Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 3 - Chương 171: Sủng hậu của xà vương
Nhìn bóng lưng hai phụ tử Điền gia gấp rút rời khỏi, Bối Bối quay ra phía cửa làm bộ dạng ngoáo ộp: “Xem các ngươi sau này còn dám ỷ vào tiền tài cưỡng đoạt người khác hay không!"
Đưa tay đấm đấm nhẹ bả vai, nàng nhịn không được lẩm bẩm: “Hô, vị trí như thế này thật đúng là không phải để cho người ta ngồi mà, lần sau cũng đừng tìm ta diễn cái vai diễn cứng ngắc thế này a, mệt chết nhân! A…"
Nàng còn chưa có tả oán xong, liền bị Cô Ngự Hàn nhanh chóng chặn ngang, kéo ôm đến đặt trên đùi hắn, khuôn mặt không đứng đắn kề sát vào trước mắt nàng, một đôi phượng mục tà tứ tràn ngập vui vẻ.
“Cưng ơi Vương Hậu nương nương, ngươi càng ngày càng có tư thế nha, thật không hổ là sủng hậu của Bổn Vương."
“Ha ha… Ta chỉ là phối hợp với ngươi diễn trò mà thôi, ngươi cũng cho là thật a, ta cũng không có đáp ứng muốn làm Vương hậu của ngươi nha!" Bối Bối cau mày nhăn mặt, lập tức cao giọng nói.
Cô Ngự Hàn nhướng mày, lập tức thay vẻ mặt bi thương, tiếng nói thương cảm hề hề lên án: “Nương tử lợi dụng vi phu xong, vừa đạt được mục đích đã muốn một cước đem vi phu đá văng."
“Ngừng ngay, ai cho ngươi gọi nương tử – vi phu thế hả!" Bối Bối hai tai đỏ bừng, thôi hắn một cái, đối với việc hắn tự xưng vi phu lại cảm thấy có điểm ngọt ngào
Mày kiếm của Cô Ngự Hàn thoáng nhướng cao, rất nhanh lại hạ xuống, bạc môi kéo lên một nụ cười không có hảo ý, hôn hôn nhẹ lên vành tai của nàng, nhẹ nhàng thổi nhẹ: “A… Tiểu Bối Bối, ngươi có biết hay không mới vừa rồi lúc ngươi hù dọa Điền Quyên Quyên rất hung hãn nha, sách, vẻ mặt rất là đố kỵ nha… Giống như nàng ta đoạt nam nhân của ngươi vậy a."
“Ta… Ta không có, ta chỉ bất quá là… muốn …" Bối Bối đỏ mặt, tai nóng bừng, miệng lắp bắp biện hộ, nhưng tìm mãi không được một cái lý do thích hợp.
Bộ dáng nàng xấu hổ ảo não khiến Cô Ngự Hàn thấy trong lòng nhảy nhót vui vẻ, hai tay thu lại, đem nàng ôm thật chặt, bạc môi nhanh chóng chạm vào đôi môi phấn hồng của nàng: “Ngươi bất quá là muốn cảnh cáo nàng ta không cần tới tranh đoạt nam nhân của ngươi phải không?"
Hắn đùa đùa nhẹ cắn môi dưới của nàng, mút vào đến mức phát ra âm thanh, thật sự phiến tình.
Bối Bối cảm giác được trên cánh môi bị cắn như có một ngọn lửa nhẹ, nàng nhìn vào con ngươi đen đang đắc ý dào dạt của hắn, đắc ý đến mức khiến nàng muốn hung hăng cắn hắn cho đỡ ngượng.
Dần dần, nàng dứt khoát ôm trụ mặt của hắn, hung hăng hôn hắn, không chịu thoái nhượng cũng học hắn cắn cắn vào môi của hắn, tốt nhất đem hắn hôn đến thất điên bát đảo, để hắn không cần phải nhớ bộ dáng “đố phụ"[1] mới vừa rồi của nàng.
Cô Ngự Hàn vui vẻ thuận thế càng gần sát nàng, thưởng thức cánh môi nàng, a…
Hắn thích dã tính của nàng, rất kích thích a.
Cứ như vậy, hai người tương hỗ ngươi mút ta, ta cắn ngươi, cũng không quá dùng sức, nhưng cũng không chịu thua, một mực dây dưa.
