Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 2 - Chương 77: Nguy hiểm!
Trong đầu Bối Bối lập tức xẹt qua tia cảnh giác, bộ dáng của hắn thoạt nhìn giống như Diêm vương đòi mạng, khiến cho người khác kinh hồn bạt vía:
“Ngươi… Ngươi không cần xằng bậy."
“Ta một chút cũng không làm loạn. Ta đây luôn luôn rất đứng đắn, nghiêm túc!" Cô Ngự Hàn hừ lạnh, sau đó cúi xuống, hung hăng hôn môi nàng.
Điên cuồng dùng sức mà cắn mút đôi môi phấn nộn của nàng, hắn gián tiếp dùng lực, lực đạo khí thế rất mạnh, làm nàng cảm nhận được sâu sắc đây là sự trừng phạt dành cho mình!
“Ô ô… đau…" Bối Bối lắc lư đầu, muốn né tránh nụ hôn cuồng dã của hắn. Không, phải nói là cắn, hắn nhất định đang cắn nàng, cắn đến mức môi của nàng cảm thấy đau.
Cô Ngự Hàn mạnh mẽ cưỡng chế tất cả những phản ứng của nàng, thông qua cái hôn nồng nhiệt mà đem lửa giận đang ngập tràn truyền qua cho nàng, làm nàng cảm nhận được hắn giờ phút này phi thường khó chịu.
“Ô ô ô… Đau quá…" Trên môi bị hành hạ đau đớn, Bối Bối quật cường ủy khuất lại nhìn hắn, ánh mắt không một chút ôn nhu dịu dàng, hốc mắt rốt cục nhịn không được hơi hơi đỏ lên.
Ánh tuyết nhàn nhạt nghiêng qua đây, phản chiếu hốc mắt long lanh nước của nàng, làm loá mắt hắn, hắn ngẩn ra. Lửa giận trong con ngươi đen dần dần mất đi, thay vào đó, bất đắc dĩ, chính là sự đau lòng.
Chậm rãi giảm nhẹ lực đạo, hắn vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm qua đôi môi anh đào của nàng, xoa dịu đau đớn, sau đó triền miên xâm chiếm, ôn nhu lâu dài mà cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng.
“Ưm…" Cái hôn rất ôn nhu, hết sức mê người dần dần làm cho nàng nheo lại con mắt, đau đớn trên môi bắt đầu được thay thế, ấm áp từ trong nội tâm thúc đẩy lưng của nàng mềm nhũn, dán về phía hắn.
Hai người đắm chìm vào trong sự ấm áp của nhau mà không thấy Thương Tuyệt Lệ dẫn đại phu vội vã chạy tới.
Thương Tuyệt Lệ thấy bóng lưng quen thuộc đứng ở cửa, hắn cung kính địa tiến lên hành lễ: “Vương, ách…"
Đôi mắt anh tuấn của Cô Ngự Hàn nhiễm thượng vẻ không hài lòng, bất đắc dĩ buông đôi môi anh đào tuyệt đẹp của nàng ra, hai tay như trước bá đạo vòng qua lưng nàng, quay đầu lại, tức giận trơ mắt nhìn Thương Tuyệt Lệ, dư quang đuôi mắt đảo qua chỗ đại phu đang đứng một bên trợn mắt há hốc mồm: “Bối Bối không có việc gì, ngươi tiễn đại phu trở về đi thôi."
“… Tuân". Từ không hiểu rõ, rồi lại đột nhiên hiểu rất rõ ràng, Thương Tuyệt Lệ xấu hổ cúi đầu lĩnh mệnh, trước khi rời đi lại bóp cổ tay mà lườm Bối Bối một cái. Thật sự khiến người ta tức giận, hắn vừa bị Tô Bối Bối lừa gạt.
Bối Bối theo bản năng quay ra phía Thương Tuyệt Lệ làm một cái mặt quỷ, đáng đời, gạt chết ngươi!
Bắt được động tác linh hoạt, biểu tình ranh mãnh kì dị vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt màu hồng của nàng, hắn thoải mái yêu thương mà buộc chặt cánh tay, oa oa thở dài: “Chúng ta lập tức hồi cung."
Hắn đã ước gì mỗi ngày đều có thể mang nàng cột vào một nơi mà chỉ đưa tay ra là có thể đụng đến. Nàng có nhiều thủ đoạn như vậy, phải mau mau đem nàng tiến cung, nghiêm lệnh làm cho mọi người xem trọng nàng!
“Cái gì? Hồi cung? Ta không muốn!" Gần như ngay lập tức, Bối Bối trở tay đẩy hắn ra, nhảy ra rất xa.
Cô Ngự Hàn nhíu mày, kiềm chế nỗi hờn giận lại đang muốn dâng lên, trên khuôn mặt tuấn tú lại một lần nữa bao phủ nụ cười tà ma: “Không muốn? Chỉ sợ không phải do ngươi quyết định."
“Ngươi… Ngươi không cần xằng bậy."
“Ta một chút cũng không làm loạn. Ta đây luôn luôn rất đứng đắn, nghiêm túc!" Cô Ngự Hàn hừ lạnh, sau đó cúi xuống, hung hăng hôn môi nàng.
Điên cuồng dùng sức mà cắn mút đôi môi phấn nộn của nàng, hắn gián tiếp dùng lực, lực đạo khí thế rất mạnh, làm nàng cảm nhận được sâu sắc đây là sự trừng phạt dành cho mình!
“Ô ô… đau…" Bối Bối lắc lư đầu, muốn né tránh nụ hôn cuồng dã của hắn. Không, phải nói là cắn, hắn nhất định đang cắn nàng, cắn đến mức môi của nàng cảm thấy đau.
Cô Ngự Hàn mạnh mẽ cưỡng chế tất cả những phản ứng của nàng, thông qua cái hôn nồng nhiệt mà đem lửa giận đang ngập tràn truyền qua cho nàng, làm nàng cảm nhận được hắn giờ phút này phi thường khó chịu.
“Ô ô ô… Đau quá…" Trên môi bị hành hạ đau đớn, Bối Bối quật cường ủy khuất lại nhìn hắn, ánh mắt không một chút ôn nhu dịu dàng, hốc mắt rốt cục nhịn không được hơi hơi đỏ lên.
Ánh tuyết nhàn nhạt nghiêng qua đây, phản chiếu hốc mắt long lanh nước của nàng, làm loá mắt hắn, hắn ngẩn ra. Lửa giận trong con ngươi đen dần dần mất đi, thay vào đó, bất đắc dĩ, chính là sự đau lòng.
Chậm rãi giảm nhẹ lực đạo, hắn vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm qua đôi môi anh đào của nàng, xoa dịu đau đớn, sau đó triền miên xâm chiếm, ôn nhu lâu dài mà cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng.
“Ưm…" Cái hôn rất ôn nhu, hết sức mê người dần dần làm cho nàng nheo lại con mắt, đau đớn trên môi bắt đầu được thay thế, ấm áp từ trong nội tâm thúc đẩy lưng của nàng mềm nhũn, dán về phía hắn.
Hai người đắm chìm vào trong sự ấm áp của nhau mà không thấy Thương Tuyệt Lệ dẫn đại phu vội vã chạy tới.
Thương Tuyệt Lệ thấy bóng lưng quen thuộc đứng ở cửa, hắn cung kính địa tiến lên hành lễ: “Vương, ách…"
Đôi mắt anh tuấn của Cô Ngự Hàn nhiễm thượng vẻ không hài lòng, bất đắc dĩ buông đôi môi anh đào tuyệt đẹp của nàng ra, hai tay như trước bá đạo vòng qua lưng nàng, quay đầu lại, tức giận trơ mắt nhìn Thương Tuyệt Lệ, dư quang đuôi mắt đảo qua chỗ đại phu đang đứng một bên trợn mắt há hốc mồm: “Bối Bối không có việc gì, ngươi tiễn đại phu trở về đi thôi."
“… Tuân". Từ không hiểu rõ, rồi lại đột nhiên hiểu rất rõ ràng, Thương Tuyệt Lệ xấu hổ cúi đầu lĩnh mệnh, trước khi rời đi lại bóp cổ tay mà lườm Bối Bối một cái. Thật sự khiến người ta tức giận, hắn vừa bị Tô Bối Bối lừa gạt.
Bối Bối theo bản năng quay ra phía Thương Tuyệt Lệ làm một cái mặt quỷ, đáng đời, gạt chết ngươi!
Bắt được động tác linh hoạt, biểu tình ranh mãnh kì dị vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt màu hồng của nàng, hắn thoải mái yêu thương mà buộc chặt cánh tay, oa oa thở dài: “Chúng ta lập tức hồi cung."
Hắn đã ước gì mỗi ngày đều có thể mang nàng cột vào một nơi mà chỉ đưa tay ra là có thể đụng đến. Nàng có nhiều thủ đoạn như vậy, phải mau mau đem nàng tiến cung, nghiêm lệnh làm cho mọi người xem trọng nàng!
“Cái gì? Hồi cung? Ta không muốn!" Gần như ngay lập tức, Bối Bối trở tay đẩy hắn ra, nhảy ra rất xa.
Cô Ngự Hàn nhíu mày, kiềm chế nỗi hờn giận lại đang muốn dâng lên, trên khuôn mặt tuấn tú lại một lần nữa bao phủ nụ cười tà ma: “Không muốn? Chỉ sợ không phải do ngươi quyết định."
Tác giả :
Bổn Túi Túi