Xà Quân Như Mặc
Chương 5: Thức tỉnh
An bài thỏa đáng cho nàng, lại bày ra kết giới trong viện, Như Mặc mới yên tâm tạm thời rời đi.
Thiên kiếp lần này hắn chưa vượt qua, chờ báo ân xong, đợi thêm một ngàn năm nữa mới có thể thăng thiên. Về sau phải sống lâu dài ở nhân gian, có rất nhiều đồ vật này nọ cần phải chuẩn bị tốt mới được, dù sao hắn ẩn dưới huyệt động đạ nhiều năm, có khi là hơn ngàn năm, cầm quyền vẫn là vương triều Vũ Vương hay là đã thay đổi triều đại cũng không rõ.
Sống lâu quá mức thì kết quả là dù có trí nhớ tốt cũng không lưu lại được thời gian đã trôi qua, mỗi lần hắn muốn nhớ kỹ đến một triều đại nào đó có liên quan tình huống thì qua một trận cách biệt đã hòan tòan không có tác dụng, bở vì triều đại đã thay đổi, cho nên hắn lại có thêm hiểu biết mới.
Mà lần này ngư nương chủ động tới tìm hắn, cũng tránh cho việc hắn lại luân hồi chuyển thế đi tìm nàng, cũng may là con người sống không quá lâu, đối với hắn chỉ là một cái nháy mắt thôi, nhiều lắm cũng chỉ là bồi nàng vài thập niên thôi.
Đáp trả xong ân tình của nàng, hắn liền công đức viên mãn, đợi ngàn năm sau là luc hắn có thể thóat ly thân thể, trở thành tiên. Đây lcủa nhà hi vọng từ nhỏ của hắn, hắn cũng vì mục tiêu này mà cố gắng, về phần vì sao muốn thành tiên hắn cho tới giờ cũng chưa từng nghĩ qua, chỉ là muốn thành tiên liền bắt đầu tu luyện gian khổ, trải qua đã sắp tới chín ngàn năm.
Hắn đâu biết từ khi hắn gặp gỡ Bắc Dao Quang, con đường thành tiên của hắn cách hắn ngày càng xa.
Đang lúc Như Mặc vừa rời khỏi sơn trang, đi tìm hiểu niên đại cùng thông tin của nhân gian lúc nàym thì Bắc Dao Quang lẽ ra mười ngày nữa mới tỉnh lại lảo đảo đứng lên, rời khỏi giường.
Bắc Dao Quang cảm thấy khát nước không chịu nổi, trong lúc nhất thời không để ý nơi nàng đang ở rất xa lạ, cho đến lúc xuống giường, bước tới bên bàn mới phát hiện không có một giọt nước, mới có chút tin thần để ý chung quanh.
“Thượng Đế a, nơi này thật tốt. Chẳng lẻ ta đã chết, đang ở trên trời?lúc trước không phải là đang ở trong hang động tối om không thấy ánh mắt trời sao? Như thế nào vừa tỉnh giấc đã thấy ở nơi này?". Bắc Dao Quang lại bắt đầu tật xấu ưa lầm bầm của mình, cũng đưa tay lên sờ trán " nhiệt độ đã giảm, thật tốt quá, ta rốt cuộc không phải chết".
Ngay sau đó nhìn thấy tay áo rộng thùng thình của mình, lại hô lên " oa, là quần áo cổ trang, so với trong phim cổ trang còn đẹp hơn."
Bắc Dao Quang hưng phấn đứng tại chỗ xoay một vòng lớn, sau đó lại sờ trước ngực, chấn động, áo ngực của nàng không thấy đâu, vậy chẳng phải nàng đã bị xem hết sao?Không biết thay quần áo cho nàng là một nam tử hay là một mỹ nhân, nếu là người trước thì nàng rắc rối to, nàng còn chưa biết đó là ai thì đã bị ăn đậu hủ, nếu là mỹ nữ thì còn miễn cưỡng chấp nhận.
