Who Are You ??? [Thanh Vũ]
Chương 9: Anh, em sẽ nuôi anh
B là một trường đại học cực kỳ nổi danh, có lịch sử lâu đời, lực lượng giáo viên hùng hậu, có diện tích rộng lớn, cây cối um tùm, quan trọng nhất chính là từ trong đó đã đào tạo ra rất nhiều danh nhân: nghệ nhân có, nhà khoa học cũng có, dù sao hầu hết những người tốt nghiệp từ nơi này ra đều là có tương lai, đương nhiên trong đó cũng có một bộ phận nhỏ con cháu phú gia lại muốn phát triển thành những kẻ "bại sự có dư" (toàn thất bại), tỷ như Vương nhị thiếu gia chính là một đại biểu điển hình.
Đi xe thể thao xa hoa đến trường, đùa bỡn tình cảm của thiếu nữ, dùng tiền áp bức người, không tôn trọng giáo viên, nhiễu loạn trật tự trong trường học,... Nếu dùng một thành ngữ để hình dung các loại việc ác của cậu ta, thì phải là "tội lỗi chồng chất".
Kiến Vũ ngồi trong xe, nghe Vương Thanh nói về những sự tích huy hoàng của cậu trước kia. Vương Thanh mỗi khi kể đến một chuyện, mặt của cậu lại đen đi một tầng, đến cuối cùng sắc mặt đã khó coi tới cực điểm.
Vương Thanh nhìn sắc mặt phẫn nộ của Kiến Vũ, có chút vui mừng: có thể cảm thấy phẫn nộ đối với việc làm của chính mình trong quá khứ, có lẽ cuối cùng sẽ có thể đem cái tính tình ác liệt này đảo ngược, bộ dáng biết điều lễ phép hiện tại này mới xứng là em trai của Vương Thanh.
Kiến Vũ thật không ngờ cái nguyên chủ của thân thể này đem tất cả những việc mà cậu chán ghét đều làm hết. Những chuyện này đều là việc đáng bị mọi người khinh thường, tại sao người này lại làm được thản nhiên như vậy? Không biết lấy làm hổ thẹn, lại còn cho là vẻ vang?
Quả nhiên là con nhà địa chủ thì không có được giáo dục tốt. Kiến Vũ mắt nhìn Vương Thanh, nhưng vị huynh trưởng này vẫn là không tồi, chẳng lẽ là vì người cha đối với đứa con cưng này vô cùng sủng ái, nên về sau mới tạo thành nghiệp chướng?
"Anh trai, phụ thân rất tốt với em?" Kiến Vũ hỏi.
Vương Thanh nhớ tới phụ thân nhà mình luôn cưng chiều Kiến Vũ vô điều kiện, sắc mặt không tốt nói: "Cha đối với cậu rất tốt." Nếu không, mình như thế nào phải đi nước ngoài du học, Kiến Vũ lại như thế nào thành cái dạng kia.
Kiến Vũ nhìn thấy cái sắc mặt này của Vương Thanh, trong lòng có chút hiểu, kéo kéo tay anh, chân thành nói: "Anh trai, em sẽ đối tốt với anh."
Vương Thanh giật mình, một lát sau mới vội rút tay mình ra, gầm nhẹ nói: "Cậu ăn của tôi, mặc của tôi, đến tột cùng là ai đối tốt với ai?!" Sau khi nói xong, đem mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe.
Kiến Vũ nhìn nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, làm em trai phụng dưỡng huynh trưởng không phải là theo lý thường nên làm sao: "Anh trai, anh lớn tuổi hơn em, sau này già tự nhiên thân thể sẽ yếu hơn em, hôm nay anh chăm sóc em, về sau em lại chăm sóc anh, không phải nên sao? Huống chi nếu phương diện tiền tài của anh xảy ra vấn đề, em làm em trai đương nhiên sẽ giúp anh."
Vương Thanh sắc mặt lại biến, cuối cùng hít sâu một hơi cố gắng hình thành ngữ điệu: "Kiến Vũ, nếu như tiền tài của tôi xảy ra vấn đề hay phá sản, tiểu tử cậu so với tôi có thể còn thảm hại hơn." Phải tỉnh táo, tiểu tử này mất trí nhớ, không thể chấp nhặt với nó, phải tỉnh táo, phải nhẫn nại!
Kiến Vũ mở trừng hai mắt, thấy sắc mặt Vương Thanh trở nên vô cùng khó coi, tuy không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng là đoán được có lẽ mình đã đụng phải chỗ nhạy cảm của đối phương, vì vậy ngoan ngoãn cúi xuống đầu, im lặng không nói.
