc cũng như thế này a.
Hắn cắn cắn vành tai của nàng, tiếng nói dụ hoặc: “Tiểu Bối Bối, chẳng lẽ nàng không muốn nếm thử một chút cảm giác mới mẻ ở nhân gian sao? Sau này khi chúng ta trở về nàng cũng sẽ không tiếc nuối nha."
Dòng khí ấm áp theo cổ tập kích tiến vào trong vạt áo, nhẹ nhàng phất qua xương quai xanh của nàng, làm cho nàng cảm thấy một trận tê dại.
“Trở về? Trở về là sao?" Nghe thấy vậy, con ngươi Bối Bối lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.
Hắn ung dung mỉm cười, hôn lên chiếc gáy trắng nõn của nàng: “Đương nhiên là trở về Xà giới."
“Cái gì?" Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra.
Cô Ngự Hàn phản ứng không kịp liền bị nàng đẩy ra.
Nhìn thấy biểu hiện bất ngờ này của nàng, hắn nhíu mày: “Tiểu Bối Bối, có phải nàng định nói với ta là nàng không muốn theo ta trở về?."
“Ta...... Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này được không, hiện tại ta còn muốn giúp bà nội bắt được yêu nghiệt kia, giúp nhân gian trừ hại a."
Mắt hắn càng trở nên u ám, khuôn mặt tuấn tú còn thật sự trở nên nghiêm túc: “Ta không cho nàng đi bắt yêu, yêu nghiệt kia không thể xem thường, là linh hồn của Ma Vương trước đây đã hoành hành ngang ngược một thời, rất nguy hiểm, chuyện này ta sẽ cùng bà nội nói chuyện sau."
“Không được, nếu thật sự nguy hiểm như vậy ta càng phải giúp bà nội."
Nếu ngay cả hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, như vậy bà nội chẳng phải là càng thêm nguy hiểm sao.
“Tiểu Bối Bối, nàng thực không nghe lời." Hắn nheo nheo đôi mắt phượng, xuất hiện nhiều đốm lửa trong mắt.
Trải qua biết bao đau khổ sinh ly tử biệt, hắn tuyệt đối không để cho nàng gặp nguy hiểm được, rốt cuộc hắn không thể không thừa nhận nỗi sợ hãi mất đi nàng.
Nàng rốt cuộc có hiểu hay không, hắn...... cũng có lúc yếu ớt, bởi vì nàng, mà trở nên yếu ớt.
Ánh mắt có chút giằng co nhìn người đối diện, khiến cho bọn họ đột nhiên đều im lặng nhìn xuống dưới.
Cắn cắn môi, nàng thấy vẻ yếu ớt không giấu vào đâu được trong mắt hắn, hốc mắt như có một tầng mây bao phủ.
Ánh mắt của hắn, khiến nàng cảm thấy đau lòng, đó là loại ánh mắt lưu luyến đến sợ hãi khi mất đi sao?
Cố gắng nhịn xuống trong lòng, nàng nở một nụ cười lấy lòng ngọt ngào: “Cô Ngự Hàn, không phải ngươi nói muốn trước hết cố gắng làm cho ta nhớ tới ngươi trước sao? Ta còn chưa nhớ ra tất cả những chuyện của chúng ta, ta xem......"
“Chỉ cần nàng nhớ ra, nàng liền nguyện ý theo ta trở về?" Hắn chen vào nói, đánh gãy câu nói của nàng, ánh mắt yếu ớt rất nhanh bị một chút tà khí bao trùm.
Ánh mắt hắn chuyển biến quá nhanh, giống như đang có âm mưu gì đó, làm cho Bối Bối hơi chột dạ.
Không nghĩ sẽ gật đầu, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của hắn, nàng cuối cùng vẫn là không đành lòng lắc đầu.
“Ừ."
“Được! Ta lập tức cố gắng giúp nàng khôi phục trí nhớ!" Hắn vui mừng nhếch bạc môi, ánh mắt chằm chằm nhìn nàng thật lâu.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình bị lừa.
Không thấy bóng dáng Cô Ngự Hàn, hắn đi rồi sao?
Nàng khẩn trương xoay quanh: “Cô Ngự Hàn, ngươi trốn ở đâu rồi? Mau ra đây...... nhanh ra đây đi, nếu để cho người khác phát hiện ra ngươi là xà yêu, sẽ rất nguy hiểm, Cô Ngự Hàn......"
Tìm khắp phòng cũng không thấy, nàng đang định đi ra ngoài tìm, liền bị một bức tường trong suốt ngăn trở.
Thuận thế, nàng đột nhiên bị ôm lấy, sợ tới mức kinh hô: “A!"
“Tiểu Bối Bối, nàng định gọi mọi người tới xem nàng giấu nam nhân ở nơi này sao?" Giọng nói tức thì truyền đến bên tai nàng, cùng với hơi thở ấm áp.
Giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, làm cho Bối Bối tức khắc mềm lòng.
Nàng sờ sờ trong không khí, lập tức nghe được một tiếng kêu đau phát ra trong không khí.
Hài lòng với chính mình, giả trang một cái mặt quỷ, nàng bĩu môi: “Cô Ngự Hàn, còn không mau hiện thân."
“Vâng, nương tử." Vừa dứt lời, bóng hình của hắn liền lập tức xuất hiện trước mắt nàng.
Bối Bối nhéo nhéo khuôn mặt tuấn mỹ của hắn: “Nói, ngươi vừa rồi có phải hay không ẩn thân theo ta đi vào văn phòng tổng tài?"
“Không có." Hắn không đỏ mặt thở hổn hển phủ định, trong mắt ý cười cũng rất rõ ràng.
Hừ hừ, ai tin hắn.
Nàng lấy ngón tay chỉ chỉ vào ngực hắn: “Ngươi thật đúng là nói dối mà không đỏ mặt, ta rõ ràng cảm giác được ngươi ở trong đó!"
“A? Ngươi cảm giác được?" Hắn ghé sát vào nàng, đôi mắt đen nhảy lên một tia hưng phấn, ánh mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Bối Bối không có ý thức được đáy mắt hắn nóng rực, vẻ đắc ý ngập trong đôi mắt.
“Đúng vậy, ta cảm giác được ngươi đi theo ta!"
Bạc môi hắn cong lên, ánh mắt nhìn vào cánh môi của nàng, cuồng liệt hôn nàng: “Tiểu Bối Bối, ta thật vui mừng, cảm giác của nàng hoàn toàn chính xác."
Nụ hôn cực nóng lại mạnh mẽ, làm cho Bối Bối có chút thấy khó thở.
“Sát sát." Thanh âm quần áo ma sát rất nhỏ, thân hình hai người bọn họ đồng thời ngã vào sô pha.
Hắn nhiệt tình ở trên người nàng đốt lửa, khiến nàng thở gấp liên tục.
“Cô Ngự Hàn, chờ...... Chờ một chút, không được ở trong này." Nàng bắt được khe hở nói ra tiếng, giọng nói kiều mị lại làm cho người ta đỏ mặt.
Đối với kháng nghị của nàng, hắn nghe tai này cho ra tai kia, giờ phút này, hắn thầm nghĩ chỉ muốn đem lửa tình trong long truyền hết sang người nàng.
“Cô Ngự Hàn, không được...... Nơi này là văn phòng, tổng tài bất cứ lúc nào cũng có thể phân phó công việc." Nàng thật khó khăn mới làm cho chính mình ở trong lửa tình của hắn tỉnh lại.
Trời ạ, nam nhân này như thế nào có thể lập tức trở nên nhiệt tình như vậy.
Cảm giác được nàng kịch liệt chống đẩy, mắt phượng của Cô Ngự Hàn nhíu lại, ánh mắt lóe một đạo hồng quang, nhìn chăm chú vào nàng.
Phát hiện ánh mắt hắn có chút không đúng, trong đầu Bối Bối lập tức cảnh giác.
Mơ hồ bên trong, nàng có chút hoảng hốt: “Cô Ngự Hàn, ngươi đừng xằng bậy......"
Nhưng mà, lời của nàng còn chưa nói xong, chỉ thấy hồng quang chói mắt đột nhiên lóng lánh đi ra bao phủ hai người bọn họ, nàng kinh hãi mở to mắt, bóng dáng của bọn họ đồng thời biến mất.
......
Chính là chỉ trong chớp mắt, bọn họ liền đi vào một căn phòng ở ven biển.
Nhanh chóng nhìn cảnh vật trang hoàng trong phòng một lần, vẻ tráng lệ làm cho nàng nhịn không được lắm lời.
“Cô Ngự Hàn, nơi này là chỗ nào a?"
Nàng luống cuống tay chân ngăn cản hắn cởi bỏ quần áo của nàng.
Hắn động tác dừng lại một chút, hắn nhẹ nhàng cắn mút môi nàng một chút, bạc môi mỉm cười xấu xa.
“Ta nghe nói ở nhân gian nam nữ đều thích đi vào khách sạn tìm hoan, ta muốn xem xem có thú vị hay không."
“Khách sạn?" Nàng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thầm đánh giá giá trị gian phòng này, phòng tổng thống chắc cũng như thế này a.
Hắn cắn cắn vành tai của nàng, tiếng nói dụ hoặc: “Tiểu Bối Bối, chẳng lẽ nàng không muốn nếm thử một chút cảm giác mới mẻ ở nhân gian sao? Sau này khi chúng ta trở về nàng cũng sẽ không tiếc nuối nha."
Dòng khí ấm áp theo cổ tập kích tiến vào trong vạt áo, nhẹ nhàng phất qua xương quai xanh của nàng, làm cho nàng cảm thấy một trận tê dại.
“Trở về? Trở về là sao?" Nghe thấy vậy, con ngươi Bối Bối lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.
Hắn ung dung mỉm cười, hôn lên chiếc gáy trắng nõn của nàng: “Đương nhiên là trở về Xà giới."
“Cái gì?" Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra.
Cô Ngự Hàn phản ứng không kịp liền bị nàng đẩy ra.
Nhìn thấy biểu hiện bất ngờ này của nàng, hắn nhíu mày: “Tiểu Bối Bối, có phải nàng định nói với ta là nàng không muốn theo ta trở về?."
“Ta...... Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này được không, hiện tại ta còn muốn giúp bà nội bắt được yêu nghiệt kia, giúp nhân gian trừ hại a."
Mắt hắn càng trở nên u ám, khuôn mặt tuấn tú còn thật sự trở nên nghiêm túc: “Ta không cho nàng đi bắt yêu, yêu nghiệt kia không thể xem thường, là linh hồn của Ma Vương trước đây đã hoành hành ngang ngược một thời, rất nguy hiểm, chuyện này ta sẽ cùng bà nội nói chuyện sau."
“Không được, nếu thật sự nguy hiểm như vậy ta càng phải giúp bà nội."
Nếu ngay cả hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, như vậy bà nội chẳng phải là càng thêm nguy hiểm sao.
“Tiểu Bối Bối, nàng thực không nghe lời." Hắn nheo nheo đôi mắt phượng, xuất hiện nhiều đốm lửa trong mắt.
Trải qua biết bao đau khổ sinh ly tử biệt, hắn tuyệt đối không để cho nàng gặp nguy hiểm được, rốt cuộc hắn không thể không thừa nhận nỗi sợ hãi mất đi nàng.
Nàng rốt cuộc có hiểu hay không, hắn...... cũng có lúc yếu ớt, bởi vì nàng, mà trở nên yếu ớt.
Ánh mắt có chút giằng co nhìn người đối diện, khiến cho bọn họ đột nhiên đều im lặng nhìn xuống dưới.
Cắn cắn môi, nàng thấy vẻ yếu ớt không giấu vào đâu được trong mắt hắn, hốc mắt như có một tầng mây bao phủ.
Ánh mắt của hắn, khiến nàng cảm thấy đau lòng, đó là loại ánh mắt lưu luyến đến sợ hãi khi mất đi sao?
Cố gắng nhịn xuống trong lòng, nàng nở một nụ cười lấy lòng ngọt ngào: “Cô Ngự Hàn, không phải ngươi nói muốn trước hết cố gắng làm cho ta nhớ tới ngươi trước sao? Ta còn chưa nhớ ra tất cả những chuyện của chúng ta, ta xem......"
“Chỉ cần nàng nhớ ra, nàng liền nguyện ý theo ta trở về?" Hắn chen vào nói, đánh gãy câu nói của nàng, ánh mắt yếu ớt rất nhanh bị một chút tà khí bao trùm.
Ánh mắt hắn chuyển biến quá nhanh, giống như đang có âm mưu gì đó, làm cho Bối Bối hơi chột dạ.
Không nghĩ sẽ gật đầu, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của hắn, nàng cuối cùng vẫn là không đành lòng lắc đầu.
“Ừ."
“Được! Ta lập tức cố gắng giúp nàng khôi phục trí nhớ!" Hắn vui mừng nhếch bạc môi, ánh mắt chằm chằm nhìn nàng thật lâu.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình bị lừa.
Tác giả :
Bổn Túi Túi