Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Chương 155
“Trừ bỏ nàng còn có thể là người khác sao?" Lệ phi mỉm cười, “Nói ra, nàng thật sự là người thú vị, cảnh ngộ như vậy nhưng vẫn còn nhàn hạ thoải mái như thế, ta xem nàng chính mình bắc ghế tự treo biển, thật là thú vị, thiếu chút nữa nhịn không được đã tiến lên giúp nàng. Chính là, vì giúp các nàng, trước mắt ta chỉ có thể làm quần chúng, đưa chút gì đó các nàng cần, làm cho các nàng vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt mới là quan trọng nhất. Ta biết, người của Hoàng hậu nương nương từng đã tới, đưa tới rất nhiều nhu yếu phẩm, bất luận như thế nào, bất luận Mộ Dung Thanh Lương đã làm gì, người vô tội nhất chính là Mộ Dung Phong, nếu nàng biết phụ thân của mình sẽ có hành vi như thế, nhất định sẽ ngăn cản. Hơn nữa, có một số việc làm sao nói được là đúng hay là sai? Nếu không có Hoàng Thượng từ giữa nhiều chuyện sắc lập Mộ Dung Tuyết làm Tuyết phi, Mộ Dung phu nhân làm sao lại tự sát, Mộ Dung Thanh Lương làm sao lại mưu đồ bất chính? Làm hại bốn nữ nhi của chính mình, một bị thương, một chết, một xuất gia, một vào lãnh cung. Ngược lại là Hoàng Thượng, giống như người không có việc gì. Không chỉ có Mộ Dung Phong đáng thương, Mộ Dung Tuyết lại càng đáng thương, nếu lại nói tiếp, nàng thật sự là đáng thương, kỳ thật nàng đối với Hoàng Thượng thật sự là toàn tâm toàn ý, cuối cùng lại phát hiện chính mình thành tấm mộc của Hoàng Thượng, lúc xuất hiện nguy hiểm, Hoàng Thượng thế nhưng đã trực tiếp kéo nàng ngăn trở chủy thủ đâm tới, thật sự là làm cho người ta trái tim băng giá. Nay, Mộ Dung Tuyết đã chết, đến thật sự là đã không có ưu phiền."
“Ngươi đã nghĩ hiểu được rất nhiều." Tư Mã Minh Lãng nhịn không được cười cười, nói.
“Không phải ta nghĩ hiểu được, mà là ta xem hiểu được. Mộ Dung Phong từng khuyên nhủ Mộ Dung Tuyết, khuyên nàng tự giải quyết cho tốt, kỳ thật, ba người tỷ tỷ của Mộ Dung Tuyết chỉ có Mộ Dung Phong biết Mộ Dung Tuyết là thật lòng thích Hoàng Thượng, cho nên chỉ khuyên nàng phải quý trọng chính mình, cũng không nói nàng có gì không phải. Ngài cho rằng ta cùng Mộ Dung Tuyết thật sự là tình địch tranh giành tình nhân sao?" Lệ phi cũng cười cười, nói, “Kỳ thật chúng ta cũng nói chuyện phiếm, nàng tại trong hoàng cung này không có bằng hữu, lại bị mất đầu thai, bởi vì chuyện của Triệu Cương thiếu chút nữa mất mạng, mọi việc sớm đã thấy ra, chính là không bỏ xuống được Hoàng Thượng mới có thể khó xử chính mình, có đôi khi lại nói, nàng cũng là đáng thương."
Tư Mã Minh Lãng ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, lắc đầu, nói: “Kỳ thật Hoàng Thượng cũng khổ sở, nay bị thương nặng, nằm ở trên giường, chỉ có thể dựa vào sự tưởng niệm mà sống qua, bất quá là một hoạt tử nhân mà thôi,.Có lẽ từ từ đêm dài, Hoàng Thượng sẽ muốn sinh mệnh tuổi trẻ đơn thuần kia sống lại, cũng sẽ hối hận, cũng sẽ rơi lệ. Mọi người đều nói thời gian của hắn không nhiều lắm, với hắn mà nói, mỗi một giây phút này đều dài như cả đời, mất ngôi vị hoàng đế, không có sức khỏe, ái phi đã chết, thế nào có thể có chuyện vui vẻ? Với hắn mà nói, còn sống là so với tử vong càng đáng sợ chuyện."
Lệ phi không hé răng, cúi đầu nghĩ tâm sự.
“Dã muộn rồi, chúng ta đều tự trở về đi." Tư Mã Minh Lãng lẳng lặng nói, “Nay, chúng ta cũng là bất lực, liền theo như lời ngươi nói, giúp chủ tớ hai người các nàng một ít gì đó mới là quan trọng, vượt qua đoạn thời gian này như thế nào, là chính các nàng mới có thể quyết định."
Lệ phi gật gật đầu.
Mơ hồ, từ trong tiểu viện truyền đến tiếng đàn du dương, mát lạnh, lộ ra một cỗ im lặng lạnh nhạt, lại làm cho hai người nghe thấy rơi lệ.
Bọn họ làm sao không biết, Mộ Dung Phong trong lòng rất khổ sở. Chính là bất lực.
Trong phòng ngủ của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nằm ở trên giường, sắc mặt tiều tụy, cũng không động đậy, vẻ mặt bi thương, ánh mắt trống rỗng mà mơ hồ. Nhìn con, hắn thanh âm khàn khàn nói: “Ta muốn trông thấy Phong nhi. Nàng đi nơi nào? Vì sao cho tới bây giờ không xuất hiện ở trước mặt trẫm?"
Tư Mã Nhuệ không biết nói như thế nào, tổ mẫu không nói cho phụ thân chuyện chính mình phải kế thừa ngôi vị hoàng đế, rất nhiều chuyện đều còn gạt Hoàng Thượng, chuyện hắn biết chính là Mộ Dung Tuyết đã chết, cũng không biết chuyện Mộ Dung Phong bị biếm nhập lãnh cung. “Việc này, sợ là không tốt lắm."
“Vì sao?" Hoàng Thượng khó hiểu hỏi.
Thái hậu lạnh lùng nói: “Ngươi lúc này muốn gặp tội thần chi nữ kia làm gì?"
“Việc này cùng Phong nhi có quan hệ gì đâu?" Hoàng Thượng bất mãn nói, “Chẳng lẽ ta muốn gặp con dâu cũng không được sao?"
“Đương nhiên có thể." Hoàng hậu một bên lẳng lặng nói, “Chính là trước mắt bởi vì chuyện của Mộ Dung Thanh Lương, Phong nhi cũng bị liên lụy, nàng nay không ở tại Hợp Ý Uyển, cần đi nơi khác tìm nàng đến."
“Nàng đi nơi nào?" Hoàng Thượng thở hổn hển, chỉ nói mấy câu nói đó đã cảm thấy mệt mỏi, xem ra thương thế của chính mình thật sự là không nhẹ, nghỉ tạm đã nhiều ngày vẫn không thấy chuyển biến tốt, có thể hay không nhân cơ hội này thoát khỏi ngôi vị hoàng đế, mừng rỡ tiêu dao vài ngày?
“Lãnh cung!" Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói, thật sự là không rõ, vì cái gì phụ thân lại quan tâm một tội thần chi nữ như thế, chẳng lẽ là bởi vì nàng là tỷ tỷ của Mộ Dung Tuyết sao?
“Lãnh cung?! Khụ khụ," Hoàng Thượng ho khan hai tiếng, thở hổn hển nói, “Nàng đi lãnh cung làm cái gì? Một Thái tử phi, vì sao phải đi lãnh cung, nàng cũng không phải Tuyết nhi, cho dù bị liên lụy, cũng chỉ nên trách phạt một chút thôi, khụ khụ, các ngươi, các ngươi rốt cuộc, khụ khụ, gạt trẫm làm cái gì? Tuyết nhi đã chết, các ngươi, thế nhưng sau lưng trẫm đối xử với tỷ tỷ của nàng như thế, muốn trẫm phải như thế nào, khụ khụ, như thế nào tái kiến Tuyết nhi đây?"
“Mộ Dung Tuyết đã chết, ngươi muốn gặp nàng làm cái gì?" Thái hậu tức giận nói.
“Là bởi vì nàng đã chết, trẫm, liền càng không thể, lại có lỗi với nàng…" Hoàng Thượng nghỉ ngơi hơn nửa ngày, mới nói tiếp, “Trẫm không thể làm chuyện có lỗi với tỷ tỷ của nàng!"
“Làm sao tới chuyện dài dòng như thế." Thái hậu không kiên nhẫn nói.
“Bởi vì trẫm đã đáp ứng Tuyết nhi, nếu là Tam tỷ của nàng về sau có chuyện gì, trẫm không thể làm như không thấy!" Hoàng Thượng thở dốc nửa ngày, tiếp tục nói, “Một Mạnh Uyển Lộ đã làm cho trẫm áy náy không thôi, trẫm đã muốn thực có lỗi với Tuyết nhi, tuyệt đối không thể làm cho tỷ tỷ của nàng lại chịu ủy khuất gì nữa!"
Thái hậu quả thực là tức giận đến hồ đồ, nghịch tử này, đã không chịu được như thế, thế nhưng ngược lại càng hoài niệm Mộ Dung Tuyết kia, lúc ấy không phải chính hắn lựa chọn Mộ Dung Tuyết che ở trước mặt chính mình sao? Mộ Dung Tuyết không phải bởi vì hận hắn mới có thể tự sát sao? Như thế nào hiện tại thành cái dạng này?
“Trẫm muốn gặp Phong nhi." Hoàng Thượng không chịu bỏ qua, cố ý nói.
“Được rồi," Hoàng hậu im lặng đáp ứng, phân phó nô tỳ của chính mình đi thỉnh Mộ Dung Phong, nàng cố ý dùng chữ ‘Thỉnh’ này, “Liên nhi, đi thỉnh Thái tử phi Mộ Dung Phong đến, nói Hoàng Thượng muốn gặp nàng. Thỉnh nàng tức tốc đến Chính Dương cung."
“Hoàng hậu…" Thái hậu tựa hồ là muốn ngăn cản.
“Mẫu hậu, nay Hoàng Thượng đã là bộ dáng như thế, hắn muốn như thế nào liền như thế ấy đi." Hoàng hậu im lặng nói, “Ngườii chính là làm cho Phong nhi đến đây, nay Nhuệ nhi cũng chỉ bất quá cho rằng nàng là một người xa lạ mà thôi."
Mọi người im lặng chờ, ai cũng không biết phải nói gì mới tốt.
Giống như thời gian thật lâu, lại giống như thời gian rất ngắn, nghe được bên ngoài thanh âm của Liên nhi thản nhiên nhẹ nhàng nói: “Thái tử phi, người cẩn thận một chút, trên mặt đất này có nước, có chút trơn, tuy rằng đã hết mưa vài canh giờ, nhưng có chút nước mưa vẫn chưa rút hết."
“Ngươi đã nghĩ hiểu được rất nhiều." Tư Mã Minh Lãng nhịn không được cười cười, nói.
“Không phải ta nghĩ hiểu được, mà là ta xem hiểu được. Mộ Dung Phong từng khuyên nhủ Mộ Dung Tuyết, khuyên nàng tự giải quyết cho tốt, kỳ thật, ba người tỷ tỷ của Mộ Dung Tuyết chỉ có Mộ Dung Phong biết Mộ Dung Tuyết là thật lòng thích Hoàng Thượng, cho nên chỉ khuyên nàng phải quý trọng chính mình, cũng không nói nàng có gì không phải. Ngài cho rằng ta cùng Mộ Dung Tuyết thật sự là tình địch tranh giành tình nhân sao?" Lệ phi cũng cười cười, nói, “Kỳ thật chúng ta cũng nói chuyện phiếm, nàng tại trong hoàng cung này không có bằng hữu, lại bị mất đầu thai, bởi vì chuyện của Triệu Cương thiếu chút nữa mất mạng, mọi việc sớm đã thấy ra, chính là không bỏ xuống được Hoàng Thượng mới có thể khó xử chính mình, có đôi khi lại nói, nàng cũng là đáng thương."
Tư Mã Minh Lãng ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, lắc đầu, nói: “Kỳ thật Hoàng Thượng cũng khổ sở, nay bị thương nặng, nằm ở trên giường, chỉ có thể dựa vào sự tưởng niệm mà sống qua, bất quá là một hoạt tử nhân mà thôi,.Có lẽ từ từ đêm dài, Hoàng Thượng sẽ muốn sinh mệnh tuổi trẻ đơn thuần kia sống lại, cũng sẽ hối hận, cũng sẽ rơi lệ. Mọi người đều nói thời gian của hắn không nhiều lắm, với hắn mà nói, mỗi một giây phút này đều dài như cả đời, mất ngôi vị hoàng đế, không có sức khỏe, ái phi đã chết, thế nào có thể có chuyện vui vẻ? Với hắn mà nói, còn sống là so với tử vong càng đáng sợ chuyện."
Lệ phi không hé răng, cúi đầu nghĩ tâm sự.
“Dã muộn rồi, chúng ta đều tự trở về đi." Tư Mã Minh Lãng lẳng lặng nói, “Nay, chúng ta cũng là bất lực, liền theo như lời ngươi nói, giúp chủ tớ hai người các nàng một ít gì đó mới là quan trọng, vượt qua đoạn thời gian này như thế nào, là chính các nàng mới có thể quyết định."
Lệ phi gật gật đầu.
Mơ hồ, từ trong tiểu viện truyền đến tiếng đàn du dương, mát lạnh, lộ ra một cỗ im lặng lạnh nhạt, lại làm cho hai người nghe thấy rơi lệ.
Bọn họ làm sao không biết, Mộ Dung Phong trong lòng rất khổ sở. Chính là bất lực.
Trong phòng ngủ của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nằm ở trên giường, sắc mặt tiều tụy, cũng không động đậy, vẻ mặt bi thương, ánh mắt trống rỗng mà mơ hồ. Nhìn con, hắn thanh âm khàn khàn nói: “Ta muốn trông thấy Phong nhi. Nàng đi nơi nào? Vì sao cho tới bây giờ không xuất hiện ở trước mặt trẫm?"
Tư Mã Nhuệ không biết nói như thế nào, tổ mẫu không nói cho phụ thân chuyện chính mình phải kế thừa ngôi vị hoàng đế, rất nhiều chuyện đều còn gạt Hoàng Thượng, chuyện hắn biết chính là Mộ Dung Tuyết đã chết, cũng không biết chuyện Mộ Dung Phong bị biếm nhập lãnh cung. “Việc này, sợ là không tốt lắm."
“Vì sao?" Hoàng Thượng khó hiểu hỏi.
Thái hậu lạnh lùng nói: “Ngươi lúc này muốn gặp tội thần chi nữ kia làm gì?"
“Việc này cùng Phong nhi có quan hệ gì đâu?" Hoàng Thượng bất mãn nói, “Chẳng lẽ ta muốn gặp con dâu cũng không được sao?"
“Đương nhiên có thể." Hoàng hậu một bên lẳng lặng nói, “Chính là trước mắt bởi vì chuyện của Mộ Dung Thanh Lương, Phong nhi cũng bị liên lụy, nàng nay không ở tại Hợp Ý Uyển, cần đi nơi khác tìm nàng đến."
“Nàng đi nơi nào?" Hoàng Thượng thở hổn hển, chỉ nói mấy câu nói đó đã cảm thấy mệt mỏi, xem ra thương thế của chính mình thật sự là không nhẹ, nghỉ tạm đã nhiều ngày vẫn không thấy chuyển biến tốt, có thể hay không nhân cơ hội này thoát khỏi ngôi vị hoàng đế, mừng rỡ tiêu dao vài ngày?
“Lãnh cung!" Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói, thật sự là không rõ, vì cái gì phụ thân lại quan tâm một tội thần chi nữ như thế, chẳng lẽ là bởi vì nàng là tỷ tỷ của Mộ Dung Tuyết sao?
“Lãnh cung?! Khụ khụ," Hoàng Thượng ho khan hai tiếng, thở hổn hển nói, “Nàng đi lãnh cung làm cái gì? Một Thái tử phi, vì sao phải đi lãnh cung, nàng cũng không phải Tuyết nhi, cho dù bị liên lụy, cũng chỉ nên trách phạt một chút thôi, khụ khụ, các ngươi, các ngươi rốt cuộc, khụ khụ, gạt trẫm làm cái gì? Tuyết nhi đã chết, các ngươi, thế nhưng sau lưng trẫm đối xử với tỷ tỷ của nàng như thế, muốn trẫm phải như thế nào, khụ khụ, như thế nào tái kiến Tuyết nhi đây?"
“Mộ Dung Tuyết đã chết, ngươi muốn gặp nàng làm cái gì?" Thái hậu tức giận nói.
“Là bởi vì nàng đã chết, trẫm, liền càng không thể, lại có lỗi với nàng…" Hoàng Thượng nghỉ ngơi hơn nửa ngày, mới nói tiếp, “Trẫm không thể làm chuyện có lỗi với tỷ tỷ của nàng!"
“Làm sao tới chuyện dài dòng như thế." Thái hậu không kiên nhẫn nói.
“Bởi vì trẫm đã đáp ứng Tuyết nhi, nếu là Tam tỷ của nàng về sau có chuyện gì, trẫm không thể làm như không thấy!" Hoàng Thượng thở dốc nửa ngày, tiếp tục nói, “Một Mạnh Uyển Lộ đã làm cho trẫm áy náy không thôi, trẫm đã muốn thực có lỗi với Tuyết nhi, tuyệt đối không thể làm cho tỷ tỷ của nàng lại chịu ủy khuất gì nữa!"
Thái hậu quả thực là tức giận đến hồ đồ, nghịch tử này, đã không chịu được như thế, thế nhưng ngược lại càng hoài niệm Mộ Dung Tuyết kia, lúc ấy không phải chính hắn lựa chọn Mộ Dung Tuyết che ở trước mặt chính mình sao? Mộ Dung Tuyết không phải bởi vì hận hắn mới có thể tự sát sao? Như thế nào hiện tại thành cái dạng này?
“Trẫm muốn gặp Phong nhi." Hoàng Thượng không chịu bỏ qua, cố ý nói.
“Được rồi," Hoàng hậu im lặng đáp ứng, phân phó nô tỳ của chính mình đi thỉnh Mộ Dung Phong, nàng cố ý dùng chữ ‘Thỉnh’ này, “Liên nhi, đi thỉnh Thái tử phi Mộ Dung Phong đến, nói Hoàng Thượng muốn gặp nàng. Thỉnh nàng tức tốc đến Chính Dương cung."
“Hoàng hậu…" Thái hậu tựa hồ là muốn ngăn cản.
“Mẫu hậu, nay Hoàng Thượng đã là bộ dáng như thế, hắn muốn như thế nào liền như thế ấy đi." Hoàng hậu im lặng nói, “Ngườii chính là làm cho Phong nhi đến đây, nay Nhuệ nhi cũng chỉ bất quá cho rằng nàng là một người xa lạ mà thôi."
Mọi người im lặng chờ, ai cũng không biết phải nói gì mới tốt.
Giống như thời gian thật lâu, lại giống như thời gian rất ngắn, nghe được bên ngoài thanh âm của Liên nhi thản nhiên nhẹ nhàng nói: “Thái tử phi, người cẩn thận một chút, trên mặt đất này có nước, có chút trơn, tuy rằng đã hết mưa vài canh giờ, nhưng có chút nước mưa vẫn chưa rút hết."
Tác giả :
Thu Vũ Dạ Hàn