Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
Chương 48: Ý tốt của Đông Công gia gia
Chờ trong phòng một lát, cũng không thấy Lộ Nhi trở về dùng cơm trưa, Kim Bảo Nhi đang muốn đi ra sảnh ngoài một chút thì bóng dáng nho nhỏ đã đạp mạnh tiến vào, liền một chút cũng không nhìn đến nàng, trực tiếp bò lên giường buồn bực một mình, hình như vừa rồi gặp phải chuyện làm cho hắn cảm thấy tức giận.
“Đại công tử." Phượng nha đầu kêu la đi tới đã làm nàng dừng lại bước chân, “Đông Công lão thái gia của nhà Đông Công phái người tới mời người qua để cùng nhau dùng bữa, nói là có chuyện muốn thương lượng với người."
Đông công gia gia? Chắc hẳn là có liên quan đến việc cửa hàng gạo bị thiêu cháy, tuy đã báo quan nhưng vẫn không tra ra được nguyên nhân, rốt cuộc là nàng đã đắc tội với ai, sao lại phóng hóa đốt cửa hàng gạo chứ?
Nàng gật đầu một cái, đang muốn đi ra ngoài cửa thì bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm trên giường đột nhiên chạy ra ngoài, ôm chặt lấy bắp đùi nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên.
“Ca ca, ta cũng muốn đi." Hừ, lại là nhà Đông Công, hắn quyết sẽ không buông tha nàng.
“Được, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn, không được gây chuyện, biết chưa?" Mắt nàng nhìn đến đồ ăn trên bàn còn chưa đụng tới, để hắn lại một mình ở chỗ này, khẳng định không sớm thì muộn cũng xãy ra chuyện, còn không bằng dẫn hắn đi theo.
“Lộ Nhi biết rồi, mới vừa rồi nếu không phải ca ca không nhường đường… ừm" Hắn vừa nói một nửa liền vội che miệng lại, mắt len lén liếc đến khuôn mặt đã hồng lên của nàng, trong lòng âm thầm hài lòng.
Kim Bảo Nhi lúng túng nhìn Phượng nha đầu cũng đang đỏ mặt, ho khan một tiếng.
“Không nên để Đông Công gia gia nóng lòng chờ đợi nữa." Nói xong liền nhanh như tên bắn kéo lấy tay nhỏ bé của hắn rồi xông ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, quản gia của nhà Đông Công đã chờ ở cửa, dẫn theo hai người quẹo sang hướng khác để tiến vào cửa chính hoa lệ của nhà Đông Công, trong thoáng chốc liền đi xuyên qua một khoảng sân xinh đẹp như tiên giới, mới tới đại sảnh.
Kim Bảo Nhi nhìn thấy Đông Công gia gia vẫn một thân treo đầy vàng bạc châu báu như cũ vui vẻ vẫy vẫy tay, để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình.
“Hắn tại sao cũng tới." Đông công Doãn không vui liếc Lộ Nhi một cái, “Nhất định là theo đuôi rồi." Nhỏ giọng lẩm bẩm, hướng hắn bĩu môi.
“Ca ca, hắn nói ta theo đuôi kìa!" Lộ Nhi thính tai, bĩu môi kéo kéo ống tay áo của Bảo Nhi tố cáo.
Nàng xoa nhẹ cái trán đang nhức đầu, hai người này tại sao cứ ở chung với nhau thì lại luôn muốn “đánh nhau" chứ? Nhưng việc hôm nay Đông Công Doãn lừa gạt Lộ Nhi để trốn việc, nàng cũng chưa tính số với hắn đâu!
“Đông Công gia gia, người có thể giúp Bảo Nhi dạy dỗ Đông Công Doãn một chút không, hôm nay hắn suýt nữa làm cho Lộ Nhi đi lạc đấy." Ở trước mặt lão nhân khả ái này, nàng thật tự nhiên lộ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ, ôm cánh tay của Đông Công gia gia quơ quơ làm nũng.
Ở nơi này, Đông Công gia gia chính là núi dựa của nàng, mặc dù hiện tại là thân phận nam tử, nhưng nếu thực sự muốn đánh Đông Công Doãn thì vẫn không có đủ sức để làm, mỗi lần như thế chỉ đành phải nhờ lão nhân gia ra tay.
Quả nhiên, mặt mo đang cười ha hả lập tức thu lại, cầm gậy gõ một cái thật vang dội lên đầu Đông Công Doãn.
“Ây da, gia gia, ngươi đánh thật hả! Sao người lại nỡ đối xử độc ác với tôn tử bảo bối duy nhất của người như thế nha? Phụ thân đã nói rồi, muốn đánh thì phải đánh mông, không thể đánh đầu…" Thấy gia gia giơ gậy lên lần nữa, hắn liền cuống quít ngậm miệng lại, đổi một chỗ ngồi hơi xa một chút.
Giơ giơ cây gậy, lão nhân gia quát lên: “Tên phá của!"
