Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
Chương 11: Thẳng quỷ, đừng chạy!
Qủa nhiên, với tính tình của hắn, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!
Đứng ở giữa, Kim Bảo Nhi tựa hồ nhìn thấy trên khuôn mặt hiện lành của gia gia hiện lên vẻ giận dữ, nhưng ông ngụy trang rất tốt, cầm gậy trượng lên, đi đến trước mặt Đông Công Bằng, cúi người, giơ lỗ tai ra.
“Ngươi nói cái gì? Gia gia vừa rồi nghe không rõ, già rồi nên lỗ tai cũng không còn tốt nữa."
Oa, những lời này có hơi quen tai…Đông Công Bằng căn bản là nhớ không nổi nửa tháng trước gia gia cũng hỏi hắn như vậy. Đương nhiên, kết cục là hắn chạy trối chét, trốn ở bên ngoài ba ngày sau mới dám về nhà.
“Con nói là ‘Gia gia, hắn không thể đi, đã uống mị dược rồi đến lúc đó chà đạp đám nha hoàn trong phủ thì còn ra thể thống gì!’". Hắn thật sự cho rằng gia gia không nghe thấy, liền nói to hơn, lại liếc liếc về phía Kim Bảo Nhi, lắc lắc đầu.
“Ngươi tiêu rồi." Nàng nhỏ giọng tuyên bố.
“Mị dược sao?" Đông Công gia gia xoa mặt mỉm cười, ánh mắt nheo lại “hòa nhã dễ gần", cúi xuống nhìn ngắm tôn tử của chính mình.
“Vâng, con phải chạy tìm ba cửa hàng, mất ba mươi lượng bạc mới mua được." Hắn đắc ý hả hê tỏ vẻ mình thông minh, đứng lên phủi bụi trên người.
Ba mươi lượng? Chòm râu của Đông Công gia gia rung lẩy bẩy.
Không tốt, đến cực hạn rồi! Kim Bảo Nhi vừa nhìn thấy chòm râu của lão nhân gia run run lên, con mắt đỗ xanh híp lại không thấy tròng mắt, đương nhiên, cái chính là gậy trượng trong tay hắn đã từ từ giơ lên. Nàng nhanh chóng đứng sang một bên, tránh cho Đông Công Bằng lấy mình làm lá chắn.
“Bụp!" Một tiếng đập vào cơ thể đột nhiên vang lên, bắt đầu cuộc truy đuổi giữa Đông Công gia gia và Đông Công Bằng.
“Oa! Gia gia sao lại đánh con, mông muốn nở hoa rồi!" Lần này, hắn nhanh trí chạy tới bên cạnh bàn đá, cùng gia gia chạy quanh cái bàn, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ cái mông khiến Kim Bảo Nhi muốn không cười cũng không chịu nổi.
Đây có tính là tự chui đầu vào rọ không? Nàng hớn hở nghĩ, có điều tính cách của Đông Công gia gia nóng nảy hơn người thường, không giáo huấn hắn mới là lạ. Nhưng vẫn có trường hợp đặc biệt, đối với người nào Đông Công gia gia đều không quan tâm, nhưng chỉ riêng với mình thì người lại coi như bảo bối ngậm trong miệng sợ đau. Hồi còn nhỏ Đông Công Bằng vẫn luôn hoài nghi có phải hai người trước đây bị ôm nhầm nên mới có kết cục ngày hôm nay .
“Thằng quỷ, đừng chạy, hòa thượng đừng hòng trốn khỏi miếu, cái ấm trà này của ngươi cũng không ít bạc phải không?" Đông Công gia gia cũng không ngu ngốc, chạy mấy vòng quanh bàn mà không đuổi kịp, hắn liền cầm gậy chỉ vào ấm trà trên bàn.
“80 lượng, chính từ lò gốm của Quan gia, con phải mất bao công sức mới mua về được đó." Vừa nói đến ấm trà bảo bối, hắn cười toét miệng, nếu không phải vì tiếp đãi Kim Bảo Nhi thì cũng không nỡ lấy ra pha trà.
80 lượng? Hắn điên rồi phải không, đây là chi phí đủ cho dân thường dùng tới vài năm, Kim Bảo Nhi đúng là phục hắn sát đất.
“80 lượng? Ta cho ngươi 80 lượng, 80 lượng!" Lần này không thèm nói mấy lời vô nghĩa, Đông Công gia gia giơ gậy trượng lên đập xuống, trực tiếp biến 80 lượng thành phế phẩm.
Biểu tình của Đông Công Bằng có thể dùng hình ảnh bị bóp cổ để hình dung.
Đáng tiếc cho ấm trà! Nàng lại lắc đầu, đột nhiên cảm thấy một trận chao đảo trời đất ngả nghiêng đánh úp lại, chân lùi về sau một bước, bám vào cây trúc phía sau, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ là do hôm nay đã quá mệt mỏi.
“Gia gia, con về trước, trời không còn sớm." Cả người nàng lung lay chao đảo, quay sang nói với Đông Công gia gia.
“Bảo Nhi, con làm sao vậy, thân thể không khỏe sao? Sao sắc mặt lại không bình thường như vậy?" Lão nhân gia cũng phát hiện nàng hơi quái dị, chỉ riêng bộ dáng đứng không vững đã đủ để lo lắng.
Đông CôngBằng đột nhiên thích chí vỗ đùi.
“Gia gia, là mị dược hắn uống bắt đầu phát tác! Bởi vì không uống nhiều lắm cho nên mới lùi lại một lúc." Lần này, gia gia không đáp ứng cũng không được, hắn tươi cười hớn hở đi đến bên cạnh nàng, đang định đỡ lấy.
Một bóng dáng thấp bé không biết từ lúc nào đã đứng ở ngoài cửa, trên mặt hiện lên nụ cười ngây thơ yêu mị, đôi mắt to ngập sương mù nhìn Đông Công Bằng, mang theo địch ý thâm sâu.
“Ca ca, Lộ Nhi tới đón người." Hắn chu miệng nhỏ nhảy vào trong lòng Kim Bảo Nhi, đầu nhỏ cọ cọ vào ngực nàng, khóe mắt đắc ý nhìn Đông Công Bằng đang đứng như phỗng.
Đứng ở giữa, Kim Bảo Nhi tựa hồ nhìn thấy trên khuôn mặt hiện lành của gia gia hiện lên vẻ giận dữ, nhưng ông ngụy trang rất tốt, cầm gậy trượng lên, đi đến trước mặt Đông Công Bằng, cúi người, giơ lỗ tai ra.
“Ngươi nói cái gì? Gia gia vừa rồi nghe không rõ, già rồi nên lỗ tai cũng không còn tốt nữa."
Oa, những lời này có hơi quen tai…Đông Công Bằng căn bản là nhớ không nổi nửa tháng trước gia gia cũng hỏi hắn như vậy. Đương nhiên, kết cục là hắn chạy trối chét, trốn ở bên ngoài ba ngày sau mới dám về nhà.
“Con nói là ‘Gia gia, hắn không thể đi, đã uống mị dược rồi đến lúc đó chà đạp đám nha hoàn trong phủ thì còn ra thể thống gì!’". Hắn thật sự cho rằng gia gia không nghe thấy, liền nói to hơn, lại liếc liếc về phía Kim Bảo Nhi, lắc lắc đầu.
“Ngươi tiêu rồi." Nàng nhỏ giọng tuyên bố.
“Mị dược sao?" Đông Công gia gia xoa mặt mỉm cười, ánh mắt nheo lại “hòa nhã dễ gần", cúi xuống nhìn ngắm tôn tử của chính mình.
“Vâng, con phải chạy tìm ba cửa hàng, mất ba mươi lượng bạc mới mua được." Hắn đắc ý hả hê tỏ vẻ mình thông minh, đứng lên phủi bụi trên người.
Ba mươi lượng? Chòm râu của Đông Công gia gia rung lẩy bẩy.
Không tốt, đến cực hạn rồi! Kim Bảo Nhi vừa nhìn thấy chòm râu của lão nhân gia run run lên, con mắt đỗ xanh híp lại không thấy tròng mắt, đương nhiên, cái chính là gậy trượng trong tay hắn đã từ từ giơ lên. Nàng nhanh chóng đứng sang một bên, tránh cho Đông Công Bằng lấy mình làm lá chắn.
