Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 1 - Chương 4: Mắt rắn thật đẹp!
Trong ranh giới nguy hiểm, khi nàng đang tìm kiếm, đột nhiên cảm giác được từ phía sau truyền đến một tia khí nóng bỏng, theo bản năng nàng quay đầu nhìn lại…
“A —— rắn a ——" Máu huyết trong người Bối Bối tức khắc đông cứng lại, khí lực mất hết, cả người nhũn ra.
Trời! Là một con rắn thật to! Thật đáng sợ!
Nó trơ mắt nhìn nàng! Trời ạ trời ạ, nó phun cái lưỡi, nó… sẽ không muốn ăn nàng chứ?
Nuốt một ngụm nước bọt, Bối Bối chậm chậm lùi về phía sau, đầu rắn cũng vươn theo sát, Bối Bối sợ đến vô phương nhúc nhích, chỉ có thể gân cổ lên nói: “Xà… Xà lão đại, ngài cao quý không cần ăn ta, thịt ta không thể ăn, ta đã hơn mười ngày không thèm tắm rửa, rất thối, trên người còn có khả năng chứa vi khuẩn chết người, xà… Xà lão đại, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ đại ân đại đức của ngài…"
Bối Bối nói năng không mạch lạc nổi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là —— nàng muốn chạy trốn!
Nàng chống tay muốn chạy, tuy nhiên, sau khi xem xét tỉ mỉ, cả người nàng cứng đơ như thạch cao, mắt trợn tròn nhìn phía dưới chân đang nhúc nhích, nàng khóc không ra nước mắt: “Rắn… Ta đang ngồi trên người một con rắn to, a ——"
Biến thành rắn, Cô Ngự Hàn không nhịn được khẽ nhíu cái trán bóng loáng, trong đôi mắt sáng lóng lánh âm thầm dâng lên sự phẫn nộ, người này thanh âm thực sự là không bình thường, đâm thẳng vào lỗ tai hắn đau gần chết!
Nữ nhân này thật sự vừa ngu xuẩn lại vụng về, hắn hiện tại là rắn, nàng dĩ nhiên nói chuyện với một con rắn, cầu xin hắn không ăn thịt nàng, thật sự là ngốc hết mức! Rắn thông thường có thể nghe hiểu tiếng người sao?!
Nàng kêu la cái gì, kẻ nên kêu la là hắn mới đúng, đang ngủ êm đẹp, dĩ nhiên bị một nữ nhân ngu ngốc không biết từ nơi nào rơi lên người, thiếu chút nữa làm hắn tắt thở quá!
Càng nghĩ càng giận, nhìn ánh mắt hoảng sợ của nàng, thâm tâm hắn càng thêm khó chịu, nói như thế nào hắn cũng là vua rắn siêu cấp vô địch tuấn mỹ, sao nàng làm như gặp quỷ không bằng.
Hừ! Dứt khoát phải dọa nàng!
Cô Ngự Hàn giật giật thân rắn, trong chớp mắt liền quấn quanh Bối Bối, sau đó xách nàng giơ lên giữa không trung, hắn vươn đầu đến trước mặt nàng, mắt đối mắt, mũi đối mũi, trò đùa dai tiếp theo là phun khí vào mặt nàng.
“A —— đừng ăn ta, đừng ăn ta…" Bối Bối bị dọa cơ hồ hồn phi phách tán, trên thực tế nàng thật hy vọng bản thân ngất đi, ít nhất không phải đối mặt với đầu rắn làm lạnh cả da đầu.
Bị quấn chặt vô phương nhúc nhích, Bối Bối chỉ có thể mắt đối mắt với con rắn, trong con ngươi rắn, nàng thấy rõ ràng cả mặt mình.
Đột nhiên, nàng chú ý trong mắt rắn như ẩn như hiện một màu đỏ rất hấp dẫn. Ánh mắt nó hình như có một luồng sáng đỏ đậm lóng lánh lưu động xoay chuyển, yêu dị lóng lánh, như muốn mê hoặc người.
“Ánh mắt rắn cũng có thể đẹp mê người như vậy sao?" Bối Bối ngây ngốc lầm bầm lầu bầu.
Dù sao cũng phải chết, dứt khoát phải chết lừng lẫy, trước khi chết phải đánh giá con rắn này thật kỹ càng, sau khi biến thành quỷ nàng nhất định tìm nó tính sổ!
Đã thấy sự sợ hãi trong mắt nàng càng ngày càng nhạt dần, còn nói hắn xinh đẹp, Cô Ngự Hàn không vui vẻ chút nào, đó là từ để hình dung đàn bà, nàng dĩ nhiên dùng để miêu tả cái diện mạo hiên ngang phong lưu phóng khoáng của một Xà Vương như hắn, quả thực là quá mức sỉ nhục hắn.
Như thế nào? Nàng không sợ hắn?
Không cam lòng là bản thân không dọa được nàng, hắn liền há to miệng, thẳng tới mặt nàng…
Bối Bối liều mạng tự thôi miên mình rằng bản thân không sợ, dù sao chỉ là đau một lần rồi lập tức sẽ không còn cảm giác, nhưng là, khi nàng nhìn tới cái mồm rắn mở ra to đùng, thậm chí khi cái lưỡi màu đỏ liếm phớt qua da mặt nàng, nàng không có cách nào thản nhiên nhắm mắt nữa, cuồng loạn thét chói tai: “A —— “
Hai mắt trợn tròn, nàng lập tức té xỉu một cách thiếu chí khí. Mất đi ý thức, nàng vẫn vô thức nghĩ đến —— vì sao thân thể rắn lại ấm? Rắn không phải động vật máu lạnh sao?
“A —— rắn a ——" Máu huyết trong người Bối Bối tức khắc đông cứng lại, khí lực mất hết, cả người nhũn ra.
Trời! Là một con rắn thật to! Thật đáng sợ!
Nó trơ mắt nhìn nàng! Trời ạ trời ạ, nó phun cái lưỡi, nó… sẽ không muốn ăn nàng chứ?
Nuốt một ngụm nước bọt, Bối Bối chậm chậm lùi về phía sau, đầu rắn cũng vươn theo sát, Bối Bối sợ đến vô phương nhúc nhích, chỉ có thể gân cổ lên nói: “Xà… Xà lão đại, ngài cao quý không cần ăn ta, thịt ta không thể ăn, ta đã hơn mười ngày không thèm tắm rửa, rất thối, trên người còn có khả năng chứa vi khuẩn chết người, xà… Xà lão đại, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ đại ân đại đức của ngài…"
Bối Bối nói năng không mạch lạc nổi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là —— nàng muốn chạy trốn!
Nàng chống tay muốn chạy, tuy nhiên, sau khi xem xét tỉ mỉ, cả người nàng cứng đơ như thạch cao, mắt trợn tròn nhìn phía dưới chân đang nhúc nhích, nàng khóc không ra nước mắt: “Rắn… Ta đang ngồi trên người một con rắn to, a ——"
Biến thành rắn, Cô Ngự Hàn không nhịn được khẽ nhíu cái trán bóng loáng, trong đôi mắt sáng lóng lánh âm thầm dâng lên sự phẫn nộ, người này thanh âm thực sự là không bình thường, đâm thẳng vào lỗ tai hắn đau gần chết!
Nữ nhân này thật sự vừa ngu xuẩn lại vụng về, hắn hiện tại là rắn, nàng dĩ nhiên nói chuyện với một con rắn, cầu xin hắn không ăn thịt nàng, thật sự là ngốc hết mức! Rắn thông thường có thể nghe hiểu tiếng người sao?!
Nàng kêu la cái gì, kẻ nên kêu la là hắn mới đúng, đang ngủ êm đẹp, dĩ nhiên bị một nữ nhân ngu ngốc không biết từ nơi nào rơi lên người, thiếu chút nữa làm hắn tắt thở quá!
Càng nghĩ càng giận, nhìn ánh mắt hoảng sợ của nàng, thâm tâm hắn càng thêm khó chịu, nói như thế nào hắn cũng là vua rắn siêu cấp vô địch tuấn mỹ, sao nàng làm như gặp quỷ không bằng.
Hừ! Dứt khoát phải dọa nàng!
Cô Ngự Hàn giật giật thân rắn, trong chớp mắt liền quấn quanh Bối Bối, sau đó xách nàng giơ lên giữa không trung, hắn vươn đầu đến trước mặt nàng, mắt đối mắt, mũi đối mũi, trò đùa dai tiếp theo là phun khí vào mặt nàng.
“A —— đừng ăn ta, đừng ăn ta…" Bối Bối bị dọa cơ hồ hồn phi phách tán, trên thực tế nàng thật hy vọng bản thân ngất đi, ít nhất không phải đối mặt với đầu rắn làm lạnh cả da đầu.
Bị quấn chặt vô phương nhúc nhích, Bối Bối chỉ có thể mắt đối mắt với con rắn, trong con ngươi rắn, nàng thấy rõ ràng cả mặt mình.
Đột nhiên, nàng chú ý trong mắt rắn như ẩn như hiện một màu đỏ rất hấp dẫn. Ánh mắt nó hình như có một luồng sáng đỏ đậm lóng lánh lưu động xoay chuyển, yêu dị lóng lánh, như muốn mê hoặc người.
“Ánh mắt rắn cũng có thể đẹp mê người như vậy sao?" Bối Bối ngây ngốc lầm bầm lầu bầu.
Dù sao cũng phải chết, dứt khoát phải chết lừng lẫy, trước khi chết phải đánh giá con rắn này thật kỹ càng, sau khi biến thành quỷ nàng nhất định tìm nó tính sổ!
Đã thấy sự sợ hãi trong mắt nàng càng ngày càng nhạt dần, còn nói hắn xinh đẹp, Cô Ngự Hàn không vui vẻ chút nào, đó là từ để hình dung đàn bà, nàng dĩ nhiên dùng để miêu tả cái diện mạo hiên ngang phong lưu phóng khoáng của một Xà Vương như hắn, quả thực là quá mức sỉ nhục hắn.
Như thế nào? Nàng không sợ hắn?
Không cam lòng là bản thân không dọa được nàng, hắn liền há to miệng, thẳng tới mặt nàng…
Bối Bối liều mạng tự thôi miên mình rằng bản thân không sợ, dù sao chỉ là đau một lần rồi lập tức sẽ không còn cảm giác, nhưng là, khi nàng nhìn tới cái mồm rắn mở ra to đùng, thậm chí khi cái lưỡi màu đỏ liếm phớt qua da mặt nàng, nàng không có cách nào thản nhiên nhắm mắt nữa, cuồng loạn thét chói tai: “A —— “
Hai mắt trợn tròn, nàng lập tức té xỉu một cách thiếu chí khí. Mất đi ý thức, nàng vẫn vô thức nghĩ đến —— vì sao thân thể rắn lại ấm? Rắn không phải động vật máu lạnh sao?
Tác giả :
Bổn Túi Túi