Cái không khí này khiến tài xế lái xe phía trước cũng cảm thấy toát mồ hôi. Hắn cố gượng cười, còn muốn đem cửa sổ xe mở ra cho thông thoáng, hành động nhỏ này cũng là cả một nghệ thuật. Nhị thiếu gia hiện tại mặc dù đối với đại thiếu gia không sảo không nháo, nhưng là trình độ làm ra những chuyện ngu ngốc chọc giận đến người ta thì trước kia lại không thể sánh bằng. Bị nhị thiếu gia rủa cho phá sản mà vẫn không thể nổi giận, đại thiếu gia kỳ thật cũng là một người đáng thương a.
Xe hơi đi vào cổng chính của đại học B, bên cạnh đường xe chạy thỉnh thoảng có cả nam lẫn nữ song song đi qua, trên mặt đều mang theo tinh thần phấn chấn vui vẻ. Kiến Vũ nhìn những người này, nhớ tới thời gian mình đã từng ở trong thư viện (cách gọi trường học thời xưa), khóe miệng bất giác giương lên.
Vương Thanh vốn muốn mở miệng nhắc nhở lại chứng kiến cái biểu lộ này của Kiến Vũ nên im lặng thu trở về. Bởi vì trong trường học, cho nên tốc độ xe tương đối chậm, anh có thể thấy rất rõ ràng cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, đây là lần đầu tiên anh tới đại học B, cũng là lần đầu tiên cùng Kiến Vũ đến trường.
Phong cách kiến trúc của đại học B cùng ngôi trường mà anh từng theo học ở nước ngoài có rất nhiều khác biệt, lộ ra sự thanh nhã đặc biệt của Trung Quốc, thoạt nhìn cũng không tồi, anh lại quay sang nhìn Kiến Vũ lần nữa, thấy cậu đang cúi đầu, đôi tay trắng nõn nắm chặt lấy nhau đặt ở trên đầu gối, lộ ra mu bàn tay xinh đẹp.
Vương Thanh khẽ vươn đầu ngón tay, sau đó chậm rãi, chậm rãi tới gần đỉnh đầu Kiến Vũ, vỗ nhè nhẹ: "Không cần phải hồi hộp, sẽ không có việc gì."
"Vâng" Thiếu niên ngẩng đầu, trong đôi mắt hắc bạch phân minh chỉ mang theo một thứ hào quang lấp lánh, đối với anh nở một nụ cười ấm áp... Không biết tại sao, trái tim anh đột nhiên mềm nhũn, một loại cảm giác kỳ quái từ đáy lòng sinh sôi, ngọt ngào và ôn hòa đến kỳ dị.
Đại học B có rất nhiều bãi đỗ xe của tư gia, vì vậy, một chiếc BMW bóng loáng lái vào bãi đỗ xe đã dẫn tới sự chú ý của nhiều ánh mắt. Khi bọn họ chứng kiến người đi xuống xe là Vương nhị thiếu gia thì... đều thu hồi ánh mắt. Cái tên nhị thiếu gia này không phải là bị đánh cho vào bệnh viện rồi sao? Sao sớm như vậy đã trở lại trường? Là bệnh viện nào có loại bác sĩ chuyên nghiệp như vậy, làm cho cái tai họa này lại đi ra làm khổ chúng sinh?
Đang lúc quần chúng vây xem chuẩn bị nhượng bộ lui binh, trong xe lại bước ra một nam nhân anh tuấn ưu nhã. Một số người lập tức nhận ra người này là ai, trong nội tâm nghi hoặc không thôi: nghe đồn Vương nhị thiếu gia cùng với huynh trưởng quan hệ không tốt, nhưng hôm nay lại được thấy cảnh này, chỉ sợ lời đồn kia là thất thiệt.
Sau đó mọi người dùng tốc độ của ốc sên đi về phía trước, nhãn quang vẫn còn dán trên người hai huynh đệ. Khi bọn họ chứng kiến nhị thiếu gia từ trước đến nay luôn kiêu ngạo ương ngạnh lại lộ ra nụ cười ôn hòa đối với anh trai cậu ta thì... cái cằm thiếu chút nữa đã rớt xuống.
Ngồi trong xe ở cách đó không xa, Phác Hữu Thiên quay cửa kính xe xuống, nhìn phía trước một màn huynh hữu đệ cung, khóe miệng nhếch lên một đường cong châm chọc: trình độ đóng kịch của Vương Thanh vẫn thật là tốt, chỉ là từ trước đến nay chỉ biết làm bao cỏ như Kiến Vũ lại cũng biết đóng kịch?
Hắn nhớ đã từng thấy qua một màn Kiến Vũ cãi lộn với Vương Thanh, "huynh hữu đệ cung"? Đối với hai người kia mà nói bất quá chỉ là chuyện nực cười. Hắn cười nhạo ra tiếng, mở cửa xuống xe, không chút do dự đi ra bãi đỗ xe.
Vì lo em trai của mình sợ chết bỏ chạy, Vương Thanh rất là có trách nhiệm đem Kiến Vũ đưa đến cửa phòng học của tiết đầu tiên, sau đó còn kín đáo đưa cho Kiến Vũ thời khóa biểu cùng bản đồ đường đi của trường học, mặt không biểu tình mở miệng: "Không cho phép trốn học."
Kiến Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
"Không cho phép gây chuyện thị phi."
Tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
"Không cho phép bất kính với giáo sư, cũng không thể tùy ý vô lễ với người khác phái."
Gật đầu, không ngừng gật đầu.
Em trai rất phối hợp, anh trai rất hài lòng, xoa xoa cái đầu đã muốn xù lên trước mắt (tại bị anh xoa nhìu quá =.,=), Vương Thanh tâm tình rất tốt nói: "Điện thoại cậu đã học được cách dùng, có chuyện gì thì gọi cho tôi. Buổi chiều tài xế sẽ đến đón cậu. Không cho phép chạy loạn, phải về nhà đúng giờ."
Đợi sau khi nghe được một cái đáp án khẳng định của Kiến Vũ, Vương Thanh mới an tâm chuẩn bị rời đi, nhưng mới đi hai bước, lại cảm thấy không ổn, vì vậy lại quay lại: "Nếu có bị ai bắt nạt, cũng không cần phải nhường nhịn, người Vương gia chúng ta cũng không phải tùy ý để cho người khác khi dễ."
Đi ngang qua bên cạnh, quần chúng vây xem cảm thấy thực vô cùng oan ức, Vương nhị thiếu gia ngoại trừ lần trước tại quán bar bị Lý gia thiếu gia đánh nhập viện, còn có ai ngu ngốc mà đi đắc tội cậu ta? Cho dù có quá rảnh rỗi thì cũng không điên đến mức muốn đi làm cái chuyện này.
"Anh trai, anh yên tâm, em sẽ không tùy ý để cho người ta bắt nạt. Nếu là cực kỳ quá đáng, em cũng sẽ động tâm phản kháng." Vương nhị thiếu gia rất là kiêu ngạo trả lời, tuy hiện tại cậu không có nội lực, nhưng là vẫn còn công phu ngoại gia (chiêu thức bên ngoài). Những người này nếu khi dễ cậu, cậu cũng không thèm để ở trong mắt.
Vương Thanh nhìn thân thể nhỏ gầy của Kiến Vũ, thật sự muốn hỏi: nếu như có thể đánh thắng người khác, vậy thì như thế nào lại phải vào bệnh viện? Nhưng là vì lòng tự trọng cao ngạo của em trai nhà mình, anh chỉ dám nhíu mày, cuối cùng cũng không nhắc đến cái sự thật tàn khốc đó.
Đợi cho Vương Thanh rời đi, Kiến Vũ mới ôm sách đi vào phòng học, không đếm xỉa đến các loại ánh mắt rọi tới từ bốn phía, kéo ra chiếc ghế phía trước rồi ngồi xuống, buông sách, cậu có chút khó hiểu nghĩ: tại sao huynh trưởng nhà mình càng ngày càng lải nhải nhiều như vậy? Cậu móc từ trong túi quần ra một cái vật nhỏ mà người ta gọi là điện thoại. Không nghĩ tới thứ này lại có thể làm cho những người cách xa nhau ngàn dặm có thể nói chuyện với nhau, thế giới này, thật sự làm cho người ta cảm thấy tân kỳ.
Lúc Trương giáo sư – giảng viên môn Truyền thống văn học vừa vào cửa, chứng kiến thấy Vương nhị thiếu gia thì... dưới chân run rẩy, cau mày. Nhưng đối với một người đã có thâm niên mấy chục năm dạy học như ông mà nói, mặc kệ phải đối mặt với cái dạng học trò gì, vẫn phải bảo trì phong thái giáo sư của ông.
