Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)
Chương 18
Tuy rằng cho đến bây giờ Trác Siêu Nhiên chưa từng đề cập đến gia thế của mình nhưng Mộc Mộc từ lâu vẫn đoán được anh nhất định xuất thân bất phàm. Nhưng khi Trác Siêu Nhiên đưa cô vào khu chung cư vô giá của thành phố S, "Cách Thế Quan Lan", Mộc Mộc vẫn sợ ngây người.
"Cách Thế Quan Lan" là khi đô thị thuần phong cảnh thiên nhiên, phía Nam nhìn ra một con sông đào, phía Bắc dựa mình vào một ngọn núi, phía Đông là sân gôn lớn nhất thành phố, phía Tây là khu công viên nước cạn đèn đuốc huy hoàng mới xây dựng, gần khách sạn, suối nước nóng, quán cà phê, trung tâm mua sắm, trường học, đầy đủ cả, có thể nói là khu đào nguyên yên tĩnh giữa thành thị đông đúc.
Mộc Mộc còn nhớ khi cô học trung học, từng nghe mẹ nói chuyện với dì Lưu nhà bên về khu "Cách Thế Quan Lan" này, hai người nói nơi này khi bắt đầu phiên giao dịch đã phát giá trên trời, hơn mười khu biệt thự cùng ba khu ngắm cảnh ven sông bán hết không đến một tuần. Mẹ cô còn nói: Thực ra trước khi rao bán đã bị toàn bộ người bên trong đặt mua, có tiền cũng mua không được. Dì Lưu ra chiều bí mật nói nhỏ, rằng nghe nói lúc đấu giá đất cũng đã sắp xếp đâu vào đấy, nếu không vị trí tốt như vậy làm sao có thể có giá ba triệu, lại bị một công ty bất động sản không hề có danh tiếng gì lấy đi.
Lời đồn thật giả còn phải chờ xem xét, nhưng những người ở nơi này là cực kì giàu có thì không thể nghi ngờ, hơn nữa mấy năm nay giá cả nơi này lên cao, nhưng chưa từng thấy ai bán.
Còn chưa thực sự tiến vào tiểu khu, Trác Siêu Nhiên cho xe chạy chậm lại dừng ở bãi đỗ. Mộc Mộc bị chấn động, trước mắt, những chiếc xe ở đây quý giá thế nào cô không biết, nhưng riêng việc những biển số xe làm cho người ta nhìn qua khó quên như thế nào cũng đủ chứng minh cho thân phận và địa vị của người sở hữu.
Trác Siêu Nhiên nhìn ra sự nghi ngờ trên khuôn mặt Mộc Mộc, muốn nói lại thôi, đưa cô ngắm cảnh qua thang máy khi lên lầu, giới thiệu đơn giản gia đình mình: "Ba anh là quân nhân, vài năm trước điều đi quân khu B, mẹ anh trước kia công tác trong chính phủ, nhưng vì muốn chăm sóc cha anh, nên cũng chuyển đến thành phố B."
Tuy rằng anh giới thiệu rất sơ sài, nhưng Mộc Mộc biết, chức vị ba mẹ anh nhất định không thấp, nếu không làm sao có khả năng mua được nhà ở nơi này.
Mộc Mộc không nói được, chỉ ngoan ngoãn theo sau anh, bước chân không tự giác chậm lại, khoảng cách giữa anh và cô lại xa thêm rất nhiều.
"Anh còn một em trai, ngôi nhà này là ba mẹ anh mua cho anh và cậu ấy."
"Em trai? Trác Siêu Nhiên còn em trai?
Trác Siêu Nhiên xuất hiện dưới bộ quân trang, cô phát hiện anh thay đổi rất nhiều. Tình cảm một đêm mặn nồng anh không nhớ rõ cô có thể lý giải được, nhưng tính cách của anh sao có thể biến đổi nhiều như vậy. Mộc Mộc cũng từng hoài nghi, Trác Siêu Nhiên có khả năng không phải là hắn, có thể cô nhận sai người. Nhưng trên đời này sẽ có hai người giống nhau như đúc sao? Đều thích một loại đồng hồ? Đều thích xe việt dã màu trắng? Đều có thể chiết hoa hồng?
Như vậy không phải quá trùng hợp sao?
Nếu có, có thể bọn họ là anh em ruột...
Trong lòng Mộc Mộc chợt căng thẳng, vội vã lấy ra giấy bút: "Anh còn có một em trai? Em trai ruột?"