Bất tri bất giác, không khí chung quanh bắt đầu dần dần nóng lên, hai người cùng nhau từ cắn nhẹ chuyển dần sang mút cánh môi nhau, tay của hắn cũng không hề an phận đơn thuần ôm lấy lưng nàng nữa, mà là quen thuộc theo thói quen đưa lên tiến vào trong vạt áo nàng thăm dò, ôm trọn vuốt ve vuốt vẻ hai quả bồng đảo trong áo nàng.
Bối Bối mặt đỏ lên, đưa tay túm trụ tay của hắn, tức giận mắng: “Uy, ngươi đang làm cái gì, nơi này là đại sảnh, dừng… dừng tay…"
“Ân? Ngươi thật sự muốn ta dừng sao?" Cô Ngự Hàn con ngươi đen xẹt qua hồng quang động tình, đem đôi môi ướt át trên khuôn mặt đỏ hồng của nàng ngậm vào trong miệng, tinh tế liếm hôn.
Bối Bối cố gắng bảo trì sự cứng rắn của bản thân, nhưng thân thể cứ như không thể khống chế trở nên mềm yếu dần, nàng cố gắng kiên trì kéo tay áo hắn: “Cô Ngự Hàn, ngươi nếu không buông … ra … Ân…"
Trong lúc nàng muốn cảnh cáo hắn, hắn đột nhiên càng thêm cuồng tứ vuốt phẳng hai quả mềm mại của nàng, khiến nàng suýt nữa bật ra tiếng rên rỉ.
“Tiểu Bối Bối, ngươi phát dục càng ngày càng tốt." Hắn tà ác liếm liếm lên hai vật rất tròn của nàng, muốn ngừng mà không ngừng được.
Cảm giác cái lưỡi nóng ướt của hắn tại trên da thịt hôn lướt qua, Bối Bối cả người giống như xẹt qua một luồng điện, nàng nắm thật chặt nắm tay, khiến cho lý trí sắp tan rã của bản thân tập trung lại.
“Không… Chết tiệt thối xà, nơi này là đại sảnh a!" Bối Bối thẹn quá hóa giận, hai tay liên tục đấm lên bờ vai của hắn, ảo não vì khí lực của bản thân chẳng thể mảy may rung chuyển hắn.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bối Bối khẩn cấp, nàng càng thêm dùng sức thúc hắn: “Cô Ngự Hàn, dừng lại có nghe hay không, có người đến, Cô Ngự Hàn!"
Cô Ngự Hàn nhíu chặt mày kiếm, rất bất mãn đối với sự kháng cự, hắn dứt khoát đem hai tay nàng bắt chéo khóa sau lưng, tà khí tại trên khuôn mặt mềm mại của nàng thổi khí nhè nhẹ, tiếng nói thầm thì dụ dỗ: “Yên tâm, không có mệnh lệnh của ta, không có người nào dám vào tới quấy rầy chúng ta, ngoan, chúng ta tiếp tục."
“Tiếp tục cái đầu ngươi á!" Bối Bối tức tới mức thở phì phò, nộn môi bị hắn hôn đến lóng lánh hồng nhuận, khiến hắn càng thêm nóng lòng muốn ngậm cắn, mà hắn cũng thuận theo khát vọng của bản thân, lại hôn lên môi của nàng.
“Ngô… Thả ra… Có người… Ngô…" Nàng bị nụ hôn của hắn làm cho vừa nóng bỏng lại mẫn cảm, bên tai không ngừng truyền đến tiếng bước chân dồn dập càng thêm kích thích nàng hơn.
Ngoài cửa, tiếng bước chân càng ngày càng gần —— “Thùng thùng đông…"
“A… Không cần cởi quần áo…" Bối Bối vừa thẹn vừa vội nhìn đôi phấn vai của mình lộ ra.
Cô Ngự Hàn cuồng dã hôn lên bờ vai nàng, khuôn mặt tuấn tú bởi vì khát vọng mà hơi hơi nhiệt hồng, hô hấp của rất gấp, đôi tay ấm áp của hắn liên tục tại trên đường cong của nàng di động qua lại.
“Thùng thùng đông…" Tiếng bước chân tới gần.
