Xà Đại Nhân

Chương 115 Ấm Lạnh Trong Nhân Gian


Sau khi Mặc Dạ nói xong những lời này thì không nói gì nữa.

Chúng tôi cứ nằm như vậy như chẳng có chuyện gì liên quan tới mình.

Không có xà quan, không có Long Duy và Phù Ngàn, không có thai rắn, không có Liễu Đông Phương, cũng không có tà quan...!Buông xuống hết, chỉ nhìn xem có đám mây trắng nào bay ngang qua bầu trời hay không.

Chúng tôi cứ nằm như vậy đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng chói mắt mới rời đi.

Nhưng trước sau vẫn không chờ được một đám mây trắng.

Chẳng qua lúc này tôi cảm giác trong lòng vô cùng bình yên.

Đại khái đây chính là chuyện mà Mặc Dạ muốn làm.

Từ sau sinh nhật mười tám tuổi, mỗi ngày tôi đều phải sống trong sự dày vò.

Cuộc sống mười tám năm trước bình yên bao nhiêu, mấy ngày nay lại sóng gió bấy nhiêu.

Tôi nhìn thấy được đều là bản chất ác độc của con người nên càng căm phẫn và oán hận hơn.

Khi Mặc Dạ đưa tôi trở lại nhà mễ bà Tân, A Bảo đang ăn cơm cùng bà ấy.

Nó cầm một cái đùi gà và cắn một miếng to.

Mễ bà Tần ngồi bên cạnh, tay cầm muội cơm gõ nhẹ vào bát: "Phải ăn cơm, không thể chỉ ăn thịt được.

Há miệng ra nào, a..." A Bảo có phần không vui lắm, cầm đùi gà lại gặm một miếng.

"A.." Mễ bà Tần lại cầm thìa múc đầy cơm gõ vào bát.


Một tiếng này của bà ấy có tính uy hiếp", A Báo cắn đùi gà, bĩu môi nhai vội vài cái, lúc này mới bất đắc dĩ há miệng ăn cơm.

Mặc Dạ nhìn tôi cười: "Mễ bà Tần để lại cơm cho em, còn để lại một công việc nữa, em ăn cơm xong thì đi làm việc nhé" A Bảo nghe được giọng hắn thì quay đầu nhìn, lại cười hi hi với tôi.

Mặc Dạ chỉ khẽ gật đầu với mễ bà Tân rồi quay lại.

Sợ rằng trong động phủ còn có một đống việc đang chờ hắn đấy.

"Ừ" A Bảo giơ đùi gà lên, thò chân đạp xuống dưới ghế.

Tôi mỉm cười đi tới, bể nó lên và nhận lấy bát cơm của mễ bà Tần, đút cơm cho nó: "Không ăn cơm thì không cao được, không thể ra ngoài chơi đầu"
A Bảo thấy tôi lại rất vui vẻ, ê a trả lời.

Nó ăn một miếng đùi gà, tôi lại đút một miếng cơm.

Tôi nhìn nó cắn đùi gà, hình như cái răng trong miệng không sắc lắm.

"Cắn nhiều xương gà quá nên mài mòn hết rồi." Mễ bà Tân múc cho tôi một bát canh gà, cười khẽ nói: "Nó là quỷ thai trứng rắn, răng nanh chỉ mọc ra theo bản năng trời sinh nhưng dính hơi người, ăn ngũ cốc tất nhiên cũng là người rồi"
"Cảm ơn." Tôi đút cho A Bảo ăn, nhìn mễ bà Tần lại nghẹn một hơi, không biết phải nói gì.

"Ăn cơm đi" Mễ bà Tân cầm bát lùa cơm: "Ăn cơm xong, bà còn có một khách hàng cũ, mỗi tháng đều phải đưa gạo cho ông ta một lần.

Cháu ăn cơm xong thì đưa tới đó giúp bà nhé."
Tôi ở chỗ của bà ấy, ăn cơm của bà ấy, dùng đồ của bà ấy, còn nhờ bà ấy trông A Bảo giúp tôi.

Còn thường xuyên xảy ra chuyện rắc rối nhưng bà ấy đều bao dung, giờ làm chân chạy đưa ít đồ giúp bà ấy cũng là chuyện nên làm.

Tôi ăn cơm xong lau miệng cho A Bảo, ôm nó dạy nó nói một lát.

Mễ bà Tần nói với tôi về chuyện thôn Trần Gia, Tiêu Tinh Diệp gọi điện thoại qua, nói tôi đi tới đập chứa nước rồi không thấy nữa làm anh ta sợ đến mức bay cả hồn vía, tưởng tôi rơi vào trong đập chứa nước rồi.


Nhưng mễ bà Tần biết tôi sẽ không chết, cho dù chết cũng chỉ rơi vào trong và quan cho nên không lo lắng.

Nhưng chuyện ở thôn Trần Gia còn chưa có kết luận, những thi thể được vớt ra khỏi giếng đã bị bọn họ thiêu rồi.

Nhưng giống như tôi đoán, vẫn còn có người nhảy xuống giếng lại đều bị Tiêu Tinh Diệp ngăn cản, chỉ là mọi người trong thôn vẫn cảm thấy bất an.

Thi thể của cậu bé kia vẫn còn ở bên cạnh giếng.

Người thôn Trần Gia muốn thiêu thi thể của cậu bé nhưng chỉ cần tới gần thì bất kể nam nữ đều bị đau ở bộ
phận sinh dục, sau đó trong cơ thể xuất hiện loại giun nước này.

"Bọn họ vẫn không định tìm ba mẹ của đứa bé kia, bà bảo Tiêu Tinh Diệp cứ quấn lấy bọn họ, có một số việc sai thì phải phải biết sai" Mễ bà Tần cầm con dao mài một khúc gỗ Tần Bì.

Rõ ràng nó đã được mài một thời gian, lần này là lần mài cuối cùng, sau đó trụng qua nước sôi, dùng một cây sợi dây đỏ buộc lại, treo trên cổ A Bảo.

A Bảo thấy được khúc gỗ Tần Bì này còn tưởng là xương gà lại cầm lên cắn.

"Cho nó mài răng" Mễ bà Tần thò tay về phía tôi, bế A Bảo: "Túi gạo để ở trên ghế bên cửa sổ, cháu cứ cầm đi." Bà nói xong lại lấy điện thoại di động ra, gửi một địa chỉ cho tôi: "Sau khi cháu tới đó, bất kể gặp phải chuyện gì cũng không được để lộ ra." Tôi liếc qua, thấy địa chỉ này ở nơi tương đối vắng về phía đầu kia của thôn.

Tôi lại nhìn lên bầu trời.

Đúng lúc A Bảo gặm gỗ Tần Bì mài răng, nằm trong lòng mễ bà Tần mơ màng ngủ.

Tôi nhìn A Bảo chậm rãi nhắm mắt lại thì lau nước bọt bên khóe miệng cho nó, nhìn mễ bà Tần nói: "Bà rất tin tưởng Tiêu Tinh Diệp nhỉ? Sao anh ta đồng ý ra sức giúp đỡ như vậy?"
Không phải tôi không tin vào con người mà Tiêu Tinh Diệp hình như đã biết không ít chuyện, hơn nữa còn rất để tâm tới chuyện này.

Bây giờ tôi vừa nhìn thấy đám người của thôn Trần Gia là thấy phiền lòng, anh ta lại vẫn kiên trì canh giữ ở đây.


"Cậu ta với cháu có chút quan hệ sâu xa." Mễ bà Tần ôm A Bảo và vỗ nhẹ: "Nếu cậu ta đồng ý nói cho cháu biết thì để cậu ta nói" Bọn họ luôn che giấu bí mật như vậy đấy.

Túi gạo mà bà ấy bảo tôi đưa đi được đựng trong một cái túi đen.

Túi này rất dầy, ánh sáng gần như không xuyên qua được.

Tôi mở ra nhìn, thấy trong gạo này còn lẫn chút tàn hương, hơn nữa còn mùi kỳ lạ, rõ ràng là thêm cái gì đó.

Cái này dùng để trừ tà sao?
Tôi nhấc túi gạo đặt lên trên xe điện, tìm qua địa chỉ mà mễ bà Tần đã gửi cho.

Nhà tôi đưa gọi tới tên là Diệp Đức Toàn, tôi vừa vào tới đầu thôn bọn họ hỏi đã biết.

Nhà ông cụ cách đường lớn khá xa, phải đi theo một con đường nhỏ quanh co vào trong.

Đó là một gian nhà ngói nhà hai tầng kiểu cũ, xung quanh nhà đều trồng các loại cây ăn quả cao, bên nhà còn có một cây Hòe già che gần nửa gian nhà.

Từ phía xa, tôi đã có cảm giác âm u.

Khi tôi đi xe điện qua lại gặp hai vợ chồng già ngồi dưới bóng cây.

Chân bà cụ hình như không tốt, ngồi trên một chiếc xe lăn cũ, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống người, thỉnh thoảng bà cụ lại mơ hồ nói gì đó không rõ.

Nhưng bà cụ còn chưa nói thì nước bọt đã chảy ra trước.

Một ông cụ ngồi bên cạnh cầm nan tre đan giỏ, thỉnh thoảng vừa cười vừa nói với bà cụ vài câu, thấy bà cụ chảy nước bọt lại cầm khăn lau cho bà cụ.

Sau đó ông cụ đưa cái giỏ mình đan được cho bà cụ nhìn: "Bà thấy thế nào, được không?"
Tôi đưa chân chống xe điện nhìn hai người kia.

Cây già, phòng cũ, vợ chồng già nhìn nhau cười dưới ánh nắng chiều, thật giống như thời gian bên ngoài trôi qua, xuân qua đông tới, cơ thể tật bệnh chẳng liên quan gì tới bọn họ vậy.

Trong lúc tôi đang nhìn, ông cụ hình như nhìn thấy tôi nên có hơi căng thẳng đứng lên: "Cô tìm ai vậy?"
"Diệp Đức Toàn" Tôi nhất thời không biết có đúng là ông cụ không, vỗ nhẹ vào túi gạo đặt ở yên sau xe điện: "Mễ bà Tần bảo tôi đưa gạo tới cho ông ta" Ông cụ vừa nghe tới đưa tạo thì vội vàng nháy mắt ra hiệu cho tôi đưa gạo vào trong.


Ông cụ nói với bà cụ kia: "Tôi đi lấy nước cho bà"
Chỉ là khi ông cụ đứng dậy, ánh mặt trời chiếu xuống người ông ta hình như có khói bụi cuộn lên.

Ông cụ vội vàng đứng vào trong bóng râm, sau đó đi thẳng vào nhà.

Nhưng khi ông cụ đi lại, lúc cơ thể đi qua những tia sáng chiếu xuống, chúng vẫn ở đó.

Nói cách khác, ông cụ không có bóng? Tôi liếc nhìn, cơ thể đột nhiên thấy ớn lạnh.

Bà cụ kia nhìn tôi cười và ngoắc tay, chỉ vào bên trong nói mơ hồ không rõ: "Vào...!vào đi".
Tay bà cụ run rẩy rũ xuống bên xe lăn lại rõ ràng có cái bóng.

Trong lòng tôi thấp thỏm mang theo túi gạo đen vào trong, lại thấy Diệp Đức Toàn xách con gà trong tay.

Ông cụ thấy tôi bước vào, trầm giọng nói với tôi: "Cô là học trò của mễ bà Tần à? Sao bà ấy lại bảo cô tới? Cô cầm chén múc nửa bát gạo, mau lên." Nghe giọng điệu của ông cụ hình như rất quen thân với mễ bà Tần.

Tôi cầm cái bát từ trong chạn bát ra, múc nửa bát gạo trong túi gạo đen, dưới sự ra hiệu của Diệp Đức Toàn lại đặt ở trên một cái ghế làm bằng tre.

Lúc này ông cụ đã nhổ xong lông trên cổ con gà, giơ con dao lên và chém xuống, lại cầm chân dốc ngược con gà cho máu xổi lên trên gạo.

Tôi nhìn máu gà đỏ tươi xối lên trên gạo có trộn lẫn tàn hương, trong dạ dày đột nhiên cuộn lên, vội vàng quay đầu đi.
"Mễ bà Tần không nói cho cô biết à?" Diệp Đức Toàn cố hạ thấp giọng nói rồi thở dài: "Tôi đã chết hơn một năm rồi." Tôi nghe ông cụ thản nhiên thừa nhận mình đã chết như vậy, bàn tay bất giác sờ con dao cạo bên người.

"Lúc vợ tôi còn trẻ bị ngã gãy lưng thành ra liệt, chúng tôi lại không có con." Diệp Đức Toàn ném con gà sắp chết sang bên.

Ông cụ cầm đũa quấy bát gạo trộn lẫn máu gà rồi ăn luôn.

Ông cụ vừa ăn vừa nói với tôi: "Tôi chết rồi, bà ấy phải làm sao đây?"
"Bà ấy như vậy, ai sẽ chịu lo cho bà ấy chứ? Không ai nấu cơm, lau người cho bà ấy, lẽ nào để bà ấy chết cùng với tôi." Diệp Đức Toàn ăn hết nửa bát gạo này rồi cầm bát đi rửa: "Cô cầm con gà này về đi, đừng để cho bà ấy biết."
Ông cụ nói xong lại cầm cái bát xối nước rửa, xong cầm một cái bát khác rót nước bể ra ngoài.

Khi tôi đi ra, lại thấy ông cụ đang cho bà cụ uống nước, vừa đút vừa lau nước chảy qua khóe miệng bà cụ.

Tác giả : Giang Ha
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại