Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương
Chương 45: Bị nhốt trong động
Nghe xong lời của nàng, Mộ Dung Ưng có hơi chần chừ, hắn không muốn lạm sát người vô tội, nhưng trong tình huống này vì an toàn của nàng và mình, hắn nhất định phải giết, không thể nhân từ nương tay, nhưng hắn không thể không để ý đến cảm thụ của nàng?
“Thả cô ấy được không?" Mạn Tâm yêu cầu lần nữa, “Nếu vì mình sống mà phải giết người khác, ta sống không an lòng, giờ đây ta thật không dễ dàng hối cải đề làm người mới, ngươi hãy cho ta cơ hội, đừng để ta phải bỏ dở nữa chừng."
Ánh mắt trong suốt mang theo cầu khẩn kia của nàng khiến tim hắn cảm động, cũng không đành lòng cự tuyệt, nghĩ một lát, đành phải nói: “Được, ta không giết cô ấy, đã vậy thì đánh cược một lần xem."
“Cám ơn các ngươi, ta sống đến hai mươi năm nay cũng không nghĩ còn có người lo cho sinh tử của ta, tin ta đi, vì nhân tình này của ngươi, ta cũng sẽ không bán đứng các ngươi, ngược lại ngươi đúng là không thể giết ta, giết ta rồi các ngươi thật sự không thể thanh thản được, mau đi đi, ở lại càng lâu thì càng có nguy cơ bị phát hiện." Ánh mắt của Hồng y lão nhân có chút ướt át, thúc giục nói.
“Cám ơn." Mộ Dung Ưng nói xong, bước đến bên giường nói với Mạn Tâm: “Lại đây, nâng thi hài lên."
Nâng thi hài? Tay Mạn Tâm bắt đầu phát run, lại để cho nàng nâng người chết, nhưng nàng biết rõ mình không thể không nâng, trong lòng dấy lên hoảng sợ, đi đến hướng người chết nằm trên giường, mới vừa đụng tới góc áo của thi thể, thi thể lại bật khỏi giường, hù nàng thét lên một tiếng chói tai: “Á, xác chết vùng dậy."
“Không được kêu." Hồng y lão nhân lấy tay che miệng của nàng.
Xác chết vùng dậy cái gì chứ? Mộ Dung Ưng tức giận nhìn nàng giải thích: “Ta biết ngươi đang sợ hãi, nên bế toàn bộ thi thể lên, chỉ cho ngươi nâng cô ta tượng trưng thôi."
“Vậy sao ngươi không nói sớm?" Mạn Tâm lúc này mới vỗ trái tim đang đập thình thịch của mình, quần áo phía sau lưng đều ướt đẫm.
“Sau khi cô ra ngoài, tốt nhất là ít nói chuyện, giọng nói của cô rất dễ làm cho người ta nhận ra được cô là nữ nhân, nếu bị người khác phát hiện thì rất khó rời đi." Hồng y lão nhân thận trọng nhắc nhở.
“Cám ơn cô, tôi đã biết." Mạn Tâm gật gật đầu, lại tò mò hỏi: “Đúng rồi, tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không? Tại sao nàng ta chết mà phải mặc quần áo tân nương?"
Trên mặt Hồng y lão nhân hiện lên một tia thê lương, “Đó là vì chúng ta sợ, sau khi chết trở thành cô hồn dạ quỷ, không thể đầu thai làm người, cho nên đều mua một người chồng, ngày cưới, cũng là ngày qua đời."
Bấy giờ Mạn Tâm mới hiểu được, các nàng thật đáng thương, cũng bất đắc dĩ với sự thiếu hiểu biết của họ.
“Đi nhanh lên, không đi người khác sẽ sinh nghi." Mộ Dung Ưng thúc giục.
“Ừ, các ngươi đi nhanh lên đi." Hồng y nữa tử cũng nói.
Mạn Tâm làm bộ nâng nữ tữ đã chết kia lên với Mộ Dung Ưng, cùng đi ra ngoài, khi lướt qua bên người cô nương khóc lóc, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, một ngày trước vẫn là một cô nương sáng lạn khờ dại, giờ đây rõ ràng đã biến thành bộ dạng này, nhưng chính mình không thể an ủi cô ta.
