[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc
Quyển 1 - Chương 10-2: Part 2
Bạch Tuyết Lam giúp Tuyên Hoài Phong gối đầu lên đùi mình, không ngừng giúp y lau mồ hôi. Trên chán chỉ có một ít mồ hôi lạnh, rất nhanh đã không còn chút nào để tiếp tục lau. Bạch Tuyết Lam cảm thấy sắc mặt Tuyên Hoài Phong mỗi lúc một xanh xao, ngay cả hơi thở cũng như sắp tắt, vừa mới an tâm được một chút, hiện tại lại bắt đầu căng thẳng, sợ bác sĩ còn chưa tới, Tuyên Hoài Phong đã sớm chống đỡ không nổi.
Hắn hận không thể lao ra đường mà túm một tên bác sĩ vào đây, nhưng cũng không thể buông Tuyên Hoài Phong ra được. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ phải chịu cảm giác dày vò đáng sợ như vậy.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, mười phút ngẳn ngủn qua đi, vậy mà Bạch Tuyết Lam cảm giác như mình đã chết đi sống lại tới mười lần. Đột nhiên, đám người hầu ở bên ngoài kêu to: “Bác sĩ đến rồi!"
Vị bác sĩ tây y nửa đêm bị người ta lôi ra ngoài, quần áo cũng chưa kịp mặc chỉnh tề, tay còn cầm theo hòm thuốc, mồ hôi nhễ nhại chạy vào.
Bạch Tuyết Lam còn cảm thấy hắn chậm chạp, liên tục thúc giục: “Nhanh lên! Nhanh lên! Lúc nào rồi mà còn chậm chạp như vậy hả!"
Trên đường tới đây, bác sĩ tây y này đã được thông báo là bệnh nhân uống thuốc phiện sống trộn với nước, bệnh này thực sự không được phép chậm trễ. Hắn chạy nhanh tới trước giường, cởi vạt áo Tuyên Hoài Phong, giúp y thông khí, sau đó cầm lấy tay y, tiêm một mũi lên đó.
Kỳ thực Tuyên Hoài Phong chỉ hôn mê một nửa, vẫn còn giữ một chút ý thức. Y trời sinh sợ đau, một kim này vừa châm vào thịt, y không khỏi nhẹ nhàng rên lên một tiếng.
Bạch Tuyết Lam nghe thấy thanh âm rên rỉ này liền cảm thấy bản thân cũng mới được châm một nhát kim cứu mạng, thở phào một hơi.
Bác sĩ giúp Tuyên Hoài Phong châm hai lần, lại lấy một chút thuốc nước, kêu Bạch Tuyết Lam hỗ trợ mở miệng y ra, giúp y uống hai bình thuốc nhỏ, cười nói: “Uống xong mấy bình thuốc này, sau đó giúp cậu ấy uống thêm một chút nước, chỉ cần nôn ra được là không còn vấn đề gì nữa."
Bạch Tuyết Lam thấy hắn nói mọi chuyện dễ dàng như vậy, ngược lại có chút không tin: “Chỉ cần như vậy là xong sao?"
Bác sĩ nói: “Sắc mặt người bệnh không nghiêm trọng lắm, vừa nhìn đã biết lượng thuốc uống vào không nhiều. Hiện tại chỉ bị mất cảm giác thôi, không đáng lo ngại."
Hắn bị người ta lôi từ trong chăn tới đây chữa bệnh, nói xong liền ngáp một cái thật lớn, quay sang xin lỗi Bạch Tuyết Lam, nói rằng đã tới lúc hắn phải đi rồi.
Cũng bởi ban nãy đã bị dọa nhiều quá, Bạch Tuyết Lam e sợ bệnh tình của Tuyên Hoài Phong chuyển biến xấu nên nói với bác sĩ: “Đêm nay mời ngài ở lại đây đi, ít nhất cũng tới sáng mai. Tiền công nhất định sẽ hậu hĩnh."
Sau đó, hắn kiên quyết sắp xếp cho vị bác sĩ kia ở một gian phòng khách.
Tuyên Hoài Phong vừa uống thuốc, hiện tại lại bị đút một chén nước trắng, sau một cái rùng mình, quả nhiên nôn thốc nôn tháo.
Bạch Tuyết Lam ôm y nên cũng bị ói đầy người, nhưng hắn cũng không cảm thấy gì.
Chờ Tuyên Hoài Phong nôn xong, Bạch Tuyết Lam lấy nước, đút cho Tuyên Hoài Phong một chút, giúp y súc miệng. Nhìn mặt đất bẩn thỉu, hắn nghĩ đêm nay không thể ở nơi này, xem ra phải đổi phòng khác để ngủ.
Hắn lập tức ôm y tới một gian phòng khác.
Trên người Tuyên Hoài Phong vẫn mặc bộ tây trang sang trọng lúc mới đến đây, hiện tại đã nhăn nhúm khá nhiều, vì bác sĩ giúp y thông khí nên mở loạn xạ, lộ ra hơn nửa khuôn ngực trắng nõn, mỗi lần hít thở lại phập phồng lên xuống.
Bạch Tuyết Lam bước vào gian phòng, đặt y xuống giường, tự mình thay quần áo, sau đó lại sai người hầu lấy một bộ quần áo ngủ của mình tới đây.
Hắn tự tay giúp Tuyên Hoài Phong thay đồ.
Tuyên Hoài Phong vẫn đang hôn mê, tay chân mềm nhũn, quả thực ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều.
Bạch Tuyết Lam giống như đang đùa giỡn với một con búp bê to bằng người thật, nhấc lên đôi chân vừa thon lại vừa dài của y.
Thay quần áo cho người bệnh xong, Bạch Tuyết Lam cúi đầu liền thấy ánh mắt Tuyên Hoài Phong mở ra đôi chút, con ngươi đen láy lộ ra, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt không chút phòng bị, kinh ngạc nhìn hắn.
Bạch Tuyết Lam cười khổ: “Coi như cậu lợi hại, ngược lại còn chỉnh được tôi."
Tuyên Hoài Phong tựa hồ không hiểu hắn đang nói gì, vẫn ngoan ngoãn nhìn hắn.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Hiện tại cậu đang tỉnh táo hay đang mơ hồ vậy?"
Tuyên Hoài Phong vẫn không có chút động tĩnh, đầu tựa lên gối, nghiêng đi một chút, im lặng, mơ mơ màng màng nhìn hắn chăm chú.
Đêm nay, dã tâm của Bạch Tuyết Lam vốn đã bị đánh tan, nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên có cảm giác nóng bức như đứng trên một cánh đồng cỏ bị lửa thiêu cháy, sắc mặt biến đổi, dường như không chịu được cơn nóng mà tự tay cởi từng lớp áo, cúi đầu nhìn Tuyên Hoài Phong.
Nhìn một chút, lại nhìn tiếp một chút. Hắn chợt thở dài một hơi, sau đó cởi sạch quần áo trên người.
Đứng trước giường, dừng một chút, cuối cùng, giống như đã hạ quyết tâm, hắn cởi bỏ toàn bộ quần áo ngủ của Tuyên Hoài Phong, ném xuống đất.
Trần trụi nằm trên giường, một tay ôm Tuyên Hoài Phong vào lòng, sau đó, bàn tay còn lại kéo chiếc chăn xếp ở đầu giường, tung ra, kéo mạnh lên khiến hai người đều bị bao trùm bên dưới.
Thời khắc này vô cùng tuyệt vời, là cảm giác khó có thể hình dung.
Cả cơ thể bị chăn che lấp, Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên thoải mái, cảm thấy hai người bọn họ đã cách xa tất cả mọi người, lạc vào một thế giới không có muộn phiền, tranh đấu.
Thân thể Tuyên Hoài Phong mềm mại, trần trụi nép vào trước ngực, hắn nhịn không được mà bắt đầu chậm rãi hành động, từ xương vai, trượt một vòng ra sau lưng. Dưới chăn, một chút ánh sáng cũng không lọt vào được, tuyệt đối đen tối.
Chỉ dùng xúc giác để hưởng thụ những đường cong xinh đẹp trên cơ thể Tuyên Hoài Phong, điều đó ngược lại càng khiến Bạch Tuyết Lam thêm hưng phấn. Không gian nhỏ hẹp kín bưng khiến hắn ngửi được mùi thơm cơ thể của y.
Không biết tại sao, Bạch Tuyết Lam dần trở nên nôn nóng.
Hắn dùng lực mà vuốt ve thân thể người nằm trong lòng mình. Dường như không muốn khiến y tỉnh lại, đầu ngón tay lướt qua tấm lưng trơn nhẵn, trượt xuống giữa hai cánh mông, ngang bướng thăm dò.
Vừa chặt hẹp lại mềm mại, cảm xúc kỳ lạ khiến người ta thực sự khó thở.
Bạch Tuyết Lam vẫn tưởng rằng mình đã chuẩn bị tốt, nhưng hiện tại, trái tim hắn vẫn đập liên hồi.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy không đủ không khí, bực mình đạp một cái khiến chiếc chăn bay rất xa.
Ánh đèn trong sân lập tức chiếu qua khung cửa sổ khiến cho tầm mắt hắn mơ mơ hồ hồ. Hắn ngồi xuống giường, cúi đầu nhìn Tuyên Hoài Phong đang ngủ, đôi mắt nhắm nghiền, đường con cơ thể khẽ phập phồng, ánh sáng ban đêm rót lên người y giống như đang bao phủ lên một món báu vật vô giá.
Bạch Tuyết Lam luôn cảm thấy Tuyên Hoài Phong rất đẹp, hiện tại, y trong tình trạng như vậy lại càng quyến rũ, rực rỡ tựa như một viên hồng ngọc được gọt dũa tỉ mỉ.
Đường cong mê người sau thắt lưng có một vết bớt hình bươm bướm, giống như được vẽ lên da thịt.
Bạch Tuyết Lam nhịn không được liền cúi đầu cắn mạnh lên vết bớt đó.
Tuyên Hoài Phong bị hắn cắn một cái cũng tỉnh lại đôi chút, muốn xoay người tránh khỏi cảm giác đau đớn trên lưng, Bạch Tuyết Lam lại càng không buông tha. Hắn giống như một con sói đói khát, dùng chiếc răng nanh nho nhỏ cắn lên da thịt y, không ngừng làm cho dấu răng in lên mỗi lúc một sâu, khiến Tuyên Hoài Phong nức nở dãy dụa.
Cắn cho tới khi cảm thấy thoải mái, Bạch Tuyết Lam lật người Tuyên Hoài Phong, làm cho y nằm ngửa trên giường.
Trần trụi nằm ngửa trên giường để người ta nhìn ngắm như vậy, Tuyên Hoài Phong cảm thấy vô cùng nhục nhã, liều mạng cuộn người lại. Bạch Tuyết Lam kiên quyết ấn xuống, không cho Tuyên Hoài Phong cử động, vươn một bàn tay nắm cằm y.
Bắt Tuyên Hoài Phong phải ngẩng mặt, Bạch Tuyết Lam nương theo ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào liền thấy rõ gương mặt tuấn mỹ, tinh xảo, ngũ quan xinh đẹp khiến người ta cảm thấy huyết mạch sôi sục, quẫn bách, muốn áp chế dục vọng cũng không cách nào thực hiện.
Bạch Tuyết Lam cắn y rất đau, ngay cả nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, khép hai hàng mi đen sẫm ướt át, cơ thể khẽ run rẩy.
Trong chốc lát, Bạch Tuyết Lam cảm thấy bản thân thật là vô sỉ, chuyện đêm nay giống như “bỏ đá xuống giếng, “lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn", tám chữ này quả thực trốn đâu cũng không thoát.
“Thật sự là hạ lưu, vô sỉ."
Hắn âm thầm mắng chính mình một câu, nhưng bàn tay vẫn không chịu rút trở về, vẫn bám dính trên khuôn ngực trắng nõn của Tuyên Hoài Phong, không ngừng vuốt ve hai khỏa hồng anh xinh đẹp.
Không ngờ, càng vuốt ve, dục hỏa càng không thể khống chế (được mới lạ), giống như một người đang khát nước lại uống thêm một bát nước tương, càng thêm thèm khát. Dùng tay vẫn chưa đủ, hắn cúi đầu, dùng răng cắn lên quả hồng anh chín mọng, chiếc lưỡi ướt át liều mạng trêu chọc hai điểm thịt non mềm.
Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng kêu “nha" một tiếng, âm thanh giống như mang theo một chút nức nở, dùng sức đẩy đầu Bạch Tuyết Lam ra xa khỏi thân thể mình, nhưng y lại phát hiện làm như vậy cũng vô dụng, tiếp tục dùng chân đá lên.
Bạch Tuyết Lam bị y đá vài cái liên tiếp cũng không cảm thấy đau, bướng bỉnh phủ lên người y, khéo léo ngậm lấy trái hồng anh xinh đẹp, hai má hõm lại, mạnh mẽ hút liếm.
“A!" Tuyên Hoài Phong bị hắn trêu đùa đến nỗi không thể chịu được nữa, ngửa cổ ra sau, thở hồng hộc nói: “Anh giết tôi đi…."
Câu đối thoại này rất giống cảnh “Ác bá cường thưởng dân nữ" mà tiểu thuyết hay nhắc tới.
Mặc cho ai ở trên giường mà thốt lên câu này, Bạc Tuyết Lam cũng cảm thấy vô cùng buồn cười.
Chỉ có một mình Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng thốt lên câu này, còn mang theo một chút tuyệt vọng lại khiến dục vọng của Bạch Tuyết Lam đang như một con ngựa hoang không cương, bỗng nhiên vơi đi phân nửa, ngẩng đầu, nâng cằm y đối diện với mình, lạnh lùng nói: “Lời này thật sự rất buồn cười. Cậu vốn muốn tìm tới cái chết mà. Chính cậu đã không muốn cái thân thể này, tại sao lại không cho phép tôi đụng chạm? Trong nhà thừa đồ ăn, người ta còn mang cho ăn mày, cậu coi tôi còn không bằng mấy tên ăn mày sao."
Tuyên Hoài Phong không muốn nói chuyện với hắn, quay mặt, lại muốn nhấc người đứng lên.
Bạch Tuyết Lam ôm cổ y, đem y vây chặt trước ngực, cương quyết nói: “Được, cậu không muốn nói chuyện với tôi, chúng ta sẽ làm tới cùng vậy. Dù sao, bằng bất cứ giá nào thì tôi cũng không từ thủ đoạn. Cậu nói tôi là lưu manh cũng được, là tội phạm cưỡng bức cũng xong, tóm lại, tôi nhất định không buông tha cho cậu."
Nói xong, hắn ngăn chặn đôi môi Tuyên Hoài Phong, hung hăng hôn một mạch khiến bao nhiêu không khí trong phổi Tuyên Hoài Phong đều bị rút ra hết, không ngừng đá loạn trong lòng hắn.
Hôn xong, Bạch Tuyết Lam buông Tuyên Hoài Phong ra, nắm lấy cằm y, ánh mắt chất chứa vẻ hung ác: “Cậu và Lâm Kỳ Tuấn cũng hôn nhau như thế này sao?"
Tuyên Hoài Phong quật cường, một chữ cũng không nói, quay đầu, xoay người sang nơi khác, không muốn nhìn thấy ánh mắt cùng bóng dáng của hắn, nhưng chính hành động này lại khiến Bạch Tuyết Lam càng thêm tức giận, lập tức phủ thân hình to lớn của mình lên người Tuyên Hoài Phong, bàn tay lướt từ lưng, tới eo rồi xuống thẳng phía dưới, đưa tay cầm lấy phân thân yếu ớt kia: “Hắn cũng giúp cậu chăm sóc nơi này, rất thoải mái đúng không?"
Tuyên Hoài Phong bị nắm lấy phân thân liền cảm thấy vô cùng khác thường, vừa tức vừa giận, ngẩng cổ cắn lên vai Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam nghiêng mình tránh được, cười lạnh nói: “Trong lòng cậu chỉ có tên họ Lâm kia, nhìn thấy tôi thì muốn cắn liền cắn, sao cậu không nghĩ là tôi cũng biết đau?"
Cúi đầu hôn lên môi Tuyên Hoài Phong, đầu lưỡi tham tiến vào trong, điên cuồng khuấy động khoang miệng.
Tuyên Hoài Phong không thể hô hấp, sức lực không còn, sắc mặt lại xanh xao. Bạch Tuyết Lam hôn đủ mới buông tha đôi môi y, giống như không để cho bản thân có thời gian suy nghĩ, cũng không để ý đến việc Tuyên Hoài Phong đang thở dốc, hai tay cầm lấy đầu gối Tuyên Hoài Phong, tách sang hai bên, thừa cơ hội đưa phân thân nóng bỏng của mình vào giữa nơi đó.
Cự vật cứng rắn nóng bỏng đặt trước mật huyệt.
Tuyên Hoài Phong sợ hãi tới phát run, thấp giọng la lên: “Tôi không muốn…."
Không đợi y nói xong, đau đớn lập tức truyền tới từ phía dưới, dị vật kia nhanh chóng tiến vào.
Đầu óc nhất thời bàng hoàng.
Bạch Tuyết Lam lại vào một chút, dường như lúc này Tuyên Hoài Phong mới có chút tỉnh táo, hét lên một tiếng thảm thiết, hai chân không ngừng đá loạn giữa không trung.
Bạch Tuyết Lam đã đạt được mong muốn của mình, cảm giác phân thân bị bao phủ, bị hút vào khiến hắn nhất thời đánh mất lí trí.
Không phải hắn chưa từng lên giường với người khác, đối với vị trí bí mật ấy, hắn cũng không cảm thấy mới mẻ. Vì muốn quên đi Tuyên Hoài Phong, khi còn ở Pháp, hắn cố tình tìm hai người đồng tính, nhưng hiện tại hắn hiểu được….tất cả chỉ là phí công vô ích.
Hắn chỉ muốn người này.
Ngàn vàng khó mua được bảo vật trong lòng, thiếu chút nữa hắn đã không thành công!
Chỉ duy nhất Tuyên Hoài Phong mới có thể dễ dàng gợi lên ngọn lửa trong hắn.
Khoái cảm nóng bỏng dâng lên khiến Bạch Tuyết Lam muốn đè Tuyên Hoài Phong xuống. Hai chân Tuyên Hoài Phong đá lên, hắn cũng bắt lại vô cùng dễ dàng, tách sang hai bên khiến hai bên đùi của Tuyên Hoài Phong cánh nhau càng xa.
Cứ như vậy, mật huyệt giữa hai cánh mông dễ dàng bị người ta xâm chiếm.
Hưng phấn dâng cao, cố gắng tiến sâu vào nơi ấm áp đó. Bóng đêm im lặng, dường như khiến người ta có thể nghe thấy thanh âm dồn nén, lướt qua từng vách thịt từ sâu bên trong, đau đớn nghiến chặt hai hàm răng, cố gắng chịu đựng, nhưng cũng làm cho người ta muốn nổi điên như dã thú.
Hắn cầm lấy đôi chân tựa bạch ngọc, đem cự vật đang ngẩng đầu kia từng chút từng chút xâm nhập vào trong, mỗi lần tiến vào một chút, cảm giác như đẩy được Lâm Kỳ Tuấn ra ngoài một chút, giống như khắc trên khối băng có tên Tuyên Hoài Phong một mồi lửa mang tên Bạch Tuyết Lam.
Cảm giác vui sướng lấp đầy trái tim hắn, sự thỏa mãn giống như đã nắm được bảo vật bao năm thèm khát trong lòng bàn tay.
Thắt lưng dùng sức nhấn vào.
Thời điểm hung khí kia toàn toàn xâm nhập vào cơ thể, Tuyên Hoài Phong vốn đang đấm đá loạn xạ bỗng nhiên thét lên một tiếng, khóc lớn, mười ngón tay che kín gương mặt.
Bạch Tuyết Lam gỡ hai tay đang che mặt của y, không cho phép y trốn tránh, cúi đầu hôn loạn lên đôi môi thơm ngọt.
“Kỳ Tuấn! Kỳ Tuấn!" Tuyên Hoài Phong lớn tiếng khóc lên, liều mạng lắc đầu, gương mặt thấm đẫm mồ hôi. Trong lòng cố gắng nhớ tới gương mặt tươi cười của Lâm Kỳ Tuấn, nhưng lại bị động tác dồn sức của Bạch Tuyết Lam phá vỡ.
Mặc kệ y trốn tránh kịch liệt như thế nào, nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi cảm giác đang bị Bạch Tuyết Lam chiếm giữ, mật địa bị khuếch chướng tới cực điểm, cảm giác tủi nhục theo mạch máu lan tràn khắp cơ thể, thanh âm ma sát mang theo tiếng nước rí rách dâm mỹ vọng thẳng tới tai.
Trên tấm lưng trần trụi, từng đợt điện lưu tán loạn.
Hơi thở hoàn toàn hỗn loạn, ngay cả tiếng khóc cũng đứt quãng.
Y cảm nhận được Bạch Tuyết Lam liên tục chuyển động thắt lưng tráng kiện của hắn, hung mãnh tiến sâu vào trong cơ thể mình.
Toàn thân bỗng nhiên rung động một cách kỳ lạ.
Cảm giác hưng phấn kích động lan tràn trong thân thể, đó là thể nghiệm mà từ trước tới nay Tuyên Hoài Phong chưa từng biết đến, y vẫn tưởng rằng đó là cảm giác căm hận dành cho Bạch Tuyết Lam. Cho tới khi Bạch Tuyết Lam vừa động thân vừa nắm lấy phía dưới của mình, lúc này y mới phát hiện, không biết phân thân của mình đã ngẩng đầu từ lúc nào.
“Có muốn cho Kỳ Tuấn nhìn thấy cảnh này hay không? Bị tôi ôm mà lại “cứng rắn" như vậy."
Tuyên Hoài Phong hít một hơi lạnh, trừng mắt, ánh mắt giống như không thể tin là Bạch Tuyết Lam đang vuốt ve bộ vị tượng trưng cho dục vọng của mình.
Thế nhưng nơi ấy lại khoan khoái dựng thẳng, giống như chờ mong bàn tay Bạch Tuyết Lam an ủi.
Tuyên Hoài Phong cảm thấy trái tim mình đau đớn vô cùng.
Y cắn chặt môi dưới, hai hàng nước mắt tích tụ ban đầu bỗng nhiên chảy ra, từng giọt từng giọt rớt xuống giường.
Bạch Tuyết Lam quả thực không đành lòng nhìn cảnh này, muốn dừng lại, hắn không cố ý khiến cho y khóc trong tuyệt vọng mà không than một tiếng như vậy, nhưng bỗng nhiên lại thay đổi ý định, động tác dưới thân càng thêm vô tình.
Tần suất công kích mỗi lúc một nhanh, Tuyên Hoài Phong cũng không kêu đau, cái gáy kề sát xuống giường, thân mình run rẩy cong lên, chỉ có nước mắt rơi xuống mỗi lúc một nhiều.
Giằng co không biết bao lâu, Bạch Tuyết Lam đang mạnh mẽ chuyển động thắt lưng, bỗng nhiên thoáng dừng lại, sau đó đẩy mạnh tới tận cùng bên trong, khoái cảm nơi đỉnh phân thân bỗng nhiên bùng nổ.
Tinh hoa nóng bỏng tràn vào bên trong lại giống như một dòng nước ấm.
Tuyên Hoài Phong tựa như con mèo nhỏ bị người ta dẫm trúng, chợt nức nở một tiếng.
Bạch Tuyết Lam tiết xong dục hỏa, thở ra một hơi sảng khoái, nằm sấp xuống dưới.
Nhìn chằm chằm vẻ mặt vẫn chưa thay đổi của Tuyên Hoài Phong một lúc lâu, thấp giọng nói: “Chúng ta lại làm một lần nữa?"
Tuyên Hoài Phong không thể tiếp tục duy trì vẻ hờ hững như vậy nữa, ánh mắt bất đắc dĩ chuyển qua, nhìn hắn đầy kinh hãi.
Bạch Tuyết Lam ôn nhu vỗ về phía dưới của y, nhẹ nhàng nói: “Cậu vẫn chưa thỏa mãn cơ mà, không phải mới nãy vẫn còn ương bướng đó sao? Tôi giúp cậu xuất ra."
Tuyên Hoài Phong bị hắn đụng chạm, cả người phát run, ánh mắt nghiêm nghị dần dần trở thành cầu xin, đôi môi run rẩy thật lâu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh đã đạt được mục đích rồi, còn không chịu buông tha cho tôi hay sao?"
Bạch Tuyết Lam âm thầm đau đớn, muốn nói một hai câu châm chọc y cùng Lâm Kỳ Tuấn, nhưng mỗi từ vừa tới đầu lưỡi, hắn lại nhẫn nại nuốt trở về, chỉ nói: “Không tồi, tôi đã đạt được rồi. Trong lòng cậu, Bạch Tuyết Lam tôi càng giống lũ trộm cướp lưu manh."
Đôi mắt Tuyên Hoài Phong tựa như hai viên đá quý ngậm nước, kinh ngạc nhìn trần nhà, một chút thanh âm cũng không có.
Không khí trong phòng vô cùng im ắng.
Bạch Tuyết Lam đợi một lúc, hít sâu một hơi, nghiến chặt răng, cười lạnh giống như một con sói hung ác: “Được, coi như tôi là loại trộm cướp lưu manh."
Hắn xoay người nằm trên giường, kéo chăn, cùng Tuyên Hoài Phong sóng vai ngủ.
Nói là đã đạt được mục đích, kỳ thực trong lòng Bạch Tuyết Lam lại vô cùng khó chịu, cảm giác vui sướng ban nãy dường như bay đi hết, giống như cầm giỏ trúc mà múc nước vậy. (phí công vô ích)
Hắn mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm trần nhà giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.
“Cậu!" Cách một hồi, Bạch Tuyết Lam dùng chân phải đá lên người Tuyên Hoài Phong, ngữ khí như ra lệnh: “Dựa lại đây, gối đầu lên vai tôi."
Tuyên Hoài Phong làm như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích.
Bạch Tuyết Lam lạnh lùng nói: “Hôm nay cậu đã được chiêm ngưỡng tính cách của tôi rồi đấy, nên biết tôi là kẻ thô lỗ, dã man. Người xưa có câu “Tú tài gặp binh lính, có lí cũng nói không lên lời.", huống chi cậu còn gặp được một tên tướng cướp như tôi? Tôi đang vui vẻ, nếu cậu không chịu nghe lời, tôi lấy dây thừng trói cậu lại, sau đó tiếp tục làm thêm hai ba lần nữa. Đến lúc đó thì cậu đừng có trách là tôi thô bạo." Hừ lạnh một tiếng.
Tuyên Hoài Phong nằm bên cạnh hắn như một tảng đá.
Bạch Tuyết Lam đợi một hồi cũng không thấy đáp lại, thầm nghĩ: “Cậu đúng là quyết tâm đối đầu với tôi phải không?"
Đang định xoay người kéo y lại, Tuyên Hoài Phong lại trở mình một cái, nghiêng đầu dựa lên vai hắn. tư thế này thực sự không được tự nhiên, cơ thể cứng ngắc, sau đó lại run rẩy, hiển nhiên là đang sợ Bạch Tuyết Lam đem mình trói lại, buộc mình tiếp tục làm cái chuyện trên giường đáng sợ kia.
Bạch Tuyết Lam thầm than một tiếng, một chút cảm giác thắng lợi cũng không có.
Hắn nằm trên giường, vươn tay ôm lấy Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong sợ hãi, lui dần vào trong chăn.
Bạch Tuyết Lam kiên trì ôm y từ trong chăn ra, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, tôi không có ý gì khác. Cậu phải tắm một chút mới có thể đi ngủ…."
Tiểu Tạ hoảng sợ không ít, lái ô tô trở về Niên trạch, quả nhiên hắn không dám nói hươu nói vượn, dựa theo lời căn dặn của Bạch Tuyết Lam mà nói lại với vú Trương một câu: “Hoài Phong thiếu gia rất ổn, Bạch tổng trưởng giữ cậu ấy ở lại chơi." Sau đó tự mình về phòng.
Vú Trương cực kỳ tin tưởng Bạch Tuyết Lam, vừa nghe nói thiếu gia vẫn ổn, tự nhiên cũng không lo lắng.
Trời đã khuya, Tuyên Đại Vân mang thai nên dễ dàng mệt mỏi, ăn xong cơm đã đi ngủ từ sớm. Vú Trương sợ quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cô nên cũng không thông báo lại.
Cứ như vậy, màn đêm dần trôi qua.
Sáng hôm sau thức dậy, Tuyên Đại Vân nhớ tới việc em trai mình tới chỗ của Bạch Tuyết Lam, cô gọi vú Trương tới hỏi.
Vú Trương nói: “Tiểu thiếu gia tối qua không về. Bạch thiếu gia mời cậu ấy ở lại qua đêm."
Tuyên Đại Vân biết Tuyên Hoài Phong có chút thành kiến với Bạch Tuyết Lam, cô hoài nghi hỏi lại: “Không phải chứ? Nhà ở trong thành phố, có ô tô lui tới đón đưa, vì sao lại phải ngủ lại đó? Huống hồ, Hoài Phong không phải người thích qua đêm ở bên ngoài."
Vú Trương nói: “Tiểu thư, cô quá đa tâm rồi. Bạch thiếu gia là người tốt, tại sao phải sợ cậu ấy chiêu đãi tiểu thiếu gia không chu toàn? Nếu nói chuyện tiểu thiếu gia không trở về thì cậu ấy ở hội quán cũng được một thời gian dài, hiện tại cậu ấy cũng đâu còn là trẻ con."
Tuyên Đại Vân trầm ngâm một lúc, nói với bà: “Việc này tôi thực sự không thể tin được. Vú tìm Tiểu Tạ đến đây, tôi muốn tự mình xác định lại một chút."
Vừa đúng lúc Tiểu Tạ mới thức dậy, vẫn chưa nhận được điện thoại của Niên Lượng Phú. Hắn đang ở trong phòng căn phòng nhỏ của người hầu, vừa nghe phu nhân muốn tìm mình, đành phải nhanh chóng chạy tới.
Tuyên Đại Vân ngồi trên giường ăn sáng, thấy Tiểu Tạ đến liền lên tiếng hỏi: “Hôm qua anh đưa Hoài Phong đến chỗ của Bạch tổng trưởng, họ nói như thế nào? Tại sao Hoài Phong lại qua đêm ở đó?"
Tiểu Tạ thấy đích thân phu nhân lên tiếng hỏi, cô cũng không dễ gạt như vú Trương, trong lòng hoang mang, đành phải mang những lời Bạch Tuyết Lam căn dặn nói lại một lần.
Tuyên Đại Vân hỏi: “Ngủ lại ở dinh thự của Bạch tổng trưởng? Lời này là do Bạch tổng trưởng nói hay là do Hoài Phong nói? Việc này có phải do Hoài Phong nói với anh hay không, nó nói chuyện với Bạch tổng trưởng như thế nào?"
Tiểu Tạ lập tức ấp úng.
Tuyên Đại Vân nhìn biểu hiện của hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy nghi ngờ.
Gặn hỏi một lúc, Tiểu Tạ rốt cuộc không thể tiếp tục che dấu, vẻ mặt đau khổ nói: “Phu nhân, tôi không cố ý gạt cô đâu, là tôi không dám nói."
Sau đó, hắn đành phải kể lại hoàn chỉnh những thứ tối qua mình nhìn thấy, nghe được.
Tuyên Đại Vân không ngờ sự việc lại phát sinh như vậy, đầu óc trống rỗng như bị giáng một búa sau gáy, cả người run rẩy, ngã ngồi ở trên ghế, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nói với Tiểu Tạ: “Chuyện lớn như vậy mà anh…………"
Cô định hung hăng mắng Tiểu Tạ hai câu, nhưng mắng mỏ hắn cũng không được gì, ngược lại, sự an toàn của em trai mình không thể tiếp tục kéo dài, do dự một hồi, phất tay nói: “Quên đi, cho dù tôi chửi mắng anh thì cũng vô dụng, mau đi chuẩn bị xe, tôi lập tức tới dinh thự một chuyến."
Vừa vặn vú Trương bưng trà tới, Tuyên Đại Vân đem mọi chuyện tóm lược trong vài câu, nén giận nói với vú Trương: “Vú thật là hồ đồ, đáng lẽ tối qua nghe tin Hoài Phong không trở về thì phải báo ngay với tôi. Nếu nó mà xảy ra chuyện gì, vú có đau lòng tới chết cũng không cứu vãn được gì đâu."
Tuyên Đại Vân nói vậy khiến vú Trương vô cùng hoảng sợ.
Cô cũng không để ý vú Trương kinh hoàng, lo lắng tới mức nào, vội vàng đi thay quần áo, lên xe hơi đi thẳng tới dinh thự của Bạch Tuyết Lam.
Hắn hận không thể lao ra đường mà túm một tên bác sĩ vào đây, nhưng cũng không thể buông Tuyên Hoài Phong ra được. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ phải chịu cảm giác dày vò đáng sợ như vậy.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, mười phút ngẳn ngủn qua đi, vậy mà Bạch Tuyết Lam cảm giác như mình đã chết đi sống lại tới mười lần. Đột nhiên, đám người hầu ở bên ngoài kêu to: “Bác sĩ đến rồi!"
Vị bác sĩ tây y nửa đêm bị người ta lôi ra ngoài, quần áo cũng chưa kịp mặc chỉnh tề, tay còn cầm theo hòm thuốc, mồ hôi nhễ nhại chạy vào.
Bạch Tuyết Lam còn cảm thấy hắn chậm chạp, liên tục thúc giục: “Nhanh lên! Nhanh lên! Lúc nào rồi mà còn chậm chạp như vậy hả!"
Trên đường tới đây, bác sĩ tây y này đã được thông báo là bệnh nhân uống thuốc phiện sống trộn với nước, bệnh này thực sự không được phép chậm trễ. Hắn chạy nhanh tới trước giường, cởi vạt áo Tuyên Hoài Phong, giúp y thông khí, sau đó cầm lấy tay y, tiêm một mũi lên đó.
Kỳ thực Tuyên Hoài Phong chỉ hôn mê một nửa, vẫn còn giữ một chút ý thức. Y trời sinh sợ đau, một kim này vừa châm vào thịt, y không khỏi nhẹ nhàng rên lên một tiếng.
Bạch Tuyết Lam nghe thấy thanh âm rên rỉ này liền cảm thấy bản thân cũng mới được châm một nhát kim cứu mạng, thở phào một hơi.
Bác sĩ giúp Tuyên Hoài Phong châm hai lần, lại lấy một chút thuốc nước, kêu Bạch Tuyết Lam hỗ trợ mở miệng y ra, giúp y uống hai bình thuốc nhỏ, cười nói: “Uống xong mấy bình thuốc này, sau đó giúp cậu ấy uống thêm một chút nước, chỉ cần nôn ra được là không còn vấn đề gì nữa."
Bạch Tuyết Lam thấy hắn nói mọi chuyện dễ dàng như vậy, ngược lại có chút không tin: “Chỉ cần như vậy là xong sao?"
Bác sĩ nói: “Sắc mặt người bệnh không nghiêm trọng lắm, vừa nhìn đã biết lượng thuốc uống vào không nhiều. Hiện tại chỉ bị mất cảm giác thôi, không đáng lo ngại."
Hắn bị người ta lôi từ trong chăn tới đây chữa bệnh, nói xong liền ngáp một cái thật lớn, quay sang xin lỗi Bạch Tuyết Lam, nói rằng đã tới lúc hắn phải đi rồi.
Cũng bởi ban nãy đã bị dọa nhiều quá, Bạch Tuyết Lam e sợ bệnh tình của Tuyên Hoài Phong chuyển biến xấu nên nói với bác sĩ: “Đêm nay mời ngài ở lại đây đi, ít nhất cũng tới sáng mai. Tiền công nhất định sẽ hậu hĩnh."
Sau đó, hắn kiên quyết sắp xếp cho vị bác sĩ kia ở một gian phòng khách.
Tuyên Hoài Phong vừa uống thuốc, hiện tại lại bị đút một chén nước trắng, sau một cái rùng mình, quả nhiên nôn thốc nôn tháo.
Bạch Tuyết Lam ôm y nên cũng bị ói đầy người, nhưng hắn cũng không cảm thấy gì.
Chờ Tuyên Hoài Phong nôn xong, Bạch Tuyết Lam lấy nước, đút cho Tuyên Hoài Phong một chút, giúp y súc miệng. Nhìn mặt đất bẩn thỉu, hắn nghĩ đêm nay không thể ở nơi này, xem ra phải đổi phòng khác để ngủ.
Hắn lập tức ôm y tới một gian phòng khác.
Trên người Tuyên Hoài Phong vẫn mặc bộ tây trang sang trọng lúc mới đến đây, hiện tại đã nhăn nhúm khá nhiều, vì bác sĩ giúp y thông khí nên mở loạn xạ, lộ ra hơn nửa khuôn ngực trắng nõn, mỗi lần hít thở lại phập phồng lên xuống.
Bạch Tuyết Lam bước vào gian phòng, đặt y xuống giường, tự mình thay quần áo, sau đó lại sai người hầu lấy một bộ quần áo ngủ của mình tới đây.
Hắn tự tay giúp Tuyên Hoài Phong thay đồ.
Tuyên Hoài Phong vẫn đang hôn mê, tay chân mềm nhũn, quả thực ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều.
Bạch Tuyết Lam giống như đang đùa giỡn với một con búp bê to bằng người thật, nhấc lên đôi chân vừa thon lại vừa dài của y.
Thay quần áo cho người bệnh xong, Bạch Tuyết Lam cúi đầu liền thấy ánh mắt Tuyên Hoài Phong mở ra đôi chút, con ngươi đen láy lộ ra, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt không chút phòng bị, kinh ngạc nhìn hắn.
Bạch Tuyết Lam cười khổ: “Coi như cậu lợi hại, ngược lại còn chỉnh được tôi."
Tuyên Hoài Phong tựa hồ không hiểu hắn đang nói gì, vẫn ngoan ngoãn nhìn hắn.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Hiện tại cậu đang tỉnh táo hay đang mơ hồ vậy?"
Tuyên Hoài Phong vẫn không có chút động tĩnh, đầu tựa lên gối, nghiêng đi một chút, im lặng, mơ mơ màng màng nhìn hắn chăm chú.
Đêm nay, dã tâm của Bạch Tuyết Lam vốn đã bị đánh tan, nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên có cảm giác nóng bức như đứng trên một cánh đồng cỏ bị lửa thiêu cháy, sắc mặt biến đổi, dường như không chịu được cơn nóng mà tự tay cởi từng lớp áo, cúi đầu nhìn Tuyên Hoài Phong.
Nhìn một chút, lại nhìn tiếp một chút. Hắn chợt thở dài một hơi, sau đó cởi sạch quần áo trên người.
Đứng trước giường, dừng một chút, cuối cùng, giống như đã hạ quyết tâm, hắn cởi bỏ toàn bộ quần áo ngủ của Tuyên Hoài Phong, ném xuống đất.
Trần trụi nằm trên giường, một tay ôm Tuyên Hoài Phong vào lòng, sau đó, bàn tay còn lại kéo chiếc chăn xếp ở đầu giường, tung ra, kéo mạnh lên khiến hai người đều bị bao trùm bên dưới.
Thời khắc này vô cùng tuyệt vời, là cảm giác khó có thể hình dung.
Cả cơ thể bị chăn che lấp, Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên thoải mái, cảm thấy hai người bọn họ đã cách xa tất cả mọi người, lạc vào một thế giới không có muộn phiền, tranh đấu.
Thân thể Tuyên Hoài Phong mềm mại, trần trụi nép vào trước ngực, hắn nhịn không được mà bắt đầu chậm rãi hành động, từ xương vai, trượt một vòng ra sau lưng. Dưới chăn, một chút ánh sáng cũng không lọt vào được, tuyệt đối đen tối.
Chỉ dùng xúc giác để hưởng thụ những đường cong xinh đẹp trên cơ thể Tuyên Hoài Phong, điều đó ngược lại càng khiến Bạch Tuyết Lam thêm hưng phấn. Không gian nhỏ hẹp kín bưng khiến hắn ngửi được mùi thơm cơ thể của y.
Không biết tại sao, Bạch Tuyết Lam dần trở nên nôn nóng.
Hắn dùng lực mà vuốt ve thân thể người nằm trong lòng mình. Dường như không muốn khiến y tỉnh lại, đầu ngón tay lướt qua tấm lưng trơn nhẵn, trượt xuống giữa hai cánh mông, ngang bướng thăm dò.
Vừa chặt hẹp lại mềm mại, cảm xúc kỳ lạ khiến người ta thực sự khó thở.
Bạch Tuyết Lam vẫn tưởng rằng mình đã chuẩn bị tốt, nhưng hiện tại, trái tim hắn vẫn đập liên hồi.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy không đủ không khí, bực mình đạp một cái khiến chiếc chăn bay rất xa.
Ánh đèn trong sân lập tức chiếu qua khung cửa sổ khiến cho tầm mắt hắn mơ mơ hồ hồ. Hắn ngồi xuống giường, cúi đầu nhìn Tuyên Hoài Phong đang ngủ, đôi mắt nhắm nghiền, đường con cơ thể khẽ phập phồng, ánh sáng ban đêm rót lên người y giống như đang bao phủ lên một món báu vật vô giá.
Bạch Tuyết Lam luôn cảm thấy Tuyên Hoài Phong rất đẹp, hiện tại, y trong tình trạng như vậy lại càng quyến rũ, rực rỡ tựa như một viên hồng ngọc được gọt dũa tỉ mỉ.
Đường cong mê người sau thắt lưng có một vết bớt hình bươm bướm, giống như được vẽ lên da thịt.
Bạch Tuyết Lam nhịn không được liền cúi đầu cắn mạnh lên vết bớt đó.
Tuyên Hoài Phong bị hắn cắn một cái cũng tỉnh lại đôi chút, muốn xoay người tránh khỏi cảm giác đau đớn trên lưng, Bạch Tuyết Lam lại càng không buông tha. Hắn giống như một con sói đói khát, dùng chiếc răng nanh nho nhỏ cắn lên da thịt y, không ngừng làm cho dấu răng in lên mỗi lúc một sâu, khiến Tuyên Hoài Phong nức nở dãy dụa.
Cắn cho tới khi cảm thấy thoải mái, Bạch Tuyết Lam lật người Tuyên Hoài Phong, làm cho y nằm ngửa trên giường.
Trần trụi nằm ngửa trên giường để người ta nhìn ngắm như vậy, Tuyên Hoài Phong cảm thấy vô cùng nhục nhã, liều mạng cuộn người lại. Bạch Tuyết Lam kiên quyết ấn xuống, không cho Tuyên Hoài Phong cử động, vươn một bàn tay nắm cằm y.
Bắt Tuyên Hoài Phong phải ngẩng mặt, Bạch Tuyết Lam nương theo ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào liền thấy rõ gương mặt tuấn mỹ, tinh xảo, ngũ quan xinh đẹp khiến người ta cảm thấy huyết mạch sôi sục, quẫn bách, muốn áp chế dục vọng cũng không cách nào thực hiện.
Bạch Tuyết Lam cắn y rất đau, ngay cả nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, khép hai hàng mi đen sẫm ướt át, cơ thể khẽ run rẩy.
Trong chốc lát, Bạch Tuyết Lam cảm thấy bản thân thật là vô sỉ, chuyện đêm nay giống như “bỏ đá xuống giếng, “lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn", tám chữ này quả thực trốn đâu cũng không thoát.
“Thật sự là hạ lưu, vô sỉ."
Hắn âm thầm mắng chính mình một câu, nhưng bàn tay vẫn không chịu rút trở về, vẫn bám dính trên khuôn ngực trắng nõn của Tuyên Hoài Phong, không ngừng vuốt ve hai khỏa hồng anh xinh đẹp.
Không ngờ, càng vuốt ve, dục hỏa càng không thể khống chế (được mới lạ), giống như một người đang khát nước lại uống thêm một bát nước tương, càng thêm thèm khát. Dùng tay vẫn chưa đủ, hắn cúi đầu, dùng răng cắn lên quả hồng anh chín mọng, chiếc lưỡi ướt át liều mạng trêu chọc hai điểm thịt non mềm.
Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng kêu “nha" một tiếng, âm thanh giống như mang theo một chút nức nở, dùng sức đẩy đầu Bạch Tuyết Lam ra xa khỏi thân thể mình, nhưng y lại phát hiện làm như vậy cũng vô dụng, tiếp tục dùng chân đá lên.
Bạch Tuyết Lam bị y đá vài cái liên tiếp cũng không cảm thấy đau, bướng bỉnh phủ lên người y, khéo léo ngậm lấy trái hồng anh xinh đẹp, hai má hõm lại, mạnh mẽ hút liếm.
“A!" Tuyên Hoài Phong bị hắn trêu đùa đến nỗi không thể chịu được nữa, ngửa cổ ra sau, thở hồng hộc nói: “Anh giết tôi đi…."
Câu đối thoại này rất giống cảnh “Ác bá cường thưởng dân nữ" mà tiểu thuyết hay nhắc tới.
Mặc cho ai ở trên giường mà thốt lên câu này, Bạc Tuyết Lam cũng cảm thấy vô cùng buồn cười.
Chỉ có một mình Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng thốt lên câu này, còn mang theo một chút tuyệt vọng lại khiến dục vọng của Bạch Tuyết Lam đang như một con ngựa hoang không cương, bỗng nhiên vơi đi phân nửa, ngẩng đầu, nâng cằm y đối diện với mình, lạnh lùng nói: “Lời này thật sự rất buồn cười. Cậu vốn muốn tìm tới cái chết mà. Chính cậu đã không muốn cái thân thể này, tại sao lại không cho phép tôi đụng chạm? Trong nhà thừa đồ ăn, người ta còn mang cho ăn mày, cậu coi tôi còn không bằng mấy tên ăn mày sao."
Tuyên Hoài Phong không muốn nói chuyện với hắn, quay mặt, lại muốn nhấc người đứng lên.
Bạch Tuyết Lam ôm cổ y, đem y vây chặt trước ngực, cương quyết nói: “Được, cậu không muốn nói chuyện với tôi, chúng ta sẽ làm tới cùng vậy. Dù sao, bằng bất cứ giá nào thì tôi cũng không từ thủ đoạn. Cậu nói tôi là lưu manh cũng được, là tội phạm cưỡng bức cũng xong, tóm lại, tôi nhất định không buông tha cho cậu."
Nói xong, hắn ngăn chặn đôi môi Tuyên Hoài Phong, hung hăng hôn một mạch khiến bao nhiêu không khí trong phổi Tuyên Hoài Phong đều bị rút ra hết, không ngừng đá loạn trong lòng hắn.
Hôn xong, Bạch Tuyết Lam buông Tuyên Hoài Phong ra, nắm lấy cằm y, ánh mắt chất chứa vẻ hung ác: “Cậu và Lâm Kỳ Tuấn cũng hôn nhau như thế này sao?"
Tuyên Hoài Phong quật cường, một chữ cũng không nói, quay đầu, xoay người sang nơi khác, không muốn nhìn thấy ánh mắt cùng bóng dáng của hắn, nhưng chính hành động này lại khiến Bạch Tuyết Lam càng thêm tức giận, lập tức phủ thân hình to lớn của mình lên người Tuyên Hoài Phong, bàn tay lướt từ lưng, tới eo rồi xuống thẳng phía dưới, đưa tay cầm lấy phân thân yếu ớt kia: “Hắn cũng giúp cậu chăm sóc nơi này, rất thoải mái đúng không?"
Tuyên Hoài Phong bị nắm lấy phân thân liền cảm thấy vô cùng khác thường, vừa tức vừa giận, ngẩng cổ cắn lên vai Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam nghiêng mình tránh được, cười lạnh nói: “Trong lòng cậu chỉ có tên họ Lâm kia, nhìn thấy tôi thì muốn cắn liền cắn, sao cậu không nghĩ là tôi cũng biết đau?"
Cúi đầu hôn lên môi Tuyên Hoài Phong, đầu lưỡi tham tiến vào trong, điên cuồng khuấy động khoang miệng.
Tuyên Hoài Phong không thể hô hấp, sức lực không còn, sắc mặt lại xanh xao. Bạch Tuyết Lam hôn đủ mới buông tha đôi môi y, giống như không để cho bản thân có thời gian suy nghĩ, cũng không để ý đến việc Tuyên Hoài Phong đang thở dốc, hai tay cầm lấy đầu gối Tuyên Hoài Phong, tách sang hai bên, thừa cơ hội đưa phân thân nóng bỏng của mình vào giữa nơi đó.
Cự vật cứng rắn nóng bỏng đặt trước mật huyệt.
Tuyên Hoài Phong sợ hãi tới phát run, thấp giọng la lên: “Tôi không muốn…."
Không đợi y nói xong, đau đớn lập tức truyền tới từ phía dưới, dị vật kia nhanh chóng tiến vào.
Đầu óc nhất thời bàng hoàng.
Bạch Tuyết Lam lại vào một chút, dường như lúc này Tuyên Hoài Phong mới có chút tỉnh táo, hét lên một tiếng thảm thiết, hai chân không ngừng đá loạn giữa không trung.
Bạch Tuyết Lam đã đạt được mong muốn của mình, cảm giác phân thân bị bao phủ, bị hút vào khiến hắn nhất thời đánh mất lí trí.
Không phải hắn chưa từng lên giường với người khác, đối với vị trí bí mật ấy, hắn cũng không cảm thấy mới mẻ. Vì muốn quên đi Tuyên Hoài Phong, khi còn ở Pháp, hắn cố tình tìm hai người đồng tính, nhưng hiện tại hắn hiểu được….tất cả chỉ là phí công vô ích.
Hắn chỉ muốn người này.
Ngàn vàng khó mua được bảo vật trong lòng, thiếu chút nữa hắn đã không thành công!
Chỉ duy nhất Tuyên Hoài Phong mới có thể dễ dàng gợi lên ngọn lửa trong hắn.
Khoái cảm nóng bỏng dâng lên khiến Bạch Tuyết Lam muốn đè Tuyên Hoài Phong xuống. Hai chân Tuyên Hoài Phong đá lên, hắn cũng bắt lại vô cùng dễ dàng, tách sang hai bên khiến hai bên đùi của Tuyên Hoài Phong cánh nhau càng xa.
Cứ như vậy, mật huyệt giữa hai cánh mông dễ dàng bị người ta xâm chiếm.
Hưng phấn dâng cao, cố gắng tiến sâu vào nơi ấm áp đó. Bóng đêm im lặng, dường như khiến người ta có thể nghe thấy thanh âm dồn nén, lướt qua từng vách thịt từ sâu bên trong, đau đớn nghiến chặt hai hàm răng, cố gắng chịu đựng, nhưng cũng làm cho người ta muốn nổi điên như dã thú.
Hắn cầm lấy đôi chân tựa bạch ngọc, đem cự vật đang ngẩng đầu kia từng chút từng chút xâm nhập vào trong, mỗi lần tiến vào một chút, cảm giác như đẩy được Lâm Kỳ Tuấn ra ngoài một chút, giống như khắc trên khối băng có tên Tuyên Hoài Phong một mồi lửa mang tên Bạch Tuyết Lam.
Cảm giác vui sướng lấp đầy trái tim hắn, sự thỏa mãn giống như đã nắm được bảo vật bao năm thèm khát trong lòng bàn tay.
Thắt lưng dùng sức nhấn vào.
Thời điểm hung khí kia toàn toàn xâm nhập vào cơ thể, Tuyên Hoài Phong vốn đang đấm đá loạn xạ bỗng nhiên thét lên một tiếng, khóc lớn, mười ngón tay che kín gương mặt.
Bạch Tuyết Lam gỡ hai tay đang che mặt của y, không cho phép y trốn tránh, cúi đầu hôn loạn lên đôi môi thơm ngọt.
“Kỳ Tuấn! Kỳ Tuấn!" Tuyên Hoài Phong lớn tiếng khóc lên, liều mạng lắc đầu, gương mặt thấm đẫm mồ hôi. Trong lòng cố gắng nhớ tới gương mặt tươi cười của Lâm Kỳ Tuấn, nhưng lại bị động tác dồn sức của Bạch Tuyết Lam phá vỡ.
Mặc kệ y trốn tránh kịch liệt như thế nào, nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi cảm giác đang bị Bạch Tuyết Lam chiếm giữ, mật địa bị khuếch chướng tới cực điểm, cảm giác tủi nhục theo mạch máu lan tràn khắp cơ thể, thanh âm ma sát mang theo tiếng nước rí rách dâm mỹ vọng thẳng tới tai.
Trên tấm lưng trần trụi, từng đợt điện lưu tán loạn.
Hơi thở hoàn toàn hỗn loạn, ngay cả tiếng khóc cũng đứt quãng.
Y cảm nhận được Bạch Tuyết Lam liên tục chuyển động thắt lưng tráng kiện của hắn, hung mãnh tiến sâu vào trong cơ thể mình.
Toàn thân bỗng nhiên rung động một cách kỳ lạ.
Cảm giác hưng phấn kích động lan tràn trong thân thể, đó là thể nghiệm mà từ trước tới nay Tuyên Hoài Phong chưa từng biết đến, y vẫn tưởng rằng đó là cảm giác căm hận dành cho Bạch Tuyết Lam. Cho tới khi Bạch Tuyết Lam vừa động thân vừa nắm lấy phía dưới của mình, lúc này y mới phát hiện, không biết phân thân của mình đã ngẩng đầu từ lúc nào.
“Có muốn cho Kỳ Tuấn nhìn thấy cảnh này hay không? Bị tôi ôm mà lại “cứng rắn" như vậy."
Tuyên Hoài Phong hít một hơi lạnh, trừng mắt, ánh mắt giống như không thể tin là Bạch Tuyết Lam đang vuốt ve bộ vị tượng trưng cho dục vọng của mình.
Thế nhưng nơi ấy lại khoan khoái dựng thẳng, giống như chờ mong bàn tay Bạch Tuyết Lam an ủi.
Tuyên Hoài Phong cảm thấy trái tim mình đau đớn vô cùng.
Y cắn chặt môi dưới, hai hàng nước mắt tích tụ ban đầu bỗng nhiên chảy ra, từng giọt từng giọt rớt xuống giường.
Bạch Tuyết Lam quả thực không đành lòng nhìn cảnh này, muốn dừng lại, hắn không cố ý khiến cho y khóc trong tuyệt vọng mà không than một tiếng như vậy, nhưng bỗng nhiên lại thay đổi ý định, động tác dưới thân càng thêm vô tình.
Tần suất công kích mỗi lúc một nhanh, Tuyên Hoài Phong cũng không kêu đau, cái gáy kề sát xuống giường, thân mình run rẩy cong lên, chỉ có nước mắt rơi xuống mỗi lúc một nhiều.
Giằng co không biết bao lâu, Bạch Tuyết Lam đang mạnh mẽ chuyển động thắt lưng, bỗng nhiên thoáng dừng lại, sau đó đẩy mạnh tới tận cùng bên trong, khoái cảm nơi đỉnh phân thân bỗng nhiên bùng nổ.
Tinh hoa nóng bỏng tràn vào bên trong lại giống như một dòng nước ấm.
Tuyên Hoài Phong tựa như con mèo nhỏ bị người ta dẫm trúng, chợt nức nở một tiếng.
Bạch Tuyết Lam tiết xong dục hỏa, thở ra một hơi sảng khoái, nằm sấp xuống dưới.
Nhìn chằm chằm vẻ mặt vẫn chưa thay đổi của Tuyên Hoài Phong một lúc lâu, thấp giọng nói: “Chúng ta lại làm một lần nữa?"
Tuyên Hoài Phong không thể tiếp tục duy trì vẻ hờ hững như vậy nữa, ánh mắt bất đắc dĩ chuyển qua, nhìn hắn đầy kinh hãi.
Bạch Tuyết Lam ôn nhu vỗ về phía dưới của y, nhẹ nhàng nói: “Cậu vẫn chưa thỏa mãn cơ mà, không phải mới nãy vẫn còn ương bướng đó sao? Tôi giúp cậu xuất ra."
Tuyên Hoài Phong bị hắn đụng chạm, cả người phát run, ánh mắt nghiêm nghị dần dần trở thành cầu xin, đôi môi run rẩy thật lâu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh đã đạt được mục đích rồi, còn không chịu buông tha cho tôi hay sao?"
Bạch Tuyết Lam âm thầm đau đớn, muốn nói một hai câu châm chọc y cùng Lâm Kỳ Tuấn, nhưng mỗi từ vừa tới đầu lưỡi, hắn lại nhẫn nại nuốt trở về, chỉ nói: “Không tồi, tôi đã đạt được rồi. Trong lòng cậu, Bạch Tuyết Lam tôi càng giống lũ trộm cướp lưu manh."
Đôi mắt Tuyên Hoài Phong tựa như hai viên đá quý ngậm nước, kinh ngạc nhìn trần nhà, một chút thanh âm cũng không có.
Không khí trong phòng vô cùng im ắng.
Bạch Tuyết Lam đợi một lúc, hít sâu một hơi, nghiến chặt răng, cười lạnh giống như một con sói hung ác: “Được, coi như tôi là loại trộm cướp lưu manh."
Hắn xoay người nằm trên giường, kéo chăn, cùng Tuyên Hoài Phong sóng vai ngủ.
Nói là đã đạt được mục đích, kỳ thực trong lòng Bạch Tuyết Lam lại vô cùng khó chịu, cảm giác vui sướng ban nãy dường như bay đi hết, giống như cầm giỏ trúc mà múc nước vậy. (phí công vô ích)
Hắn mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm trần nhà giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.
“Cậu!" Cách một hồi, Bạch Tuyết Lam dùng chân phải đá lên người Tuyên Hoài Phong, ngữ khí như ra lệnh: “Dựa lại đây, gối đầu lên vai tôi."
Tuyên Hoài Phong làm như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích.
Bạch Tuyết Lam lạnh lùng nói: “Hôm nay cậu đã được chiêm ngưỡng tính cách của tôi rồi đấy, nên biết tôi là kẻ thô lỗ, dã man. Người xưa có câu “Tú tài gặp binh lính, có lí cũng nói không lên lời.", huống chi cậu còn gặp được một tên tướng cướp như tôi? Tôi đang vui vẻ, nếu cậu không chịu nghe lời, tôi lấy dây thừng trói cậu lại, sau đó tiếp tục làm thêm hai ba lần nữa. Đến lúc đó thì cậu đừng có trách là tôi thô bạo." Hừ lạnh một tiếng.
Tuyên Hoài Phong nằm bên cạnh hắn như một tảng đá.
Bạch Tuyết Lam đợi một hồi cũng không thấy đáp lại, thầm nghĩ: “Cậu đúng là quyết tâm đối đầu với tôi phải không?"
Đang định xoay người kéo y lại, Tuyên Hoài Phong lại trở mình một cái, nghiêng đầu dựa lên vai hắn. tư thế này thực sự không được tự nhiên, cơ thể cứng ngắc, sau đó lại run rẩy, hiển nhiên là đang sợ Bạch Tuyết Lam đem mình trói lại, buộc mình tiếp tục làm cái chuyện trên giường đáng sợ kia.
Bạch Tuyết Lam thầm than một tiếng, một chút cảm giác thắng lợi cũng không có.
Hắn nằm trên giường, vươn tay ôm lấy Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong sợ hãi, lui dần vào trong chăn.
Bạch Tuyết Lam kiên trì ôm y từ trong chăn ra, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, tôi không có ý gì khác. Cậu phải tắm một chút mới có thể đi ngủ…."
Tiểu Tạ hoảng sợ không ít, lái ô tô trở về Niên trạch, quả nhiên hắn không dám nói hươu nói vượn, dựa theo lời căn dặn của Bạch Tuyết Lam mà nói lại với vú Trương một câu: “Hoài Phong thiếu gia rất ổn, Bạch tổng trưởng giữ cậu ấy ở lại chơi." Sau đó tự mình về phòng.
Vú Trương cực kỳ tin tưởng Bạch Tuyết Lam, vừa nghe nói thiếu gia vẫn ổn, tự nhiên cũng không lo lắng.
Trời đã khuya, Tuyên Đại Vân mang thai nên dễ dàng mệt mỏi, ăn xong cơm đã đi ngủ từ sớm. Vú Trương sợ quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cô nên cũng không thông báo lại.
Cứ như vậy, màn đêm dần trôi qua.
Sáng hôm sau thức dậy, Tuyên Đại Vân nhớ tới việc em trai mình tới chỗ của Bạch Tuyết Lam, cô gọi vú Trương tới hỏi.
Vú Trương nói: “Tiểu thiếu gia tối qua không về. Bạch thiếu gia mời cậu ấy ở lại qua đêm."
Tuyên Đại Vân biết Tuyên Hoài Phong có chút thành kiến với Bạch Tuyết Lam, cô hoài nghi hỏi lại: “Không phải chứ? Nhà ở trong thành phố, có ô tô lui tới đón đưa, vì sao lại phải ngủ lại đó? Huống hồ, Hoài Phong không phải người thích qua đêm ở bên ngoài."
Vú Trương nói: “Tiểu thư, cô quá đa tâm rồi. Bạch thiếu gia là người tốt, tại sao phải sợ cậu ấy chiêu đãi tiểu thiếu gia không chu toàn? Nếu nói chuyện tiểu thiếu gia không trở về thì cậu ấy ở hội quán cũng được một thời gian dài, hiện tại cậu ấy cũng đâu còn là trẻ con."
Tuyên Đại Vân trầm ngâm một lúc, nói với bà: “Việc này tôi thực sự không thể tin được. Vú tìm Tiểu Tạ đến đây, tôi muốn tự mình xác định lại một chút."
Vừa đúng lúc Tiểu Tạ mới thức dậy, vẫn chưa nhận được điện thoại của Niên Lượng Phú. Hắn đang ở trong phòng căn phòng nhỏ của người hầu, vừa nghe phu nhân muốn tìm mình, đành phải nhanh chóng chạy tới.
Tuyên Đại Vân ngồi trên giường ăn sáng, thấy Tiểu Tạ đến liền lên tiếng hỏi: “Hôm qua anh đưa Hoài Phong đến chỗ của Bạch tổng trưởng, họ nói như thế nào? Tại sao Hoài Phong lại qua đêm ở đó?"
Tiểu Tạ thấy đích thân phu nhân lên tiếng hỏi, cô cũng không dễ gạt như vú Trương, trong lòng hoang mang, đành phải mang những lời Bạch Tuyết Lam căn dặn nói lại một lần.
Tuyên Đại Vân hỏi: “Ngủ lại ở dinh thự của Bạch tổng trưởng? Lời này là do Bạch tổng trưởng nói hay là do Hoài Phong nói? Việc này có phải do Hoài Phong nói với anh hay không, nó nói chuyện với Bạch tổng trưởng như thế nào?"
Tiểu Tạ lập tức ấp úng.
Tuyên Đại Vân nhìn biểu hiện của hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy nghi ngờ.
Gặn hỏi một lúc, Tiểu Tạ rốt cuộc không thể tiếp tục che dấu, vẻ mặt đau khổ nói: “Phu nhân, tôi không cố ý gạt cô đâu, là tôi không dám nói."
Sau đó, hắn đành phải kể lại hoàn chỉnh những thứ tối qua mình nhìn thấy, nghe được.
Tuyên Đại Vân không ngờ sự việc lại phát sinh như vậy, đầu óc trống rỗng như bị giáng một búa sau gáy, cả người run rẩy, ngã ngồi ở trên ghế, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nói với Tiểu Tạ: “Chuyện lớn như vậy mà anh…………"
Cô định hung hăng mắng Tiểu Tạ hai câu, nhưng mắng mỏ hắn cũng không được gì, ngược lại, sự an toàn của em trai mình không thể tiếp tục kéo dài, do dự một hồi, phất tay nói: “Quên đi, cho dù tôi chửi mắng anh thì cũng vô dụng, mau đi chuẩn bị xe, tôi lập tức tới dinh thự một chuyến."
Vừa vặn vú Trương bưng trà tới, Tuyên Đại Vân đem mọi chuyện tóm lược trong vài câu, nén giận nói với vú Trương: “Vú thật là hồ đồ, đáng lẽ tối qua nghe tin Hoài Phong không trở về thì phải báo ngay với tôi. Nếu nó mà xảy ra chuyện gì, vú có đau lòng tới chết cũng không cứu vãn được gì đâu."
Tuyên Đại Vân nói vậy khiến vú Trương vô cùng hoảng sợ.
Cô cũng không để ý vú Trương kinh hoàng, lo lắng tới mức nào, vội vàng đi thay quần áo, lên xe hơi đi thẳng tới dinh thự của Bạch Tuyết Lam.
Tác giả :
Phong Lộng