Sau khi đi đến bục giảng, Trương giáo sư mở ra máy tính, bật phần mềm giáo án, cầm micro: "Các em, chào buổi sáng, tiết học ngày hôm nay tôi sẽ giảng cho mọi người một trong tứ đại tác phẩm nổi tiếng, đó là [ Hồng Lâu Mộng ]. Trong đó kết thúc cuối cùng của "Kim Lăng thập nhị thoa" cũng là chủ đề mà rất nhiều nhà Hồng học (những người nghiên cứu Hồng Lâu Mộng) cảm thấy hứng thú, như vậy hôm nay tôi sẽ nói một chút về mối liên hệ giữa Bảo Thoa cùng Đại Ngọc trong "thập nhị thoa"..." (cái này bạn ko hiểu nên chém bừa =.,=)
Trương giáo sư giảng bài theo phương thức truyền thống, mười phút sau một phần ba số người trong phòng học bắt đầu thất thần. Lúc khóa học trôi qua được một nửa thời gian, đã có người bắt đầu chuồn đi từ cửa sau, có người thì nhắn tin, có người mơ màng, lại có người ngủ gật
Sinh viên ngồi ở hàng phía trước phần lớn vẫn còn chăm chú. Làm cho Trương giáo sư cảm thấy ngoài ý muốn chính là kẻ từ trước đến nay đi học không đến một nửa thời gian sẽ trốn học như Vương nhị thiếu gia lần này lại ngồi rất nghiêm chỉnh, vẻ mặt lắng nghe còn vô cùng chăm chú.
Trương giáo sư lập tức cảm thấy kinh hãi: cái cậu Kiến Vũ này chăm chú nghe giảng bài? Ông cẩn thận nhìn lại thiếu niên ngồi ở hàng phía trước. Tuy mái tóc vàng chói kia đã trở về màu đen nguyên thủy, quần áo nhố nhăng cũng trở nên chỉnh tề, nhưng dù nhìn thế nào, thì người này thực chính là Kiến Vũ. Sinh viên khác ông có thể sẽ không nhận ra, nhưng Kiến Vũ này thì ông không có khả năng không biết.
Trương giáo sư lòng mang theo nghi hoặc lớn, sau khi nói xong một tiết học rồi giao bài tập luận đề, mới bưng chén trà của mình chuẩn bị ra khỏi phòng học. Kết quả, ông còn chưa đi xa, đã thấy Kiến Vũ thẳng tắp đi về phía mình. Trong lòng ông run lên, cái cậu Kiến Vũ này lại muốn làm cái gì?
"Giáo sư, thầy nói cái chết của Đại Ngọc cùng một thủ thư có quan hệ, nếu như Đại Ngọc thật giống như lời tiên đoán mà thủ thư đó đã nói là trầm mình xuống hồ mà chết, như vậy tại sao em xem lại thấy Đại Ngọc là do đốt thơ rồi lệ tận mà chết?" Kiến Vũ lúc còn trong bệnh viện đã xem hết cả bản [ Hồng Lâu Mộng ], cho nên cậu không hiểu tại sao kết thúc trong sách đều đã được ghi rất rõ ràng, lão sư còn nói Đại Ngọc là chết kiểu này?
Trương giáo sư còn đang lo lắng cho trái tim già cả của mình thì đã từ hoảng sợ biến thành kinh ngạc: Vương nhị thiếu gia thậm chí có tinh lực xem hết cả bản [ Hồng Lâu Mộng ]? Chuyện thần kỳ như vậy cũng có thể phát sinh? Như vậy... xế chiều hôm nay không biết ông có nên thử ra phố tìm mua đồ cổ hay không, có khi còn có thể kiếm được một món hàng cực phẩm.
Giáo sư không hổ là giáo sư, vì vậy ông bình tĩnh rút ra một cái thẻ, đưa cho Kiến Vũ: "Không nhìn ra cậu cũng là yêu mến văn học. Như vậy... địa chỉ trang web trên cái danh thiếp này có rất nhiều kết quả nghiên cứu của những học giả nổi tiếng về Hồng Lâu Mộng, cậu nếu có thời gian thì có thể lên xem." Nói xong, ông cảm thấy trái tim nhỏ bé này của mình chắc không thể chịu thêm nổi sự kích thích nào nữa, bèn vội vàng đi xa.
Kiến Vũ không hiểu ra sao nhìn mấy loại chữ trông như con giun trên danh thiếp, đây là cái gì?
Phác Hữu Thiên tựa tiếu phi tiếu (như cười mà không phải cười) đứng ở trong góc nhỏ chứng kiến một màn này, cái tên bại gia tử này lại đi đọc [ Hồng Lâu Mộng ]? Chẳng lẽ tên tiểu tử kia của Lý gia thật sự đem Kiến Vũ đánh cho loạn óc?
