Xà Quân Như Mặc
Chương 24: Như hải ghen tỵ
Phùng Tử Kiện cùng Tư Đồ Y thấy hai người bọn họ khanh khanh ta ta liền không hẹn mà cúi đầu, người trước thì chúc phúc nhưng trong lòng lại mang theo một chút mất mác thản nhiên, người sau thì cảm thấy hứng thú lại thêm mấy phần suy nghĩ suy xa.
Còn Trân Châu thì hận đến mức muốn cắn Bắc Dao Quang một cái, nhân loại ti tiện chết tiệt này, dám dùng thủ đoạn để tranh thủ sự đồng tình của nam nhân, còn làm cho chủ nhân ngọt ngào thề hứa với nàng ta. Không thể tha thứ, nàng nhịn không nổi nữa, mặc dù không muốn bị chủ nhân chán ghét nhưng nàng vẫn muốn xử lý nhân loại này trước, nếu không cứ tiếp tục như vậy, chủ nhân thực sự bị nàng ta mê hoặc thì nàng còn có cơ hội sao?
Thanh nhi nhìn chăm chú vào biểu tình của nàng, thầm nghĩ không tốt, Trân Châu xem ra đã nổi giận, dù chủ nhân đã dặn dò không được gây tai họa, nếu không sợ là không ai cứu được nàng, bèn đưa tay nắm lấy tay của Trân Châu, lại thấy bốn người không còn cần bọn hắn hầu hạ liền ra hiệu cho Trân Châu cùng hắn rời đi.
Trân Châu biểu tình rõ ràng không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng biết vài phần lợi hại, không thể ở trước mặt nhiều người lộ ra sơ hở, vội vàng dùng sức hất tay Thanh nhi ra, lại trừng hắn một cái rồi mới đi theo hắn đến sau ngọn núi giả.
" Thanh nhi, ngươi muốn làm gì? Ngươi từ lúc nào lại đối xử tốt với tiện nhân kia như vậy? không phải ngươi cũng bị nàng mê hoặc chứ?", Trân Châu giọng điệu châm chọc, sắc mặt giận dữ lan tràn đến đáy mắt, tròng mắt màu đen cũng hiện ra ánh sáng màu lục.
Thanh nhi lập tức bày ra vẻ mặt cảnh cáo, đáp lời “ Trân Châu, ngươi hồ nháo cái gì? Ngươi còn thấy chưa đủ bốc đồng sao? Mau thu hồi ánh mắt của ngươi. Mau"
Trong quá khứ, Trân Châu đối với Thanh nhi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lúc này nhìn thấy thần sắc hắn nghiêm trọng như thế, liền có chút sợ hãi, tuy rằng biểu tình có chút không phục như trước nhưng ánh mắt màu lục cũng đã thu hồi lại.
" Chủ nhân đã dặn dò, nhất định phải nhớ kỹ, nơi này là nhân gian, nếu không gặp chuyện bất đắc dĩ liên quan đến tính mạng thì không được sử dụng pháp thuật, càng không thể có ý niệm thương tổn nhân loại trong đầu, nếu không hậu quả như thế nào, ngươi cũng hiểu rõ rồi, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng sau khi ngươi thương tổn Bắc Dao Quang thì chủ nhân sẽ hao tổn đạo hạnh để cứu ngươi sao? Đừng nằm mơ. Tộc loại chúng ta nổi tiếng là máu lạnh, điều đó tin rằng ngươi còn hiểu rõ hơn ta.
Thanh nhi thực sự không muốn dùng biểu tình nghiêm khắc như vậy đối với nàng, nhưng Trân Châu tính cách hung dữ lại không biết kiềm chế, nghiêm khắc cảnh cáo như thế còn chưa biết có thể quản nàng được bao lâu, cho nên mấy lời tốt đẹp, nhẹ nhàng càng tuyệt đối không có hiệu quả.
“Không cần ngươi nhiều lời, ta rất tõ ràng", Trân Châu biến sắc, nàng đương nhiên biết nếu ra tay với Bắc Dao Quang thì sẽ có hậu quả gì, cho nên nàng càng thêm hận nàng ta, thêm chán ghét nữ nhân giả dối kia. Mà Thanh nhi đã giúp Bắc Dao Quang lần này nữa là lần thứ hai, cho nên cũng không khỏi có hận ý với hắn, cho nên không nghe lời hắn như trước nữa.
" Ngươi rất rõ ràng? Ngươi rõ ràng sẽ không ngay lúc chủ nhân còn có mặt ở đây mà muốn ra tay, hay ngươi cho rằng dùng ánh mắt bao hàm sát ý nhìn chằm chằm Bắc Dao Quang thì chủ nhân sẽ không phát giác ra? Hiện tại có hai nhân loại ở đây, chờ bọn hắn đi rồi, xem chủ nhân trừng phạt ngươi thế nào, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý thật tốt"
" Hừ! Kia cũng là ta nguyện ý! Chủ nhân muốn trừng phạt ta thế nào, ta đều chấp nhận, không cần ngươi giả đò tốt bụng. Ngươi nghĩ nếu chủ nhân biết ngươi thích nhân loại ti tiện kia, kết cục của ngươi tốt hơn ta sao? Phải biết rằng nữ nhân kia đã bị chủ nhân hưởng dụng qua, cho dù chủ nhân không cần nàng cũng sẽ không tới phiên ngươi. Ngươi tự cho là xum xoe, nữ nhân kia sẽ xem trọng ngươi sao?", Trân Châu tiếp tục châm chọc, không che dấu được sự ghen tỵ sâu sắc, vì cái gì, nàng có điểm nào không tốt hơn so với Bắc Dao Quang? Vì cái gì mà đầu tiên là chủ nhâ, giờ tới Thanh nhi đều mỉm cười ôn nhu với nữ nhân kia?
Thanh nhi nhất thời cảm thấy một trận lửa giận nổi lên từ đáy lòng, hơn một nghìn năm qua, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi nàng, cho rằng nàng mặc dù không hiểu, không biết cũng không nên đánh giá thấp hắn như thế. Không ngời hắn trong cảm nhận của nàng cho tới bây giờ đều là một dự bị, một sự tồn tại không quan trọng, một khi đã vậy “ đúng, ta thích nàng thì như thế nào? Bắc Dao Quang ôn nhu lại ngay thẳng, tuy rằng không xinh đẹp tuyệt đỉnh nhưng lại điềm đạm đáng yêu, hiểu lòng người, hơn nữa cũng biết được nhớ ơn, làm một chút chuyện nhỏ cho nàng, nàng đều nói cảm ơn với ta, không giống “ai đó" nghìn năm qua đều nghĩ rằng ta phải có bổn phận đối xử tốt với nàng, điêu ngoa tùy hứng, không biết lấy lòng người khác, lãnh huyết, ích kỷ, đặt cái tôi của mình quá lớn, tin tưởng người có mắt nhìn đều chọn Bắc Dao Quang. Ngươi muốn làm gì thì làm, ta về sau sẽ không xen vào chuyện của ngươi nữa, miễn cho ngươi lại nói ta lo chuyện bao đồng, bất quá đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc của Bắc Dao Quang thì không cần chờ chủ nhân đến thu thập ngươi, mà ta là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi"
Nói xong Thanh nhi vung tay áo, bước ra khỏi núi giả đi về phía trong đình, Trân Châu nhìn hắn rời đi, trong mắt vừa giận lại vừa hận, còn lộ ra sự bi thương, Bắc Dao Quang, ta nhất định bắt ngươi phải chết.
Còn Trân Châu thì hận đến mức muốn cắn Bắc Dao Quang một cái, nhân loại ti tiện chết tiệt này, dám dùng thủ đoạn để tranh thủ sự đồng tình của nam nhân, còn làm cho chủ nhân ngọt ngào thề hứa với nàng ta. Không thể tha thứ, nàng nhịn không nổi nữa, mặc dù không muốn bị chủ nhân chán ghét nhưng nàng vẫn muốn xử lý nhân loại này trước, nếu không cứ tiếp tục như vậy, chủ nhân thực sự bị nàng ta mê hoặc thì nàng còn có cơ hội sao?
Thanh nhi nhìn chăm chú vào biểu tình của nàng, thầm nghĩ không tốt, Trân Châu xem ra đã nổi giận, dù chủ nhân đã dặn dò không được gây tai họa, nếu không sợ là không ai cứu được nàng, bèn đưa tay nắm lấy tay của Trân Châu, lại thấy bốn người không còn cần bọn hắn hầu hạ liền ra hiệu cho Trân Châu cùng hắn rời đi.
Trân Châu biểu tình rõ ràng không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng biết vài phần lợi hại, không thể ở trước mặt nhiều người lộ ra sơ hở, vội vàng dùng sức hất tay Thanh nhi ra, lại trừng hắn một cái rồi mới đi theo hắn đến sau ngọn núi giả.
" Thanh nhi, ngươi muốn làm gì? Ngươi từ lúc nào lại đối xử tốt với tiện nhân kia như vậy? không phải ngươi cũng bị nàng mê hoặc chứ?", Trân Châu giọng điệu châm chọc, sắc mặt giận dữ lan tràn đến đáy mắt, tròng mắt màu đen cũng hiện ra ánh sáng màu lục.
Thanh nhi lập tức bày ra vẻ mặt cảnh cáo, đáp lời “ Trân Châu, ngươi hồ nháo cái gì? Ngươi còn thấy chưa đủ bốc đồng sao? Mau thu hồi ánh mắt của ngươi. Mau"
Trong quá khứ, Trân Châu đối với Thanh nhi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lúc này nhìn thấy thần sắc hắn nghiêm trọng như thế, liền có chút sợ hãi, tuy rằng biểu tình có chút không phục như trước nhưng ánh mắt màu lục cũng đã thu hồi lại.
" Chủ nhân đã dặn dò, nhất định phải nhớ kỹ, nơi này là nhân gian, nếu không gặp chuyện bất đắc dĩ liên quan đến tính mạng thì không được sử dụng pháp thuật, càng không thể có ý niệm thương tổn nhân loại trong đầu, nếu không hậu quả như thế nào, ngươi cũng hiểu rõ rồi, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng sau khi ngươi thương tổn Bắc Dao Quang thì chủ nhân sẽ hao tổn đạo hạnh để cứu ngươi sao? Đừng nằm mơ. Tộc loại chúng ta nổi tiếng là máu lạnh, điều đó tin rằng ngươi còn hiểu rõ hơn ta.
Thanh nhi thực sự không muốn dùng biểu tình nghiêm khắc như vậy đối với nàng, nhưng Trân Châu tính cách hung dữ lại không biết kiềm chế, nghiêm khắc cảnh cáo như thế còn chưa biết có thể quản nàng được bao lâu, cho nên mấy lời tốt đẹp, nhẹ nhàng càng tuyệt đối không có hiệu quả.
“Không cần ngươi nhiều lời, ta rất tõ ràng", Trân Châu biến sắc, nàng đương nhiên biết nếu ra tay với Bắc Dao Quang thì sẽ có hậu quả gì, cho nên nàng càng thêm hận nàng ta, thêm chán ghét nữ nhân giả dối kia. Mà Thanh nhi đã giúp Bắc Dao Quang lần này nữa là lần thứ hai, cho nên cũng không khỏi có hận ý với hắn, cho nên không nghe lời hắn như trước nữa.
" Ngươi rất rõ ràng? Ngươi rõ ràng sẽ không ngay lúc chủ nhân còn có mặt ở đây mà muốn ra tay, hay ngươi cho rằng dùng ánh mắt bao hàm sát ý nhìn chằm chằm Bắc Dao Quang thì chủ nhân sẽ không phát giác ra? Hiện tại có hai nhân loại ở đây, chờ bọn hắn đi rồi, xem chủ nhân trừng phạt ngươi thế nào, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý thật tốt"
" Hừ! Kia cũng là ta nguyện ý! Chủ nhân muốn trừng phạt ta thế nào, ta đều chấp nhận, không cần ngươi giả đò tốt bụng. Ngươi nghĩ nếu chủ nhân biết ngươi thích nhân loại ti tiện kia, kết cục của ngươi tốt hơn ta sao? Phải biết rằng nữ nhân kia đã bị chủ nhân hưởng dụng qua, cho dù chủ nhân không cần nàng cũng sẽ không tới phiên ngươi. Ngươi tự cho là xum xoe, nữ nhân kia sẽ xem trọng ngươi sao?", Trân Châu tiếp tục châm chọc, không che dấu được sự ghen tỵ sâu sắc, vì cái gì, nàng có điểm nào không tốt hơn so với Bắc Dao Quang? Vì cái gì mà đầu tiên là chủ nhâ, giờ tới Thanh nhi đều mỉm cười ôn nhu với nữ nhân kia?
Thanh nhi nhất thời cảm thấy một trận lửa giận nổi lên từ đáy lòng, hơn một nghìn năm qua, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi nàng, cho rằng nàng mặc dù không hiểu, không biết cũng không nên đánh giá thấp hắn như thế. Không ngời hắn trong cảm nhận của nàng cho tới bây giờ đều là một dự bị, một sự tồn tại không quan trọng, một khi đã vậy “ đúng, ta thích nàng thì như thế nào? Bắc Dao Quang ôn nhu lại ngay thẳng, tuy rằng không xinh đẹp tuyệt đỉnh nhưng lại điềm đạm đáng yêu, hiểu lòng người, hơn nữa cũng biết được nhớ ơn, làm một chút chuyện nhỏ cho nàng, nàng đều nói cảm ơn với ta, không giống “ai đó" nghìn năm qua đều nghĩ rằng ta phải có bổn phận đối xử tốt với nàng, điêu ngoa tùy hứng, không biết lấy lòng người khác, lãnh huyết, ích kỷ, đặt cái tôi của mình quá lớn, tin tưởng người có mắt nhìn đều chọn Bắc Dao Quang. Ngươi muốn làm gì thì làm, ta về sau sẽ không xen vào chuyện của ngươi nữa, miễn cho ngươi lại nói ta lo chuyện bao đồng, bất quá đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc của Bắc Dao Quang thì không cần chờ chủ nhân đến thu thập ngươi, mà ta là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi"
Nói xong Thanh nhi vung tay áo, bước ra khỏi núi giả đi về phía trong đình, Trân Châu nhìn hắn rời đi, trong mắt vừa giận lại vừa hận, còn lộ ra sự bi thương, Bắc Dao Quang, ta nhất định bắt ngươi phải chết.
Tác giả :
Liễu Thiểu Bạch