Xà Đại Nhân
Chương 103 Dụ Rắn Ra Khỏi Hang
Tôi không ngờ thôn Trần Gia vẫn có suy nghĩ muốn chỉnh chết tôi, Tiêu Tinh Diệp lo lắng liếc tôi, vội vàng hỏi: “Người trên bức ảnh thật sự là người của thôn Trần Gia ư?"
Người bên kia cười khà khà: “Người trên bức ảnh của anh chính là em trai họ của Đại Thiết"
Tiêu Tinh Diệp liếc tôi, khẽ gào lên: “Mau nói cho em trai họ kia của Đại Thiết, nếu không lần sau có con ba ba không cho anh nữa, để anh yếu đuối chết luôn."
Phía bên kia lại cười ha hả hai câu, lúc này mới nghiêm túc nói: “Không phải thôn Trần Gia đều đã nộp hết học phí năm nay rồi sao, người trong thôn đang giở trò lừa bịp gì trên mạng cũng không biết nữa.
Long rượu rắn chắc chắn biết rõ, bốn người đều là kẻ sử dụng tình dục nữ để lừa tiền tiêu nhân khiêu vậy mà còn thuê nhà của họ" Bạn trai của Lê Thiến tên là Trần Dịch Thần đúng là người của thôn Trần Gia, nhưng ba mẹ lại ở bên ngoài, từ khi còn rất nhỏ anh ta đã cùng ba mẹ chuyển ra ngoài sống.
Mấy năm trước giỗ tổ gì đó nên trở về một lần và chơi bài cùng bạn của Tiêu Tinh Diệp.
Tên và con người của Trần Dịch Thần đều có máu văn nghệ, nhưng chơi bài lại rất giỏi nên bạn của Tiêu Tinh Diệp mới có ấn tượng rất sâu đậm với anh ta.
“Mánh khóe lừa đảo của thôn Trần Gia là do chính họ tạo ra, hình như là ngoại trừ sử dụng tình dục nữ để lừa tiền ra thì còn có những kẻ cầu mong nhiều tiền, phụ nữ giàu có đang cầu xin sự an ủi và thế hệ con cái của giới nhà giàu
mới nổi gì đó nữa." Phía đầu dây bên kia điện thoại cười hơi bỉ ổi.
Vẫn là Tiêu Tinh Diệp bất lực gào lên một tiếng: “Lấy đâu ra nhiều phụ nữ như vậy." “Đúng đó." Phía bên kia cười khà khà, nói với Tiêu Tinh Diệp: “Nên đã đến lúc phát huy công dụng của em trai họ bám váy đàn bà của Đại Thiết rồi.
Nghe nói anh ta đang ở bên ngoài, đi vào khắp các nhà máy và dụ dỗ các cô gái chưa hiểu sự đời làm việc ở nhà máy rồi chụp ảnh, quay video gì đó, vừa dụ dỗ, vừa lừa gạt vừa uy hiếp khiến họ rơi vào bẫy"
“Những người không nghe lời sẽ bị đưa tới thôn Trần Gia, tìm một căn phòng cũ rồi nhốt họ trong đó một năm rưỡi, bảo đảm sau đó bảo họ làm gì họ cũng làm" Đối phương dường như rất quen thuộc với những thủ đoạn này.
“Sao cơ? Cậu ngưỡng mộ cách làm ăn này của người ta hay là muốn trở thành một giuộc với họ? Người ta không nhất định phải làm chuyện này trong thôn nên người ta mới không nhận cậu, cậu đừng nghĩ nữa."
“Tôi nói cho cậu nghe, người thôn Trần Gia kín miệng lắm.
Tôi là lần trước Đại Thiết đánh bài rồi uống nhiều, ôm một cô em khoác lác mới biết, Đại Thiết chết rồi, người chết là hết, cậu đừng dằn vặt nữa." Đối phương rõ ràng rất lo lắng.
Ngay đến cả mạt chược cũng không chơi, những người cứ ở mãi trong này cũng không ra ngoài.
Thậm chí còn buông lời không mấy tốt đẹp: Đừng cản đường tôi, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
Tôi nghe đến đây thì đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Thông thường thứ gọi là mánh khóe lừa bịp gì đó, quy mô lớn thì người thân họ hàng trong cùng một thôn hành động với nhau, nhỏ nhất cũng phải lấy gia đình làm đơn vị.
Giống như cả nhà Trần Toàn chính là một nhà bốn người cùng nhau thực hiện.
- Nhưng họ lại trùng hợp thuê nhà của mình, hay là ba mình đã biết trước gì đó?
Lý Thiền thật sự vì không nghe lời nên mới bị đưa tới thôn Trần Gia ư? Nhưng vì sao xác của cô ta lại ở trong tay người nhà họ Long?
Tiêu Tinh Diệp một mực bảo đảm sẽ không nói ra ngoài, lúc bấy giờ đối phương mới cúp máy.
Anh ta hơi lo lắng nhìn tôi, nói: “Người thôn Trần Gia đều rất đồng lòng, cô cũng đã nhìn thấy tình huống hôm nay rồi đấy.
Chắc chắn có điều gì đó ẩn giấu bên trong chuyện Lý Thiển bị nhốt, nếu không vì sao ngay đến cả đám người Đại Thiết cũng không thừa nhận?"
“Từng người chúng ta đi hỏi đi, người ta không thừa nhận thì thôi đi, vẫn sẽ bị chỉnh chết ư?" Tiêu Tinh Diệp
không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tôi nhìn khoang thuyền, quần áo dính tương nếp đã được hong khô, mặc lên người vừa bết vừa cứng, rất khó chịu.
Đứng dậy đi vào trong xem một chút, Lý Thiên vẫn như cũ nằm trong đống tương nếp, tương nếp dính ở lỗ bị định đóng trên trán cô ta đã bắt lại.
Bác Lý nói không sai, cô ta quả thật xấp xỉ mình, cũng được nuông chiều lớn lên.
Chính là lớn lên quá đơn thuần nên mới dễ bị lừa.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó quay người đi ra, nói với Tiêu Tinh Diệp: “Nếu đúng là người của thôn Trần Gia, vậy thì dụ rắn ra khỏi hang, đợi họ tự mình mò đến tận cửa"
Tiêu Tinh Diệp khó hiểu nhìn tôi.
Tôi cười khổ, nói: “Anh gửi bức ảnh của Lý Thiến cho người bạn kia của mình đi, sau đó nói rằng ba người Đại Thiết đụng phải quan tài nên bị nuốt chửng vào trong, là vì lúc còn sống họ đã làm gì đó với Lý Thiên nên bây giờ mới bị báo ứng."
“Không phải Nhị Trụ vẫn còn sống ư? Nói anh ta không sao là vì lúc còn sống anh ta không làm gì Lý Thiển ư?" Tôi nặng nề nhìn ngọn lửa đang bập bùng.
Khẽ nói: “Bây giờ xác Lý Thiển ra ngoài rồi cũng đã bắt đầu nuốt người chính là muốn báo thù bọn họ.
Nếu những người đó muốn sống thì buộc phải đến tìm mễ bà Tần vấn mễ thắp hương, nhờ mễ bà Tần cầu xin cô ta tha thứ cho
họ.
Mễ bà Tần đã tìm ra xác của Lý Thiến nên cô ta rất biết ơn bà ấy" Quỷ thần thì bản chất vẫn có tính người, bây giờ quan tài của Lý Thiến quả thật đã nuốt chửng ba người thôn Trần Gia, đây chính là cách làm đáng sợ nhất.
Quỷ thần cũng dễ bị lòng người lay động, mình không tin ví dụ sờ sờ ngay trước mặt như vậy mà những người làm việc trái với lương tâm kia lại không hề sợ hãi!
Tiêu Tinh Diệp nghe vậy lập tức trợn tròn hai mắt, nhìn tôi nói: “Cách này có thể thực hiện được, cô thật biết nghĩ cách"
“Nếu không thì anh nghĩ ra một cách tốt hơn đi?" Tôi suy nghĩ, dường như không có chỗ nào thiếu sót.
“Đọc ít sách, không làm được." Tiêu Tinh Diệp lý sự với tôi, lần này anh ta không gọi điện thoại mà chỉ ghi âm để nói chuyện.
Chốc chốc lại gửi một cái, tỏ vẻ thờ ơ nhưng lại mang theo tia sụt sùi và xúc động.
Sau khi thấy đối phương bị mắc câu, lúc này mới gửi ảnh của Lý Thiến sang.
Sau khi làm xong những chuyện này thì cũng đã rạng sáng, bên ngoài xuất hiện sương sớm, tôi ôm A Bảo đi vào
khoang thuyền, liếc nhìn xác của Lý Thiên, sau khi xác định không còn cử động nữa, bây giờ mới yên tâm.
Tiêu Tinh Diệp dập tắt lửa than trong chậu than rồi mới đi vào.
Cũng không biết anh ta mò được hai chai nước ngọt ở đâu ra, đưa cho tôi nói: “Nghe nói cô đã kết hôn với xà quân? Tôi thấy anh ta cũng thiếu quan tâm cô quá, sao tối như vậy rồi lại để cô và A Bảo ở lại trên thuyền này chứ?"
Anh ta hỏi xong thì lại vội vàng nói: “Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là...!Ôi"
Tôi khẽ xoa cây kim đá Thiên Trung của mình, cầm chai nước ngọt lên, cười với anh ta: “Không phải là sợ xác chết biến dạng, muốn có người trông coi ư?"
“Thế tóc của cô." Tiêu Tinh Diệp lại chỉ chỉ, nói khẽ: “Có phải là biết Lý Thiên sẽ có liên quan đến tóc hay không?"
“Thật ra tóc ngắn cũng khá linh hoạt, chỉ là hơi lạ thôi" Anh ta nói xong thì bật cười ha hả: “Thôi bỏ đi, nếu cô buồn ngủ thì mau đi ngủ đi, tôi nghịch điện thoại một lát."
Ý là anh ta sẽ canh chừng.
Tôi quả thật cũng hơi buồn ngủ, híp mắt lại, điều chỉnh những chuyện này trong đầu, nhưng chưa đến một lúc lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nhưng mà vừa chợp mắt một cái là lại tỉnh.
Tiêu Tinh Diệp cầm điện thoại, hít lấy hít để mùi mỳ tôm: “Để tôi canh chừng cho, cô ngủ đi? Hay là có muốn ăn gì không? Tôi pha mỳ cho cô nhé?"
Tôi lắc đầu với anh ta, rồi lại ôm A Bảo chợp mắt một lát.
Đợi đến khi trời sáng, xác của Lý Thiên cũng không hề biến đổi.
Lúc này, Tiêu Tinh Diệp mới thở phào nhẹ nhõm: “Nếu mễ bà Tần không kiêng kỵ hay là gắn chậu mang xác rồi cùng nhau chở nó về?"
Quần áo trên người tôi quả thật bất đến nỗi khó chịu, hơn nữa A Bảo phải trở về thay chiếc quần bị dính nước tiểu và vệ sinh mông sạch sẽ.
Không có tà quan kia, nếu cứ để Lý Thiến như vậy, đợi đến khi mặt trời xuất hiện, dương khí tăng lên, sợ là cũng không tốt lắm.
Nên Tiêu Tinh Diệp nói như vậy cũng là một cách hay.
Tôi gọi điện thoại cho mễ bà Tần, bà ấy nói mình sao cũng được, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên nhà bà ấy có người ngoài chết.
Khi tôi và Tiêu Tinh Diệp nhấc chậu gỗ lớn kia xuống, toàn bộ tương nếp nghiêng hết về phía Tiêu Tinh Diệp.
Anh ta nhìn tôi đầy kỳ lạ: “Sức mạnh của cô là bẩm sinh đấy à? Mạnh như vậy ư? Hôm qua thấy cô cắt xích sắt thì đã cảm thấy sức của cô mạnh một cách bất thường rồi."
Tôi cũng hơi khó hiểu, hình như gần đây sức lực ngày càng lớn hơn.
Nhưng trên chiếc cầu bên cạnh đã có xe đi qua, chúng tôi không dám chậm trễ thêm nữa.
Tôi ôm A Bảo còn đang ngủ say, dùng bạt phủ kín thùng gỗ rồi đi đến bờ nhấc lên xe bán tải.
Tiêu Tinh Diệp lái xe, tôi ôm A Bảo ngồi ở trong khoang chở hàng phía sau và quan sát, tránh để xe rung lắc , khiến xác chết biến hóa.
Kết quả cả quãng đường đi cũng không xảy ra chuyện gì cả, chúng tôi bình yên đến được nhà mễ bà Tần.
Chỉ là khi xe còn chưa dừng hẳn thì đã nhìn thấy Trần Tân Bình mặt u ám ngồi dưới mái hiên, ung dung hút thuốc, dưới chân đã có một đống tàn thuốc.
Thấy tôi trở về, ông ta nhảy phốc một cái đứng lên: “Long Duy!" Giọng của ông ta vừa tức giận vừa căm hận, khiến A Bảo đang nằm trong lòng tôi giật mình tỉnh giấc.
A Bảo vừa dậy nên vẫn tức giận, nó mở miệng nhe răng, tôi vội bịt miệng nó lại.
Nhìn Trần Tân Bình nói: “Có chuyện gì?"
Liếc về phía sau ông ta, mễ bà Tần đang ho khan, đang bày bàn thờ trong nhà chính, cũng không thấy những người khác trong thôn Trần Gia.
Chẳng lẽ Trần Tân Bình định một mình chỉnh chết mình hay sao? Nhưng Trần Tân Bình lại cắn răng nghiến lợi nhìn tôi, khẽ gào: “Có phải cô giở trò gì hay không?" Câu nói của ông ta khiến tôi mơ hồ, khó hiểu, tôi nhìn ông ta, nói: “Sao thế?"
Trần Tân Bình vẫn cắn răng nghiến lợi nhìn tôi, thấp giọng nói: “Không phải là chúng tôi tìm cô muốn bồi thường tiền và mạng sống ư? Có phải cô gửi độc chú gì hay không, hại cả thôn tôi gà bay chó nhảy, trâu chạy lợn trốn"
“Cả tối qua đều không ngừng nghỉ, tất cả súc vật trong thôn đều nhảy vào giếng cũ ở đầu thôn? Cô đây là muốn phá hoại phong thủy của thân chúng tôi, hay là xà nữ cô muốn hại chết chúng tôi?" Trần Tân Bình giận đến nỗi xanh mặt.
Ông ta chỉ vào tôi nói: “Cô không còn ba mẹ, mễ bà Tần là sư phụ của cô, hôm nay tôi đến tìm bà ấy để phân xử đúng sai!"