Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em
Chương 46: Anh vượt núi băng đèo vì em (8)
Sau khi Trình Lộc Minh đi, Trình Lê về tứ hợp viện cũng không ngủ vội.
Mèo Lão Đại và mèo Lão Nhị vẫn đang nhờ nuôi ở chỗ Trần Mặc, Trình Lê vốn định đón bọn nó về nhà ngay, nhưng cô lo hai con mèo không sợ người lạ của cô thấy Nhậm Tây An thì sẽ dính trên người anh, nên vẫn quyết định chờ thêm một đêm.
Trình Lê chắc chắn Nhậm Tây An sẽ quay lại.
Có mèo ở đây… mức độ nào đó sẽ làm chậm trễ cô làm một số chuyện, dù sao thì đó cũng là bốn con mắt.
Bật chiếc đèn đứng bên bàn làm việc, Trình Lê ngồi quan sát đống đồ thủ công bằng gỗ của cô.
Tượng gỗ khỏa thân xếp hàng nhìn Trình Lê, bộ dạng im lặng nhíu mày rất giống nguyên mẫu của bọn chúng.
Trình Lê vẫn chưa mua nhẫn. Cô đã sờ, đã nắm tay Nhậm Tây An rất nhiều lần, cô đã nắm rõ kích cỡ của anh.
Bản thân cô làm một công việc tỉ mỉ, rất nhạy cảm với loại số liệu này.
Nhưng cô rốt cuộc là người nghèo, không tặng anh cái quá đắt được.
Rèm cửa sổ chưa kéo lại, Trình Lê ngồi trên chiếc ghế gỗ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trận chiến vào buổi trưa, lúc đó hơi mệt, bây giờ eo cũng còn hơi nhức, nhưng vẫn chưa đã ghiền.
Cô ngồi không bao lâu, liền thấy bên ngoài phòng có bông tuyết khẽ bay xuống đất.
Trình Lê nhíu mày, lại có phần buồn bực.
Lần trước gặp tuyết cô và Nhậm Tây An bị kẹt ở Hoa Thổ Câu… Lần này, không biết liệu có chặn anh trên đường không nữa.
Cô càng không biết khi trận tuyết này đổ xuống, thì liệu ngày mai có còn là một ngày đẹp thích hợp để làm việc hay không.
Việc phải làm cả đời chỉ làm một lần, tốt nhất là có cả thiên thời địa lợi nhân hòa.
Kim giây của chiếc đồng hồ trên tường xoay chầm chậm… Trình Lê ngồi thêm mười lăm phút, đột nhiên cái di động rơi vỡ thành mạng nhện của cô vang lên.
Trình Lê phân biệt nội dung trên màn hình hơi khó khăn.
Nhưng cô khẳng định là số lạ gọi đến.
Lần trước cô nhận điện thoại kiểu này đến từ Đàm Khắc, đó không phải là kỉ niệm đẹp gì cả; cú điện thoại tối nay, Trình Lê trực giác không muốn nghe.
Nhưng đối phương cố chấp hơn Đàm Khắc, gọi ba lần.
Lần thứ tư, Trình Lê nhíu mày thỏa hiệp, cuối cùng dằn sự cảnh giác trong lòng nhận máy.
***
Khi xuống xe taxi chạy về phía tòa nhà cấp cứu của bệnh viện, Trình Lê mới chậm chạp cảm thấy trên mặt hơi lạnh.
Tuyết rơi không nhiều, nhưng lướt qua mặt cô rất lạnh.
Cô cảm thấy tứ chi cũng có phần tê dại.
Sau khi vội vàng mà vấp ngã rời khỏi con hẻm dài trước cửa, đi vào đại sảnh cấp cứu này bằng tốc độ nhanh nhất, cô đột nhiên không biết bước tiếp theo nên bước về đâu, đại não như mất đi năng lực khống chế tứ chi.
Rất mờ mịt, cô không biết phương hướng.
Cô và Nhậm Tây An nhiều lần xa cách nhau, người xoay người trước luôn luôn là cô.
Từ trước đến nay, Trình Lê chưa từng nghĩ, nếu Nhậm Tây An đi trước, người bị bỏ lại là cô… sẽ là bộ dạng gì.
Cô chưa từng nghĩ, cô không biết thật sự bị anh bỏ lại sẽ là cảm giác như thế nào.
Nếu hôm nay khả năng đó xuất hiện ở đây… Tai phải của Trình Lê chợt nổ ầm một trận, cô đi mấy bước, cảm thấy cơn đau lan từ ngực ra khắp toàn thân, nặng nề đè ép hô hấp của cô, cả lồng ngực cô tràn ngập một cảm giác ngạt thở.
Người và vật trước mắt rất nhiều, nhưng ánh mắt cô không có cách nào tập trung được, khuôn mặt dưới ngọn đèn chân không hoàn toàn tĩnh mịch.
Cô không biết cái gì đang chờ cô ở phía trước, cô cần khả năng suy nghĩ.
Trình Lê xoay người, rồi đi từng bước một ra ngoài.
Mấy năm qua, cô, người dựa vào chính mình mà đứng lên, không phải là một người phụ nữ yếu đuối.
Năm đó cô chọn rời đi là vì không muốn dựa vào bất kì ai mà đứng lên. Nếu cô dựa vào ai đó, sau này nếu người ấy rời đi thì cô xong rồi.
Sinh ra làm người không hề dễ dàng, nếu chơi xong lần nữa, thì cô thật sự xong triệt để rồi.
Huống chi không có ai nợ cô, không ai có nghĩa vụ cùng cô gánh vác cảm xúc nặng nề hết.
Tình yêu ấy mà, không làm người ta vui vẻ, không cho người ta dũng khí, cho người ta sức mạnh thì không có ý nghĩa.
Hôm nay, cô có thể chịu đụng chuyện này hơn năm đó.
Nhưng tại sao lại cứ là thời điểm này… Khi họ đã làm hai lần, cô đang trông chờ một sinh mạng mới chứ.
Hộp thuốc lá hút trước bữa tối còn nằm trong túi Trình Lê, cô đón gió đông đứng hút thuốc bên cây trụ trước bệnh viện.
Thuốc lá cháy rất chậm, mùi vị đắng chát phủ đầy xoang mũi và môi lưỡi Trình Lê.
Hút hết một điếu, Trình Lê hít một hơi.
Cô biết thứ này không tốt cho sinh mạng mới, cô không thể thêm phiền phức được.
Xoa xoa chóp mũi ửng đỏ, Trình Lê lại mím môi, cô không tin vào số phận.
Cho dù có, thì cô nỗ lực đến ngày hôm nay thì cũng không nên là số khổ.
Nhậm Tây An sống hay chết, điều khác biệt là cô sẽ là một người vợ hoặc là làm góa phụ của anh.
Huống chi Nhậm Tây An chưa từng phụ lòng cô, trên thế giới này, cô nên có một người tín nhiệm, cô nên tin anh.
Cô cần gì phải có giả thiết bị anh bỏ lại ở thế giới này tiêu cực như vậy.
**
Trình Lê nắm chéo hai tay, sau đó lòng bàn tay xoa mu bàn tay trong chốc lát, lau sạch mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.
Cô vừa định xoay người đi vào tòa nhà cấp cứu lần nữa, đột nhiên bị một sức mạnh vồ lấy hai vai, cả người bị người ta chống vào cây trụ mà cô vừa dựa rồi hôn đầy mãnh liệt.
Môi bị người ta chặn kín, trong đôi mắt không chớp lấy một cái của Trình Lê là khuôn mặt mà cô quen thuộc nhất trên thế giới này —— khuôn mặt Nhậm Tây An.
Đêm tối lạnh như vậy, sau lưng Nhậm Tây An là tuyết rơi rào rào, giây phút Trình Lê nhìn rõ mặt anh, từ bị động bị anh hôn bỗng chuyển thành chủ động.
Nhậm Tây An vẫn chỉ mạnh mẽ mài ép bờ môi cô. Trình Lê không chờ được, cô ôm gáy anh, gắng sức kéo nửa người trên của anh xuống, vào khoảnh khắc Nhậm Tây An khẽ run, hơi thở mát lạnh trong môi lưỡi Trình Lê tràn hết vào giác quan của Nhậm Tây An theo lưỡi cô luồn vào khoang miệng anh.
Thân thể từ ngực trở xuống của Trình Lê dính chặt vào thân thể Nhậm Tây An.
Nhậm Tây An như một bức tường kiên cố rắn chắc chắn hết gió tuyết sau lưng Trình Lê. Thân thể anh là một bức tường chắn gió, cũng là một bến cảng tránh gió.
Trình Lê mút mát vội vàng, Nhậm Tây An ôm cô chặt hơn vào lòng, hai người dựa sát nhau gần như hòa làm một thể.
Sự ấm áp giữa môi lưỡi Nhậm Tây An khiến thân thể cứng ngắc đã lâu của Trình Lê hấp thu không ít nhiệt độ. Nhưng Trình Lê chỉ cảm thấy không đủ. Bàn tay Nhậm Tây An bấu eo cô, Trình Lê chợt rụt một tay vuốt ve khuôn mặt anh.
Đầu ngón tay cô đặt trên gò má Nhậm Tây An, miêu tả từ trên xuống dưới.
Tượng gỗ chết không đủ, cô muốn người sống.
Thế tấn công của Trình Lê rất mãnh liệt, Nhậm Tây An kéo cô, giúp cô gánh phần lớn trọng lượng thân thể cô, để Trình Lê bám trên người anh.
Đồng thời với động tác tay của anh, Trình Lê rời khỏi răng môi anh, chuyển sang hôn sau tai anh.
Cảm giác ấm áp ướt át phủ kín từng chút một trên làn da nhạy cảm sau tai Nhậm Tây An, theo nụ hôn của Trình Lê, dưới người Nhậm Tây An nâng lên từng chút một.
Trình Lê hôn đủ rồi, vùi vào vai Nhậm Tây An.
Chân cô đã để trên chân anh trong nụ hôn như gió giật mưa rào vừa rồi.
Trình Lê cắn môi nói: “Em đã nhận một cú điện thoại."
Nhậm Tây An ừm một tiếng, thấy một mình cô đứng dưới ánh đèn trong đêm tuyết, anh đã hối hận.
Anh không nên bắt nạt cô như vậy. Anh cũng không nỡ.
Biết Trình Lê gặp trắc trở anh có cảm giác như thế nào, thì anh nên biết cô nghe nói anh gặp bất trắc sẽ trải qua việc gì.
Anh không nên ỷ vào tình yêu mà làm như vậy.
Người đàn ông khiến phụ nữ đau lòng, anh vốn cùng nhóm với vô liêm sỉ.
Họ đều là lần đầu tiên làm vợ chồng, chưa từng luyện tập trên người người bên cạnh.
Vậy thì hãy cùng nhau trưởng thành, cùng nhau học tập.
Nhậm Tây An muốn mượn chuyện này để Trình Lê hiểu một số chuyện.
Anh hi vọng cô trải qua nỗi buồn đêm nay, có thể hiểu họ là bạn đời khắng khít.
Có thể làm cho cô hiểu, thời gian cả đời không dài như vậy, nên tranh thủ từng phút từng giây yêu nhau, gần nhau như thế nào mới có thể không đau lòng tức giận, không hối hận vì sự đã qua vào lúc những bất ngờ khả thi ấy đến.
Cũng để cho cô biết, bất kể là sống hay chết, đau khổ hay ngọt ngào, bạn đời đều không thể tách rời.
Biết được anh có thể rời khỏi cô thì cô đau đớn như thế nào, thì khi cô đi anh đau đớn nhường ấy.
Bọn họ là một thể.
Cô kiên cường, anh kiêu hãnh; cô đau thì anh cũng đau.
Vợ chồng là hai người kề vai trưởng thành, là có thể dựa vào nhau, cũng nhất định phải tranh thủ từng phút từng giây gần gũi nhau.
Cánh tay Trình Lê ôm đầu vai Nhậm Tây An, cô lặp lại: “Em đã nhận một cú điện thoại."
Nhậm Tây An trả lời: “Anh biết."
Giọng Trình Lê hơi thấp: “Nhậm Tây An, em muốn nuốt lời một chuyện."
Nhậm Tây An chờ cô nói hết.
Giọng Trình Lê lớn hơn một chút, nhưng cũng khàn hơn một chút: “Anh không bằng lòng thì cứ coi như em vô sỉ đi, em trắng trợn cướp đoạt."
Cô đã từng nói sẽ không trắng trợn cướp đoạt, cô nuốt lời.
Trình Lê ngẩng đầu lên từ đầu vai Nhậm Tây An, hai tay cô ôm vai anh, nhìn thẳng anh.
Cuộc đời này, Trình Lê chưa bao giờ mở miệng nói chuyện một cách thành kính như vậy, vào giờ phút này, khuôn mặt cô có lẽ nhếch nhác, giọng cô bây giờ có lẽ cũng không êm tai như vậy, thậm chí còn có phần run rẩy: “Nếu thật sự có một ngày anh không nói rõ với em mà đi, em sẽ không trách anh."
Viền mắt Nhậm Tây An nóng lên, người phụ nữ của anh kiên cường, anh hiểu, cũng đau lòng.
Trình Lê nói: “Em không sợ. Anh biết, em sẽ không sợ. Nhưng anh phải cho em một thân phận mà em sống một ngày thì anh cũng ở một ngày, để em hùng hồn tưởng nhớ anh, nhớ nhung anh, để em sống bên cạnh anh, chết rồi cũng ngủ chung một nơi với anh."
Sự kiên định và quyết tâm trong ánh mắt Trình Lê đều hắt vào con ngươi Nhậm Tây An.
Cô nhìn anh nhìn đến độ tập trung trước nay chưa từng có, không có bất kì vật gì lọt vào ánh mắt quấn quýt của hai người nữa.
Trình Lê nói: “Anh không muốn thì cũng lấy em đi!"
Bàn tay Nhậm Tây An đang kéo mông Trình Lê, giờ phút này, người phụ nữ của anh ở nơi gần anh nhất, làm thay hết thảy mọi thứ anh nên làm.
Anh ghì chặt Trình Lê vào lòng anh, bồng cô đi về phía chiếc xe của Lý Thành Khê.
Gió rét thấu xương thổi vào người anh, anh che chở mặt Trình Lê, vừa bồng cô đi vừa nói: “Em hiểu lầm cái gì đấy? Anh nói không lấy lúc nào."
Cả cuộc đời này, trái tim anh chưa bao giờ nóng bỏng như bây giờ. Nhiệt độ nóng rực ấy gần như sắp hòa tan cả người anh.
Nhưng anh cam tâm tình nguyện.
Sao anh không muốn được chứ?
Đến bãi đậu xe, chiếc xe bị trầy không ít của Lý Thành Khê vẫn yên lặng đậu ở chỗ đó.
Nhậm Tây An để Trình Lê xuống, móc chìa khóa xe.
Trình Lê vừa chạm đất lại bắt đầu quan sát anh tỉ mỉ.
Cô có chút lo lắng cú điện thoại kia không phải là bịa đặt, cho dù ban nãy thể lực của anh đạt tiêu chuẩn.
Quan sát đủ rồi, Trình Lê lại luồn tay vào áo Nhậm Tây An, kiểm tra ngực anh.
Diện tích kiểm tra của cô hơi lớn, Nhậm Tây An lúc này không có khả năng giữ vững ý chí như ở Sao Thiên Lang và trước khi vào dãy núi Altun.
Nhậm Tây An một tay cầm chìa khóa xe, một tay ngăn Trình Lê: “Đụng anh chưa xong à?"
Anh mở khóa xe, mở cửa ghế phụ ra.
Trình Lê rất ngay thẳng: “Anh hiểu lầm rồi. Là không yên tâm nên kiểm tra cả người."
Nhậm Tây An nắm tay cô, vỗ về cô, động tĩnh dưới người anh vẫn chưa lắng xuống, không muốn càng đốt càng mạnh ở đây.
Trình Lê lại rề rà không ngồi vào ghế phụ theo cánh cửa anh mở, chỉ nhìn nhìn cây trụ của anh nói: “Hàng ghế sau, diện tích đủ rồi."
Mèo Lão Đại và mèo Lão Nhị vẫn đang nhờ nuôi ở chỗ Trần Mặc, Trình Lê vốn định đón bọn nó về nhà ngay, nhưng cô lo hai con mèo không sợ người lạ của cô thấy Nhậm Tây An thì sẽ dính trên người anh, nên vẫn quyết định chờ thêm một đêm.
Trình Lê chắc chắn Nhậm Tây An sẽ quay lại.
Có mèo ở đây… mức độ nào đó sẽ làm chậm trễ cô làm một số chuyện, dù sao thì đó cũng là bốn con mắt.
Bật chiếc đèn đứng bên bàn làm việc, Trình Lê ngồi quan sát đống đồ thủ công bằng gỗ của cô.
Tượng gỗ khỏa thân xếp hàng nhìn Trình Lê, bộ dạng im lặng nhíu mày rất giống nguyên mẫu của bọn chúng.
Trình Lê vẫn chưa mua nhẫn. Cô đã sờ, đã nắm tay Nhậm Tây An rất nhiều lần, cô đã nắm rõ kích cỡ của anh.
Bản thân cô làm một công việc tỉ mỉ, rất nhạy cảm với loại số liệu này.
Nhưng cô rốt cuộc là người nghèo, không tặng anh cái quá đắt được.
Rèm cửa sổ chưa kéo lại, Trình Lê ngồi trên chiếc ghế gỗ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trận chiến vào buổi trưa, lúc đó hơi mệt, bây giờ eo cũng còn hơi nhức, nhưng vẫn chưa đã ghiền.
Cô ngồi không bao lâu, liền thấy bên ngoài phòng có bông tuyết khẽ bay xuống đất.
Trình Lê nhíu mày, lại có phần buồn bực.
Lần trước gặp tuyết cô và Nhậm Tây An bị kẹt ở Hoa Thổ Câu… Lần này, không biết liệu có chặn anh trên đường không nữa.
Cô càng không biết khi trận tuyết này đổ xuống, thì liệu ngày mai có còn là một ngày đẹp thích hợp để làm việc hay không.
Việc phải làm cả đời chỉ làm một lần, tốt nhất là có cả thiên thời địa lợi nhân hòa.
Kim giây của chiếc đồng hồ trên tường xoay chầm chậm… Trình Lê ngồi thêm mười lăm phút, đột nhiên cái di động rơi vỡ thành mạng nhện của cô vang lên.
Trình Lê phân biệt nội dung trên màn hình hơi khó khăn.
Nhưng cô khẳng định là số lạ gọi đến.
Lần trước cô nhận điện thoại kiểu này đến từ Đàm Khắc, đó không phải là kỉ niệm đẹp gì cả; cú điện thoại tối nay, Trình Lê trực giác không muốn nghe.
Nhưng đối phương cố chấp hơn Đàm Khắc, gọi ba lần.
Lần thứ tư, Trình Lê nhíu mày thỏa hiệp, cuối cùng dằn sự cảnh giác trong lòng nhận máy.
***
Khi xuống xe taxi chạy về phía tòa nhà cấp cứu của bệnh viện, Trình Lê mới chậm chạp cảm thấy trên mặt hơi lạnh.
Tuyết rơi không nhiều, nhưng lướt qua mặt cô rất lạnh.
Cô cảm thấy tứ chi cũng có phần tê dại.
Sau khi vội vàng mà vấp ngã rời khỏi con hẻm dài trước cửa, đi vào đại sảnh cấp cứu này bằng tốc độ nhanh nhất, cô đột nhiên không biết bước tiếp theo nên bước về đâu, đại não như mất đi năng lực khống chế tứ chi.
Rất mờ mịt, cô không biết phương hướng.
Cô và Nhậm Tây An nhiều lần xa cách nhau, người xoay người trước luôn luôn là cô.
Từ trước đến nay, Trình Lê chưa từng nghĩ, nếu Nhậm Tây An đi trước, người bị bỏ lại là cô… sẽ là bộ dạng gì.
Cô chưa từng nghĩ, cô không biết thật sự bị anh bỏ lại sẽ là cảm giác như thế nào.
Nếu hôm nay khả năng đó xuất hiện ở đây… Tai phải của Trình Lê chợt nổ ầm một trận, cô đi mấy bước, cảm thấy cơn đau lan từ ngực ra khắp toàn thân, nặng nề đè ép hô hấp của cô, cả lồng ngực cô tràn ngập một cảm giác ngạt thở.
Người và vật trước mắt rất nhiều, nhưng ánh mắt cô không có cách nào tập trung được, khuôn mặt dưới ngọn đèn chân không hoàn toàn tĩnh mịch.
Cô không biết cái gì đang chờ cô ở phía trước, cô cần khả năng suy nghĩ.
Trình Lê xoay người, rồi đi từng bước một ra ngoài.
Mấy năm qua, cô, người dựa vào chính mình mà đứng lên, không phải là một người phụ nữ yếu đuối.
Năm đó cô chọn rời đi là vì không muốn dựa vào bất kì ai mà đứng lên. Nếu cô dựa vào ai đó, sau này nếu người ấy rời đi thì cô xong rồi.
Sinh ra làm người không hề dễ dàng, nếu chơi xong lần nữa, thì cô thật sự xong triệt để rồi.
Huống chi không có ai nợ cô, không ai có nghĩa vụ cùng cô gánh vác cảm xúc nặng nề hết.
Tình yêu ấy mà, không làm người ta vui vẻ, không cho người ta dũng khí, cho người ta sức mạnh thì không có ý nghĩa.
Hôm nay, cô có thể chịu đụng chuyện này hơn năm đó.
Nhưng tại sao lại cứ là thời điểm này… Khi họ đã làm hai lần, cô đang trông chờ một sinh mạng mới chứ.
Hộp thuốc lá hút trước bữa tối còn nằm trong túi Trình Lê, cô đón gió đông đứng hút thuốc bên cây trụ trước bệnh viện.
Thuốc lá cháy rất chậm, mùi vị đắng chát phủ đầy xoang mũi và môi lưỡi Trình Lê.
Hút hết một điếu, Trình Lê hít một hơi.
Cô biết thứ này không tốt cho sinh mạng mới, cô không thể thêm phiền phức được.
Xoa xoa chóp mũi ửng đỏ, Trình Lê lại mím môi, cô không tin vào số phận.
Cho dù có, thì cô nỗ lực đến ngày hôm nay thì cũng không nên là số khổ.
Nhậm Tây An sống hay chết, điều khác biệt là cô sẽ là một người vợ hoặc là làm góa phụ của anh.
Huống chi Nhậm Tây An chưa từng phụ lòng cô, trên thế giới này, cô nên có một người tín nhiệm, cô nên tin anh.
Cô cần gì phải có giả thiết bị anh bỏ lại ở thế giới này tiêu cực như vậy.
**
Trình Lê nắm chéo hai tay, sau đó lòng bàn tay xoa mu bàn tay trong chốc lát, lau sạch mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.
Cô vừa định xoay người đi vào tòa nhà cấp cứu lần nữa, đột nhiên bị một sức mạnh vồ lấy hai vai, cả người bị người ta chống vào cây trụ mà cô vừa dựa rồi hôn đầy mãnh liệt.
Môi bị người ta chặn kín, trong đôi mắt không chớp lấy một cái của Trình Lê là khuôn mặt mà cô quen thuộc nhất trên thế giới này —— khuôn mặt Nhậm Tây An.
Đêm tối lạnh như vậy, sau lưng Nhậm Tây An là tuyết rơi rào rào, giây phút Trình Lê nhìn rõ mặt anh, từ bị động bị anh hôn bỗng chuyển thành chủ động.
Nhậm Tây An vẫn chỉ mạnh mẽ mài ép bờ môi cô. Trình Lê không chờ được, cô ôm gáy anh, gắng sức kéo nửa người trên của anh xuống, vào khoảnh khắc Nhậm Tây An khẽ run, hơi thở mát lạnh trong môi lưỡi Trình Lê tràn hết vào giác quan của Nhậm Tây An theo lưỡi cô luồn vào khoang miệng anh.
Thân thể từ ngực trở xuống của Trình Lê dính chặt vào thân thể Nhậm Tây An.
Nhậm Tây An như một bức tường kiên cố rắn chắc chắn hết gió tuyết sau lưng Trình Lê. Thân thể anh là một bức tường chắn gió, cũng là một bến cảng tránh gió.
Trình Lê mút mát vội vàng, Nhậm Tây An ôm cô chặt hơn vào lòng, hai người dựa sát nhau gần như hòa làm một thể.
Sự ấm áp giữa môi lưỡi Nhậm Tây An khiến thân thể cứng ngắc đã lâu của Trình Lê hấp thu không ít nhiệt độ. Nhưng Trình Lê chỉ cảm thấy không đủ. Bàn tay Nhậm Tây An bấu eo cô, Trình Lê chợt rụt một tay vuốt ve khuôn mặt anh.
Đầu ngón tay cô đặt trên gò má Nhậm Tây An, miêu tả từ trên xuống dưới.
Tượng gỗ chết không đủ, cô muốn người sống.
Thế tấn công của Trình Lê rất mãnh liệt, Nhậm Tây An kéo cô, giúp cô gánh phần lớn trọng lượng thân thể cô, để Trình Lê bám trên người anh.
Đồng thời với động tác tay của anh, Trình Lê rời khỏi răng môi anh, chuyển sang hôn sau tai anh.
Cảm giác ấm áp ướt át phủ kín từng chút một trên làn da nhạy cảm sau tai Nhậm Tây An, theo nụ hôn của Trình Lê, dưới người Nhậm Tây An nâng lên từng chút một.
Trình Lê hôn đủ rồi, vùi vào vai Nhậm Tây An.
Chân cô đã để trên chân anh trong nụ hôn như gió giật mưa rào vừa rồi.
Trình Lê cắn môi nói: “Em đã nhận một cú điện thoại."
Nhậm Tây An ừm một tiếng, thấy một mình cô đứng dưới ánh đèn trong đêm tuyết, anh đã hối hận.
Anh không nên bắt nạt cô như vậy. Anh cũng không nỡ.
Biết Trình Lê gặp trắc trở anh có cảm giác như thế nào, thì anh nên biết cô nghe nói anh gặp bất trắc sẽ trải qua việc gì.
Anh không nên ỷ vào tình yêu mà làm như vậy.
Người đàn ông khiến phụ nữ đau lòng, anh vốn cùng nhóm với vô liêm sỉ.
Họ đều là lần đầu tiên làm vợ chồng, chưa từng luyện tập trên người người bên cạnh.
Vậy thì hãy cùng nhau trưởng thành, cùng nhau học tập.
Nhậm Tây An muốn mượn chuyện này để Trình Lê hiểu một số chuyện.
Anh hi vọng cô trải qua nỗi buồn đêm nay, có thể hiểu họ là bạn đời khắng khít.
Có thể làm cho cô hiểu, thời gian cả đời không dài như vậy, nên tranh thủ từng phút từng giây yêu nhau, gần nhau như thế nào mới có thể không đau lòng tức giận, không hối hận vì sự đã qua vào lúc những bất ngờ khả thi ấy đến.
Cũng để cho cô biết, bất kể là sống hay chết, đau khổ hay ngọt ngào, bạn đời đều không thể tách rời.
Biết được anh có thể rời khỏi cô thì cô đau đớn như thế nào, thì khi cô đi anh đau đớn nhường ấy.
Bọn họ là một thể.
Cô kiên cường, anh kiêu hãnh; cô đau thì anh cũng đau.
Vợ chồng là hai người kề vai trưởng thành, là có thể dựa vào nhau, cũng nhất định phải tranh thủ từng phút từng giây gần gũi nhau.
Cánh tay Trình Lê ôm đầu vai Nhậm Tây An, cô lặp lại: “Em đã nhận một cú điện thoại."
Nhậm Tây An trả lời: “Anh biết."
Giọng Trình Lê hơi thấp: “Nhậm Tây An, em muốn nuốt lời một chuyện."
Nhậm Tây An chờ cô nói hết.
Giọng Trình Lê lớn hơn một chút, nhưng cũng khàn hơn một chút: “Anh không bằng lòng thì cứ coi như em vô sỉ đi, em trắng trợn cướp đoạt."
Cô đã từng nói sẽ không trắng trợn cướp đoạt, cô nuốt lời.
Trình Lê ngẩng đầu lên từ đầu vai Nhậm Tây An, hai tay cô ôm vai anh, nhìn thẳng anh.
Cuộc đời này, Trình Lê chưa bao giờ mở miệng nói chuyện một cách thành kính như vậy, vào giờ phút này, khuôn mặt cô có lẽ nhếch nhác, giọng cô bây giờ có lẽ cũng không êm tai như vậy, thậm chí còn có phần run rẩy: “Nếu thật sự có một ngày anh không nói rõ với em mà đi, em sẽ không trách anh."
Viền mắt Nhậm Tây An nóng lên, người phụ nữ của anh kiên cường, anh hiểu, cũng đau lòng.
Trình Lê nói: “Em không sợ. Anh biết, em sẽ không sợ. Nhưng anh phải cho em một thân phận mà em sống một ngày thì anh cũng ở một ngày, để em hùng hồn tưởng nhớ anh, nhớ nhung anh, để em sống bên cạnh anh, chết rồi cũng ngủ chung một nơi với anh."
Sự kiên định và quyết tâm trong ánh mắt Trình Lê đều hắt vào con ngươi Nhậm Tây An.
Cô nhìn anh nhìn đến độ tập trung trước nay chưa từng có, không có bất kì vật gì lọt vào ánh mắt quấn quýt của hai người nữa.
Trình Lê nói: “Anh không muốn thì cũng lấy em đi!"
Bàn tay Nhậm Tây An đang kéo mông Trình Lê, giờ phút này, người phụ nữ của anh ở nơi gần anh nhất, làm thay hết thảy mọi thứ anh nên làm.
Anh ghì chặt Trình Lê vào lòng anh, bồng cô đi về phía chiếc xe của Lý Thành Khê.
Gió rét thấu xương thổi vào người anh, anh che chở mặt Trình Lê, vừa bồng cô đi vừa nói: “Em hiểu lầm cái gì đấy? Anh nói không lấy lúc nào."
Cả cuộc đời này, trái tim anh chưa bao giờ nóng bỏng như bây giờ. Nhiệt độ nóng rực ấy gần như sắp hòa tan cả người anh.
Nhưng anh cam tâm tình nguyện.
Sao anh không muốn được chứ?
Đến bãi đậu xe, chiếc xe bị trầy không ít của Lý Thành Khê vẫn yên lặng đậu ở chỗ đó.
Nhậm Tây An để Trình Lê xuống, móc chìa khóa xe.
Trình Lê vừa chạm đất lại bắt đầu quan sát anh tỉ mỉ.
Cô có chút lo lắng cú điện thoại kia không phải là bịa đặt, cho dù ban nãy thể lực của anh đạt tiêu chuẩn.
Quan sát đủ rồi, Trình Lê lại luồn tay vào áo Nhậm Tây An, kiểm tra ngực anh.
Diện tích kiểm tra của cô hơi lớn, Nhậm Tây An lúc này không có khả năng giữ vững ý chí như ở Sao Thiên Lang và trước khi vào dãy núi Altun.
Nhậm Tây An một tay cầm chìa khóa xe, một tay ngăn Trình Lê: “Đụng anh chưa xong à?"
Anh mở khóa xe, mở cửa ghế phụ ra.
Trình Lê rất ngay thẳng: “Anh hiểu lầm rồi. Là không yên tâm nên kiểm tra cả người."
Nhậm Tây An nắm tay cô, vỗ về cô, động tĩnh dưới người anh vẫn chưa lắng xuống, không muốn càng đốt càng mạnh ở đây.
Trình Lê lại rề rà không ngồi vào ghế phụ theo cánh cửa anh mở, chỉ nhìn nhìn cây trụ của anh nói: “Hàng ghế sau, diện tích đủ rồi."
Tác giả :
Tô Nhĩ Lưu Niên