Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Chương 77: 77
Hồng Ngọc nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên, trong lòng nhảy lên một chút, nữ tử này, là cố ý hay vẫn là vô tâm? Nhưng xem biểu tình của Mộ Dung Thiên, hẳn là không biết chuyện xưa của chính mình cùng Tư Mã Triết, năm đó Thái Hậu là nhanh đao trảm loạn, trong triều từng có nghe đồn nói Hồng Ngọc nguyên bản là muốn gả cho Tư Mã Triết, nhưng lại gả cho Tư Mã Cường. Nhưng là Thái Hậu đã che miệng, cơ hồ vốn không có người biết, huống chi năm đó xem nàng là thân phận thứ xuất, Thái Hậu cũng không phải quá vẹn toàn ý để cho nàng làm phi tử của Tư Mã Triết.
“Cám ơn đại tẩu quan tâm." Hồng Ngọc suy yếu nói, biểu tình thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.
Mộ Dung Thiên thở dài, “Như thế nào lại thành ra như vậy? Bất quá là cắt qua một chút, lại biến thành bộ dáng như thế. Chính là nghe Thái y nói, Hồng Ngọc bị một cái nha đầu của Lệ phi nương nương làm bị thương mu bàn tay, sao lại thành ra bộ dáng này?"
Tư Mã Cường thở dài, không biết nói cái gì mới tốt. Là nha đầu của Lệ phi cắt qua, cũng chỉ là một cái vết thương nho nhỏ, nay biến thành cái dạng này, tựa hồ có điểm quá mức yếu ớt.
“Có thể là nàng đi đường mệt nhọc, không có nghỉ ngơi tốt, nay thân mình suy yếu một chút nên mới như vậy." Tư Mã Cường khách khí nói, đối diện với vị đại tẩu này, hắn còn có ít nhất tôn trọng, Mộ Dung Thiên không phải một người nhiều chuyện, vẫn có danh tiếng không sai.
Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng gật gật đầu, ôn hòa nói: “Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt, không hiểu được nguyên nhân ra sao, đã thỉnh Thái y xem kỹ chưa?"
“Đã xem qua, Thái y đã cho dược, dặn nàng hảo hảo nghỉ ngơi, qua mấy ngày nữa sẽ thuyên giảm, một hai ngày nữa, chúng ta sẽ hồi biên quan, chỗ đó cách Ô Mông quốc rất gần, dược liệu của Ô Mông quốc nổi danh, hẳn là có thể tìm được nguyên nhân bệnh, hảo hảo trị liệu." Tư Mã Cường nhìn thoáng qua Hồng Ngọc nằm ở trên giường, vẻ mặt thống khổ, trong miệng nói.
“Như vậy cũng tốt." Mộ Dung Thiên gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói, “Đệ vừa nói lời này, ta là nhớ đến một người, đệ không phải nói là do nha đầu của Lệ phi nương nương không cẩn thận làm bị thương sao, Lệ phi nương nương vốn là công chúa Ô Mông quốc, trong tay nàng hẳn là có giải dược thích hợp, không bằng thỉnh nàng lại đây nhìn xem?"
“Nàng đã cho cái nha đầu kia tới, gọi là Tiểu Ngũ, vừa mới đi rồi, thoa chút thuốc, Hồng Ngọc nói, dùng thuốc, đau đớn liền giảm một chút." Tư Mã Cường hơi hơi cắn môi dưới, nhẹ giọng nói.
Mộ Dung Thiên gật gật đầu, nói: “Như thế rất tốt, Lệ phi nương nương này cùng đệ nguyên là chỗ quen biết trước đây, nàng làm vậy khẳng định là có dụng tâm muốn giúp, chỉ cần Hồng Ngọc muội muội có thể đau đớn giảm đi một ít, có một số việc tất nhiên không thể để ý đi, nàng dù sao cũng là phi tử của phụ hoàng, tùy hứng cũng là nên mặc kệ nàng đi thôi."
Tư Mã Cường không nói gì gật gật đầu.
Đến buổi tối, Tư Mã Nhuệ cùng Mộ Dung Phong đang ngồi nói chuyện, Yên Ngọc từ bên ngoài vội vàng chạy tiến vào, vội vàng nói: “Tứ thái tử phi, Tuyết phi nương nương đã xảy ra chuyện!"
Mộ Dung Tuyết?! Nàng có thể xảy ra chuyện gì? Mộ Dung Phong hoảng sợ, trong hoàng cung chẳng lẽ không có ngày nào sống yên ổn sao? “Nàng xảy ra chuyện gì?"
“Xuân Hỉ…..à, chính là Thụy Hỉ, cùng Thụy Thân vương trùng một chữ, nên đã sửa lại tên là Xuân Hỉ, nàng nói, Tuyết phi nương nương đột nhiên hạ thân đổ máu không ngừng, Thái y nói, nói là Tuyết phi nương nương sảy thai!" Yên Ngọc một hơi nói xong.
Mộ Dung Phong nửa ngày không có phản ứng, Mộ Dung Tuyết, mới mười lăm tuổi, thế nhưng lại mang thai?! Còn có thể sảy thai?! Trời, người cổ đại khó trách không sống lâu được, sở hữu chuyện tình đều đã muốn trước tiên, đương nhiên sống lâu cũng sẽ trước tiên.
Nàng quay đầu nhìn về phía Tư Mã Nhuệ, tức giận nói: “Đều là phụ vương kia của chàng làm chuyện tốt, Mộ Dung Tuyết mới mười lăm tuổi, theo đạo lý mà nói, coi như là một cô gái vị thành niên, thế nhưng lại mang thai, còn có thể sảy thai, quả thực, quả thực là…..đáng giận!"
Tư Mã Nhuệ không hé răng, nói cái gì được đây? Mộ Dung Phong nói toàn là sự thật.
Đi tới Tuyết uyển, Mộ Dung Thiên đã ở đó, trên mặt đầy nước mắt, ngồi ở đại sảnh, Mộ Dung Phong bước nhanh đi vào nội thất, Mộ Dung Tuyết nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, không hề có huyết sắc. “Hoàng Thượng đâu? Vì cái gì Hoàng Thượng không ở đây?"
“Hoàng Thượng ở chỗ Lưu phi nương nương, Lưu phi nương nương hôm nay không thoải mái, Hoàng Thượng đi xem." Xuân Hỉ nhỏ giọng nói, nghiêng đầu xem, một hàng lệ từ khóe mắt Mộ Dung Tuyết chảy ra, lẳng lặng dừng ở trên gối, dọa Xuân Hỉ im miệng.
“Lưu phi không thoải mái?! Hoàng Thượng muốn đi xem, vậy Mộ Dung Tuyết đã muốn nửa cái mạng cũng không còn, hắn sẽ không đi xem sao, sự tình là hắn làm, không có hắn, Mộ Dung Tuyết có thể mang thai sao, có thể sảy thai sao? Hắn có thể làm không thể chịu sao?" Mộ Dung Phong trong lòng có lửa, thốt ra. Nàng cùng Mộ Dung Tuyết mặc dù không phải tỷ muội thân sinh, nhưng lại ở Đại Hưng vương triều có xưng hô thân sinh tỷ muội, như thế nào có thể, như thế nào có thể cho phép người khác đối xử với nàng như vậy!
Lời của nàng đáng sợ tới mức Xuân Hỉ một tiếng không dám nói, chính là cúi đầu, cùng Mộ Dung Tuyết rơi lệ.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đang tốt vì cái gì lại sảy thai?" Tư Mã Nhuệ ở một bên mở miệng hỏi, so với Mộ Dung Phong, hắn giờ phút này tương đối bình tĩnh, dù sao Mộ Dung Tuyết cùng hắn lúc này chính là hai người không hề liên quan, “Nếu là các ngươi làm nô tài bất cẩn, sợ là ngay cả mạng để bồi thường cũng không đủ. Rốt cuộc là ai làm? Phụ vương vì cái gì không ở đây?"
Xuân Hỉ không biết nói như thế nào, vụng trộm nhìn Mộ Dung Tuyết đang nằm ở trên giường, nhẹ nhàng thanh âm, sợ hãi nói: “Xuân Hỉ cũng không biết, chỉ biết là Tuyết phi nương nương, từ lúc ở chỗ Lưu phi nương nương trở về liền như vậy."
Tư Mã Nhuệ nhướng mày, “Cái gì mà từ chỗ Lưu phi trở về liền như vậy? Nàng vì cái gì lại đi đến chỗ Lưu phi?"
“Là Hoàng Thượng bảo nàng đi." Mộ Dung Thiên từ bên ngoài đi đến, thanh âm trống trơn, “Hoàng Thượng đã nhiều ngày luôn luôn ở tại Tuyết uyển này, hôm nay, đột nhiên người của Lưu phi nương nương bên kia lại đây nói, Lưu phi nương nương có thai, Hoàng Thượng vừa nghe thật cao hứng, nói trong hoàng cung đã nhiều ngày không có việc vui như vậy, bảo Tiểu Tuyết cùng hắn đi qua nhìn xem, cũng tốt làm cho Tiểu Tuyết dính chút không khí vui mừng, cũng có thể sớm mang long thai. Ai ngờ đến đó, Tiểu Tuyết lỡ tay đẩy ngã Lưu phi, Lưu phi ngã sấp xuống, được đỡ vào phòng trong, sau khi Thái y chẩn trì nói, Lưu phi sảy thai, chảy rất nhiều máu, Lưu phi lập tức khóc chết đi sống lại, nói thẳng Tiểu Tuyết là cố ý. Hoàng Thượng vừa nghe giận dữ, đánh một cái tát vào mặt Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết trượt chân từ bậc thang ngã xuống dưới, Hoàng Thượng chỉ để ý chính mình đã vào xem Lưu phi, Tiểu Tuyết liền đã biết phận đi một mình trở về, sau khi trở về, liền cứ bộ dáng như vậy."
“Hắn không phải vẫn đều sủng hạnh Tiểu Tuyết sao? Như thế nào lại đối với Tiểu Tuyết động thủ?" Mộ Dung Phong có chút không thể tin được, mấy ngày nay, Hoàng Thượng không phải vẫn đều ở Tuyết uyển này sao?
Mộ Dung Thiên lạnh lùng cười, “Dù cho ăn món ngon gì đó cũng có lúc chán, ngày ngày cùng một chỗ, khó tránh khỏi sinh lòng phiền chán. Muội thực nghĩ Hoàng Thượng là người chung tình? Huống chi Lưu phi kia vốn là một người tự tiện mị tình, nhất là ở chỗ con trai của nàng chính là thừa thãi dược liệu Ô Mông quốc, có loại dược gì mà không chiếm được? Nếu không, bằng năng lực của bà ta vì cái gì có thể đứng trong tam cung chi nhất? Bà ta như thế nào có thể khiến cho Hoàng Thượng không sủng người khác?"
Tư Mã Nhuệ nhíu nhíu mày, hỏi: “Tuyết phi là như thế nào đẩy ngã Lưu phi? Mộ Dung Tuyết cũng không phải là một người nhiều chuyện, như thế nào lại sinh ra chuyện như thế?"
Xuân Hỉ cúi đầu không nói.
“Cám ơn đại tẩu quan tâm." Hồng Ngọc suy yếu nói, biểu tình thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.
Mộ Dung Thiên thở dài, “Như thế nào lại thành ra như vậy? Bất quá là cắt qua một chút, lại biến thành bộ dáng như thế. Chính là nghe Thái y nói, Hồng Ngọc bị một cái nha đầu của Lệ phi nương nương làm bị thương mu bàn tay, sao lại thành ra bộ dáng này?"
Tư Mã Cường thở dài, không biết nói cái gì mới tốt. Là nha đầu của Lệ phi cắt qua, cũng chỉ là một cái vết thương nho nhỏ, nay biến thành cái dạng này, tựa hồ có điểm quá mức yếu ớt.
“Có thể là nàng đi đường mệt nhọc, không có nghỉ ngơi tốt, nay thân mình suy yếu một chút nên mới như vậy." Tư Mã Cường khách khí nói, đối diện với vị đại tẩu này, hắn còn có ít nhất tôn trọng, Mộ Dung Thiên không phải một người nhiều chuyện, vẫn có danh tiếng không sai.
Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng gật gật đầu, ôn hòa nói: “Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt, không hiểu được nguyên nhân ra sao, đã thỉnh Thái y xem kỹ chưa?"
“Đã xem qua, Thái y đã cho dược, dặn nàng hảo hảo nghỉ ngơi, qua mấy ngày nữa sẽ thuyên giảm, một hai ngày nữa, chúng ta sẽ hồi biên quan, chỗ đó cách Ô Mông quốc rất gần, dược liệu của Ô Mông quốc nổi danh, hẳn là có thể tìm được nguyên nhân bệnh, hảo hảo trị liệu." Tư Mã Cường nhìn thoáng qua Hồng Ngọc nằm ở trên giường, vẻ mặt thống khổ, trong miệng nói.
“Như vậy cũng tốt." Mộ Dung Thiên gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói, “Đệ vừa nói lời này, ta là nhớ đến một người, đệ không phải nói là do nha đầu của Lệ phi nương nương không cẩn thận làm bị thương sao, Lệ phi nương nương vốn là công chúa Ô Mông quốc, trong tay nàng hẳn là có giải dược thích hợp, không bằng thỉnh nàng lại đây nhìn xem?"
“Nàng đã cho cái nha đầu kia tới, gọi là Tiểu Ngũ, vừa mới đi rồi, thoa chút thuốc, Hồng Ngọc nói, dùng thuốc, đau đớn liền giảm một chút." Tư Mã Cường hơi hơi cắn môi dưới, nhẹ giọng nói.
Mộ Dung Thiên gật gật đầu, nói: “Như thế rất tốt, Lệ phi nương nương này cùng đệ nguyên là chỗ quen biết trước đây, nàng làm vậy khẳng định là có dụng tâm muốn giúp, chỉ cần Hồng Ngọc muội muội có thể đau đớn giảm đi một ít, có một số việc tất nhiên không thể để ý đi, nàng dù sao cũng là phi tử của phụ hoàng, tùy hứng cũng là nên mặc kệ nàng đi thôi."
Tư Mã Cường không nói gì gật gật đầu.
Đến buổi tối, Tư Mã Nhuệ cùng Mộ Dung Phong đang ngồi nói chuyện, Yên Ngọc từ bên ngoài vội vàng chạy tiến vào, vội vàng nói: “Tứ thái tử phi, Tuyết phi nương nương đã xảy ra chuyện!"
Mộ Dung Tuyết?! Nàng có thể xảy ra chuyện gì? Mộ Dung Phong hoảng sợ, trong hoàng cung chẳng lẽ không có ngày nào sống yên ổn sao? “Nàng xảy ra chuyện gì?"
“Xuân Hỉ…..à, chính là Thụy Hỉ, cùng Thụy Thân vương trùng một chữ, nên đã sửa lại tên là Xuân Hỉ, nàng nói, Tuyết phi nương nương đột nhiên hạ thân đổ máu không ngừng, Thái y nói, nói là Tuyết phi nương nương sảy thai!" Yên Ngọc một hơi nói xong.
Mộ Dung Phong nửa ngày không có phản ứng, Mộ Dung Tuyết, mới mười lăm tuổi, thế nhưng lại mang thai?! Còn có thể sảy thai?! Trời, người cổ đại khó trách không sống lâu được, sở hữu chuyện tình đều đã muốn trước tiên, đương nhiên sống lâu cũng sẽ trước tiên.
Nàng quay đầu nhìn về phía Tư Mã Nhuệ, tức giận nói: “Đều là phụ vương kia của chàng làm chuyện tốt, Mộ Dung Tuyết mới mười lăm tuổi, theo đạo lý mà nói, coi như là một cô gái vị thành niên, thế nhưng lại mang thai, còn có thể sảy thai, quả thực, quả thực là…..đáng giận!"
Tư Mã Nhuệ không hé răng, nói cái gì được đây? Mộ Dung Phong nói toàn là sự thật.
Đi tới Tuyết uyển, Mộ Dung Thiên đã ở đó, trên mặt đầy nước mắt, ngồi ở đại sảnh, Mộ Dung Phong bước nhanh đi vào nội thất, Mộ Dung Tuyết nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, không hề có huyết sắc. “Hoàng Thượng đâu? Vì cái gì Hoàng Thượng không ở đây?"
“Hoàng Thượng ở chỗ Lưu phi nương nương, Lưu phi nương nương hôm nay không thoải mái, Hoàng Thượng đi xem." Xuân Hỉ nhỏ giọng nói, nghiêng đầu xem, một hàng lệ từ khóe mắt Mộ Dung Tuyết chảy ra, lẳng lặng dừng ở trên gối, dọa Xuân Hỉ im miệng.
“Lưu phi không thoải mái?! Hoàng Thượng muốn đi xem, vậy Mộ Dung Tuyết đã muốn nửa cái mạng cũng không còn, hắn sẽ không đi xem sao, sự tình là hắn làm, không có hắn, Mộ Dung Tuyết có thể mang thai sao, có thể sảy thai sao? Hắn có thể làm không thể chịu sao?" Mộ Dung Phong trong lòng có lửa, thốt ra. Nàng cùng Mộ Dung Tuyết mặc dù không phải tỷ muội thân sinh, nhưng lại ở Đại Hưng vương triều có xưng hô thân sinh tỷ muội, như thế nào có thể, như thế nào có thể cho phép người khác đối xử với nàng như vậy!
Lời của nàng đáng sợ tới mức Xuân Hỉ một tiếng không dám nói, chính là cúi đầu, cùng Mộ Dung Tuyết rơi lệ.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đang tốt vì cái gì lại sảy thai?" Tư Mã Nhuệ ở một bên mở miệng hỏi, so với Mộ Dung Phong, hắn giờ phút này tương đối bình tĩnh, dù sao Mộ Dung Tuyết cùng hắn lúc này chính là hai người không hề liên quan, “Nếu là các ngươi làm nô tài bất cẩn, sợ là ngay cả mạng để bồi thường cũng không đủ. Rốt cuộc là ai làm? Phụ vương vì cái gì không ở đây?"
Xuân Hỉ không biết nói như thế nào, vụng trộm nhìn Mộ Dung Tuyết đang nằm ở trên giường, nhẹ nhàng thanh âm, sợ hãi nói: “Xuân Hỉ cũng không biết, chỉ biết là Tuyết phi nương nương, từ lúc ở chỗ Lưu phi nương nương trở về liền như vậy."
Tư Mã Nhuệ nhướng mày, “Cái gì mà từ chỗ Lưu phi trở về liền như vậy? Nàng vì cái gì lại đi đến chỗ Lưu phi?"
“Là Hoàng Thượng bảo nàng đi." Mộ Dung Thiên từ bên ngoài đi đến, thanh âm trống trơn, “Hoàng Thượng đã nhiều ngày luôn luôn ở tại Tuyết uyển này, hôm nay, đột nhiên người của Lưu phi nương nương bên kia lại đây nói, Lưu phi nương nương có thai, Hoàng Thượng vừa nghe thật cao hứng, nói trong hoàng cung đã nhiều ngày không có việc vui như vậy, bảo Tiểu Tuyết cùng hắn đi qua nhìn xem, cũng tốt làm cho Tiểu Tuyết dính chút không khí vui mừng, cũng có thể sớm mang long thai. Ai ngờ đến đó, Tiểu Tuyết lỡ tay đẩy ngã Lưu phi, Lưu phi ngã sấp xuống, được đỡ vào phòng trong, sau khi Thái y chẩn trì nói, Lưu phi sảy thai, chảy rất nhiều máu, Lưu phi lập tức khóc chết đi sống lại, nói thẳng Tiểu Tuyết là cố ý. Hoàng Thượng vừa nghe giận dữ, đánh một cái tát vào mặt Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết trượt chân từ bậc thang ngã xuống dưới, Hoàng Thượng chỉ để ý chính mình đã vào xem Lưu phi, Tiểu Tuyết liền đã biết phận đi một mình trở về, sau khi trở về, liền cứ bộ dáng như vậy."
“Hắn không phải vẫn đều sủng hạnh Tiểu Tuyết sao? Như thế nào lại đối với Tiểu Tuyết động thủ?" Mộ Dung Phong có chút không thể tin được, mấy ngày nay, Hoàng Thượng không phải vẫn đều ở Tuyết uyển này sao?
Mộ Dung Thiên lạnh lùng cười, “Dù cho ăn món ngon gì đó cũng có lúc chán, ngày ngày cùng một chỗ, khó tránh khỏi sinh lòng phiền chán. Muội thực nghĩ Hoàng Thượng là người chung tình? Huống chi Lưu phi kia vốn là một người tự tiện mị tình, nhất là ở chỗ con trai của nàng chính là thừa thãi dược liệu Ô Mông quốc, có loại dược gì mà không chiếm được? Nếu không, bằng năng lực của bà ta vì cái gì có thể đứng trong tam cung chi nhất? Bà ta như thế nào có thể khiến cho Hoàng Thượng không sủng người khác?"
Tư Mã Nhuệ nhíu nhíu mày, hỏi: “Tuyết phi là như thế nào đẩy ngã Lưu phi? Mộ Dung Tuyết cũng không phải là một người nhiều chuyện, như thế nào lại sinh ra chuyện như thế?"
Xuân Hỉ cúi đầu không nói.
Tác giả :
Thu Vũ Dạ Hàn