Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Chương 89
“Xuân Hỉ, Tam tỷ của ta rốt cuộc như thế nào rồi?! Ngươi nhanh lên nói cho ta biết!…." Mộ Dung Tuyết cơ hồ điên mất, đại tỷ lần đầu tiên bi ai và phẫn nộ như thế, chỉ trích nàng như thế, rốt cuộc Mộ Dung Phong xảy ra chuyện gì? Vì cái gì nàng sau khi rời khỏi đây cũng không có trở về?
“Tam tiểu thư…nàng…nàng…nàng đã xảy ra chuyện." Xuân Hỉ thanh âm nghẹn ngào ở cổ họng, không biết giải thích như thế nào, “Là, là Lưu phi nương nương đâm bị thương ngựa, không, là, là Nhị thái tử bắt cóc Tứ thái tử phi, sau đó, sau đó, con ngựa kia, kéo theo Tứ thái tử phi, không biết đi nơi nào, đã phái người đi tìm,….nương nương! Nương nương! Người đâu!…."
Mộ Dung Tuyết chỉ cảm thấy một hơi chặn ở ngực, nói không nên lời cảm giác bị đè nén cùng khó chịu, nhìn Xuân Hỉ, cũng muốn hỏi rõ, nhưng vừa mở miệng, một ngụm máu tươi văng lên mặt Xuân Hỉ, ánh mắt nhắm lại, ngất đi.
Ba ngày sau.
Yên Ngọc bưng cơm tiến vào, nhìn Tư Mã Nhuệ, không dám mở miệng, đem cơm đặt lên bàn, Tư Mã Nhuệ đã ngồi như vậy ba ngày, cứ như vậy ngồi, nhìn chữ trên giấy ngẩn người.
“Yên Ngọc, có phải hay không trong nước trà có gì đó khác?" Tư Mã Nhuệ lạnh lùng hỏi, ngữ khí đến còn là bình tĩnh.
Yên Ngọc bất an nhìn Tư Mã Nhuệ, Thái Hậu cùng Hoàng hậu dặn nàng ở trong nước trà của Tư Mã Nhuệ hạ “độc", lúc bắt đầu, Tư Mã Nhuệ đại khái là vì đắm chìm trong bi ai cũng không có để ý biến hóa trên thân thể chính mình, nhưng là, dược của Lệ phi khiến cho hắn không thể đứng thẳng hoặc đi lại trong thời gian dài, chỉ có thể ngồi, một thời gian sau, hắn đương nhiên phát hiện.
“Tứ thái tử, nô tỳ, nô tỳ…." Yên Ngọc ấp a ấp úng, không biết giải thích như thế nào.
Tư Mã Nhuệ khe khẽ thở dài, khoát tay áo, mệt mỏi nói: “Thôi, ngươi tự nhiên là không có gan này, thuốc này tà môn như thế, hẳn là thuốc của Ô Mông quốc, trừ bỏ Lệ phi không ai có loại thuốc tà môn giống như thuốc này, sợ là chủ ý của tổ mẫu. Đi xuống đi."
Tư Mã Nhuệ thế nhưng không phản kháng, đối với cơm trước mặt máy móc ăn, một ngụm lại một ngụm cứng rắn xuống nuốt, Yên Ngọc nhìn xem mà lòng chua xót, chỉ có thể chạy ra bên ngoài rơi lệ.
Từ sau khi Mộ Dung Phong xảy ra chuyện, Xuân Liễu cũng không có nói qua một câu, chính là một người lặng lẽ rơi lệ, trốn tránh mọi người, một lần lại một lần quét tước phòng của Mộ Dung Phong, tới khi mặt đất đều chiếu ra bóng người, trên bàn giống như phô ra một tầng ngọc, đệm chăn cũng quen từng nếp gấp. Cuối cùng, không còn chuyện gì làm, liền một mình trốn đến một nơi không có người cắn môi khóc. Khóc đến mức Yên Ngọc không dám nghĩ cũng không dám nhìn, chỉ sợ nhìn cũng khóc theo.
Còn có Tứ thái tử, liền ngày ngày ngồi, đối với gì đó Tứ thái tử phi lưu lại mà ngẩn người, bất động, không nói một lời.
Lệ phi đến xem một lần khóc một lần, chạy đi tìm Thái Hậu, khóc nói: “Thái hậu nương nương, người tha cho Lệ phi đi, Lệ phi thực không nghĩ tiếp tục dùng dược với Tứ thái tử, hắn, nhìn bộ dáng hắn, trong lòng Lệ phi thật sự rất khó chịu, người…."
Thái Hậu cắn răng, khóc nói: “Lệ phi, khổ sở mấy cũng phải dùng, không thể không dùng, lấy tính cách của Nhuệ nhi, nếu hắn được tự do, chỉ sợ là chúng ta sẽ không còn được gặp lại hắn, nay Phong nhi đã sinh tử không rõ như vậy, ta không thể để Nhuệ nhi cũng như thế."
Lệ phi thật muốn nghiền nát Lưu phi, như thế nào có thể ngoan độc như thế, như thế nào có thể chấm dứt tính mạng của Mộ Dung Phong như vậy.
Con ngựa chạy như điên như vậy, từ trong hoàng cung Noãn Ngọc các thoát ra, dọc theo đường thẳng hướng đi ra ngoài, theo một đường bỏ chạy. Con ngựa bị đau cứ như vậy một đường lao ra hoàng cung, vừa vặn lúc này cổng đại môn của hoàng cung có thị vệ trực đêm, cho nên đại môn chưa kịp đóng, con ngựa kia liền một đường chạy vội mà ra, thẳng đến ngoài hoàng cung mấy chục dặm chỗ có vách núi đen, sau đó một đầu vọt đi xuống, lọt vào trong dòng nước sông mãnh liệt, nháy mắt đã không có dấu vết.
Tình hình như thế, cứu như thế nào? Làm sao còn có hy vọng còn sống? Sợ là chết cũng không thấy thi thể!
Thái Hậu sau đó liền cho niêm phong Noãn Ngọc các, Lệ phi cùng Tuyết phi tất cả đều đưa đi Hòa Dương cung của Lưu phi.
Hạ lệnh, từ nay về sau, Noãn Ngọc các này, trừ phi Mộ Dung Phong trở về, không thể cho người ta bước vào nửa bước. Chỉ chừa lại một hai thái giám luôn luôn quét dọn sạch sẽ.
Toàn bộ hoàng cung lâm vào trong một bầu không khí bi thương không nói nên lời.
Thái Hậu ốm đau ở trên giường, lười tiếp khách, lại cố tình vào những ngày này, có người đến thăm, đúng lúc Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu cũng tiến đến vấn an Thái Hậu, người tới, một thân ung dung, trang phục đẹp đẽ quý giá, bộ dáng cùng Hoàng Thượng có vài phần tương tự, chính là càng nhiều thêm một chút ngạo mạn.
“Ôi, thật nhiều chuyện, không phải chỉ là đã chết một cái thái tử phi thôi sao, vậy mà ưu thương thành cái dạng này sao? Đến, Uyển Lộ, tham kiến Thái Hậu nương nương đương triều, tỷ muội tốt của bà ngoại con." Người tới không khách khí nói, ngữ khí nghe khiến người ta cực kỳ không thoải mái.
Một nữ tử tuổi còn trẻ, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, một đôi mắt hạnh thật to, lộ ra dã tính cùng không phục, mi nồng đậm, sống mũi thẳng, môi hồng hồng. Hướng về phía Thái Hậu thi lễ, ngữ khí ôn nhu hòa hoãn nói: “Uyển Lộ tham kiến Thái Hậu nương nương."
Thái Hậu lười biếng nói: “Đây là?"
“Đây là cháu gái nhỏ tuổi nhất của ta, Mạnh Uyển Lộ, nay tuổi vừa hai mươi." Người tới cười hì hì nói, “Có phải hay không bộ dạng rất giống ta khi còn trẻ?"
“Có vài phần, nhất là vẻ mặt thần thái." Thái Hậu thản nhiên nói, “Đã gả cho người ta chưa?"
“Còn không có chọn được người thích hợp." Người tới lạnh lùng nói, “Nghe nói ngài không thoải mái, ta hôm nay lại đây nhìn một cái, cái kia cháu ngoại trai của ta như thế nào không chịu nổi như thế, vì một cái nữ nhân thế nhưng suy sút thành bộ dáng kia, ta vừa mới đi qua xem, thật sự là làm cho người ta cáu giận!"
Thái Hậu thản nhiên nói: “Nhuệ nhi đã là người trưởng thành, hắn phải như thế nào, ta làm sao làm chủ được, tùy hắn đi thôi. Phong nhi nay sinh tử không rõ, không chỉ có hắn lo lắng khổ sở, ta cũng vậy, trong lòng không bỏ xuống được, đã nhiều ngày cảm xúc và thân thể cũng không được tốt, nếu như không có việc gì, liền lui đi… hoàng nhi, cùng tỷ tỷ của con tán gẫu vài câu, ta cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Đều lui đi."
Hoàng Thượng một bên mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ đệ chúng ta hai người đi nơi khác nói chuyện đi, mẫu hậu không được thoải mái, đừng quấy rầy người. Tỷ tỷ đi xem Nhuệ nhi, có từng cùng hắn nói chuyện?"
Người tới thở phì phì nói: “Nói chuyện? Ta chỉ là thấy một cái bóng dáng của hắn, hắn căn bản là không nhìn ta liếc mắt một cái, cả người tựa như cái ngốc tử, ngơ ngác ngồi, tức giận đến ta hận không thể một cái tát đánh tỉnh hắn!"
“Đúng vậy," Hoàng Thượng phía trước dẫn đường, rời đi Tường Phúc cung, quay đầu thấy trong mắt mẫu thân là không kiên nhẫn cùng khinh thường, tỷ tỷ này đến không được hoàng cung hoan nghênh, nguyên bản là một người không được phép lại bước vào hoàng cung nửa bước, nhưng là, ai đối với nàng cũng không có biện pháp, nàng muốn đến sẽ đến, muốn đi phải đi, hoàn toàn không thay đổi tính tình lúc trước khi rời hoàng cung, năm ấy, phụ thân của chính mình cũng đối với nàng không có cách nào, nên có thể mang nàng rời đi không quấy rầy mẫu hậu là chuyện quan trọng nhất.
“Tam tiểu thư…nàng…nàng…nàng đã xảy ra chuyện." Xuân Hỉ thanh âm nghẹn ngào ở cổ họng, không biết giải thích như thế nào, “Là, là Lưu phi nương nương đâm bị thương ngựa, không, là, là Nhị thái tử bắt cóc Tứ thái tử phi, sau đó, sau đó, con ngựa kia, kéo theo Tứ thái tử phi, không biết đi nơi nào, đã phái người đi tìm,….nương nương! Nương nương! Người đâu!…."
Mộ Dung Tuyết chỉ cảm thấy một hơi chặn ở ngực, nói không nên lời cảm giác bị đè nén cùng khó chịu, nhìn Xuân Hỉ, cũng muốn hỏi rõ, nhưng vừa mở miệng, một ngụm máu tươi văng lên mặt Xuân Hỉ, ánh mắt nhắm lại, ngất đi.
Ba ngày sau.
Yên Ngọc bưng cơm tiến vào, nhìn Tư Mã Nhuệ, không dám mở miệng, đem cơm đặt lên bàn, Tư Mã Nhuệ đã ngồi như vậy ba ngày, cứ như vậy ngồi, nhìn chữ trên giấy ngẩn người.
“Yên Ngọc, có phải hay không trong nước trà có gì đó khác?" Tư Mã Nhuệ lạnh lùng hỏi, ngữ khí đến còn là bình tĩnh.
Yên Ngọc bất an nhìn Tư Mã Nhuệ, Thái Hậu cùng Hoàng hậu dặn nàng ở trong nước trà của Tư Mã Nhuệ hạ “độc", lúc bắt đầu, Tư Mã Nhuệ đại khái là vì đắm chìm trong bi ai cũng không có để ý biến hóa trên thân thể chính mình, nhưng là, dược của Lệ phi khiến cho hắn không thể đứng thẳng hoặc đi lại trong thời gian dài, chỉ có thể ngồi, một thời gian sau, hắn đương nhiên phát hiện.
“Tứ thái tử, nô tỳ, nô tỳ…." Yên Ngọc ấp a ấp úng, không biết giải thích như thế nào.
Tư Mã Nhuệ khe khẽ thở dài, khoát tay áo, mệt mỏi nói: “Thôi, ngươi tự nhiên là không có gan này, thuốc này tà môn như thế, hẳn là thuốc của Ô Mông quốc, trừ bỏ Lệ phi không ai có loại thuốc tà môn giống như thuốc này, sợ là chủ ý của tổ mẫu. Đi xuống đi."
Tư Mã Nhuệ thế nhưng không phản kháng, đối với cơm trước mặt máy móc ăn, một ngụm lại một ngụm cứng rắn xuống nuốt, Yên Ngọc nhìn xem mà lòng chua xót, chỉ có thể chạy ra bên ngoài rơi lệ.
Từ sau khi Mộ Dung Phong xảy ra chuyện, Xuân Liễu cũng không có nói qua một câu, chính là một người lặng lẽ rơi lệ, trốn tránh mọi người, một lần lại một lần quét tước phòng của Mộ Dung Phong, tới khi mặt đất đều chiếu ra bóng người, trên bàn giống như phô ra một tầng ngọc, đệm chăn cũng quen từng nếp gấp. Cuối cùng, không còn chuyện gì làm, liền một mình trốn đến một nơi không có người cắn môi khóc. Khóc đến mức Yên Ngọc không dám nghĩ cũng không dám nhìn, chỉ sợ nhìn cũng khóc theo.
Còn có Tứ thái tử, liền ngày ngày ngồi, đối với gì đó Tứ thái tử phi lưu lại mà ngẩn người, bất động, không nói một lời.
Lệ phi đến xem một lần khóc một lần, chạy đi tìm Thái Hậu, khóc nói: “Thái hậu nương nương, người tha cho Lệ phi đi, Lệ phi thực không nghĩ tiếp tục dùng dược với Tứ thái tử, hắn, nhìn bộ dáng hắn, trong lòng Lệ phi thật sự rất khó chịu, người…."
Thái Hậu cắn răng, khóc nói: “Lệ phi, khổ sở mấy cũng phải dùng, không thể không dùng, lấy tính cách của Nhuệ nhi, nếu hắn được tự do, chỉ sợ là chúng ta sẽ không còn được gặp lại hắn, nay Phong nhi đã sinh tử không rõ như vậy, ta không thể để Nhuệ nhi cũng như thế."
Lệ phi thật muốn nghiền nát Lưu phi, như thế nào có thể ngoan độc như thế, như thế nào có thể chấm dứt tính mạng của Mộ Dung Phong như vậy.
Con ngựa chạy như điên như vậy, từ trong hoàng cung Noãn Ngọc các thoát ra, dọc theo đường thẳng hướng đi ra ngoài, theo một đường bỏ chạy. Con ngựa bị đau cứ như vậy một đường lao ra hoàng cung, vừa vặn lúc này cổng đại môn của hoàng cung có thị vệ trực đêm, cho nên đại môn chưa kịp đóng, con ngựa kia liền một đường chạy vội mà ra, thẳng đến ngoài hoàng cung mấy chục dặm chỗ có vách núi đen, sau đó một đầu vọt đi xuống, lọt vào trong dòng nước sông mãnh liệt, nháy mắt đã không có dấu vết.
Tình hình như thế, cứu như thế nào? Làm sao còn có hy vọng còn sống? Sợ là chết cũng không thấy thi thể!
Thái Hậu sau đó liền cho niêm phong Noãn Ngọc các, Lệ phi cùng Tuyết phi tất cả đều đưa đi Hòa Dương cung của Lưu phi.
Hạ lệnh, từ nay về sau, Noãn Ngọc các này, trừ phi Mộ Dung Phong trở về, không thể cho người ta bước vào nửa bước. Chỉ chừa lại một hai thái giám luôn luôn quét dọn sạch sẽ.
Toàn bộ hoàng cung lâm vào trong một bầu không khí bi thương không nói nên lời.
Thái Hậu ốm đau ở trên giường, lười tiếp khách, lại cố tình vào những ngày này, có người đến thăm, đúng lúc Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu cũng tiến đến vấn an Thái Hậu, người tới, một thân ung dung, trang phục đẹp đẽ quý giá, bộ dáng cùng Hoàng Thượng có vài phần tương tự, chính là càng nhiều thêm một chút ngạo mạn.
“Ôi, thật nhiều chuyện, không phải chỉ là đã chết một cái thái tử phi thôi sao, vậy mà ưu thương thành cái dạng này sao? Đến, Uyển Lộ, tham kiến Thái Hậu nương nương đương triều, tỷ muội tốt của bà ngoại con." Người tới không khách khí nói, ngữ khí nghe khiến người ta cực kỳ không thoải mái.
Một nữ tử tuổi còn trẻ, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, một đôi mắt hạnh thật to, lộ ra dã tính cùng không phục, mi nồng đậm, sống mũi thẳng, môi hồng hồng. Hướng về phía Thái Hậu thi lễ, ngữ khí ôn nhu hòa hoãn nói: “Uyển Lộ tham kiến Thái Hậu nương nương."
Thái Hậu lười biếng nói: “Đây là?"
“Đây là cháu gái nhỏ tuổi nhất của ta, Mạnh Uyển Lộ, nay tuổi vừa hai mươi." Người tới cười hì hì nói, “Có phải hay không bộ dạng rất giống ta khi còn trẻ?"
“Có vài phần, nhất là vẻ mặt thần thái." Thái Hậu thản nhiên nói, “Đã gả cho người ta chưa?"
“Còn không có chọn được người thích hợp." Người tới lạnh lùng nói, “Nghe nói ngài không thoải mái, ta hôm nay lại đây nhìn một cái, cái kia cháu ngoại trai của ta như thế nào không chịu nổi như thế, vì một cái nữ nhân thế nhưng suy sút thành bộ dáng kia, ta vừa mới đi qua xem, thật sự là làm cho người ta cáu giận!"
Thái Hậu thản nhiên nói: “Nhuệ nhi đã là người trưởng thành, hắn phải như thế nào, ta làm sao làm chủ được, tùy hắn đi thôi. Phong nhi nay sinh tử không rõ, không chỉ có hắn lo lắng khổ sở, ta cũng vậy, trong lòng không bỏ xuống được, đã nhiều ngày cảm xúc và thân thể cũng không được tốt, nếu như không có việc gì, liền lui đi… hoàng nhi, cùng tỷ tỷ của con tán gẫu vài câu, ta cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Đều lui đi."
Hoàng Thượng một bên mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ đệ chúng ta hai người đi nơi khác nói chuyện đi, mẫu hậu không được thoải mái, đừng quấy rầy người. Tỷ tỷ đi xem Nhuệ nhi, có từng cùng hắn nói chuyện?"
Người tới thở phì phì nói: “Nói chuyện? Ta chỉ là thấy một cái bóng dáng của hắn, hắn căn bản là không nhìn ta liếc mắt một cái, cả người tựa như cái ngốc tử, ngơ ngác ngồi, tức giận đến ta hận không thể một cái tát đánh tỉnh hắn!"
“Đúng vậy," Hoàng Thượng phía trước dẫn đường, rời đi Tường Phúc cung, quay đầu thấy trong mắt mẫu thân là không kiên nhẫn cùng khinh thường, tỷ tỷ này đến không được hoàng cung hoan nghênh, nguyên bản là một người không được phép lại bước vào hoàng cung nửa bước, nhưng là, ai đối với nàng cũng không có biện pháp, nàng muốn đến sẽ đến, muốn đi phải đi, hoàn toàn không thay đổi tính tình lúc trước khi rời hoàng cung, năm ấy, phụ thân của chính mình cũng đối với nàng không có cách nào, nên có thể mang nàng rời đi không quấy rầy mẫu hậu là chuyện quan trọng nhất.
Tác giả :
Thu Vũ Dạ Hàn