Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 3 - Chương 175: Trẻ con khó dạy bảo!
Nàng đột nhiên tỉnh ngộ, bởi vì lần trước tận lực quên đi đoạn trí nhớ không thoải mái, cho nên cũng liên quan không muốn nhớ lại bản thân giết người như thế nào, hiện tại nhớ ra, tựa hồ… thật là do Hắc Tinh Ngọc Bội phát huy tác dụng a.
Cô Ngự Hàn điểm điểm cái mũi nhỏ của nàng một cái, cầm lấy Hắc Tinh Ngọc Bội, đặt vào trong lòng bàn tay, con ngươi đen yên lặng nhìn chăm chú vào Hắc Tinh Ngọc Bội, chỉ chốc lát, mắt của hắn đã ngưng tụ ra một đạo hồng quang, phút chốc bắn về phía Hắc Tinh Ngọc Bội.
Hắc Tinh Ngọc Bội hấp thu đạo hồng quang, dần dần bắt đầu lóe sáng phát quang, “vèo" một tiếng phiêu phù bay lơ lửng ở trên tay hắn, xoay tròn trôi nổi, ngọc bội lóng lánh tỏa ra ra một vòng ánh sáng xung quanh.
“A… Ngọc bội có thể phát quang nha, Cô Ngự Hàn, ngươi làm như thế nào vậy?" Bối Bối hăng hái bừng bừng hỏi, thấy Hắc Tinh Ngọc Bội lơ lửng bay trên không trung, thoạt nhìn hảo chơi cực kỳ.
Ánh mắt của nàng lóe sáng lóe sáng, muốn học pháp thuật quá!
Nhìn nàng rõ ràng là mang theo tâm tính hiếu kì như một tiểu hài tử, Cô Ngự Hàn lắc đầu, gõ nhẹ lên đầu nàng: “Tu tập pháp thuật không phải bởi vì hảo chơi, ngươi muốn học, thì phải thật sự nghiêm túc học tập đàng hoàng, nếu không sẽ không dạy cho ngươi."
“Ai, sao gõ mạnh vậy, gõ đầu nhiều sẽ bị ngốc a!" Bối Bối đưa tay ôm đầu, nhe răng trợn mắt với hắn, kỳ thật cũng không đau, nàng chẳng qua là thói quen kháng nghị với hắn thôi.
Tiếp theo, nàng lấy lòng lay lay cánh tay hắn: “Được rồi được rồi, ta sẽ rất nghiêm túc học, ngươi sẽ dạy cho ta chứ?"
“Chỉ cần ngươi nghe lời, ngươi muốn học cái gì ta đều dạy." Hắn sủng nịch hôn nàng một cái, đôi mắt thâm thúy ôn nhu giống như mặt nước, nhìn rõ bóng của nàng trong đó.
Lời của hắn, khiến cho lòng nàng vừa ngọt ngào lại ấm áp, nhìn vào ánh mắt hắn, nàng như chìm vào trong đó, có chút thất thần gật nhẹ đầu: “Hảo, ta sẽ thật sự nghe lời."
“Trong cơ thể của ngươi đã có máu huyết của ta, đã có một lượng năng lượng nhất định đang ẩn giấu trong đó, chỉ cần ngươi học được cách khống chế vận hành khí huyết, là có thể kích phát năng lượng trong cơ thể, sau đó lại học cách đem năng lượng rót vào trong Hắc Tinh Ngọc Bội, hỗ trợ lẫn nhau, pháp thuật lúc đó tự nhiên sẽ tự động phát ra." Hắn đem nàng ôm đến đối diện, khiến nàng ngồi đối mặt với mình, sau đó kéo hai tay nàng cùng với hai tay của mình tạo thành hình chữ thập.
“Đợi một chút, Cô Ngự Hàn, sao ngươi cứ nói trong thân thể của ta có máu của ngươi?" Bối Bối kỳ quái đặt câu hỏi.
“Nếu như ngươi dám tái đem đao đâm vào tâm huyết của mình, ta sẽ không ngại để cho ngươi cháy máu đến chết!" Cô Ngự Hàn hung tợn liếc mắt nhìn nàng.
“Sao sao, khó trách lần đó sau khi bị thương tỉnh lại, lại không cảm thấy thiếu máu choáng váng đầu óc gì cả a, nguyên lai là ngươi truyền máu cho ta, cám ơn ngươi, ngươi như thế nào không nói sớm, ta cũng có thể sớm một chút cám ơn ngươi a."
“Ngươi đang tả oán có phải hay không?" Vẻ mặt tuấn tú của hắn đột nhiên trở lên âm u, nữ nhân không lương tâm!
“Không không không, ta rất cảm kích, phi thường cảm kích! Nếu như ngươi dạy ta biết pháp thuật, ta sẽ càng thêm cảm kích, cảm động đến rơi nước mắt!" Tầm mắt Bối Bối hướng đến nơi bàn tay họ đang giao vào nhau, kích động nói.
Nhìn vẻ mặt nàng giống như không thể chờ đợi được, đôi tràn ngập chờ mong, tâm hắn lại lập tức mềm nhũn.
Ai, bỏ đi bỏ đi…
“Nào, nhắm mắt lại cảm thụ." Hắn bắt lấy lòng bàn tay nàng, ôn nhu chỉ dẫn nàng. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú nghiêm túc của hắn, Bối Bối chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn vận khí làm phép, khiến cho pháp lực của bản thân theo hai lòng bàn tay đang tiếp hợp của họ chảy vào trong cơ thể nàng.
Dần dần, Bối Bối cảm giác được máu huyết trong cơ thể lại bắt đầu nóng lên, bất quá lượng nhiệt khí này cũng không hỗn loạn lao nhanh giống như lần trước lúc nàng bộc phát, mà là rất trót lọt chảy xuôi khắp cơ thể.
“Tiểu Bối Bối, thử tự mình từ từ đem chân khí trong cơ thể vận hồi đến lòng bàn tay ngươi."
“Ừ…" Bối Bối nhẹ nhàng lên tiếng, dưới sự dẫn dắt của hắn, thong thả đem luồng nhiệt khí vận chuyển tới lòng bàn tay.
Nhìn bàn tay nàng từ từ phát ra hồng quang, hắn nhếch lên khóe môi, thu hồi hai tay của mình.
Sau đó nhẹ giọng gọi nàng: “Tiểu Bối Bối, mở mắt nhìn."
Bối Bối chần chờ một chút, mới dè dặt mở mắt, nhìn thấy hai tay mình đang tràn ngập tràn hồng quang nhàn nhạt, không phải là hắn phát ra, là nàng phát ra!
Cảm thấy ngạc nhiên trợn to ánh mắt, nhìn bản bàn tay của mình, lại đưa mắt nhìn hắn, vừa mừng vừa sợ giương môi.
“Nào, không được phân tâm, thử đem năng lượng của ngươi đưa đến trên ngọc bội thử." Cô Ngự Hàn chỉ chỉ Hắc Tinh Ngọc Bội đang trôi nổi ở trong không khí, khích lệ nhìn nàng.
“Có phải hai đạo hào quang này bắn tới ngọc bội thì ta liền luyện thành hay không?" Bối Bối cao hứng đến cười híp cả mắt, ha ha, nhanh như vậy đã học được rồi, thật là bội phục bản thân quá đi!
Cô Ngự Hàn chỉ là nhìn nàng nhướng mày, đôi môi hoàn mỹ khẽ giật giật, không lên tiếng, chỉ là nhịn không được cười thầm, cô gái nhỏ này nghĩ đến thật ngây thơ, năng lượng của nàng cũng nhờ có hắn dẫn đường mới có thể phát ra, nàng ngay cả năng lượng của bản thân còn không thể khống chế a.
“Ha hả… Rất đơn giản a, nhìn." Bối Bối cũng bắt chước tư thế, đưa tay đẩy năng lượng hướng về phía ngọc bội, tuy nhiên, biến hóa kế tiếp lại làm cho nụ cười của nàng nhanh chóng tắt ngấm.
Hồng quang trong tay nàng còn chưa kịp đến gần ngọc bội liền đột nhiên biến mất.
“Tại sao có thể như vậy? Như thế nào không thấy nữa?" Bối Bối trái phải vỗ vỗ vào lòng bàn tay mình, không thể tin được vừa mới vẫn còn một chùm tia sáng thế nhưng lập tức liền biến mất.
Nàng vẻ mặt cầu xin, thương cảm hề hề nhìn phía hắn: “Cô Ngự Hàn, không còn thấy nữa, làm sao bây giờ?"
“Xứng đáng, khí không lưu động, tinh thần không vận chuyển tập trung, biến mất là đúng rồi, không phải đã nói không được phân tâm sao, trẻ con đúng là khó dạy bảo!" Cô Ngự Hàn đảo cặp mắt trắng dã, nhìn không được cốc vào trán nàng.
“Ta đâu có phân tâm." Bối Bối phản bác, đưa tay ôm trán, nam nhân này cho là hắn đang dạy học sinh tiểu học sao, hơn nữa nàng nghĩ không ra bản thân phân tâm lúc nào?
“Ngươi mới vừa rồi tâm tư hoàn toàn rơi vào phía ngọc bội, hoàn toàn đem sự khống chế năng lượng trong tay quên mất, quá ngốc, phải học được cách khống chế năng lượng của ngươi mới là mấu chốt!" Hắn lại gõ đầu nàng, nhìn bộ dáng lấy tay ôm đầu che rất khả ái, hắn liền nhịn không được muốn cốc nàng, thích nghe nàng kêu rên nho nhỏ, a…
Cô Ngự Hàn điểm điểm cái mũi nhỏ của nàng một cái, cầm lấy Hắc Tinh Ngọc Bội, đặt vào trong lòng bàn tay, con ngươi đen yên lặng nhìn chăm chú vào Hắc Tinh Ngọc Bội, chỉ chốc lát, mắt của hắn đã ngưng tụ ra một đạo hồng quang, phút chốc bắn về phía Hắc Tinh Ngọc Bội.
Hắc Tinh Ngọc Bội hấp thu đạo hồng quang, dần dần bắt đầu lóe sáng phát quang, “vèo" một tiếng phiêu phù bay lơ lửng ở trên tay hắn, xoay tròn trôi nổi, ngọc bội lóng lánh tỏa ra ra một vòng ánh sáng xung quanh.
“A… Ngọc bội có thể phát quang nha, Cô Ngự Hàn, ngươi làm như thế nào vậy?" Bối Bối hăng hái bừng bừng hỏi, thấy Hắc Tinh Ngọc Bội lơ lửng bay trên không trung, thoạt nhìn hảo chơi cực kỳ.
Ánh mắt của nàng lóe sáng lóe sáng, muốn học pháp thuật quá!
Nhìn nàng rõ ràng là mang theo tâm tính hiếu kì như một tiểu hài tử, Cô Ngự Hàn lắc đầu, gõ nhẹ lên đầu nàng: “Tu tập pháp thuật không phải bởi vì hảo chơi, ngươi muốn học, thì phải thật sự nghiêm túc học tập đàng hoàng, nếu không sẽ không dạy cho ngươi."
“Ai, sao gõ mạnh vậy, gõ đầu nhiều sẽ bị ngốc a!" Bối Bối đưa tay ôm đầu, nhe răng trợn mắt với hắn, kỳ thật cũng không đau, nàng chẳng qua là thói quen kháng nghị với hắn thôi.
Tiếp theo, nàng lấy lòng lay lay cánh tay hắn: “Được rồi được rồi, ta sẽ rất nghiêm túc học, ngươi sẽ dạy cho ta chứ?"
“Chỉ cần ngươi nghe lời, ngươi muốn học cái gì ta đều dạy." Hắn sủng nịch hôn nàng một cái, đôi mắt thâm thúy ôn nhu giống như mặt nước, nhìn rõ bóng của nàng trong đó.
Lời của hắn, khiến cho lòng nàng vừa ngọt ngào lại ấm áp, nhìn vào ánh mắt hắn, nàng như chìm vào trong đó, có chút thất thần gật nhẹ đầu: “Hảo, ta sẽ thật sự nghe lời."
“Trong cơ thể của ngươi đã có máu huyết của ta, đã có một lượng năng lượng nhất định đang ẩn giấu trong đó, chỉ cần ngươi học được cách khống chế vận hành khí huyết, là có thể kích phát năng lượng trong cơ thể, sau đó lại học cách đem năng lượng rót vào trong Hắc Tinh Ngọc Bội, hỗ trợ lẫn nhau, pháp thuật lúc đó tự nhiên sẽ tự động phát ra." Hắn đem nàng ôm đến đối diện, khiến nàng ngồi đối mặt với mình, sau đó kéo hai tay nàng cùng với hai tay của mình tạo thành hình chữ thập.
“Đợi một chút, Cô Ngự Hàn, sao ngươi cứ nói trong thân thể của ta có máu của ngươi?" Bối Bối kỳ quái đặt câu hỏi.
“Nếu như ngươi dám tái đem đao đâm vào tâm huyết của mình, ta sẽ không ngại để cho ngươi cháy máu đến chết!" Cô Ngự Hàn hung tợn liếc mắt nhìn nàng.
“Sao sao, khó trách lần đó sau khi bị thương tỉnh lại, lại không cảm thấy thiếu máu choáng váng đầu óc gì cả a, nguyên lai là ngươi truyền máu cho ta, cám ơn ngươi, ngươi như thế nào không nói sớm, ta cũng có thể sớm một chút cám ơn ngươi a."
“Ngươi đang tả oán có phải hay không?" Vẻ mặt tuấn tú của hắn đột nhiên trở lên âm u, nữ nhân không lương tâm!
“Không không không, ta rất cảm kích, phi thường cảm kích! Nếu như ngươi dạy ta biết pháp thuật, ta sẽ càng thêm cảm kích, cảm động đến rơi nước mắt!" Tầm mắt Bối Bối hướng đến nơi bàn tay họ đang giao vào nhau, kích động nói.
