Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 2 - Chương 134: Cứu người
“Tiểu Bối ca ca, ngươi không nên nhìn nơi đó." Tiểu Ngoan nhịn xuống cảm giác ác tâm, bước một bước đứng ở trước mặt tiểu Bối chặn tầm mắt của nàng.
Huyện thái công tử thấy thế, cười ha ha, tiếng cười quỷ dị làm cho người ta phát lạnh: “Biết sợ rồi sao? Đừng sợ a, chờ một chút liền đến phiên các ngươi, chỉ đau thoáng một cái thôi, kỳ thật … rất là kích thích a."
“Biến thái, nôn …" Bối Bối cơ hồ ngay cả ruột gan cũng nôn hết ra, quá ác tâm, người này thật là biến thái hoàn toàn, dĩ nhiên đối với cả nữ nhân cũng nỡ ra tay ác độc như vậy, căn bản không phải là nam nhân!
Huyện thái công tử nhíu mày lại, ánh mắt loé ra tia lửa giận bạo ngược: “Ta đã nói không được gọi ta là biến thái, ngươi thật đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Hảo! Bổn thiếu gia sẽ cho ngươi toại nguyện! Người đâu! Đem cái tên tiểu tử này … trước hết dùng tỳ bà cẩu treo hắn lên, Bổn thiếu gia sẽ cho hắn nếm thử khoái cảm đâm thủng giáp cốt! Bổn thiếu gia muốn xem xem máu tươi của cái tên gia hoả cứng đầu này rốt cuộc là so sánh với thường nhân nóng đỏ tới mức nào."
Nói xong câu cuối cùng, thanh âm của hắn mang theo hưng phấn thị huyết.
“Tuân lệnh!" Hai tên tay sai lên tiếng thập phần vang dội, có vẻ cũng vì hưng phấn của huyện thái công tử mà hưng phấn theo.
Bối Bối hoảng sợ, nhìn hai tên người hầu không có hảo ý đang tiến về phía mình: “Các ngươi muốn làm cái gì, ta cảnh cáo các ngươi không được làm xằng bậy, nếu không ta sẽ không khách khí với các ngươi, nói cho các ngươi biết, ta … pháp lực của ta rất là cao – đừng có chọc giận ta …"
“Ta không cho phép các ngươi bắt Tiểu Bối ca ca." Tiểu Ngoan dùng thân hình cao lớn che chở cho Bối Bối đang ra sức lùi ra phía sau, vẻ cảnh giác nhìn chăm chú hai tên người hầu.
Hai tên người hầu cười vẻ âm hiểm: “ … trước hết đừng có hét lớn như vậy, giữ lại hơi sức chờ thêm một chút nữa ta sẽ giúp cho các ngươi càng thêm sảng khoái!"
Nói xong, động tác của bọn họ rất nhanh đẩy Tiểu Ngoan ra, đánh về phía Bối Bối.
“A … Đừng có lại đây …" Bối Bối giống như một con chuột nhỏ chạy trốn tại tầng hầm ngầm – khắp nơi chạy loạn.
“A … Cô Ngự Hàn …" Trong cơn khủng hoảng, nàng liên tục kêu tên Cô Ngự Hàn.
“Cô Ngự Hàn mau mau tới cứu ta, ta sẽ không tức giận nữa …"
Nhìn thấy bộ dáng chạy trốn của nàng, huyện thái công tử ở một bên cười khoái trá, tiếng cười giống như ma quỷ vang vọng khắp tầng hầm ngầm.
Đến lúc nàng đã chạy vào một góc không còn đường chạy trốn, mở to mắt nhìn hai tên người hầu đang lao về phía mình, nàng nghĩ đến sắp thụ bạo hình, cổ họng nghẹn lại tiếng hô trong tuyệt vọng: “ A …"
Ánh mắt Tiểu Ngoan loé ra cơn lốc giống như ám trầm, trên người hắn nổi lên cuồn cuộn từng đợt cuồng phong, xoay tròn làm tung bay xiêm y của hắn, cái bàn ở phụ cận bị cuốn vào cũng vì trận cuồng phong cuồn cuộn này mà bay lên phi về hướng vách tường, bay về phía hai tên lính đang chuẩn bị bắt Bối Bối, ngăn trở móng vuốt sói lang của bọn chúng chạm vào Bối Bối.
Mọi người bị một màn đột ngột này khiến cho kinh ngạc, huyện thái công tử cả kinh trợn mắt nhìn, chốc lát sau hồi phục lại tinh thần, hét lớn: “ Nhanh, nhanh bắt lấy cái tên ngốc tiểu tử kia, nhanh a…"
Bọn người hầu ở phía sau cúi đầu tuân mệnh, sau đó nhao nhao bao vây về hướng Tiểu Ngoan, trên vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Ngoan hiện lên một nụ cười lạnh, ánh mắt loé lên, thân thể căng thẳng buông lỏng, xích sắt trên người loảng xoảng một tiếng mà đứt thành từng khúc.
“A, hắn thoát rồi …" Mấy tên lính có chút sợ hãi dừng cước bộ.
Tiểu Ngoan giơ tay lên một chút, kình phong cường đại liền đem mấy tên người hầu ném vào một góc, mang theo tiếng la hét thảm thiết.
Hắn lắc mình thoáng cái đã đi tới trước mặt Bối Bối đang sợ ngây người, một tay ôm lấy nàng: “Tiểu Bối ca ca, ta mang ngươi đi."
“Tiểu Ngoan …" Bối Bối mở to mắt nhìn Tiểu Ngoan đang mang vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, kinh ngạc đến không nói lên lời, chỉ có thể ngơ ngác để cho hắn ôm đi phi thân rời khỏi tầng hầm ngầm, rời đi huyện nha.
«««
Cô Ngự Hàn theo Thương Tuyệt Lệ phi thân xông bên trong vào huyện nha, một đám quan binh từ các ngõ ngách oai phong lao ra, nhao nhao giơ đao quay sang bọn họ hét lớn: “Người từ đâu tới, cũng dám to gan xông vào nha môn!"
“To gan, nhìn thấy Vương còn không mau quỳ xuống." Thương Tuyệt Lệ trợn mắt nhìn bọn họ, lớn tiếng quát.
“Vương?" Ánh mắt quan binh rơi vào Cô Ngự Hàn bạch y tung bay nhẹ nhàng trên người, vừa sợ vừa nghi hoặc, Vương như thế nào có khả năng đi đến dãy đất sát biên giới xà thử hỗn tạp như thế này?
Ánh mắt anh tuấn của Cô Ngự Hàn trầm xuống, mất hết kiên nhẫn, bạc môi ngân lãnh nói: “Như thế nào, Bổn Vương giá lâm, các ngươi muốn dùng đao để cung nghênh?"
Bọn quan binh quay mặt nhìn nhau, bị vẻ nổi giận đầy quý khí bức nhân của người trước mắt – Cô Ngự Hàn chấn cho lui từng bước về phía sau, nhưng lại không cam lòng cứ như vậy tin tưởng hắn là Vương mà hạ vũ khí xuống.
“Kẻ nào xông tới?" Từ một ngách nhỏ, một trung niên nam nhân mập tròn xoay, mặc quan phục mang theo rất nhiều thê thiếp hộ tống ôm ấp thong thả ngạo mạn bước tới.
Cô Ngự Hàn nheo mắt, trong đáy mắt ánh lên hồng quang xạ ra, hắn đã không còn thời gian theo mấy kẻ này dài dòng, Bối Bối đang nằm trong tay một tên biến thái!
Quan binh thấy ánh mắt Cô Ngự Hàn đổi sắc, kinh hãi, xích hồng sắc … Xích Diễm Vương …
Trong lúc chúng nhân còn chưa kịp phản ứng, cả người Cô Ngự Hàn tỏa ra hào quang xích hồng sắc, bao phủ quanh hắn, hồng quang chói mắt lập lòe, một thân xích xà hiện ra trước mặt mọi người, duy ngã độc tôn phiêu phù ở giữa không trung, mắt nhìn xuống chúng nhân.