"Đúng vậy, cậu ấy tên là Trác Siêu Việt. Trước kia cũng từng trong quân đội, sau khi xuất ngũ chuyển sang kinh doanh xuất nhập khẩu. Cậu ấy làm ăn bận rộn, rất ít khi trở về, anh cũng quen ở doanh trại... Cho nên căn phòng này phần lớn thời gian đều để không."
"Bề ngoài các anh giống nhau không?" Nhưng lời này viết xong, Mộc Mộc chằm chằm nhìn Trác Siêu Nhiên, nhanh chóng muốn biết kết quả.
Anh nhìn qua thang máy thủy tinh, nước sông gợn sóng, càng ngày càng mông lung.
Trong sự ngắn ngủi trầm mặc của Trác Siêu Nhiên, Mộc Mộc có chút sợ hãi không hiểu nổi, giống như nhìn thấy một chiếc hòm bí mật, muốn biết bên trong là cái gì, đưa tay mở ra, lại sợ trong đó cất giấu một điều đáng sợ, sẽ đem cô nuốt chửng(1).
Cô rất sợ hãi, sợ Trác Siêu Nhiên không phải người kia.
Chiếc áo lông ấm khoác trên người, tựa như bờ vai anh, hơi ấm của anh, cô bỗng nhiên nghĩ đến đáp án, sợ đáp án đó sẽ tiêu hủy giấc mộng đẹp vừa nhen lên trong mình.
"Có người nói bọn anh giống nhau, có người lại nói không hề giống..."
Trên mặt Trác Siêu Nhiên lộ ra nụ cười bí ẩn, "Chờ khi em nhìn thấy cậu ấy sẽ biết."
Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi, Mộc Mộc nhẹ nhàng thở ra. Vì quá khẩn trương, nhịp tim đập vẫn chưa bình thường được trở lại, cô lặng lẽ day ngực. May mắn vận mệnh không một lần nữa trêu đùa cô, nếu thực sự cô lầm người, cô thà nhảy từ lầu hai mươi này xuống cũng không muốn nghĩ đến việc đối mặt với Trác Siêu Nhiên.
Cô chưa định thần kịp, ra khỏi thang máy, Trác Siêu Nhiên còn nói, "Đúng rồi, Trác Siêu Việt học khẩu ngữ. Cậu ấy nghe không cần tiếng, chỉ cần nhìn miệng cũng có thể biết người khác đang nói gì."
"Vậy sao?" Trước kia Mộc Mộc đã từng nhìn thấy trên TV, nhưng chưa bao giờ được gặp. "Vậy nếu em nói, cậu ấy nhìn có thể hiểu không?"
"Chắc là có thể, khi nào có dịp, em thử nói chuyện phiếm với cậu ấy xem."
Mộc Mộc đối với người chưa bao giờ gặp mặt, Trác Siêu Việt này, sinh ra tò mò. Em trai của Trác Siêu Nhiên, cũng sẽ là một người đàn ông bao dung rộng lượng như anh sao?
Anh ta còn học khẩu ngữ, đã lâu lắm rồi cô chưa cùng ai "nói chuyện phiếm", không biết cùng cậu ta "nói chuyện phiếm" cảm giác sẽ như thế nào...
"Tình cảm hai người chắc hẳn rất tốt?" Mộc Mộc phát hiện mỗi lần Trác Siêu Nhiên nhắc tới hai chữ "Siêu Việt", giọng nói cực kỳ dịu dàng.
Anh thấy cô viết trên giấy, cười cười, đáy mắt dịu dàng không chút nào che giấu. "Chắc em không tin, từ nhỏ đến lớn, cho đến tận bây giờ bọn anh chưa cãi nhau một lần, cũng chưa bao giờ tranh chấp. Mẹ anh nói, khi bọn anh có bất cứ thứ gì, đều nhớ đem chia làm hai phần."
Nghe qua thật là khó tin, Mộc Mộc càng thêm tò mò, "Vậy nếu là thứ không thể chia làm hai nửa thì sao? Ví như một quả nho cuối cùng?"
"Vậy cả hai người cùng không ăn. Bởi vì người ăn nhất định cũng không cảm thấy nho ngọt."
"Hai người đã bao giờ cùng thích một cô gái chưa?" Mộc Mộc viết xong những lời này, thấy không ổn, lại bổ sung một câu: "Em không có ý gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi."
"Không có." Trác Siêu Nhiên nghiêm túc suy nghĩ, "Nếu thực sự có, anh nghĩ, cả hai bọn anh đều bỏ cuộc."