Bất quá nàng mơ hồ nhớ trước khi ngủ thiếp đi đã đụng phải thân thể một nam nhân, có phải chính nam nhân trần truồng kia đã đem nàng ra khỏi địa phương quỷ quái kia? quần áo của nàng có phải do hắn thay? Nếu đúng vậy thì nàng cuối cùng cũng không thiệt thòi lắm vì chính nàng đã sờ sọang hắn tới hai lần, ha hả.
Bắc Dao Quang nở nụ cười đắc ý, lòng bàn tay có chút đau, mở ra mới thấy da đã bị trầy xước nhiều chỗ, móng tay còn dính bùn đất đã khô, chứng tỏ việc nàng bò trong bóng đêm gần nửa ngày là thật, không phải là nàng nằm mộng, như vậy nàng trong bóng đêm đụng phải một nam nhân trần truồng cũng là thật.
Tổng hợp các tin tức thì nàng thật sự đã xuyên qua, tuy rằng ban đầu đến một nơi không tốt lắm, rơi vào ao nước lạnh như băng, lại ở trong sơn động tối đen, bất quá cũng may trăm sông đều đổ về biển, mọi thứ đang tiến triển theo các tình tiết của tiểu thuyết ngôn tình, nàng đúng là đã gặp phải mĩ nam tử của nàng.
Nhớ lại lồng ngực rắn chắc của nam nhân trần truồng trong bóng đêm kia, còn có nho nhỏ vĩ đại nơi hạ thân, Bắc Dao Quang vốn đang khát nước lại càng khát hơn " thật tốt, hết thảy đều thuận lợi, chỉ hi vọng mặt hắn cũng đẹp như thân thể hắn là tốt. Bất quá hắn cũng có đam mê thật cổ quái, phòng ở xinh đẹp như vậy không ở lại chui vào cái sơn động tối om lại ẩm ướt kia, làm hại bổn tiểu thư cũng bị vạ lây, thiếu chút nữa tưởng là lên trời gặp tổ tiên a"
Bắc Dao Quang vừa lắc đầu, vừa vỗ ngực tự thấy may mắn là mình kiên trì, nếu không nửa đường lại lăn ra chết thì đã không gặp được mĩ nam tử, quả thật là tìm được đường sống trong cái chết a.
Thiên kiếp lần này hắn chưa vượt qua, chờ báo ân xong, đợi thêm một ngàn năm nữa mới có thể thăng thiên. Về sau phải sống lâu dài ở nhân gian, có rất nhiều đồ vật này nọ cần phải chuẩn bị tốt mới được, dù sao hắn ẩn dưới huyệt động đạ nhiều năm, có khi là hơn ngàn năm, cầm quyền vẫn là vương triều Vũ Vương hay là đã thay đổi triều đại cũng không rõ.
Sống lâu quá mức thì kết quả là dù có trí nhớ tốt cũng không lưu lại được thời gian đã trôi qua, mỗi lần hắn muốn nhớ kỹ đến một triều đại nào đó có liên quan tình huống thì qua một trận cách biệt đã hòan tòan không có tác dụng, bở vì triều đại đã thay đổi, cho nên hắn lại có thêm hiểu biết mới.
Mà lần này ngư nương chủ động tới tìm hắn, cũng tránh cho việc hắn lại luân hồi chuyển thế đi tìm nàng, cũng may là con người sống không quá lâu, đối với hắn chỉ là một cái nháy mắt thôi, nhiều lắm cũng chỉ là bồi nàng vài thập niên thôi.
Đáp trả xong ân tình của nàng, hắn liền công đức viên mãn, đợi ngàn năm sau là luc hắn có thể thóat ly thân thể, trở thành tiên. Đây lcủa nhà hi vọng từ nhỏ của hắn, hắn cũng vì mục tiêu này mà cố gắng, về phần vì sao muốn thành tiên hắn cho tới giờ cũng chưa từng nghĩ qua, chỉ là muốn thành tiên liền bắt đầu tu luyện gian khổ, trải qua đã sắp tới chín ngàn năm.
Hắn đâu biết từ khi hắn gặp gỡ Bắc Dao Quang, con đường thành tiên của hắn cách hắn ngày càng xa.
Đang lúc Như Mặc vừa rời khỏi sơn trang, đi tìm hiểu niên đại cùng thông tin của nhân gian lúc nàym thì Bắc Dao Quang lẽ ra mười ngày nữa mới tỉnh lại lảo đảo đứng lên, rời khỏi giường.
Bắc Dao Quang cảm thấy khát nước không chịu nổi, trong lúc nhất thời không để ý nơi nàng đang ở rất xa lạ, cho đến lúc xuống giường, bước tới bên bàn mới phát hiện không có một giọt nước, mới có chút tin thần để ý chung quanh.
“Thượng Đế a, nơi này thật tốt. Chẳng lẻ ta đã chết, đang ở trên trời?lúc trước không phải là đang ở trong hang động tối om không thấy ánh mắt trời sao? Như thế nào vừa tỉnh giấc đã thấy ở nơi này?". Bắc Dao Quang lại bắt đầu tật xấu ưa lầm bầm của mình, cũng đưa tay lên sờ trán " nhiệt độ đã giảm, thật tốt quá, ta rốt cuộc không phải chết".
Ngay sau đó nhìn thấy tay áo rộng thùng thình của mình, lại hô lên " oa, là quần áo cổ trang, so với trong phim cổ trang còn đẹp hơn."
Bắc Dao Quang hưng phấn đứng tại chỗ xoay một vòng lớn, sau đó lại sờ trước ngực, chấn động, áo ngực của nàng không thấy đâu, vậy chẳng phải nàng đã bị xem hết sao?Không biết thay quần áo cho nàng là một nam tử hay là một mỹ nhân, nếu là người trước thì nàng rắc rối to, nàng còn chưa biết đó là ai thì đã bị ăn đậu hủ, nếu là mỹ nữ thì còn miễn cưỡng chấp nhận.
Bất quá nàng mơ hồ nhớ trước khi ngủ thiếp đi đã đụng phải thân thể một nam nhân, có phải chính nam nhân trần truồng kia đã đem nàng ra khỏi địa phương quỷ quái kia? quần áo của nàng có phải do hắn thay? Nếu đúng vậy thì nàng cuối cùng cũng không thiệt thòi lắm vì chính nàng đã sờ sọang hắn tới hai lần, ha hả.
Bắc Dao Quang nở nụ cười đắc ý, lòng bàn tay có chút đau, mở ra mới thấy da đã bị trầy xước nhiều chỗ, móng tay còn dính bùn đất đã khô, chứng tỏ việc nàng bò trong bóng đêm gần nửa ngày là thật, không phải là nàng nằm mộng, như vậy nàng trong bóng đêm đụng phải một nam nhân trần truồng cũng là thật.
Tổng hợp các tin tức thì nàng thật sự đã xuyên qua, tuy rằng ban đầu đến một nơi không tốt lắm, rơi vào ao nước lạnh như băng, lại ở trong sơn động tối đen, bất quá cũng may trăm sông đều đổ về biển, mọi thứ đang tiến triển theo các tình tiết của tiểu thuyết ngôn tình, nàng đúng là đã gặp phải mĩ nam tử của nàng.
Nhớ lại lồng ngực rắn chắc của nam nhân trần truồng trong bóng đêm kia, còn có nho nhỏ vĩ đại nơi hạ thân, Bắc Dao Quang vốn đang khát nước lại càng khát hơn " thật tốt, hết thảy đều thuận lợi, chỉ hi vọng mặt hắn cũng đẹp như thân thể hắn là tốt. Bất quá hắn cũng có đam mê thật cổ quái, phòng ở xinh đẹp như vậy không ở lại chui vào cái sơn động tối om lại ẩm ướt kia, làm hại bổn tiểu thư cũng bị vạ lây, thiếu chút nữa tưởng là lên trời gặp tổ tiên a"
Bắc Dao Quang vừa lắc đầu, vừa vỗ ngực tự thấy may mắn là mình kiên trì, nếu không nửa đường lại lăn ra chết thì đã không gặp được mĩ nam tử, quả thật là tìm được đường sống trong cái chết a.
Tác giả :
Liễu Thiểu Bạch