Hô hấp của hắn cũng càng ngày càng nhanh, Bối Bối cảm giác được hơi thở của hắn phun tại trên da thịt mình, cùng bước chân không ngừng tới gần cùng nhau kích thích cảm giác của nàng.
“Thùng thùng đông…" Tiếng bước chân đã rõ ràng đến nỗi mỗi bước cũng nghe được rất rõ ràng.
Miệng Bối Bối hung hăng kịch liệt phập phồng nói: “Cô Ngự Hàn, không cần ở chỗ này… Cô Ngự Hàn…"
Nàng lòng tràn đầy lo lắng, hơn nữa lửa nóng bốc lên càng lúc càng khó nhịn, khẳng cắn lòng của nàng, trùng kích máu huyết của nàng khiến chúng như chảy nhanh hơn.
“Thùng thùng đông…"
Tiếng bước chân càng lúc càng kích thích nàng.
“A…" Cái yếm của nàng đã bị hắn giải khai, nàng khẩn trương đến nắm chặt nắm tay, thần chí tan rã càng bị tiếng bước chân kích thích.
Bối rối hỗn loạn, trái tim của nàng bởi vì chịu không nổi máu huyết dồn dập, hốt nhiên trận trận nóng lên, nóng đến mức khiến nàng gần như rơi vào mơ hồ.
“Nóng… Nóng quá, Cô Ngự Hàn…" Nàng tiếng nói ám ách rên rỉ.
“Ngoan, ta tại giúp ngươi giải nhiệt." Cô Ngự Hàn giọng nói như mơ hồ không rõ trả lời, bạc môi miết trên xương quai xanh của nàng.
“Thùng thùng đông…" Tiếng bước chân…
Bối Bối bị mỗi một thanh âm của tiếng bước chân thôi thúc càng thêm khẩn cấp, ngực bắt đầu phát nóng, nàng dồn dập thở phì phò, cảm giác ánh mắt cũng nóng lên, trước mắt mọi thứ như mờ ảo.
Nàng đột nhiên cảm giác được loại cảm giác này rất quen thuộc…
“A…"
Nàng đột nhiên nhớ ra một cái gì đó, trấn áp không được nhiệt lưu quá nhanh trong cơ thể mà nhẹ hô lên, hai tay đột nhiên chứa đầy lực lượng…
___
[1] đố phụ: người vợ đố kị, ghen tuông
Đưa tay đấm đấm nhẹ bả vai, nàng nhịn không được lẩm bẩm: “Hô, vị trí như thế này thật đúng là không phải để cho người ta ngồi mà, lần sau cũng đừng tìm ta diễn cái vai diễn cứng ngắc thế này a, mệt chết nhân! A…"
Nàng còn chưa có tả oán xong, liền bị Cô Ngự Hàn nhanh chóng chặn ngang, kéo ôm đến đặt trên đùi hắn, khuôn mặt không đứng đắn kề sát vào trước mắt nàng, một đôi phượng mục tà tứ tràn ngập vui vẻ.
“Cưng ơi Vương Hậu nương nương, ngươi càng ngày càng có tư thế nha, thật không hổ là sủng hậu của Bổn Vương."
“Ha ha… Ta chỉ là phối hợp với ngươi diễn trò mà thôi, ngươi cũng cho là thật a, ta cũng không có đáp ứng muốn làm Vương hậu của ngươi nha!" Bối Bối cau mày nhăn mặt, lập tức cao giọng nói.
Cô Ngự Hàn nhướng mày, lập tức thay vẻ mặt bi thương, tiếng nói thương cảm hề hề lên án: “Nương tử lợi dụng vi phu xong, vừa đạt được mục đích đã muốn một cước đem vi phu đá văng."
“Ngừng ngay, ai cho ngươi gọi nương tử – vi phu thế hả!" Bối Bối hai tai đỏ bừng, thôi hắn một cái, đối với việc hắn tự xưng vi phu lại cảm thấy có điểm ngọt ngào
Mày kiếm của Cô Ngự Hàn thoáng nhướng cao, rất nhanh lại hạ xuống, bạc môi kéo lên một nụ cười không có hảo ý, hôn hôn nhẹ lên vành tai của nàng, nhẹ nhàng thổi nhẹ: “A… Tiểu Bối Bối, ngươi có biết hay không mới vừa rồi lúc ngươi hù dọa Điền Quyên Quyên rất hung hãn nha, sách, vẻ mặt rất là đố kỵ nha… Giống như nàng ta đoạt nam nhân của ngươi vậy a."
“Ta… Ta không có, ta chỉ bất quá là… muốn …" Bối Bối đỏ mặt, tai nóng bừng, miệng lắp bắp biện hộ, nhưng tìm mãi không được một cái lý do thích hợp.
Bộ dáng nàng xấu hổ ảo não khiến Cô Ngự Hàn thấy trong lòng nhảy nhót vui vẻ, hai tay thu lại, đem nàng ôm thật chặt, bạc môi nhanh chóng chạm vào đôi môi phấn hồng của nàng: “Ngươi bất quá là muốn cảnh cáo nàng ta không cần tới tranh đoạt nam nhân của ngươi phải không?"
Hắn đùa đùa nhẹ cắn môi dưới của nàng, mút vào đến mức phát ra âm thanh, thật sự phiến tình.
Bối Bối cảm giác được trên cánh môi bị cắn như có một ngọn lửa nhẹ, nàng nhìn vào con ngươi đen đang đắc ý dào dạt của hắn, đắc ý đến mức khiến nàng muốn hung hăng cắn hắn cho đỡ ngượng.
Dần dần, nàng dứt khoát ôm trụ mặt của hắn, hung hăng hôn hắn, không chịu thoái nhượng cũng học hắn cắn cắn vào môi của hắn, tốt nhất đem hắn hôn đến thất điên bát đảo, để hắn không cần phải nhớ bộ dáng “đố phụ"[1] mới vừa rồi của nàng.
Cô Ngự Hàn vui vẻ thuận thế càng gần sát nàng, thưởng thức cánh môi nàng, a…
Hắn thích dã tính của nàng, rất kích thích a.
Cứ như vậy, hai người tương hỗ ngươi mút ta, ta cắn ngươi, cũng không quá dùng sức, nhưng cũng không chịu thua, một mực dây dưa.
Bất tri bất giác, không khí chung quanh bắt đầu dần dần nóng lên, hai người cùng nhau từ cắn nhẹ chuyển dần sang mút cánh môi nhau, tay của hắn cũng không hề an phận đơn thuần ôm lấy lưng nàng nữa, mà là quen thuộc theo thói quen đưa lên tiến vào trong vạt áo nàng thăm dò, ôm trọn vuốt ve vuốt vẻ hai quả bồng đảo trong áo nàng.
Bối Bối mặt đỏ lên, đưa tay túm trụ tay của hắn, tức giận mắng: “Uy, ngươi đang làm cái gì, nơi này là đại sảnh, dừng… dừng tay…"
“Ân? Ngươi thật sự muốn ta dừng sao?" Cô Ngự Hàn con ngươi đen xẹt qua hồng quang động tình, đem đôi môi ướt át trên khuôn mặt đỏ hồng của nàng ngậm vào trong miệng, tinh tế liếm hôn.
Bối Bối cố gắng bảo trì sự cứng rắn của bản thân, nhưng thân thể cứ như không thể khống chế trở nên mềm yếu dần, nàng cố gắng kiên trì kéo tay áo hắn: “Cô Ngự Hàn, ngươi nếu không buông … ra … Ân…"
Trong lúc nàng muốn cảnh cáo hắn, hắn đột nhiên càng thêm cuồng tứ vuốt phẳng hai quả mềm mại của nàng, khiến nàng suýt nữa bật ra tiếng rên rỉ.
“Tiểu Bối Bối, ngươi phát dục càng ngày càng tốt." Hắn tà ác liếm liếm lên hai vật rất tròn của nàng, muốn ngừng mà không ngừng được.
Cảm giác cái lưỡi nóng ướt của hắn tại trên da thịt hôn lướt qua, Bối Bối cả người giống như xẹt qua một luồng điện, nàng nắm thật chặt nắm tay, khiến cho lý trí sắp tan rã của bản thân tập trung lại.
“Không… Chết tiệt thối xà, nơi này là đại sảnh a!" Bối Bối thẹn quá hóa giận, hai tay liên tục đấm lên bờ vai của hắn, ảo não vì khí lực của bản thân chẳng thể mảy may rung chuyển hắn.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bối Bối khẩn cấp, nàng càng thêm dùng sức thúc hắn: “Cô Ngự Hàn, dừng lại có nghe hay không, có người đến, Cô Ngự Hàn!"
