Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 76

Tư Mã Cường từ bên ngoài đi đến, nhìn Tiểu Ngũ, nàng đang bôi thuốc cho Hồng Ngọc, mặt sau lộ ra cần cổ sạch sẽ, trắng nõn nhẵn nhụi.

Tiểu Ngũ bôi thuốc cho Hồng Ngọc xong, xoay người lại, tựa hồ là đột nhiên mới phát hiện Tư Mã Cường đứng ở phía sau chính mình, mặt ửng hồng lên, có chút ý xấu hổ cúi đầu, theo Tư Mã Cường bên người nhẹ nhàng đi qua, một cỗ mùi hương thản nhiên phảng phất qua mũi, lại cẩn thận nghe thấy, vốn không có, mùi hương kia tựa hồ là đã theo thân mình Tiểu Ngũ đi xa.

Tư Mã Cường nhìn, thân thể tuổi trẻ Tiểu Ngũ nhẹ nhàng đi tới, từ cửa biến mất, trong đầu có chút không hiểu thấy xao động. Nuốt nước bọt, Tư Mã Cường nhìn về phía Hồng Ngọc, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, trên trán tất cả đều là mồ hôi, tay kia chưa bị thương gắt gao nắm lấy đệm chăn trên giường. Xem tình hình thật sự là rất đau.

“Hồng Ngọc, đỡ nhiều sao?" Tư Mã Cường nhẹ giọng hỏi.

“Lệ phi dù sao cũng là người Ô Mông quốc, thuốc của nàng tự nhiên là có hiệu quả, bôi thuốc xong, không có đau như vừa rồi, không nghĩ tới lại đau như thế!" Hồng ngọc cứng rắn cắn răng ôn hòa nói, trong lòng lại mắng Tiểu Ngũ trăm ngàn lần.

Tiểu Ngũ ở ngoài cửa, tại một vị trí mà bên trong không nhìn thấy đứng một hồi, trên mặt hiện ra một tia ý cười lạnh lùng. Lệ phi nương nương nói thật sự là không sai, tuy rằng nàng không phải Túy Hoa lâu nữ tử, nhưng dù sao mỗi ngày đều đã nhìn thấy nam nữ chuyện tình, lại ở cùng Túy Hoa lâu đầu bài một khoảng thời gian nửa năm, có một số việc, nếu thật sự muốn làm, cũng không phải quá khó khăn. Ngôn ngữ gian không tốt, hành động tưởng cố ý cũng là vô tình, nhưng làm mãi cũng là trước lạ sau quen.

Nàng bưng hộp thuốc, chậm rãi tiêu sái trở về Lệ uyển.

Nhưng nàng cũng là thật sự tuyệt không thích Tư Mã Cường, một người âm u như vậy, tuyệt không có ánh mặt trời, nhưng là vì thay tiểu thư xả giận, nàng vẫn là đáp ứng Lệ phi, câu dẫn Tư Mã Cường. Lệ phi ở trên quần áo nàng mặc có xức một loại hương phấn kỳ quái, thản nhiên, nếu không cẩn thận ngửi, căn bản là không thể nhận thấy, nhưng chỉ khi nàng vừa đi, gió sẽ mang theo hương phấn hơi thở, làm cho người tâm sinh xao động.

Có một người, đột nhiên đứng ở trước mặt nàng, mang theo một cỗ áp lực, Tiểu Ngũ tuy rằng không có ngẩng đầu, nhưng đã mơ hồ cảm thấy bất an. Ngẩng đầu, đứng trước mặt là một nam tử xa lạ, xem trang phục thì thấy, hẳn là cũng là Thái tử trong cung, tuy rằng chưa từng gặp qua người này, nhưng Tiểu Ngũ vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra, người này hẳn là chính là người Nguyệt Kiều mong nhớ ngày đêm – Tư Mã Triết!

“Tiểu Ngũ tham kiến Đại thái tử." Nàng đánh bạo thi lễ, kỳ thật nàng cũng không dám xác định người này thật sự chính là Tư Mã Triết, nhưng Nguyệt Kiều tiểu thư từng vẽ một bức họa của hắn, mà người trong họa cùng người trước mắt này chính là cùng một người.

Tư Mã Triết thản nhiên nói: “Đứng dậy đi. Ngươi là nha đầu của người nào?"

“Nô tỳ là nha đầu của Lệ phi nương nương, gọi là Tiểu Ngũ," Tiểu Ngũ nhu thuận nói, “Nhị thái tử phi có chút không thoải mái, Lệ phi nương nương sai nô tỳ đưa thuốc qua, nô tỳ đây là vừa mới từ trong Nhị thái tử phủ đi ra."

Tư Mã Triết lạnh lùng nhìn nàng: “Nghe nói chính là ngươi không cẩn thận làm bị thương Hồng Ngọc."

“Vâng." Tiểu Ngũ cũng không phủ nhận, “Đều là do nô tỳ bất cẩn. Nô tỳ theo Lệ phi nương nương đi Nhị thái tử phủ, nhìn thấy Nhị thái tử phi cùng chủ nhân trước kia của nô tỳ bộ dáng có chút giống nhau, nhất thời thất thần, không cẩn thận làm bị thương Nhị thái tử phi. Đều do nô tỳ đã quên trên tay nô tỳ có đeo một chiếc nhẫn mà chủ nhân trước khi chết đưa cho nô tỳ, đóa hoa trên nhẫn đã lướt qua mu bàn tay của Nhị thái tử phi."

“Chủ nhân trước kia của ngươi?" Tư Mã triết sửng sốt, theo bản năng hỏi.

Tiểu Ngũ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân của nô tỳ trước kia là Túy Hoa lâu Nguyệt Kiều các Nguyệt Kiều cô nương. Trước đó vài ngày vừa mới ra đi, cho nên nhìn thấy Nhị thái tử phi cùng vị chủ tử trước của nô tỳ bộ dáng có chút giống, trong lòng khổ sở, nhất thời thất thần, làm phiền hà đến Lệ phi nương nương."

Tư Mã Triết nửa ngày không có hé răng, nhìn Tiểu Ngũ, nói không ra lời.

Tư Mã Triết đứng ở một chỗ bất động, Tiểu Ngũ lại lặng lẽ rời đi.

Đối với nam nhân mà chính mình chủ nhân ngày đêm tư tưởng này, Tiểu Ngũ thật là có chút khinh thường, ở trong cảm nhận của nàng, nam nhân này thậm chí không bằng một nửa Tứ thái tử, Tứ thái tử tuy rằng là người thích khai hay nói giỡn, thậm chí ngẫu nhiên cũng sẽ thực làm cho người ta tức giận, nhưng hắn đối với chính mình chủ nhân Nguyệt Kiều cũng là phi thường chiếu cố.

Chính mình chủ nhân Nguyệt Kiều cũng từng nói qua, nếu không có Tứ thái tử chiếu cố, nàng muốn ở Túy Hoa lâu bảo trì trong sạch, thật sự là so với lên trời còn khó hơn.

Tư Mã Triết trong lòng luôn luôn lo lắng một vấn đề, Hồng Ngọc là như thế nào dính vào cùng một dạng độc? Vừa rồi nghe Tiểu Ngũ nói, chiếc nhẫn nàng mang trên tay là Nguyệt Kiều trước khi chết đưa cho nàng, chẳng lẽ Nguyệt Kiều trước khi chết, cũng đã biết người hạ độc chính mình là Hồng Ngọc, cho nên đem nhẫn dính độc dược chuyển giao cho Tiểu Ngũ, chờ mong có cơ hội để cho Tiểu Ngũ thay nàng báo thù, sau đó Tiểu Ngũ đánh bậy đánh bạ thế nhưng thật sự làm bị thương Hồng Ngọc?

“Chàng đang nghĩ gì vậy?" Thanh âm của Mộ Dung Thiên ở bên cạnh ôn nhu vang lên, thanh âm không lớn, nghe thực im lặng, nhưng làm cho Tư Mã Triết trong lòng vô cùng căng thẳng, không biết là vì cái gì, giống như làm sai chuyện gì, bị người ta bắt được tại hiện trường. “Trùng hợp như vậy, thiếp đang muốn đi Nhị thái tử phủ nhìn xem Hồng Ngọc, chàng đã ở nơi này, không bằng chúng ta cùng đi nhìn xem?"

Tư Mã Triết sửng sốt một chút, nhìn Mộ Dung Thiên, biểu tình có chút xấu hổ, chuyện của hắn cùng Hồng Ngọc, ở trong ấn tượng của Mộ Dung Thiên hẳn là cũng nhận thức, nhưng là, Tư Mã Cường biết đến nhiều hơn, hơn nữa…..hắn ngừng một chút, nói: “Ta còn có việc, chính nàng đi thôi, thay ta hỏi thăm đến Hồng Ngọc. Nói ta nguyên bản là muốn đi thăm nàng, chính là có công sự phải xử lý, ngày khác có thời gian rồi đến sau."

Mộ Dung Thiên gật gật đầu, cái gì cũng chưa nói, mang theo nô tỳ của chính mình tránh ra, một tia thản nhiên, hờ hững mỉm cười ở trên môi hiện lên. Hồng Ngọc, một cái tên cỡ nào quen thuộc, cái đêm nàng vừa mới gả cho Tư Mã Triết, Tư Mã Triết uống say, ôm nàng, liên tục gọi một tiếng “Hồng Ngọc! Hồng Ngọc!", kêu như vậy thương tâm bất lực, nàng như thế nào có khả năng đã quên đâu?

Ngăn cản Mộ Dung Tuyết gả cho Tư Mã Nhuệ, cũng không phải tất cả đều là bởi vì đồng ý với phụ thân, mà là không nghĩ làm cho tiểu muội cùng chính mình giống nhau. Chỉ có thể gả ột nam nhân mà trong lòng chỉ có Túy Hoa lâu Nguyệt Kiều, mỗi ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng hy vọng chính mình tiểu muội có thể gả một nam nhân tốt, đối với nàng toàn tâm toàn ý.

Tư Mã Triết đối với nàng quả thật tương kính như tân, nhưng nàng biết, quan hệ của bọn họ trong lúc đó là chán nản, nàng chính là thực hiện trách nhiệm của một thê tử, hắn cũng chỉ là cho nàng một cái danh phận như vậy, nhưng lại không có cho nàng một chút cảm tình gì.

Nhìn Hồng Ngọc nằm ở trên giường, Mộ Dung Thiên trên mặt mang theo nét thương hại, nguyên bản một nữ tử xinh đẹp đoan trang như vậy, nay nhưng lại bị ốm đau tra tấn thành bộ dáng như thế, sắc mặt tái nhợt mà tiều tụy, không có một chút tức giận bộ dáng, chau mày, môi khô nứt.

Hồng Ngọc hướng về phía Mộ Dung Thiên suy yếu cười, nói không ra lời.

Mộ Dung Thiên nhìn Tư Mã Cường đứng ở một bên, ôn hòa nói: “Nguyên bản đại ca của đệ là cũng muốn đến, kỳ thật chàng còn đi trước ta tới đây, đại khái là đi được một nửa đường, đột nhiên có công sự phải làm, vừa vặn gặp ta, nên bảo ta chuyển cáo một tiếng, ngày khác chàng có thời gian sẽ đến thăm hỏi Hồng Ngọc."

Lúc nói những lời này, người nói tựa hồ là vô tâm, nhưng người nghe cũng là quả thật có tâm.

Những ngờ vực vô căn cứ trong đầu Tư Mã Cường lại nhiều thêm một phần. Lấy chuyện xưa của hắn cùng Tư Mã Triết, Tư Mã Triết hẳn là sẽ không đến Nhị thái tử phủ, nhưng vì cái gì lại đến? Nhưng lại là đi trước Mộ Dung Thiên, sau khi nhìn thấy Mộ Dung Thiên lại nói có công sự nên không tới, còn nói là tới thăm Hồng Ngọc? Hồng Ngọc tên này là hắn Tư Mã Triết có thể xưng hô sao?

Chẳng lẽ Hồng Ngọc có chuyện gì gạt chính mình?
Tác giả : Thu Vũ Dạ Hàn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại