Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 2 - Chương 103: Biểu lộ không tự nhiên!
Cô Ngự Hàn nhíu nhíu mày, khoát tay ôm nàng vào ngực, tiện tay vỗ xuống. “Bốp." Chiếc mông mềm mại của người nào đó gặp họa.
Không để nàng kịp kháng nghị, hắn hung hăng phủ lên đôi môi của nàng, khẽ cắn vài cái trừng phạt.
“A… đau…" Bối Bối theo bản năng kêu ra tiếng.
Nghe tiếng nàng kêu đau, hắn mới buông nàng ra, con ngươi đen nghiêm túc dừng lại trên dung nhan xinh đẹp của nàng: “Tiểu Bối Bối, sau này không được nghĩ về ta như vậy biết không, nếu không… Hừ hừ, ta sẽ cắn mạnh hơn!"
“Ngươi…" Bối Bối không phục muốn phản bác, nhưng hắn lại đặt ngón tay lên đôi môi nàng.
“Từ từ, hãy nghe ta nói…" Ngữ khí của hắn đột nhiên trở có chút bất đắc dĩ, cúi đầu hạ thấp con ngươi đen, khiến nàng không nhìn ra được suy nghĩ của hắn trong giờ phút này, nhưng lại càng cảm giác rõ ràng được sự nghiêm túc của hắn.
Nàng không khỏi trở nên yên tĩnh.
Tay của hắn vòng qua lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về chiếc lưng trơn nhẵn mềm mại của nàng, im lặng một hồi rồi thở dài: “Chân của Huyên Trữ từ nhỏ đã không tốt, lúc bệnh phát ngay cả đi lại cũng gặp khó khăn… Vì muốn chữa bệnh cho nàng, ta đã đưa nàng tới Thiên Sơn, cầu Dược tiên ở Thiên Sơn giúp nàng chữa bệnh… Cho nên, nàng ở lại Thiên sơn, Dược tiên ngoài giúp nàng chữa bệnh nhất định là chỉ chế thuốc, bởi vì Dược tiên không thích người ngoài, Huyên Trữ thường thường cô đơn một mình, đối với muội muội này, ta thiếu nợ quá nhiều, cho nên… Đối với nàng, ngay cả nói một câu nặng lời ta cũng không nỡ."
Nghe xong lời của hắn, Bối Bối không lên tiếng, một cô gái trẻ phải cô đơn suốt một quãng thời gian dài, chắc chắn rất khó chịu, nếu đổi lại là nàng nói không chừng sẽ phát điên mất.
Nhưng mà… Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng tắp vào con ngươi đen của hắn, có phần không đồng ý: “Huyên Trữ công chúa mặc dù khiến cho người ta thấy cảm thông, nhưng mà khuôn mặt lạnh như tiền của nàng luôn nhằm vào ta, ngươi có thể thương yêu nàng, thậm chí cưng chiều nàng để đền bù việc ngươi làm huynh trưởng thiếu nợ nàng, nhưng mà ngươi không cảm thấy như vậy là mình đang dung túng cho thói điêu ngoa của nàng sao?"
Con ngươi đen sáng quắc của Cô Ngự Hàn dừng lại ở trên mặt nàng, trong đáy mắt, những tia nóng bỏng không ngừng cuồn cuộn truyền về phía nàng, mị hoặc lòng người. Bị ánh mắt như vậy của hắn nhìn có chút không được tự nhiên, sao tự nhiên hắn lại nhìn nàng phiến tình như vậy để làm gì chứ?
Đảo mắt sang trái rồi lại sang phải một chút, nàng có chút chột dạ: “Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"
Hắn khẽ cười một tiếng, lấy ngón tay gõ nhẹ lên chiếc mũi nhỏ xinh đẹp của nàng: “Tiểu Bối Bối, ta nhìn lầm sao, ngươi không phải là đang thẹn thùng đấy chứ?"
“Nào có." Bối Bối phản bác thật sự nhanh.
Hắn cũng không lật tẩy vẻ cậy mạnh của nàng, bất đắc dĩ thở dài đúng là không hiểu được phong tình: “Tại sao ngươi còn không biết chứ, Huyên Trữ sở dĩ nhằm vào ngươi như vậy… Đương nhiên là bởi vì nàng sợ ngươi đoạt mất vị trí."