Cô Ngự Hàn nhíu chặt mày kiếm, rất bất mãn đối với sự kháng cự, hắn dứt khoát đem hai tay nàng bắt chéo khóa sau lưng, tà khí tại trên khuôn mặt mềm mại của nàng thổi khí nhè nhẹ, tiếng nói thầm thì dụ dỗ: “Yên tâm, không có mệnh lệnh của ta, không có người nào dám vào tới quấy rầy chúng ta, ngoan, chúng ta tiếp tục."
“Tiếp tục cái đầu ngươi á!" Bối Bối tức tới mức thở phì phò, nộn môi bị hắn hôn đến lóng lánh hồng nhuận, khiến hắn càng thêm nóng lòng muốn ngậm cắn, mà hắn cũng thuận theo khát vọng của bản thân, lại hôn lên môi của nàng.
“Ngô… Thả ra… Có người… Ngô…" Nàng bị nụ hôn của hắn làm cho vừa nóng bỏng lại mẫn cảm, bên tai không ngừng truyền đến tiếng bước chân dồn dập càng thêm kích thích nàng hơn.
Ngoài cửa, tiếng bước chân càng ngày càng gần —— “Thùng thùng đông…"
“A… Không cần cởi quần áo…" Bối Bối vừa thẹn vừa vội nhìn đôi phấn vai của mình lộ ra.
Cô Ngự Hàn cuồng dã hôn lên bờ vai nàng, khuôn mặt tuấn tú bởi vì khát vọng mà hơi hơi nhiệt hồng, hô hấp của rất gấp, đôi tay ấm áp của hắn liên tục tại trên đường cong của nàng di động qua lại.
“Thùng thùng đông…" Tiếng bước chân tới gần.
Hô hấp của hắn cũng càng ngày càng nhanh, Bối Bối cảm giác được hơi thở của hắn phun tại trên da thịt mình, cùng bước chân không ngừng tới gần cùng nhau kích thích cảm giác của nàng.
“Thùng thùng đông…" Tiếng bước chân đã rõ ràng đến nỗi mỗi bước cũng nghe được rất rõ ràng.
Miệng Bối Bối hung hăng kịch liệt phập phồng nói: “Cô Ngự Hàn, không cần ở chỗ này… Cô Ngự Hàn…"
Nàng lòng tràn đầy lo lắng, hơn nữa lửa nóng bốc lên càng lúc càng khó nhịn, khẳng cắn lòng của nàng, trùng kích máu huyết của nàng khiến chúng như chảy nhanh hơn.
“Thùng thùng đông…"
Tiếng bước chân càng lúc càng kích thích nàng.
“A…" Cái yếm của nàng đã bị hắn giải khai, nàng khẩn trương đến nắm chặt nắm tay, thần chí tan rã càng bị tiếng bước chân kích thích.
Bối rối hỗn loạn, trái tim của nàng bởi vì chịu không nổi máu huyết dồn dập, hốt nhiên trận trận nóng lên, nóng đến mức khiến nàng gần như rơi vào mơ hồ.
“Nóng… Nóng quá, Cô Ngự Hàn…" Nàng tiếng nói ám ách rên rỉ.
“Ngoan, ta tại giúp ngươi giải nhiệt." Cô Ngự Hàn giọng nói như mơ hồ không rõ trả lời, bạc môi miết trên xương quai xanh của nàng.
“Thùng thùng đông…" Tiếng bước chân…
Bối Bối bị mỗi một thanh âm của tiếng bước chân thôi thúc càng thêm khẩn cấp, ngực bắt đầu phát nóng, nàng dồn dập thở phì phò, cảm giác ánh mắt cũng nóng lên, trước mắt mọi thứ như mờ ảo.
Nàng đột nhiên cảm giác được loại cảm giác này rất quen thuộc…
“A…"
Nàng đột nhiên nhớ ra một cái gì đó, trấn áp không được nhiệt lưu quá nhanh trong cơ thể mà nhẹ hô lên, hai tay đột nhiên chứa đầy lực lượng…
___
[1] đố phụ: người vợ đố kị, ghen tuông
Tác giả :
Bổn Túi Túi