“Bụp!" Một tiếng đập vào cơ thể đột nhiên vang lên, bắt đầu cuộc truy đuổi giữa Đông Công gia gia và Đông Công Bằng.
“Oa! Gia gia sao lại đánh con, mông muốn nở hoa rồi!" Lần này, hắn nhanh trí chạy tới bên cạnh bàn đá, cùng gia gia chạy quanh cái bàn, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ cái mông khiến Kim Bảo Nhi muốn không cười cũng không chịu nổi.
Đây có tính là tự chui đầu vào rọ không? Nàng hớn hở nghĩ, có điều tính cách của Đông Công gia gia nóng nảy hơn người thường, không giáo huấn hắn mới là lạ. Nhưng vẫn có trường hợp đặc biệt, đối với người nào Đông Công gia gia đều không quan tâm, nhưng chỉ riêng với mình thì người lại coi như bảo bối ngậm trong miệng sợ đau. Hồi còn nhỏ Đông Công Bằng vẫn luôn hoài nghi có phải hai người trước đây bị ôm nhầm nên mới có kết cục ngày hôm nay .
“Thằng quỷ, đừng chạy, hòa thượng đừng hòng trốn khỏi miếu, cái ấm trà này của ngươi cũng không ít bạc phải không?" Đông Công gia gia cũng không ngu ngốc, chạy mấy vòng quanh bàn mà không đuổi kịp, hắn liền cầm gậy chỉ vào ấm trà trên bàn.
“80 lượng, chính từ lò gốm của Quan gia, con phải mất bao công sức mới mua về được đó." Vừa nói đến ấm trà bảo bối, hắn cười toét miệng, nếu không phải vì tiếp đãi Kim Bảo Nhi thì cũng không nỡ lấy ra pha trà.
80 lượng? Hắn điên rồi phải không, đây là chi phí đủ cho dân thường dùng tới vài năm, Kim Bảo Nhi đúng là phục hắn sát đất.
“80 lượng? Ta cho ngươi 80 lượng, 80 lượng!" Lần này không thèm nói mấy lời vô nghĩa, Đông Công gia gia giơ gậy trượng lên đập xuống, trực tiếp biến 80 lượng thành phế phẩm.
Biểu tình của Đông Công Bằng có thể dùng hình ảnh bị bóp cổ để hình dung.
Đáng tiếc cho ấm trà! Nàng lại lắc đầu, đột nhiên cảm thấy một trận chao đảo trời đất ngả nghiêng đánh úp lại, chân lùi về sau một bước, bám vào cây trúc phía sau, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ là do hôm nay đã quá mệt mỏi.
“Gia gia, con về trước, trời không còn sớm." Cả người nàng lung lay chao đảo, quay sang nói với Đông Công gia gia.
“Bảo Nhi, con làm sao vậy, thân thể không khỏe sao? Sao sắc mặt lại không bình thường như vậy?" Lão nhân gia cũng phát hiện nàng hơi quái dị, chỉ riêng bộ dáng đứng không vững đã đủ để lo lắng.
Đông CôngBằng đột nhiên thích chí vỗ đùi.
“Gia gia, là mị dược hắn uống bắt đầu phát tác! Bởi vì không uống nhiều lắm cho nên mới lùi lại một lúc." Lần này, gia gia không đáp ứng cũng không được, hắn tươi cười hớn hở đi đến bên cạnh nàng, đang định đỡ lấy.
Một bóng dáng thấp bé không biết từ lúc nào đã đứng ở ngoài cửa, trên mặt hiện lên nụ cười ngây thơ yêu mị, đôi mắt to ngập sương mù nhìn Đông Công Bằng, mang theo địch ý thâm sâu.
“Ca ca, Lộ Nhi tới đón người." Hắn chu miệng nhỏ nhảy vào trong lòng Kim Bảo Nhi, đầu nhỏ cọ cọ vào ngực nàng, khóe mắt đắc ý nhìn Đông Công Bằng đang đứng như phỗng.
Tác giả :
Thiên Lạc Họa Tâm