“A? Ai muốn đoạn vị trí của nàng a, nàng cho là vị trí công chúa của nàng đủ để khiến cho người khác thèm thuồng sao, thật quá tự phụ, ta không thèm." Bối Bối cong miệng, không ngừng hừ nhẹ.
Đáng chết, Cô Hgự Hàn hoàn toàn không còn lời gì để nói, đành tự hỏi trời xanh, tại sao hắn lại có thể yêu thương cái tiểu nữ nhân không có một chút thông minh thậm chí còn có điểm ngu ngốc này chứ?
Tức khí hắn nhéo nhẹ khuôn mặt mềm mại của nàng, thanh yết hầu, trên khuôn mặt tuấn tú xẹt qua một tia không được tự nhiên tiếng nói cũng có chút lúng túng: “Ngu dốt, ý của ta là, khụ… Là Huyên Trữ sợ ngươi đoạt mất vị trí của nàng ở trong lòng ta, từ xưa tới nay, người ta yêu thương nhất chỉ có mình nàng, hiện tại đột nhiên thêm một người, hơn nữa so sánh còn càng thêm được thương yêu, luôn luôn dính lấy ta, tạm thời nàng không kịp thích ứng được với chuyển biến như vậy, hiểu chưa? Ngu ngốc!"
“Ai dính lấy ngươi … Ai…"
Bối Bối vừa phản bác, đột nhiên mới hiểu hết lời của hắn, đôi mắt hạnh sáng ngời, rất nghiêm túc nhìn hắn, trong lòng thấy lâng lâng.
“Cô Ngự Hàn, ý ngươi là … Ta chiếm một vị trí rất quan trọng ở trong lòng ngươi? Cho nên, Huyên Trữ công chúa mới cảm thấy không thoải mái?" Nàng thử dò xét, tiếng nói mang theo nồng đậm hưng phấn.
“Đúng, hừ." Hắn hừ nhẹ, không quá tình nguyện thừa nhận, mắt phượng hẹp dài có một tia không tự nhiên.
Thật sự là một tiểu nữ nhân trì độn, cả vương cung từ trên xuống dưới ai mà chẳng biết trái tim hắn rơi vào tay tiểu nữ nhân này, hết lần này tới lần khác nàng nhất định không hiểu, còn nháy một đôi mắt tò mò đến hỏi ngược lại hắn, hắn đường đường là một đại nam nhân mà phải nói rõ ràng một chuyện như vậy, thật là xấu hổ!
Nhìn bộ dáng ngại ngùng của hắn, Bối Bối như là phát hiện đại lục mới không bằng, hưng phấn mà rêu rao: “Cô Ngự Hàn, hóa ra ngươi cũng biết thẹn thùng a, ha ha… Mặt ngươi đỏ kìa, ta còn tưởng ngươi cả đời sẽ không biết thế nào là đỏ mặt cơ, bộ dáng đỏ mặt của ngươi thật… đẹp mắt, ngươi xem xem giống hệt như mỹ nhân xinh đẹp đánh phấn hồng, thật xinh đẹp!"
Hắn đưa tay bịt miệng cái nữ nhân đang lải nhải kia lại, tức giận uy hiếp nàng: “Ta là nam nhân, không cho dùng những… từ hình dung của đàn bà này để miêu tả ta!"
Nàng đảo đảo con ngươi, tuyệt đối không hề sợ sự đe dọa của hắn, đưa tay đẩy ra tay của hắn, chuyển chuyển tiễn đồng, mặt gian như trộm liếc hắn: “Cô Ngự Hàn, ta phát hiện ngươi cũng biết thẹn thùng nè, ngươi hiện tại có phải thấy rất ngượng ngùng đúng không? Không cần thẹn thùng a, ta sẽ rất thương ngươi."
Grrừ, nữ nhân này đang làm cái gì? Sao hắn nghe như nàng đang là một nam nhân si tình, hơn nữa còn đang … Đùa giỡn hắn?
Tức chết người, khó khăn lắm hắn mới biểu lộ được như vậy mà dĩ nhiên nàng lại đem ra vui đùa!
