Vương Phi Trở Về
Chương 9: Ác ma
Y bào đen tuyền được may bằng gấm thượng hạng, đẹp đẽ sáng mượt khiến người ta triệt để cảm nhận được sự mê hoặc của màu đen đó, vì vậy mà đối với bàn tay kia cũng thấy trắng lạ thường, ngón tay thon dài, trong lòng bàn tay ánh lửa lập lòe, chiếu lên dung mạo của hắn, nơi đó nào còn chút gì của bộ dạng thê thảm đáng thương!
Tóc đen được một cây trâm ngọc đỏ hình dạng kì quái bó lại, phần còn lại phủ xuống lưng, trước trán và hai bên cũng có vô số sợi tóc rủ xuống, lộn xộn không chỉnh tề, hình thành một mỹ cảm suy đồi và phóng túng.
Đường nét trên gương mặt trắng xanh vô cùng dịu dàng, sống mũi cao thon, khóe môi cong cong, nhìn lúc nào cũng như đang cười nhưng không phải cười, cằm hơi nhọn, điểm thu hút sự chú ý nhất là hai hàng mi dài lạ thường, vô cùng rậm rạp, khẽ giương lên như có thể che cả đôi mắt, đôi mắt thon dài được giấu dưới hàng mi âm ỉ phát ra tia tà ác như chưa tỉnh ngủ, đó là một sự quyến rũ của nam nhân có nữ mạo.
“Không phân rõ sự thật và ngụy trang." Hắn nhấc chân trái lên, trong chớp mắt đã đến trước mặt Nhạn Sơ, “Cô nên hối hận vì đã dùng đôi mắt đẹp này, nó gạt cô rồi."
Trước đó cũng đã từng nghĩ đến vô số các khả năng, nhưng không ngờ lại là kết quả này, Nhạn Sơ thầm dự cảm mình đã làm sai một việc: “Ngươi không giữ lời hứa?"
“Lời hứa, đó chỉ là một ước định bằng miệng thôi." Hắn cúi mặt, rèm mi dài phủ xuống, hoàn toàn che mất đôi mắt, “Cô không biết trên đời này có một thứ gọi là nói dối sao?"
“Đừng quên ta là sư phụ của ngươi, ngươi đã từng thề." Nhạn Sơ nổi giận.
“Sư phụ và lời thề." Cánh môi mỏng lướt qua khóe môi nàng, mang theo hơi thở nóng bỏng, thái độ khi hắn hỏi thật vô cùng nghiêm túc, “Hai thứ này có liên quan với nhau sao?"
Đối phương biểu hiện vô cùng không bình thường, trong lòng Nhạn Sơ dần nảy sinh sợ hãi, nàng miễn cưỡng duy trì bình tĩnh: “Làm trái lời thề, ngươi không sợ bị Diễm thần giáng tội sao?"
“Diễm thần à?" Hắn ngừng động tác suy nghĩ rồi thành thật trả lời: “Ta chưa từng gặp lão ta, tại sao các người lại sợ một nhân vật không có thật như vậy?"
Người Diễm quốc không ai không thờ kính Diễm thần, ngay cả Diễm thần hắn cũng không sợ, chắc chắn không phải hạng lương thiện rồi! Nhạn Sơ càng không chắc chắn hơn: “Diễm quốc pháp, bất luận là nguyên nhân gì, trò phản thầy đều là tử tội!"
“Hình như có quy tắc này thì phải."
“Ngươi không sợ chết sao?"
“Sợ chết…" Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt nàng, “Sư phụ, ta phạm tội chết rồi đó, ai sẽ xử trí ta đây? Tiêu Tề? Diễm hoàng? Hay là cô? Các người đều đánh đâu lại ta." Nói xong hắn vui vẻ hôn lên mặt nàng, “Kẻ yếu mới cần quy tắc bảo vệ, nhưng có nhiều lúc nó không thể bảo vệ được các người, bởi vì nó cần người gìn giữ, chỉ có kẻ mạnh mới có thể gìn giữ nó để ràng buộc kẻ yếu, phục tùng kẻ mạnh mới là bản chất thật sự của tất cả quy tắc trên thế gian này."
Nhạn Sơ ngoảnh mặt đi: “Hoang đường!"
“Cô của bây giờ chính là kết cuộc của việc tuân thủ quy tắc." Hắn cười cười xem xét nàng, “Thù hận của cô đã lây lan sang ta rồi, đại ca đáng yêu của ta đã làm gì cô vậy?"
Nhạn Sơ nói không nên lời, cuối cùng nàng đã hiểu mình phạm phải sai lầm gì, người này vốn không phải là người bình thường, không hề có suy nghĩ của người bình thường, chuyện gì cũng có thể làm ra được, đáng sợ hơn trong tưởng tượng nhiều, hắn chính là một kẻ điên, là một tên yêu quái, một ác ma từ đầu đến chân!
“Rốt cuộc ngươi là ai?" Giọng điệu nàng đã thay đổi.
“Tên à? Đó chỉ là một phù hiệu để phân biệt thôi, kẻ mạnh không cần tên cũng khiến người ta phải nhớ."
Tiếng bước chân vội vã vang lên, có thị vệ xông vào trước, sau đó chưa chờ người kia phản ứng, thậm chí còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thì trong phút chốc đã bị ánh lửa hóa thành một đống tro tàn.
Còn hắn, từ đầu đến cuối cũng chẳng nhìn về hướng đó một lần, hình như đây là việc không thể tự nhiên hơn nữa.
Tay lại đặt trên mặt Nhạn Sơ, hắn tiếp tục chủ đề ban nãy: “Không ai nhận lầm ta hết, nếu cô nhất định cần một xưng hô, vậy thì kiếp này ta tên là Vân Trạch Tiêu Viêm."
Thấy thủ đoạn hung tàn và sự đáng sợ của sức mạnh tà ác, sắc mặt Nhạn Sơ tái đi, vì nàng đã đoán được thân phận của hắn.
Hơi thở tựa như Hỏa linh, nàng sớm nên nghĩ ra…
“Thôi được rồi, ta xưa nay vẫn tôn trọng và tuân thủ quy tắc của chúng ta, cô đã cứu ta thì cô là sư phụ của ta." Tiêu Viêm bóp chặt cổ nàng như rất thân mật, “Sư phụ đáng thương, có thích trò đùa của ta không?"
Nhạn Sơ thở một cách khó khăn, cố gắng nặn ra mấy chữ: “Đây là cách ngươi đối đãi với sư phụ sao?"
“Sư phụ thì nhất định phải tôn trọng, đồ đệ thì nhất định phải thấp hèn cung kính sao?" Tiêu Viêm đáp, “Chúng ta vốn chẳng có quan hệ gì, thậm chí còn chẳng biết tên của nhau, cô cũng chẳng dạy ta học vấn hay truyện thụ kĩ nghệ gì, chỉ dựa vào một xưng hô mà quyết định địa vị, quy tắc như vậy kì quái quá rồi đó."
Nhạn Sơ nói: “Ta cứu ngươi, ngươi lợi dụng ta."
Lần này hắn rất sảng khoái thừa nhận: “Ta lợi dụng sự đồng tình của cô để được cứu, cô muốn lợi dụng hận ý của ta đối với họ để đạt được mục đích, chúng ta xấu xa như nhau, ta thành công, còn cô thì thất bại, ta đối với cô như vậy có gì không công bằng sao?"
Nhạn Sơ không bỏ cuộc: “Ngươi thật sự không hận họ sao?"
“Ta thua nên bị khống chế." Tiêu Viêm buông tay, hứng thú nhìn nàng, biểu thị sự khó hiểu với vấn đề này, “Bây giờ ta đã lấy lại được tự do rồi, đương nhiên không cần hận nữa."
Nhạn Sơ kịch liệt thở dốc, nếu là bình thường thì những lời này sẽ khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc, đôi tay trong áo bắt đầu phát run, sự sợ hãi như một cơn sóng dữ xâm chiếm đầu óc nàng.
Động tĩnh lớn như vậy người bên ngoài không thể không phát giác, Tiêu Tề sẽ nhanh chóng đến đây. Ôm hận trăm năm, bất chấp mạo hiểm trở về tiếp cận Tiêu Tề, thoát được cạm bẫy, cuối cùng cũng tìm được tung tích của Lão tướng quân, lúc tất cả mọi chuyện đều được tiến hành thuận lợi theo kế hoạch thì đột nhiên bị lật tẩy, tất cả sắp tan thành mây khói! Không cam tâm, thật không cam tâm, nàng không sợ chết mà chỉ sợ thất bại. Đám người kia thì vẫn sống yên lành, làm sao có thể như vậy được!
Vì hắn, đều vì tên điên này! Nhạn Sơ dùng hết sức lực toàn thân, hung ác trừng mắt nhìn hắn, không hề che giấu hận ý khắc tận xương tủy trong mắt.
“Hận sao?" Tiêu Viên xoa mắt nàng, giọng điệu mang theo sự thương hại và đồng tình thật sự, “Bỏ đi, nó không thay đổi được gì đâu."
Thời gian như trôi nhanh hơn thường ngày, sự việc phát triển theo hướng không ngoài dự liệu, bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, lại có mấy thị vệ xông vào, ai nấy thấy hắn đều giống như gặp ma, tất cả đều lui về phía sau, miệng không ngừng kêu lên những câu như là “Hắn thoát thân rồi", “Là hắn".
Tiêu Viêm tự nhiên kéo tay nàng: “Sư phụ, đưa ta đi đi."
Không thể phản kháng, nàng bị hắn kéo ra khỏi mật đạo, nhảy ra ngoài giếng. Trong sân ánh lửa đỏ rực, sáng như ban ngày. Vô số thị vệ đang bày trận chờ đợi, chắc là tất cả binh lực phòng thủ trong Định vương phủ đều được điều đến, Tiêu Tề chắp tay đứng phía trước, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tiêu Viêm giống như bị dọa một mẻ, hắn vỗ trán: “Đông người quá, ta sợ quá đi."
Chân khí mang theo ánh lửa quét qua, Tiêu Tề đã sớm đề phòng, vung chưởng đẩy mấy thị vệ bên trái ra, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, hai thị vệ gần nhất không tránh kịp, bị chân khí kia chụp lấy, trong chớp mắt đã hóa thành tro bụi tan theo gió, xương cốt cũng không còn. Các thị vệ còn lại thấy vậy mặt trắng bệch, cẩn thận dè dặt không dám tiến lại gần hai người.
Tiêu Tề hét lên: “Vân Trạch Tiêu Viêm!"
“Xin lỗi." Tiêu Viêm vung tay chỉnh lại hàng mi quá dài, lộ ra đôi mắt dài hẹp, sau đó cong miệng nở nụ cười thân thiết, “Huynh trưởng tôn kính nhất của ta, đại ca thân yêu nhất của ta, lại gặp nhau rồi."
Tiêu Tề ra hiệu cho chúng nhân thoái lui, trước mắt đừng nói là số ít người trong phủ này không thể cản nổi hắn, cho dù thêm gấp bội người cũng chỉ chịu chết vô ích, đá chọi đá vốn không phải là đối sách tốt.
“Phòng bị như vậy thật khiến ta đau lòng quá đi đại ca à, huynh quên chúng ta là huynh đệ chí thân sao?" Tiêu Viêm điềm nhiên nói, “Bao nhiêu năm nay không lúc nào ta không nhớ đến huynh và phụ thân, lo lắng cho an nguy của các người." Nói đến đây, hắn dừng lại nhìn bốn phía kinh ngạc: “À, sao không thấy phụ thân, lão chết rồi sao?"
Giọng điệu thương cảm này rất thật, suýt chút khiến người ta tin hắn thật sự chịu uất ức, nhưng câu hỏi trực tiếp ngay sau đó đã hoàn toàn phá vỡ không khí, hình thành nên một cục diện thật giả khó phân.
Tiêu Tề hiển nhiên quá rõ tác phong của đệ đệ này: “Ngươi không cần giả vờ giả vịt nữa."
“Đại ca hiểu lầm ta sâu quá rồi." Tiêu Viên vẻ mặt bất lực, không hề do dự đẩy Nhạn Sơ ra, “Để biểu thị thành ý của ta, ta thay huynh bắt tên gian tế này."
Thấy tình huống xấu đến cực điểm, Nhạn Sơ ôm quyết tâm cuối cùng, thầm thử đề chân khí, nào ngờ lại không tụ được chút chân khí nào, thì ra huyệt vị đã bất tri bất giác bị khống chế.
“Đưa nàng đi." Nghe Tiêu Tề ra lệnh, hai thị vệ tiến lên giữ lấy Nhạn Sơ.
“Hả? Tiêu Viêm sờ cằm, khó hiểu hỏi, “Bắt được gian tế không phải nên thẩm vấn sao? Dù sao cũng là công lao của ta mà."
Tiêu Tề đáp: “Ta sẽ thẩm vấn, công lao của ngươi không thiếu được đâu."
“Ta lại có hứng thú nghe thẩm vấn." Hai vị vệ tự động lui về phía sau, Tiêu Viêm bước đến kéo Nhạn Sơ đi, “Nhiều năm không gặp, ta bắt đầu nhớ thủ đoạn bức cung của đại ca rồi đó."
Không ai cản trở, hay nói đúng hơn là các thị vệ đều phối hợp đưa họ vào Hình thất. Hình thất của Định vương phủ không khác gì Hình thất những nơi khác, có cột gỗ cố định phạm nhân, có chậu lửa nóng đỏ, trên tường xung quanh treo mấy sợi roi, còn có rất nhiều hình cụ Nhạn Sơ chưa từng thấy, nhưng nàng biết, những thứ đó thứ nào cũng đủ để khiến người ta sống không bằng chết, Tiêu Tề dù sao cũng là Tiêu Tề, nếu thật sự khoan hậu như vẻ bên ngoài thì làm sao xứng với danh quyền thần?
Trước mặt Tiêu Viêm, hai thị vệ run rẩy tiến tới đón lấy Nhạn Sơ kéo hai tay nàng ra, hai chân giữ nguyên vị trí, dùng xích sắt cố định nàng trên giá gỗ hành hình.
Đối diện với kết quả xấu nhất, Nhạn Sơ cười khổ.
Kế hoạch vốn không sai, hắn bị Ngưng tuyết thạch phong tâm cũng là thật, lại có cùng chung kẻ thù, theo lý nên là đối tượng hợp tác, ít nhất cũng có thể lợi dụng để gây rối, nhưng nàng tính sai thân phận của hắn, hai chữ “Lẽ thường" không thích hợp với hắn.
Kẻ điên không đáng sợ, kẻ điên ngụy trang mình thành người bình thường mới là chuyện đáng sợ nhất. Bại trong tay kẻ điên, lẽ nào đây là ý trời?
Sự tình phát triển đến nước này, Nhạn Sơ ngược lại từ từ khôi phục trấn tĩnh, ngước mắt lên nhìn Tiêu Viêm trong chốc lát, lòng nàng đột nhiên sáng lên.
Ý trời! Ý trời không phải muốn nàng chết mà đang giúp nàng! Đây chính là bí mật không thể cho ai biết của Diễm quốc! Thả ác ma này ra đồng nghĩa với điều gì? Bí mật sắp được vạch trần, chuyện sau đó sẽ rất đặc sắc, cho dù phải trả giá bằng tính mạng nhưng nàng tuyệt đối không chết vô ích! Huống hồ nàng có thể cược ván cuối cùng, sự áy náy của Tiêu Tề đối với nàng là thật hay giả đây?
Nhạn Sơ quay sang đối diện với Tiêu Tề, sự kinh hỉ quý giá vô tình bắt được khiến nàng không nhịn được mà mỉm cười.
Tiêu Tề cũng nhìn nàng, ngập ngừng không lên tiếng.
Nàng đã từng xông vào Hình thất của hắn, bị máu tanh trong lúc đang hành hình dọa đến ngây người, hắn vội bịt mắt nàng, ôm lấy nàng an ủi cả buổi, lúc đó hắn mới phát hiện nữ nhân lạnh lùng thích tập võ này thật ra rất nhát gan, nàng run rẩy trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn không buông khiến lòng hắn mềm đi, suýt chút nữa thì có ý nghĩ cứ tiếp tục như vậy mãi.
Còn lúc này, trên khuôn mặt vẫn xinh đẹp kia lại không hề có chút sợ hãi, càng không có ý cầu xin. Trong lòng nàng hắn đã không còn là người bảo vệ mà là kẻ thù khiến nàng mất đi tất cả.
“Đại ca, huynh thay đổi rồi, đối với gian tế cũng kiên nhẫn nhiều rồi." Tiêu Viêm sờ hình cụ trên tường, nghiêng mặt nhìn Tiêu Tề phá vỡ sự im lặng, “Những lúc thế này lẽ nào không phải nên cho nàng ta vài roi bắt nàng ta khai thật ra sao?"
Sự việc trọng đại, đích thực là cần một giao phó. Cuối cùng tiêu tề cũng mở miệng hỏi: “Ai bảo nàng làm vậy?"
“Không có, là tự tôi làm." Nhạn Sơ lắc đầu, “Hắn ngụy trang gạt tôi, thu hút sự đồng tình của tôi, bởi vậy…"
“Làm sao nàng biết được địa lao kia?"
“Trong đêm nghe thấy động tĩnh, hiếu kỳ nên tìm đến."
Lời nửa giả nửa thật, nếu nói nàng vô tội thì sẽ không ai tin, có điều bây giờ cần một cái cớ như vậy. Tiêu Tề gật đầu, không tiếp tục truy hỏi: “Tuy vô ý nhưng đã thành đại tội, ta sẽ cầu xin Bệ hạ tha cho nàng, nàng biết nên làm thế nào rồi đó."
“Thừa nhận tôi là Vương phi mất trí nhớ à?" Nhạn Sơ không suy nghĩ đã cự tuyệt ngay, “Đa tạ hảo ý của Định vương, tôi cũng rất muốn sống nhưng tiếc là tôi không phải."
“Tịch Lạc!"
“Tôi là Nguyệt Nhạn Sơ."
Tiêu Tề bóp cằm nàng: “Nàng không hiểu chuyện này nghiêm trọng thế nào đâu!"
“Biết chứ." Nhạn Sơ liếc nhìn gương mặt yêu mị của Tiêu Viêm, thần sắc thản nhiên, “Tôi cũng không ngờ hắn là Diễm tà Nguyên quân, còn là… Nguyên quân thoát ly khỏi sự khống chế của Hoàng ấn." Nói đến câu này nàng lại không nhịn được cười.
Tiêu Tề nhìn nàng một hồi rồi vô lực buông tay: “Có nhiều việc nàng không thể ứng phó được đâu, như vậy đáng sao? Dừng lại đi, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn, còn về Lưu Vũ…" Đối diện với ánh mắt của nàng, giọng hắn thấp xuống: “Chỉ xin nàng tha cho nàng ấy, ta sẽ có sắp xếp khác, không để cho nàng ấy xuất hiện trước mặt nàng, ta chỉ có thể làm đến vậy thôi."
“Tôi không nhớ gì cả." Nhạn Sơ nhắm mắt, “Vô ý gây ra đại họa, Định vương nên xử trí thế nào thì xử trí thế ấy đi."
“Đừng ép ta."
Thả Diễm tà Nguyên quân, tội chết khó thoát, thừa nhận thân phận thì nàng chính là Định vương phi, sự cầu xin của hắn sẽ trở thành lẽ đương nhiên, với địa vị và thế lực trước mắt của hắn thì vẫn nắm chắc có thể giữ được tính mạng cho nàng. Thân là quyền thần thì có thể cầu xin cho thê tử mất trí nhớ nhưng tuyệt không thể vì một nữ nhân không liên quan, trên dưới trong triều có vô số cặp mắt đang dán vào, quan hệ quân thần mỏng manh không chịu nổi quá nhiều đả kích như vậy, huống hồ đây là thời khắc then chốt, ý đồ của nàng quá rõ ràng, lúc này mà vẫn không quên tính kế hắn một lần, đem tính mạng ra cược!
Một hồi lâu không được câu trả lời, giọng điệu Tiêu Tề đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Bất luận thế nào nàng cũng phải thừa nhận."
Nhận được lệnh, người chấp hình bèn đi lấy roi.
“Nàng là Vân Trạch Tịch Lạc, sống hay chết đều là người của Vân Trạch gia." Câu nói rõ ràng chậm rãi gần như cường điệu, Tiêu Tề ra lệnh, “Dụng hình."
Từ bỏ tính mạng cũng phải báo thù sao? Nàng cược đúng rồi, cho dù hắn phản bội nàng nhưng chưa bao giờ muốn nàng chết, trăm năm trước không, bây giờ cũng không.
Một cơn đau buốt không phải người thường có thể chịu được ập đến, đó là roi đặc biệt, trước khi dùng được ngâm trong nước thuốc, nước thuốc thông qua vết thương thấm vào da thịt để tăng thêm đau đớn khi chịu hình, huống hồ trong lệnh của hắn có phần quyết tuyệt, người hành hình càng không dám qua loa, roi nào cũng vụt thật mạnh.
Tiêu Tề không dời tầm mắt mà nhìn nàng chịu hình, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng, chờ hết năm mươi roi hắn mới lên tiếng: “Nhận hay không nhận?"
Nhạn Sơ thở dốc, mỉm cười lắc đầu.
Mềm lòng sao? Muốn bảo vệ sao? Bây giờ mới muốn bảo vệ sao? Đã phản bội, đã tổn thương, đã trở thành thù hận rồi thì hà tất phải giả vờ giả vịt? Hắn làm gì cũng không thể bù đắp được! Cho dù chết nàng cũng bắt bọn họ phải trả giá!
Tiêu Tề cũng không khuyên nhiều, ra hiệu tiếp tục.
“Không tiếc cưỡng ép cũng phải cứu người, đại ca khoan dung như vậy khiến ta thật kính phục." Ác ma xinh đẹp dựa vào tường xem kịch, giọng cười thấp lộ ra vẻ quyến rũ, trong lúc hắn đang nói thì người hành hình đột nhiên bay vào tường rồi rơi xuống đất đoạn khí.
Tiêu Tề không hề ngạc nhiên quay người lại: “Ngươi lại muốn nhúng tay vào à?"
“Nhúng tay?" Tiêu Viêm như bừng tỉnh, đứng dậy nói, “Đúng vậy, dù gì nàng ta cũng cứu ta, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn nàng chịu dày vò được?"
Tiêu Tề nói: “Đừng quên chính ngươi đã giao nàng vào tay ta."
Tiêu Viêm cụp rèm mi dài, vẻ mặt tự trách: “Bởi vậy ta biết sai rồi, hối hận áy náy rồi nên bây giờ muốn sửa chữa lỗi lầm."
Xích sắt bị chân khí đánh đứt tự rơi xuống đất, Nhạn Sơ vô lực bổ nhào xuống đất, được hắn đón lấy ôm vào lòng.
Gương mặt tuấn mỹ ma sát với mặt nàng, theo động tác thân mật đó, hắn cẩn thận dè dặt cầu xin: “Sư phụ, tha thứ cho đồ đệ duy nhất của cô nhé, hắn chỉ nhất thời hồ đồ thôi."
Sắc mặt Tiêu Tề khẽ biến: “Chuyện khác ngươi có thể làm bừa, nhưng nàng là huynh tẩu* của ngươi đó."
*Chị dâu
“Huynh tẩu?" Tiêu Viêm khó hiểu nhìn Nhạn Sơ, “Sư phụ, sao cô lại trở thành tẩu tẩu của ta rồi? Cô là sư phụ của ta, tức là trưởng bối của huynh ấy mà."
Lời này vừa nghe thì vô cùng có đạo lý, nhưng thực tế lại cố ý đảo lộn thứ tự trước sau, bộ dạng vô tội không biết ngốc thật hay giả vờ của hắn khiến Nhạn Sơ dở khóc dở cười, đây chính là biến số, chỉ cần hắn nhúng tay thì tất cả mọi chuyện sẽ xa rời phương hướng đã định, như tình thế trước mặt, nhất thời kế hoạch lại bị đảo lộn.
Không có được đáp án, Tiêu Viêm tự nghĩ thong: “Giết thầy là đại tội, giết tẩu tẩu chắc không nghiêm trọng vậy đâu nhỉ? Đại ca, huynh có muốn nàng chết không?"
Tiêu Tề đanh mặt lại không có biểu hiện gì.
Tiêu Viêm cười lớn: “Thì ra nàng chính là nhược điểm của huynh."
Tiêu Tề bước lên hai bước: “Tiêu Viêm!"
“Đứng yên, nếu không nàng ta sẽ chết rất nhanh." Tiêu Viêm nhẹ nhàng gõ vào trán Nhạn Sơ, “Đại ca, huynh phải nghe lời đi."
Tiêu Tề cố nén nộ hỏa: “Cho dù ngươi thoát được khống chế của Hoàng ấn nhưng chống đối với ta cũng không có ích gì."
“Trò phản thầy cũng là tội chết, đây không phải là quy tắc của các người sao? Ta sợ chết lắm, bởi vậy phải cứu nàng thôi." Bộ dạng Tiêu Viêm vừa bất lực vừa điềm nhiên, “Cho dù từng chịu sự đối đãi vô tình của các người nhưng ta đối với huynh vẫn còn chút tôn kính và khoan dung cuối cùng, đại ca, huynh nhẫn tâm nhìn đệ đệ của mình phạm tội chết sao?"
Tiêu Tề không lên tiếng nữa, Nhạn Sơ cũng rất hiểu, vì trước mặt người này nói gì cũng vô ích.
“Sư phụ, ta đưa cô đi nghỉ ngơi nhé." Tiêu Viêm ôm nàng đi khỏi Hình thất.
“Mau phái người đi báo cho Vĩnh hằng chi gian." Tiêu Tề ra lệnh cho tả hữu, “Lập tức chuẩn bị ngựa, ta phải vào cung."
Người được hắn cứu đi, trên một ý nghĩa nào đó thì ngược lại còn giúp mình không cần đối diện với sự quật cường của nàng, nhưng khiến hắn nảy sinh hứng thú vốn là một chuyện đáng sợ, người rơi vào tay hắn cũng lành ít dữ nhiều.
Bị bắt, được cứu, chuyển biến này khiến người ta trở tay không kịp, Nhạn Sơ không hề cảm thấy mình may mắn, ngược lại nàng càng bất an, vì kết quả rơi vào tay kẻ điên tuyệt đối không tốt hơn rơi vào tay Tiêu Tề, nếu nói đối diện với Tiêu Tề còn nắm chắc mấy phần sống sót thì đối diện với người này tuyệt đối không có phần nào, tiếp theo hắn sẽ làm gì hoặc làm thế nào thì hoàn toàn không đoán được, có lẽ lần này nàng thật sự được cứu, nhưng cũng có lẽ nàng không sống được đến ngày mai.
Cũng như bây giờ, Tiêu Viêm ôm nàng đi một mạch về phía trước mà không thèm hỏi đường, trong lúc nàng tưởng hắn rất quen thuộc với địa hình của Vương phủ này thì hắn lại dừng bước, vô cùng lịch sự gõ lên cánh cửa bên cạnh.
Tiêu Tề phong tỏa tin tức rất nghiêm ngặt, Từ đường xảy ra động tĩnh lớn như vậy, trong phủ rất nhiều phòng vẫn còn sáng đèn nhưng không ai dám ra xem náo nhiệt, các thủ vệ đang trực ban nãy bị điều đến cũng đã trở về vị trí, đứng nghiêm trên hành lang, ngoại trừ sắc mặt hơi cương cứng thì không có gì khác thường ngày.
Trong phòng, hai thị vệ sắc mặt nghi hoặc nhìn hai người.
Ác ma xinh đẹp rất khách sáo: “Mượn dùng gian phòng này của các người được không?"
Không chờ hai thị vệ trả lời, hay nói đúng hơn là họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thân thể đã theo ngọn lửa hóa thành hai đống tro.
“A, phòng này không có chủ rồi." Tiêu Viêm điềm nhiên ôm Nhạn Sơ bước vào, thấy trong phòng bày không ít rương hòm đồ đạc, không gian chật hẹp, hai tấm chăn trên giường cũng bị giở ra, bên cạnh cái bô còn có một vũng nước, hắn lập tức ôm nàng bước ra khỏi cửa, “Sư phụ không thích, chúng ta tìm tiếp vậy."
Đây chắc là một trong những nguyên nhân khiến hắn bị giam cầm, mới ra khỏi đi một vòng thì trong Vương phủ đã chết hết mười người, nếu lên phố dạo thêm vài vòng thì đừng nói Tiêu Tề ăn không ngon ngủ không yên, e là người cả Kinh thành cũng phải đau đầu, thật ra Nhạn Sơ rất buồn cười, nhưng tình thế trước mặt lại khiến nàng không cười nổi, chỉ cảm thấy chỗ bị thương trên người vô cùng đau đớn, máu và y phục dính vào nhau ẩm ướt khó chịu.
Nhạn Sơ không nhịn được hỏi: “Còn không trốn đi sao?"
Tiêu Viêm đáp: “Cô muốn trốn hay muốn ta ra ngoài lộ mặt?"
“Nhờ ngươi ban cho mà không muốn trốn cũng không được rồi, ở lại đây chờ chết sao?" Bị hắn nhận ra, Nhạn Sơ chỉ đành trấn định, “Tuy ngươi thoát ra được rồi nhưng Kinh thành cao thủ vô số, chỉ cần Tiêu Tề điều đến thì ngươi cũng khó thoát thân."
Tiêu Viêm vỗ vai nàng an ủi: “Đại ca không để cô chết đâu, cô đang ở trong tay ta nên hắn cũng không thể để ta chết, bởi vậy chúng ta rất an toàn, cô ở chỗ nào vậy sư phụ?"
Nếu hắn vĩnh viễn không chịu ra ngoài lộ mặt thì chuyện tối nay thật phí công vô ích rồi, Nhạn Sơ tạm thời cũng không có ý định gì, đành chỉ cho hắn đường đến Phong viên.
Bọn Hồng Diệp đã bị đánh thức từ lâu, phát hiện Nhạn Sơ không ở trên giường đã thấy rất kỳ lạ, lúc này lại thấy nàng bị một nam nhân lạ mặt ôm trở về nên càng chấn kinh hơn, trên người nam nhân xinh đẹp này phát ra tà khí quá nặng khiến họ cảm thấy nguy hiểm nên đành trốn thật xa, vô tình giữ được tính mạng.
Vào phòng rồi, Tiêu Viêm thật sự theo lệnh ngoan ngoãn đặt nàng trên giường, sau đó tìm một bình thuốc đến định cởi y phục cho nàng.
Nhạn Sơ đang suy nghĩ tìm cách ứng phó với hắn, thấy vậy bèn ngăn cản: “Tự ta làm được rồi, mời ngươi tránh đi một lát."
Dưới hàng mi dài lóe lên tia tà ác, Tiêu Viêm nắm lấy tay nàng đặt trước ngực, vô cùng thành khẩn: “Vẫn chưa tin ta sao sư phụ, lẽ nào cô quên vừa rồi là ta cứu cô sao?"
Trái tim dưới y bào đen đập vô cùng mạnh mẽ, nhưng huyệt đạo đã bị khống chế, không sử dụng được chút nội lực nào, Nhạn Sơ lạnh lùng đáp: “Ngươi muốn cứu ta hay đã nảy sinh hứng thú với chuyện ta làm?"
Nghe vậy Tiêu Viêm cúi người, khóe môi gợn ý cười.
“Sư phụ, cô bắt đầu hiểu đồ nhi rồi đó."
“Ta rất kỳ lạ là sao ngươi lại có thể thoát khỏi Hoàng ấn được?"
Tóc đen được một cây trâm ngọc đỏ hình dạng kì quái bó lại, phần còn lại phủ xuống lưng, trước trán và hai bên cũng có vô số sợi tóc rủ xuống, lộn xộn không chỉnh tề, hình thành một mỹ cảm suy đồi và phóng túng.
Đường nét trên gương mặt trắng xanh vô cùng dịu dàng, sống mũi cao thon, khóe môi cong cong, nhìn lúc nào cũng như đang cười nhưng không phải cười, cằm hơi nhọn, điểm thu hút sự chú ý nhất là hai hàng mi dài lạ thường, vô cùng rậm rạp, khẽ giương lên như có thể che cả đôi mắt, đôi mắt thon dài được giấu dưới hàng mi âm ỉ phát ra tia tà ác như chưa tỉnh ngủ, đó là một sự quyến rũ của nam nhân có nữ mạo.
“Không phân rõ sự thật và ngụy trang." Hắn nhấc chân trái lên, trong chớp mắt đã đến trước mặt Nhạn Sơ, “Cô nên hối hận vì đã dùng đôi mắt đẹp này, nó gạt cô rồi."
Trước đó cũng đã từng nghĩ đến vô số các khả năng, nhưng không ngờ lại là kết quả này, Nhạn Sơ thầm dự cảm mình đã làm sai một việc: “Ngươi không giữ lời hứa?"
“Lời hứa, đó chỉ là một ước định bằng miệng thôi." Hắn cúi mặt, rèm mi dài phủ xuống, hoàn toàn che mất đôi mắt, “Cô không biết trên đời này có một thứ gọi là nói dối sao?"
“Đừng quên ta là sư phụ của ngươi, ngươi đã từng thề." Nhạn Sơ nổi giận.
“Sư phụ và lời thề." Cánh môi mỏng lướt qua khóe môi nàng, mang theo hơi thở nóng bỏng, thái độ khi hắn hỏi thật vô cùng nghiêm túc, “Hai thứ này có liên quan với nhau sao?"
Đối phương biểu hiện vô cùng không bình thường, trong lòng Nhạn Sơ dần nảy sinh sợ hãi, nàng miễn cưỡng duy trì bình tĩnh: “Làm trái lời thề, ngươi không sợ bị Diễm thần giáng tội sao?"
“Diễm thần à?" Hắn ngừng động tác suy nghĩ rồi thành thật trả lời: “Ta chưa từng gặp lão ta, tại sao các người lại sợ một nhân vật không có thật như vậy?"
Người Diễm quốc không ai không thờ kính Diễm thần, ngay cả Diễm thần hắn cũng không sợ, chắc chắn không phải hạng lương thiện rồi! Nhạn Sơ càng không chắc chắn hơn: “Diễm quốc pháp, bất luận là nguyên nhân gì, trò phản thầy đều là tử tội!"
“Hình như có quy tắc này thì phải."
“Ngươi không sợ chết sao?"
“Sợ chết…" Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt nàng, “Sư phụ, ta phạm tội chết rồi đó, ai sẽ xử trí ta đây? Tiêu Tề? Diễm hoàng? Hay là cô? Các người đều đánh đâu lại ta." Nói xong hắn vui vẻ hôn lên mặt nàng, “Kẻ yếu mới cần quy tắc bảo vệ, nhưng có nhiều lúc nó không thể bảo vệ được các người, bởi vì nó cần người gìn giữ, chỉ có kẻ mạnh mới có thể gìn giữ nó để ràng buộc kẻ yếu, phục tùng kẻ mạnh mới là bản chất thật sự của tất cả quy tắc trên thế gian này."
Nhạn Sơ ngoảnh mặt đi: “Hoang đường!"
“Cô của bây giờ chính là kết cuộc của việc tuân thủ quy tắc." Hắn cười cười xem xét nàng, “Thù hận của cô đã lây lan sang ta rồi, đại ca đáng yêu của ta đã làm gì cô vậy?"
Nhạn Sơ nói không nên lời, cuối cùng nàng đã hiểu mình phạm phải sai lầm gì, người này vốn không phải là người bình thường, không hề có suy nghĩ của người bình thường, chuyện gì cũng có thể làm ra được, đáng sợ hơn trong tưởng tượng nhiều, hắn chính là một kẻ điên, là một tên yêu quái, một ác ma từ đầu đến chân!
“Rốt cuộc ngươi là ai?" Giọng điệu nàng đã thay đổi.
“Tên à? Đó chỉ là một phù hiệu để phân biệt thôi, kẻ mạnh không cần tên cũng khiến người ta phải nhớ."
Tiếng bước chân vội vã vang lên, có thị vệ xông vào trước, sau đó chưa chờ người kia phản ứng, thậm chí còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thì trong phút chốc đã bị ánh lửa hóa thành một đống tro tàn.
Còn hắn, từ đầu đến cuối cũng chẳng nhìn về hướng đó một lần, hình như đây là việc không thể tự nhiên hơn nữa.
Tay lại đặt trên mặt Nhạn Sơ, hắn tiếp tục chủ đề ban nãy: “Không ai nhận lầm ta hết, nếu cô nhất định cần một xưng hô, vậy thì kiếp này ta tên là Vân Trạch Tiêu Viêm."
Thấy thủ đoạn hung tàn và sự đáng sợ của sức mạnh tà ác, sắc mặt Nhạn Sơ tái đi, vì nàng đã đoán được thân phận của hắn.
Hơi thở tựa như Hỏa linh, nàng sớm nên nghĩ ra…
“Thôi được rồi, ta xưa nay vẫn tôn trọng và tuân thủ quy tắc của chúng ta, cô đã cứu ta thì cô là sư phụ của ta." Tiêu Viêm bóp chặt cổ nàng như rất thân mật, “Sư phụ đáng thương, có thích trò đùa của ta không?"
Nhạn Sơ thở một cách khó khăn, cố gắng nặn ra mấy chữ: “Đây là cách ngươi đối đãi với sư phụ sao?"
“Sư phụ thì nhất định phải tôn trọng, đồ đệ thì nhất định phải thấp hèn cung kính sao?" Tiêu Viêm đáp, “Chúng ta vốn chẳng có quan hệ gì, thậm chí còn chẳng biết tên của nhau, cô cũng chẳng dạy ta học vấn hay truyện thụ kĩ nghệ gì, chỉ dựa vào một xưng hô mà quyết định địa vị, quy tắc như vậy kì quái quá rồi đó."
Nhạn Sơ nói: “Ta cứu ngươi, ngươi lợi dụng ta."
Lần này hắn rất sảng khoái thừa nhận: “Ta lợi dụng sự đồng tình của cô để được cứu, cô muốn lợi dụng hận ý của ta đối với họ để đạt được mục đích, chúng ta xấu xa như nhau, ta thành công, còn cô thì thất bại, ta đối với cô như vậy có gì không công bằng sao?"
Nhạn Sơ không bỏ cuộc: “Ngươi thật sự không hận họ sao?"
“Ta thua nên bị khống chế." Tiêu Viêm buông tay, hứng thú nhìn nàng, biểu thị sự khó hiểu với vấn đề này, “Bây giờ ta đã lấy lại được tự do rồi, đương nhiên không cần hận nữa."
Nhạn Sơ kịch liệt thở dốc, nếu là bình thường thì những lời này sẽ khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc, đôi tay trong áo bắt đầu phát run, sự sợ hãi như một cơn sóng dữ xâm chiếm đầu óc nàng.
Động tĩnh lớn như vậy người bên ngoài không thể không phát giác, Tiêu Tề sẽ nhanh chóng đến đây. Ôm hận trăm năm, bất chấp mạo hiểm trở về tiếp cận Tiêu Tề, thoát được cạm bẫy, cuối cùng cũng tìm được tung tích của Lão tướng quân, lúc tất cả mọi chuyện đều được tiến hành thuận lợi theo kế hoạch thì đột nhiên bị lật tẩy, tất cả sắp tan thành mây khói! Không cam tâm, thật không cam tâm, nàng không sợ chết mà chỉ sợ thất bại. Đám người kia thì vẫn sống yên lành, làm sao có thể như vậy được!
Vì hắn, đều vì tên điên này! Nhạn Sơ dùng hết sức lực toàn thân, hung ác trừng mắt nhìn hắn, không hề che giấu hận ý khắc tận xương tủy trong mắt.
“Hận sao?" Tiêu Viên xoa mắt nàng, giọng điệu mang theo sự thương hại và đồng tình thật sự, “Bỏ đi, nó không thay đổi được gì đâu."
Thời gian như trôi nhanh hơn thường ngày, sự việc phát triển theo hướng không ngoài dự liệu, bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, lại có mấy thị vệ xông vào, ai nấy thấy hắn đều giống như gặp ma, tất cả đều lui về phía sau, miệng không ngừng kêu lên những câu như là “Hắn thoát thân rồi", “Là hắn".
Tiêu Viêm tự nhiên kéo tay nàng: “Sư phụ, đưa ta đi đi."
Không thể phản kháng, nàng bị hắn kéo ra khỏi mật đạo, nhảy ra ngoài giếng. Trong sân ánh lửa đỏ rực, sáng như ban ngày. Vô số thị vệ đang bày trận chờ đợi, chắc là tất cả binh lực phòng thủ trong Định vương phủ đều được điều đến, Tiêu Tề chắp tay đứng phía trước, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tiêu Viêm giống như bị dọa một mẻ, hắn vỗ trán: “Đông người quá, ta sợ quá đi."
Chân khí mang theo ánh lửa quét qua, Tiêu Tề đã sớm đề phòng, vung chưởng đẩy mấy thị vệ bên trái ra, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, hai thị vệ gần nhất không tránh kịp, bị chân khí kia chụp lấy, trong chớp mắt đã hóa thành tro bụi tan theo gió, xương cốt cũng không còn. Các thị vệ còn lại thấy vậy mặt trắng bệch, cẩn thận dè dặt không dám tiến lại gần hai người.
Tiêu Tề hét lên: “Vân Trạch Tiêu Viêm!"
“Xin lỗi." Tiêu Viêm vung tay chỉnh lại hàng mi quá dài, lộ ra đôi mắt dài hẹp, sau đó cong miệng nở nụ cười thân thiết, “Huynh trưởng tôn kính nhất của ta, đại ca thân yêu nhất của ta, lại gặp nhau rồi."
Tiêu Tề ra hiệu cho chúng nhân thoái lui, trước mắt đừng nói là số ít người trong phủ này không thể cản nổi hắn, cho dù thêm gấp bội người cũng chỉ chịu chết vô ích, đá chọi đá vốn không phải là đối sách tốt.
“Phòng bị như vậy thật khiến ta đau lòng quá đi đại ca à, huynh quên chúng ta là huynh đệ chí thân sao?" Tiêu Viêm điềm nhiên nói, “Bao nhiêu năm nay không lúc nào ta không nhớ đến huynh và phụ thân, lo lắng cho an nguy của các người." Nói đến đây, hắn dừng lại nhìn bốn phía kinh ngạc: “À, sao không thấy phụ thân, lão chết rồi sao?"
Giọng điệu thương cảm này rất thật, suýt chút khiến người ta tin hắn thật sự chịu uất ức, nhưng câu hỏi trực tiếp ngay sau đó đã hoàn toàn phá vỡ không khí, hình thành nên một cục diện thật giả khó phân.
Tiêu Tề hiển nhiên quá rõ tác phong của đệ đệ này: “Ngươi không cần giả vờ giả vịt nữa."
“Đại ca hiểu lầm ta sâu quá rồi." Tiêu Viên vẻ mặt bất lực, không hề do dự đẩy Nhạn Sơ ra, “Để biểu thị thành ý của ta, ta thay huynh bắt tên gian tế này."
Thấy tình huống xấu đến cực điểm, Nhạn Sơ ôm quyết tâm cuối cùng, thầm thử đề chân khí, nào ngờ lại không tụ được chút chân khí nào, thì ra huyệt vị đã bất tri bất giác bị khống chế.
“Đưa nàng đi." Nghe Tiêu Tề ra lệnh, hai thị vệ tiến lên giữ lấy Nhạn Sơ.
“Hả? Tiêu Viêm sờ cằm, khó hiểu hỏi, “Bắt được gian tế không phải nên thẩm vấn sao? Dù sao cũng là công lao của ta mà."
Tiêu Tề đáp: “Ta sẽ thẩm vấn, công lao của ngươi không thiếu được đâu."
“Ta lại có hứng thú nghe thẩm vấn." Hai vị vệ tự động lui về phía sau, Tiêu Viêm bước đến kéo Nhạn Sơ đi, “Nhiều năm không gặp, ta bắt đầu nhớ thủ đoạn bức cung của đại ca rồi đó."
Không ai cản trở, hay nói đúng hơn là các thị vệ đều phối hợp đưa họ vào Hình thất. Hình thất của Định vương phủ không khác gì Hình thất những nơi khác, có cột gỗ cố định phạm nhân, có chậu lửa nóng đỏ, trên tường xung quanh treo mấy sợi roi, còn có rất nhiều hình cụ Nhạn Sơ chưa từng thấy, nhưng nàng biết, những thứ đó thứ nào cũng đủ để khiến người ta sống không bằng chết, Tiêu Tề dù sao cũng là Tiêu Tề, nếu thật sự khoan hậu như vẻ bên ngoài thì làm sao xứng với danh quyền thần?
Trước mặt Tiêu Viêm, hai thị vệ run rẩy tiến tới đón lấy Nhạn Sơ kéo hai tay nàng ra, hai chân giữ nguyên vị trí, dùng xích sắt cố định nàng trên giá gỗ hành hình.
Đối diện với kết quả xấu nhất, Nhạn Sơ cười khổ.
Kế hoạch vốn không sai, hắn bị Ngưng tuyết thạch phong tâm cũng là thật, lại có cùng chung kẻ thù, theo lý nên là đối tượng hợp tác, ít nhất cũng có thể lợi dụng để gây rối, nhưng nàng tính sai thân phận của hắn, hai chữ “Lẽ thường" không thích hợp với hắn.
Kẻ điên không đáng sợ, kẻ điên ngụy trang mình thành người bình thường mới là chuyện đáng sợ nhất. Bại trong tay kẻ điên, lẽ nào đây là ý trời?
Sự tình phát triển đến nước này, Nhạn Sơ ngược lại từ từ khôi phục trấn tĩnh, ngước mắt lên nhìn Tiêu Viêm trong chốc lát, lòng nàng đột nhiên sáng lên.
Ý trời! Ý trời không phải muốn nàng chết mà đang giúp nàng! Đây chính là bí mật không thể cho ai biết của Diễm quốc! Thả ác ma này ra đồng nghĩa với điều gì? Bí mật sắp được vạch trần, chuyện sau đó sẽ rất đặc sắc, cho dù phải trả giá bằng tính mạng nhưng nàng tuyệt đối không chết vô ích! Huống hồ nàng có thể cược ván cuối cùng, sự áy náy của Tiêu Tề đối với nàng là thật hay giả đây?
Nhạn Sơ quay sang đối diện với Tiêu Tề, sự kinh hỉ quý giá vô tình bắt được khiến nàng không nhịn được mà mỉm cười.
Tiêu Tề cũng nhìn nàng, ngập ngừng không lên tiếng.
Nàng đã từng xông vào Hình thất của hắn, bị máu tanh trong lúc đang hành hình dọa đến ngây người, hắn vội bịt mắt nàng, ôm lấy nàng an ủi cả buổi, lúc đó hắn mới phát hiện nữ nhân lạnh lùng thích tập võ này thật ra rất nhát gan, nàng run rẩy trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn không buông khiến lòng hắn mềm đi, suýt chút nữa thì có ý nghĩ cứ tiếp tục như vậy mãi.
Còn lúc này, trên khuôn mặt vẫn xinh đẹp kia lại không hề có chút sợ hãi, càng không có ý cầu xin. Trong lòng nàng hắn đã không còn là người bảo vệ mà là kẻ thù khiến nàng mất đi tất cả.
“Đại ca, huynh thay đổi rồi, đối với gian tế cũng kiên nhẫn nhiều rồi." Tiêu Viêm sờ hình cụ trên tường, nghiêng mặt nhìn Tiêu Tề phá vỡ sự im lặng, “Những lúc thế này lẽ nào không phải nên cho nàng ta vài roi bắt nàng ta khai thật ra sao?"
Sự việc trọng đại, đích thực là cần một giao phó. Cuối cùng tiêu tề cũng mở miệng hỏi: “Ai bảo nàng làm vậy?"
“Không có, là tự tôi làm." Nhạn Sơ lắc đầu, “Hắn ngụy trang gạt tôi, thu hút sự đồng tình của tôi, bởi vậy…"
“Làm sao nàng biết được địa lao kia?"
“Trong đêm nghe thấy động tĩnh, hiếu kỳ nên tìm đến."
Lời nửa giả nửa thật, nếu nói nàng vô tội thì sẽ không ai tin, có điều bây giờ cần một cái cớ như vậy. Tiêu Tề gật đầu, không tiếp tục truy hỏi: “Tuy vô ý nhưng đã thành đại tội, ta sẽ cầu xin Bệ hạ tha cho nàng, nàng biết nên làm thế nào rồi đó."
“Thừa nhận tôi là Vương phi mất trí nhớ à?" Nhạn Sơ không suy nghĩ đã cự tuyệt ngay, “Đa tạ hảo ý của Định vương, tôi cũng rất muốn sống nhưng tiếc là tôi không phải."
“Tịch Lạc!"
“Tôi là Nguyệt Nhạn Sơ."
Tiêu Tề bóp cằm nàng: “Nàng không hiểu chuyện này nghiêm trọng thế nào đâu!"
“Biết chứ." Nhạn Sơ liếc nhìn gương mặt yêu mị của Tiêu Viêm, thần sắc thản nhiên, “Tôi cũng không ngờ hắn là Diễm tà Nguyên quân, còn là… Nguyên quân thoát ly khỏi sự khống chế của Hoàng ấn." Nói đến câu này nàng lại không nhịn được cười.
Tiêu Tề nhìn nàng một hồi rồi vô lực buông tay: “Có nhiều việc nàng không thể ứng phó được đâu, như vậy đáng sao? Dừng lại đi, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn, còn về Lưu Vũ…" Đối diện với ánh mắt của nàng, giọng hắn thấp xuống: “Chỉ xin nàng tha cho nàng ấy, ta sẽ có sắp xếp khác, không để cho nàng ấy xuất hiện trước mặt nàng, ta chỉ có thể làm đến vậy thôi."
“Tôi không nhớ gì cả." Nhạn Sơ nhắm mắt, “Vô ý gây ra đại họa, Định vương nên xử trí thế nào thì xử trí thế ấy đi."
“Đừng ép ta."
Thả Diễm tà Nguyên quân, tội chết khó thoát, thừa nhận thân phận thì nàng chính là Định vương phi, sự cầu xin của hắn sẽ trở thành lẽ đương nhiên, với địa vị và thế lực trước mắt của hắn thì vẫn nắm chắc có thể giữ được tính mạng cho nàng. Thân là quyền thần thì có thể cầu xin cho thê tử mất trí nhớ nhưng tuyệt không thể vì một nữ nhân không liên quan, trên dưới trong triều có vô số cặp mắt đang dán vào, quan hệ quân thần mỏng manh không chịu nổi quá nhiều đả kích như vậy, huống hồ đây là thời khắc then chốt, ý đồ của nàng quá rõ ràng, lúc này mà vẫn không quên tính kế hắn một lần, đem tính mạng ra cược!
Một hồi lâu không được câu trả lời, giọng điệu Tiêu Tề đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Bất luận thế nào nàng cũng phải thừa nhận."
Nhận được lệnh, người chấp hình bèn đi lấy roi.
“Nàng là Vân Trạch Tịch Lạc, sống hay chết đều là người của Vân Trạch gia." Câu nói rõ ràng chậm rãi gần như cường điệu, Tiêu Tề ra lệnh, “Dụng hình."
Từ bỏ tính mạng cũng phải báo thù sao? Nàng cược đúng rồi, cho dù hắn phản bội nàng nhưng chưa bao giờ muốn nàng chết, trăm năm trước không, bây giờ cũng không.
Một cơn đau buốt không phải người thường có thể chịu được ập đến, đó là roi đặc biệt, trước khi dùng được ngâm trong nước thuốc, nước thuốc thông qua vết thương thấm vào da thịt để tăng thêm đau đớn khi chịu hình, huống hồ trong lệnh của hắn có phần quyết tuyệt, người hành hình càng không dám qua loa, roi nào cũng vụt thật mạnh.
Tiêu Tề không dời tầm mắt mà nhìn nàng chịu hình, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng, chờ hết năm mươi roi hắn mới lên tiếng: “Nhận hay không nhận?"
Nhạn Sơ thở dốc, mỉm cười lắc đầu.
Mềm lòng sao? Muốn bảo vệ sao? Bây giờ mới muốn bảo vệ sao? Đã phản bội, đã tổn thương, đã trở thành thù hận rồi thì hà tất phải giả vờ giả vịt? Hắn làm gì cũng không thể bù đắp được! Cho dù chết nàng cũng bắt bọn họ phải trả giá!
Tiêu Tề cũng không khuyên nhiều, ra hiệu tiếp tục.
“Không tiếc cưỡng ép cũng phải cứu người, đại ca khoan dung như vậy khiến ta thật kính phục." Ác ma xinh đẹp dựa vào tường xem kịch, giọng cười thấp lộ ra vẻ quyến rũ, trong lúc hắn đang nói thì người hành hình đột nhiên bay vào tường rồi rơi xuống đất đoạn khí.
Tiêu Tề không hề ngạc nhiên quay người lại: “Ngươi lại muốn nhúng tay vào à?"
“Nhúng tay?" Tiêu Viêm như bừng tỉnh, đứng dậy nói, “Đúng vậy, dù gì nàng ta cũng cứu ta, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn nàng chịu dày vò được?"
Tiêu Tề nói: “Đừng quên chính ngươi đã giao nàng vào tay ta."
Tiêu Viêm cụp rèm mi dài, vẻ mặt tự trách: “Bởi vậy ta biết sai rồi, hối hận áy náy rồi nên bây giờ muốn sửa chữa lỗi lầm."
Xích sắt bị chân khí đánh đứt tự rơi xuống đất, Nhạn Sơ vô lực bổ nhào xuống đất, được hắn đón lấy ôm vào lòng.
Gương mặt tuấn mỹ ma sát với mặt nàng, theo động tác thân mật đó, hắn cẩn thận dè dặt cầu xin: “Sư phụ, tha thứ cho đồ đệ duy nhất của cô nhé, hắn chỉ nhất thời hồ đồ thôi."
Sắc mặt Tiêu Tề khẽ biến: “Chuyện khác ngươi có thể làm bừa, nhưng nàng là huynh tẩu* của ngươi đó."
*Chị dâu
“Huynh tẩu?" Tiêu Viêm khó hiểu nhìn Nhạn Sơ, “Sư phụ, sao cô lại trở thành tẩu tẩu của ta rồi? Cô là sư phụ của ta, tức là trưởng bối của huynh ấy mà."
Lời này vừa nghe thì vô cùng có đạo lý, nhưng thực tế lại cố ý đảo lộn thứ tự trước sau, bộ dạng vô tội không biết ngốc thật hay giả vờ của hắn khiến Nhạn Sơ dở khóc dở cười, đây chính là biến số, chỉ cần hắn nhúng tay thì tất cả mọi chuyện sẽ xa rời phương hướng đã định, như tình thế trước mặt, nhất thời kế hoạch lại bị đảo lộn.
Không có được đáp án, Tiêu Viêm tự nghĩ thong: “Giết thầy là đại tội, giết tẩu tẩu chắc không nghiêm trọng vậy đâu nhỉ? Đại ca, huynh có muốn nàng chết không?"
Tiêu Tề đanh mặt lại không có biểu hiện gì.
Tiêu Viêm cười lớn: “Thì ra nàng chính là nhược điểm của huynh."
Tiêu Tề bước lên hai bước: “Tiêu Viêm!"
“Đứng yên, nếu không nàng ta sẽ chết rất nhanh." Tiêu Viêm nhẹ nhàng gõ vào trán Nhạn Sơ, “Đại ca, huynh phải nghe lời đi."
Tiêu Tề cố nén nộ hỏa: “Cho dù ngươi thoát được khống chế của Hoàng ấn nhưng chống đối với ta cũng không có ích gì."
“Trò phản thầy cũng là tội chết, đây không phải là quy tắc của các người sao? Ta sợ chết lắm, bởi vậy phải cứu nàng thôi." Bộ dạng Tiêu Viêm vừa bất lực vừa điềm nhiên, “Cho dù từng chịu sự đối đãi vô tình của các người nhưng ta đối với huynh vẫn còn chút tôn kính và khoan dung cuối cùng, đại ca, huynh nhẫn tâm nhìn đệ đệ của mình phạm tội chết sao?"
Tiêu Tề không lên tiếng nữa, Nhạn Sơ cũng rất hiểu, vì trước mặt người này nói gì cũng vô ích.
“Sư phụ, ta đưa cô đi nghỉ ngơi nhé." Tiêu Viêm ôm nàng đi khỏi Hình thất.
“Mau phái người đi báo cho Vĩnh hằng chi gian." Tiêu Tề ra lệnh cho tả hữu, “Lập tức chuẩn bị ngựa, ta phải vào cung."
Người được hắn cứu đi, trên một ý nghĩa nào đó thì ngược lại còn giúp mình không cần đối diện với sự quật cường của nàng, nhưng khiến hắn nảy sinh hứng thú vốn là một chuyện đáng sợ, người rơi vào tay hắn cũng lành ít dữ nhiều.
Bị bắt, được cứu, chuyển biến này khiến người ta trở tay không kịp, Nhạn Sơ không hề cảm thấy mình may mắn, ngược lại nàng càng bất an, vì kết quả rơi vào tay kẻ điên tuyệt đối không tốt hơn rơi vào tay Tiêu Tề, nếu nói đối diện với Tiêu Tề còn nắm chắc mấy phần sống sót thì đối diện với người này tuyệt đối không có phần nào, tiếp theo hắn sẽ làm gì hoặc làm thế nào thì hoàn toàn không đoán được, có lẽ lần này nàng thật sự được cứu, nhưng cũng có lẽ nàng không sống được đến ngày mai.
Cũng như bây giờ, Tiêu Viêm ôm nàng đi một mạch về phía trước mà không thèm hỏi đường, trong lúc nàng tưởng hắn rất quen thuộc với địa hình của Vương phủ này thì hắn lại dừng bước, vô cùng lịch sự gõ lên cánh cửa bên cạnh.
Tiêu Tề phong tỏa tin tức rất nghiêm ngặt, Từ đường xảy ra động tĩnh lớn như vậy, trong phủ rất nhiều phòng vẫn còn sáng đèn nhưng không ai dám ra xem náo nhiệt, các thủ vệ đang trực ban nãy bị điều đến cũng đã trở về vị trí, đứng nghiêm trên hành lang, ngoại trừ sắc mặt hơi cương cứng thì không có gì khác thường ngày.
Trong phòng, hai thị vệ sắc mặt nghi hoặc nhìn hai người.
Ác ma xinh đẹp rất khách sáo: “Mượn dùng gian phòng này của các người được không?"
Không chờ hai thị vệ trả lời, hay nói đúng hơn là họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thân thể đã theo ngọn lửa hóa thành hai đống tro.
“A, phòng này không có chủ rồi." Tiêu Viêm điềm nhiên ôm Nhạn Sơ bước vào, thấy trong phòng bày không ít rương hòm đồ đạc, không gian chật hẹp, hai tấm chăn trên giường cũng bị giở ra, bên cạnh cái bô còn có một vũng nước, hắn lập tức ôm nàng bước ra khỏi cửa, “Sư phụ không thích, chúng ta tìm tiếp vậy."
Đây chắc là một trong những nguyên nhân khiến hắn bị giam cầm, mới ra khỏi đi một vòng thì trong Vương phủ đã chết hết mười người, nếu lên phố dạo thêm vài vòng thì đừng nói Tiêu Tề ăn không ngon ngủ không yên, e là người cả Kinh thành cũng phải đau đầu, thật ra Nhạn Sơ rất buồn cười, nhưng tình thế trước mặt lại khiến nàng không cười nổi, chỉ cảm thấy chỗ bị thương trên người vô cùng đau đớn, máu và y phục dính vào nhau ẩm ướt khó chịu.
Nhạn Sơ không nhịn được hỏi: “Còn không trốn đi sao?"
Tiêu Viêm đáp: “Cô muốn trốn hay muốn ta ra ngoài lộ mặt?"
“Nhờ ngươi ban cho mà không muốn trốn cũng không được rồi, ở lại đây chờ chết sao?" Bị hắn nhận ra, Nhạn Sơ chỉ đành trấn định, “Tuy ngươi thoát ra được rồi nhưng Kinh thành cao thủ vô số, chỉ cần Tiêu Tề điều đến thì ngươi cũng khó thoát thân."
Tiêu Viêm vỗ vai nàng an ủi: “Đại ca không để cô chết đâu, cô đang ở trong tay ta nên hắn cũng không thể để ta chết, bởi vậy chúng ta rất an toàn, cô ở chỗ nào vậy sư phụ?"
Nếu hắn vĩnh viễn không chịu ra ngoài lộ mặt thì chuyện tối nay thật phí công vô ích rồi, Nhạn Sơ tạm thời cũng không có ý định gì, đành chỉ cho hắn đường đến Phong viên.
Bọn Hồng Diệp đã bị đánh thức từ lâu, phát hiện Nhạn Sơ không ở trên giường đã thấy rất kỳ lạ, lúc này lại thấy nàng bị một nam nhân lạ mặt ôm trở về nên càng chấn kinh hơn, trên người nam nhân xinh đẹp này phát ra tà khí quá nặng khiến họ cảm thấy nguy hiểm nên đành trốn thật xa, vô tình giữ được tính mạng.
Vào phòng rồi, Tiêu Viêm thật sự theo lệnh ngoan ngoãn đặt nàng trên giường, sau đó tìm một bình thuốc đến định cởi y phục cho nàng.
Nhạn Sơ đang suy nghĩ tìm cách ứng phó với hắn, thấy vậy bèn ngăn cản: “Tự ta làm được rồi, mời ngươi tránh đi một lát."
Dưới hàng mi dài lóe lên tia tà ác, Tiêu Viêm nắm lấy tay nàng đặt trước ngực, vô cùng thành khẩn: “Vẫn chưa tin ta sao sư phụ, lẽ nào cô quên vừa rồi là ta cứu cô sao?"
Trái tim dưới y bào đen đập vô cùng mạnh mẽ, nhưng huyệt đạo đã bị khống chế, không sử dụng được chút nội lực nào, Nhạn Sơ lạnh lùng đáp: “Ngươi muốn cứu ta hay đã nảy sinh hứng thú với chuyện ta làm?"
Nghe vậy Tiêu Viêm cúi người, khóe môi gợn ý cười.
“Sư phụ, cô bắt đầu hiểu đồ nhi rồi đó."
“Ta rất kỳ lạ là sao ngươi lại có thể thoát khỏi Hoàng ấn được?"
Tác giả :
Thục Khách