Nhìn vẻ mặt nàng giống như không thể chờ đợi được, đôi tràn ngập chờ mong, tâm hắn lại lập tức mềm nhũn.
Ai, bỏ đi bỏ đi…
“Nào, nhắm mắt lại cảm thụ." Hắn bắt lấy lòng bàn tay nàng, ôn nhu chỉ dẫn nàng. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú nghiêm túc của hắn, Bối Bối chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn vận khí làm phép, khiến cho pháp lực của bản thân theo hai lòng bàn tay đang tiếp hợp của họ chảy vào trong cơ thể nàng.
Dần dần, Bối Bối cảm giác được máu huyết trong cơ thể lại bắt đầu nóng lên, bất quá lượng nhiệt khí này cũng không hỗn loạn lao nhanh giống như lần trước lúc nàng bộc phát, mà là rất trót lọt chảy xuôi khắp cơ thể.
“Tiểu Bối Bối, thử tự mình từ từ đem chân khí trong cơ thể vận hồi đến lòng bàn tay ngươi."
“Ừ…" Bối Bối nhẹ nhàng lên tiếng, dưới sự dẫn dắt của hắn, thong thả đem luồng nhiệt khí vận chuyển tới lòng bàn tay.
Nhìn bàn tay nàng từ từ phát ra hồng quang, hắn nhếch lên khóe môi, thu hồi hai tay của mình.
Sau đó nhẹ giọng gọi nàng: “Tiểu Bối Bối, mở mắt nhìn."
Bối Bối chần chờ một chút, mới dè dặt mở mắt, nhìn thấy hai tay mình đang tràn ngập tràn hồng quang nhàn nhạt, không phải là hắn phát ra, là nàng phát ra!
Cảm thấy ngạc nhiên trợn to ánh mắt, nhìn bản bàn tay của mình, lại đưa mắt nhìn hắn, vừa mừng vừa sợ giương môi.
“Nào, không được phân tâm, thử đem năng lượng của ngươi đưa đến trên ngọc bội thử." Cô Ngự Hàn chỉ chỉ Hắc Tinh Ngọc Bội đang trôi nổi ở trong không khí, khích lệ nhìn nàng.
“Có phải hai đạo hào quang này bắn tới ngọc bội thì ta liền luyện thành hay không?" Bối Bối cao hứng đến cười híp cả mắt, ha ha, nhanh như vậy đã học được rồi, thật là bội phục bản thân quá đi!
Cô Ngự Hàn chỉ là nhìn nàng nhướng mày, đôi môi hoàn mỹ khẽ giật giật, không lên tiếng, chỉ là nhịn không được cười thầm, cô gái nhỏ này nghĩ đến thật ngây thơ, năng lượng của nàng cũng nhờ có hắn dẫn đường mới có thể phát ra, nàng ngay cả năng lượng của bản thân còn không thể khống chế a.
“Ha hả… Rất đơn giản a, nhìn." Bối Bối cũng bắt chước tư thế, đưa tay đẩy năng lượng hướng về phía ngọc bội, tuy nhiên, biến hóa kế tiếp lại làm cho nụ cười của nàng nhanh chóng tắt ngấm.
Hồng quang trong tay nàng còn chưa kịp đến gần ngọc bội liền đột nhiên biến mất.
“Tại sao có thể như vậy? Như thế nào không thấy nữa?" Bối Bối trái phải vỗ vỗ vào lòng bàn tay mình, không thể tin được vừa mới vẫn còn một chùm tia sáng thế nhưng lập tức liền biến mất.
Nàng vẻ mặt cầu xin, thương cảm hề hề nhìn phía hắn: “Cô Ngự Hàn, không còn thấy nữa, làm sao bây giờ?"
“Xứng đáng, khí không lưu động, tinh thần không vận chuyển tập trung, biến mất là đúng rồi, không phải đã nói không được phân tâm sao, trẻ con đúng là khó dạy bảo!" Cô Ngự Hàn đảo cặp mắt trắng dã, nhìn không được cốc vào trán nàng.
“Ta đâu có phân tâm." Bối Bối phản bác, đưa tay ôm trán, nam nhân này cho là hắn đang dạy học sinh tiểu học sao, hơn nữa nàng nghĩ không ra bản thân phân tâm lúc nào?
“Ngươi mới vừa rồi tâm tư hoàn toàn rơi vào phía ngọc bội, hoàn toàn đem sự khống chế năng lượng trong tay quên mất, quá ngốc, phải học được cách khống chế năng lượng của ngươi mới là mấu chốt!" Hắn lại gõ đầu nàng, nhìn bộ dáng lấy tay ôm đầu che rất khả ái, hắn liền nhịn không được muốn cốc nàng, thích nghe nàng kêu rên nho nhỏ, a…
Tác giả :
Bổn Túi Túi