Liếc mắt trừng nàng, hắn nghiêng người đẩy nàng từ trên người hắn xuống dưới, đặt qua một bên, sau đó tiếp tục nghiêng người đưa lưng về phía nàng, bạc môi mím chặt không nói lời nào, cũng không thèm để ý nàng nữa.
Bối Bối nhất thời sững sờ, nhìn lưng hắn, môi nàng dần dần nở ra một nụ cười, cười tươi đến như một bông hoa.
Nguyên lai, nam nhân này lúc giận dỗi không chỉ có không được tự nhiên, mà còn giống… một tiểu hài tử!
Cố gắng nhịn xuống không để cười ra tiếng, nàng đưa tay chọc chọc vào bả vai hắn: “Nè, giận rồi sao?"
“…" Hắn không nói lời nào, cũng không xoay người.
“Được rồi, nể mặt ngươi, sau này ta sẽ cố hết sức tránh không cãi nhau với muội muội của ngươi, có điều… Ta nói trước, ta nói là cố hết sức, chứ không bảo nhất định sẽ chịu đựng nàng nha." Nàng đáp ứng thật sự thận trọng, được rồi, nể hắn nói một đống lớn khiến nàng vui vẻ, nàng sẽ cố làm một người khoan dung độ lượng, tạm thời không ghi thù.
Nghe vậy, hắn rốt cục xoay người lại, một tay kéo lấy nàng ôm vào trong lồng ngực ấm áp: “Ta biết rồi, tính tình của ngươi không tốt mà!"
Trong con ngươi đen của hắn tràn ngập niềm vui, không ngừng trêu chọc nàng.
“Ai nói tính tình ta không tốt…"
Bối Bối phản bác có chút yếu ớt. Nhìn đôi mắt dịu dàng mang theo ý cười của hắn, nàng tự nhiên thật sự cảm thấy… có lẽ tính tình của nàng thực sự cũng không tốt lắm.
“Tính khí của ngươi cũng không vừa nha, bảo ngươi tính tình quái dị thì vẫn còn nhẹ chán. Chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân!" Nàng sống chết cũng không chịu thua.
Hắn búng vào cái trán của nàng, cười cực kỳ gian trá: “Chúng ta đúng thật là kẻ tám lạng người nửa cân, trời đất một đôi."
Không để nàng kịp kháng nghị, hắn hung hăng phủ lên đôi môi của nàng, khẽ cắn vài cái trừng phạt.
“A… đau…" Bối Bối theo bản năng kêu ra tiếng.
Nghe tiếng nàng kêu đau, hắn mới buông nàng ra, con ngươi đen nghiêm túc dừng lại trên dung nhan xinh đẹp của nàng: “Tiểu Bối Bối, sau này không được nghĩ về ta như vậy biết không, nếu không… Hừ hừ, ta sẽ cắn mạnh hơn!"
“Ngươi…" Bối Bối không phục muốn phản bác, nhưng hắn lại đặt ngón tay lên đôi môi nàng.
“Từ từ, hãy nghe ta nói…" Ngữ khí của hắn đột nhiên trở có chút bất đắc dĩ, cúi đầu hạ thấp con ngươi đen, khiến nàng không nhìn ra được suy nghĩ của hắn trong giờ phút này, nhưng lại càng cảm giác rõ ràng được sự nghiêm túc của hắn.
Nàng không khỏi trở nên yên tĩnh.
Tay của hắn vòng qua lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về chiếc lưng trơn nhẵn mềm mại của nàng, im lặng một hồi rồi thở dài: “Chân của Huyên Trữ từ nhỏ đã không tốt, lúc bệnh phát ngay cả đi lại cũng gặp khó khăn… Vì muốn chữa bệnh cho nàng, ta đã đưa nàng tới Thiên Sơn, cầu Dược tiên ở Thiên Sơn giúp nàng chữa bệnh… Cho nên, nàng ở lại Thiên sơn, Dược tiên ngoài giúp nàng chữa bệnh nhất định là chỉ chế thuốc, bởi vì Dược tiên không thích người ngoài, Huyên Trữ thường thường cô đơn một mình, đối với muội muội này, ta thiếu nợ quá nhiều, cho nên… Đối với nàng, ngay cả nói một câu nặng lời ta cũng không nỡ."
Nghe xong lời của hắn, Bối Bối không lên tiếng, một cô gái trẻ phải cô đơn suốt một quãng thời gian dài, chắc chắn rất khó chịu, nếu đổi lại là nàng nói không chừng sẽ phát điên mất.
Nhưng mà… Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng tắp vào con ngươi đen của hắn, có phần không đồng ý: “Huyên Trữ công chúa mặc dù khiến cho người ta thấy cảm thông, nhưng mà khuôn mặt lạnh như tiền của nàng luôn nhằm vào ta, ngươi có thể thương yêu nàng, thậm chí cưng chiều nàng để đền bù việc ngươi làm huynh trưởng thiếu nợ nàng, nhưng mà ngươi không cảm thấy như vậy là mình đang dung túng cho thói điêu ngoa của nàng sao?"
Con ngươi đen sáng quắc của Cô Ngự Hàn dừng lại ở trên mặt nàng, trong đáy mắt, những tia nóng bỏng không ngừng cuồn cuộn truyền về phía nàng, mị hoặc lòng người. Bị ánh mắt như vậy của hắn nhìn có chút không được tự nhiên, sao tự nhiên hắn lại nhìn nàng phiến tình như vậy để làm gì chứ?
Đảo mắt sang trái rồi lại sang phải một chút, nàng có chút chột dạ: “Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"
Hắn khẽ cười một tiếng, lấy ngón tay gõ nhẹ lên chiếc mũi nhỏ xinh đẹp của nàng: “Tiểu Bối Bối, ta nhìn lầm sao, ngươi không phải là đang thẹn thùng đấy chứ?"
“Nào có." Bối Bối phản bác thật sự nhanh.
Hắn cũng không lật tẩy vẻ cậy mạnh của nàng, bất đắc dĩ thở dài đúng là không hiểu được phong tình: “Tại sao ngươi còn không biết chứ, Huyên Trữ sở dĩ nhằm vào ngươi như vậy… Đương nhiên là bởi vì nàng sợ ngươi đoạt mất vị trí."
“A? Ai muốn đoạn vị trí của nàng a, nàng cho là vị trí công chúa của nàng đủ để khiến cho người khác thèm thuồng sao, thật quá tự phụ, ta không thèm." Bối Bối cong miệng, không ngừng hừ nhẹ.
Đáng chết, Cô Hgự Hàn hoàn toàn không còn lời gì để nói, đành tự hỏi trời xanh, tại sao hắn lại có thể yêu thương cái tiểu nữ nhân không có một chút thông minh thậm chí còn có điểm ngu ngốc này chứ?
Tức khí hắn nhéo nhẹ khuôn mặt mềm mại của nàng, thanh yết hầu, trên khuôn mặt tuấn tú xẹt qua một tia không được tự nhiên tiếng nói cũng có chút lúng túng: “Ngu dốt, ý của ta là, khụ… Là Huyên Trữ sợ ngươi đoạt mất vị trí của nàng ở trong lòng ta, từ xưa tới nay, người ta yêu thương nhất chỉ có mình nàng, hiện tại đột nhiên thêm một người, hơn nữa so sánh còn càng thêm được thương yêu, luôn luôn dính lấy ta, tạm thời nàng không kịp thích ứng được với chuyển biến như vậy, hiểu chưa? Ngu ngốc!"
“Ai dính lấy ngươi … Ai…"
Bối Bối vừa phản bác, đột nhiên mới hiểu hết lời của hắn, đôi mắt hạnh sáng ngời, rất nghiêm túc nhìn hắn, trong lòng thấy lâng lâng.
“Cô Ngự Hàn, ý ngươi là … Ta chiếm một vị trí rất quan trọng ở trong lòng ngươi? Cho nên, Huyên Trữ công chúa mới cảm thấy không thoải mái?" Nàng thử dò xét, tiếng nói mang theo nồng đậm hưng phấn.
“Đúng, hừ." Hắn hừ nhẹ, không quá tình nguyện thừa nhận, mắt phượng hẹp dài có một tia không tự nhiên.
Thật sự là một tiểu nữ nhân trì độn, cả vương cung từ trên xuống dưới ai mà chẳng biết trái tim hắn rơi vào tay tiểu nữ nhân này, hết lần này tới lần khác nàng nhất định không hiểu, còn nháy một đôi mắt tò mò đến hỏi ngược lại hắn, hắn đường đường là một đại nam nhân mà phải nói rõ ràng một chuyện như vậy, thật là xấu hổ!
Nhìn bộ dáng ngại ngùng của hắn, Bối Bối như là phát hiện đại lục mới không bằng, hưng phấn mà rêu rao: “Cô Ngự Hàn, hóa ra ngươi cũng biết thẹn thùng a, ha ha… Mặt ngươi đỏ kìa, ta còn tưởng ngươi cả đời sẽ không biết thế nào là đỏ mặt cơ, bộ dáng đỏ mặt của ngươi thật… đẹp mắt, ngươi xem xem giống hệt như mỹ nhân xinh đẹp đánh phấn hồng, thật xinh đẹp!"
Hắn đưa tay bịt miệng cái nữ nhân đang lải nhải kia lại, tức giận uy hiếp nàng: “Ta là nam nhân, không cho dùng những… từ hình dung của đàn bà này để miêu tả ta!"
Nàng đảo đảo con ngươi, tuyệt đối không hề sợ sự đe dọa của hắn, đưa tay đẩy ra tay của hắn, chuyển chuyển tiễn đồng, mặt gian như trộm liếc hắn: “Cô Ngự Hàn, ta phát hiện ngươi cũng biết thẹn thùng nè, ngươi hiện tại có phải thấy rất ngượng ngùng đúng không? Không cần thẹn thùng a, ta sẽ rất thương ngươi."
Grrừ, nữ nhân này đang làm cái gì? Sao hắn nghe như nàng đang là một nam nhân si tình, hơn nữa còn đang … Đùa giỡn hắn?
Tức chết người, khó khăn lắm hắn mới biểu lộ được như vậy mà dĩ nhiên nàng lại đem ra vui đùa!
Liếc mắt trừng nàng, hắn nghiêng người đẩy nàng từ trên người hắn xuống dưới, đặt qua một bên, sau đó tiếp tục nghiêng người đưa lưng về phía nàng, bạc môi mím chặt không nói lời nào, cũng không thèm để ý nàng nữa.
Bối Bối nhất thời sững sờ, nhìn lưng hắn, môi nàng dần dần nở ra một nụ cười, cười tươi đến như một bông hoa.
Nguyên lai, nam nhân này lúc giận dỗi không chỉ có không được tự nhiên, mà còn giống… một tiểu hài tử!
Cố gắng nhịn xuống không để cười ra tiếng, nàng đưa tay chọc chọc vào bả vai hắn: “Nè, giận rồi sao?"
“…" Hắn không nói lời nào, cũng không xoay người.
“Được rồi, nể mặt ngươi, sau này ta sẽ cố hết sức tránh không cãi nhau với muội muội của ngươi, có điều… Ta nói trước, ta nói là cố hết sức, chứ không bảo nhất định sẽ chịu đựng nàng nha." Nàng đáp ứng thật sự thận trọng, được rồi, nể hắn nói một đống lớn khiến nàng vui vẻ, nàng sẽ cố làm một người khoan dung độ lượng, tạm thời không ghi thù.
Nghe vậy, hắn rốt cục xoay người lại, một tay kéo lấy nàng ôm vào trong lồng ngực ấm áp: “Ta biết rồi, tính tình của ngươi không tốt mà!"
Trong con ngươi đen của hắn tràn ngập niềm vui, không ngừng trêu chọc nàng.
“Ai nói tính tình ta không tốt…"
Bối Bối phản bác có chút yếu ớt. Nhìn đôi mắt dịu dàng mang theo ý cười của hắn, nàng tự nhiên thật sự cảm thấy… có lẽ tính tình của nàng thực sự cũng không tốt lắm.
“Tính khí của ngươi cũng không vừa nha, bảo ngươi tính tình quái dị thì vẫn còn nhẹ chán. Chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân!" Nàng sống chết cũng không chịu thua.
Hắn búng vào cái trán của nàng, cười cực kỳ gian trá: “Chúng ta đúng thật là kẻ tám lạng người nửa cân, trời đất một đôi."
Tác giả :
Bổn Túi Túi