Worth Any Price
Chương 13
Ánh nắng mặt trời tràn vào qua những ô cửa sổ mà Lottie đã để mở từ đêm qua để đón nhận không khí mát mẻ. Cô ngáp dài và vươn vai, nhăn mặt trước sự khó chịu ở những bắp thịt trong hai đùi và sự nhức nhối khác thường trong –
Đột ngột nhớ lại đêm qua, Lottie lăn người nhỏm dậy. Một cơn run rẩy dễ chịu chạy qua cô khi trông thấy Nick đang ngủ trong tư thế nằm sấp, tấm lưng dài đầy cơ bắp của anh lấp lánh trong ánh nắng đang lên. Một nửa đầu anh vùi trong gối, đôi môi hơi hé mở khi anh ngủ say sưa. Sự phát triển qua đêm của bộ râu làm mờ tối quai hàm, thêm phần bất hảo cho gương mặt đẹp trai của anh. Lottie chưa bao giờ trải qua cảm xúc như thế này với bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì...niềm khao khát mãnh liệt muốn biết mọi chi tiết của tâm trí anh, cơ thể anh, tâm hồn anh...sự vui sướng thuần khiết khi có anh ở bên.
Chống người lên một khuỷu tay, Lottie nhận ra mình chưa bao giờ có cơ hội được ngắm nhìn anh một cách nhàn nhã. Những đường nét của cơ thể anh thật đẹp và mạnh mẽ, tấm lưng rộng của anh thuôn lại ở vòng eo và hông thon thả, da thịt anh cuồn cuộn cơ bắp mà vẫn mượt mà. Cô ngưỡng mộ đường cong rắn chắc của cặp mông anh, được phủ lên bởi tấm chăn vắt ngang hông.
Và cô muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa. Thận trọng liếc nhìn gương mặt hiền hòa của anh, cô với tay xuống mép vải lanh trắng và bắt đầu kéo nó khỏi mông anh. Thấp dần và thấp dần...
Với một sự mau lẹ làm cô thở hổn hển, Nick vươn tay ra và túm lấy cổ tay cô. Đôi mắt anh mở to nghiên cứu sự thẫn thờ của cô, và một nụ cười thắp sáng những nơi sâu thẳm trong màu xanh ấm áp. Khi anh cất tiếng, giọng anh khàn khàn ngái ngủ. "Tật không công bằng khi nhìn chòng chọc một người đàn ông khi anh ta đang ngủ."
"Em không nhìn chòng chọc," Lottie ranh mãnh đáp. "Phụ nữ không có nhìn chòng chọc." Cô trao cho anh một ánh mắt đánh giá táo bạo. "Nhưng em thật sự thích bộ dạng của anh vào buổi sáng."
Thả tay cô ra, Nick lắc đầu với một cái khịt mũi nghi ngờ, cào những ngón tay vào mái tóc rối bù. Anh lăn người nằm nghiêng, để lộ bộ ngực phủ kín lông đen.
Cám dỗ đã vượt lên khả năng kháng cự của cô, Lottie nhích lại gần anh hơn, cho đến khi hai bầu vú cô ấn vào thảm lông dày ấm áp. "Anh đã bao giờ qua đêm với người bạn của mình chưa?" cô hỏi, quấn chân mình vào chân anh.
"Em hỏi về Gemma hả? Chúa ơi, không."
"Vậy em là người phụ nữ đầu tiên anh ngủ cùng," cô hỏi, hài lòng.
Anh chạm vào cô dịu dàng, những ngón tay vạch theo đường cong mịn màng ở vai cô. "Phải."
Lottie không phản đối khi anh lăn cô nằm ngửa ra, đầu anh hạ thấp xuống hai bầu ngực cô. Chúng rất mềm mại và nhạy cảm do những sự chăm sóc của anh, và cô thở hổn hển khi cảm thấy cái lưỡi nóng bỏng dịu dàng của anh xoáy quanh núm vú màu hồng sẫm. Thả lỏng người bên dưới anh, cô đắm mình trong mớ lộn xộn của nắng ấm và vải lanh trắng, hai tay cô vòng qua mái đầu đen nhánh của anh...
"Nick, chúng mình không thể," cô đột ngột nói. Ánh mắt cô đập vào chiếc đồng hồ trên lò sưởi. "Lạy Chúa, chúng ta muộn rồi!"
"Muộn chuyện gì?" Anh hỏi bằng giọng nghèn nghẹt, trì người lại khi cô định đẩy thân hình nặng nề của anh ra.
"Sophia và sir Ross đã hứa sẽ đến đây lúc mười giờ. Chỉ còn đủ thời gian để tắm và mặc quần áo thôi – ôi, xuống khỏi người em đi, em phải nhanh chân lên mới kịp."
Với vẻ nhăn nhó cáu kỉnh, Nick để cô luồn ra bên dưới anh để ra khỏi giường. "Anh muốn ở trên giường."
"Chúng ta không thể, chúng ta sẽ đi tham quan ngôi nhà với Sophia và sir Ross, và anh sẽ tỏ ra dễ thương và khen ngợi chị gái anh vì công việc tuyệt vời chị ấy đã làm, và cảm ơn sự hào phóng của cả hai người đó. Và rồi chúng ta phải thết đãi họ một bữa tối sớm, vì sau đó họ sẽ quay về Silverhill."
Nick uể oải nằm ườn ra khi ngắm nhìn cô bước xuống giường. "Chuyện đó cũng mất ít nhất mười hai tiếng đồng hồ kể từ bây giờ. Anh sẽ không thể giữ cho tay mình không chạm vào em lâu đến mức đó."
"Vậy anh phải nghĩ ra một vài phương sách –" Lottie im bặt và hít vào đột ngột khi cô đứng thẳng lên.
"Chuyện gì thế?" anh cảnh giác hỏi.
Lottie đỏ bừng từ đầu đến chân. "Em thấy đau. Ở chỗ...ở chỗ mà không thường bị đau mấy."
Nick hiểu ngay lập tức. Một nụ cười khiến người ta lúng túng mở rộng trên môi anh, và anh gục đầu xuống trong nỗ lực tỏ ra ăn năn chẳng thuyết phục được ai. "Anh xin lỗi. Đó là hậu quả của phương pháp làm tình theo Mật Tông giáo."
"Đó là cái gì?" Lottie đi tập tễnh đến chiếc ghế gần lò sưởi, nơi cô để áo choàng. Cô vội vã khoác nó lên người
"Một hình thái nghệ thuật của Ấn Độ cổ đại," anh giải thích. "Những phương pháp gần như lễ nghi sáng tạo ra để kéo dài sự giao hợp."
Màu đỏ dữ dội trên mặt Lottie không chịu tan đi khi cô nhớ lại những điều anh đã làm với cô đêm qua. "Chà, chắc chắn nó đã được kéo dài."
"Chưa hẳn đâu. Những bậc thầy Mật Tông giáo thường có những cuộc làm tình kéo dài chín hoặc mười giờ đồng hồ trong một lần."
Cô trao cho anh một ánh mắt kinh hoàng. "Anh có thể làm được vậy ư, nếu anh muốn?"
Đứng lên khỏi giường, Nick bước đến bên cô, hoàn toàn không lúng túng trong sự trần truồng của mình. Anh ôm cô vào lòng và dụi mặt vào mái tóc vàng mềm mại của cô, chơi đùa với những lọn tóc xổ ra đung đưng trên lưng cô. "Với em, thì anh không ngại thử," anh nói, mỉm cười nơi thái dương cô.
"Không, cảm ơn. Như thế này em đã gần như đi không nổi nữa rồi." Cô tìm kiếm qua những sợi lông trêu ngươi trên ngực anh, tìm thấy núm vú anh.
"Em sợ rằng mình sẽ không khuyến khích bất kỳ sự thực hành Mật Tông giáo nào của anh đâu."
"Không sao," anh hòa nhã đáp. "Còn nhiều chuyện khác chúng ta có thể làm." Giọng anh hạ xuống đầy quyến rũ. "Anh còn chưa bắt đầu cho em thấy anh biết những gì."
"Em sợ chúng lắm," cô nói, và anh phá ra cười.
Bàn tay to lớn của anh ôm lấy phía sau đầu cô, ngửa nó ra cho đến khi mặt cô được nâng lên cho anh. Lottie ngạc nhiên trước biểu hiện trong đôi mắt anh, ngọn lửa cháy âm ỉ trong hai giếng nước màu xanh da trời không thể dò đọc. Miệng anh hạ xuống miệng cô chậm chạp, như thể anh nghĩ cô sẽ ngoảnh mặt đi. Cô nhận ra anh lo sợ sự sẵn lòng của cô khi hôn anh đêm trước có thể đã bay hơi trong ánh sáng ban ngày. Đứng yên chờ anh, cô để mắt mình khép lại khi cảm thấy sự ấm áp mượt mà của miệng anh bao phủ lấy miệng cô.
Nick khó có thể nhận ra được chính mình trong những ngày tiếp theo. Sự thú nhận của anh với Lottie, và phản ứng lạ lùng của cô với chuyện đó, đã thay đổi tất cả. Cô nên bị sụp đổ bởi những điều anh nói với cô mới phải, và thay vào đó cô đã ôm lấy anh, chấp nhận anh, không hề do dự. Anh chẳng hiểu tại sao. Anh quan sát cô một cách kĩ càng để chờ những dấu hiệu của hối tiếc, nghĩ rằng những cảm xúc đó sẽ đến với cô. Nhưng sự hắt hủi mong đợi ấy chẳng thấy đâu. Lottie cởi mở với anh trong mọi khía cạnh, tình dục và cảm xúc. Niềm tin của cô làm anh sợ hãi. Nhu cầu của chính anh đối với cô làm anh sợ hãi. Chúa ơi, để nhận ra cái mức độ mà với nó sự độc lập của anh đã bị thỏa hiệp...
Tuy nhiên, có vẻ như anh không thể ngăn nó lại được.
Đối mặt với điều không thể tránh khỏi này, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng nó. Và ngày qua ngày, anh càng để nó tiến sâu vào bên trong anh – sự ấm áp chơi vơi và choáng váng này mà anh chỉ có thể nhận dạng nó là hạnh phúc. Anh không còn khổ sở và bị săn đuổi, không còn khao khát những thứ anh không thể có nữa. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy bình yên. Thậm chí cả những cơn ác mộng dường như cũng rút lui. Anh ngủ ngon hơn bất kì lúc nào khác trong đời, và nếu những giấc mơ bắt đầu quấy nhiễu anh, thì anh tỉnh giấc chỉ để thấy cơ thể nhỏ nhắn của Lottie đang dụi vào anh, mái tóc lụa là của cô trải ra trên cánh tay anh. Anh chưa bao giờ có thời gian nhàn nhã như thế này...lười biếng nằm trên giường, làm tình với vợ mình, cưỡi ngựa hay đi dạo cùng cô, thậm chí là tham gia những chuyến dã ngoại vớ vẩn và tự mình tận hưởng bất chấp cảm giác là mình nên ở London với Morgan và những thám tử khác, làm thứ gì đó có ích hơn.
