Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 2 - Chương 121: Ghen!
“Cô Ngự Hàn, ngươi nhanh tay nhanh chân lên một chút… Này, tay ngươi đặt ở đâu vậy, không được tranh thủ… Ngu ngốc, không phải buộc thế này, a, ngươi nhẹ tay một chút, muốn thắt chết ta à…"
Bên trong gian phòng, thỉnh thoảng truyền ra âm thanh vừa giận vừa thẹn của Bối Bối.
Cô Ngự Hàn tay chân luống cuống mặc quần áo cho nàng, cảm thấy…những bộ y phục này thoạt nhìn rất đơn giản, tại sao lúc mặc vào lại phức tạp như vậy a, nhất là cái yếm mùa đông của nàng, rất nhiều dây dợ, cuốn vào khiến tay hắn cũng trở nên vụng về.
Tại sao lúc cởi ra chỉ cần giật một cái là được, vậy mà mặc vào lại phức tạp thế?
“Tiểu Bối Bối, cái yếm này hình như có rất nhiều dây vòng tới vòng lui nha, ta nhớ lúc thoát kéo một cái nút thắt là được rồi mà". Hắn có hơi bị đả kích, nhìn ngón tay mình đang bị mấy cái dây quấn lấy mà cau mày.
Bối Bối mặt đỏ bừng bừng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, đưa tay muốn giật lấy dây lưng khỏi tay hắn, nhưng hắn lại không chịu.
Gian trá hôn hôn lên vành tai nàng, hắn cười híp mắt nói: “Mặc dù cái dây lưng này thoạt nhìn rất phiền phức, nhưng ta vẫn muốn kiên trì giúp ngươi mặc vào, sau đó… tự tay cởi ra".
“Câm miệng!" Bối Bối vô cùng buồn bực.
Thân thể so với người ta thấp, sức lực so với người ta ít, chỉ có thể để mặc hắn xâu xé.
Lúng túng chỉ chỉ vào sợi dây, nàng ê a trả lời vấn đề của hắn: “Mấy cái dây này đi vòng ra sau lưng có tác dụng nâng lên…khụ khụ…cái kia, chỉ cần cuộn quanh rồi thắt lại là được, cho nên khi thoát chỉ cần kéo cái nút, dây lưng sẽ rất dễ tuột…ra."
“A, ta hiểu rồi, thảo nào mỗi lần thoát ra đều rất dễ dàng, hóa ra là do quá trình mặc vào à." Hắn làm ra vẻ bỗng nhiên hiểu ra, nhưng khóe miệng rõ ràng lại đang cười xấu xa.
“Ngươi không nói gì cũng không ai bảo ngươi là câm điếc." Bối Bối mặt đã hồng rực như Quan Trường, tên nam nhân này có thể không cần mỗi lần mở miệng đều “Thoát thoát thoát…" thế chứ!
Chật vật giúp nàng mặc xong y phục, sau đó hắn cũng lưu loát mặc quần áo của mình vào.
Thoáng quan sát y phục trên người nàng, hắn không hài lòng cau mày: “Ta vẫn thích nhìn ngươi mặc nữ trang tự nhiên, phóng khoáng, làn váy bay bay, cả người phong tình"
“Vô cùng quyến rũ."
Câu cuối cùng, hắn cố ý dán sát vào lỗ tai nàng nói.
“Ta thích mặc nam trang, ngươi không thích thì đừng nhìn." Bối Bối hất đầu thách thức, sau đó xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Hắn kéo nàng: “Ngươi muốn đi đâu?"
“Ta phải mau đi xem Tiểu Ngoan tỉnh dậy chưa." Bối Bối thoải mái trả lời, tay giật giật muốn rút ra khỏi tay hắn.
Nghe thấy cái tên xa lạ, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn căng cứng, tiếng nói trầm xuống: “Tiểu Ngoan? Hắn là ai vậy?"
Theo bản năng, hắn cũng biết người kia là nam!
Thấy khuôn mặt hắn đột nhiên sa sầm, Bối Bối đảo đảo con ngươi, tinh quang giảo hoạt xẹt qua đáy mắt, nàng cười đến ngọt ngào như mật trả lời hắn: “Tiểu Ngoan… Chính là người bạn…nam…tốt nhất của ta."
“Bạn nam?" Cô Ngự Hàn khuôn mặt dần dần trở nên ghen tức, tiếng nói chuyển sang đố kỵ.
Mắt phượng hẹp dài co lại, dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của nàng, tay hắn càng túm chặt hơn, lời nói gần như là rít qua bờ môi: “Không được đi gặp hắn!"
Nhìn vẻ mặt rõ ràng là đang ghen tức của hắn, Bối Bối cố nén sự vui sướng âm ỉ trong lòng, hóa ra hắn cũng biết ghen nha, xem ra ghen tuông không phải là độc quyền của nữ nhân mà, nam nhân… Cho dù là vương giả hay người bình thường, đều thích ăn dấm chua a!
Giả vờ khó xử cau lại đôi mi thanh tú, nàng chậm rãi nói: “Nhưng mà…Tiểu Ngoan ngủ dậy không thấy ta, hắn sẽ sợ hãi."
Nói vậy, chắc hắn phải hiểu Tiểu Ngoan không như người thường nha, ngoài trẻ con…khi rời giường không thấy người lớn sẽ hoảng sợ, hẳn sẽ không có lứa tuổi khác còn ỷ lại nhiều như vậy.
“Sợ hãi? Đường đường là nam tử hán mà lại kêu sợ, nam nhân như thế không đáng là bằng hữu của ngươi, chúng ta không cần quan tâm tới hắn." Cô Ngự Hàn không chút đắn đo liền gạt bỏ.
Bối Bối nhất thời sững sờ, nàng cũng không còn cách nào nhịn nụ cười đắc ý nở trên môi, hóa ra một nam nhân bình thường luôn khôn khéo giảo hoạt khi ghen cũng sẽ trở nên rất ngốc, nàng đã nói rõ ràng như vậy, hắn nghe còn không hiểu.
Vỗ vỗ bờ vai của hắn, vẻ mặt nàng gian trá nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn, ngươi không phải là đang ghen với Tiểu Ngoan chứ?"
“Không có"
Cô Ngự Hàn gần như là ngay lập tức phủ nhận, bờ môi hoàn mĩ hơi mất tự nhiên run nhẹ, cái chuyện…chỉ có đàn bà mới làm này, hắn đường đường là xà vương sao có thể như vậy.
“Tiểu Bối Bối, vương giả lại anh tuấn tiêu sái như ta đây, sao lại phải ghen với ai." Hắn ngông cuồng tự cao tự đại hừ nhẹ, muốn nhấn mạnh rằng bản thân không hề ghen tuông.
Trong lúc Bối Bối định mở miệng nôn thốc nốn tháo, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cùng tiếng gọi ngây thơ.
“Tiểu Bối ca ca, Tiểu Bối ca ca, ngươi dậy chưa? Tiểu Bối ca ca…" Tiểu Ngoan ở ngoài đập cửa rất sốt ruột.
Cô Ngự Hàn mày rậm nhăn lại, ánh mắt nghiêm túc bắn về phía cánh cửa đang rung lên, mím môi không lên tiếng.
“Tiểu Ngoan, ngươi chờ một chút, ta lập tức ra mở cửa." Bối Bối dùng sức hất tay của Cô Ngự Hàn ra, nhanh chóng chạy tới mở cửa.
Nhìn động tác vội vàng của nàng, trong lòng Cô Ngự Hàn buồn bực vì không có cách gì ngăn cản.
Cửa vừa mở ra, Tiểu Ngoan vẻ mặt có chút hoảng hốt cầm lấy tay Bối Bối, giọng điệu rất cấp bách: “Tiểu Bối ca ca, Tiểu Ngoan nằm mơ thấy ác mộng, thấy Tiểu Bối ca ca bị người khác mang đi, không cần Tiểu Ngoan nữa."
“Tiểu Bối ca ca, ngươi đừng bỏ Tiểu Ngoan lại có được không, Tiểu Ngoan sẽ rất nghe lời, rất ngoan ngoãn."
Bối Bối trấn an vỗ vỗ mu tay của hắn, dịu dàng cam đoan: “Tiểu Ngoan, không phải sợ, chỉ là nằm mơ mà thôi, trước khi tìm được người nhà của ngươi ta sẽ không bỏ ngươi lại một mình."
“Hừ!" Cô Ngự Hàn rên khẽ một tiếng, nhắc nhở nàng sự có mặt của hắn.
Bối Bối quay đầu lại, thấy Cô Ngự Hàn, nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, đó là hắn là vương của đất nước này, lẽ ra có thể tùy ý điều động quan binh mới đúng.
Vì vậy, nàng kéo Tiểu Ngoan đi tới: “Cô Ngự Hàn, hắn là Tiểu Ngoan, hắn bị lạc mất người nhà, ngươi có thể điều động dân binh tìm giúp không."
Ánh mắt của Cô Ngự Hàn dán chặt vào chỗ hai tay bọn họ đang để chung một chỗ, khuôn mặt tuấn tú đen kịt, đưa một tay kéo nàng trở về, ôm chặt lấy thắt lưng nàng, động tác liền mạch lưu loát.
Tức chết hắn, vậy mà lại có nam nhân so với hắn không hề kém cạnh, còn dám lôi lôi kéo kéo Tiểu Bối Bối của hắn, quả thực là… Chán sống!
Bên trong gian phòng, thỉnh thoảng truyền ra âm thanh vừa giận vừa thẹn của Bối Bối.
Cô Ngự Hàn tay chân luống cuống mặc quần áo cho nàng, cảm thấy…những bộ y phục này thoạt nhìn rất đơn giản, tại sao lúc mặc vào lại phức tạp như vậy a, nhất là cái yếm mùa đông của nàng, rất nhiều dây dợ, cuốn vào khiến tay hắn cũng trở nên vụng về.
Tại sao lúc cởi ra chỉ cần giật một cái là được, vậy mà mặc vào lại phức tạp thế?
“Tiểu Bối Bối, cái yếm này hình như có rất nhiều dây vòng tới vòng lui nha, ta nhớ lúc thoát kéo một cái nút thắt là được rồi mà". Hắn có hơi bị đả kích, nhìn ngón tay mình đang bị mấy cái dây quấn lấy mà cau mày.
Bối Bối mặt đỏ bừng bừng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, đưa tay muốn giật lấy dây lưng khỏi tay hắn, nhưng hắn lại không chịu.
Gian trá hôn hôn lên vành tai nàng, hắn cười híp mắt nói: “Mặc dù cái dây lưng này thoạt nhìn rất phiền phức, nhưng ta vẫn muốn kiên trì giúp ngươi mặc vào, sau đó… tự tay cởi ra".
“Câm miệng!" Bối Bối vô cùng buồn bực.
Thân thể so với người ta thấp, sức lực so với người ta ít, chỉ có thể để mặc hắn xâu xé.
Lúng túng chỉ chỉ vào sợi dây, nàng ê a trả lời vấn đề của hắn: “Mấy cái dây này đi vòng ra sau lưng có tác dụng nâng lên…khụ khụ…cái kia, chỉ cần cuộn quanh rồi thắt lại là được, cho nên khi thoát chỉ cần kéo cái nút, dây lưng sẽ rất dễ tuột…ra."
“A, ta hiểu rồi, thảo nào mỗi lần thoát ra đều rất dễ dàng, hóa ra là do quá trình mặc vào à." Hắn làm ra vẻ bỗng nhiên hiểu ra, nhưng khóe miệng rõ ràng lại đang cười xấu xa.
“Ngươi không nói gì cũng không ai bảo ngươi là câm điếc." Bối Bối mặt đã hồng rực như Quan Trường, tên nam nhân này có thể không cần mỗi lần mở miệng đều “Thoát thoát thoát…" thế chứ!
Chật vật giúp nàng mặc xong y phục, sau đó hắn cũng lưu loát mặc quần áo của mình vào.
Thoáng quan sát y phục trên người nàng, hắn không hài lòng cau mày: “Ta vẫn thích nhìn ngươi mặc nữ trang tự nhiên, phóng khoáng, làn váy bay bay, cả người phong tình"
“Vô cùng quyến rũ."
Câu cuối cùng, hắn cố ý dán sát vào lỗ tai nàng nói.
“Ta thích mặc nam trang, ngươi không thích thì đừng nhìn." Bối Bối hất đầu thách thức, sau đó xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Hắn kéo nàng: “Ngươi muốn đi đâu?"
“Ta phải mau đi xem Tiểu Ngoan tỉnh dậy chưa." Bối Bối thoải mái trả lời, tay giật giật muốn rút ra khỏi tay hắn.
Nghe thấy cái tên xa lạ, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn căng cứng, tiếng nói trầm xuống: “Tiểu Ngoan? Hắn là ai vậy?"
Theo bản năng, hắn cũng biết người kia là nam!
Thấy khuôn mặt hắn đột nhiên sa sầm, Bối Bối đảo đảo con ngươi, tinh quang giảo hoạt xẹt qua đáy mắt, nàng cười đến ngọt ngào như mật trả lời hắn: “Tiểu Ngoan… Chính là người bạn…nam…tốt nhất của ta."
“Bạn nam?" Cô Ngự Hàn khuôn mặt dần dần trở nên ghen tức, tiếng nói chuyển sang đố kỵ.
Mắt phượng hẹp dài co lại, dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của nàng, tay hắn càng túm chặt hơn, lời nói gần như là rít qua bờ môi: “Không được đi gặp hắn!"
Nhìn vẻ mặt rõ ràng là đang ghen tức của hắn, Bối Bối cố nén sự vui sướng âm ỉ trong lòng, hóa ra hắn cũng biết ghen nha, xem ra ghen tuông không phải là độc quyền của nữ nhân mà, nam nhân… Cho dù là vương giả hay người bình thường, đều thích ăn dấm chua a!
Giả vờ khó xử cau lại đôi mi thanh tú, nàng chậm rãi nói: “Nhưng mà…Tiểu Ngoan ngủ dậy không thấy ta, hắn sẽ sợ hãi."
Nói vậy, chắc hắn phải hiểu Tiểu Ngoan không như người thường nha, ngoài trẻ con…khi rời giường không thấy người lớn sẽ hoảng sợ, hẳn sẽ không có lứa tuổi khác còn ỷ lại nhiều như vậy.
“Sợ hãi? Đường đường là nam tử hán mà lại kêu sợ, nam nhân như thế không đáng là bằng hữu của ngươi, chúng ta không cần quan tâm tới hắn." Cô Ngự Hàn không chút đắn đo liền gạt bỏ.
Bối Bối nhất thời sững sờ, nàng cũng không còn cách nào nhịn nụ cười đắc ý nở trên môi, hóa ra một nam nhân bình thường luôn khôn khéo giảo hoạt khi ghen cũng sẽ trở nên rất ngốc, nàng đã nói rõ ràng như vậy, hắn nghe còn không hiểu.
Vỗ vỗ bờ vai của hắn, vẻ mặt nàng gian trá nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn, ngươi không phải là đang ghen với Tiểu Ngoan chứ?"
“Không có"
Cô Ngự Hàn gần như là ngay lập tức phủ nhận, bờ môi hoàn mĩ hơi mất tự nhiên run nhẹ, cái chuyện…chỉ có đàn bà mới làm này, hắn đường đường là xà vương sao có thể như vậy.
“Tiểu Bối Bối, vương giả lại anh tuấn tiêu sái như ta đây, sao lại phải ghen với ai." Hắn ngông cuồng tự cao tự đại hừ nhẹ, muốn nhấn mạnh rằng bản thân không hề ghen tuông.
Trong lúc Bối Bối định mở miệng nôn thốc nốn tháo, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cùng tiếng gọi ngây thơ.
“Tiểu Bối ca ca, Tiểu Bối ca ca, ngươi dậy chưa? Tiểu Bối ca ca…" Tiểu Ngoan ở ngoài đập cửa rất sốt ruột.
Cô Ngự Hàn mày rậm nhăn lại, ánh mắt nghiêm túc bắn về phía cánh cửa đang rung lên, mím môi không lên tiếng.
“Tiểu Ngoan, ngươi chờ một chút, ta lập tức ra mở cửa." Bối Bối dùng sức hất tay của Cô Ngự Hàn ra, nhanh chóng chạy tới mở cửa.
Nhìn động tác vội vàng của nàng, trong lòng Cô Ngự Hàn buồn bực vì không có cách gì ngăn cản.
Cửa vừa mở ra, Tiểu Ngoan vẻ mặt có chút hoảng hốt cầm lấy tay Bối Bối, giọng điệu rất cấp bách: “Tiểu Bối ca ca, Tiểu Ngoan nằm mơ thấy ác mộng, thấy Tiểu Bối ca ca bị người khác mang đi, không cần Tiểu Ngoan nữa."
“Tiểu Bối ca ca, ngươi đừng bỏ Tiểu Ngoan lại có được không, Tiểu Ngoan sẽ rất nghe lời, rất ngoan ngoãn."
Bối Bối trấn an vỗ vỗ mu tay của hắn, dịu dàng cam đoan: “Tiểu Ngoan, không phải sợ, chỉ là nằm mơ mà thôi, trước khi tìm được người nhà của ngươi ta sẽ không bỏ ngươi lại một mình."
“Hừ!" Cô Ngự Hàn rên khẽ một tiếng, nhắc nhở nàng sự có mặt của hắn.
Bối Bối quay đầu lại, thấy Cô Ngự Hàn, nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, đó là hắn là vương của đất nước này, lẽ ra có thể tùy ý điều động quan binh mới đúng.
Vì vậy, nàng kéo Tiểu Ngoan đi tới: “Cô Ngự Hàn, hắn là Tiểu Ngoan, hắn bị lạc mất người nhà, ngươi có thể điều động dân binh tìm giúp không."
Ánh mắt của Cô Ngự Hàn dán chặt vào chỗ hai tay bọn họ đang để chung một chỗ, khuôn mặt tuấn tú đen kịt, đưa một tay kéo nàng trở về, ôm chặt lấy thắt lưng nàng, động tác liền mạch lưu loát.
Tức chết hắn, vậy mà lại có nam nhân so với hắn không hề kém cạnh, còn dám lôi lôi kéo kéo Tiểu Bối Bối của hắn, quả thực là… Chán sống!
Tác giả :
Bổn Túi Túi