Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Chương 44
Lưu phi đều bước đi tới, mang dáng vẻ như một người chị lớn, hướng Hoàng thượng thi lễ, mỉm cười với Mộ Dung Tuyết, mở miệng nói – “Hoàng thượng tâm tình hẳn tốt lắm, thiếp thân chật vật mãi mới tìm tới được đây, Hoàng thượng cũng quá bất công rồi, vừa có muội muội thiên thần này đã muốn quên tỷ tỷ người cũ rồi." – Nói xong bèn tiến lại thân thiết nắm lấy tay Mộ Dung Tuyết, giọng nói có chút bi ai – “Muội muội, nghe nói mấy hôm trước ở nhà có chuyện, làm uội muội đau lòng thân thể có phần không khỏe, mấy ngày nay thế nào rồi?"
Mộ Dung Tuyết ngượng ngùng cười, dù sao cũng có chút không quen, trước mặt người vốn là trưởng bối của nàng, nay bị người ta gọi là muội muội, nghe vậy vẫn luôn khiến nàng ngại ngần không thoải mái, hơn nữa Lưu phi trông có vẻ không đáng sợ như đại tỷ nói, nàng chỉ khẽ mỉm cười, nói – “Cám ơn, đã khá hơn nhiều."
Lưu phi trong lòng lạnh lùng cười, rõ ràng vẫn chỉ là đứa trẻ ranh, nói tới nói lui chẳng thoát nổi cái tính trẻ con miệng còn hôi sữa, đúng là bị Mộ Dung Thanh Lương làm hư mất rồi, đến thế mà cũng không biết xấu hổ, gả cho cha chồng của chính các tỷ tỷ mình. Nhưng trên mặt, Lưu phi vẫn mỉm cười dịu dàng như cũ, kéo lấy tay Mộ Dung Tuyết, cứ như thật sự là tỷ muội tốt của nhau, ngay cả Mộ Dung Phong đang nấp sau bồn hoa cũng cảm thấy hoài nghi, Lưu phi này, rốt cuộc là người như thế nào? Vì sao Tư Mã Nhuệ nói với nàng người này đến sẽ chẳng có chuyện gì hay ho?
“Ôi, thế sự vô thường, muội muội cũng không cần bận tâm đâu, tỷ tỷ chỉ tới đây thăm muội một cái, thấy muội khí sắc không tệ, trong lòng thật sự yên tâm." – Lưu phi nhìn nhìn Hoàng thượng, nửa hờn giận nửa nũng nịu nói – “Hoàng thượng, ngài cũng quá bất cẩn rồi, ngài có biết hay không, Nhã Lệ công chúa của Ô Mông Quốc biến đâu mất rồi, ngài cứ yên tâm để muội muội một mình ở trong Noãn Ngọc Các, vạn nhất cái cô công chúa kia làm chuyện gì khác người, chỉ sợ lại tổn thương đến muội muội."
“Thật sao?" – Hoàng thượng sửng sốt – “Chẳng nghe Cường nhi nói gì cả."
“Đó là Cường nhi sợ Hoàng thượng lo lắng." – Lưu phi nhìn nhìn lại Mộ Dung Tuyết, nói với Hoàng thượng – “Cường nhi nói, công chúa Nhã Lệ kia từ nhỏ đã bị quốc vương Ô Mông Quốc nuông chiều sinh hư, tập tục cũng chẳng như Đại Hưng vương triều chúng ta, chỉ lo sẽ làm tổn hại tới Tuyết phi, cho nên mới có y bảo thần thiếp mang theo một thị vệ võ công cao cường tới đây để bảo vệ Tuyết phi nương nương. Thị vệ này vốn là tay chân thân tín của Cường nhi, năm ngoái Cường nhi phái tới để bảo vệ an nguy cho thần thiếp, nay, nghĩ tới Nhã Lệ công chúa kia tùy hứng hành sự, đối với Hoàng hậu tỷ tỷ, Ngô muội muội, cùng thần thiếp là uy hiếp không lớn, dù sao chúng thần thiếp cũng đều hơn tuổi, hơn nữa bên người đều có thị vệ võ nghệ cao cường, chỉ có Tuyết phi muội muội tuổi còn nhỏ, lại xinh đẹp như thần tiên, chỉ sợ Nhã Lệ công chúa làm điều gì bất lợi với Tuyết phi muội muội, có vị thị vệ này bên cạnh, thần thiếp cũng yên tâm." – Nói xong, không lớn tiếng mà uy nghi nói với một nam tử trẻ tuổi cường tráng đứng phía sau – “Triệu Cương, tới ra mắt Hoàng thượng và Tuyết phi nương nương."
Triệu Cương tuổi không quá lớn, cao lớn uy mãnh, mạnh mẽ tựa ánh mặt trời, làn da ngăm đen, mày rậm mắt to, anh khi bức người, nhìn Hoàng thượng cùng Tuyết phi, quỳ xuống thi lễ – “Thị vệ Triệu Cương ra mắt Hoàng thượng cùng Tuyết phi nương nương."
Hoàng thượng nhìn – “Thì ra là Triệu thị vệ, ngươi nhất định là thị vệ đắc lực nhất bên cạnh Lưu phi rồi, Lưu phi, nàng làm sao có thể nhường thị vệ tốt nhất này để trông coi Tuyết nhi được?"
Lưu phi hé miệng, có chút ủy khuất nói – “Thiếp thân chỉ biết Hoàng thượng cứ ngờ vực thiếp thân vô căn cứ, chẳng lẽ không đem thị vệ tốt nhất tặng cho Tuyết phi muội muội mà lấy người kém nhất ra sao, thiếp thân làm sao ác độc được như thế?"
Hoàng thượng cười – “Nàng thật khéo miệng quá, chẳng nói lại được với nàng, được rồi, cứ cho là trẫm hiểu lầm nàng, Triệu thị vệ, nếu Lưu phi để ngươi lại đây, ngươi cứ ở đây đi, nhớ phải bảo vệ Tuyết nhi cẩn thận, nếu Tuyết nhi có chút sơ sẩy gì, trẫm nhất định không tha cho ngươi!"
Lưu phi ở bên chu miệng một chút, không chịu buông tha – “Nếu Hoàng thượng ngài lo lắng, thiếp thân đành bảo Triệu Cương trở về, miễn cho người ta ngờ vực vô căn cứ, lại không yên tâm!"
Hoàng thượng vỗ vỗ khuôn mặt Lưu phi, nói – “Được rồi, tối nay trẫm phải tới Hòa Dương cung của ngươi, cảm ơn ngươi chiếu cố Tuyết nhi của trẫm như thế." (Juu: hãm =.=" bắt đầu chán em Tuyết rồi đây)
Lưu phi kiều mỵ cười, nũng nịu nói – “Hoàng thượng, ngài thật xấu."
Bên kia trong mắt Mộ Dung Tuyết hiện lên một tia ghen tuông, đúng vậy, nhiều ngày nay, Hoàng thượng chưa từng rời khỏi Noãn Ngọc Các, nhưng đêm nay Hoàng thượng lại muốn tới Hòa Dương cung của Lưu phi, ngày mai có thể nào lại đi Chính Dương cung của Hoàng hậu hay Bình Dương cung của Ngô phi? Chỉ là, Lưu phi có ý tốt nghĩ cho nàng, làm sao nàng có thể ghen trước mặt Hoàng thượng được đây? (Juu: “ý tốt" mới sợ chứ, em này là ngu hay ngây thơ nhở)
Tư Mã Nhuệ hơi hơi cười lạnh một chút – “Lưu phi này, làm sao tốt bụng đến vậy! Chỉ sợ Mộ Dung Tuyết từ giờ về sau khó mà an ổn."
Mộ Dung Phong nói nhỏ – “Ta cũng thấy được có gì đó kỳ quái, Lưu phi thực sẽ chẳng thích Mộ Dung Tuyết, sao có thể bỏ được thị vệ tốt nhất bên mình đem lại đây tặng cho Mộ Dung Tuyết được? Lại còn là thị vệ trẻ tuổi anh tuấn như thế, bà ta chẳng lẽ không sợ, Mộ Dung Tuyết sau này sẽ sinh chuyện sao?"
“E là dụng ý của Lưu phi đấy." – Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói – “Lưu phi này, rất giỏi dùng tâm kế, chỉ với Mộ Dung Tuyết đơn độc vô tri, tuyệt đối chỉ có kết cục mắc mưu chịu thiệt thôi."
Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ – “Ngươi có thành kiến sâu đậm với bà ta ghê."
Tư Mã Nhuệ thở dài – “Nàng mới vào cung chưa đầy một tháng, mới biết trong cung hiểm ác. Đại Hưng vương triều tuy là ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng trong hoàng cung khó tránh khỏi thị phi khúc mắc, Lưu phi này, nếu sau này nàng tiếp xúc nhiều, sẽ thấy bà ta lắm mưu nhiều kế ra sao. Nàng biết Hồng Ngọc kia là người phương nào không? Chính là Nhị thái tử phi bây giờ ấy."
Mộ Dung Phong lắc lắc đầu, thầm nghĩ: ta làm sao biết được, ngay cả chuyện của Mộ Dung Phong cũng là do Xuân Liễu nói, làm sao biết được chuyện trong cung này.
“Nàng nếu không biết, cũng là bình thường thôi, nhớ trước đây nghe nàng nói qua, thưở nhỏ nàng sống cùng bà ngoại, chừng mười bốn tuổi mới trở về Mộ Dung vương phủ, nếu không có Hồng Ngọc, đã chẳng có Tư Mã Cường ngày nay." – Tư Mã Nhuệ khẽ thở dài, nhìn Mộ Dung Phong, lẳng lặng nói – “Nàng cũng nghe tổ mẫu nói, Hồng Ngọc cùng Vân Tuệ biểu tỷ quan hệ rất tốt, thực ra, các nàng là tỷ muội cùng cha khác mẹ, mẫu thân của Vân Tuệ biểu tỷ là muội muội của mẫu hậu (Juu: thế thì phải gọi là biểu muội chứ nhở, ta chịu, nguyên tác bảo thế x_x), mà mẫu thân của Hồng Ngọc là một vị tiểu thiếp của dượng, tính cách ôn hòa, quan hệ với dì cũng không tệ, dì dối xử với Hồng Ngọc cũng như con mình sinh ra, trước kia, hai nữ hài tử thường vào cung chơi, mà Hồng Ngọc cùng đại ca quan hệ rất tốt, hai người thường cùng nhau chơi đùa. Sau này Vân Tuệ biểu tỷ cùng Hồng Ngọc đều được phong là quận chúa, thời điểm ấy, Lưu phi mẫu thân của Tư Mã Cường cũng không được sủng ái, cũng chỉ là một Mỹ nhân thôi, Tư Mã Cường cũng không được phong là thái tử…trong cung này không phải chỉ có mỗi bốn thái tử chúng ta, thực ra vẫn còn những huynh đệ khác, chỉ là đạt được tư cách thái tử chỉ có bốn người chúng ta (Juu: ta nghi ngờ cái “tư cách thái tử" của Nhuệ ca =.=", chắc nhờ mẫu thân là Hoàng hậu =.=")…hắn còn phải đi theo một vị sư phó học nghệ, không thường xuyên tới, tất nhiên cũng chẳng thân quen với Hồng Ngọc, thậm chí còn chẳng hề gặp mặt. Nhưng mà, ngay khi Hồng Ngọc sắp xuất giá, một lần ra ngoài chơi gặp mấy tên vô lại, thời khắc quan trọng, “may mắn" gặp được Tư Mã Cường, thế là thành anh hùng cứu mỹ nhân, có lẽ ở chung với đại ca quá ôn hòa, không có đam mê, so với sự kiện này rồi trở nên kích thích, thường xuyên qua lại, hai người còn sống như vợ chồng, việc này dĩ nhiên không nên công khai, nể mặt mẫu hậu, phụ hoàng chỉ công nhận quan hệ của Tư Mã Cường với Hồng Ngọc, cũng tứ phong cho Tư Mã Cường thân phận Nhị thái tử, vì tránh cho đại ca khỏi đau lòng, liền đẩy Tư Mã Cường đi trấn thủ biên quan. Tư Mã Cường là đệ tử tâm đắc của tổ phụ Ngô Mông, tất nhiên cũng không phải là hư danh, ở biên quan đánh đâu thắng đó, cũng bởi vậy, mẫu bằng tử quý, Lưu phi liền dần dần khiến cho Hoàng thượng chú ý, cũng đứng hàng Tam cung được ở Hòa Dương cung, cho đến tận bây giờ."
Mộ Dung Tuyết ngượng ngùng cười, dù sao cũng có chút không quen, trước mặt người vốn là trưởng bối của nàng, nay bị người ta gọi là muội muội, nghe vậy vẫn luôn khiến nàng ngại ngần không thoải mái, hơn nữa Lưu phi trông có vẻ không đáng sợ như đại tỷ nói, nàng chỉ khẽ mỉm cười, nói – “Cám ơn, đã khá hơn nhiều."
Lưu phi trong lòng lạnh lùng cười, rõ ràng vẫn chỉ là đứa trẻ ranh, nói tới nói lui chẳng thoát nổi cái tính trẻ con miệng còn hôi sữa, đúng là bị Mộ Dung Thanh Lương làm hư mất rồi, đến thế mà cũng không biết xấu hổ, gả cho cha chồng của chính các tỷ tỷ mình. Nhưng trên mặt, Lưu phi vẫn mỉm cười dịu dàng như cũ, kéo lấy tay Mộ Dung Tuyết, cứ như thật sự là tỷ muội tốt của nhau, ngay cả Mộ Dung Phong đang nấp sau bồn hoa cũng cảm thấy hoài nghi, Lưu phi này, rốt cuộc là người như thế nào? Vì sao Tư Mã Nhuệ nói với nàng người này đến sẽ chẳng có chuyện gì hay ho?
“Ôi, thế sự vô thường, muội muội cũng không cần bận tâm đâu, tỷ tỷ chỉ tới đây thăm muội một cái, thấy muội khí sắc không tệ, trong lòng thật sự yên tâm." – Lưu phi nhìn nhìn Hoàng thượng, nửa hờn giận nửa nũng nịu nói – “Hoàng thượng, ngài cũng quá bất cẩn rồi, ngài có biết hay không, Nhã Lệ công chúa của Ô Mông Quốc biến đâu mất rồi, ngài cứ yên tâm để muội muội một mình ở trong Noãn Ngọc Các, vạn nhất cái cô công chúa kia làm chuyện gì khác người, chỉ sợ lại tổn thương đến muội muội."
“Thật sao?" – Hoàng thượng sửng sốt – “Chẳng nghe Cường nhi nói gì cả."
“Đó là Cường nhi sợ Hoàng thượng lo lắng." – Lưu phi nhìn nhìn lại Mộ Dung Tuyết, nói với Hoàng thượng – “Cường nhi nói, công chúa Nhã Lệ kia từ nhỏ đã bị quốc vương Ô Mông Quốc nuông chiều sinh hư, tập tục cũng chẳng như Đại Hưng vương triều chúng ta, chỉ lo sẽ làm tổn hại tới Tuyết phi, cho nên mới có y bảo thần thiếp mang theo một thị vệ võ công cao cường tới đây để bảo vệ Tuyết phi nương nương. Thị vệ này vốn là tay chân thân tín của Cường nhi, năm ngoái Cường nhi phái tới để bảo vệ an nguy cho thần thiếp, nay, nghĩ tới Nhã Lệ công chúa kia tùy hứng hành sự, đối với Hoàng hậu tỷ tỷ, Ngô muội muội, cùng thần thiếp là uy hiếp không lớn, dù sao chúng thần thiếp cũng đều hơn tuổi, hơn nữa bên người đều có thị vệ võ nghệ cao cường, chỉ có Tuyết phi muội muội tuổi còn nhỏ, lại xinh đẹp như thần tiên, chỉ sợ Nhã Lệ công chúa làm điều gì bất lợi với Tuyết phi muội muội, có vị thị vệ này bên cạnh, thần thiếp cũng yên tâm." – Nói xong, không lớn tiếng mà uy nghi nói với một nam tử trẻ tuổi cường tráng đứng phía sau – “Triệu Cương, tới ra mắt Hoàng thượng và Tuyết phi nương nương."
Triệu Cương tuổi không quá lớn, cao lớn uy mãnh, mạnh mẽ tựa ánh mặt trời, làn da ngăm đen, mày rậm mắt to, anh khi bức người, nhìn Hoàng thượng cùng Tuyết phi, quỳ xuống thi lễ – “Thị vệ Triệu Cương ra mắt Hoàng thượng cùng Tuyết phi nương nương."
Hoàng thượng nhìn – “Thì ra là Triệu thị vệ, ngươi nhất định là thị vệ đắc lực nhất bên cạnh Lưu phi rồi, Lưu phi, nàng làm sao có thể nhường thị vệ tốt nhất này để trông coi Tuyết nhi được?"
Lưu phi hé miệng, có chút ủy khuất nói – “Thiếp thân chỉ biết Hoàng thượng cứ ngờ vực thiếp thân vô căn cứ, chẳng lẽ không đem thị vệ tốt nhất tặng cho Tuyết phi muội muội mà lấy người kém nhất ra sao, thiếp thân làm sao ác độc được như thế?"
Hoàng thượng cười – “Nàng thật khéo miệng quá, chẳng nói lại được với nàng, được rồi, cứ cho là trẫm hiểu lầm nàng, Triệu thị vệ, nếu Lưu phi để ngươi lại đây, ngươi cứ ở đây đi, nhớ phải bảo vệ Tuyết nhi cẩn thận, nếu Tuyết nhi có chút sơ sẩy gì, trẫm nhất định không tha cho ngươi!"
Lưu phi ở bên chu miệng một chút, không chịu buông tha – “Nếu Hoàng thượng ngài lo lắng, thiếp thân đành bảo Triệu Cương trở về, miễn cho người ta ngờ vực vô căn cứ, lại không yên tâm!"
Hoàng thượng vỗ vỗ khuôn mặt Lưu phi, nói – “Được rồi, tối nay trẫm phải tới Hòa Dương cung của ngươi, cảm ơn ngươi chiếu cố Tuyết nhi của trẫm như thế." (Juu: hãm =.=" bắt đầu chán em Tuyết rồi đây)
Lưu phi kiều mỵ cười, nũng nịu nói – “Hoàng thượng, ngài thật xấu."
Bên kia trong mắt Mộ Dung Tuyết hiện lên một tia ghen tuông, đúng vậy, nhiều ngày nay, Hoàng thượng chưa từng rời khỏi Noãn Ngọc Các, nhưng đêm nay Hoàng thượng lại muốn tới Hòa Dương cung của Lưu phi, ngày mai có thể nào lại đi Chính Dương cung của Hoàng hậu hay Bình Dương cung của Ngô phi? Chỉ là, Lưu phi có ý tốt nghĩ cho nàng, làm sao nàng có thể ghen trước mặt Hoàng thượng được đây? (Juu: “ý tốt" mới sợ chứ, em này là ngu hay ngây thơ nhở)
Tư Mã Nhuệ hơi hơi cười lạnh một chút – “Lưu phi này, làm sao tốt bụng đến vậy! Chỉ sợ Mộ Dung Tuyết từ giờ về sau khó mà an ổn."
Mộ Dung Phong nói nhỏ – “Ta cũng thấy được có gì đó kỳ quái, Lưu phi thực sẽ chẳng thích Mộ Dung Tuyết, sao có thể bỏ được thị vệ tốt nhất bên mình đem lại đây tặng cho Mộ Dung Tuyết được? Lại còn là thị vệ trẻ tuổi anh tuấn như thế, bà ta chẳng lẽ không sợ, Mộ Dung Tuyết sau này sẽ sinh chuyện sao?"
“E là dụng ý của Lưu phi đấy." – Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói – “Lưu phi này, rất giỏi dùng tâm kế, chỉ với Mộ Dung Tuyết đơn độc vô tri, tuyệt đối chỉ có kết cục mắc mưu chịu thiệt thôi."
Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ – “Ngươi có thành kiến sâu đậm với bà ta ghê."
Tư Mã Nhuệ thở dài – “Nàng mới vào cung chưa đầy một tháng, mới biết trong cung hiểm ác. Đại Hưng vương triều tuy là ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng trong hoàng cung khó tránh khỏi thị phi khúc mắc, Lưu phi này, nếu sau này nàng tiếp xúc nhiều, sẽ thấy bà ta lắm mưu nhiều kế ra sao. Nàng biết Hồng Ngọc kia là người phương nào không? Chính là Nhị thái tử phi bây giờ ấy."
Mộ Dung Phong lắc lắc đầu, thầm nghĩ: ta làm sao biết được, ngay cả chuyện của Mộ Dung Phong cũng là do Xuân Liễu nói, làm sao biết được chuyện trong cung này.
“Nàng nếu không biết, cũng là bình thường thôi, nhớ trước đây nghe nàng nói qua, thưở nhỏ nàng sống cùng bà ngoại, chừng mười bốn tuổi mới trở về Mộ Dung vương phủ, nếu không có Hồng Ngọc, đã chẳng có Tư Mã Cường ngày nay." – Tư Mã Nhuệ khẽ thở dài, nhìn Mộ Dung Phong, lẳng lặng nói – “Nàng cũng nghe tổ mẫu nói, Hồng Ngọc cùng Vân Tuệ biểu tỷ quan hệ rất tốt, thực ra, các nàng là tỷ muội cùng cha khác mẹ, mẫu thân của Vân Tuệ biểu tỷ là muội muội của mẫu hậu (Juu: thế thì phải gọi là biểu muội chứ nhở, ta chịu, nguyên tác bảo thế x_x), mà mẫu thân của Hồng Ngọc là một vị tiểu thiếp của dượng, tính cách ôn hòa, quan hệ với dì cũng không tệ, dì dối xử với Hồng Ngọc cũng như con mình sinh ra, trước kia, hai nữ hài tử thường vào cung chơi, mà Hồng Ngọc cùng đại ca quan hệ rất tốt, hai người thường cùng nhau chơi đùa. Sau này Vân Tuệ biểu tỷ cùng Hồng Ngọc đều được phong là quận chúa, thời điểm ấy, Lưu phi mẫu thân của Tư Mã Cường cũng không được sủng ái, cũng chỉ là một Mỹ nhân thôi, Tư Mã Cường cũng không được phong là thái tử…trong cung này không phải chỉ có mỗi bốn thái tử chúng ta, thực ra vẫn còn những huynh đệ khác, chỉ là đạt được tư cách thái tử chỉ có bốn người chúng ta (Juu: ta nghi ngờ cái “tư cách thái tử" của Nhuệ ca =.=", chắc nhờ mẫu thân là Hoàng hậu =.=")…hắn còn phải đi theo một vị sư phó học nghệ, không thường xuyên tới, tất nhiên cũng chẳng thân quen với Hồng Ngọc, thậm chí còn chẳng hề gặp mặt. Nhưng mà, ngay khi Hồng Ngọc sắp xuất giá, một lần ra ngoài chơi gặp mấy tên vô lại, thời khắc quan trọng, “may mắn" gặp được Tư Mã Cường, thế là thành anh hùng cứu mỹ nhân, có lẽ ở chung với đại ca quá ôn hòa, không có đam mê, so với sự kiện này rồi trở nên kích thích, thường xuyên qua lại, hai người còn sống như vợ chồng, việc này dĩ nhiên không nên công khai, nể mặt mẫu hậu, phụ hoàng chỉ công nhận quan hệ của Tư Mã Cường với Hồng Ngọc, cũng tứ phong cho Tư Mã Cường thân phận Nhị thái tử, vì tránh cho đại ca khỏi đau lòng, liền đẩy Tư Mã Cường đi trấn thủ biên quan. Tư Mã Cường là đệ tử tâm đắc của tổ phụ Ngô Mông, tất nhiên cũng không phải là hư danh, ở biên quan đánh đâu thắng đó, cũng bởi vậy, mẫu bằng tử quý, Lưu phi liền dần dần khiến cho Hoàng thượng chú ý, cũng đứng hàng Tam cung được ở Hòa Dương cung, cho đến tận bây giờ."
Tác giả :
Thu Vũ Dạ Hàn