“Các ngươi làm gì mà lâu quá vậy?" Hắc y nhân luôn chờ ở bên ngoài không kiên nhẫn nói.
Mộ Dung Ưng cúi đầu, không hề giải thích thêm, sợ giải thích thêm ngược lại gây nên hoài nghi.
“Được tồi, mau đem cô ta đi chôn đi." Hắc y nhân phất phất tay, phân phó.
“Dạ," Mộ Dung Ưng cùng Mạn Tâm nâng thi thể lên, đi đến hướng cửa động.
Nhưng nâng thi thể lên lại làm cho bọn họ vì họa được phúc, mọi người thấy bọn họ nâng người chết lên đều quay mặt sang chỗ khác, cũng không có người hỏi.
Mộ Dung Thị Ưng nhìn thấy gần ra đến cửa động, lòng trở nên nhẹ nhõm, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến một trận xôn xao, “Mau đóng cửa động lại, hai nữ tử kia đã trốn thoát, tất cả mọi người bỏ khăn che mặt xuống."
Nghe được tiếng la, hắc y nhân lập tức cảnh giác, đưa tay xé toang khăn che mặt màu đen trên mặt.
Chưa trải qua tình cảnh mạo hiểm như vậy, chân của Mạn Tâm như nhũn ra, trong đầu chỉ có một ý tưởng, xong rồi bọn họ đã bị người ta phát hiện ra.
“Chạy nhanh lên." Mộ Dung Ưng ôm lấy nàng, liền bay đến hướng cửa, đưa tay mở ra cơ quan bên cạnh…
Nhưng không đợi cửa đá mở ra, người phía sau liền hô: “Bắn tên, không được để cho bọn họ chạy trốn."
Một trận mưa tên từ phía sau bay tới, hắn chỉ ôm chặt nàng, vung kiếm trốn tránh, di chuyển tới tảng đá bên cạnh, nhưng rất nhanh đã có rất nhiều hắc y nhân bao vây chung quanh…
“Núp ở phía sau bổn vương, không được đi ra, bây giờ có thể không ra ngoài được, cũng chỉ có thể xem ý trời." Mộ Dung Ưng rút kiếm đối đầu cùng bọn chúng.
Mạn Tâm dùng tay túm chặt lấy y phục của hắn, dù có cho nàng ra ngoài, nàng cũng không dám.
“Biết điều thì ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, vào Vô Ưu Đường rồi, các ngươi còn muốn ra ngoài hay sao? Đừng si tâm vọng tưởng." Một hắc y nhân cầm đầu bây giờ đã tháo đồ che mặt xuống, nói với họ.
“Phải không? Ta đây cũng muốn thử một lần xem ta có thể đi ra ngoài được hay không?" Mộ Dung Ưng hừ lạnh.
“Ngươi là nam nhân?" Hắc y nhân ngây ra một lúc, hiện tại bọn họ có hai người, người nói chuyện kia là nam nhân, các nàng không phải chạy trốn mà là có người tiếp ứng. Lập tức có cảm giác không tốt, hắn ta ra lệnh: “Mau sai người đi xem xét khắp nơi, nhất định còn có những người khác ở trong này, tuyệt đối không được để bọn họ chạy trốn."
“Dạ." Vài hắc y nhân lên tiếng trả lời lui xuống.
Mạn Tâm trốn ở phía sau hắn, nhìn thấy quá nhiều người, trong lòng đã có dự cảm không tốt, nhưng không biết Dương Tử Vân bọn họ có chạy khỏi chưa? Có thể tiếp ứng mình và hắn không? Chỉ là nghe qua ý của tên đó, thì hình như bọn họ cũng không bị phát hiện, vậy là tốt rồi.
“Ta xin khuyên các hạ tốt nhất buông kiếm trong tay ra, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không thì giết không tha." Hắc y nhân lại cảnh cáo.
“Vậy thì xem thử ngươi có bản lĩnh để giết ta hay không?" Mộ Dung Ưng nắm chặt kiếm trong tay.
Ngay trong lúc hai bên hết sức căng thẳng, phía sau đột nhiên có người hô: “Thiếu chủ đến rồi."
Hắc y nhân được huấn luyện nghiêm túc lập tức tránh đường, Mạn Tâm liền thấy nam nhân mang mặt nạ trắng kia xuất hiện, ánh mắt sắc bén bắn về phía bọn họ, biết hắn sẽ hút máu, sau đó nàng sợ hãi né tránh phía sau.
Ánh mắt Mộ Dung Ưng và hắn đối diện nhau, ánh mắt quan sát đánh giá, có thể cảm nhận được, người này công lực vô cùng thâm hậu, mình tuyệt đối không thắng nổi, chẳng lẽ hắn là người hút máu tươi của xử nữ trong truyền thuyết?
“Người có khả năng đột nhập vào Vô Ưu Đường của ta, nhất định không phải người tầm thường, chỉ là xông vào chỗ của người khác, các hạ có phải nên báo trước danh tánh để sau khi chết ta còn biết mà khắc tên lên bia mộ cho ngươi." Giọng điệu của nam nhân mang mặt nạ không cười mà nói, không hề để hắn vào trong mắt.
“Phải không? Nhưng còn chưa biết trên bia mộ sẽ khắc lên tên ai!" Mộ Dung Ưng cười lạnh, thua người cũng không được thua khí thế.
“Vậy thì chết đi." Người đeo mặt nạ còn chưa nói xong thì kiếm trong tay đã đâm tới.
“Vậy thử xem." Mộ Dung Ưng chỉ phòng thủ nhưng chưa phản công, luôn che chắn chặt chẽ trước người nàng.
“Giấu kỹ nàng phía sau, xem ra là anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ tiếc phải bỏ mạng." Nam nhân mang mặt nạ trào phúng, đã nhanh chóng phát hiện nhược điểm của hắn, kiếm trong tay lại càng lúc càng nhanh, kiếm đâm tới nàng trốn ở sau người.
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đây chính là ngạn ngữ, chỉ có điều chiêu đâm vào một nữ nhân không biết võ công, hẵn không phải là chuyện anh hùng nên làm." Mộ Dung Ưng vừa bảo vệ nàng, vừa phản kích.
Đao quang kiếm ảnh (ánh sáng của đao kiếm) trước mắt cực nhanh, Mạn Tâm xem đến hoa cả mắt, vốn không phân định rõ là kiếm của ai, chỉ nghe mấy tiếng leng keng vang lên, nhưng nàng đã nhận ra một chút, bởi vì cần bảo vệ mình, hắn không thể thi triển toàn bộ công lực, dần dần ở vào thế hạ phong……
“Thả cô ấy được không?" Mạn Tâm yêu cầu lần nữa, “Nếu vì mình sống mà phải giết người khác, ta sống không an lòng, giờ đây ta thật không dễ dàng hối cải đề làm người mới, ngươi hãy cho ta cơ hội, đừng để ta phải bỏ dở nữa chừng."
Ánh mắt trong suốt mang theo cầu khẩn kia của nàng khiến tim hắn cảm động, cũng không đành lòng cự tuyệt, nghĩ một lát, đành phải nói: “Được, ta không giết cô ấy, đã vậy thì đánh cược một lần xem."
“Cám ơn các ngươi, ta sống đến hai mươi năm nay cũng không nghĩ còn có người lo cho sinh tử của ta, tin ta đi, vì nhân tình này của ngươi, ta cũng sẽ không bán đứng các ngươi, ngược lại ngươi đúng là không thể giết ta, giết ta rồi các ngươi thật sự không thể thanh thản được, mau đi đi, ở lại càng lâu thì càng có nguy cơ bị phát hiện." Ánh mắt của Hồng y lão nhân có chút ướt át, thúc giục nói.
“Cám ơn." Mộ Dung Ưng nói xong, bước đến bên giường nói với Mạn Tâm: “Lại đây, nâng thi hài lên."
Nâng thi hài? Tay Mạn Tâm bắt đầu phát run, lại để cho nàng nâng người chết, nhưng nàng biết rõ mình không thể không nâng, trong lòng dấy lên hoảng sợ, đi đến hướng người chết nằm trên giường, mới vừa đụng tới góc áo của thi thể, thi thể lại bật khỏi giường, hù nàng thét lên một tiếng chói tai: “Á, xác chết vùng dậy."
“Không được kêu." Hồng y lão nhân lấy tay che miệng của nàng.
Xác chết vùng dậy cái gì chứ? Mộ Dung Ưng tức giận nhìn nàng giải thích: “Ta biết ngươi đang sợ hãi, nên bế toàn bộ thi thể lên, chỉ cho ngươi nâng cô ta tượng trưng thôi."
“Vậy sao ngươi không nói sớm?" Mạn Tâm lúc này mới vỗ trái tim đang đập thình thịch của mình, quần áo phía sau lưng đều ướt đẫm.
“Sau khi cô ra ngoài, tốt nhất là ít nói chuyện, giọng nói của cô rất dễ làm cho người ta nhận ra được cô là nữ nhân, nếu bị người khác phát hiện thì rất khó rời đi." Hồng y lão nhân thận trọng nhắc nhở.
“Cám ơn cô, tôi đã biết." Mạn Tâm gật gật đầu, lại tò mò hỏi: “Đúng rồi, tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không? Tại sao nàng ta chết mà phải mặc quần áo tân nương?"
Trên mặt Hồng y lão nhân hiện lên một tia thê lương, “Đó là vì chúng ta sợ, sau khi chết trở thành cô hồn dạ quỷ, không thể đầu thai làm người, cho nên đều mua một người chồng, ngày cưới, cũng là ngày qua đời."
Bấy giờ Mạn Tâm mới hiểu được, các nàng thật đáng thương, cũng bất đắc dĩ với sự thiếu hiểu biết của họ.
“Đi nhanh lên, không đi người khác sẽ sinh nghi." Mộ Dung Ưng thúc giục.
“Ừ, các ngươi đi nhanh lên đi." Hồng y nữa tử cũng nói.
Mạn Tâm làm bộ nâng nữ tữ đã chết kia lên với Mộ Dung Ưng, cùng đi ra ngoài, khi lướt qua bên người cô nương khóc lóc, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, một ngày trước vẫn là một cô nương sáng lạn khờ dại, giờ đây rõ ràng đã biến thành bộ dạng này, nhưng chính mình không thể an ủi cô ta.
“Các ngươi làm gì mà lâu quá vậy?" Hắc y nhân luôn chờ ở bên ngoài không kiên nhẫn nói.
Mộ Dung Ưng cúi đầu, không hề giải thích thêm, sợ giải thích thêm ngược lại gây nên hoài nghi.
“Được tồi, mau đem cô ta đi chôn đi." Hắc y nhân phất phất tay, phân phó.
“Dạ," Mộ Dung Ưng cùng Mạn Tâm nâng thi thể lên, đi đến hướng cửa động.
Nhưng nâng thi thể lên lại làm cho bọn họ vì họa được phúc, mọi người thấy bọn họ nâng người chết lên đều quay mặt sang chỗ khác, cũng không có người hỏi.
Mộ Dung Thị Ưng nhìn thấy gần ra đến cửa động, lòng trở nên nhẹ nhõm, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến một trận xôn xao, “Mau đóng cửa động lại, hai nữ tử kia đã trốn thoát, tất cả mọi người bỏ khăn che mặt xuống."
Nghe được tiếng la, hắc y nhân lập tức cảnh giác, đưa tay xé toang khăn che mặt màu đen trên mặt.
Chưa trải qua tình cảnh mạo hiểm như vậy, chân của Mạn Tâm như nhũn ra, trong đầu chỉ có một ý tưởng, xong rồi bọn họ đã bị người ta phát hiện ra.
“Chạy nhanh lên." Mộ Dung Ưng ôm lấy nàng, liền bay đến hướng cửa, đưa tay mở ra cơ quan bên cạnh…
Nhưng không đợi cửa đá mở ra, người phía sau liền hô: “Bắn tên, không được để cho bọn họ chạy trốn."
Một trận mưa tên từ phía sau bay tới, hắn chỉ ôm chặt nàng, vung kiếm trốn tránh, di chuyển tới tảng đá bên cạnh, nhưng rất nhanh đã có rất nhiều hắc y nhân bao vây chung quanh…
“Núp ở phía sau bổn vương, không được đi ra, bây giờ có thể không ra ngoài được, cũng chỉ có thể xem ý trời." Mộ Dung Ưng rút kiếm đối đầu cùng bọn chúng.
Mạn Tâm dùng tay túm chặt lấy y phục của hắn, dù có cho nàng ra ngoài, nàng cũng không dám.
“Biết điều thì ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, vào Vô Ưu Đường rồi, các ngươi còn muốn ra ngoài hay sao? Đừng si tâm vọng tưởng." Một hắc y nhân cầm đầu bây giờ đã tháo đồ che mặt xuống, nói với họ.
“Phải không? Ta đây cũng muốn thử một lần xem ta có thể đi ra ngoài được hay không?" Mộ Dung Ưng hừ lạnh.
“Ngươi là nam nhân?" Hắc y nhân ngây ra một lúc, hiện tại bọn họ có hai người, người nói chuyện kia là nam nhân, các nàng không phải chạy trốn mà là có người tiếp ứng. Lập tức có cảm giác không tốt, hắn ta ra lệnh: “Mau sai người đi xem xét khắp nơi, nhất định còn có những người khác ở trong này, tuyệt đối không được để bọn họ chạy trốn."
“Dạ." Vài hắc y nhân lên tiếng trả lời lui xuống.
Mạn Tâm trốn ở phía sau hắn, nhìn thấy quá nhiều người, trong lòng đã có dự cảm không tốt, nhưng không biết Dương Tử Vân bọn họ có chạy khỏi chưa? Có thể tiếp ứng mình và hắn không? Chỉ là nghe qua ý của tên đó, thì hình như bọn họ cũng không bị phát hiện, vậy là tốt rồi.
“Ta xin khuyên các hạ tốt nhất buông kiếm trong tay ra, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không thì giết không tha." Hắc y nhân lại cảnh cáo.
“Vậy thì xem thử ngươi có bản lĩnh để giết ta hay không?" Mộ Dung Ưng nắm chặt kiếm trong tay.
Ngay trong lúc hai bên hết sức căng thẳng, phía sau đột nhiên có người hô: “Thiếu chủ đến rồi."
Hắc y nhân được huấn luyện nghiêm túc lập tức tránh đường, Mạn Tâm liền thấy nam nhân mang mặt nạ trắng kia xuất hiện, ánh mắt sắc bén bắn về phía bọn họ, biết hắn sẽ hút máu, sau đó nàng sợ hãi né tránh phía sau.
Ánh mắt Mộ Dung Ưng và hắn đối diện nhau, ánh mắt quan sát đánh giá, có thể cảm nhận được, người này công lực vô cùng thâm hậu, mình tuyệt đối không thắng nổi, chẳng lẽ hắn là người hút máu tươi của xử nữ trong truyền thuyết?
“Người có khả năng đột nhập vào Vô Ưu Đường của ta, nhất định không phải người tầm thường, chỉ là xông vào chỗ của người khác, các hạ có phải nên báo trước danh tánh để sau khi chết ta còn biết mà khắc tên lên bia mộ cho ngươi." Giọng điệu của nam nhân mang mặt nạ không cười mà nói, không hề để hắn vào trong mắt.
“Phải không? Nhưng còn chưa biết trên bia mộ sẽ khắc lên tên ai!" Mộ Dung Ưng cười lạnh, thua người cũng không được thua khí thế.
“Vậy thì chết đi." Người đeo mặt nạ còn chưa nói xong thì kiếm trong tay đã đâm tới.
“Vậy thử xem." Mộ Dung Ưng chỉ phòng thủ nhưng chưa phản công, luôn che chắn chặt chẽ trước người nàng.
“Giấu kỹ nàng phía sau, xem ra là anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ tiếc phải bỏ mạng." Nam nhân mang mặt nạ trào phúng, đã nhanh chóng phát hiện nhược điểm của hắn, kiếm trong tay lại càng lúc càng nhanh, kiếm đâm tới nàng trốn ở sau người.
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đây chính là ngạn ngữ, chỉ có điều chiêu đâm vào một nữ nhân không biết võ công, hẵn không phải là chuyện anh hùng nên làm." Mộ Dung Ưng vừa bảo vệ nàng, vừa phản kích.
Đao quang kiếm ảnh (ánh sáng của đao kiếm) trước mắt cực nhanh, Mạn Tâm xem đến hoa cả mắt, vốn không phân định rõ là kiếm của ai, chỉ nghe mấy tiếng leng keng vang lên, nhưng nàng đã nhận ra một chút, bởi vì cần bảo vệ mình, hắn không thể thi triển toàn bộ công lực, dần dần ở vào thế hạ phong……
Tác giả :
Ngạn Thiến