“A … Vương, Vương …" Huyện thái gia sợ đến hai chân phát run, kêu lên một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy lập cập.
Những tên khác nhao nhao ném xuống binh khí, nhất loạt quỳ xuống, miệng hô: “Vương …"
“Huyện quan, nói cho Bổn Vương, con của ngươi ở nơi nào? Bổn Vương hiện tại muốn thấy hắn!" Cô Ngự Hàn miệng xà mở ra, mệnh lệnh mang theo tức giận từ trong miệng phát ra.
Huyện thái gia vội vã ngẩng đầu nhìn, đầu rắn của Cô Ngự Hàn lại đột nhiên ở sát trước mặt hắn, khiến hắn bị một cú sốc dọa cho khiếp đảm, hắn run run trả lời: “Tiểu khuyển, tiểu khuyển đang ở … ở phía sau hậu viện, ở phía sau hậu viện, hạ quan lập tức mang Vương đi tìm tiểu khuyển."
“Hừ!" Cô Ngự Hàn lạnh hừ một tiếng, quang mang màu đỏ lóe ra trong mắt rắn, nhanh chóng biến trở lại hình người, đứng ở trước mặt Huyện thái gia.
Hắn đưa tay với tới tóm lấy Huyện thái gia tới trước mặt: “Đi!"
“Tuân … tuân lệnh." Huyện quan cơ hồ đã sợ đến tè cả ra quần, không dám trì hoãn một giây lát nào lập tức dẫn đường cho Cô Ngự Hàn.
Bon quan binh phủ phục dưới đất rất nhanh tránh đường cho Cô Ngự Hàn đi qua, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.
………
Đi tới hậu viện, huyện thái công tử bỏ mặc bọn binh lính cùng người hầu đang vội vã cùng hắn truy đuổi, theo ngã rẽ vội vã lao tới vừa vặn đụng phải Huyện thái gia.
“Ôi, là thằng nào dám đụng bổn thiếu gia, chán sống!" Huyện thái công tử bị đụng phải choáng váng, không thấy rõ là ai liền gầm rú một hồi.
“Là Lão Tử của ngươi!" Huyện thái gia bị đụng phải cũng phát đại hỏa.
Huyện thái công tử thấy thế, cười ha ha, tiếng cười quỷ dị làm cho người ta phát lạnh: “Biết sợ rồi sao? Đừng sợ a, chờ một chút liền đến phiên các ngươi, chỉ đau thoáng một cái thôi, kỳ thật … rất là kích thích a."
“Biến thái, nôn …" Bối Bối cơ hồ ngay cả ruột gan cũng nôn hết ra, quá ác tâm, người này thật là biến thái hoàn toàn, dĩ nhiên đối với cả nữ nhân cũng nỡ ra tay ác độc như vậy, căn bản không phải là nam nhân!
Huyện thái công tử nhíu mày lại, ánh mắt loé ra tia lửa giận bạo ngược: “Ta đã nói không được gọi ta là biến thái, ngươi thật đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Hảo! Bổn thiếu gia sẽ cho ngươi toại nguyện! Người đâu! Đem cái tên tiểu tử này … trước hết dùng tỳ bà cẩu treo hắn lên, Bổn thiếu gia sẽ cho hắn nếm thử khoái cảm đâm thủng giáp cốt! Bổn thiếu gia muốn xem xem máu tươi của cái tên gia hoả cứng đầu này rốt cuộc là so sánh với thường nhân nóng đỏ tới mức nào."
Nói xong câu cuối cùng, thanh âm của hắn mang theo hưng phấn thị huyết.
“Tuân lệnh!" Hai tên tay sai lên tiếng thập phần vang dội, có vẻ cũng vì hưng phấn của huyện thái công tử mà hưng phấn theo.
Bối Bối hoảng sợ, nhìn hai tên người hầu không có hảo ý đang tiến về phía mình: “Các ngươi muốn làm cái gì, ta cảnh cáo các ngươi không được làm xằng bậy, nếu không ta sẽ không khách khí với các ngươi, nói cho các ngươi biết, ta … pháp lực của ta rất là cao – đừng có chọc giận ta …"
“Ta không cho phép các ngươi bắt Tiểu Bối ca ca." Tiểu Ngoan dùng thân hình cao lớn che chở cho Bối Bối đang ra sức lùi ra phía sau, vẻ cảnh giác nhìn chăm chú hai tên người hầu.
Hai tên người hầu cười vẻ âm hiểm: “ … trước hết đừng có hét lớn như vậy, giữ lại hơi sức chờ thêm một chút nữa ta sẽ giúp cho các ngươi càng thêm sảng khoái!"
Nói xong, động tác của bọn họ rất nhanh đẩy Tiểu Ngoan ra, đánh về phía Bối Bối.
“A … Đừng có lại đây …" Bối Bối giống như một con chuột nhỏ chạy trốn tại tầng hầm ngầm – khắp nơi chạy loạn.
“A … Cô Ngự Hàn …" Trong cơn khủng hoảng, nàng liên tục kêu tên Cô Ngự Hàn.
“Cô Ngự Hàn mau mau tới cứu ta, ta sẽ không tức giận nữa …"
Nhìn thấy bộ dáng chạy trốn của nàng, huyện thái công tử ở một bên cười khoái trá, tiếng cười giống như ma quỷ vang vọng khắp tầng hầm ngầm.
Đến lúc nàng đã chạy vào một góc không còn đường chạy trốn, mở to mắt nhìn hai tên người hầu đang lao về phía mình, nàng nghĩ đến sắp thụ bạo hình, cổ họng nghẹn lại tiếng hô trong tuyệt vọng: “ A …"
Ánh mắt Tiểu Ngoan loé ra cơn lốc giống như ám trầm, trên người hắn nổi lên cuồn cuộn từng đợt cuồng phong, xoay tròn làm tung bay xiêm y của hắn, cái bàn ở phụ cận bị cuốn vào cũng vì trận cuồng phong cuồn cuộn này mà bay lên phi về hướng vách tường, bay về phía hai tên lính đang chuẩn bị bắt Bối Bối, ngăn trở móng vuốt sói lang của bọn chúng chạm vào Bối Bối.
Mọi người bị một màn đột ngột này khiến cho kinh ngạc, huyện thái công tử cả kinh trợn mắt nhìn, chốc lát sau hồi phục lại tinh thần, hét lớn: “ Nhanh, nhanh bắt lấy cái tên ngốc tiểu tử kia, nhanh a…"
Bọn người hầu ở phía sau cúi đầu tuân mệnh, sau đó nhao nhao bao vây về hướng Tiểu Ngoan, trên vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Ngoan hiện lên một nụ cười lạnh, ánh mắt loé lên, thân thể căng thẳng buông lỏng, xích sắt trên người loảng xoảng một tiếng mà đứt thành từng khúc.
“A, hắn thoát rồi …" Mấy tên lính có chút sợ hãi dừng cước bộ.
Tiểu Ngoan giơ tay lên một chút, kình phong cường đại liền đem mấy tên người hầu ném vào một góc, mang theo tiếng la hét thảm thiết.
Hắn lắc mình thoáng cái đã đi tới trước mặt Bối Bối đang sợ ngây người, một tay ôm lấy nàng: “Tiểu Bối ca ca, ta mang ngươi đi."
“Tiểu Ngoan …" Bối Bối mở to mắt nhìn Tiểu Ngoan đang mang vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, kinh ngạc đến không nói lên lời, chỉ có thể ngơ ngác để cho hắn ôm đi phi thân rời khỏi tầng hầm ngầm, rời đi huyện nha.
«««
Cô Ngự Hàn theo Thương Tuyệt Lệ phi thân xông bên trong vào huyện nha, một đám quan binh từ các ngõ ngách oai phong lao ra, nhao nhao giơ đao quay sang bọn họ hét lớn: “Người từ đâu tới, cũng dám to gan xông vào nha môn!"
“To gan, nhìn thấy Vương còn không mau quỳ xuống." Thương Tuyệt Lệ trợn mắt nhìn bọn họ, lớn tiếng quát.
“Vương?" Ánh mắt quan binh rơi vào Cô Ngự Hàn bạch y tung bay nhẹ nhàng trên người, vừa sợ vừa nghi hoặc, Vương như thế nào có khả năng đi đến dãy đất sát biên giới xà thử hỗn tạp như thế này?
Ánh mắt anh tuấn của Cô Ngự Hàn trầm xuống, mất hết kiên nhẫn, bạc môi ngân lãnh nói: “Như thế nào, Bổn Vương giá lâm, các ngươi muốn dùng đao để cung nghênh?"
Bọn quan binh quay mặt nhìn nhau, bị vẻ nổi giận đầy quý khí bức nhân của người trước mắt – Cô Ngự Hàn chấn cho lui từng bước về phía sau, nhưng lại không cam lòng cứ như vậy tin tưởng hắn là Vương mà hạ vũ khí xuống.
“Kẻ nào xông tới?" Từ một ngách nhỏ, một trung niên nam nhân mập tròn xoay, mặc quan phục mang theo rất nhiều thê thiếp hộ tống ôm ấp thong thả ngạo mạn bước tới.
Cô Ngự Hàn nheo mắt, trong đáy mắt ánh lên hồng quang xạ ra, hắn đã không còn thời gian theo mấy kẻ này dài dòng, Bối Bối đang nằm trong tay một tên biến thái!
Quan binh thấy ánh mắt Cô Ngự Hàn đổi sắc, kinh hãi, xích hồng sắc … Xích Diễm Vương …
Trong lúc chúng nhân còn chưa kịp phản ứng, cả người Cô Ngự Hàn tỏa ra hào quang xích hồng sắc, bao phủ quanh hắn, hồng quang chói mắt lập lòe, một thân xích xà hiện ra trước mặt mọi người, duy ngã độc tôn phiêu phù ở giữa không trung, mắt nhìn xuống chúng nhân.
“A … Vương, Vương …" Huyện thái gia sợ đến hai chân phát run, kêu lên một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy lập cập.
Những tên khác nhao nhao ném xuống binh khí, nhất loạt quỳ xuống, miệng hô: “Vương …"
“Huyện quan, nói cho Bổn Vương, con của ngươi ở nơi nào? Bổn Vương hiện tại muốn thấy hắn!" Cô Ngự Hàn miệng xà mở ra, mệnh lệnh mang theo tức giận từ trong miệng phát ra.
Huyện thái gia vội vã ngẩng đầu nhìn, đầu rắn của Cô Ngự Hàn lại đột nhiên ở sát trước mặt hắn, khiến hắn bị một cú sốc dọa cho khiếp đảm, hắn run run trả lời: “Tiểu khuyển, tiểu khuyển đang ở … ở phía sau hậu viện, ở phía sau hậu viện, hạ quan lập tức mang Vương đi tìm tiểu khuyển."
“Hừ!" Cô Ngự Hàn lạnh hừ một tiếng, quang mang màu đỏ lóe ra trong mắt rắn, nhanh chóng biến trở lại hình người, đứng ở trước mặt Huyện thái gia.
Hắn đưa tay với tới tóm lấy Huyện thái gia tới trước mặt: “Đi!"
“Tuân … tuân lệnh." Huyện quan cơ hồ đã sợ đến tè cả ra quần, không dám trì hoãn một giây lát nào lập tức dẫn đường cho Cô Ngự Hàn.
Bon quan binh phủ phục dưới đất rất nhanh tránh đường cho Cô Ngự Hàn đi qua, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.
………
Đi tới hậu viện, huyện thái công tử bỏ mặc bọn binh lính cùng người hầu đang vội vã cùng hắn truy đuổi, theo ngã rẽ vội vã lao tới vừa vặn đụng phải Huyện thái gia.
“Ôi, là thằng nào dám đụng bổn thiếu gia, chán sống!" Huyện thái công tử bị đụng phải choáng váng, không thấy rõ là ai liền gầm rú một hồi.
“Là Lão Tử của ngươi!" Huyện thái gia bị đụng phải cũng phát đại hỏa.
Tác giả :
Bổn Túi Túi