Nhưng nó bắt đầu làm anh buồn bực... sự háo hức quen thuộc ngày xưa khi đi lang thang ở những xóm nghèo, niềm thích thú mê say của việc đuổi bắt. Anh không biết làm một tử tước như thế nào, và anh cảm thấy hơi lạc lõng ở đây, ngôi nhà thời thơ ấu của anh. Chẳng có sự thay đổi màu nhiệm nào xảy ra với việc tờ trát đã đến nơi. Dù có dòng máu quý tộc hay không, anh vẫn là một sản phẩm của đường phố.
"Em đã nghĩ về những điều mà anh cần," Lottie nói với anh vào một buổi sáng khi họ rảo bước rời khỏi nhà và đi dọc theo một lối đi phủ đầy hoa hồng nhìn ra một hồ nước có hình dáng dài cân đối được tô điểm bằng những bông hoa huệ nước. Phía xa hồ, một bãi cỏ rộng hình vòng cung dẫn tới một chuỗi những cái hồ nhân tạo được bao quanh bởi một rừng cây tuyết tùng và cây đu. Nick dắt cô đi theo một lối tắt mà anh thường sử dụng khi còn là một cậu bé, vượt qua bãi cỏ bằng cách nhảy qua một bờ tường đá thấp và tiến thẳng vào trong rừng.
Mỉm cười trước lời thông báo của cô, Nick đưa hai tay lên để giúp cô xuống khỏi bức tường. Mặc dù cô có thể tự nhảy xuống dễ dàng, cô vẫn chấp nhận sự giúp đỡ của anh, đặt hai bàn tay lên vai anh khi anh ôm lấy eo cô.
"Anh cần điều gì mới được?" anh hỏi, để cô trượt xuống dọc theo thân hình anh cho đến khi chân cô chạm đất
"Một động lực."
"Một cái gì?"
"Điều gì đó đáng để anh theo đuổi. Thứ gì đó không can hệ đến quản lí điền trang."
Nick để ánh mắt mình lang thang lộ liễu trên hình dáng nhỏ nhắn gọn gàng của Lottie trong chiếc áo dài đi dạo màu đào trang trí bằng những vệt màu sô cô la. "Anh đã có rồi," anh nói và áp miệng mình lên miệng cô. Anh cảm thấy nụ cười của cô trước khi đón nhận sức ép ấm áp từ miệng anh, mở miệng ra cho sự khám phá dịu dàng của lưỡi anh.
"Em định nói về những thứ giữ cho anh bận rộn trong khoảng thời gian rỗi cơ," cô nói hụt hơi khi anh kết thúc nụ hôn.
Anh trượt tay dọc theo một bên eo không mặc cooc xê của cô. "Anh cũng thế."
Lottie vùng ra khỏi anh với một tiếng cười, đôi giày đế bệt cao đến mắt cá của cô giẫm lạo xạo trên thảm lá khi cô sải bước vào trong rừng. Những tia nắng mỏng manh lọc qua mái vòm cao tuổi của những tán lá dày đặc trên đầu, hắt thành những tia nhạt màu lên mái tóc búi cao của cô và làm cho nó óng ánh như bạc. "Sir Ross thì có niềm say mê với công cuộc cải tổ luật pháp," cô chỉ ra, "cũng như mối quan tâm của ngài ấy tới quyền phụ nữ và trẻ em. Nếu anh chọn vài hoạt động mang lại lợi ích cho cộng đồng theo một mặt nào đó, anh có thể sử dụng vị trí của mình trong hàng ngũ quý tộc một cách có ích –"
"Đợi đã," anh cảnh giác nói, đi theo cô qua cái mê cung cây cối. "Nếu em định bắt đầu so sánh anh với ông anh rể thánh thiện thì –"
"Em chỉ lấy ngài ấy làm dẫn chứng thôi, không phải cơ sở để so sánh." Dừng lại cạnh một cây đu khổng lồ, cô lùa tay vào những rãnh sâu lốm đốm xám ở vỏ cây. "Điểm mấu chốt là, suốt những năm qua anh đã dành thời gian phục vụ cộng đồng và giúp đỡ mọi người, và việc nghỉ ngơi đột ngột đối với anh –"
"Anh chẳng giúp ai cả," Nick cắt ngang, nổi giận đùng đùng. "Anh đã sát cánh với tội phạm và đĩ điếm, và săn đuổi những kẻ chạy trốn từ Tyburn cho đến East Wapping."
Lottie ném cho anh một cái nhìn chế giễu, đôi mắt nâu của cô chất chứa vẻ âu yếm không thể giải thích nổi. "Và khi làm thế, anh đã khiến London trở nên an toàn hơn, và mang lại công lý cho những người xứng đáng. Vì Chúa, tại sao anh lại bực mình trước cái ngụ ý là đôi lúc anh có thể làm những chuyện thực sự tốt đẹp?"
"Anh không muốn bị gán cái vai trò không phải của mình."
"Em nhìn thấy đích thực con người của anh," cô cho anh hay, "và em sẽ là người cuối cùng gọi anh là ông thánh."
"Tốt."
"Nhưng mặt khác...anh làm công việc của một thám tử để phục vụ lợi ích của những người khác, dù anh có chịu thừa nhận hay không. Vì thế, giờ đây anh cần phải tìm những hoạt động ý nghĩa để lấp đầy thời gian của mình." Cô thong dong đi tiếp, trèo lên một cành cây đổ.
"Em muốn anh trở thành một tên chủ nghĩa cải lương à?" anh ghê tởm hỏi, đi theo cô.
Cố ý ngó lơ tâm trạng xấu đi đột ngột của anh, Lottie tiếp tục len lỏi qua những thân cây cho đến khi khu rừng mở ra một cái hồ nhỏ lấp lánh. "Phải có vài lĩnh vực nào đó làm anh quan tâm. Thứ gì đó anh muốn tranh đấu. Việc cải thiện tình trạng kinh khủng của sông Thames chẳng hạn...hay những trại tế bần mà trong đó người già, trẻ nhỏ, và những người tâm thần ở lẫn lộn cùng nhau mà không có ai chăm sóc..."
"Tiếp theo em sẽ muốn anh diễn thuyết ở nghị viện và tổ chức những vũ hội từ thiện đấy nhỉ." Anh quắc mắt trước ý nghĩ này.
Lottie tiếp tục liệt kê một loạt vấn đề cần chú trọng. "Tình trạng thiếu vắng của giáo dục cộng đồng, sự tàn ác của những môn thể thao đẫm máu, hoàn cảnh khó khăn của những đứa trẻ mồ côi, hay những tù nhân được phóng thích -"
"Em đã tỏ rõ quan điểm của mình rồi," Nick ngắt lời, bước đến đứng cạnh cô.
"Còn về cải cách nhà tù thì sao? Đó là một chủ đề anh có thể lưu tâm với vài sự chắc chắn."
Nick sững người, không thể tin Lottie dám nói như thế với anh. Anh đã đóng kín phần quá khứ ấy ở một nơi rất sâu trong tâm trí. Mà cô lại đề cập đến nó với bộ dạng thoải mái như một đòn tấn công. Đồ phản bội. Nhưng khi anh nhìn chằm chằm vào gương mặt ngước lên của cô và cố gắng trả lời, anh chỉ thấy mỗi sự dịu dàng trong đó. Hãy thoải mái với em, ánh sáng êm đềm trong mắt cô van nài. Hãy để em san sẻ gánh nặng cùng anh.
Anh dứt ánh mắt đi nơi khác, ngọn lửa của cơn thịnh nộ phòng thủ tan ra thành sự sợ hãi. Âm ty địa ngục, anh muốn tin cô, muốn trao cho cô mảnh tâm hồn cuối cùng mà thế giới vẫn chưa làm hoen ố, xé vụn và phá hủy nó. Nhưng làm sao anh có thể để bản thân mình dễ bị tổn thương đến thế?"
"Anh sẽ suy nghĩ về nó," anh nghe thấy giọng mình cáu kỉnh.
Lottie mỉm cười, vươn tay ra vuốt ve ngực anh. "Em sợ rằng nếu anh không chuyên tâm vào một động lực chính đáng, anh sẽ phát điên do tình trạng ù lì mất. Anh không phải loại người dành tất cả thời gian theo đuổi những thú vui vớ vẩn. Và hiện tại anh không còn làm việc ở Bow Street nữa rồi..."
Cô dừng lại, có vẻ lo lắng vì điều mà cô nhìn thấy trong mắt anh. "Không phải anh đang nhớ nó đấy chứ?"
"Không," anh hời hợt nói.
"Sự thật." Cô khăng khăng với một cái cau mày.
Nắm lấy tay cô, Nick kéo cô đi dọc theo con đường nhỏ ven hồ.
"Anh thực sự nhớ nó," anh thừa nhận. "Anh đã là một người săn tội phạm quá lâu. Anh thích sự thử thách của nó. Anh thích cảm giác đấu trí với những tên khốn ấy trên đường phố. Anh biết chúng suy nghĩ như thế nào. Mỗi lần lùng bắt một tên sát nhân bỏ trốn, hoặc loại hãm hiếp dâm ô, và ném chúng vào căn phòng bọc sắt ở Bow Street, nó cho anh một cảm giác thỏa mãn hơn bất cứ thứ gì khác. Anh..." Anh ngừng lời, tìm một từ chính xác. "Anh đã thắng trò chơi."
"Trò chơi?" Lottie cẩn thận lặp lại. "Đó là cách anh nghĩ về nó ư?"
"Mọi thám tử đều thế. Em cũng phải thế thôi, nếu muốn thắng đối thủ, em cần giữ đầu óc khách quan, nếu không em sẽ bị quẫn trí."
"Những lúc đó hẳn phải khá khó khăn, để duy trì sự khách quan của anh."
"Chưa bao giờ," anh cam đoan với cô. "Nó luôn dễ dàng với anh khi dập tắt các cảm xúc."
"Em hiểu."
Nhưng trong khi Lottie có vẻ đã hiểu điều anh đang nói với cô, vẫn có một gợn hoài nghi vừa vặn nhận thấy được trong giọng cô. Như thể cô nghi ngờ anh vẫn còn khả năng giữ được sự dửng dưng hoàn toàn. Phiền muộn và bực bội, Nick rơi vào im lặng khi họ tiếp tục đi quanh hồ. Và anh tự nhủ mình khó mà đợi được để rời khỏi khung cảnh điền viên ở Worcestershire và trở về London.
Đột ngột nhớ lại đêm qua, Lottie lăn người nhỏm dậy. Một cơn run rẩy dễ chịu chạy qua cô khi trông thấy Nick đang ngủ trong tư thế nằm sấp, tấm lưng dài đầy cơ bắp của anh lấp lánh trong ánh nắng đang lên. Một nửa đầu anh vùi trong gối, đôi môi hơi hé mở khi anh ngủ say sưa. Sự phát triển qua đêm của bộ râu làm mờ tối quai hàm, thêm phần bất hảo cho gương mặt đẹp trai của anh. Lottie chưa bao giờ trải qua cảm xúc như thế này với bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì...niềm khao khát mãnh liệt muốn biết mọi chi tiết của tâm trí anh, cơ thể anh, tâm hồn anh...sự vui sướng thuần khiết khi có anh ở bên.
Chống người lên một khuỷu tay, Lottie nhận ra mình chưa bao giờ có cơ hội được ngắm nhìn anh một cách nhàn nhã. Những đường nét của cơ thể anh thật đẹp và mạnh mẽ, tấm lưng rộng của anh thuôn lại ở vòng eo và hông thon thả, da thịt anh cuồn cuộn cơ bắp mà vẫn mượt mà. Cô ngưỡng mộ đường cong rắn chắc của cặp mông anh, được phủ lên bởi tấm chăn vắt ngang hông.
Và cô muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa. Thận trọng liếc nhìn gương mặt hiền hòa của anh, cô với tay xuống mép vải lanh trắng và bắt đầu kéo nó khỏi mông anh. Thấp dần và thấp dần...
Với một sự mau lẹ làm cô thở hổn hển, Nick vươn tay ra và túm lấy cổ tay cô. Đôi mắt anh mở to nghiên cứu sự thẫn thờ của cô, và một nụ cười thắp sáng những nơi sâu thẳm trong màu xanh ấm áp. Khi anh cất tiếng, giọng anh khàn khàn ngái ngủ. "Tật không công bằng khi nhìn chòng chọc một người đàn ông khi anh ta đang ngủ."
"Em không nhìn chòng chọc," Lottie ranh mãnh đáp. "Phụ nữ không có nhìn chòng chọc." Cô trao cho anh một ánh mắt đánh giá táo bạo. "Nhưng em thật sự thích bộ dạng của anh vào buổi sáng."
Thả tay cô ra, Nick lắc đầu với một cái khịt mũi nghi ngờ, cào những ngón tay vào mái tóc rối bù. Anh lăn người nằm nghiêng, để lộ bộ ngực phủ kín lông đen.
Cám dỗ đã vượt lên khả năng kháng cự của cô, Lottie nhích lại gần anh hơn, cho đến khi hai bầu vú cô ấn vào thảm lông dày ấm áp. "Anh đã bao giờ qua đêm với người bạn của mình chưa?" cô hỏi, quấn chân mình vào chân anh.
"Em hỏi về Gemma hả? Chúa ơi, không."
"Vậy em là người phụ nữ đầu tiên anh ngủ cùng," cô hỏi, hài lòng.
Anh chạm vào cô dịu dàng, những ngón tay vạch theo đường cong mịn màng ở vai cô. "Phải."
Lottie không phản đối khi anh lăn cô nằm ngửa ra, đầu anh hạ thấp xuống hai bầu ngực cô. Chúng rất mềm mại và nhạy cảm do những sự chăm sóc của anh, và cô thở hổn hển khi cảm thấy cái lưỡi nóng bỏng dịu dàng của anh xoáy quanh núm vú màu hồng sẫm. Thả lỏng người bên dưới anh, cô đắm mình trong mớ lộn xộn của nắng ấm và vải lanh trắng, hai tay cô vòng qua mái đầu đen nhánh của anh...
"Nick, chúng mình không thể," cô đột ngột nói. Ánh mắt cô đập vào chiếc đồng hồ trên lò sưởi. "Lạy Chúa, chúng ta muộn rồi!"
"Muộn chuyện gì?" Anh hỏi bằng giọng nghèn nghẹt, trì người lại khi cô định đẩy thân hình nặng nề của anh ra.
"Sophia và sir Ross đã hứa sẽ đến đây lúc mười giờ. Chỉ còn đủ thời gian để tắm và mặc quần áo thôi – ôi, xuống khỏi người em đi, em phải nhanh chân lên mới kịp."
Với vẻ nhăn nhó cáu kỉnh, Nick để cô luồn ra bên dưới anh để ra khỏi giường. "Anh muốn ở trên giường."
"Chúng ta không thể, chúng ta sẽ đi tham quan ngôi nhà với Sophia và sir Ross, và anh sẽ tỏ ra dễ thương và khen ngợi chị gái anh vì công việc tuyệt vời chị ấy đã làm, và cảm ơn sự hào phóng của cả hai người đó. Và rồi chúng ta phải thết đãi họ một bữa tối sớm, vì sau đó họ sẽ quay về Silverhill."
Nick uể oải nằm ườn ra khi ngắm nhìn cô bước xuống giường. "Chuyện đó cũng mất ít nhất mười hai tiếng đồng hồ kể từ bây giờ. Anh sẽ không thể giữ cho tay mình không chạm vào em lâu đến mức đó."
"Vậy anh phải nghĩ ra một vài phương sách –" Lottie im bặt và hít vào đột ngột khi cô đứng thẳng lên.
"Chuyện gì thế?" anh cảnh giác hỏi.
Lottie đỏ bừng từ đầu đến chân. "Em thấy đau. Ở chỗ...ở chỗ mà không thường bị đau mấy."
Nick hiểu ngay lập tức. Một nụ cười khiến người ta lúng túng mở rộng trên môi anh, và anh gục đầu xuống trong nỗ lực tỏ ra ăn năn chẳng thuyết phục được ai. "Anh xin lỗi. Đó là hậu quả của phương pháp làm tình theo Mật Tông giáo."
"Đó là cái gì?" Lottie đi tập tễnh đến chiếc ghế gần lò sưởi, nơi cô để áo choàng. Cô vội vã khoác nó lên người
"Một hình thái nghệ thuật của Ấn Độ cổ đại," anh giải thích. "Những phương pháp gần như lễ nghi sáng tạo ra để kéo dài sự giao hợp."
Màu đỏ dữ dội trên mặt Lottie không chịu tan đi khi cô nhớ lại những điều anh đã làm với cô đêm qua. "Chà, chắc chắn nó đã được kéo dài."
"Chưa hẳn đâu. Những bậc thầy Mật Tông giáo thường có những cuộc làm tình kéo dài chín hoặc mười giờ đồng hồ trong một lần."
Cô trao cho anh một ánh mắt kinh hoàng. "Anh có thể làm được vậy ư, nếu anh muốn?"
Đứng lên khỏi giường, Nick bước đến bên cô, hoàn toàn không lúng túng trong sự trần truồng của mình. Anh ôm cô vào lòng và dụi mặt vào mái tóc vàng mềm mại của cô, chơi đùa với những lọn tóc xổ ra đung đưng trên lưng cô. "Với em, thì anh không ngại thử," anh nói, mỉm cười nơi thái dương cô.
"Không, cảm ơn. Như thế này em đã gần như đi không nổi nữa rồi." Cô tìm kiếm qua những sợi lông trêu ngươi trên ngực anh, tìm thấy núm vú anh.
"Em sợ rằng mình sẽ không khuyến khích bất kỳ sự thực hành Mật Tông giáo nào của anh đâu."
"Không sao," anh hòa nhã đáp. "Còn nhiều chuyện khác chúng ta có thể làm." Giọng anh hạ xuống đầy quyến rũ. "Anh còn chưa bắt đầu cho em thấy anh biết những gì."
"Em sợ chúng lắm," cô nói, và anh phá ra cười.
Bàn tay to lớn của anh ôm lấy phía sau đầu cô, ngửa nó ra cho đến khi mặt cô được nâng lên cho anh. Lottie ngạc nhiên trước biểu hiện trong đôi mắt anh, ngọn lửa cháy âm ỉ trong hai giếng nước màu xanh da trời không thể dò đọc. Miệng anh hạ xuống miệng cô chậm chạp, như thể anh nghĩ cô sẽ ngoảnh mặt đi. Cô nhận ra anh lo sợ sự sẵn lòng của cô khi hôn anh đêm trước có thể đã bay hơi trong ánh sáng ban ngày. Đứng yên chờ anh, cô để mắt mình khép lại khi cảm thấy sự ấm áp mượt mà của miệng anh bao phủ lấy miệng cô.
Nick khó có thể nhận ra được chính mình trong những ngày tiếp theo. Sự thú nhận của anh với Lottie, và phản ứng lạ lùng của cô với chuyện đó, đã thay đổi tất cả. Cô nên bị sụp đổ bởi những điều anh nói với cô mới phải, và thay vào đó cô đã ôm lấy anh, chấp nhận anh, không hề do dự. Anh chẳng hiểu tại sao. Anh quan sát cô một cách kĩ càng để chờ những dấu hiệu của hối tiếc, nghĩ rằng những cảm xúc đó sẽ đến với cô. Nhưng sự hắt hủi mong đợi ấy chẳng thấy đâu. Lottie cởi mở với anh trong mọi khía cạnh, tình dục và cảm xúc. Niềm tin của cô làm anh sợ hãi. Nhu cầu của chính anh đối với cô làm anh sợ hãi. Chúa ơi, để nhận ra cái mức độ mà với nó sự độc lập của anh đã bị thỏa hiệp...
Tuy nhiên, có vẻ như anh không thể ngăn nó lại được.
Đối mặt với điều không thể tránh khỏi này, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng nó. Và ngày qua ngày, anh càng để nó tiến sâu vào bên trong anh – sự ấm áp chơi vơi và choáng váng này mà anh chỉ có thể nhận dạng nó là hạnh phúc. Anh không còn khổ sở và bị săn đuổi, không còn khao khát những thứ anh không thể có nữa. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy bình yên. Thậm chí cả những cơn ác mộng dường như cũng rút lui. Anh ngủ ngon hơn bất kì lúc nào khác trong đời, và nếu những giấc mơ bắt đầu quấy nhiễu anh, thì anh tỉnh giấc chỉ để thấy cơ thể nhỏ nhắn của Lottie đang dụi vào anh, mái tóc lụa là của cô trải ra trên cánh tay anh. Anh chưa bao giờ có thời gian nhàn nhã như thế này...lười biếng nằm trên giường, làm tình với vợ mình, cưỡi ngựa hay đi dạo cùng cô, thậm chí là tham gia những chuyến dã ngoại vớ vẩn và tự mình tận hưởng bất chấp cảm giác là mình nên ở London với Morgan và những thám tử khác, làm thứ gì đó có ích hơn.
Nhưng nó bắt đầu làm anh buồn bực... sự háo hức quen thuộc ngày xưa khi đi lang thang ở những xóm nghèo, niềm thích thú mê say của việc đuổi bắt. Anh không biết làm một tử tước như thế nào, và anh cảm thấy hơi lạc lõng ở đây, ngôi nhà thời thơ ấu của anh. Chẳng có sự thay đổi màu nhiệm nào xảy ra với việc tờ trát đã đến nơi. Dù có dòng máu quý tộc hay không, anh vẫn là một sản phẩm của đường phố.
"Em đã nghĩ về những điều mà anh cần," Lottie nói với anh vào một buổi sáng khi họ rảo bước rời khỏi nhà và đi dọc theo một lối đi phủ đầy hoa hồng nhìn ra một hồ nước có hình dáng dài cân đối được tô điểm bằng những bông hoa huệ nước. Phía xa hồ, một bãi cỏ rộng hình vòng cung dẫn tới một chuỗi những cái hồ nhân tạo được bao quanh bởi một rừng cây tuyết tùng và cây đu. Nick dắt cô đi theo một lối tắt mà anh thường sử dụng khi còn là một cậu bé, vượt qua bãi cỏ bằng cách nhảy qua một bờ tường đá thấp và tiến thẳng vào trong rừng.
Mỉm cười trước lời thông báo của cô, Nick đưa hai tay lên để giúp cô xuống khỏi bức tường. Mặc dù cô có thể tự nhảy xuống dễ dàng, cô vẫn chấp nhận sự giúp đỡ của anh, đặt hai bàn tay lên vai anh khi anh ôm lấy eo cô.
"Anh cần điều gì mới được?" anh hỏi, để cô trượt xuống dọc theo thân hình anh cho đến khi chân cô chạm đất
"Một động lực."
"Một cái gì?"
"Điều gì đó đáng để anh theo đuổi. Thứ gì đó không can hệ đến quản lí điền trang."
Nick để ánh mắt mình lang thang lộ liễu trên hình dáng nhỏ nhắn gọn gàng của Lottie trong chiếc áo dài đi dạo màu đào trang trí bằng những vệt màu sô cô la. "Anh đã có rồi," anh nói và áp miệng mình lên miệng cô. Anh cảm thấy nụ cười của cô trước khi đón nhận sức ép ấm áp từ miệng anh, mở miệng ra cho sự khám phá dịu dàng của lưỡi anh.
"Em định nói về những thứ giữ cho anh bận rộn trong khoảng thời gian rỗi cơ," cô nói hụt hơi khi anh kết thúc nụ hôn.
Anh trượt tay dọc theo một bên eo không mặc cooc xê của cô. "Anh cũng thế."
Lottie vùng ra khỏi anh với một tiếng cười, đôi giày đế bệt cao đến mắt cá của cô giẫm lạo xạo trên thảm lá khi cô sải bước vào trong rừng. Những tia nắng mỏng manh lọc qua mái vòm cao tuổi của những tán lá dày đặc trên đầu, hắt thành những tia nhạt màu lên mái tóc búi cao của cô và làm cho nó óng ánh như bạc. "Sir Ross thì có niềm say mê với công cuộc cải tổ luật pháp," cô chỉ ra, "cũng như mối quan tâm của ngài ấy tới quyền phụ nữ và trẻ em. Nếu anh chọn vài hoạt động mang lại lợi ích cho cộng đồng theo một mặt nào đó, anh có thể sử dụng vị trí của mình trong hàng ngũ quý tộc một cách có ích –"
"Đợi đã," anh cảnh giác nói, đi theo cô qua cái mê cung cây cối. "Nếu em định bắt đầu so sánh anh với ông anh rể thánh thiện thì –"
"Em chỉ lấy ngài ấy làm dẫn chứng thôi, không phải cơ sở để so sánh." Dừng lại cạnh một cây đu khổng lồ, cô lùa tay vào những rãnh sâu lốm đốm xám ở vỏ cây. "Điểm mấu chốt là, suốt những năm qua anh đã dành thời gian phục vụ cộng đồng và giúp đỡ mọi người, và việc nghỉ ngơi đột ngột đối với anh –"
"Anh chẳng giúp ai cả," Nick cắt ngang, nổi giận đùng đùng. "Anh đã sát cánh với tội phạm và đĩ điếm, và săn đuổi những kẻ chạy trốn từ Tyburn cho đến East Wapping."
Lottie ném cho anh một cái nhìn chế giễu, đôi mắt nâu của cô chất chứa vẻ âu yếm không thể giải thích nổi. "Và khi làm thế, anh đã khiến London trở nên an toàn hơn, và mang lại công lý cho những người xứng đáng. Vì Chúa, tại sao anh lại bực mình trước cái ngụ ý là đôi lúc anh có thể làm những chuyện thực sự tốt đẹp?"
"Anh không muốn bị gán cái vai trò không phải của mình."
"Em nhìn thấy đích thực con người của anh," cô cho anh hay, "và em sẽ là người cuối cùng gọi anh là ông thánh."
"Tốt."
"Nhưng mặt khác...anh làm công việc của một thám tử để phục vụ lợi ích của những người khác, dù anh có chịu thừa nhận hay không. Vì thế, giờ đây anh cần phải tìm những hoạt động ý nghĩa để lấp đầy thời gian của mình." Cô thong dong đi tiếp, trèo lên một cành cây đổ.
"Em muốn anh trở thành một tên chủ nghĩa cải lương à?" anh ghê tởm hỏi, đi theo cô.
Cố ý ngó lơ tâm trạng xấu đi đột ngột của anh, Lottie tiếp tục len lỏi qua những thân cây cho đến khi khu rừng mở ra một cái hồ nhỏ lấp lánh. "Phải có vài lĩnh vực nào đó làm anh quan tâm. Thứ gì đó anh muốn tranh đấu. Việc cải thiện tình trạng kinh khủng của sông Thames chẳng hạn...hay những trại tế bần mà trong đó người già, trẻ nhỏ, và những người tâm thần ở lẫn lộn cùng nhau mà không có ai chăm sóc..."
"Tiếp theo em sẽ muốn anh diễn thuyết ở nghị viện và tổ chức những vũ hội từ thiện đấy nhỉ." Anh quắc mắt trước ý nghĩ này.
Lottie tiếp tục liệt kê một loạt vấn đề cần chú trọng. "Tình trạng thiếu vắng của giáo dục cộng đồng, sự tàn ác của những môn thể thao đẫm máu, hoàn cảnh khó khăn của những đứa trẻ mồ côi, hay những tù nhân được phóng thích -"
"Em đã tỏ rõ quan điểm của mình rồi," Nick ngắt lời, bước đến đứng cạnh cô.
"Còn về cải cách nhà tù thì sao? Đó là một chủ đề anh có thể lưu tâm với vài sự chắc chắn."
Nick sững người, không thể tin Lottie dám nói như thế với anh. Anh đã đóng kín phần quá khứ ấy ở một nơi rất sâu trong tâm trí. Mà cô lại đề cập đến nó với bộ dạng thoải mái như một đòn tấn công. Đồ phản bội. Nhưng khi anh nhìn chằm chằm vào gương mặt ngước lên của cô và cố gắng trả lời, anh chỉ thấy mỗi sự dịu dàng trong đó. Hãy thoải mái với em, ánh sáng êm đềm trong mắt cô van nài. Hãy để em san sẻ gánh nặng cùng anh.
Anh dứt ánh mắt đi nơi khác, ngọn lửa của cơn thịnh nộ phòng thủ tan ra thành sự sợ hãi. Âm ty địa ngục, anh muốn tin cô, muốn trao cho cô mảnh tâm hồn cuối cùng mà thế giới vẫn chưa làm hoen ố, xé vụn và phá hủy nó. Nhưng làm sao anh có thể để bản thân mình dễ bị tổn thương đến thế?"
"Anh sẽ suy nghĩ về nó," anh nghe thấy giọng mình cáu kỉnh.
Lottie mỉm cười, vươn tay ra vuốt ve ngực anh. "Em sợ rằng nếu anh không chuyên tâm vào một động lực chính đáng, anh sẽ phát điên do tình trạng ù lì mất. Anh không phải loại người dành tất cả thời gian theo đuổi những thú vui vớ vẩn. Và hiện tại anh không còn làm việc ở Bow Street nữa rồi..."
Cô dừng lại, có vẻ lo lắng vì điều mà cô nhìn thấy trong mắt anh. "Không phải anh đang nhớ nó đấy chứ?"
"Không," anh hời hợt nói.
"Sự thật." Cô khăng khăng với một cái cau mày.
Nắm lấy tay cô, Nick kéo cô đi dọc theo con đường nhỏ ven hồ.
"Anh thực sự nhớ nó," anh thừa nhận. "Anh đã là một người săn tội phạm quá lâu. Anh thích sự thử thách của nó. Anh thích cảm giác đấu trí với những tên khốn ấy trên đường phố. Anh biết chúng suy nghĩ như thế nào. Mỗi lần lùng bắt một tên sát nhân bỏ trốn, hoặc loại hãm hiếp dâm ô, và ném chúng vào căn phòng bọc sắt ở Bow Street, nó cho anh một cảm giác thỏa mãn hơn bất cứ thứ gì khác. Anh..." Anh ngừng lời, tìm một từ chính xác. "Anh đã thắng trò chơi."
"Trò chơi?" Lottie cẩn thận lặp lại. "Đó là cách anh nghĩ về nó ư?"
"Mọi thám tử đều thế. Em cũng phải thế thôi, nếu muốn thắng đối thủ, em cần giữ đầu óc khách quan, nếu không em sẽ bị quẫn trí."
"Những lúc đó hẳn phải khá khó khăn, để duy trì sự khách quan của anh."
"Chưa bao giờ," anh cam đoan với cô. "Nó luôn dễ dàng với anh khi dập tắt các cảm xúc."
"Em hiểu."
Nhưng trong khi Lottie có vẻ đã hiểu điều anh đang nói với cô, vẫn có một gợn hoài nghi vừa vặn nhận thấy được trong giọng cô. Như thể cô nghi ngờ anh vẫn còn khả năng giữ được sự dửng dưng hoàn toàn. Phiền muộn và bực bội, Nick rơi vào im lặng khi họ tiếp tục đi quanh hồ. Và anh tự nhủ mình khó mà đợi được để rời khỏi khung cảnh điền viên ở Worcestershire và trở về London.
Tác giả :
Lisa Kleypas