Biết lát nữa Đông Công gia gia nhất định sẽ trừng trị hắn, Kim Bảo Nhi cười trộm mấy cái, liếc nhìn Lộ Nhi thì thấy hắn đang cười gượng, cũng không khỏi siết chặt lấy tay hắn, ý bảo ngồi đàng hoàng.
“Đông Công gia gia, hôm nay người gọi ta tới là có chuyện gì không?" Nàng cười hỏi.
Lúc này mới nhớ tới còn chưa dùng bữa trưa, lão nhân gia vẫy vẫy tay sai bọn hạ nhân mang thức ăn lên, vuốt chòm râu gật đầu một cái.
“Nghe nói cửa hàng gạo của ngươi bị thiêu rồi, còn một chút gạo cũng chưa bán xong, cũng vừa đúng lúc, ở Bắc Nhai vẫn còn một cửa hàng để trống, ngươi có thể dời qua đó để kinh doanh, đợi đến khi cửa hàng của ngươi xây dựng xong, thì quay về nơi đó cũng không muộn, như vậy cũng giảm bớt đi một chút tổn thất."
Hóa ra là vậy, thật sự là một phương pháp tốt, nhưng mà cứ như vậy, thì sẽ chiếm dụng cửa hàng của nhà Đông Công một quãng thời gian, nàng cảm thấy có chút áy náy.
“Như vậy đi, Đông Công gia gia, cửa hàng của người trước kia người khác mướn bao nhiêu bạc một tháng, Bảo Nhi sẽ theo đó mà trả cho người, nếu không thì ta sẽ thấy ngại lắm." Nàng suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, mặc dù giao tình giữa hai nhà khá tốt, nhưng trong việc làm ăn cũng phải vạch ra thật rõ ràng.
Lão nhân cũng chỉ cười cười lắc đầu, trợn mắt nhìn Đông Công Doãn một cái, sau đó lại nhìn về phía Bảo Nhi.
“Tiền mướn thì khỏi cần, ta chỉ muốn cầu Bảo Nhi một chuyện, chính là dạy cho tôn nhi không ra gì này biết làm ăn buôn bán, nếu không, nhà Đông Công về sau cũng sẽ bị hắn ăn đến núi lở mất thôi."
Dạy hắn? Nàng sững sờ, ánh mắt Đông Công Doãn vốn đang bực bội lúc này lại trở nên mừng rỡ, nhất thời không biết nên quyết định như thế nào.
“Ta đồng ý." Lộ Nhi vốn đang im lặng ngồi ở một bên đột nhiên giơ tay lên, mắt cười cong lên như có thâm ý nhìn Đông Công Doãn, cười không ngừng nghỉ khiến trong lòng người khác cũng phải sợ hãi.
Tiểu tử này không dễ chọc a! Người nào đó lén suy nghĩ.
“Đại công tử." Phượng nha đầu kêu la đi tới đã làm nàng dừng lại bước chân, “Đông Công lão thái gia của nhà Đông Công phái người tới mời người qua để cùng nhau dùng bữa, nói là có chuyện muốn thương lượng với người."
Đông công gia gia? Chắc hẳn là có liên quan đến việc cửa hàng gạo bị thiêu cháy, tuy đã báo quan nhưng vẫn không tra ra được nguyên nhân, rốt cuộc là nàng đã đắc tội với ai, sao lại phóng hóa đốt cửa hàng gạo chứ?
Nàng gật đầu một cái, đang muốn đi ra ngoài cửa thì bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm trên giường đột nhiên chạy ra ngoài, ôm chặt lấy bắp đùi nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên.
“Ca ca, ta cũng muốn đi." Hừ, lại là nhà Đông Công, hắn quyết sẽ không buông tha nàng.
“Được, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn, không được gây chuyện, biết chưa?" Mắt nàng nhìn đến đồ ăn trên bàn còn chưa đụng tới, để hắn lại một mình ở chỗ này, khẳng định không sớm thì muộn cũng xãy ra chuyện, còn không bằng dẫn hắn đi theo.
“Lộ Nhi biết rồi, mới vừa rồi nếu không phải ca ca không nhường đường… ừm" Hắn vừa nói một nửa liền vội che miệng lại, mắt len lén liếc đến khuôn mặt đã hồng lên của nàng, trong lòng âm thầm hài lòng.
Kim Bảo Nhi lúng túng nhìn Phượng nha đầu cũng đang đỏ mặt, ho khan một tiếng.
“Không nên để Đông Công gia gia nóng lòng chờ đợi nữa." Nói xong liền nhanh như tên bắn kéo lấy tay nhỏ bé của hắn rồi xông ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, quản gia của nhà Đông Công đã chờ ở cửa, dẫn theo hai người quẹo sang hướng khác để tiến vào cửa chính hoa lệ của nhà Đông Công, trong thoáng chốc liền đi xuyên qua một khoảng sân xinh đẹp như tiên giới, mới tới đại sảnh.
Kim Bảo Nhi nhìn thấy Đông Công gia gia vẫn một thân treo đầy vàng bạc châu báu như cũ vui vẻ vẫy vẫy tay, để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình.
“Hắn tại sao cũng tới." Đông công Doãn không vui liếc Lộ Nhi một cái, “Nhất định là theo đuôi rồi." Nhỏ giọng lẩm bẩm, hướng hắn bĩu môi.
“Ca ca, hắn nói ta theo đuôi kìa!" Lộ Nhi thính tai, bĩu môi kéo kéo ống tay áo của Bảo Nhi tố cáo.
Nàng xoa nhẹ cái trán đang nhức đầu, hai người này tại sao cứ ở chung với nhau thì lại luôn muốn “đánh nhau" chứ? Nhưng việc hôm nay Đông Công Doãn lừa gạt Lộ Nhi để trốn việc, nàng cũng chưa tính số với hắn đâu!
“Đông Công gia gia, người có thể giúp Bảo Nhi dạy dỗ Đông Công Doãn một chút không, hôm nay hắn suýt nữa làm cho Lộ Nhi đi lạc đấy." Ở trước mặt lão nhân khả ái này, nàng thật tự nhiên lộ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ, ôm cánh tay của Đông Công gia gia quơ quơ làm nũng.
Ở nơi này, Đông Công gia gia chính là núi dựa của nàng, mặc dù hiện tại là thân phận nam tử, nhưng nếu thực sự muốn đánh Đông Công Doãn thì vẫn không có đủ sức để làm, mỗi lần như thế chỉ đành phải nhờ lão nhân gia ra tay.
Quả nhiên, mặt mo đang cười ha hả lập tức thu lại, cầm gậy gõ một cái thật vang dội lên đầu Đông Công Doãn.
“Ây da, gia gia, ngươi đánh thật hả! Sao người lại nỡ đối xử độc ác với tôn tử bảo bối duy nhất của người như thế nha? Phụ thân đã nói rồi, muốn đánh thì phải đánh mông, không thể đánh đầu…" Thấy gia gia giơ gậy lên lần nữa, hắn liền cuống quít ngậm miệng lại, đổi một chỗ ngồi hơi xa một chút.
Giơ giơ cây gậy, lão nhân gia quát lên: “Tên phá của!"
Biết lát nữa Đông Công gia gia nhất định sẽ trừng trị hắn, Kim Bảo Nhi cười trộm mấy cái, liếc nhìn Lộ Nhi thì thấy hắn đang cười gượng, cũng không khỏi siết chặt lấy tay hắn, ý bảo ngồi đàng hoàng.
“Đông Công gia gia, hôm nay người gọi ta tới là có chuyện gì không?" Nàng cười hỏi.
Lúc này mới nhớ tới còn chưa dùng bữa trưa, lão nhân gia vẫy vẫy tay sai bọn hạ nhân mang thức ăn lên, vuốt chòm râu gật đầu một cái.
“Nghe nói cửa hàng gạo của ngươi bị thiêu rồi, còn một chút gạo cũng chưa bán xong, cũng vừa đúng lúc, ở Bắc Nhai vẫn còn một cửa hàng để trống, ngươi có thể dời qua đó để kinh doanh, đợi đến khi cửa hàng của ngươi xây dựng xong, thì quay về nơi đó cũng không muộn, như vậy cũng giảm bớt đi một chút tổn thất."
Hóa ra là vậy, thật sự là một phương pháp tốt, nhưng mà cứ như vậy, thì sẽ chiếm dụng cửa hàng của nhà Đông Công một quãng thời gian, nàng cảm thấy có chút áy náy.
“Như vậy đi, Đông Công gia gia, cửa hàng của người trước kia người khác mướn bao nhiêu bạc một tháng, Bảo Nhi sẽ theo đó mà trả cho người, nếu không thì ta sẽ thấy ngại lắm." Nàng suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, mặc dù giao tình giữa hai nhà khá tốt, nhưng trong việc làm ăn cũng phải vạch ra thật rõ ràng.
Lão nhân cũng chỉ cười cười lắc đầu, trợn mắt nhìn Đông Công Doãn một cái, sau đó lại nhìn về phía Bảo Nhi.
“Tiền mướn thì khỏi cần, ta chỉ muốn cầu Bảo Nhi một chuyện, chính là dạy cho tôn nhi không ra gì này biết làm ăn buôn bán, nếu không, nhà Đông Công về sau cũng sẽ bị hắn ăn đến núi lở mất thôi."
Dạy hắn? Nàng sững sờ, ánh mắt Đông Công Doãn vốn đang bực bội lúc này lại trở nên mừng rỡ, nhất thời không biết nên quyết định như thế nào.
“Ta đồng ý." Lộ Nhi vốn đang im lặng ngồi ở một bên đột nhiên giơ tay lên, mắt cười cong lên như có thâm ý nhìn Đông Công Doãn, cười không ngừng nghỉ khiến trong lòng người khác cũng phải sợ hãi.
Tiểu tử này không dễ chọc a! Người nào đó lén suy nghĩ.
Tác giả :
Thiên Lạc Họa Tâm