Vương Tử Kỵ Sĩ
Chương 70: Quá mạnh, đứa nhỏ sắp bị thao rớt a a a
Edit: Đậu
“Không sao… A a a… Là em nguyện ý sinh tiểu bảo bảo cho ông xã….. Aha… Không được….. Muốn ra a a a…." Dương Uấn Chi chỉ thấy hạ thân mình lại tiết nước, trụ thịt đồng dạng cao trào, hoa huyệt lại một lần nữa phun nước tiểu cùng dâm thủy. Ngô Thắng Vũ bị nước tiểu của cậu đánh úp gầm lên một tiếng, côn thịt dữ tợn phun cỗ tinh dịch đặc nhất từ trước đến giờ. Nghẹn lâu như vậy nên lúc bắn lực đạo có chút mạnh làm hoa huyệt cậu run rẩy, vách trong bị tưới sáng lóng lánh.
Thỏa mãn xong cả đầu và thân thể cậu đều thả lỏng, theo quán tính ập xuống giường, may là Ngô Thắng Vũ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cậu, đem người đã mềm nhũn nằm nghiêng lại, an ủi bụng của cậu, tinh dịch trong hoa huyệt vì quá đầy mà hộc ra ngoài.
“Thế nào, bảo bối có thoải mái không?"
“Hừ hừ…"
Ngô Thắng Vũ cười nhéo nhéo mũi cậu, “Giống mèo lười quá đi, chỉ ăn no uống đủ liền thỏa mãn."
“Anh mới là mèo lười đó."
“Ha ha, được được được, vợ nói như thế nào thì là như thế đó."
“Ngốc."
“Bảo bối, còn muốn làm không?"
“Muốn, mặt sau còn ngứa lắm." Dương Uấn Chi kéo tay hắn sờ hậu huyệt của mình, cấm dục hơn ba tháng hậu huyệt cũng rất đói khát, mặt sau đã tự chảy đầy nước. Ban nãy Thắng Vũ chỉ lo an ủi hoa huyệt phía trước, cậu cảm giác được hậu huyệt thật bất mãn, vẫn luôn hư không khát khao co rúc lại. Lúc cao trào cũng co giật mấy lần, giống như cũng được thao đến cao trào. Trên giường còn dính nước tiểu của mình, bất quá bộ vị nữ tính dù không khống chế bắn nước tiểu nhưng cũng rất ít, hơn nữa mùi vị cũng thật nhạt, Thắng Vũ không để ý chút nào giúp cậu liếm khô sạch sẽ. Nhìn thấy giọt máu trên ga giường, Dương Uấn Chi sợ hết hồn tưởng là của mình, ai dè Ngô Thắng Vũ đột nhiên ngượng ngùng.
“Ừm, vợ, hồi nãy em quá mê người nên nhịn không được chảy chút máu mũi."
Cậu nghe xong bắt đầu cười lớn, tất nhiên đây là nụ cười sảng khoái nhất của cậu sau nhiều năm.
Hắn ôn nhu ôm cậu vào ngực mình, đối mặt nhau, bụng tròn kẹp giữa hai người, mặc dù cậu không thể tựa sát vào ngực hắn như lúc trước lại vẫn cảm thấy tư thế này vô cùng có cảm giác an toàn. Côn thịt dưới khố lại cứng rắn, hắn cứ như vậy đỡ lấy chính mình chậm rãi ngồi xuống, trực tiếp cắm đầy hậu huyệt cậu.
“Vợ em thật sự là bảo bối của anh, mặt sau không cần làm trơn cũng có thể đi vào." Hơn nữa còn giống như phía trước, ướt át dâm loạn, làm trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi.
Không cần phải cẩn thận từng li từng tí giống lúc xuyên hoa huyệt, lần này hắn rất phóng khoáng thoải mái, hơn nữa đã ôm người vào ngực không cần lo lắng mình không cẩn thận đụng phải bụng cậu, cho nên cũng không cần nhẫn nại thêm, dũng mãnh kịch liệt thao làm, mỗi lần đi vào đều cắm thật sâu làm cậu liền không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
“A a a…. Dương vật đỉnh thật sâu, làm đến a a a.." Quy đầu của hắn hung hăng ép lấy tuyến tiền liệt của cậu làm cậu sảng khoái đến mức trụ thịt phía trước không ngừng cọ sát bụng dưới hắn, đầu khất rỉ dịch. Tinh dịch trong hoa huyệt vẫn chưa khô ráo, theo động tác của hắn không ngừng hộc ra ngoài, chảy xuống nơi hai người kết hợp làm nơi đó càng thêm dính nị ướt át, thậm chí còn nổi bọt trắng làm lối vào sơn động càng thêm thông thuận.
Dương Uấn Chi khoát tay lên cổ Ngô Thắng Vũ, bị bụng to cồng kềnh làm cậu không thể lắc mông hùa theo hắn, chỉ có thể dựa vào lực eo siêu cường của hắn nâng cậu lên, sau đó lại hạ xuống.
“Aha…. A a…. Hậu môn sắp lỏng rồi…. Thoải mái a a a…." Cả người áp sát vào hắn, đầu vú lớn hơn lúc trước rất nhiều bắt đầu căng đau, “Ông xã…. A a… Ngực đau quá… A a a…"
“Sao vậy? Chồng xoa cho em nha." Hắn nắm lấy bộ ngực có thể nặn thành một quả cầu nhỏ giúp cậu xoa nắn, hậu huyệt cũng sưng tấy lên, dâm dịch bao vây lấy cự bổng của hắn, vách ruột không ngừng ngọ nguậy.
“A a a…. Đầu vú thật trướng, chồng đừng bóp a a…." Khuôn mặt thanh lãnh, đôi mắt mị nhãn như tơ, đâu còn nửa điểm lạnh lùng như lần đầu gặp mặt, huyệt động bị cự bổng đỏ tím thô to nổi đầy gân xanh ra ra vào vào, dâm đãng như tiểu yêu tinh chuyên câu hồn đoạt phách.
Ngô Thắng Vũ nắm chặt tay cậu, cự bổng như mô tơ không ngừng khuấy động, làm đến Dương Uấn Chi run rẩy nâng bụng lớn, nước mắt, mồ hôi mằn mặn chảy vào miệng càng làm cho cậu thêm hưng phấn.
“Ân a….. Dương vật thao thật sâu… Sắp làm bụng hỏng a a a…."
“Tiểu tao hóa, bụng cưng chỉ có thể bị anh càng thao càng lớn, không bị thao hỏng đâu." Cơ nhục trên người hắn mơ hồ nôi lên, động tác mãnh liệt, ngữ khí lại phi thường ôn nhu, cho dù là gọi tiểu tao hóa cũng làm cho cậu cảm thấy tràn đầy sủng ái..
“A a….. Anh làm…. Mạnh như vầy…. Aha…. Đứa nhỏ sắp bị thao rớt luôn… A a a…"
“Anh mà chậm bảo bối sẽ bất mãn đó." Ngô Thắng Vũ xoa xoa bụng cậu, cho dù bị bụng ngăn cách hắn vẫn có thể hôn lấy người đối diện, đầu lưỡi khuấy đảo khoang miệng cậu, hôn đến hông cậu như nhũn ra, nước bọt trong miệng đều bị người kia cuốn đi làm cậu miệng khô lưỡi khô.
“Bảo bối, trong miệng có vị sữa."
“A… Chậm một chút… Ân a… Bởi vì mới vừa… Uống sữa bò a." Từ khi bụng càng lúc càng lớn, hai người cũng ít khi hôn môi bởi vì sợ một khi bắt đầu là không thể ngừng lại, vốn là Dương Uấn Chi chỉ cần chạm vào Ngô Thắng Vũ liền dễ dàng động dục, đừng nói hôn môi, chỉ cần nghĩ đến hắn là có thể ẩm ướt, rất nhiều lần không dám làm, hắn đều dùng đầu lưỡi liếm cho cậu đế cao trào. Mà hiện tại rốt cục cũng được ăn thịt heo bổng cậu khát vọng, Dương Uấn Chi càng lúc càng hưng phấn, hoa huyệt phía dưới đột nhiên rụt lại, mặt sau không ngừng phân bố thủy dịch, ngọc sợi phía trước trướng đến đau đớn.
“A a a… Chồng… Muốn tới… A a… Miệng nhỏ phía sau… Cũng phải được uống sữa bò của ông xã."
“Được, chồng cho em, chúng ta cùng nhau cao trào." Hắn hôn cậu, cự bổng bắt đầu tăng tốc chạy về đích, rốt cục sau khi cắm mấy chục cái, cậu không thể chịu nổi nữa thì hắn mới chịu cao trào. Tinh quan mở rộng, linh khẩu bắn ra cỗ tinh dịch thứ hai trong ngày, toàn bộ đều bắn vào đường ruột cậu, tinh dịch vừa nóng vừa đặc làm cậu liên tục run rẩy.
“Đến a a a a…." Móng tay cắm vào thịt hắn, thân thể bắt đầu co giật, mỗi lần cao trào đều là mấy chỗ cùng nhau làm khoái cảm tăng lên gấp bội.
Cao trào qua đi, côn thịt đã tiết tinh của hắn vẫn vẫn không có mềm xuống, bởi vì hắn phát hiện, hắn lại mắc tiểu.
“Không sao… A a a… Là em nguyện ý sinh tiểu bảo bảo cho ông xã….. Aha… Không được….. Muốn ra a a a…." Dương Uấn Chi chỉ thấy hạ thân mình lại tiết nước, trụ thịt đồng dạng cao trào, hoa huyệt lại một lần nữa phun nước tiểu cùng dâm thủy. Ngô Thắng Vũ bị nước tiểu của cậu đánh úp gầm lên một tiếng, côn thịt dữ tợn phun cỗ tinh dịch đặc nhất từ trước đến giờ. Nghẹn lâu như vậy nên lúc bắn lực đạo có chút mạnh làm hoa huyệt cậu run rẩy, vách trong bị tưới sáng lóng lánh.
Thỏa mãn xong cả đầu và thân thể cậu đều thả lỏng, theo quán tính ập xuống giường, may là Ngô Thắng Vũ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cậu, đem người đã mềm nhũn nằm nghiêng lại, an ủi bụng của cậu, tinh dịch trong hoa huyệt vì quá đầy mà hộc ra ngoài.
“Thế nào, bảo bối có thoải mái không?"
“Hừ hừ…"
Ngô Thắng Vũ cười nhéo nhéo mũi cậu, “Giống mèo lười quá đi, chỉ ăn no uống đủ liền thỏa mãn."
“Anh mới là mèo lười đó."
“Ha ha, được được được, vợ nói như thế nào thì là như thế đó."
“Ngốc."
“Bảo bối, còn muốn làm không?"
“Muốn, mặt sau còn ngứa lắm." Dương Uấn Chi kéo tay hắn sờ hậu huyệt của mình, cấm dục hơn ba tháng hậu huyệt cũng rất đói khát, mặt sau đã tự chảy đầy nước. Ban nãy Thắng Vũ chỉ lo an ủi hoa huyệt phía trước, cậu cảm giác được hậu huyệt thật bất mãn, vẫn luôn hư không khát khao co rúc lại. Lúc cao trào cũng co giật mấy lần, giống như cũng được thao đến cao trào. Trên giường còn dính nước tiểu của mình, bất quá bộ vị nữ tính dù không khống chế bắn nước tiểu nhưng cũng rất ít, hơn nữa mùi vị cũng thật nhạt, Thắng Vũ không để ý chút nào giúp cậu liếm khô sạch sẽ. Nhìn thấy giọt máu trên ga giường, Dương Uấn Chi sợ hết hồn tưởng là của mình, ai dè Ngô Thắng Vũ đột nhiên ngượng ngùng.
“Ừm, vợ, hồi nãy em quá mê người nên nhịn không được chảy chút máu mũi."
Cậu nghe xong bắt đầu cười lớn, tất nhiên đây là nụ cười sảng khoái nhất của cậu sau nhiều năm.
Hắn ôn nhu ôm cậu vào ngực mình, đối mặt nhau, bụng tròn kẹp giữa hai người, mặc dù cậu không thể tựa sát vào ngực hắn như lúc trước lại vẫn cảm thấy tư thế này vô cùng có cảm giác an toàn. Côn thịt dưới khố lại cứng rắn, hắn cứ như vậy đỡ lấy chính mình chậm rãi ngồi xuống, trực tiếp cắm đầy hậu huyệt cậu.
“Vợ em thật sự là bảo bối của anh, mặt sau không cần làm trơn cũng có thể đi vào." Hơn nữa còn giống như phía trước, ướt át dâm loạn, làm trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi.
Không cần phải cẩn thận từng li từng tí giống lúc xuyên hoa huyệt, lần này hắn rất phóng khoáng thoải mái, hơn nữa đã ôm người vào ngực không cần lo lắng mình không cẩn thận đụng phải bụng cậu, cho nên cũng không cần nhẫn nại thêm, dũng mãnh kịch liệt thao làm, mỗi lần đi vào đều cắm thật sâu làm cậu liền không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
“A a a…. Dương vật đỉnh thật sâu, làm đến a a a.." Quy đầu của hắn hung hăng ép lấy tuyến tiền liệt của cậu làm cậu sảng khoái đến mức trụ thịt phía trước không ngừng cọ sát bụng dưới hắn, đầu khất rỉ dịch. Tinh dịch trong hoa huyệt vẫn chưa khô ráo, theo động tác của hắn không ngừng hộc ra ngoài, chảy xuống nơi hai người kết hợp làm nơi đó càng thêm dính nị ướt át, thậm chí còn nổi bọt trắng làm lối vào sơn động càng thêm thông thuận.
Dương Uấn Chi khoát tay lên cổ Ngô Thắng Vũ, bị bụng to cồng kềnh làm cậu không thể lắc mông hùa theo hắn, chỉ có thể dựa vào lực eo siêu cường của hắn nâng cậu lên, sau đó lại hạ xuống.
“Aha…. A a…. Hậu môn sắp lỏng rồi…. Thoải mái a a a…." Cả người áp sát vào hắn, đầu vú lớn hơn lúc trước rất nhiều bắt đầu căng đau, “Ông xã…. A a… Ngực đau quá… A a a…"
“Sao vậy? Chồng xoa cho em nha." Hắn nắm lấy bộ ngực có thể nặn thành một quả cầu nhỏ giúp cậu xoa nắn, hậu huyệt cũng sưng tấy lên, dâm dịch bao vây lấy cự bổng của hắn, vách ruột không ngừng ngọ nguậy.
“A a a…. Đầu vú thật trướng, chồng đừng bóp a a…." Khuôn mặt thanh lãnh, đôi mắt mị nhãn như tơ, đâu còn nửa điểm lạnh lùng như lần đầu gặp mặt, huyệt động bị cự bổng đỏ tím thô to nổi đầy gân xanh ra ra vào vào, dâm đãng như tiểu yêu tinh chuyên câu hồn đoạt phách.
Ngô Thắng Vũ nắm chặt tay cậu, cự bổng như mô tơ không ngừng khuấy động, làm đến Dương Uấn Chi run rẩy nâng bụng lớn, nước mắt, mồ hôi mằn mặn chảy vào miệng càng làm cho cậu thêm hưng phấn.
“Ân a….. Dương vật thao thật sâu… Sắp làm bụng hỏng a a a…."
“Tiểu tao hóa, bụng cưng chỉ có thể bị anh càng thao càng lớn, không bị thao hỏng đâu." Cơ nhục trên người hắn mơ hồ nôi lên, động tác mãnh liệt, ngữ khí lại phi thường ôn nhu, cho dù là gọi tiểu tao hóa cũng làm cho cậu cảm thấy tràn đầy sủng ái..
“A a….. Anh làm…. Mạnh như vầy…. Aha…. Đứa nhỏ sắp bị thao rớt luôn… A a a…"
“Anh mà chậm bảo bối sẽ bất mãn đó." Ngô Thắng Vũ xoa xoa bụng cậu, cho dù bị bụng ngăn cách hắn vẫn có thể hôn lấy người đối diện, đầu lưỡi khuấy đảo khoang miệng cậu, hôn đến hông cậu như nhũn ra, nước bọt trong miệng đều bị người kia cuốn đi làm cậu miệng khô lưỡi khô.
“Bảo bối, trong miệng có vị sữa."
“A… Chậm một chút… Ân a… Bởi vì mới vừa… Uống sữa bò a." Từ khi bụng càng lúc càng lớn, hai người cũng ít khi hôn môi bởi vì sợ một khi bắt đầu là không thể ngừng lại, vốn là Dương Uấn Chi chỉ cần chạm vào Ngô Thắng Vũ liền dễ dàng động dục, đừng nói hôn môi, chỉ cần nghĩ đến hắn là có thể ẩm ướt, rất nhiều lần không dám làm, hắn đều dùng đầu lưỡi liếm cho cậu đế cao trào. Mà hiện tại rốt cục cũng được ăn thịt heo bổng cậu khát vọng, Dương Uấn Chi càng lúc càng hưng phấn, hoa huyệt phía dưới đột nhiên rụt lại, mặt sau không ngừng phân bố thủy dịch, ngọc sợi phía trước trướng đến đau đớn.
“A a a… Chồng… Muốn tới… A a… Miệng nhỏ phía sau… Cũng phải được uống sữa bò của ông xã."
“Được, chồng cho em, chúng ta cùng nhau cao trào." Hắn hôn cậu, cự bổng bắt đầu tăng tốc chạy về đích, rốt cục sau khi cắm mấy chục cái, cậu không thể chịu nổi nữa thì hắn mới chịu cao trào. Tinh quan mở rộng, linh khẩu bắn ra cỗ tinh dịch thứ hai trong ngày, toàn bộ đều bắn vào đường ruột cậu, tinh dịch vừa nóng vừa đặc làm cậu liên tục run rẩy.
“Đến a a a a…." Móng tay cắm vào thịt hắn, thân thể bắt đầu co giật, mỗi lần cao trào đều là mấy chỗ cùng nhau làm khoái cảm tăng lên gấp bội.
Cao trào qua đi, côn thịt đã tiết tinh của hắn vẫn vẫn không có mềm xuống, bởi vì hắn phát hiện, hắn lại mắc tiểu.
Tác giả :
Dục Hiểu