Trào phúng cười cười, hắn ra khỏi phòng học. Thực ra hắn lại muốn xem một chút, Kiến Vũ này là thật sự là bị đánh cho hỏng đầu, hay chỉ là một trò vui được an bài bởi Vương gia.
Đi xe thể thao xa hoa đến trường, đùa bỡn tình cảm của thiếu nữ, dùng tiền áp bức người, không tôn trọng giáo viên, nhiễu loạn trật tự trong trường học,... Nếu dùng một thành ngữ để hình dung các loại việc ác của cậu ta, thì phải là "tội lỗi chồng chất".
Kiến Vũ ngồi trong xe, nghe Vương Thanh nói về những sự tích huy hoàng của cậu trước kia. Vương Thanh mỗi khi kể đến một chuyện, mặt của cậu lại đen đi một tầng, đến cuối cùng sắc mặt đã khó coi tới cực điểm.
Vương Thanh nhìn sắc mặt phẫn nộ của Kiến Vũ, có chút vui mừng: có thể cảm thấy phẫn nộ đối với việc làm của chính mình trong quá khứ, có lẽ cuối cùng sẽ có thể đem cái tính tình ác liệt này đảo ngược, bộ dáng biết điều lễ phép hiện tại này mới xứng là em trai của Vương Thanh.
Kiến Vũ thật không ngờ cái nguyên chủ của thân thể này đem tất cả những việc mà cậu chán ghét đều làm hết. Những chuyện này đều là việc đáng bị mọi người khinh thường, tại sao người này lại làm được thản nhiên như vậy? Không biết lấy làm hổ thẹn, lại còn cho là vẻ vang?
Quả nhiên là con nhà địa chủ thì không có được giáo dục tốt. Kiến Vũ mắt nhìn Vương Thanh, nhưng vị huynh trưởng này vẫn là không tồi, chẳng lẽ là vì người cha đối với đứa con cưng này vô cùng sủng ái, nên về sau mới tạo thành nghiệp chướng?
"Anh trai, phụ thân rất tốt với em?" Kiến Vũ hỏi.
Vương Thanh nhớ tới phụ thân nhà mình luôn cưng chiều Kiến Vũ vô điều kiện, sắc mặt không tốt nói: "Cha đối với cậu rất tốt." Nếu không, mình như thế nào phải đi nước ngoài du học, Kiến Vũ lại như thế nào thành cái dạng kia.
Kiến Vũ nhìn thấy cái sắc mặt này của Vương Thanh, trong lòng có chút hiểu, kéo kéo tay anh, chân thành nói: "Anh trai, em sẽ đối tốt với anh."
Vương Thanh giật mình, một lát sau mới vội rút tay mình ra, gầm nhẹ nói: "Cậu ăn của tôi, mặc của tôi, đến tột cùng là ai đối tốt với ai?!" Sau khi nói xong, đem mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe.
Kiến Vũ nhìn nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, làm em trai phụng dưỡng huynh trưởng không phải là theo lý thường nên làm sao: "Anh trai, anh lớn tuổi hơn em, sau này già tự nhiên thân thể sẽ yếu hơn em, hôm nay anh chăm sóc em, về sau em lại chăm sóc anh, không phải nên sao? Huống chi nếu phương diện tiền tài của anh xảy ra vấn đề, em làm em trai đương nhiên sẽ giúp anh."
Vương Thanh sắc mặt lại biến, cuối cùng hít sâu một hơi cố gắng hình thành ngữ điệu: "Kiến Vũ, nếu như tiền tài của tôi xảy ra vấn đề hay phá sản, tiểu tử cậu so với tôi có thể còn thảm hại hơn." Phải tỉnh táo, tiểu tử này mất trí nhớ, không thể chấp nhặt với nó, phải tỉnh táo, phải nhẫn nại!
Kiến Vũ mở trừng hai mắt, thấy sắc mặt Vương Thanh trở nên vô cùng khó coi, tuy không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng là đoán được có lẽ mình đã đụng phải chỗ nhạy cảm của đối phương, vì vậy ngoan ngoãn cúi xuống đầu, im lặng không nói.
