Xà Vương Hôn Tân Nương
Chương 3
“Trời ơi! Đất ơi! Làm thế nào mới tốt?! Thân rắn của thiếu chủ lại bị hủy !" Hà Hân Khởi hoảng sợ ầm ĩ .
Lâm Minh Hiên cũng bị dọa choáng váng“Xà vương nhất định sẽ chém chúng ta!"
Trưởng lão Nhan Thán Sinh chung quy kiến thức rộng rãi lập tức bình tĩnh nói:“Thời điểm Thiếu chủ tu luyện cũng là lúc thân rắn yếu ớt nhất, mới có thể bị Tiểu cô nương đó hủy, có lẽ đây là kiếp số của thiếu chủ, số mệnh có muốn trốn cũng không thoát.Cho nên chúng ta phải nhanh giúp hắn một tay, hiện tại chúng ta mau vào mật thất lấy ra linh châu!"
“Nhưng Thiếu chủ chưa tu luyện xong, linh châu còn chưa thành hình!" Lâm Minh Hiên nói.
“Linh châu tuy rằng chưa thành hình nhưng có thể duy trì hình người và pháp lực cho thiếu chủ." Nhan Thán Sinh nói.
“Chúng ta hãy mau vào mật thất đi thôi!" Hà Hân Khởi là người đầu tiên vọt vào trong mật thất.
Ba người cùng nhau vào mật thất, nhìn thấy trên tảng đá lớn có một viên linh châu trong suốt sáng lóng lánh, vì thế bọn họ cùng nhau vươn hai tay nhìn linh châu niệm chú ngữ.
“Thiên thượng nhân gian, xà thần nhất tộc, vĩnh bất diệt tuyệt! Ba người bọn ta muốn gọi về hình người Thiếu chủ, khẩn cầu linh châu ban cho pháp lực!"
Một trận khói nhẹ bốc lên, kim quang bắn ra bốn phía, trong sươn mù mờ mịt bóng người nhỏ nhắn dần dần hiện lên.
Từ Chấn ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Thiếu chủ, ngài có khỏe không?" Hà Hân Khởi vội vàng đỡ lấy Từ Chấn hỏi.
“Ta còn chịu được." Từ Chấn cắn răng không để mình yếu đuối.
“Thiếu chủ, là thuộc hạ bảo hộ không chu toàn, xin ngài giáng tội!" Nhan Thán Sinh lập tức quỳ xuống.
Lâm Minh Hiên cũng lảo đảo quỳ xuống, vô cùng đau đớn nói:“Tiểu cô nương kia thân là thành viên trong thôn xà vương lại dám hủy đi thân rắn thiếu chủ, chúng ta nhất định sẽ thay Thiếu chủ báo thù!"
Từ Chấn vừa điều chỉnh hơi thở, vừa lắc đầu nói:“Không, các người việc gì cũng không cần làm!"
“Chẳng lẽ tha cô ấy dễ dàng vậy?" Lâm Minh Hiên là người đầu tiên không đồng ý.
“Không được, nàng đã là kẻ thù của xà tộc chúng ta!" Hà Hân Khởi cũng căm giận phụ họa theo.
Trong ba người chỉ có Nhan Thán Sinh nhìn ra Từ Chấn biểu tình khác thường, “Có lẽ...... Thiếu chủ có dụng ý khác ?"
Trong con ngươi Từ Chấn bắn ra tia sáng mang theo mùi thuốc súng, nháy mắt dấy lên ngọn lửa báo thù, “Ta có biện pháp của ta, ta muốn nguyền rủa nàng, bắt cả đời nàng phải dây dưa với ta!"
Nhìn thấy ánh mắt Từ Chấn, ba người khác không khỏi run lên, bọn họ chưa thấy qua thiếu chủ có biểu tình tàn khốc như thế.
Xem ra tiểu cô nương kia phải trả giá thật nhiều !
Hoa nở, hoa rơi, thời gian thấm thoát đã qua chín năm.
Vũ Lâm từ một tiểu cô nương tám tuổi trở thành một cô nương mười bảy tuổi, tóc nàng mềm mại như mây, môi nàng như cánh hoa khiến người say mê, đôi mắt của nàng sáng như sao, chẳng qua …..không thấy nàng cười.
Mười bốn tuổi năm ấy, Mạc Chí Hoành cùng Thục Quân vốn muốn tổ chức hôn sự cho nhi nữ, sính lễ cũng đã nhận, đồ cưới cũng chuẩn bị xong, chỉ chờ cỗ kiệu đỏ tới đón tân nương.
Ai ngờ trước đêm đón dâu cả nhà tân lang đột nhiên bị bầy rắn tấn công, tất cả mọi người phải tịnh dưỡng ba tháng mới dần dần chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa có người kể sinh động như thật nói mình mơ thấy xà thần, cũng cảnh cáo bọn họ tuyệt đối không thể lấy Mạc Vũ Lâm làm vợ.
Người trong thôn đối với xà tộc từ trước đến nay rất mẫn cảm , chuyệnVũ Lâm bị xà tộc nguyền rủa nhanh chóng được truyền ra.
Hôn sự không còn hai nhà cũng từ nay về sau không thường lui tới, Mạc gia nhất thời trở thành hộ không được hoan nghênh trong thôn
Cứ như vậy Vũ Lâm bị cô lập, trở thành cô nương mười bảy tuổi không ai dám lấy, không ai dám động.
Vợ chồng Mạc gia không có cách nào tìm được mối hôn sự trong thôn, chỉ có thể nhìn con gái của mình…ngày càng tịch mịch.
Hôm nay, sau giờ ngọ, Vũ Lâm vừa qua khỏi sinh nhật mười bảy tuổi, vợ chồng Mạc gia chẳng qua chuẩn bị vài món chúc mừng chứ không dám làm quá mức, để tránh hàng xóm nói dài nói ngắn.
Vũ Lâm hiểu được chỗ cha mẹ khó xử nên im lặng dùng cơm, sau mới nói:“Con lên núi hái thuốc."
“Trên đường đi nên cẩn thận một chút!" Quách Thục Quân dặn dò.
“Đi gặp phải người khác cứ cúi đầu đi qua là được." Mạc Chí Hoành cũng đặc biệt dặn dò.
“Dạ ." Vũ Lâm cằm cái giỏ trúc đi ra khỏi cửa, cố ý chọn đường nhỏ người rất thưa thớt mà đi, chỉ vì nàng không muốn gặp bất luận kẻ nào, không muốn thấy người trong thôn chỉ trỏ.
Với lại trong nhà cô là con gái một, cô đơn là đều khó tránh khỏi ! Sau khi lớn lên nàng lại trở thành đối tượng mọi người nghị luận, cô đơn chắc chắn không thể tránh khỏi .
Nàng chậm rãi sải bước đi đến sơn cốc, lắng nghe tiếng suối róc rách, hít từng đợt gió lạnh thổi đến mới khiến tâm trạng nàng tĩnh lặng trở lại.
Vũ Lâm hái đầy cả giỏ thuốc chuẩn bị về nhà pha chế thuốc, mấy ngày nữa là có thể bán cho tiệm thuốc.Mặc dù nàng là người không được hoan nghênh, nhưng ông chủ hiệu thuốc bắc vẫn nhận đồ cô giao đến, âu cũng cho cô cảm giác thành công trong cuộc sống.
Làm xong việc nhưng nàng không vội về nhà, nhàn nhã ngồi xuống trên tảng đá lớn nhẹ nhàng nhắm mắt lại để ánh mặt trời rọi xuống bao phủ người cô, hưởng thụ hạnh phúc nho nhỏ hiếm có.
Trong khoảng thời gian yên lặng có một bước chân lén lút đến gần..
Đó là một người tên A Vọng sống trong thôn nhiều năm, ỷ vào trong nhà có vài đồng tiền liền lấn thiện sợ ác.
Về truyền thuyết Vũ Lâm đã bị xà tộc nguyền rủa, A Vọng dĩ nhiên nghe qua nhưng chuyện đó không thể ngăn cản hắn khát vọng muốn có cô, mà thời tiết thật sự làm hỏng hắn, dục vọng càng ngày càng tăng không thể vãn hồi.
Nhìn người trong mộng từ từ nhắm hai mắt, mười cái ngón tay hắn nhịn không được bắt đầu ngứa ngáy.
Hắn đi đến trước mặt Vũ Lâm nhưng Vũ Lâm đang say mê hưởng thụ ánh nắng mặt trời nên hoàn toàn không phát giác có người tiếp cận.
“Ta...... Ta muốn nàng!" A Vọng hô to một tiếng, cả người nhào về phía người Vũ Lâm.
Vũ Lâm đột nhiên mở to mắt, chỉ thấy một thân thể đặt phía trên cô, ngay lúc nàng muốn dùng tay đẩy hắn ra, hai tay nàng lại bị A Vọng kịp thời giữ lấy, môi cũng bị hắn dùng tay trái phủ lên, lệnh không cho giãy giụa.
Nhìn hai mắt nàng hoảng sợ, A Vọng thở dốc nói:“Đều tại nàng thật đẹp, ta không có biện pháp khống chế chính mình!"
Lâm Minh Hiên cũng bị dọa choáng váng“Xà vương nhất định sẽ chém chúng ta!"
Trưởng lão Nhan Thán Sinh chung quy kiến thức rộng rãi lập tức bình tĩnh nói:“Thời điểm Thiếu chủ tu luyện cũng là lúc thân rắn yếu ớt nhất, mới có thể bị Tiểu cô nương đó hủy, có lẽ đây là kiếp số của thiếu chủ, số mệnh có muốn trốn cũng không thoát.Cho nên chúng ta phải nhanh giúp hắn một tay, hiện tại chúng ta mau vào mật thất lấy ra linh châu!"
“Nhưng Thiếu chủ chưa tu luyện xong, linh châu còn chưa thành hình!" Lâm Minh Hiên nói.
“Linh châu tuy rằng chưa thành hình nhưng có thể duy trì hình người và pháp lực cho thiếu chủ." Nhan Thán Sinh nói.
“Chúng ta hãy mau vào mật thất đi thôi!" Hà Hân Khởi là người đầu tiên vọt vào trong mật thất.
Ba người cùng nhau vào mật thất, nhìn thấy trên tảng đá lớn có một viên linh châu trong suốt sáng lóng lánh, vì thế bọn họ cùng nhau vươn hai tay nhìn linh châu niệm chú ngữ.
“Thiên thượng nhân gian, xà thần nhất tộc, vĩnh bất diệt tuyệt! Ba người bọn ta muốn gọi về hình người Thiếu chủ, khẩn cầu linh châu ban cho pháp lực!"
Một trận khói nhẹ bốc lên, kim quang bắn ra bốn phía, trong sươn mù mờ mịt bóng người nhỏ nhắn dần dần hiện lên.
Từ Chấn ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Thiếu chủ, ngài có khỏe không?" Hà Hân Khởi vội vàng đỡ lấy Từ Chấn hỏi.
“Ta còn chịu được." Từ Chấn cắn răng không để mình yếu đuối.
“Thiếu chủ, là thuộc hạ bảo hộ không chu toàn, xin ngài giáng tội!" Nhan Thán Sinh lập tức quỳ xuống.
Lâm Minh Hiên cũng lảo đảo quỳ xuống, vô cùng đau đớn nói:“Tiểu cô nương kia thân là thành viên trong thôn xà vương lại dám hủy đi thân rắn thiếu chủ, chúng ta nhất định sẽ thay Thiếu chủ báo thù!"
Từ Chấn vừa điều chỉnh hơi thở, vừa lắc đầu nói:“Không, các người việc gì cũng không cần làm!"
“Chẳng lẽ tha cô ấy dễ dàng vậy?" Lâm Minh Hiên là người đầu tiên không đồng ý.
“Không được, nàng đã là kẻ thù của xà tộc chúng ta!" Hà Hân Khởi cũng căm giận phụ họa theo.
Trong ba người chỉ có Nhan Thán Sinh nhìn ra Từ Chấn biểu tình khác thường, “Có lẽ...... Thiếu chủ có dụng ý khác ?"
Trong con ngươi Từ Chấn bắn ra tia sáng mang theo mùi thuốc súng, nháy mắt dấy lên ngọn lửa báo thù, “Ta có biện pháp của ta, ta muốn nguyền rủa nàng, bắt cả đời nàng phải dây dưa với ta!"
Nhìn thấy ánh mắt Từ Chấn, ba người khác không khỏi run lên, bọn họ chưa thấy qua thiếu chủ có biểu tình tàn khốc như thế.
Xem ra tiểu cô nương kia phải trả giá thật nhiều !
Hoa nở, hoa rơi, thời gian thấm thoát đã qua chín năm.
Vũ Lâm từ một tiểu cô nương tám tuổi trở thành một cô nương mười bảy tuổi, tóc nàng mềm mại như mây, môi nàng như cánh hoa khiến người say mê, đôi mắt của nàng sáng như sao, chẳng qua …..không thấy nàng cười.
Mười bốn tuổi năm ấy, Mạc Chí Hoành cùng Thục Quân vốn muốn tổ chức hôn sự cho nhi nữ, sính lễ cũng đã nhận, đồ cưới cũng chuẩn bị xong, chỉ chờ cỗ kiệu đỏ tới đón tân nương.
Ai ngờ trước đêm đón dâu cả nhà tân lang đột nhiên bị bầy rắn tấn công, tất cả mọi người phải tịnh dưỡng ba tháng mới dần dần chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa có người kể sinh động như thật nói mình mơ thấy xà thần, cũng cảnh cáo bọn họ tuyệt đối không thể lấy Mạc Vũ Lâm làm vợ.
Người trong thôn đối với xà tộc từ trước đến nay rất mẫn cảm , chuyệnVũ Lâm bị xà tộc nguyền rủa nhanh chóng được truyền ra.
Hôn sự không còn hai nhà cũng từ nay về sau không thường lui tới, Mạc gia nhất thời trở thành hộ không được hoan nghênh trong thôn
Cứ như vậy Vũ Lâm bị cô lập, trở thành cô nương mười bảy tuổi không ai dám lấy, không ai dám động.
Vợ chồng Mạc gia không có cách nào tìm được mối hôn sự trong thôn, chỉ có thể nhìn con gái của mình…ngày càng tịch mịch.
Hôm nay, sau giờ ngọ, Vũ Lâm vừa qua khỏi sinh nhật mười bảy tuổi, vợ chồng Mạc gia chẳng qua chuẩn bị vài món chúc mừng chứ không dám làm quá mức, để tránh hàng xóm nói dài nói ngắn.
Vũ Lâm hiểu được chỗ cha mẹ khó xử nên im lặng dùng cơm, sau mới nói:“Con lên núi hái thuốc."
“Trên đường đi nên cẩn thận một chút!" Quách Thục Quân dặn dò.
“Đi gặp phải người khác cứ cúi đầu đi qua là được." Mạc Chí Hoành cũng đặc biệt dặn dò.
“Dạ ." Vũ Lâm cằm cái giỏ trúc đi ra khỏi cửa, cố ý chọn đường nhỏ người rất thưa thớt mà đi, chỉ vì nàng không muốn gặp bất luận kẻ nào, không muốn thấy người trong thôn chỉ trỏ.
Với lại trong nhà cô là con gái một, cô đơn là đều khó tránh khỏi ! Sau khi lớn lên nàng lại trở thành đối tượng mọi người nghị luận, cô đơn chắc chắn không thể tránh khỏi .
Nàng chậm rãi sải bước đi đến sơn cốc, lắng nghe tiếng suối róc rách, hít từng đợt gió lạnh thổi đến mới khiến tâm trạng nàng tĩnh lặng trở lại.
Vũ Lâm hái đầy cả giỏ thuốc chuẩn bị về nhà pha chế thuốc, mấy ngày nữa là có thể bán cho tiệm thuốc.Mặc dù nàng là người không được hoan nghênh, nhưng ông chủ hiệu thuốc bắc vẫn nhận đồ cô giao đến, âu cũng cho cô cảm giác thành công trong cuộc sống.
Làm xong việc nhưng nàng không vội về nhà, nhàn nhã ngồi xuống trên tảng đá lớn nhẹ nhàng nhắm mắt lại để ánh mặt trời rọi xuống bao phủ người cô, hưởng thụ hạnh phúc nho nhỏ hiếm có.
Trong khoảng thời gian yên lặng có một bước chân lén lút đến gần..
Đó là một người tên A Vọng sống trong thôn nhiều năm, ỷ vào trong nhà có vài đồng tiền liền lấn thiện sợ ác.
Về truyền thuyết Vũ Lâm đã bị xà tộc nguyền rủa, A Vọng dĩ nhiên nghe qua nhưng chuyện đó không thể ngăn cản hắn khát vọng muốn có cô, mà thời tiết thật sự làm hỏng hắn, dục vọng càng ngày càng tăng không thể vãn hồi.
Nhìn người trong mộng từ từ nhắm hai mắt, mười cái ngón tay hắn nhịn không được bắt đầu ngứa ngáy.
Hắn đi đến trước mặt Vũ Lâm nhưng Vũ Lâm đang say mê hưởng thụ ánh nắng mặt trời nên hoàn toàn không phát giác có người tiếp cận.
“Ta...... Ta muốn nàng!" A Vọng hô to một tiếng, cả người nhào về phía người Vũ Lâm.
Vũ Lâm đột nhiên mở to mắt, chỉ thấy một thân thể đặt phía trên cô, ngay lúc nàng muốn dùng tay đẩy hắn ra, hai tay nàng lại bị A Vọng kịp thời giữ lấy, môi cũng bị hắn dùng tay trái phủ lên, lệnh không cho giãy giụa.
Nhìn hai mắt nàng hoảng sợ, A Vọng thở dốc nói:“Đều tại nàng thật đẹp, ta không có biện pháp khống chế chính mình!"
Tác giả :
Khải Ly