Đáp án này đúng như Mộc Mộc nghĩ, "Bởi vì nếu một người có được, cũng nhất định không cảm thấy vui vẻ gì..."
Trác Siêu Nhiên không hề phủ nhận cười, đưa chìa khóa mở cửa, "Mời vào."
Mộc Mộc vừa đi qua cửa chính, lập tức bị cửa sổ phòng khác sát đất phô ra ngoại cảnh đẹp mê người cuốn hút.
Từ nhỏ cô lớn lên ở thành phố S, tại trung tâm huyên náo, hay khu phố cổ cổ kính, còn có cả những nơi ăn chơi tràn ngập mùi tiền tài dục vọng, mỗi nơi trong thành phố này đối với cô đều rất quen thuộc.
Nhưng mà, nơi đây, đứng dưới ánh tịch dương ngắm nhìn thành phố phồn hoa, cô mới phát hiện thành phố lịch sử bao nhiêu năm này lại yên tĩnh thâm trầm đến thế.
Thu về ánh mắt, đánh giá lại căn phòng, theo phòng khách tiện nghi mà suy tính, phòng ngủ của anh sẽ không nhỏ, tường sơn màu trắng, thảm màu xám không dính chút bụi. Thiết kế bên trong đơn giản sang trọng, không hề có vật dư thừa, vừa nhìn qua đã biết thế giới của người đàn ông độc thân - Trừ bình hoa hồng trắng thơm ngát phía cửa sổ, cánh hoa tươi tắn còn vương bọt nước.
"Muốn uống... nước trái cây không?"
Mộc Mộc gật đầu, đối với người không thể nói, lược bỏ đi những lựa chọn không cần thiết là hành động sáng suốt.
Trác Siêu Nhiên đi vào phòng bếp, từ ngăn rau củ xanh lấy ra một hộp nước nho, đổ vào chiếc cốc thủy tinh trong suốt đưa cho cô.
Uống thứ nước nho lạnh lẽo, có một vùi rượu vang cam thuần, hình như là nước hoa quả loại mới.
Mộc Mộc vừa cẩn thận đánh giá căn phòng, sạch sẽ, lại tiện nghi như vậy, thấy thế nào cũng không giống ngôi nhà không có người ở.
Mộc Mộc đầy thắc mắc định lấy giấy bút, chợt nghe thấy anh nói: "Dì Trần mỗi ngày đến đây giúp quét dọn phòng. Ngày hôm qua anh gọi điện cho dì ấy, nói hôm nay anh đưa bạn về ăn cơm, nhờ dì ấy chuẩn bị chút đồ ăn. Dì ấy hỏi anh có phải bạn gái hay không..."
Tay cầm cốc Mộc Mộc run lên, nước nho sánh ra vài giọt, bắn vào làn da trắng ngần của cô, tạo lên mấy chấm đỏ sậm màu như những bông hoa mai trên tuyết.
Anh đưa tay, lau đi... Tay chậm rãi trượt dần, nâng ngón tay khẽ run, lấy đi chiếc cốc trong tay cô, tùy ý đặt một bên.
"Mộc Mộc, ngày hôm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Trước bốn mươi tuổi anh sẽ không rời khỏi quân ngũ, nếu chúng ta qua lại, anh không thể cho em hứa hẹn gì, thậm chí không thể công khai thừa nhận mối quan hệ của chúng ta... Nếu vậy, em có đồng ý cùng anh không?"
Cô đột nhiên ngẩng mặt, không có một giây do dự, kiên định gật đầu.
Anh hơi kinh ngạc: "Vì sao? Em không cảm thấy anh rất vô trách nhiệm sao?"
Cô nở nụ cười, lấy ra giấy bút, viết trên giấy: "Một người đàn ông vô trách nhiệm cho em một lời giải thích trách nhiệm, em còn thấy gì chưa đủ?"
Anh dang hai tay ôm cô vào ngực...
Đối với Mộc Mộc chờ mong đã lâu mà nói, chỉ cần có được vòng tay ấm áp này, hứa hẹn, kết quả đã không còn quan trọng.
Gió chiều thổi, đóa hoa hồng trắng bên cửa sổ, theo gió chơi xuống.
*******
Món canh thịt bò sôi trong nồi, lớp bọp trắng trào ra, tỏa hương bốn phía.
Mộc Mộc ngồi xuống, tay phải nâng cằm vụng trộm ngắm nhìn Trác Siêu Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha ngủ, cười đến ánh mắt hẹp thành một đường chỉ.
Thời gian làm cho cá tính của anh thay đổi thật nhiều, nhưng dáng ngủ một chút cũng không đổi, vẫn im lặng như vậy...
Tựa như đêm hôm đó...
Đêm hôm đó, bọn họ ôm nhau, hắn cũng im lặng như thế ngủ bên cô...
Nhớ tới những lưu luyến si mê ngày đó, những áp lực sâu kín lại sôi trào trong mạch máu. Mộc Mộc không chịu khống chế, giơ đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt làm cho cô mong nhớ hơn một nghìn ngày đêm.
Vẫn là sống mũi thẳng, đôi mày kiếm... Chỉ là năm tháng bào mòn đi những góc cạnh, làm cho người bên cạnh dễ dàng đến gần hơn nhiều...
Lông mi Trác Siêu Nhiên giật giật, mở mắt, ánh mắt còn mơ màng. Mộc Mộc sợ tới mức rút nhanh tay về, đứng lên làm bộ như không có việc gì đi về phía phòng bếp: "À... Canh nấu xong rồi..."
Trác Siêu Nhiên nhìn vẻ mặt làm bộ "đi ngang qua" đáng yêu của Mộc Mộc, ngực không khỏi nóng lên, cầm lấy đôi tay "phạm tội" vừa rồi của cô nắm trong lòng bàn tay mình.
Mặt cô đột nhiên đỏ lên, giống như một trái đào mật, dụ dỗ người ta nhấm nháp.
Trác Siêu Nhiên dù sao cũng chỉ là đàn ông, trong nháy mắt máu nóng lên, làm cho anh sinh ra một cảm giác muốn "phạm tội".
Anh đang do dự nên thử xem mùi hương của cô có ngọt ngào như anh tưởng tượng hay không, hay vẫn nên đợi tình cảm của bọn họ ổn định hơn một chút, hiểu biết thêm một chút, lại phái hiện đầu lưỡi Mộc Mộc lặng lẽ liếm hai phiến môi hồng nhuận của mình.
Như thế rõ ràng ám chỉ, nếu anh không chủ động, thật là thiên lý khó dung.
Anh khẽ kéo, cơ thể cô không chống cự được ngã vào trong lòng, môi cùng môi chuẩn xác chạm vào nhau.
Hương thơm ấm áp ngọt ngào, nồng nạn dịu nhẹ, so với tưởng tượng của anh càng thêm ngọt...
Thời khắc chờ đợi cuối cùng cũng đến. Mộc Mộc cứ tưởng người cô đang ôm là người đàn ông bốn năm cô chờ đợi, hạnh phúc không nói lên lời, cả người mơ hồ bay bổng như trên cõi thiên đàng.
Nụ hôn của anh mềm như tơ, cô say mê đón lấy, nhắm mắt lại tìm kiếm cảm giác nụ hôn đầu tiên của bọn họ... Không biết vì sao cô lại không tìm thấy cảm giác làm cho cô đau đớn nhưng lại khát khao đến tận linh hồn.
Nhất định là vì quá hạnh phúc, cô âm thầm nghĩ.
Trác Siêu Nhiên không kìm lòng được quay người đem Mộc Mộc đặt ở ghế sô pha, đầu lưỡi không chút trở ngại lách đi vào khám phá...
Mộc Mộc kích động ôm bờ vai rộng lớn của anh, định bắt đầu cuồng nhiệt...
"Khụ, khụ..." Một tiếng ho nhẹ ngoài ý muốn đã kết thúc màn kích tình vừa diễn ra.
Trác Siêu Nhiên bất ngờ đứng dậy, ngoài ý muốn nhìn thấy người nào đó đáng lẽ đang ở Nga xuất hiện chỗ cầu thang.
"Siêu Việt? Cậu về khi nào?" Anh xấu hổ vuốt lại nếp áo nhăn, tự trách mình quá chuyên tâm, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh dưới lầu, cũng không nghe thấy bước chân người lên cầu thang.
"Vừa xong... Vốn định cho anh chút bất ngờ, lại không ngờ anh cũng có cùng mục đích..." Trác Siêu Việt khẽ liếc cô gái tóc dài cạnh sô pha, cười ám muội, "Cho em một bất ngờ lớn như vậy."
Ngữ điệu mang theo ý cười, quen thuộc đến như vậy, lại xa lạ đến như vậy. Mộc Mộc cả kinh, hai tay vịn vào sô pha đứng lên.
Cho đến khi cô đỏ mặt từ sau tay vịn lộ ra...
Cô nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn giống như gương mặt của Trác Siêu Nhiên...
"Cách Thế Quan Lan" là khi đô thị thuần phong cảnh thiên nhiên, phía Nam nhìn ra một con sông đào, phía Bắc dựa mình vào một ngọn núi, phía Đông là sân gôn lớn nhất thành phố, phía Tây là khu công viên nước cạn đèn đuốc huy hoàng mới xây dựng, gần khách sạn, suối nước nóng, quán cà phê, trung tâm mua sắm, trường học, đầy đủ cả, có thể nói là khu đào nguyên yên tĩnh giữa thành thị đông đúc.
Mộc Mộc còn nhớ khi cô học trung học, từng nghe mẹ nói chuyện với dì Lưu nhà bên về khu "Cách Thế Quan Lan" này, hai người nói nơi này khi bắt đầu phiên giao dịch đã phát giá trên trời, hơn mười khu biệt thự cùng ba khu ngắm cảnh ven sông bán hết không đến một tuần. Mẹ cô còn nói: Thực ra trước khi rao bán đã bị toàn bộ người bên trong đặt mua, có tiền cũng mua không được. Dì Lưu ra chiều bí mật nói nhỏ, rằng nghe nói lúc đấu giá đất cũng đã sắp xếp đâu vào đấy, nếu không vị trí tốt như vậy làm sao có thể có giá ba triệu, lại bị một công ty bất động sản không hề có danh tiếng gì lấy đi.
Lời đồn thật giả còn phải chờ xem xét, nhưng những người ở nơi này là cực kì giàu có thì không thể nghi ngờ, hơn nữa mấy năm nay giá cả nơi này lên cao, nhưng chưa từng thấy ai bán.
Còn chưa thực sự tiến vào tiểu khu, Trác Siêu Nhiên cho xe chạy chậm lại dừng ở bãi đỗ. Mộc Mộc bị chấn động, trước mắt, những chiếc xe ở đây quý giá thế nào cô không biết, nhưng riêng việc những biển số xe làm cho người ta nhìn qua khó quên như thế nào cũng đủ chứng minh cho thân phận và địa vị của người sở hữu.
Trác Siêu Nhiên nhìn ra sự nghi ngờ trên khuôn mặt Mộc Mộc, muốn nói lại thôi, đưa cô ngắm cảnh qua thang máy khi lên lầu, giới thiệu đơn giản gia đình mình: "Ba anh là quân nhân, vài năm trước điều đi quân khu B, mẹ anh trước kia công tác trong chính phủ, nhưng vì muốn chăm sóc cha anh, nên cũng chuyển đến thành phố B."
Tuy rằng anh giới thiệu rất sơ sài, nhưng Mộc Mộc biết, chức vị ba mẹ anh nhất định không thấp, nếu không làm sao có khả năng mua được nhà ở nơi này.
Mộc Mộc không nói được, chỉ ngoan ngoãn theo sau anh, bước chân không tự giác chậm lại, khoảng cách giữa anh và cô lại xa thêm rất nhiều.
"Anh còn một em trai, ngôi nhà này là ba mẹ anh mua cho anh và cậu ấy."
"Em trai? Trác Siêu Nhiên còn em trai?
Trác Siêu Nhiên xuất hiện dưới bộ quân trang, cô phát hiện anh thay đổi rất nhiều. Tình cảm một đêm mặn nồng anh không nhớ rõ cô có thể lý giải được, nhưng tính cách của anh sao có thể biến đổi nhiều như vậy. Mộc Mộc cũng từng hoài nghi, Trác Siêu Nhiên có khả năng không phải là hắn, có thể cô nhận sai người. Nhưng trên đời này sẽ có hai người giống nhau như đúc sao? Đều thích một loại đồng hồ? Đều thích xe việt dã màu trắng? Đều có thể chiết hoa hồng?
Như vậy không phải quá trùng hợp sao?
Nếu có, có thể bọn họ là anh em ruột...
Trong lòng Mộc Mộc chợt căng thẳng, vội vã lấy ra giấy bút: "Anh còn có một em trai? Em trai ruột?"
"Đúng vậy, cậu ấy tên là Trác Siêu Việt. Trước kia cũng từng trong quân đội, sau khi xuất ngũ chuyển sang kinh doanh xuất nhập khẩu. Cậu ấy làm ăn bận rộn, rất ít khi trở về, anh cũng quen ở doanh trại... Cho nên căn phòng này phần lớn thời gian đều để không."
"Bề ngoài các anh giống nhau không?" Nhưng lời này viết xong, Mộc Mộc chằm chằm nhìn Trác Siêu Nhiên, nhanh chóng muốn biết kết quả.
Anh nhìn qua thang máy thủy tinh, nước sông gợn sóng, càng ngày càng mông lung.
Trong sự ngắn ngủi trầm mặc của Trác Siêu Nhiên, Mộc Mộc có chút sợ hãi không hiểu nổi, giống như nhìn thấy một chiếc hòm bí mật, muốn biết bên trong là cái gì, đưa tay mở ra, lại sợ trong đó cất giấu một điều đáng sợ, sẽ đem cô nuốt chửng(1).
Cô rất sợ hãi, sợ Trác Siêu Nhiên không phải người kia.
Chiếc áo lông ấm khoác trên người, tựa như bờ vai anh, hơi ấm của anh, cô bỗng nhiên nghĩ đến đáp án, sợ đáp án đó sẽ tiêu hủy giấc mộng đẹp vừa nhen lên trong mình.
"Có người nói bọn anh giống nhau, có người lại nói không hề giống..."
Trên mặt Trác Siêu Nhiên lộ ra nụ cười bí ẩn, "Chờ khi em nhìn thấy cậu ấy sẽ biết."
Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi, Mộc Mộc nhẹ nhàng thở ra. Vì quá khẩn trương, nhịp tim đập vẫn chưa bình thường được trở lại, cô lặng lẽ day ngực. May mắn vận mệnh không một lần nữa trêu đùa cô, nếu thực sự cô lầm người, cô thà nhảy từ lầu hai mươi này xuống cũng không muốn nghĩ đến việc đối mặt với Trác Siêu Nhiên.
Cô chưa định thần kịp, ra khỏi thang máy, Trác Siêu Nhiên còn nói, "Đúng rồi, Trác Siêu Việt học khẩu ngữ. Cậu ấy nghe không cần tiếng, chỉ cần nhìn miệng cũng có thể biết người khác đang nói gì."
"Vậy sao?" Trước kia Mộc Mộc đã từng nhìn thấy trên TV, nhưng chưa bao giờ được gặp. "Vậy nếu em nói, cậu ấy nhìn có thể hiểu không?"
"Chắc là có thể, khi nào có dịp, em thử nói chuyện phiếm với cậu ấy xem."
Mộc Mộc đối với người chưa bao giờ gặp mặt, Trác Siêu Việt này, sinh ra tò mò. Em trai của Trác Siêu Nhiên, cũng sẽ là một người đàn ông bao dung rộng lượng như anh sao?
Anh ta còn học khẩu ngữ, đã lâu lắm rồi cô chưa cùng ai "nói chuyện phiếm", không biết cùng cậu ta "nói chuyện phiếm" cảm giác sẽ như thế nào...
"Tình cảm hai người chắc hẳn rất tốt?" Mộc Mộc phát hiện mỗi lần Trác Siêu Nhiên nhắc tới hai chữ "Siêu Việt", giọng nói cực kỳ dịu dàng.
Anh thấy cô viết trên giấy, cười cười, đáy mắt dịu dàng không chút nào che giấu. "Chắc em không tin, từ nhỏ đến lớn, cho đến tận bây giờ bọn anh chưa cãi nhau một lần, cũng chưa bao giờ tranh chấp. Mẹ anh nói, khi bọn anh có bất cứ thứ gì, đều nhớ đem chia làm hai phần."
Nghe qua thật là khó tin, Mộc Mộc càng thêm tò mò, "Vậy nếu là thứ không thể chia làm hai nửa thì sao? Ví như một quả nho cuối cùng?"
"Vậy cả hai người cùng không ăn. Bởi vì người ăn nhất định cũng không cảm thấy nho ngọt."
"Hai người đã bao giờ cùng thích một cô gái chưa?" Mộc Mộc viết xong những lời này, thấy không ổn, lại bổ sung một câu: "Em không có ý gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi."
"Không có." Trác Siêu Nhiên nghiêm túc suy nghĩ, "Nếu thực sự có, anh nghĩ, cả hai bọn anh đều bỏ cuộc."
Đáp án này đúng như Mộc Mộc nghĩ, "Bởi vì nếu một người có được, cũng nhất định không cảm thấy vui vẻ gì..."