Cái không khí này khiến tài xế lái xe phía trước cũng cảm thấy toát mồ hôi. Hắn cố gượng cười, còn muốn đem cửa sổ xe mở ra cho thông thoáng, hành động nhỏ này cũng là cả một nghệ thuật. Nhị thiếu gia hiện tại mặc dù đối với đại thiếu gia không sảo không nháo, nhưng là trình độ làm ra những chuyện ngu ngốc chọc giận đến người ta thì trước kia lại không thể sánh bằng. Bị nhị thiếu gia rủa cho phá sản mà vẫn không thể nổi giận, đại thiếu gia kỳ thật cũng là một người đáng thương a.
Xe hơi đi vào cổng chính của đại học B, bên cạnh đường xe chạy thỉnh thoảng có cả nam lẫn nữ song song đi qua, trên mặt đều mang theo tinh thần phấn chấn vui vẻ. Kiến Vũ nhìn những người này, nhớ tới thời gian mình đã từng ở trong thư viện (cách gọi trường học thời xưa), khóe miệng bất giác giương lên.
Vương Thanh vốn muốn mở miệng nhắc nhở lại chứng kiến cái biểu lộ này của Kiến Vũ nên im lặng thu trở về. Bởi vì trong trường học, cho nên tốc độ xe tương đối chậm, anh có thể thấy rất rõ ràng cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, đây là lần đầu tiên anh tới đại học B, cũng là lần đầu tiên cùng Kiến Vũ đến trường.
Phong cách kiến trúc của đại học B cùng ngôi trường mà anh từng theo học ở nước ngoài có rất nhiều khác biệt, lộ ra sự thanh nhã đặc biệt của Trung Quốc, thoạt nhìn cũng không tồi, anh lại quay sang nhìn Kiến Vũ lần nữa, thấy cậu đang cúi đầu, đôi tay trắng nõn nắm chặt lấy nhau đặt ở trên đầu gối, lộ ra mu bàn tay xinh đẹp.
Vương Thanh khẽ vươn đầu ngón tay, sau đó chậm rãi, chậm rãi tới gần đỉnh đầu Kiến Vũ, vỗ nhè nhẹ: "Không cần phải hồi hộp, sẽ không có việc gì."
"Vâng" Thiếu niên ngẩng đầu, trong đôi mắt hắc bạch phân minh chỉ mang theo một thứ hào quang lấp lánh, đối với anh nở một nụ cười ấm áp... Không biết tại sao, trái tim anh đột nhiên mềm nhũn, một loại cảm giác kỳ quái từ đáy lòng sinh sôi, ngọt ngào và ôn hòa đến kỳ dị.
Đại học B có rất nhiều bãi đỗ xe của tư gia, vì vậy, một chiếc BMW bóng loáng lái vào bãi đỗ xe đã dẫn tới sự chú ý của nhiều ánh mắt. Khi bọn họ chứng kiến người đi xuống xe là Vương nhị thiếu gia thì... đều thu hồi ánh mắt. Cái tên nhị thiếu gia này không phải là bị đánh cho vào bệnh viện rồi sao? Sao sớm như vậy đã trở lại trường? Là bệnh viện nào có loại bác sĩ chuyên nghiệp như vậy, làm cho cái tai họa này lại đi ra làm khổ chúng sinh?
Đang lúc quần chúng vây xem chuẩn bị nhượng bộ lui binh, trong xe lại bước ra một nam nhân anh tuấn ưu nhã. Một số người lập tức nhận ra người này là ai, trong nội tâm nghi hoặc không thôi: nghe đồn Vương nhị thiếu gia cùng với huynh trưởng quan hệ không tốt, nhưng hôm nay lại được thấy cảnh này, chỉ sợ lời đồn kia là thất thiệt.
Sau đó mọi người dùng tốc độ của ốc sên đi về phía trước, nhãn quang vẫn còn dán trên người hai huynh đệ. Khi bọn họ chứng kiến nhị thiếu gia từ trước đến nay luôn kiêu ngạo ương ngạnh lại lộ ra nụ cười ôn hòa đối với anh trai cậu ta thì... cái cằm thiếu chút nữa đã rớt xuống.
Ngồi trong xe ở cách đó không xa, Phác Hữu Thiên quay cửa kính xe xuống, nhìn phía trước một màn huynh hữu đệ cung, khóe miệng nhếch lên một đường cong châm chọc: trình độ đóng kịch của Vương Thanh vẫn thật là tốt, chỉ là từ trước đến nay chỉ biết làm bao cỏ như Kiến Vũ lại cũng biết đóng kịch?
Hắn nhớ đã từng thấy qua một màn Kiến Vũ cãi lộn với Vương Thanh, "huynh hữu đệ cung"? Đối với hai người kia mà nói bất quá chỉ là chuyện nực cười. Hắn cười nhạo ra tiếng, mở cửa xuống xe, không chút do dự đi ra bãi đỗ xe.
Vì lo em trai của mình sợ chết bỏ chạy, Vương Thanh rất là có trách nhiệm đem Kiến Vũ đưa đến cửa phòng học của tiết đầu tiên, sau đó còn kín đáo đưa cho Kiến Vũ thời khóa biểu cùng bản đồ đường đi của trường học, mặt không biểu tình mở miệng: "Không cho phép trốn học."
Kiến Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
"Không cho phép gây chuyện thị phi."
Tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
"Không cho phép bất kính với giáo sư, cũng không thể tùy ý vô lễ với người khác phái."
Gật đầu, không ngừng gật đầu.
Em trai rất phối hợp, anh trai rất hài lòng, xoa xoa cái đầu đã muốn xù lên trước mắt (tại bị anh xoa nhìu quá =.,=), Vương Thanh tâm tình rất tốt nói: "Điện thoại cậu đã học được cách dùng, có chuyện gì thì gọi cho tôi. Buổi chiều tài xế sẽ đến đón cậu. Không cho phép chạy loạn, phải về nhà đúng giờ."
Đợi sau khi nghe được một cái đáp án khẳng định của Kiến Vũ, Vương Thanh mới an tâm chuẩn bị rời đi, nhưng mới đi hai bước, lại cảm thấy không ổn, vì vậy lại quay lại: "Nếu có bị ai bắt nạt, cũng không cần phải nhường nhịn, người Vương gia chúng ta cũng không phải tùy ý để cho người khác khi dễ."
Đi ngang qua bên cạnh, quần chúng vây xem cảm thấy thực vô cùng oan ức, Vương nhị thiếu gia ngoại trừ lần trước tại quán bar bị Lý gia thiếu gia đánh nhập viện, còn có ai ngu ngốc mà đi đắc tội cậu ta? Cho dù có quá rảnh rỗi thì cũng không điên đến mức muốn đi làm cái chuyện này.
"Anh trai, anh yên tâm, em sẽ không tùy ý để cho người ta bắt nạt. Nếu là cực kỳ quá đáng, em cũng sẽ động tâm phản kháng." Vương nhị thiếu gia rất là kiêu ngạo trả lời, tuy hiện tại cậu không có nội lực, nhưng là vẫn còn công phu ngoại gia (chiêu thức bên ngoài). Những người này nếu khi dễ cậu, cậu cũng không thèm để ở trong mắt.
Vương Thanh nhìn thân thể nhỏ gầy của Kiến Vũ, thật sự muốn hỏi: nếu như có thể đánh thắng người khác, vậy thì như thế nào lại phải vào bệnh viện? Nhưng là vì lòng tự trọng cao ngạo của em trai nhà mình, anh chỉ dám nhíu mày, cuối cùng cũng không nhắc đến cái sự thật tàn khốc đó.
Đợi cho Vương Thanh rời đi, Kiến Vũ mới ôm sách đi vào phòng học, không đếm xỉa đến các loại ánh mắt rọi tới từ bốn phía, kéo ra chiếc ghế phía trước rồi ngồi xuống, buông sách, cậu có chút khó hiểu nghĩ: tại sao huynh trưởng nhà mình càng ngày càng lải nhải nhiều như vậy? Cậu móc từ trong túi quần ra một cái vật nhỏ mà người ta gọi là điện thoại. Không nghĩ tới thứ này lại có thể làm cho những người cách xa nhau ngàn dặm có thể nói chuyện với nhau, thế giới này, thật sự làm cho người ta cảm thấy tân kỳ.
Lúc Trương giáo sư – giảng viên môn Truyền thống văn học vừa vào cửa, chứng kiến thấy Vương nhị thiếu gia thì... dưới chân run rẩy, cau mày. Nhưng đối với một người đã có thâm niên mấy chục năm dạy học như ông mà nói, mặc kệ phải đối mặt với cái dạng học trò gì, vẫn phải bảo trì phong thái giáo sư của ông.
Sau khi đi đến bục giảng, Trương giáo sư mở ra máy tính, bật phần mềm giáo án, cầm micro: "Các em, chào buổi sáng, tiết học ngày hôm nay tôi sẽ giảng cho mọi người một trong tứ đại tác phẩm nổi tiếng, đó là [ Hồng Lâu Mộng ]. Trong đó kết thúc cuối cùng của "Kim Lăng thập nhị thoa" cũng là chủ đề mà rất nhiều nhà Hồng học (những người nghiên cứu Hồng Lâu Mộng) cảm thấy hứng thú, như vậy hôm nay tôi sẽ nói một chút về mối liên hệ giữa Bảo Thoa cùng Đại Ngọc trong "thập nhị thoa"..." (cái này bạn ko hiểu nên chém bừa =.,=)
Trương giáo sư giảng bài theo phương thức truyền thống, mười phút sau một phần ba số người trong phòng học bắt đầu thất thần. Lúc khóa học trôi qua được một nửa thời gian, đã có người bắt đầu chuồn đi từ cửa sau, có người thì nhắn tin, có người mơ màng, lại có người ngủ gật
Sinh viên ngồi ở hàng phía trước phần lớn vẫn còn chăm chú. Làm cho Trương giáo sư cảm thấy ngoài ý muốn chính là kẻ từ trước đến nay đi học không đến một nửa thời gian sẽ trốn học như Vương nhị thiếu gia lần này lại ngồi rất nghiêm chỉnh, vẻ mặt lắng nghe còn vô cùng chăm chú.
Trương giáo sư lập tức cảm thấy kinh hãi: cái cậu Kiến Vũ này chăm chú nghe giảng bài? Ông cẩn thận nhìn lại thiếu niên ngồi ở hàng phía trước. Tuy mái tóc vàng chói kia đã trở về màu đen nguyên thủy, quần áo nhố nhăng cũng trở nên chỉnh tề, nhưng dù nhìn thế nào, thì người này thực chính là Kiến Vũ. Sinh viên khác ông có thể sẽ không nhận ra, nhưng Kiến Vũ này thì ông không có khả năng không biết.
Trương giáo sư lòng mang theo nghi hoặc lớn, sau khi nói xong một tiết học rồi giao bài tập luận đề, mới bưng chén trà của mình chuẩn bị ra khỏi phòng học. Kết quả, ông còn chưa đi xa, đã thấy Kiến Vũ thẳng tắp đi về phía mình. Trong lòng ông run lên, cái cậu Kiến Vũ này lại muốn làm cái gì?
"Giáo sư, thầy nói cái chết của Đại Ngọc cùng một thủ thư có quan hệ, nếu như Đại Ngọc thật giống như lời tiên đoán mà thủ thư đó đã nói là trầm mình xuống hồ mà chết, như vậy tại sao em xem lại thấy Đại Ngọc là do đốt thơ rồi lệ tận mà chết?" Kiến Vũ lúc còn trong bệnh viện đã xem hết cả bản [ Hồng Lâu Mộng ], cho nên cậu không hiểu tại sao kết thúc trong sách đều đã được ghi rất rõ ràng, lão sư còn nói Đại Ngọc là chết kiểu này?
Trương giáo sư còn đang lo lắng cho trái tim già cả của mình thì đã từ hoảng sợ biến thành kinh ngạc: Vương nhị thiếu gia thậm chí có tinh lực xem hết cả bản [ Hồng Lâu Mộng ]? Chuyện thần kỳ như vậy cũng có thể phát sinh? Như vậy... xế chiều hôm nay không biết ông có nên thử ra phố tìm mua đồ cổ hay không, có khi còn có thể kiếm được một món hàng cực phẩm.
Giáo sư không hổ là giáo sư, vì vậy ông bình tĩnh rút ra một cái thẻ, đưa cho Kiến Vũ: "Không nhìn ra cậu cũng là yêu mến văn học. Như vậy... địa chỉ trang web trên cái danh thiếp này có rất nhiều kết quả nghiên cứu của những học giả nổi tiếng về Hồng Lâu Mộng, cậu nếu có thời gian thì có thể lên xem." Nói xong, ông cảm thấy trái tim nhỏ bé này của mình chắc không thể chịu thêm nổi sự kích thích nào nữa, bèn vội vàng đi xa.
Kiến Vũ không hiểu ra sao nhìn mấy loại chữ trông như con giun trên danh thiếp, đây là cái gì?
Phác Hữu Thiên tựa tiếu phi tiếu (như cười mà không phải cười) đứng ở trong góc nhỏ chứng kiến một màn này, cái tên bại gia tử này lại đi đọc [ Hồng Lâu Mộng ]? Chẳng lẽ tên tiểu tử kia của Lý gia thật sự đem Kiến Vũ đánh cho loạn óc?
Trào phúng cười cười, hắn ra khỏi phòng học. Thực ra hắn lại muốn xem một chút, Kiến Vũ này là thật sự là bị đánh cho hỏng đầu, hay chỉ là một trò vui được an bài bởi Vương gia.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh