Vượt Khuôn
Chương 42
Suốt đường đi, Nhung Hâm Lỗi lái xe cực kỳ cẩn thận, mắt nhìn thẳng phía trước xuyên qua tấm kính thủy tinh, khóe môi thỉnh thoảng lại cười cười. Trần Cẩn cảm nhận được sự hưng phấn của anh, thư thái nhìn ngoài cửa sổ.
Lúc này ánh đèn lung linh tỏa sáng trong màn đêm, khiến thành phố càng thêm xinh đẹp. Thu tất cả vào mắt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ giống như đang suy nghĩ chuyện gì, một lát lại cúi đầu cười nhàn nhạt. Nhìn lại thấy Nhung Hâm Lỗi bên cạnh, khuôn mặt người đàn ông dưới ánh đèn ấm áp trong ra càng thêm tuấn tú. Phía trước có đèn đỏ, Nhung Hâm Lỗi dừng lại quay sang nhìn cô thật lâu, khóe miệng lại cong lên, tự nhiên hạ tay phải xuống.
Chính xác nắm lấy tay trái của cô, Trần Cẩn cảm thấy sức nặng trên tay khẽ tăng lên, kèm theo ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền tới, khiến trái tim cô cũng ấm lên. Cô phát hiện mình rất lưu luyến cảm giác này, một lát sau tính trẻ con của Trần Cẩn lại bộc phát nhìn anh như cố tình không hiểu, hỏi: “Sao thế anh, sao lại nhìn em như thế."
“Không sao cả, chẳng lẽ anh không được nhìn vợ mình cùng con mình ah?" Nhung Hâm Lỗi bật thốt ra câu trả lời, nháy mắt khiến Trần Cẩn cười khúc khích, lời này còn hơn cả lời ngon tiếng ngọt, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lúc này đèn xanh nhảy lên, Nhung Hâm Lỗi chậm rãi rút tay về, tiếp tục cầm lái đi về phía trước, vừa lái xe vừa nhìn cô: “Em biết từ lúc nào?"
“Umh, ngày hôm qua em tới bệnh viện quân đội kiểm tra." Trần Cẩn lên tiếng giải thích. Sau khi nghe xong anh im lặng không trả lời tiếp tục lái xe về phía trước.
Lúc về đến nhà câu đầu tiên Nhung Hâm Lỗi nói với cô là: “Ngày mai anh lại đưa em tới bệnh viện kiểm tra cẩn thận một lần nữa." Thật ra thì anh còn có một số chuyện quan trọng cần phải hỏi bác sĩ, dù sao đây là lần đầu tiên Trần Cẩn mang thai, không tránh khỏi anh có chút lo lắng.
“Cũng được." Trần Cẩn nghe xong như đang suy nghĩ, gật đầu.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Trần Cẩn thay quần áo liền nằm xuống, Nhung Hâm Lỗi đang tắm, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm. Cô nằm trên giường, tự nhiên bật cười, cũng không biết đã đợi bao lâu, thời gian này vì cô có thai nên cực kỳ thích ngủ, lúc đang sắp ngủ lại cảm thấy mình rơi vào một vòm ngực ấm áp. Lúc naỳ Nhung Hâm Lỗi nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, vùi đầu vào tóc cô, ngửi thấy mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, hít thật sâu, cùng lúc đó tay trái của anh cẩn thận đặt lên bụng, khẽ vuốt ve qua làn áo ngủ mỏng manh, cảm nhận một sinh mệnh bé nhỏ thuộc về bọn họ đang ở bên trong.
Trần Cẩn bị động tác của anh đánh thức, hai chân cảm thấy run run, cúi đầu, động tác thân mật như vậy cả hai đã làm nhiều lần. Mỗi lần lại khiến cô tim cô đập mạnh, lúc này cô có thể cảm nhận được trái tim của anh đang nhảy lên từng nhịp theo quy luật, một lát sau tay anh phủ lên tay cô, khẽ nắm lại.
Hai người dùng tư thế ấm áp, cảm nhận hơi thở của nhau.
“Hâm Lỗi…." Trần Cẩn muốn nói chuyện, vừa mới bật ra tên anh, Nhung Hâm Lỗi đã thuận tay lật người nhanh chóng hôn lên môi cô. Anh không đè lên người cô, chủ động chống thân mình, nghiêng đầu cẩn thận hôn, càng lúc càng sâu, giống như dã thú đói khát lâu ngày, càn rỡ chiếm đoạt trong miệng cô, đầu lưỡi dây dưa qua lại, hút lấy ngọt ngào của cô, thấy bao nhiêu cũng không đủ, không thể làm gì khác ngoài đưa tay lên ôm lấy mặt cô hôn càng kịch liệt.
Không biết đã hôn bao lâu, chờ đến lúc Trần Cẩn sắp không thở nổi anh mới buông cô ra. Bốn mắt nhìn nhau, cô phát hiện người đàn ông trước mặt mặc áo sát nách, làn da nâu nổi bật, lấy tay sờ lên ngực anh, phát hiện người anh rất nóng.
Ánh mắt Nhug Hâm Lỗi cũng càng ngày càng nóng bỏng, trong mắt đỏ sậm khiến trong lòng Trần Cẩn ngẩn ra, cô biết anh rất muốn, nhưng vẫn đang tận lực chịu đựng.
Nhung Hâm Lỗi nhìn cô chằm chằm, đưa tay vén mấy sợi tóc cô qua tai, sau đó rụt tay lại một lần nữa ôm cô thật chặn vào trong ngực.
“Hâm Lỗi." Trần Cẩn giành quyền lên tiếng trước.
“Sao em?" Anh cúi đầu, hôn cô một cái, giọng anh khàn khàn hỏi.
“Anh xem một số điều bác sĩ dặn dò, trong ba tháng đầu, không nên vận động mạnh, không tốt cho em bé." Cô tốt bụng ở bên cạnh nhắc nhở, thật ra thì cô cũng rất muốn người đàn ông trước mặt.
“Đã biết, anh chỉ muốn ôm như vậy." Nhung Hâm Lỗi gần như dở giọng điệu ăn vạ trả lời, lại vùi đầu nằm trong cổ cô, chậm rãi thở ra. Đương nhiên anh biết, phụ nữ có thai không thể làm chuyện phòng the, đây là do lúc ở doanh trại, không ít lần anh nghe thấy mấy binh lính thảo luận những chuyện này, những lúc như vậy ngược lại anh rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng lại giả vờ như không nghe thấy. Nghĩ lại anh cũng thấy mình thật đáng thương, ở đơn vị làm hòa thượng về đến nhà cũng phải tiếp tục, cùng vợ mình ngủ chung một giường lại không thể động vào, thật không biết cuộc sống này bao giờ mới kết thúc.
Sau khi nghe thấy đáp án của anh Trần Cẩn cười thầm, làm nũng trong ngực anh cọ qua cọ lại, sau đó thay đổi tư thế thoải mái tiếp tục nằm trong ngực anh, ôm lấy anh vui vẻ nói một câu: “Umh, ông xã thật tốt."
“Biết anh tốt liền ngoan ngoãn ngủ đi, không nên động tới động lui, sự nhẫn nãi của anh cũng không tốt như trong tưởng tượng." Giờ phút này giọng của Nhung Hâm Lỗi cực kỳ thô trầm, tới gần mặt cô nhẹ cắn vành tai, nhỏ giọng nỉ non.
“Tiểu Cẩn, thật ra có thể yên tâm, tháng sau mẹ muốn đón em về nhà ở, dù sao bà ở nhà cũng không có việc gì làm, bà muốn chăm sóc em em, em thấy thế nào." Lúc sắp ngủ đột nhiên Nhung Hâm Lỗi hỏi một câu như vậy.
“Anh có ý gì?" Trần Cẩn từ trong ngực anh, thò đầu ra trợn tròn mắt nhìn anh nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
“Nếu em không thích không cần miễn cưỡng. Dù sao cũng nghe theo em, chỉ là anh không yên tâm để mình em với em." Anh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu hết sức mềm mỏng. Trần Cẩn đang có thai, anh lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh, càng không thể làm hết trách nhiệm của một người chồng, cho nên anh cẩn thận suy nghĩ về lời đề nghị của mẹ, nói đến cùng anh thấy không yên tâm về cô.
“Vậy thì nghe theo anh đi, để anh khỏi lo lắng." Trần Cẩn dùng giọng điệu giống như của anh đáp lời.
Nhận được đáp án chắc chắn của Trần Cẩn, ánh mắt Nhung Hâm Lỗi thoáng chốc sáng lên, lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Thật chứ?"
“Uh." Trần Cẩn ngẩng đầu khẳng định nhìn anh gật đầu một cái.
“Thật ra chúng ta nên sớm kết hôn một chút, Tiểu Cẩn mình kết hôn đi." Nói tới đây Nhung Hâm Lỗi thở dài, vẫn là anh kéo dài chuyện của bọn họ, nghị tới đây anh lại không nhịn được giận chính mình. Sau khi nói xong thấy người trong ngực không có phản ứng gì, anh lại thấp giọng gọi: “Tiểu Cẩn?"
Lúc này anh mới phát hiện, người trong ngực đã sớm ngủ, khóe miệng nàng khẽ mím lại, hơi thở đều đặn trong ngực mình. Thấy dáng vẻ nàng lúc ngủ, khóe miệng anh lại khẽ cong lên, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, thuận tay đắp chăn, ôm lấy cô rồi ngủ.
Dự định cho tương lai, trước tiên cô tới công ty xin nghỉ sinh, bắt đầu từ tháng sau ở nhà dưỡng thai. Chu Thành lại bày ra vẻ ai oán nhìn cô, khó khăn lắm mới gặp được một người hợp tác ăn ý, không biết khi nào mới có thể làm việc cùng cô.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Trần Hồng Phong, Trần Cẩn thành công bước vào nhà Nhung Hâm Lỗi. Thật ra thì Trần Hông Phong muốn phản đối cũng không được, với tính khí của ông Nhung nếu đánh nhau, Trần Hồng Phong cũng phải chịu đòn. Nghĩ tới hai nhà đã sắp thành thông gia, ông bà Nhung còn cố ý tới nhà Trần Cần, thương lượng với Trần Hồng Phong cùng Hứa Văn chuyện kết hôn của Nhung Hâm Lỗi.
Nhung Hâm Lỗi còn chưa cầu hôn, ông đã thấy sốt ruột, chuyện gì cũng không quan trọng bằng cháu đích tôn của mình.
Ông bà Nhung rất vui mừng, nhất là sau khi gặp Trần Cẩn. Có Trần Cẩn ở nhà thật tốt, trong lòng bà Nhung vui vẻ, số lần con trai mình về nhà cũng thường xuyên hơn, trước kia dù ngày nghỉ cũng chỉ ở trong đơn vị, bây giờ chỉ cần có thời gian sẽ lập tức chạy về nhà, giống như sợ mình ăn thịt Trần Cẩn.
Thằng nhóc này không thấy vợ không chịu yên, thật đúng là con trai mình vất vả nuôi lớn lại để dành cho vợ, cuối cùng bà lão như mình ngay cả vốn ban đầu cũng không thu hồi được, nghĩ tới đây trong lòng bà Nhung âm thầm mắng.
Lúc này bà Nhung mới vào bếp, bưng cháo gà hầm cách thủy ra ngoài. Trần Cẩn vừa mới về ngửi thấy mùi dầu mỡ trong bếp, lại đè xuống cảm giác buồn nôn.
“Tiểu Cẩn đã về rồi hả." Bà Nhung cởi khăn quàng, cẩn thận đặt cháo lên bàn.
Trần Cẩn đưa mắt nhìn đồ ăn trên bàn, nhìn về phía bà Nhung nhàn nhạt cười: “Dạ, thưa dì." Ngày đầu tiên tới nhà Nhung Hâm Lỗi, bà Nhung chăm sóc cô rất chu đáo, còn muốn cô cũng giống Nhung Hâm Lỗi gọi bà là mẹ. Nhưng da mặt cô mong, hơn nữa hai người cũng chưa chính thức là vợ chồng, cho nên Trần Cẩn thấy gọi mẹ thật ngại ngùng.
Trần Cẩn lên tầng cất đồ xong còn muốn vào bếp giúp một tay, mới vừa bước vào, bà Nhung đã kéo nàng ra ngoài: “Tiểu Cẩn, phòng bếp có mùi dầu mỡ, con ngồi chờ ở ngoài là được rồi, không cần làm bất cứ chuyện gì."
“Không sao ạ, ở công ty con vẫn làm việc bình thường, về nhà sao có thể được nuông chiều như vậy." Trần Cẩn cười yếu ớt lên tiếng.
Buổi tối Nhung Hâm Lỗi về nhà đúng giờ, vừa vào đến phòng khách, đã nghe thấy tiếng bà Nhung vọng từ trên tầng xuống, quan tâm hỏi: “Con trai, đã ăn cơm chưa?"
“Con ăn ở đơn vị rồi, Tiểu Cẩn đâu ạ," Về đến nhà câu đầu tiên Nhung Hâm Lỗi hỏi là Trần Cẩn.
Bà Nhung nhìn hắn cười nói: “Trần Cẩn hơi mệt nên về phòng ngủ trước rồi." Một lát sau bà lại nói: “Có Tiểu Cẩn ở nhà thật tốt, thằng nhóc ngày nào cũng về, không cần làm bố nó tức giận."
Nhung Hâm Lỗi nghe thấy vậy vẻ mặt hơi cứng lại, chậm rãi lên tiếng: “Mẹ, cũng không còn sớm, nên đi nghỉ sớm, không cần chờ ba về."
Nói xong liền đi lên tàng khe khẽ mở cửa phòng. Nhung Hâm Lỗi bỏ mũ lính ra, cởi quân phục treo vào trong tủ, nhìn trên giường đã sớm có người nằm, anh mím môi bước đến đắp chăn cho cô, không chớp mắt nhìn cô một lúc lâu, cảm thấy không bao giờ đủ, một lúc sau lại tự mình đến phòng tắm ngâm nước lạnh.
Siêu ngọt, ngọt đến tận câu cuối cùng.
Lúc này ánh đèn lung linh tỏa sáng trong màn đêm, khiến thành phố càng thêm xinh đẹp. Thu tất cả vào mắt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ giống như đang suy nghĩ chuyện gì, một lát lại cúi đầu cười nhàn nhạt. Nhìn lại thấy Nhung Hâm Lỗi bên cạnh, khuôn mặt người đàn ông dưới ánh đèn ấm áp trong ra càng thêm tuấn tú. Phía trước có đèn đỏ, Nhung Hâm Lỗi dừng lại quay sang nhìn cô thật lâu, khóe miệng lại cong lên, tự nhiên hạ tay phải xuống.
Chính xác nắm lấy tay trái của cô, Trần Cẩn cảm thấy sức nặng trên tay khẽ tăng lên, kèm theo ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền tới, khiến trái tim cô cũng ấm lên. Cô phát hiện mình rất lưu luyến cảm giác này, một lát sau tính trẻ con của Trần Cẩn lại bộc phát nhìn anh như cố tình không hiểu, hỏi: “Sao thế anh, sao lại nhìn em như thế."
“Không sao cả, chẳng lẽ anh không được nhìn vợ mình cùng con mình ah?" Nhung Hâm Lỗi bật thốt ra câu trả lời, nháy mắt khiến Trần Cẩn cười khúc khích, lời này còn hơn cả lời ngon tiếng ngọt, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lúc này đèn xanh nhảy lên, Nhung Hâm Lỗi chậm rãi rút tay về, tiếp tục cầm lái đi về phía trước, vừa lái xe vừa nhìn cô: “Em biết từ lúc nào?"
“Umh, ngày hôm qua em tới bệnh viện quân đội kiểm tra." Trần Cẩn lên tiếng giải thích. Sau khi nghe xong anh im lặng không trả lời tiếp tục lái xe về phía trước.
Lúc về đến nhà câu đầu tiên Nhung Hâm Lỗi nói với cô là: “Ngày mai anh lại đưa em tới bệnh viện kiểm tra cẩn thận một lần nữa." Thật ra thì anh còn có một số chuyện quan trọng cần phải hỏi bác sĩ, dù sao đây là lần đầu tiên Trần Cẩn mang thai, không tránh khỏi anh có chút lo lắng.
“Cũng được." Trần Cẩn nghe xong như đang suy nghĩ, gật đầu.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Trần Cẩn thay quần áo liền nằm xuống, Nhung Hâm Lỗi đang tắm, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm. Cô nằm trên giường, tự nhiên bật cười, cũng không biết đã đợi bao lâu, thời gian này vì cô có thai nên cực kỳ thích ngủ, lúc đang sắp ngủ lại cảm thấy mình rơi vào một vòm ngực ấm áp. Lúc naỳ Nhung Hâm Lỗi nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, vùi đầu vào tóc cô, ngửi thấy mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, hít thật sâu, cùng lúc đó tay trái của anh cẩn thận đặt lên bụng, khẽ vuốt ve qua làn áo ngủ mỏng manh, cảm nhận một sinh mệnh bé nhỏ thuộc về bọn họ đang ở bên trong.
Trần Cẩn bị động tác của anh đánh thức, hai chân cảm thấy run run, cúi đầu, động tác thân mật như vậy cả hai đã làm nhiều lần. Mỗi lần lại khiến cô tim cô đập mạnh, lúc này cô có thể cảm nhận được trái tim của anh đang nhảy lên từng nhịp theo quy luật, một lát sau tay anh phủ lên tay cô, khẽ nắm lại.
Hai người dùng tư thế ấm áp, cảm nhận hơi thở của nhau.
“Hâm Lỗi…." Trần Cẩn muốn nói chuyện, vừa mới bật ra tên anh, Nhung Hâm Lỗi đã thuận tay lật người nhanh chóng hôn lên môi cô. Anh không đè lên người cô, chủ động chống thân mình, nghiêng đầu cẩn thận hôn, càng lúc càng sâu, giống như dã thú đói khát lâu ngày, càn rỡ chiếm đoạt trong miệng cô, đầu lưỡi dây dưa qua lại, hút lấy ngọt ngào của cô, thấy bao nhiêu cũng không đủ, không thể làm gì khác ngoài đưa tay lên ôm lấy mặt cô hôn càng kịch liệt.
Không biết đã hôn bao lâu, chờ đến lúc Trần Cẩn sắp không thở nổi anh mới buông cô ra. Bốn mắt nhìn nhau, cô phát hiện người đàn ông trước mặt mặc áo sát nách, làn da nâu nổi bật, lấy tay sờ lên ngực anh, phát hiện người anh rất nóng.
Ánh mắt Nhug Hâm Lỗi cũng càng ngày càng nóng bỏng, trong mắt đỏ sậm khiến trong lòng Trần Cẩn ngẩn ra, cô biết anh rất muốn, nhưng vẫn đang tận lực chịu đựng.
Nhung Hâm Lỗi nhìn cô chằm chằm, đưa tay vén mấy sợi tóc cô qua tai, sau đó rụt tay lại một lần nữa ôm cô thật chặn vào trong ngực.
“Hâm Lỗi." Trần Cẩn giành quyền lên tiếng trước.
“Sao em?" Anh cúi đầu, hôn cô một cái, giọng anh khàn khàn hỏi.
“Anh xem một số điều bác sĩ dặn dò, trong ba tháng đầu, không nên vận động mạnh, không tốt cho em bé." Cô tốt bụng ở bên cạnh nhắc nhở, thật ra thì cô cũng rất muốn người đàn ông trước mặt.
“Đã biết, anh chỉ muốn ôm như vậy." Nhung Hâm Lỗi gần như dở giọng điệu ăn vạ trả lời, lại vùi đầu nằm trong cổ cô, chậm rãi thở ra. Đương nhiên anh biết, phụ nữ có thai không thể làm chuyện phòng the, đây là do lúc ở doanh trại, không ít lần anh nghe thấy mấy binh lính thảo luận những chuyện này, những lúc như vậy ngược lại anh rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng lại giả vờ như không nghe thấy. Nghĩ lại anh cũng thấy mình thật đáng thương, ở đơn vị làm hòa thượng về đến nhà cũng phải tiếp tục, cùng vợ mình ngủ chung một giường lại không thể động vào, thật không biết cuộc sống này bao giờ mới kết thúc.
Sau khi nghe thấy đáp án của anh Trần Cẩn cười thầm, làm nũng trong ngực anh cọ qua cọ lại, sau đó thay đổi tư thế thoải mái tiếp tục nằm trong ngực anh, ôm lấy anh vui vẻ nói một câu: “Umh, ông xã thật tốt."
“Biết anh tốt liền ngoan ngoãn ngủ đi, không nên động tới động lui, sự nhẫn nãi của anh cũng không tốt như trong tưởng tượng." Giờ phút này giọng của Nhung Hâm Lỗi cực kỳ thô trầm, tới gần mặt cô nhẹ cắn vành tai, nhỏ giọng nỉ non.
“Tiểu Cẩn, thật ra có thể yên tâm, tháng sau mẹ muốn đón em về nhà ở, dù sao bà ở nhà cũng không có việc gì làm, bà muốn chăm sóc em em, em thấy thế nào." Lúc sắp ngủ đột nhiên Nhung Hâm Lỗi hỏi một câu như vậy.
“Anh có ý gì?" Trần Cẩn từ trong ngực anh, thò đầu ra trợn tròn mắt nhìn anh nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
“Nếu em không thích không cần miễn cưỡng. Dù sao cũng nghe theo em, chỉ là anh không yên tâm để mình em với em." Anh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu hết sức mềm mỏng. Trần Cẩn đang có thai, anh lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh, càng không thể làm hết trách nhiệm của một người chồng, cho nên anh cẩn thận suy nghĩ về lời đề nghị của mẹ, nói đến cùng anh thấy không yên tâm về cô.
“Vậy thì nghe theo anh đi, để anh khỏi lo lắng." Trần Cẩn dùng giọng điệu giống như của anh đáp lời.
Nhận được đáp án chắc chắn của Trần Cẩn, ánh mắt Nhung Hâm Lỗi thoáng chốc sáng lên, lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Thật chứ?"
“Uh." Trần Cẩn ngẩng đầu khẳng định nhìn anh gật đầu một cái.
“Thật ra chúng ta nên sớm kết hôn một chút, Tiểu Cẩn mình kết hôn đi." Nói tới đây Nhung Hâm Lỗi thở dài, vẫn là anh kéo dài chuyện của bọn họ, nghị tới đây anh lại không nhịn được giận chính mình. Sau khi nói xong thấy người trong ngực không có phản ứng gì, anh lại thấp giọng gọi: “Tiểu Cẩn?"
Lúc này anh mới phát hiện, người trong ngực đã sớm ngủ, khóe miệng nàng khẽ mím lại, hơi thở đều đặn trong ngực mình. Thấy dáng vẻ nàng lúc ngủ, khóe miệng anh lại khẽ cong lên, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, thuận tay đắp chăn, ôm lấy cô rồi ngủ.
Dự định cho tương lai, trước tiên cô tới công ty xin nghỉ sinh, bắt đầu từ tháng sau ở nhà dưỡng thai. Chu Thành lại bày ra vẻ ai oán nhìn cô, khó khăn lắm mới gặp được một người hợp tác ăn ý, không biết khi nào mới có thể làm việc cùng cô.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Trần Hồng Phong, Trần Cẩn thành công bước vào nhà Nhung Hâm Lỗi. Thật ra thì Trần Hông Phong muốn phản đối cũng không được, với tính khí của ông Nhung nếu đánh nhau, Trần Hồng Phong cũng phải chịu đòn. Nghĩ tới hai nhà đã sắp thành thông gia, ông bà Nhung còn cố ý tới nhà Trần Cần, thương lượng với Trần Hồng Phong cùng Hứa Văn chuyện kết hôn của Nhung Hâm Lỗi.
Nhung Hâm Lỗi còn chưa cầu hôn, ông đã thấy sốt ruột, chuyện gì cũng không quan trọng bằng cháu đích tôn của mình.
Ông bà Nhung rất vui mừng, nhất là sau khi gặp Trần Cẩn. Có Trần Cẩn ở nhà thật tốt, trong lòng bà Nhung vui vẻ, số lần con trai mình về nhà cũng thường xuyên hơn, trước kia dù ngày nghỉ cũng chỉ ở trong đơn vị, bây giờ chỉ cần có thời gian sẽ lập tức chạy về nhà, giống như sợ mình ăn thịt Trần Cẩn.
Thằng nhóc này không thấy vợ không chịu yên, thật đúng là con trai mình vất vả nuôi lớn lại để dành cho vợ, cuối cùng bà lão như mình ngay cả vốn ban đầu cũng không thu hồi được, nghĩ tới đây trong lòng bà Nhung âm thầm mắng.
Lúc này bà Nhung mới vào bếp, bưng cháo gà hầm cách thủy ra ngoài. Trần Cẩn vừa mới về ngửi thấy mùi dầu mỡ trong bếp, lại đè xuống cảm giác buồn nôn.
“Tiểu Cẩn đã về rồi hả." Bà Nhung cởi khăn quàng, cẩn thận đặt cháo lên bàn.
Trần Cẩn đưa mắt nhìn đồ ăn trên bàn, nhìn về phía bà Nhung nhàn nhạt cười: “Dạ, thưa dì." Ngày đầu tiên tới nhà Nhung Hâm Lỗi, bà Nhung chăm sóc cô rất chu đáo, còn muốn cô cũng giống Nhung Hâm Lỗi gọi bà là mẹ. Nhưng da mặt cô mong, hơn nữa hai người cũng chưa chính thức là vợ chồng, cho nên Trần Cẩn thấy gọi mẹ thật ngại ngùng.
Trần Cẩn lên tầng cất đồ xong còn muốn vào bếp giúp một tay, mới vừa bước vào, bà Nhung đã kéo nàng ra ngoài: “Tiểu Cẩn, phòng bếp có mùi dầu mỡ, con ngồi chờ ở ngoài là được rồi, không cần làm bất cứ chuyện gì."
“Không sao ạ, ở công ty con vẫn làm việc bình thường, về nhà sao có thể được nuông chiều như vậy." Trần Cẩn cười yếu ớt lên tiếng.
Buổi tối Nhung Hâm Lỗi về nhà đúng giờ, vừa vào đến phòng khách, đã nghe thấy tiếng bà Nhung vọng từ trên tầng xuống, quan tâm hỏi: “Con trai, đã ăn cơm chưa?"
“Con ăn ở đơn vị rồi, Tiểu Cẩn đâu ạ," Về đến nhà câu đầu tiên Nhung Hâm Lỗi hỏi là Trần Cẩn.
Bà Nhung nhìn hắn cười nói: “Trần Cẩn hơi mệt nên về phòng ngủ trước rồi." Một lát sau bà lại nói: “Có Tiểu Cẩn ở nhà thật tốt, thằng nhóc ngày nào cũng về, không cần làm bố nó tức giận."
Nhung Hâm Lỗi nghe thấy vậy vẻ mặt hơi cứng lại, chậm rãi lên tiếng: “Mẹ, cũng không còn sớm, nên đi nghỉ sớm, không cần chờ ba về."
Nói xong liền đi lên tàng khe khẽ mở cửa phòng. Nhung Hâm Lỗi bỏ mũ lính ra, cởi quân phục treo vào trong tủ, nhìn trên giường đã sớm có người nằm, anh mím môi bước đến đắp chăn cho cô, không chớp mắt nhìn cô một lúc lâu, cảm thấy không bao giờ đủ, một lúc sau lại tự mình đến phòng tắm ngâm nước lạnh.
Siêu ngọt, ngọt đến tận câu cuối cùng.
Tác giả :
Từ Liễm