Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Chương 159
Tầm mắt hắn có thể đạt tới là gian phòng sạch sẽ, cây cột bằng đá bên ngoài, sạch sẽ làm cho ánh mắt người ta thập phần thoải mái. Mộ Dung Phong đang ngồi trước bàn đọc sách, xiêm y bằng vải thô, dung nhan như thiên tiên, khí chất tao nhã trầm tĩnh, thản nhiên làm cho người ta thấy như không phải ở trần tục.
Nghe thấy lời nói của Xuân Liễu, Mộ Dung Phong ngẩng đầu lên, có chút gầy yếu, làm cho ánh mắt Tiểu Đức tử hơi hơi nóng lên, vội vàng cúi đầu. Mộ Dung Phong nhìn thấy là Tiểu Đức tử, trong lòng thở dài, Tư Mã Nhuệ đáng giận kia lại nghĩ tới chuyện gì, thời điểm như vậy tìm nàng, nhất định không phải chuyện tốt gì, sợ là nếu không phải mắng chính là muốn phạt. “Đức công công, có việc gì sao?"
“Gặp qua Mộ Dung phi," Tiểu Đức tử cung kính nói, “Là Hoàng Thượng nói tìm người có việc, thỉnh người đi đến Hợp Ý Uyển, nhuyễn kiệu đã ở trước cửa, thỉnh người đi ngay."
“Được." Mộ Dung Phong lên tiếng, hướng Xuân Liễu cười cười, nói, “Không có việc gì, em chuẩn bị cơm chiều trước, ta đi một lát rồi sẽ về."
Xuân Liễu gật gật đầu, phía sau không ai có thể giúp tiểu thư, không biết Tứ thái tử xảy ra chuyện gì, sáng nay lúc Lệ phi nương nương đến, chính là khuyên chủ tớ hai người các nàng suy nghĩ thoáng một chút, có đôi khi, có một số việc không giống với ở bên ngoài nhìn vào, nhất định là có nguyên nhân, Tư Mã Nhuệ như thế sợ là có liên quan đến đại họa Mộ Dung Thanh Lương vừa mới gây ra, dù sao đã làm thương đến phụ thân của Tư Mã Nhuệ, còn thiếu chút nữa khiến cho quốc gia đại loạn, tự nhiên là căm tức, có lẽ qua khoảng thời gian này sẽ tốt hơn.
Nhưng Tứ thái tử vì cái gì lại như thế, việc làm của Mộ Dung lão gia cùng tiểu thư có quan hệ gì đâu? Cũng không phải là kế hoạch của tiểu thư mà.
Đến Hợp Ý Uyển, nhuyễn kiệu dừng lại, Mộ Dung Phong hít một hơi thật sâu, bất luận đã xảy ra chuyện gì, nàng đều phải đối mặt. Trở về là quyết định của chính mình, Tư Mã Nhuệ cũng không có bức nàng, tuy rằng hắn xuất hiện ở trong ảo giác của nàng, nhưng cũng không có ở trong ảo giác quấy nhiễu cuộc sống của Bạch Mẫn, là nàng phát hiện chính mình yêu thương Tư Mã Nhuệ, cho nên nhất định phải trở về. Nay đã trở lại, phụ thân của Mộ Dung Phong phạm phải đại sai, bị thương đến người vô tội, bất luận nàng có phải là Mộ Dung Phong chân chính hay không, hay là Mộ Dung Phong chính là kiếp trước hoặc kiếp này của nàng, nàng đều phải đối mặt với hết thảy.
Có lẽ, sinh hoạt tại trong hoàng cung hoàn cảnh phức tạp này, khó tránh khỏi làm cho Tư Mã Nhuệ có lòng hoài nghi hết thảy, phát hiện phụ thân của nữ nhân mà chính mình yêu thương thế nhưng lại làm ra chuyện không hợp quy củ như thế, hơn nữa thiếu chút nữa làm đánh mất tiền đồ của Đại Hưng vương triều, mà chính hắn thế nhưng lại không biết, cho nên vì khổ sở mà tức giận. Việc này tựa hồ là chẳng trách được hắn, nếu đổi lại là chính mình, có lẽ cũng giống nhau, trước đây nàng không phải vẫn thấy phụ thân của chính mình bị tổn thương bởi bất công sao, nếu đổi là vị trí của Tư Mã Nhuệ, có lẽ chính mình cũng sẽ hận.
Nếu đã ở chỗ này rồi, chẳng lẽ chỉ có thể hối hận mà sống sao? Nàng không nghĩ như thế, nàng cũng không tin có linh hồn Bạch Mẫn cùng thân thể Mộ Dung Phong chính mình lại sống không được vui vẻ, nay chuyện tình kỳ quái như vậy đều đã xảy ra, chính mình thế nhưng có thể xuyên qua ngàn năm thời không nương nhờ ở một người, vì cái gì không thể ở tại đây, tại quốc gia xa lạ này sống một cuộc sống đầy ánh mặt trời sáng lạn đâu?
Nàng yêu Tư Mã Nhuệ, cho nên tha thứ cho tất cả những gì hắn không phải với nàng, có thể được hắn nhớ kỹ, cho dù là hận cũng tốt hơn là bị hắn quên, nếu hắn không thương chính mình, làm sao có hận, chỉ có yêu sâu mới có thể hận sâu, nghĩ đến đây, trong lòng thoải mái, coi như hắn yêu chính mình đi, hắn như thế nào tra tấn chính mình, liền chứng minh hắn có bao nhiêu yêu chính mình.
Trấn an chính mình như vậy, Mộ Dung Phong sắc mặt bình tĩnh tiêu sái tiến vào Hợp Ý Uyển.
“Ngươi tới nơi này làm gì?" Hạ Hà liếc mắt một cái thấy Mộ Dung Phong, lớn tiếng hỏi, “Ngươi là phi tử đã bị biếm, thế nhưng còn dám tới nơi này, ta đi nói cho chủ tử nhà ta cùng Hoàng Thượng biết, bằng tội danh này đem ngươi đày đến một cái lãnh cung tệ hơn nữa."
Mộ Dung Phong cũng không thèm nhìn tới nàng, tiếp tục đi con đường của mình.
“Đứng lại!" Hạ Hà lạnh lùng che ở phía trước nàng.
“Hạ Hà, nếu là ngươi tự rước lấy nhục, liền chớ trách ta." Mộ Dung Phong thản nhiên nói, “Cho dù ta bị biếm, cũng vẫn là người của Hoàng Thượng, ngươi vẫn phải theo quy củ xưng hô ta một tiếng, ngươi không có quy củ như thế, bất quá là làm cho người khác nhìn chủ tử nhà ngươi chê cười. Làm gì?"
“Hạ Hà, là Hoàng Thượng bảo Mộ Dung phi tới đây." Tiểu Đức tử ở phía sau nói, “Không cần trì hoãn việc này, nếu Hoàng Thượng đã biết, nhất định sẽ trách cứ ta."
Hạ Hà sửng sốt, nhanh như vậy sao? Không phải vừa mới đuổi đi ra ngoài sao?
Đến cửa thư phòng, Tiểu Đức tử rõ ràng hô: “Mộ Dung phi đến." Sau đó nhẹ giọng nói với Mộ Dung Phong, “Người vào đi thôi, hôm nay Hoàng Thượng mệt mỏi, cảm xúc khả năng có chút không tốt, vừa mới lại bị Mạnh lão thái thái làm cho tức giận một hồi, người nên cẩn thận một chút."
Mộ Dung Phong mỉm cười nói: “Cám ơn Đức công công." Sau đó đẩy cửa đi vào.
Tư Mã Nhuệ đứng đưa lưng về phía nàng, im lặng nhìn một bộ họa treo trên tường, bộ họa kia Mộ Dung Phong nhận ra được, là chính mình trước đây tùy tay họa, vẫn chưa ghi tên, là một bộ họa về mưa thu, khi đó vẫn là ở tại phủ Tứ thái tử, chính mình lúc ngồi ngốc một mình họa ra, sau chính mình lại xảy ra chuyện, liền vẫn đặt ở đó, không biết khi nào được đem treo tại trên tường, nhưng lại bảo tồn tốt lắm. Nàng nhớ rõ lúc chính mình đến Hợp Ý Uyển cũng không có nhìn thấy bộ họa này, khi nào thì lấy đến?
“Mộ Dung Phong gặp qua Hoàng Thượng." Nàng im lặng nói, bởi vì Hoàng Thượng đưa lưng về phía nàng, cho nên nàng rõ ràng ngay cả lễ cũng không thi, dù sao hắn cũng nhìn không thấy.
Tư Mã Nhuệ lẳng lặng quay đầu, nhìn Mộ Dung Phong, hơn nửa ngày không nói gì, chính là lẳng lặng nhìn, nhìn nữ tử làm cho hắn mạc danh kỳ diệu hận này, vì sao lại hận nàng như thế, nghĩ đến nàng sẽ hận đến trong lòng ngứa ngáy? Nàng không giống dạng nữ tử hồng nhan họa thủy gì.
“Ngươi vì cái gì phải gả cho ta?" Hắn đột nhiên thản nhiên hỏi, vì sao hận nàng, nàng là như thế nào dụ hoặc chính mình, vì cái gì không thể nhớ rõ, thậm chí cũng không nhớ được chính mình là như thế nào sủng hạnh nàng, giống như nàng ở trong ấn tượng của hắn là một nữ tử thực xa lạ, nàng là như thế nào tác động tới tâm hắn? “Mộ Dung Tuyết được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, có thể hấp dẫn phụ thân của trẫm, cũng từng làm trẫm thần hồn điên đảo, vì sao trẫm lại cố tình cưới ngươi?"
Mộ Dung Phong sửng sốt, tâm nói: Hắn đây là làm sao vậy, vì sao hỏi vấn đề này, rõ ràng là tự hắn cứng rắn muốn kết hôn, lúc ấy cũng không phải là chính mình muốn gả, thế nhưng nay lại quở trách đến trên người chính mình. Hắn không phải là đang hoài nghi chính mình lúc đó cự hôn đều là ngụy trang, đều là mưu kế Mộ Dung Thanh Lương an bài đi? Hoặc là chính là làm như vậy mới có thể gả cho hắn, được hắn tín nhiệm, giúp phụ thân đạt thành cái gọi là phách nghiệp? Thật sự là buồn cười.
“Hoàng Thượng, ngài thật sự là hay nói giỡn." Mộ Dung Phong thản nhiên nói, “Ngài nói không sai, Tiểu Tuyết quả thật có danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, lúc ấy ngài muốn cưới cũng quả thật là Tiểu Tuyết mà không phải Mộ Dung Phong, ngài chính là bất đắc dĩ mới cưới ta. Việc này hẳn là nên hỏi Đại thái tử đã bị biếm một chút, khả năng hắn rõ ràng tình hình lúc đó hơn. Hoàng Thượng ban hôn, ngài có muốn hay không cũng phải cưới, dù sao lúc ấy phụ thân ở trong triều cũng là trụ cột vững vàng, là người có quan hệ đến tiền đồ quốc gia, Hoàng Thượng…ta là nói Hoàng Thượng vừa mới thoái vị, không phải chỉ ngài, ngài không cần vẻ mặt hoang mang nhìn ta…, sớm biết ngài là người vô tình như thế, Mộ Dung Phong hẳn là phải tuyệt đối không chịu thuận theo, làm gì quỳ trong mưa to cầu xin cha mẹ buông tha cho quyết định này, rõ ràng nên đâm đầu chết ngay mới tốt."
Nghe thấy lời nói của Xuân Liễu, Mộ Dung Phong ngẩng đầu lên, có chút gầy yếu, làm cho ánh mắt Tiểu Đức tử hơi hơi nóng lên, vội vàng cúi đầu. Mộ Dung Phong nhìn thấy là Tiểu Đức tử, trong lòng thở dài, Tư Mã Nhuệ đáng giận kia lại nghĩ tới chuyện gì, thời điểm như vậy tìm nàng, nhất định không phải chuyện tốt gì, sợ là nếu không phải mắng chính là muốn phạt. “Đức công công, có việc gì sao?"
“Gặp qua Mộ Dung phi," Tiểu Đức tử cung kính nói, “Là Hoàng Thượng nói tìm người có việc, thỉnh người đi đến Hợp Ý Uyển, nhuyễn kiệu đã ở trước cửa, thỉnh người đi ngay."
“Được." Mộ Dung Phong lên tiếng, hướng Xuân Liễu cười cười, nói, “Không có việc gì, em chuẩn bị cơm chiều trước, ta đi một lát rồi sẽ về."
Xuân Liễu gật gật đầu, phía sau không ai có thể giúp tiểu thư, không biết Tứ thái tử xảy ra chuyện gì, sáng nay lúc Lệ phi nương nương đến, chính là khuyên chủ tớ hai người các nàng suy nghĩ thoáng một chút, có đôi khi, có một số việc không giống với ở bên ngoài nhìn vào, nhất định là có nguyên nhân, Tư Mã Nhuệ như thế sợ là có liên quan đến đại họa Mộ Dung Thanh Lương vừa mới gây ra, dù sao đã làm thương đến phụ thân của Tư Mã Nhuệ, còn thiếu chút nữa khiến cho quốc gia đại loạn, tự nhiên là căm tức, có lẽ qua khoảng thời gian này sẽ tốt hơn.
Nhưng Tứ thái tử vì cái gì lại như thế, việc làm của Mộ Dung lão gia cùng tiểu thư có quan hệ gì đâu? Cũng không phải là kế hoạch của tiểu thư mà.
Đến Hợp Ý Uyển, nhuyễn kiệu dừng lại, Mộ Dung Phong hít một hơi thật sâu, bất luận đã xảy ra chuyện gì, nàng đều phải đối mặt. Trở về là quyết định của chính mình, Tư Mã Nhuệ cũng không có bức nàng, tuy rằng hắn xuất hiện ở trong ảo giác của nàng, nhưng cũng không có ở trong ảo giác quấy nhiễu cuộc sống của Bạch Mẫn, là nàng phát hiện chính mình yêu thương Tư Mã Nhuệ, cho nên nhất định phải trở về. Nay đã trở lại, phụ thân của Mộ Dung Phong phạm phải đại sai, bị thương đến người vô tội, bất luận nàng có phải là Mộ Dung Phong chân chính hay không, hay là Mộ Dung Phong chính là kiếp trước hoặc kiếp này của nàng, nàng đều phải đối mặt với hết thảy.
Có lẽ, sinh hoạt tại trong hoàng cung hoàn cảnh phức tạp này, khó tránh khỏi làm cho Tư Mã Nhuệ có lòng hoài nghi hết thảy, phát hiện phụ thân của nữ nhân mà chính mình yêu thương thế nhưng lại làm ra chuyện không hợp quy củ như thế, hơn nữa thiếu chút nữa làm đánh mất tiền đồ của Đại Hưng vương triều, mà chính hắn thế nhưng lại không biết, cho nên vì khổ sở mà tức giận. Việc này tựa hồ là chẳng trách được hắn, nếu đổi lại là chính mình, có lẽ cũng giống nhau, trước đây nàng không phải vẫn thấy phụ thân của chính mình bị tổn thương bởi bất công sao, nếu đổi là vị trí của Tư Mã Nhuệ, có lẽ chính mình cũng sẽ hận.
Nếu đã ở chỗ này rồi, chẳng lẽ chỉ có thể hối hận mà sống sao? Nàng không nghĩ như thế, nàng cũng không tin có linh hồn Bạch Mẫn cùng thân thể Mộ Dung Phong chính mình lại sống không được vui vẻ, nay chuyện tình kỳ quái như vậy đều đã xảy ra, chính mình thế nhưng có thể xuyên qua ngàn năm thời không nương nhờ ở một người, vì cái gì không thể ở tại đây, tại quốc gia xa lạ này sống một cuộc sống đầy ánh mặt trời sáng lạn đâu?
Nàng yêu Tư Mã Nhuệ, cho nên tha thứ cho tất cả những gì hắn không phải với nàng, có thể được hắn nhớ kỹ, cho dù là hận cũng tốt hơn là bị hắn quên, nếu hắn không thương chính mình, làm sao có hận, chỉ có yêu sâu mới có thể hận sâu, nghĩ đến đây, trong lòng thoải mái, coi như hắn yêu chính mình đi, hắn như thế nào tra tấn chính mình, liền chứng minh hắn có bao nhiêu yêu chính mình.
Trấn an chính mình như vậy, Mộ Dung Phong sắc mặt bình tĩnh tiêu sái tiến vào Hợp Ý Uyển.
“Ngươi tới nơi này làm gì?" Hạ Hà liếc mắt một cái thấy Mộ Dung Phong, lớn tiếng hỏi, “Ngươi là phi tử đã bị biếm, thế nhưng còn dám tới nơi này, ta đi nói cho chủ tử nhà ta cùng Hoàng Thượng biết, bằng tội danh này đem ngươi đày đến một cái lãnh cung tệ hơn nữa."
Mộ Dung Phong cũng không thèm nhìn tới nàng, tiếp tục đi con đường của mình.
“Đứng lại!" Hạ Hà lạnh lùng che ở phía trước nàng.
“Hạ Hà, nếu là ngươi tự rước lấy nhục, liền chớ trách ta." Mộ Dung Phong thản nhiên nói, “Cho dù ta bị biếm, cũng vẫn là người của Hoàng Thượng, ngươi vẫn phải theo quy củ xưng hô ta một tiếng, ngươi không có quy củ như thế, bất quá là làm cho người khác nhìn chủ tử nhà ngươi chê cười. Làm gì?"
“Hạ Hà, là Hoàng Thượng bảo Mộ Dung phi tới đây." Tiểu Đức tử ở phía sau nói, “Không cần trì hoãn việc này, nếu Hoàng Thượng đã biết, nhất định sẽ trách cứ ta."
Hạ Hà sửng sốt, nhanh như vậy sao? Không phải vừa mới đuổi đi ra ngoài sao?
Đến cửa thư phòng, Tiểu Đức tử rõ ràng hô: “Mộ Dung phi đến." Sau đó nhẹ giọng nói với Mộ Dung Phong, “Người vào đi thôi, hôm nay Hoàng Thượng mệt mỏi, cảm xúc khả năng có chút không tốt, vừa mới lại bị Mạnh lão thái thái làm cho tức giận một hồi, người nên cẩn thận một chút."
Mộ Dung Phong mỉm cười nói: “Cám ơn Đức công công." Sau đó đẩy cửa đi vào.
Tư Mã Nhuệ đứng đưa lưng về phía nàng, im lặng nhìn một bộ họa treo trên tường, bộ họa kia Mộ Dung Phong nhận ra được, là chính mình trước đây tùy tay họa, vẫn chưa ghi tên, là một bộ họa về mưa thu, khi đó vẫn là ở tại phủ Tứ thái tử, chính mình lúc ngồi ngốc một mình họa ra, sau chính mình lại xảy ra chuyện, liền vẫn đặt ở đó, không biết khi nào được đem treo tại trên tường, nhưng lại bảo tồn tốt lắm. Nàng nhớ rõ lúc chính mình đến Hợp Ý Uyển cũng không có nhìn thấy bộ họa này, khi nào thì lấy đến?
“Mộ Dung Phong gặp qua Hoàng Thượng." Nàng im lặng nói, bởi vì Hoàng Thượng đưa lưng về phía nàng, cho nên nàng rõ ràng ngay cả lễ cũng không thi, dù sao hắn cũng nhìn không thấy.
Tư Mã Nhuệ lẳng lặng quay đầu, nhìn Mộ Dung Phong, hơn nửa ngày không nói gì, chính là lẳng lặng nhìn, nhìn nữ tử làm cho hắn mạc danh kỳ diệu hận này, vì sao lại hận nàng như thế, nghĩ đến nàng sẽ hận đến trong lòng ngứa ngáy? Nàng không giống dạng nữ tử hồng nhan họa thủy gì.
“Ngươi vì cái gì phải gả cho ta?" Hắn đột nhiên thản nhiên hỏi, vì sao hận nàng, nàng là như thế nào dụ hoặc chính mình, vì cái gì không thể nhớ rõ, thậm chí cũng không nhớ được chính mình là như thế nào sủng hạnh nàng, giống như nàng ở trong ấn tượng của hắn là một nữ tử thực xa lạ, nàng là như thế nào tác động tới tâm hắn? “Mộ Dung Tuyết được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, có thể hấp dẫn phụ thân của trẫm, cũng từng làm trẫm thần hồn điên đảo, vì sao trẫm lại cố tình cưới ngươi?"
Mộ Dung Phong sửng sốt, tâm nói: Hắn đây là làm sao vậy, vì sao hỏi vấn đề này, rõ ràng là tự hắn cứng rắn muốn kết hôn, lúc ấy cũng không phải là chính mình muốn gả, thế nhưng nay lại quở trách đến trên người chính mình. Hắn không phải là đang hoài nghi chính mình lúc đó cự hôn đều là ngụy trang, đều là mưu kế Mộ Dung Thanh Lương an bài đi? Hoặc là chính là làm như vậy mới có thể gả cho hắn, được hắn tín nhiệm, giúp phụ thân đạt thành cái gọi là phách nghiệp? Thật sự là buồn cười.
“Hoàng Thượng, ngài thật sự là hay nói giỡn." Mộ Dung Phong thản nhiên nói, “Ngài nói không sai, Tiểu Tuyết quả thật có danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, lúc ấy ngài muốn cưới cũng quả thật là Tiểu Tuyết mà không phải Mộ Dung Phong, ngài chính là bất đắc dĩ mới cưới ta. Việc này hẳn là nên hỏi Đại thái tử đã bị biếm một chút, khả năng hắn rõ ràng tình hình lúc đó hơn. Hoàng Thượng ban hôn, ngài có muốn hay không cũng phải cưới, dù sao lúc ấy phụ thân ở trong triều cũng là trụ cột vững vàng, là người có quan hệ đến tiền đồ quốc gia, Hoàng Thượng…ta là nói Hoàng Thượng vừa mới thoái vị, không phải chỉ ngài, ngài không cần vẻ mặt hoang mang nhìn ta…, sớm biết ngài là người vô tình như thế, Mộ Dung Phong hẳn là phải tuyệt đối không chịu thuận theo, làm gì quỳ trong mưa to cầu xin cha mẹ buông tha cho quyết định này, rõ ràng nên đâm đầu chết ngay mới tốt."
Tác giả :
Thu Vũ Dạ Hàn