Trác Siêu Nhiên không hề phủ nhận cười, đưa chìa khóa mở cửa, "Mời vào."
Mộc Mộc vừa đi qua cửa chính, lập tức bị cửa sổ phòng khác sát đất phô ra ngoại cảnh đẹp mê người cuốn hút.
Từ nhỏ cô lớn lên ở thành phố S, tại trung tâm huyên náo, hay khu phố cổ cổ kính, còn có cả những nơi ăn chơi tràn ngập mùi tiền tài dục vọng, mỗi nơi trong thành phố này đối với cô đều rất quen thuộc.
Nhưng mà, nơi đây, đứng dưới ánh tịch dương ngắm nhìn thành phố phồn hoa, cô mới phát hiện thành phố lịch sử bao nhiêu năm này lại yên tĩnh thâm trầm đến thế.
Thu về ánh mắt, đánh giá lại căn phòng, theo phòng khách tiện nghi mà suy tính, phòng ngủ của anh sẽ không nhỏ, tường sơn màu trắng, thảm màu xám không dính chút bụi. Thiết kế bên trong đơn giản sang trọng, không hề có vật dư thừa, vừa nhìn qua đã biết thế giới của người đàn ông độc thân - Trừ bình hoa hồng trắng thơm ngát phía cửa sổ, cánh hoa tươi tắn còn vương bọt nước.
"Muốn uống... nước trái cây không?"
Mộc Mộc gật đầu, đối với người không thể nói, lược bỏ đi những lựa chọn không cần thiết là hành động sáng suốt.
Trác Siêu Nhiên đi vào phòng bếp, từ ngăn rau củ xanh lấy ra một hộp nước nho, đổ vào chiếc cốc thủy tinh trong suốt đưa cho cô.
Uống thứ nước nho lạnh lẽo, có một vùi rượu vang cam thuần, hình như là nước hoa quả loại mới.
Mộc Mộc vừa cẩn thận đánh giá căn phòng, sạch sẽ, lại tiện nghi như vậy, thấy thế nào cũng không giống ngôi nhà không có người ở.
Mộc Mộc đầy thắc mắc định lấy giấy bút, chợt nghe thấy anh nói: "Dì Trần mỗi ngày đến đây giúp quét dọn phòng. Ngày hôm qua anh gọi điện cho dì ấy, nói hôm nay anh đưa bạn về ăn cơm, nhờ dì ấy chuẩn bị chút đồ ăn. Dì ấy hỏi anh có phải bạn gái hay không..."
Tay cầm cốc Mộc Mộc run lên, nước nho sánh ra vài giọt, bắn vào làn da trắng ngần của cô, tạo lên mấy chấm đỏ sậm màu như những bông hoa mai trên tuyết.
Anh đưa tay, lau đi... Tay chậm rãi trượt dần, nâng ngón tay khẽ run, lấy đi chiếc cốc trong tay cô, tùy ý đặt một bên.
"Mộc Mộc, ngày hôm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Trước bốn mươi tuổi anh sẽ không rời khỏi quân ngũ, nếu chúng ta qua lại, anh không thể cho em hứa hẹn gì, thậm chí không thể công khai thừa nhận mối quan hệ của chúng ta... Nếu vậy, em có đồng ý cùng anh không?"
Cô đột nhiên ngẩng mặt, không có một giây do dự, kiên định gật đầu.
Anh hơi kinh ngạc: "Vì sao? Em không cảm thấy anh rất vô trách nhiệm sao?"
Cô nở nụ cười, lấy ra giấy bút, viết trên giấy: "Một người đàn ông vô trách nhiệm cho em một lời giải thích trách nhiệm, em còn thấy gì chưa đủ?"
Anh dang hai tay ôm cô vào ngực...
Đối với Mộc Mộc chờ mong đã lâu mà nói, chỉ cần có được vòng tay ấm áp này, hứa hẹn, kết quả đã không còn quan trọng.
Gió chiều thổi, đóa hoa hồng trắng bên cửa sổ, theo gió chơi xuống.
*******
Món canh thịt bò sôi trong nồi, lớp bọp trắng trào ra, tỏa hương bốn phía.
Mộc Mộc ngồi xuống, tay phải nâng cằm vụng trộm ngắm nhìn Trác Siêu Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha ngủ, cười đến ánh mắt hẹp thành một đường chỉ.
Thời gian làm cho cá tính của anh thay đổi thật nhiều, nhưng dáng ngủ một chút cũng không đổi, vẫn im lặng như vậy...
Tựa như đêm hôm đó...
Đêm hôm đó, bọn họ ôm nhau, hắn cũng im lặng như thế ngủ bên cô...
Nhớ tới những lưu luyến si mê ngày đó, những áp lực sâu kín lại sôi trào trong mạch máu. Mộc Mộc không chịu khống chế, giơ đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt làm cho cô mong nhớ hơn một nghìn ngày đêm.
Vẫn là sống mũi thẳng, đôi mày kiếm... Chỉ là năm tháng bào mòn đi những góc cạnh, làm cho người bên cạnh dễ dàng đến gần hơn nhiều...
Lông mi Trác Siêu Nhiên giật giật, mở mắt, ánh mắt còn mơ màng. Mộc Mộc sợ tới mức rút nhanh tay về, đứng lên làm bộ như không có việc gì đi về phía phòng bếp: "À... Canh nấu xong rồi..."
Trác Siêu Nhiên nhìn vẻ mặt làm bộ "đi ngang qua" đáng yêu của Mộc Mộc, ngực không khỏi nóng lên, cầm lấy đôi tay "phạm tội" vừa rồi của cô nắm trong lòng bàn tay mình.
Mặt cô đột nhiên đỏ lên, giống như một trái đào mật, dụ dỗ người ta nhấm nháp.
Trác Siêu Nhiên dù sao cũng chỉ là đàn ông, trong nháy mắt máu nóng lên, làm cho anh sinh ra một cảm giác muốn "phạm tội".
Anh đang do dự nên thử xem mùi hương của cô có ngọt ngào như anh tưởng tượng hay không, hay vẫn nên đợi tình cảm của bọn họ ổn định hơn một chút, hiểu biết thêm một chút, lại phái hiện đầu lưỡi Mộc Mộc lặng lẽ liếm hai phiến môi hồng nhuận của mình.
Như thế rõ ràng ám chỉ, nếu anh không chủ động, thật là thiên lý khó dung.
Anh khẽ kéo, cơ thể cô không chống cự được ngã vào trong lòng, môi cùng môi chuẩn xác chạm vào nhau.
Hương thơm ấm áp ngọt ngào, nồng nạn dịu nhẹ, so với tưởng tượng của anh càng thêm ngọt...
Thời khắc chờ đợi cuối cùng cũng đến. Mộc Mộc cứ tưởng người cô đang ôm là người đàn ông bốn năm cô chờ đợi, hạnh phúc không nói lên lời, cả người mơ hồ bay bổng như trên cõi thiên đàng.
Nụ hôn của anh mềm như tơ, cô say mê đón lấy, nhắm mắt lại tìm kiếm cảm giác nụ hôn đầu tiên của bọn họ... Không biết vì sao cô lại không tìm thấy cảm giác làm cho cô đau đớn nhưng lại khát khao đến tận linh hồn.
Nhất định là vì quá hạnh phúc, cô âm thầm nghĩ.
Trác Siêu Nhiên không kìm lòng được quay người đem Mộc Mộc đặt ở ghế sô pha, đầu lưỡi không chút trở ngại lách đi vào khám phá...
Mộc Mộc kích động ôm bờ vai rộng lớn của anh, định bắt đầu cuồng nhiệt...
"Khụ, khụ..." Một tiếng ho nhẹ ngoài ý muốn đã kết thúc màn kích tình vừa diễn ra.
Trác Siêu Nhiên bất ngờ đứng dậy, ngoài ý muốn nhìn thấy người nào đó đáng lẽ đang ở Nga xuất hiện chỗ cầu thang.
"Siêu Việt? Cậu về khi nào?" Anh xấu hổ vuốt lại nếp áo nhăn, tự trách mình quá chuyên tâm, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh dưới lầu, cũng không nghe thấy bước chân người lên cầu thang.
"Vừa xong... Vốn định cho anh chút bất ngờ, lại không ngờ anh cũng có cùng mục đích..." Trác Siêu Việt khẽ liếc cô gái tóc dài cạnh sô pha, cười ám muội, "Cho em một bất ngờ lớn như vậy."
Ngữ điệu mang theo ý cười, quen thuộc đến như vậy, lại xa lạ đến như vậy. Mộc Mộc cả kinh, hai tay vịn vào sô pha đứng lên.
Cho đến khi cô đỏ mặt từ sau tay vịn lộ ra...
Cô nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn giống như gương mặt của Trác Siêu Nhiên...
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm