Vương Phi Thần Trộm
Chương 20: Nhìn về phía bắt là Trường An
Tinh Thích quả nhiên không nói dối, ngay sáng sớm hôm sau ngài quyết định đưa chúng ta về Trường An. Có điều con người này thực sự vô cùng kì quái, muốn đưa chúng ta trở lại Trường An thì cứ thế mà đi sao còn bày đặt bịt hai mắt chúng ta lại? Lẽ nào, ngài sợ chúng ta nhớ con đường đã đi qua? Thế nên ta và Diệu cứ thế bước đi, cả đoạn đường tối đen như mực.
“Nơi nào trong Trường An an toàn nhất?" Tinh Thích đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Phủ Thừa tướng." Diệu chẳng nghĩ tức thì đáp.
“Điện hạ quả nhiên biết thường hoa tiếc ngọc, phủ Thừa tướng đối với Ngọc tiểu thư chắc chắn là nơi an toàn nhất." Giọng Tinh Thích mang chút chế giễu, cùng lúc Diệu siết chặt tay ta hơn.
Càng đi về phía trước, ta lại càng kinh ngạc, chỉ cảm thấy những lối rẽ vô cùng quen thuộc, không khí tràn ngập mùi rêu mốc, bên tai còn có cả tiếng nước chảy, khiến ta bất giác nhớ lại quãng thời gian ở trong động với Diệp. Chúng ta vừa mới đi xuống cầu thang, lẽ nào nơi vừa đi qua là một con đường khác thông đến chỗ đó.
Ta lặng đưa tay ra liền sờ thấy một vùng rêu mọc trên vách đá. Cảm giác dấp dính, ươn ướt dưới chân khiến ta chắc chắn đây chính là hang động mà trước đó ta đã đặt chân đến, chỉ có điều không phải là con đường mà ta với Diệp đã đi qua. Ta bất giác cảm thấy chột dạ, mẫu thân của Diệp từng nói, cách bố trí của hang động dưới lòng đất này được thiết kế theo địa cung của nước Hồi Cốt, vậy thì Tinh Thích có quan hệ gì với nước Hồi Cốt? Rốt cuộc ngài là người thế nào, đã giăng thiên la địa võng gì tại Trường An?
Diệu nãy giờ không nói lời nào, ta đoán chắc chàng cũng đang tục trung tinh thần ghi nhớ con đường mình vừa đi qua. Tinh Thích cũng chìm trong im lặng, bước chân của ngài rất nhanh, mùi hương trúc trên người ngài quyện mùi rêu mốc khiến ta cảm thấy bất ngờ thê lương.
Đi suốt ba canh giờ, lúc này con đường dưới chân đã khô hơn trước nhiều. Sau lớp vải bịt mặt, ta có thể cảm nhận được cái nắng rực rỡ của ban ngày. Lại đi thêm vài bước nữa, thì thấy bậc thang. Bậc thang này không cao lắm, vừa rộng rãi lại vừa dễ đi.
“Đợi đã!" Tinh Thích đột nhiên gọi, sau đó không biết ngài động vào chỗ nào ta bỗng nghe thấy tiếng ma sát cạnh bên như thể có một tảng đá lớn nào đang di chuyển. Một lát sau, tiếng động yếu đi, không gian dần trở nên yên tĩnh như trước.
Chỉ trong giây lát, bên tai ta vang lên tiếng chim hót véo von, hương hoa thơm ngát, còn cả tiếng suối chảy róc rách, chuông reo réo rắt. Chúng ta lại tiếp tục đi, rồi dần dần cảm thấy con đường dưới chân trở nên quen thuộc. Ta thầm hồi tưởng lại mọi thứ, càng lúc càng khẳng định mình đang ở nơi nào.
“Tiễn bạn ngàn dặm, sau cùng vẫn phải li biệt. Tinh Thích chúc tâm nguyện của Điện hạ thành hiện thực, sau này gặp lại." Bên tai ta vang lên giọng nói đầy tự tin của Tinh Thích. Ngài vừa dứt lời, trước mắt ta sáng lòa, tấm vải che mắt khi nãy đã được tháo ra, mùi cơ thể Tinh Thích vẫn còn quanh quất đâu đây, khiến ta không khỏi ớn lạnh. Khi ta ngẩng đầu lên, ngài đã ở cách xa cả trượng, áo đen nổi bật, dần dần biến mất sau những tấm ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ.
“Công phu nhảy tường này? Hồ li… ngài ấy nhảy hình như còn cao hơn cả chàng …"
“Đây là khinh công tuyệt đỉnh của Linh Tiêu Các…đạp nguyệt vô hấn, lẽ nào người này có quan hệ với Mạc Bắc?" Diệu tự lẩm bẩm rồi đưa mắt đầy phòng bị nhìn ra khắp xung quanh.
“Đây là nơi nào? Chúng ta phải thận trọng một chút." Diệu kéo ta lại gần rồi đi lên phía trước.
Ta cũng đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này thanh tịnh, vườn xanh, non bộ tuyệt đẹp, chim kêu véo von, hoa nở thơm ngát. Đình đài được trang hoàng rất nho nhã, hành lang kéo dài ngoằn nghèo, thi thoảng lại có chim tước bay qua.
“Nơi này không phải là…" Ta bật cười hì hì, mặt mày hứng khởi. Đây chẳng phải là phòng bếp ở phía sau nhà ta sao? Đi qua khu vườn nhở kia, rồi đi qua cây cầu gỗ bé là đến nơi ta thường gây án. Ta chu miệng lên, mới nhớ đến phòng bếp là ta lại thấy đói meo cả bụng.
“Trên khối đá đó dường như có khắc chữ, chúng ta qua đó xem, có lẽ sẽ biết được đây là đâu?" Diệu nói xong liền đi thẳng về phía hòn non bộ. Không phải chứ, tiểu tiết nhỏ nhặt như vậy mà chàng cũng phát hiện ra ư?
“Đừng có đi!" Ta bịt miệng lại rồi ngồi sụp xuống, lần này đúng là mất mặt mà.
“Ta Ngọc Phiến Nhi xin thề với ông trời, nếu lần sau còn có con chim sẻ nào dám làm bậy lên đầu khi bản cô nương ăn vụng, ta nhất định sẽ bắt hết cháu chắt chút chit của nó, nướng lên ăn sạch… Mấy chữ này thực trông quá xấu đi! Phiến Nhi, Phiến Nhi, nương tử ơi…" Diệu tóm lấy y phục ta giật nhẹ, thấy ta không thèm để ý đến mình, chàng lại giật đuôi tóc ta, khiến ta ngẩng đầu đầy nộ khí, trợn mắt lườm chàng. Dáng vẻ Diệu có phần khổ sở, nhưng xem ra đang cố nhịn cười thì đúng hơn. Thế nhưng chẳng nhịn được bao lâu, chàng liền bật cười thành tiếng thậm chí còn khoa trương ngồi bệt xuống đất. Ta thấy vâỵ liền vốc một nắm đất ném chàng. Diệu đang há miệng cười, không để ý đến đất cát bay đầy vào mồm miệng. Nhìn bộ dạng đau khổ, nước mắt trực tuôn rơi của chàng, ta không nhịn được lăn ra cười, thậm chí còn cười nhiều đến đau cả bụng, muốn đứng lên cũng chẳng đứng được. Thấy bộ dạng đó của ta, Diệu không hề tức giận mà bật cười không ngừng.
“Là ai thế?" Ta cùng Diệu tức thì im bặt, quay đầu nhìn lại phía sau lưng. Trước mặt chúng ta là một người phụ nữ, dưới ánh nắng vàng óng, mái tóc của bà bị gió thổi tung trông vô cùng nổi bật. Tấm vải cuống quanh người bay nhẹ theo gió mang theo mùi dầu mỡ nồng nặc. Dáng vẻ của người này trông cực kỳ oai phong lẫm liệt. Ngay đến tiếng thét như sư tử rống của bà ta cũng khiến ta há hốc miệng ngạc nhiên. Người này đang một tay cầm chổi, một tay bê chậu nước, trong chậu là con bào ngư đang ngheo nguẩy chiếc đuôi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, đây cũng chính là kẻ địch lớn nhất của ta tại phủ Thừa tướng thời gian trước, đại nương béo phụ trách bếp núc.
“Ây da, trời đất quỷ thần ơi! Tiểu thư, tiểu thư, sao người lại ngồi bệt xuống đất thế? Sao bộ dạng của tiểu thư lại thành ra như vậy? Trời đất, người đâu! Trời đất quỷ thần ơi!" Đại nương phụ trách bếp núc vô cùng kích động, tay vung ra, chiếc chổi bay lên, chậu nước trên tay bà ta rơi xuống, nước bắn tung tóe, bụi văng tứ tung, con cá bị kinh động cong người bật ra khỏi chậu. Đại nương to béo thì xông lên phía trước, nắm lấy đôi vai ta đầy hoảng loạn không ngừng rung lắc liên tục, vẻ mặt bà ta bi phẫn mà khẩn thiết. Ta bị bà ấy lắc đến độ hoa mày chóng mặt, liếc mắt sang thì thấy Diệu mồ hôi đầm đìa, đang há hốc miệng vì ngạc nhiên.
“Tiểu thư, người đừng có dọa lão nô. Tiểu thư, y phục của người sao lại rách hết thế này, lại còn gầy như vậy nữa! Người đâu! Trời đất ơi! Người đâu mau lại đây! Không xong rồi! Cứu mạng đi, tiểu thư xảy ra chuyện lớn rồi! Người đâu mau tới!" Đại nương, bà đừng có hét nữa, cả phủ Thừa tướng này sắp nổ tung rồi. Ta bị rung lắc kinh quá, lưỡi thè cả ra ngoài, chẳng qua ta mới chỉ mất tích có vài tháng, khi quay về y phục bẩn thỉu, rách rưới đôi chút, thần sắc có hơi tiều tụy một chút nhưng sao bà ta lại làm như thể ta mới đi gặp Diêm Vương lão gia quay về vậy?
Nghe tiếng chi hô thảm thiết của đại nương, trong chớp mắt tất cả mọi người trong phủ Thừa tướng đều tập trung đầy đủ. Vì trường hợp khẩn cấp nên gia đình còn cầm theo cả dụng cụ dọn dẹp nhà, lão đánh trống canh cầm theo chiêng mõ, ngay đến lão bá làm vườn, kéo cắt tỉa vẫn lăm lăm trong tay… Ta và Diệu nhanh chóng bị bao vây, cảm giác thật giống như chúng ta chính là một đôi gian phu dâm phụ bị bắt tại trận vậy.
“Tiểu thư, người đâu, mọi người mau lại đây!" Ai nấy đều run giọng gọi ta, khiến ta không tránh khỏi cảm giác lạnh cả sống lưng, toàn thân sởn gai tốc. Cầu xin các vị, đừng có gọi thêm người tới nữa, còn thấy ta chưa đủ mất mặt sao?
“Tránh ra, tránh ra, lão gia tới rồi!"
“Phiến Nhi…" Đám người dưới nhanh chóng đứng gọn thành một hàng, phụ thân xông tới ôm chầm lấy ta. Hết nhìn lại không ngừng kiểm tra xem ta có bị thương ở chỗ nào không.
“Phụ thân còn tưởng cả đời này chẳng thể gặp lại con nữa." Phụ thân Thừa tướng bỗng bật khóc như mưa.
Làm gì có chuyện đó, mạng ta lớn lắm, muốn chết cũng không phải chuyện dễ. Thế nên những người mong ta chết sớm để vu oan cho Diệu hãy từ bỏ ý định đó đi, bản cô nương đã quay về phủ Thừa tướng không chút tổn thương. Để xem kẻ nào dám làm gì bản cô nương?
“Ngọc Thừa tướng, dạo này sao rồi?" Diệu đứng bên cạnh bình thản cất lời. Đôi tay phụ thân đang ôm ta liền khựng lại, lúc này người mới phát hiện Diệu cũng đang có mặt ở đây.
“Điện hạ…"
“Phụ thân, con đã quay về rồi, hay là người mở tiệc chúc mừng di, mời cả Nam Cung Diệp tới đây dùng bữa." Ta đưa lời nũng nịu.
“Hỗn xược! Sao con dám gọi thẳng tên Nam Cung Diệp chứ? Sao có thể vô lễ với Thái tử điện hạ đương triều?" Phụ thân phẫn nộ quát lớn, ta còn đang mơ màng chưa hiểu tại sao, chỉ thấy Diệu đứng bên cạnh tỏ vẻ tột cùng ngạc nhiên. Sau đó, chàng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thản như không thường có.
“Tần Vương điện hạ, ngài đột nhiên mất tích, Hoàng thượng vô cùng lo lắng, các văn võ bá quan trong triều cũng rất bất an." Phụ thân ta vẫn giữ thái độ xa cách với Diệu.
“Thật sao? Một Hoàng tử như ta đích thực là bất hiếu, để mọi người pahir lo lắng nhiều rồi. Có điều may nhờ có ông trời chiếu cố, tính mạng này của ta sau cùng Diêm Vương vẫn không chịu nhận. Lại còn được bao nhiêu cao thủ đại nội hộ tống dọc đường rất thuận lợi, thật không phụ tấm lòng yêu thương của Phụ hoàng." Diệu tỏ thái độ khinh thường, ngữ khí như đang đùa cợt thế nhưng ta thật sự chẳng thấy buồn cười chút nào.
Có lẽ không ngờ Diệu mở miệng lại đưa lời chế giễu như vậy, nên sắc mặt của phụ thân ta khá là lúng túng: “Người đâu, mau đưa tiểu thư vào trong tắm rửa, trang điểm lại, cứ để thế này thì còn ra thể thống gì nữa. Tần Vương điện hạ, ngài cũng mệt rồi, để ta cho người…"
“Cũng được, hãy đưa ta hồi cung."
“Chuyện này…Tần Vương điện hạ, Hoàng thượng đã hạ lệnh, sau này Tần Vương điện hạ ở tại phủ Tần Vương ở phía nam thành Trường An."
“Được, như vậy càng tốt. Thậm chí người còn không cho ta quay về điện Tử Thần? Khu phía nam…đối xử với ta tốt quá nhỉ, nếu không lưu tâm, khéo không ta lại đi từ bắc sang nam cũng nên." Diệu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như biển động trời dông thật vô cùng đáng cợ. Ta nhìn chàng siết chặt bàn tay, đến mức đôi tay trắng nhợt cực kỳ thiếu sức sống.
“Cũng được, đổi nơi ở chắc sẽ thanh tịnh hơn, xin cáo từ!" Diệu đưa mắt nhìn ta, trong khoảnh khắc, ta cảm thấy ánh mắt chàng thật xa xăm. Rồi khóe miệng Diệu khẽ động, như định nói gì, sau cùng lại thôi. Chàng quay đầu, không nhìn ta nữa, bước đi không hề lưu luyến. Trong khoảnh khắc ta thấy lồng ngực như bị đá đè, trái tim không ngừng đau đớn, nhưng chẳng hề hiểu được nỗi đao đó bắt nguồn từ đâu.
“Con hồ li chết tiệt!" Ta thét lớn. Diệu khựng lại giây lát rồi lại bước tiếp.
“Mau đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi. Không có lệnh của ta, con không được rời khỏi phủ Thừa tướng dù chỉ là nửa bước."
“Phụ thân!"’
“Con không được nói thêm gì nữa. Hãy quên hết những việc đã xảy ra mấy tháng qua. Phiến Nhi, tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa, mẫu thân đã tìm được một mối tốt cho con rồi, công tử của Vương đại nhân Thiếu Khanh thái đường tự, tướng mạo xuất chúng, con người vừa khiêm tốn lại hòa nhã. Tuy bây giờ mới là quan viên tứ phẩm, nhưng con gả sang đó, nhà chồng nhất định sẽ đối xử tốt với con." Phụ thân ta than dài một tiếng rồi nói.
Tứ phẩm? Ban đầu phụ thân định để ta tiến cung lấy lòng Hoàng đế, nếu có thể thì thừa dịp mà trở thành Hoàng hậu. Sau đó vì xảy ra chút hiểm lầm với Diệu, ta không thể gả cho Hoàng thượng được nữa, đoán định sẽ được gả làm Tần Vương phi. Sao đến khi quay về, ta lại trở thành thê tử của con trai một viên quan hạt đậu tứ phẩm cơ chứ?
“Phụ thân."
“Con gái nhà lành không được đi lại lung tung, người trong hoàng tộc không phải muốn trèo cao mà được đâu…" Phụ thân ta cuối cùng quyết định vứt lại một câu đầy ẩn ý rồi quay người bước đi.
Ta nghiến răng, không hò hét gây náo loạn thêm nữa, trong lòng thầm suy tính liệu có nên nhân lúc đêm khuya thanh vắng mà lén ra ngoài hay không? Thế nhưng không biết có phải phụ thân nhìn thấy ý đồ của ta không mà đêm ngày đều đi theo giám sát. Ta thực sự chán nản vô cùng.
***
Mới thoáng đó mà nửa tháng đã trôi qua, ta chẳng được bước chân ra khỏi cửa lấy một lần.
Trung tuần tháng năm, ánh mặt trời bắt đầu gay gắt. Trong hồ, đàn cá bơi lội tung tăng, ánh nắng chiếu lên vẩy ca, long lanh lấp lánh. Ta nhìn xuống mặt hồ, chỉ cảm thấy trước mắt lóa sáng, xem ra khuê nữ nhà giàu thường chỉ có một thú vui là ngắm cá trong phủ, thế nhưng thú vui đó chẳng hề hấp dẫn được ta. Đúng là vô vị! Nếu lúc này có Diệu bên cạnh, có người chịu cãi nhau cùng thì ta đã không buồn chán đến vậy.
Ngồi lâu quá dưới mặt trời, khó tránh bị cảm nắng, nghĩ vậy ta liền vén y phục, ngồi xuống bên bờ hồ, đưa chân thả vào trong hồ nước chơi đùa cùng đàn cá.
“Tiểu thư, không được đâu, ngươi đừng có nghĩ quẩn…" Ta vừa mới ngồi xuống, phía sau đã có tiếng người hét lên đầy thảm thiết. Ta còn chưa kịp nhìn xem đó là ai thì người đó đã đưa tay kéo mạnh ta về phía sau.
Đáng thương thay, vì mặc bộ y phục mỏng manh, nên kéo trên mặt đất đá khiến chân và đùi bị chà sát hết sức đau đớn. Phần bị tổn thương nhiều nhất có lẽ chính là chiếc mông. Ta ngồi trên đám đất đá lổn nhồn, mặt mày nhăn nhó vì đau. Còn người phụ nữ khỏe như trâu mộng phía sau vẫn một mực cho rằng ta đang định nhảy xuống hồ tự tử nên càng ra sức kẻo ta lại. Trong lòng ta không khỏi thầm thét lớn: “Lão nương trông thế này mà lại giống hạng người chán đời muốn tự tử sao, ta chỉ là đang ngâm chân trong nước mắt để giải sầu thôi mà.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng ta cũng định thần lại được, lòng không ngừng thường xót cho chiếc mông của mình, tiện thể nguyền rủa vị đại nương béo ị, khắc tinh truyền kiếp của ta sẽ càng ngày càng béo hơn.
Ta chán chường ngồi trên một hòn đá, liên tục suy tính. Trong lòng không khỏi thấy vô cùng phiền phức. Ta gãi đầu gãi tai, ra sức lấy đất nhồi vào tổ kiếm. Đám nha hoàn đều biết mỗi khi tâm trạng không vui, ta rất hay cáu, thế nên chẳng ai dám có ý kiến nửa câu. Sau khi lấp một tổ kiến, ta lại lấy bát chè đậu xanh lạnh đổ vào một tổ kiến khác, khiến đám kiến sợ hãi chạy toán loạn. Thấy cách ta đối xử tàn nhẫn với đám kiến, đám nha hoàn mặt mày biến sắc, run rẩy hãi hùng.
“Có biết số phận của những kẻ dám chống đối lại ta như thế nào kp? Mấy con kiến này chính là ví dụ tốt nhất." Ta đập mạnh bàn đá rồi đứng dậy, dậm chân lên mặt ghế, lúc này trông oai phong chẳng khác nào một thiếu niên anh hùng. Trước kia ta thường lấy đám kiến này ra để dọa bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo, Quả Quả, Qua Qua, bây giờ xem ra dọa bọ người dưới quả nhiên cũng có hiệu quả. Mấy nha hoàn nghe vậy sợ đến mức hai mắt ửng đỏ, như thể sắp bật khóc đến nơi.
“Đã sợ thì đừng có ngày ngày đi theo ta nữa, cứ tránh xa ta ra một chút là được!"
Nét mặt đám nha hoàn trông cực kỳ khổ sở, ta biết bọn họ cũng không hề muốn vậy. Có điều phụ thân của ta vì sợ ta bỏ đi theo Diệu nên ngày ngày pháo bọn họ tới làm công việc giám sát.
“Phiến Nhi, con xem ai tới này? Ây da, Phiến Nhi sao bộ dạng của con lại thế?"
Bộ dạng của ta làm sao? Ta đưa mắt nhìn đám nha hoàn, một trong số họ liền nhanh chóng mang chiếc gương đồng tới. Trong gương hiện lên một khuôn mặt đen trùi trũi như than, lại thêm hàm rằng trắng bóng khiến người đối diện nhìn mà kinh hồn bạt vía. Lại nhìn xuống người, tay áo vén cao, ống quần cuộn lại, móng tay dính đầy bùn đất, đầu tóc cũng bê bết cát, trong tay ta là chiếc trâm cài mà ta vừa dùng làm công cụ chọc ngoáy tổ kiến. Một tay cầm gương, một chân dẫm lên tổ kiến, chân còn lại đặt trên ghế đá, sắc mặt ta vô cùng hung tợn, ánh mắt dữa dằn nhìn về phía mẫu thân cùng tên thư sinh điềm đạm bên cạnh.
“Vương công tử…việc này…các ngươi còn không mau đưa tiểu thư đi chải chuốt lại?"
Vương công tử? Vương công tử là ai? Chính là tên mọt sách với sắc mặt cổ quái đứng trước mặt ta sao? Dáng người không cao không thấp, không béo không gầy, vẻ mặt thuần phác, tay còn cầm một chiếc quạt nhỏ. Đây chính là phu quân tương lai mà ta sắp lấy? Xem ra cũng không tệ, trông thật thà hơn Diệu lại nho nhã hơn Diệp.
“Vương công tử đúng không?" Ta tiến lên phía trước một bước. Không ngờ, ta vừa tiến lên, hắn tức thì lùi lại, mặt nhăn mày nhó, dáng vẻ chẳng mấy bằng lòng.
“Ngọc… Ngọc… Ngọc tiểu thư, xin tiểu thư hãy quay về phòng chải chuốt lại đầu tóc đôi chút, tại hạ có thể chờ… chờ… chờ đợi được." Hắn lắp ba lắp bắp, vừa nói vừa toát mồ hôi hột, trợn mắt nhìn ta. Lẽ nào trông ta đáng sợ đến vậy sao?
Mâu thân ta không tránh khỏi ngại ngùng. Thấy dáng vẻ đó của bà, ta có cảm giác như thể bà sợ Vương công tử nhìn thấy ta quá bù xù, bẩn thỉu sẽ không chịu lấy về làm thê tử vậy. Phụ thân của vị Vương công tử này có chức vị dưới quyền phụ thân ta, hắn đương nhiên không dám có hành động thất lễ, thế nên chắc là đang nén hoảng sợ, nhẫn nại ra ngoài phòng khách đợi ta thay đồ.
Ta nghênh ngang bước về phòng đóng cửa, tắm rửa thay quần áo.
“Phiến Nhi, gần đây con làm sao thế? Mất tích bao nhiêu ngày vừa về đến phủ là cả ngày nổi nóng, gây loạn." Mẫu thân đứng bên ngoài cửa đưa lời than thở pha lẫn trách móc. Trong phòng bọn nha hoàn đang cẩn thận tắm rửa cho ta, họ kì cọ kì cọ như muốn lột luôn lớp da của ta ra mới có thể khiến ta sạch sẽ trở lại.
Ta ngồi trong thùng tắm, nhìn cánh tay bị kì đến đỏ rực, b
ất giác thở dài chán nản. Xem ra vị Vương công tử gì đó cũng không mấy ưng ta, nói ra cũng đúng, có người đàn ông nào không thích mỹ nữ, ai lại đi thích một cô nàng ăn mày bẩn thỉu? Hơi nước quá nhiều, khiến mắt ta mờ đi, trong tâm trí hiện lên những hình ảnh mờ ảo. Là Tuyết Thần xưa nay chưa từng để ý đến sự tồn tại của ta, là Diệp tàn nhẫn, rồi đến vị Vương công tử mới nhìn ta là mặt mày đã chán ghét, hình như chỉ có mỗi Diệu, cho dù ta có trở thành một người con gái điên rồ, bẩn thỉu hay đanh đán, chàng vẫn cứ nhìn ta bằng ánh mắt thương yêu, buông lời trìu mến: “Đồ ham ăn, nàng là của ta." Trong phòng hai nha hoàn không ngừng thay nước, rắc thêm cánh hoa vào thùng tắm cho ta, những người còn lại thì thận trọng lau khô mái tóc đã được gội sạch sẽ của ta. Ta ngây lặng người nhìn chiếc gương đồng đã bị hơi nước làm mờ đi. Trong gương mơ hồ hiện lên hình ảnh một người con gái đang tắm gội, đường nét yêu kiều.
Trong lòng ta cảm thấy vô cùng bực bội, không hợp tác với mấy nha hoàn, thi thoảng lại cố ý lắc đầu khiến cho mái tóc vừa mới chải xong lại xổ tung ra. Nước tắm dần dần giảm nhiệt, hơi nước cũng ít hẳn đi, thế nhưng ta vẫn cứ ngồi lỳ trong thùng không chịu ra. Hãy để ta chết cóng cho rồi, hoặc bị bệnh nặng cũng được. Giây phút đó ta bỗng nhớ đến thái độ dứt khoát của Diệu lúc rời đi, chàng thậm chí không thèm quay đầu lại nhìn ta lấy một lần, chàng thực sự không quay đầu lại nữa sao? Thì ran gay cả chàng cũng không cần ta nữa, chàng chán ghét ta rồi. Chiếc đầu bé nhỏ của ta lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Lúc này đám nha hoàn đã lau người cho ta xong.
Ta trợn mắt, chu miệng cong cớn, nghĩ đến việc mấy tên đàn ông đó đều đối với mình không ra gì, ta lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong gương, người con gái mỉm cười giễu cợt, ta bất giác nổi da gà. Chiếc gương này lại sắp hiện ra hình ảnh quỷ quái gì đây. Ta đưa tay dụi mắt, sau làn khói mờ ảo, ta thấy mình trong gương, vẫn cái dáng vẻ tội nghiệp, uất ức, vẫn ngô ngô nghê nghê, ngốc nghếch. Đột nhiên, hình ảnh trong gương rung lắc mạnh, trong lòng bỗng đột ngột cồn cào. Giây phút đó ta biết khả năng nhìn thấy tương lại của gương Âm dương lại xuất hiện.
Cảnh sắc trong gương vô cùng tĩnh lặng, rừng trúc xanh, tiếng nước suối róc rách, nước chảy qua những phiến đá tạo thành vô số bọt nước trắng xóa. Tuy chỉ nhìn thấy cảnh sắc qua gương, nhưng ta như thể ngửi được cả hương trúc thanh khiết. Thảm cỏ xanh trải rộng trước mắt, những bông hoa đỏ mọc điểm xuyết trên đó tạo nên cảnh tượng thơ mộng vô cùng. Trong rừng cây, thi thoảng lại có vài chú bướm dập dờn bay lượn, đậu trên nhụy hoa, sau đó lại mang đôi cánh sặc sỡ tiếp tục đùa vui trong gió. Những bông hoa đầu hạ ngập tràn khắp nơi, trải dài như biển, tỏa ngát hương thơm.
Dọc đường đi, dương liễu mọc kín hai bên, sương khói nhạt nhòa. Bỗng ta chợt nhận ra cảnh đẹp trước mắt chính là rừng cây bên ngoài thành Trường An. Trước đây mỗi lần không xin ăn được, đói không chịu nổi, ta thường dẫn bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo đến nơi đây tìm quả dại về ăn, buổi tối còn đi bắt đom đóm vẻ giải khuây.
Vừa nghĩ đến đêm tối, trong gương đột nhiên xuất hiện một bầu trời đầy sao lấp lánh, cảnh sắc thơ mông. Hai thanh kiếm sáng lóa như tuyết đang chĩa vào nhau. Một người từ đôi mày đến khóe mắt đều toát lên vẻ biếng nhác, khóe miệng cong lên bình thản, phớt đời. Còn người kia cầm một thanh trường kiếm trong tay, đôi mắt lạnh như băng đầy kiên nghị. Trong đôi mắt tưởng như không có chút tình cảm ấy đang rừng rực lửa hận. Thôi chết, hai huynh đệ họ đánh nhau sao?
Cảnh tượng trong gương lại bất ngờ thay đổi, là một đôi mắt kinh hoàng của Diệu, là nét đau đớn của Diệp, còn cả vết máu chảy tràn khắp nơi. Trong hai người họ, ai là người bị thường. Ta vô cùng lo lắng, quên mất mình vẫn đang đứng trong thùng tắm, cứ thế mà tiến lên phía trước một bước.
“Tiểu thư…Á!" Một loạt tiếng thét lớn vang lên khiến tai ta đau nhói.
“Ta…vẫn…còn…sống…vẫn còn sống…" Ta bò trên mặt đất ướt nhoẹt, khó nhọc ngẩng đầu. Thùng nước tắm khi nãy đã đổ nghiêng. Đám nha hoàn vội kéo ta đứng dậy, dựng thùng tắm lên rồi lại nhét ta vào tắm lại.
Lúc này ta làm gì còn tâm trạng tắm nữa? Diệu và Diệp sắp đánh nhau. Trong lòng ta cực kỳ lo lắng, chỉ muốn đến ngay khu rừng đó xem tình hình cụ thể ra sao. Thế nhưng đừng nói bên ngoài có một vtc, cho dù không có vị Vương công tử đó, thì đám nha hoàn này cũng khiến ta không tài nào xuất phủ…À, đúng rồi, may ra vị Vương công tử đó có ích!
Đến khi xuất hiện lại trước mặt Vương công tử, dáng vẻ của ta hoàn toàn khác trước. Ta của lúc này, hoa nhường nguyệt thẹn, bẽn lẽn, thướt tha, y phục trang nhã. Ta khẽ ngước mắt lên, điềm tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.
Vị Vương công tử kia há hốc miệng, nhìn ta quên cả chớp mắt. Trong lòng ta thấy vậy vô cùng đắc ý, bản cô nương bình thường không hay trang điểm, chỉ cần trang điểm vào liền trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc.
“Phiến Nhi có lời chào Vương công tử." Ta chậm rãi tiến lên, cất lời chào hỏi, miếng ngọc bội đeo bên thắt lưng cũng theo từng động tác của ta mà tạo nên những tiếng động lanh canh vui vui.
“Nàng… nàng… nàng chính là Ngọc tiểu thư?" Tên mọt sách kia dường như đang vô cùng kinh ngạc, lắp ba lắp bắp tới nửa ngày trời không nói nổi một câu. Ta cảm thấy có chút chán nản. Đầu óc quay cuồng, choáng váng, cả mặt và người ta đều nóng ran, hắn còn không nói nhanh, ta sẽ phát cáu đấy.
“Ngọc tiểu thư…Ngọc tiểu thư! Ngọc tiểu thư…Ngọc…"
“Ngươi đã Ngọc…" … tiểu thư đủ hay chưa? Mấy từ sau cùng ta đành nín nhịn mà nuốt ngược vào bụng. Bình tĩnh… Lúc này ta phải yểu điệu, thướt tha, phải làm một Ngọc đại tiểu thư dịu dàng, đằm thắm Ta nhất định không được phát cáu. Không biết có phải tên mọt sách này quá đỗi căng thẳng hay không mà nói mãi câu Ngọc tiểu thư, sau đó lại chẳng thể nói thêm được câu nào nữa.
“Vương công tử, ta nghe nói bên ngoài thành Trường An có một khu rừng, cảnh sắc tuyệt đẹp, đáng tiếc… Phiến Nhi chỉ là một cô nương yếu đuối, không thể một mình ra ngoài được." Vừa nói xong ta liền nhận ra hôm nay mặt trời gay gắt quá, lão nương đây sắp nóng chết đi được. Tên Vương công tử nghe thế nhìn ta bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ta đoán hắn nghĩ sắc mặt ta đỏ lên vì e thẹn.
“Nếu Ngọc tiểu thư không chê bai, tại hạ bằng lòng đưa tiểu thư đi thưởng thức cảnh vật tuyệt đẹp của khu rừng đó."
“Được!" Ta nắm chiếc khăn tay, rồi đưa mắt liếc về phía tên mọt sách, hắn cũng nhìn ta, ánh mắt thoáng ngại ngùng. Mẫu thân thấy Vương công tử định đưa ta ra ngoài dạo mát, trong lòng không khỏi vui sướng, tức thì quên mất lời dặn ‘không cho phép Phiến Nhi bước chân ra khỏi phủ Thừa tướng của phụ thân’.
***
Việc được rời khỏi phủ Thừa tướng đối với ta tuyệt vời đến mức ngay cả vầng mặt trời gay gắt kia cũng trở nên đáng yêu, dịu nhẹ hơn nhiều. Ta chẳng khác nào một con ngựa hoang được thoát cương, chạy nhảy tung tăng khắp mọi nơi. Hơn nửa tháng bị nhốt trong phủ, ta sắp phát điên vì buồn chán rồi.
“Ngọc tiểu thư…đợi chút đã…đợi chút đã… Ngọc tiểu thư…" Vương công tử vừa gọi, vừa hổn hà hổn hển chạy theo ta. Thật là đáng ghét, không đi theo được thì tốt nhất đừng có theo ta nữa cho xong!
“Ngọc tiểu thư, nàng xem bức tự này thực sự rất đẹp, lại còn cả bức tranh sơn thủy non nước này nữa, tất cả đều là thượng phẩm…"
Vương công tử dừng lại trước một tiệm thư họa, bắt đầu luôn miệng tán thưởng mấy bức tranh, mấy bức thư pháp. Ta chu miệng lên, có non có nước thật đấy sao hắn không tự mình đi xem, sao cứ ngăm cảnh vật thông qua mấy bức tranh này thế?
“Công tử đúng là có mắt nhìn, bức này có giá ba lạng bạc."
“Ngọc tiểu thư, ta xin tặng nàng bức này."
“Ừm!" Thật là lãng phí, ta cần bức tranh này làm gì chứ, cũng chẳng có gì đáng thưởng thức cả. Ta ngáp dài một cái, đột nhiên một bức tranh trong tiệm thu hút ta lạ thường. Đó là bức tranh được đóng trong một chiếc khung mạ vàng, điều kì lạ chính là bức tranh này được vẽ trên một tấm giấy nhăn nhúm,, chẳng khác gì giấy vệ sinh cả.
“Bức đó…ông chủ…bức tranh con chim lớn đó có phải rất đáng tiền không?"
“Vị tiểu thư này đúng là người biết nhìn tranh. Giao long giơ vuốt sơn hà vụn. Phượng hoàng tung cánh gió vần mây. Bức tranh phượng hoàng vạn lú này, không phải cứ có tiền là mua được đâu."
Ông chủ đáp lời với vẻ mặt thần bí, ngay đến Vương công tử cũng bắt đầu trở nên hiếu kì. Hắn nhìn chăm chăm vào bức tranh ta vừa nói, nhìn mãi nhìm mãi, bất giác mồ hôi túa ra sau lưng.
“Khí thế hùng hồn, phải là người có hoài bão, chí hướng lớn đến mức nào mới có thể vẽ ra được bức tranh ‘Phượng hoàng vạn lí’ như thể muốn nuốt gọn cả sơn hà vào trong." Tên mọt sách đó đột ngột lẩm bẩm một mình.
“Đây chính là tác phẩm do chính tay Tần Vương điện hạ đương triều vẽ, không biết tại sao ngài ấy lại vứt bức tranh này đi. Bức tranh này là người dưới lặng lẽ nhặt lại đem ra ngoài bán. Đây thực sự là một bức tranh tuyệt đẹp." Ông chủ tiệm tranh đắc ý đưa lời giới thiệu, có vẻ rất tự hào vì mình đã tìm được một bảo bối từ đống rác rưởi.
Ta nhìn bức tranh đó thêm lần nữa, lại nhìn bộ dạng của ông chủ, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn ông ta muốn hét giá cắt cổ. Lại thấy tên mọt sách này rất dễ bị lừa, chẳng qua chỉ là một con chim lớn thôi, có phải say đắm đến độ khó tin đó không? Khi nào gặp, ta sẽ kể cho Diệu nghe rồi bảo chàng vẻ cho ta chín, mười bức như vậy, sau đó ta sẽ đem tranh đi đổi thịt kho tàu ăn cho sướng miệng. Nghĩ đến ăn, ta chu miệng, nhưng nhớ ra trước mặt vị Vương công tử ‘phu quân tương lai’ này vẫn nên giữ thể diện đôi chút chứ, thế nên ta lại mỉm cười giả bộ thục nữ.
“Học ngài làm phượng hoàng vạn lí chứ không chịu làm loài chim yến bay quanh tổ. Nếu không phải trái tim nối liền cùng chúng sinh, hoài bão mở rộng thiên hạ, thì ngài sao có thể vẽ ra bức phượng hoàng tung cánh có khí thế thế này? Chỉ một bức họa đã thể hiện rõ khí chất của bậc đế vương. Chỉ có điều, nghe đồn Tần Vương điện hạ học hành tầm thường, ngài làm sao có thể…" Vị Vương công tử đó lại tiếp tục lẩm bẩm. Ta trợn mắt lườm hắn, Diệu phải được gọi là người thông minh bẩm sinh, cái gì mà học hành tầm thường?
Biết bức tranh do Diệu vẽ, ta bỗng thấy hứng thú liền bước lại gần hơn, nhìn ngắm thật kĩ bức tranh trước mặt.
Nhẹ như xác ve, trắng như tuyết.
Mỏng tựa sợi tơ, lặng vô thanh.
Đây chính là loại giấy Tuyên có vân nổi tiếng tại huyện Kinh, cho dù nị người ta vò nát, bức tranh vẫn không mất đi vẻ cao quý. Nét mực đậm nhạt hào sảng in lại trên mặt giấy, vô cùng trác tuyệt! Sông núi biến sắc trong bức tranh, mây trắng nước trong thế nhưng dù cho cảnh tượng có hùng vĩ, mỹ lệ đến đây vẫn chẳng thể che đi được khí thế ngút trời phượng hoàng tung cánh. Giang sơn vạn lí, tất cả đều nằm dưới đôi cánh to lớn của chú phượng hoàng này. Ngay đến ta, một người chẳng mấy hiểu biết về thư họa mà khi ngắm kĩ, lồng ngự bất giác hừng hực hào khí. Đó là niềm kiêu hãnh cùng khí chất cao quý của một người trên vạn người, không chút tầm thường.
Nam Dung Diệu, không ngờ lại có thể vẽ một con chim lớn có khí chất như vậy. Thế nhưng không hiểu sao chàng lại vứt nó đi? Ta nhìn sang chỗ Vương công tử. Từ khi nhìn thấy bức tranh này đến giờ, hắn cứ ngây người, chỉ còn thiếu mỗi việc nước miếng chảy ròng ròng ra thôi.
“Bức tranh này ngài định bán thế nào?"
“Đây là bảo bối chấn tiệm của chúng ta, ngàn vàng không đổi."
“Thực sự không bán?"
“Không bán."
Nhân lúc bọn họ đang mặc cả giá tiền, ta vội vã quay người bước nhanh về phía ngoại thành Trường An. Trời cũng đã muộn, ta phải nhanh chân lên mới được, trong lòng ta lúc này vô cùng thấp thỏm bất an,
Một áng mây vắt ngang trời, ngăn lại ánh nắng chói chang của mặt trời. Ta đi bộ cả đoạn đường, bóng dài in dưới mặt đất nhấp nhô liên tục. Những con đường trước mặt đan xen chẳng khác nào một tấm lưới. Ta bắt đầu rảo bước nhanh hơn về phía khu rừng ở vùng ngoại ô. Lúc gần đến nơi, sắc trời chuyển muộn, ánh hoàng hôn vàng rực đang phủ ngập cả tòa thành Trường An, khiến cho mọi cảnh vật đều trở nên tuyệt tác.
Đây chính là thành Trường An trong buổi hoàng hôn đó sao? Ta bất chợt có cảm giác xa lạ. Những áng mây là mang theo màu vàng sậm của hoàng hôn, mỹ lệ khác thường. Không khí vẫn nóng bức, oi ả, chẳng có lấy bất cứ ngọn gió nào. Trong đầu ta lại hiện lên bức tranh phượng hoàng vạn lí mà Diệu đã vẽ, nhìn về chân trời phía xa, ta đột nhiên cảm thấy, thực ra chàng cũng giống như tòa thành Trường An này vậy… ta thật chẳng thể nào hiểu thấu được chàng.
“Nơi nào trong Trường An an toàn nhất?" Tinh Thích đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Phủ Thừa tướng." Diệu chẳng nghĩ tức thì đáp.
“Điện hạ quả nhiên biết thường hoa tiếc ngọc, phủ Thừa tướng đối với Ngọc tiểu thư chắc chắn là nơi an toàn nhất." Giọng Tinh Thích mang chút chế giễu, cùng lúc Diệu siết chặt tay ta hơn.
Càng đi về phía trước, ta lại càng kinh ngạc, chỉ cảm thấy những lối rẽ vô cùng quen thuộc, không khí tràn ngập mùi rêu mốc, bên tai còn có cả tiếng nước chảy, khiến ta bất giác nhớ lại quãng thời gian ở trong động với Diệp. Chúng ta vừa mới đi xuống cầu thang, lẽ nào nơi vừa đi qua là một con đường khác thông đến chỗ đó.
Ta lặng đưa tay ra liền sờ thấy một vùng rêu mọc trên vách đá. Cảm giác dấp dính, ươn ướt dưới chân khiến ta chắc chắn đây chính là hang động mà trước đó ta đã đặt chân đến, chỉ có điều không phải là con đường mà ta với Diệp đã đi qua. Ta bất giác cảm thấy chột dạ, mẫu thân của Diệp từng nói, cách bố trí của hang động dưới lòng đất này được thiết kế theo địa cung của nước Hồi Cốt, vậy thì Tinh Thích có quan hệ gì với nước Hồi Cốt? Rốt cuộc ngài là người thế nào, đã giăng thiên la địa võng gì tại Trường An?
Diệu nãy giờ không nói lời nào, ta đoán chắc chàng cũng đang tục trung tinh thần ghi nhớ con đường mình vừa đi qua. Tinh Thích cũng chìm trong im lặng, bước chân của ngài rất nhanh, mùi hương trúc trên người ngài quyện mùi rêu mốc khiến ta cảm thấy bất ngờ thê lương.
Đi suốt ba canh giờ, lúc này con đường dưới chân đã khô hơn trước nhiều. Sau lớp vải bịt mặt, ta có thể cảm nhận được cái nắng rực rỡ của ban ngày. Lại đi thêm vài bước nữa, thì thấy bậc thang. Bậc thang này không cao lắm, vừa rộng rãi lại vừa dễ đi.
“Đợi đã!" Tinh Thích đột nhiên gọi, sau đó không biết ngài động vào chỗ nào ta bỗng nghe thấy tiếng ma sát cạnh bên như thể có một tảng đá lớn nào đang di chuyển. Một lát sau, tiếng động yếu đi, không gian dần trở nên yên tĩnh như trước.
Chỉ trong giây lát, bên tai ta vang lên tiếng chim hót véo von, hương hoa thơm ngát, còn cả tiếng suối chảy róc rách, chuông reo réo rắt. Chúng ta lại tiếp tục đi, rồi dần dần cảm thấy con đường dưới chân trở nên quen thuộc. Ta thầm hồi tưởng lại mọi thứ, càng lúc càng khẳng định mình đang ở nơi nào.
“Tiễn bạn ngàn dặm, sau cùng vẫn phải li biệt. Tinh Thích chúc tâm nguyện của Điện hạ thành hiện thực, sau này gặp lại." Bên tai ta vang lên giọng nói đầy tự tin của Tinh Thích. Ngài vừa dứt lời, trước mắt ta sáng lòa, tấm vải che mắt khi nãy đã được tháo ra, mùi cơ thể Tinh Thích vẫn còn quanh quất đâu đây, khiến ta không khỏi ớn lạnh. Khi ta ngẩng đầu lên, ngài đã ở cách xa cả trượng, áo đen nổi bật, dần dần biến mất sau những tấm ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ.
“Công phu nhảy tường này? Hồ li… ngài ấy nhảy hình như còn cao hơn cả chàng …"
“Đây là khinh công tuyệt đỉnh của Linh Tiêu Các…đạp nguyệt vô hấn, lẽ nào người này có quan hệ với Mạc Bắc?" Diệu tự lẩm bẩm rồi đưa mắt đầy phòng bị nhìn ra khắp xung quanh.
“Đây là nơi nào? Chúng ta phải thận trọng một chút." Diệu kéo ta lại gần rồi đi lên phía trước.
Ta cũng đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này thanh tịnh, vườn xanh, non bộ tuyệt đẹp, chim kêu véo von, hoa nở thơm ngát. Đình đài được trang hoàng rất nho nhã, hành lang kéo dài ngoằn nghèo, thi thoảng lại có chim tước bay qua.
“Nơi này không phải là…" Ta bật cười hì hì, mặt mày hứng khởi. Đây chẳng phải là phòng bếp ở phía sau nhà ta sao? Đi qua khu vườn nhở kia, rồi đi qua cây cầu gỗ bé là đến nơi ta thường gây án. Ta chu miệng lên, mới nhớ đến phòng bếp là ta lại thấy đói meo cả bụng.
“Trên khối đá đó dường như có khắc chữ, chúng ta qua đó xem, có lẽ sẽ biết được đây là đâu?" Diệu nói xong liền đi thẳng về phía hòn non bộ. Không phải chứ, tiểu tiết nhỏ nhặt như vậy mà chàng cũng phát hiện ra ư?
“Đừng có đi!" Ta bịt miệng lại rồi ngồi sụp xuống, lần này đúng là mất mặt mà.
“Ta Ngọc Phiến Nhi xin thề với ông trời, nếu lần sau còn có con chim sẻ nào dám làm bậy lên đầu khi bản cô nương ăn vụng, ta nhất định sẽ bắt hết cháu chắt chút chit của nó, nướng lên ăn sạch… Mấy chữ này thực trông quá xấu đi! Phiến Nhi, Phiến Nhi, nương tử ơi…" Diệu tóm lấy y phục ta giật nhẹ, thấy ta không thèm để ý đến mình, chàng lại giật đuôi tóc ta, khiến ta ngẩng đầu đầy nộ khí, trợn mắt lườm chàng. Dáng vẻ Diệu có phần khổ sở, nhưng xem ra đang cố nhịn cười thì đúng hơn. Thế nhưng chẳng nhịn được bao lâu, chàng liền bật cười thành tiếng thậm chí còn khoa trương ngồi bệt xuống đất. Ta thấy vâỵ liền vốc một nắm đất ném chàng. Diệu đang há miệng cười, không để ý đến đất cát bay đầy vào mồm miệng. Nhìn bộ dạng đau khổ, nước mắt trực tuôn rơi của chàng, ta không nhịn được lăn ra cười, thậm chí còn cười nhiều đến đau cả bụng, muốn đứng lên cũng chẳng đứng được. Thấy bộ dạng đó của ta, Diệu không hề tức giận mà bật cười không ngừng.
“Là ai thế?" Ta cùng Diệu tức thì im bặt, quay đầu nhìn lại phía sau lưng. Trước mặt chúng ta là một người phụ nữ, dưới ánh nắng vàng óng, mái tóc của bà bị gió thổi tung trông vô cùng nổi bật. Tấm vải cuống quanh người bay nhẹ theo gió mang theo mùi dầu mỡ nồng nặc. Dáng vẻ của người này trông cực kỳ oai phong lẫm liệt. Ngay đến tiếng thét như sư tử rống của bà ta cũng khiến ta há hốc miệng ngạc nhiên. Người này đang một tay cầm chổi, một tay bê chậu nước, trong chậu là con bào ngư đang ngheo nguẩy chiếc đuôi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, đây cũng chính là kẻ địch lớn nhất của ta tại phủ Thừa tướng thời gian trước, đại nương béo phụ trách bếp núc.
“Ây da, trời đất quỷ thần ơi! Tiểu thư, tiểu thư, sao người lại ngồi bệt xuống đất thế? Sao bộ dạng của tiểu thư lại thành ra như vậy? Trời đất, người đâu! Trời đất quỷ thần ơi!" Đại nương phụ trách bếp núc vô cùng kích động, tay vung ra, chiếc chổi bay lên, chậu nước trên tay bà ta rơi xuống, nước bắn tung tóe, bụi văng tứ tung, con cá bị kinh động cong người bật ra khỏi chậu. Đại nương to béo thì xông lên phía trước, nắm lấy đôi vai ta đầy hoảng loạn không ngừng rung lắc liên tục, vẻ mặt bà ta bi phẫn mà khẩn thiết. Ta bị bà ấy lắc đến độ hoa mày chóng mặt, liếc mắt sang thì thấy Diệu mồ hôi đầm đìa, đang há hốc miệng vì ngạc nhiên.
“Tiểu thư, người đừng có dọa lão nô. Tiểu thư, y phục của người sao lại rách hết thế này, lại còn gầy như vậy nữa! Người đâu! Trời đất ơi! Người đâu mau lại đây! Không xong rồi! Cứu mạng đi, tiểu thư xảy ra chuyện lớn rồi! Người đâu mau tới!" Đại nương, bà đừng có hét nữa, cả phủ Thừa tướng này sắp nổ tung rồi. Ta bị rung lắc kinh quá, lưỡi thè cả ra ngoài, chẳng qua ta mới chỉ mất tích có vài tháng, khi quay về y phục bẩn thỉu, rách rưới đôi chút, thần sắc có hơi tiều tụy một chút nhưng sao bà ta lại làm như thể ta mới đi gặp Diêm Vương lão gia quay về vậy?
Nghe tiếng chi hô thảm thiết của đại nương, trong chớp mắt tất cả mọi người trong phủ Thừa tướng đều tập trung đầy đủ. Vì trường hợp khẩn cấp nên gia đình còn cầm theo cả dụng cụ dọn dẹp nhà, lão đánh trống canh cầm theo chiêng mõ, ngay đến lão bá làm vườn, kéo cắt tỉa vẫn lăm lăm trong tay… Ta và Diệu nhanh chóng bị bao vây, cảm giác thật giống như chúng ta chính là một đôi gian phu dâm phụ bị bắt tại trận vậy.
“Tiểu thư, người đâu, mọi người mau lại đây!" Ai nấy đều run giọng gọi ta, khiến ta không tránh khỏi cảm giác lạnh cả sống lưng, toàn thân sởn gai tốc. Cầu xin các vị, đừng có gọi thêm người tới nữa, còn thấy ta chưa đủ mất mặt sao?
“Tránh ra, tránh ra, lão gia tới rồi!"
“Phiến Nhi…" Đám người dưới nhanh chóng đứng gọn thành một hàng, phụ thân xông tới ôm chầm lấy ta. Hết nhìn lại không ngừng kiểm tra xem ta có bị thương ở chỗ nào không.
“Phụ thân còn tưởng cả đời này chẳng thể gặp lại con nữa." Phụ thân Thừa tướng bỗng bật khóc như mưa.
Làm gì có chuyện đó, mạng ta lớn lắm, muốn chết cũng không phải chuyện dễ. Thế nên những người mong ta chết sớm để vu oan cho Diệu hãy từ bỏ ý định đó đi, bản cô nương đã quay về phủ Thừa tướng không chút tổn thương. Để xem kẻ nào dám làm gì bản cô nương?
“Ngọc Thừa tướng, dạo này sao rồi?" Diệu đứng bên cạnh bình thản cất lời. Đôi tay phụ thân đang ôm ta liền khựng lại, lúc này người mới phát hiện Diệu cũng đang có mặt ở đây.
“Điện hạ…"
“Phụ thân, con đã quay về rồi, hay là người mở tiệc chúc mừng di, mời cả Nam Cung Diệp tới đây dùng bữa." Ta đưa lời nũng nịu.
“Hỗn xược! Sao con dám gọi thẳng tên Nam Cung Diệp chứ? Sao có thể vô lễ với Thái tử điện hạ đương triều?" Phụ thân phẫn nộ quát lớn, ta còn đang mơ màng chưa hiểu tại sao, chỉ thấy Diệu đứng bên cạnh tỏ vẻ tột cùng ngạc nhiên. Sau đó, chàng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thản như không thường có.
“Tần Vương điện hạ, ngài đột nhiên mất tích, Hoàng thượng vô cùng lo lắng, các văn võ bá quan trong triều cũng rất bất an." Phụ thân ta vẫn giữ thái độ xa cách với Diệu.
“Thật sao? Một Hoàng tử như ta đích thực là bất hiếu, để mọi người pahir lo lắng nhiều rồi. Có điều may nhờ có ông trời chiếu cố, tính mạng này của ta sau cùng Diêm Vương vẫn không chịu nhận. Lại còn được bao nhiêu cao thủ đại nội hộ tống dọc đường rất thuận lợi, thật không phụ tấm lòng yêu thương của Phụ hoàng." Diệu tỏ thái độ khinh thường, ngữ khí như đang đùa cợt thế nhưng ta thật sự chẳng thấy buồn cười chút nào.
Có lẽ không ngờ Diệu mở miệng lại đưa lời chế giễu như vậy, nên sắc mặt của phụ thân ta khá là lúng túng: “Người đâu, mau đưa tiểu thư vào trong tắm rửa, trang điểm lại, cứ để thế này thì còn ra thể thống gì nữa. Tần Vương điện hạ, ngài cũng mệt rồi, để ta cho người…"
“Cũng được, hãy đưa ta hồi cung."
“Chuyện này…Tần Vương điện hạ, Hoàng thượng đã hạ lệnh, sau này Tần Vương điện hạ ở tại phủ Tần Vương ở phía nam thành Trường An."
“Được, như vậy càng tốt. Thậm chí người còn không cho ta quay về điện Tử Thần? Khu phía nam…đối xử với ta tốt quá nhỉ, nếu không lưu tâm, khéo không ta lại đi từ bắc sang nam cũng nên." Diệu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như biển động trời dông thật vô cùng đáng cợ. Ta nhìn chàng siết chặt bàn tay, đến mức đôi tay trắng nhợt cực kỳ thiếu sức sống.
“Cũng được, đổi nơi ở chắc sẽ thanh tịnh hơn, xin cáo từ!" Diệu đưa mắt nhìn ta, trong khoảnh khắc, ta cảm thấy ánh mắt chàng thật xa xăm. Rồi khóe miệng Diệu khẽ động, như định nói gì, sau cùng lại thôi. Chàng quay đầu, không nhìn ta nữa, bước đi không hề lưu luyến. Trong khoảnh khắc ta thấy lồng ngực như bị đá đè, trái tim không ngừng đau đớn, nhưng chẳng hề hiểu được nỗi đao đó bắt nguồn từ đâu.
“Con hồ li chết tiệt!" Ta thét lớn. Diệu khựng lại giây lát rồi lại bước tiếp.
“Mau đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi. Không có lệnh của ta, con không được rời khỏi phủ Thừa tướng dù chỉ là nửa bước."
“Phụ thân!"’
“Con không được nói thêm gì nữa. Hãy quên hết những việc đã xảy ra mấy tháng qua. Phiến Nhi, tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa, mẫu thân đã tìm được một mối tốt cho con rồi, công tử của Vương đại nhân Thiếu Khanh thái đường tự, tướng mạo xuất chúng, con người vừa khiêm tốn lại hòa nhã. Tuy bây giờ mới là quan viên tứ phẩm, nhưng con gả sang đó, nhà chồng nhất định sẽ đối xử tốt với con." Phụ thân ta than dài một tiếng rồi nói.
Tứ phẩm? Ban đầu phụ thân định để ta tiến cung lấy lòng Hoàng đế, nếu có thể thì thừa dịp mà trở thành Hoàng hậu. Sau đó vì xảy ra chút hiểm lầm với Diệu, ta không thể gả cho Hoàng thượng được nữa, đoán định sẽ được gả làm Tần Vương phi. Sao đến khi quay về, ta lại trở thành thê tử của con trai một viên quan hạt đậu tứ phẩm cơ chứ?
“Phụ thân."
“Con gái nhà lành không được đi lại lung tung, người trong hoàng tộc không phải muốn trèo cao mà được đâu…" Phụ thân ta cuối cùng quyết định vứt lại một câu đầy ẩn ý rồi quay người bước đi.
Ta nghiến răng, không hò hét gây náo loạn thêm nữa, trong lòng thầm suy tính liệu có nên nhân lúc đêm khuya thanh vắng mà lén ra ngoài hay không? Thế nhưng không biết có phải phụ thân nhìn thấy ý đồ của ta không mà đêm ngày đều đi theo giám sát. Ta thực sự chán nản vô cùng.
***
Mới thoáng đó mà nửa tháng đã trôi qua, ta chẳng được bước chân ra khỏi cửa lấy một lần.
Trung tuần tháng năm, ánh mặt trời bắt đầu gay gắt. Trong hồ, đàn cá bơi lội tung tăng, ánh nắng chiếu lên vẩy ca, long lanh lấp lánh. Ta nhìn xuống mặt hồ, chỉ cảm thấy trước mắt lóa sáng, xem ra khuê nữ nhà giàu thường chỉ có một thú vui là ngắm cá trong phủ, thế nhưng thú vui đó chẳng hề hấp dẫn được ta. Đúng là vô vị! Nếu lúc này có Diệu bên cạnh, có người chịu cãi nhau cùng thì ta đã không buồn chán đến vậy.
Ngồi lâu quá dưới mặt trời, khó tránh bị cảm nắng, nghĩ vậy ta liền vén y phục, ngồi xuống bên bờ hồ, đưa chân thả vào trong hồ nước chơi đùa cùng đàn cá.
“Tiểu thư, không được đâu, ngươi đừng có nghĩ quẩn…" Ta vừa mới ngồi xuống, phía sau đã có tiếng người hét lên đầy thảm thiết. Ta còn chưa kịp nhìn xem đó là ai thì người đó đã đưa tay kéo mạnh ta về phía sau.
Đáng thương thay, vì mặc bộ y phục mỏng manh, nên kéo trên mặt đất đá khiến chân và đùi bị chà sát hết sức đau đớn. Phần bị tổn thương nhiều nhất có lẽ chính là chiếc mông. Ta ngồi trên đám đất đá lổn nhồn, mặt mày nhăn nhó vì đau. Còn người phụ nữ khỏe như trâu mộng phía sau vẫn một mực cho rằng ta đang định nhảy xuống hồ tự tử nên càng ra sức kẻo ta lại. Trong lòng ta không khỏi thầm thét lớn: “Lão nương trông thế này mà lại giống hạng người chán đời muốn tự tử sao, ta chỉ là đang ngâm chân trong nước mắt để giải sầu thôi mà.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng ta cũng định thần lại được, lòng không ngừng thường xót cho chiếc mông của mình, tiện thể nguyền rủa vị đại nương béo ị, khắc tinh truyền kiếp của ta sẽ càng ngày càng béo hơn.
Ta chán chường ngồi trên một hòn đá, liên tục suy tính. Trong lòng không khỏi thấy vô cùng phiền phức. Ta gãi đầu gãi tai, ra sức lấy đất nhồi vào tổ kiếm. Đám nha hoàn đều biết mỗi khi tâm trạng không vui, ta rất hay cáu, thế nên chẳng ai dám có ý kiến nửa câu. Sau khi lấp một tổ kiến, ta lại lấy bát chè đậu xanh lạnh đổ vào một tổ kiến khác, khiến đám kiến sợ hãi chạy toán loạn. Thấy cách ta đối xử tàn nhẫn với đám kiến, đám nha hoàn mặt mày biến sắc, run rẩy hãi hùng.
“Có biết số phận của những kẻ dám chống đối lại ta như thế nào kp? Mấy con kiến này chính là ví dụ tốt nhất." Ta đập mạnh bàn đá rồi đứng dậy, dậm chân lên mặt ghế, lúc này trông oai phong chẳng khác nào một thiếu niên anh hùng. Trước kia ta thường lấy đám kiến này ra để dọa bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo, Quả Quả, Qua Qua, bây giờ xem ra dọa bọ người dưới quả nhiên cũng có hiệu quả. Mấy nha hoàn nghe vậy sợ đến mức hai mắt ửng đỏ, như thể sắp bật khóc đến nơi.
“Đã sợ thì đừng có ngày ngày đi theo ta nữa, cứ tránh xa ta ra một chút là được!"
Nét mặt đám nha hoàn trông cực kỳ khổ sở, ta biết bọn họ cũng không hề muốn vậy. Có điều phụ thân của ta vì sợ ta bỏ đi theo Diệu nên ngày ngày pháo bọn họ tới làm công việc giám sát.
“Phiến Nhi, con xem ai tới này? Ây da, Phiến Nhi sao bộ dạng của con lại thế?"
Bộ dạng của ta làm sao? Ta đưa mắt nhìn đám nha hoàn, một trong số họ liền nhanh chóng mang chiếc gương đồng tới. Trong gương hiện lên một khuôn mặt đen trùi trũi như than, lại thêm hàm rằng trắng bóng khiến người đối diện nhìn mà kinh hồn bạt vía. Lại nhìn xuống người, tay áo vén cao, ống quần cuộn lại, móng tay dính đầy bùn đất, đầu tóc cũng bê bết cát, trong tay ta là chiếc trâm cài mà ta vừa dùng làm công cụ chọc ngoáy tổ kiến. Một tay cầm gương, một chân dẫm lên tổ kiến, chân còn lại đặt trên ghế đá, sắc mặt ta vô cùng hung tợn, ánh mắt dữa dằn nhìn về phía mẫu thân cùng tên thư sinh điềm đạm bên cạnh.
“Vương công tử…việc này…các ngươi còn không mau đưa tiểu thư đi chải chuốt lại?"
Vương công tử? Vương công tử là ai? Chính là tên mọt sách với sắc mặt cổ quái đứng trước mặt ta sao? Dáng người không cao không thấp, không béo không gầy, vẻ mặt thuần phác, tay còn cầm một chiếc quạt nhỏ. Đây chính là phu quân tương lai mà ta sắp lấy? Xem ra cũng không tệ, trông thật thà hơn Diệu lại nho nhã hơn Diệp.
“Vương công tử đúng không?" Ta tiến lên phía trước một bước. Không ngờ, ta vừa tiến lên, hắn tức thì lùi lại, mặt nhăn mày nhó, dáng vẻ chẳng mấy bằng lòng.
“Ngọc… Ngọc… Ngọc tiểu thư, xin tiểu thư hãy quay về phòng chải chuốt lại đầu tóc đôi chút, tại hạ có thể chờ… chờ… chờ đợi được." Hắn lắp ba lắp bắp, vừa nói vừa toát mồ hôi hột, trợn mắt nhìn ta. Lẽ nào trông ta đáng sợ đến vậy sao?
Mâu thân ta không tránh khỏi ngại ngùng. Thấy dáng vẻ đó của bà, ta có cảm giác như thể bà sợ Vương công tử nhìn thấy ta quá bù xù, bẩn thỉu sẽ không chịu lấy về làm thê tử vậy. Phụ thân của vị Vương công tử này có chức vị dưới quyền phụ thân ta, hắn đương nhiên không dám có hành động thất lễ, thế nên chắc là đang nén hoảng sợ, nhẫn nại ra ngoài phòng khách đợi ta thay đồ.
Ta nghênh ngang bước về phòng đóng cửa, tắm rửa thay quần áo.
“Phiến Nhi, gần đây con làm sao thế? Mất tích bao nhiêu ngày vừa về đến phủ là cả ngày nổi nóng, gây loạn." Mẫu thân đứng bên ngoài cửa đưa lời than thở pha lẫn trách móc. Trong phòng bọn nha hoàn đang cẩn thận tắm rửa cho ta, họ kì cọ kì cọ như muốn lột luôn lớp da của ta ra mới có thể khiến ta sạch sẽ trở lại.
Ta ngồi trong thùng tắm, nhìn cánh tay bị kì đến đỏ rực, b
ất giác thở dài chán nản. Xem ra vị Vương công tử gì đó cũng không mấy ưng ta, nói ra cũng đúng, có người đàn ông nào không thích mỹ nữ, ai lại đi thích một cô nàng ăn mày bẩn thỉu? Hơi nước quá nhiều, khiến mắt ta mờ đi, trong tâm trí hiện lên những hình ảnh mờ ảo. Là Tuyết Thần xưa nay chưa từng để ý đến sự tồn tại của ta, là Diệp tàn nhẫn, rồi đến vị Vương công tử mới nhìn ta là mặt mày đã chán ghét, hình như chỉ có mỗi Diệu, cho dù ta có trở thành một người con gái điên rồ, bẩn thỉu hay đanh đán, chàng vẫn cứ nhìn ta bằng ánh mắt thương yêu, buông lời trìu mến: “Đồ ham ăn, nàng là của ta." Trong phòng hai nha hoàn không ngừng thay nước, rắc thêm cánh hoa vào thùng tắm cho ta, những người còn lại thì thận trọng lau khô mái tóc đã được gội sạch sẽ của ta. Ta ngây lặng người nhìn chiếc gương đồng đã bị hơi nước làm mờ đi. Trong gương mơ hồ hiện lên hình ảnh một người con gái đang tắm gội, đường nét yêu kiều.
Trong lòng ta cảm thấy vô cùng bực bội, không hợp tác với mấy nha hoàn, thi thoảng lại cố ý lắc đầu khiến cho mái tóc vừa mới chải xong lại xổ tung ra. Nước tắm dần dần giảm nhiệt, hơi nước cũng ít hẳn đi, thế nhưng ta vẫn cứ ngồi lỳ trong thùng không chịu ra. Hãy để ta chết cóng cho rồi, hoặc bị bệnh nặng cũng được. Giây phút đó ta bỗng nhớ đến thái độ dứt khoát của Diệu lúc rời đi, chàng thậm chí không thèm quay đầu lại nhìn ta lấy một lần, chàng thực sự không quay đầu lại nữa sao? Thì ran gay cả chàng cũng không cần ta nữa, chàng chán ghét ta rồi. Chiếc đầu bé nhỏ của ta lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Lúc này đám nha hoàn đã lau người cho ta xong.
Ta trợn mắt, chu miệng cong cớn, nghĩ đến việc mấy tên đàn ông đó đều đối với mình không ra gì, ta lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong gương, người con gái mỉm cười giễu cợt, ta bất giác nổi da gà. Chiếc gương này lại sắp hiện ra hình ảnh quỷ quái gì đây. Ta đưa tay dụi mắt, sau làn khói mờ ảo, ta thấy mình trong gương, vẫn cái dáng vẻ tội nghiệp, uất ức, vẫn ngô ngô nghê nghê, ngốc nghếch. Đột nhiên, hình ảnh trong gương rung lắc mạnh, trong lòng bỗng đột ngột cồn cào. Giây phút đó ta biết khả năng nhìn thấy tương lại của gương Âm dương lại xuất hiện.
Cảnh sắc trong gương vô cùng tĩnh lặng, rừng trúc xanh, tiếng nước suối róc rách, nước chảy qua những phiến đá tạo thành vô số bọt nước trắng xóa. Tuy chỉ nhìn thấy cảnh sắc qua gương, nhưng ta như thể ngửi được cả hương trúc thanh khiết. Thảm cỏ xanh trải rộng trước mắt, những bông hoa đỏ mọc điểm xuyết trên đó tạo nên cảnh tượng thơ mộng vô cùng. Trong rừng cây, thi thoảng lại có vài chú bướm dập dờn bay lượn, đậu trên nhụy hoa, sau đó lại mang đôi cánh sặc sỡ tiếp tục đùa vui trong gió. Những bông hoa đầu hạ ngập tràn khắp nơi, trải dài như biển, tỏa ngát hương thơm.
Dọc đường đi, dương liễu mọc kín hai bên, sương khói nhạt nhòa. Bỗng ta chợt nhận ra cảnh đẹp trước mắt chính là rừng cây bên ngoài thành Trường An. Trước đây mỗi lần không xin ăn được, đói không chịu nổi, ta thường dẫn bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo đến nơi đây tìm quả dại về ăn, buổi tối còn đi bắt đom đóm vẻ giải khuây.
Vừa nghĩ đến đêm tối, trong gương đột nhiên xuất hiện một bầu trời đầy sao lấp lánh, cảnh sắc thơ mông. Hai thanh kiếm sáng lóa như tuyết đang chĩa vào nhau. Một người từ đôi mày đến khóe mắt đều toát lên vẻ biếng nhác, khóe miệng cong lên bình thản, phớt đời. Còn người kia cầm một thanh trường kiếm trong tay, đôi mắt lạnh như băng đầy kiên nghị. Trong đôi mắt tưởng như không có chút tình cảm ấy đang rừng rực lửa hận. Thôi chết, hai huynh đệ họ đánh nhau sao?
Cảnh tượng trong gương lại bất ngờ thay đổi, là một đôi mắt kinh hoàng của Diệu, là nét đau đớn của Diệp, còn cả vết máu chảy tràn khắp nơi. Trong hai người họ, ai là người bị thường. Ta vô cùng lo lắng, quên mất mình vẫn đang đứng trong thùng tắm, cứ thế mà tiến lên phía trước một bước.
“Tiểu thư…Á!" Một loạt tiếng thét lớn vang lên khiến tai ta đau nhói.
“Ta…vẫn…còn…sống…vẫn còn sống…" Ta bò trên mặt đất ướt nhoẹt, khó nhọc ngẩng đầu. Thùng nước tắm khi nãy đã đổ nghiêng. Đám nha hoàn vội kéo ta đứng dậy, dựng thùng tắm lên rồi lại nhét ta vào tắm lại.
Lúc này ta làm gì còn tâm trạng tắm nữa? Diệu và Diệp sắp đánh nhau. Trong lòng ta cực kỳ lo lắng, chỉ muốn đến ngay khu rừng đó xem tình hình cụ thể ra sao. Thế nhưng đừng nói bên ngoài có một vtc, cho dù không có vị Vương công tử đó, thì đám nha hoàn này cũng khiến ta không tài nào xuất phủ…À, đúng rồi, may ra vị Vương công tử đó có ích!
Đến khi xuất hiện lại trước mặt Vương công tử, dáng vẻ của ta hoàn toàn khác trước. Ta của lúc này, hoa nhường nguyệt thẹn, bẽn lẽn, thướt tha, y phục trang nhã. Ta khẽ ngước mắt lên, điềm tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.
Vị Vương công tử kia há hốc miệng, nhìn ta quên cả chớp mắt. Trong lòng ta thấy vậy vô cùng đắc ý, bản cô nương bình thường không hay trang điểm, chỉ cần trang điểm vào liền trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc.
“Phiến Nhi có lời chào Vương công tử." Ta chậm rãi tiến lên, cất lời chào hỏi, miếng ngọc bội đeo bên thắt lưng cũng theo từng động tác của ta mà tạo nên những tiếng động lanh canh vui vui.
“Nàng… nàng… nàng chính là Ngọc tiểu thư?" Tên mọt sách kia dường như đang vô cùng kinh ngạc, lắp ba lắp bắp tới nửa ngày trời không nói nổi một câu. Ta cảm thấy có chút chán nản. Đầu óc quay cuồng, choáng váng, cả mặt và người ta đều nóng ran, hắn còn không nói nhanh, ta sẽ phát cáu đấy.
“Ngọc tiểu thư…Ngọc tiểu thư! Ngọc tiểu thư…Ngọc…"
“Ngươi đã Ngọc…" … tiểu thư đủ hay chưa? Mấy từ sau cùng ta đành nín nhịn mà nuốt ngược vào bụng. Bình tĩnh… Lúc này ta phải yểu điệu, thướt tha, phải làm một Ngọc đại tiểu thư dịu dàng, đằm thắm Ta nhất định không được phát cáu. Không biết có phải tên mọt sách này quá đỗi căng thẳng hay không mà nói mãi câu Ngọc tiểu thư, sau đó lại chẳng thể nói thêm được câu nào nữa.
“Vương công tử, ta nghe nói bên ngoài thành Trường An có một khu rừng, cảnh sắc tuyệt đẹp, đáng tiếc… Phiến Nhi chỉ là một cô nương yếu đuối, không thể một mình ra ngoài được." Vừa nói xong ta liền nhận ra hôm nay mặt trời gay gắt quá, lão nương đây sắp nóng chết đi được. Tên Vương công tử nghe thế nhìn ta bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ta đoán hắn nghĩ sắc mặt ta đỏ lên vì e thẹn.
“Nếu Ngọc tiểu thư không chê bai, tại hạ bằng lòng đưa tiểu thư đi thưởng thức cảnh vật tuyệt đẹp của khu rừng đó."
“Được!" Ta nắm chiếc khăn tay, rồi đưa mắt liếc về phía tên mọt sách, hắn cũng nhìn ta, ánh mắt thoáng ngại ngùng. Mẫu thân thấy Vương công tử định đưa ta ra ngoài dạo mát, trong lòng không khỏi vui sướng, tức thì quên mất lời dặn ‘không cho phép Phiến Nhi bước chân ra khỏi phủ Thừa tướng của phụ thân’.
***
Việc được rời khỏi phủ Thừa tướng đối với ta tuyệt vời đến mức ngay cả vầng mặt trời gay gắt kia cũng trở nên đáng yêu, dịu nhẹ hơn nhiều. Ta chẳng khác nào một con ngựa hoang được thoát cương, chạy nhảy tung tăng khắp mọi nơi. Hơn nửa tháng bị nhốt trong phủ, ta sắp phát điên vì buồn chán rồi.
“Ngọc tiểu thư…đợi chút đã…đợi chút đã… Ngọc tiểu thư…" Vương công tử vừa gọi, vừa hổn hà hổn hển chạy theo ta. Thật là đáng ghét, không đi theo được thì tốt nhất đừng có theo ta nữa cho xong!
“Ngọc tiểu thư, nàng xem bức tự này thực sự rất đẹp, lại còn cả bức tranh sơn thủy non nước này nữa, tất cả đều là thượng phẩm…"
Vương công tử dừng lại trước một tiệm thư họa, bắt đầu luôn miệng tán thưởng mấy bức tranh, mấy bức thư pháp. Ta chu miệng lên, có non có nước thật đấy sao hắn không tự mình đi xem, sao cứ ngăm cảnh vật thông qua mấy bức tranh này thế?
“Công tử đúng là có mắt nhìn, bức này có giá ba lạng bạc."
“Ngọc tiểu thư, ta xin tặng nàng bức này."
“Ừm!" Thật là lãng phí, ta cần bức tranh này làm gì chứ, cũng chẳng có gì đáng thưởng thức cả. Ta ngáp dài một cái, đột nhiên một bức tranh trong tiệm thu hút ta lạ thường. Đó là bức tranh được đóng trong một chiếc khung mạ vàng, điều kì lạ chính là bức tranh này được vẽ trên một tấm giấy nhăn nhúm,, chẳng khác gì giấy vệ sinh cả.
“Bức đó…ông chủ…bức tranh con chim lớn đó có phải rất đáng tiền không?"
“Vị tiểu thư này đúng là người biết nhìn tranh. Giao long giơ vuốt sơn hà vụn. Phượng hoàng tung cánh gió vần mây. Bức tranh phượng hoàng vạn lú này, không phải cứ có tiền là mua được đâu."
Ông chủ đáp lời với vẻ mặt thần bí, ngay đến Vương công tử cũng bắt đầu trở nên hiếu kì. Hắn nhìn chăm chăm vào bức tranh ta vừa nói, nhìn mãi nhìm mãi, bất giác mồ hôi túa ra sau lưng.
“Khí thế hùng hồn, phải là người có hoài bão, chí hướng lớn đến mức nào mới có thể vẽ ra được bức tranh ‘Phượng hoàng vạn lí’ như thể muốn nuốt gọn cả sơn hà vào trong." Tên mọt sách đó đột ngột lẩm bẩm một mình.
“Đây chính là tác phẩm do chính tay Tần Vương điện hạ đương triều vẽ, không biết tại sao ngài ấy lại vứt bức tranh này đi. Bức tranh này là người dưới lặng lẽ nhặt lại đem ra ngoài bán. Đây thực sự là một bức tranh tuyệt đẹp." Ông chủ tiệm tranh đắc ý đưa lời giới thiệu, có vẻ rất tự hào vì mình đã tìm được một bảo bối từ đống rác rưởi.
Ta nhìn bức tranh đó thêm lần nữa, lại nhìn bộ dạng của ông chủ, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn ông ta muốn hét giá cắt cổ. Lại thấy tên mọt sách này rất dễ bị lừa, chẳng qua chỉ là một con chim lớn thôi, có phải say đắm đến độ khó tin đó không? Khi nào gặp, ta sẽ kể cho Diệu nghe rồi bảo chàng vẻ cho ta chín, mười bức như vậy, sau đó ta sẽ đem tranh đi đổi thịt kho tàu ăn cho sướng miệng. Nghĩ đến ăn, ta chu miệng, nhưng nhớ ra trước mặt vị Vương công tử ‘phu quân tương lai’ này vẫn nên giữ thể diện đôi chút chứ, thế nên ta lại mỉm cười giả bộ thục nữ.
“Học ngài làm phượng hoàng vạn lí chứ không chịu làm loài chim yến bay quanh tổ. Nếu không phải trái tim nối liền cùng chúng sinh, hoài bão mở rộng thiên hạ, thì ngài sao có thể vẽ ra bức phượng hoàng tung cánh có khí thế thế này? Chỉ một bức họa đã thể hiện rõ khí chất của bậc đế vương. Chỉ có điều, nghe đồn Tần Vương điện hạ học hành tầm thường, ngài làm sao có thể…" Vị Vương công tử đó lại tiếp tục lẩm bẩm. Ta trợn mắt lườm hắn, Diệu phải được gọi là người thông minh bẩm sinh, cái gì mà học hành tầm thường?
Biết bức tranh do Diệu vẽ, ta bỗng thấy hứng thú liền bước lại gần hơn, nhìn ngắm thật kĩ bức tranh trước mặt.
Nhẹ như xác ve, trắng như tuyết.
Mỏng tựa sợi tơ, lặng vô thanh.
Đây chính là loại giấy Tuyên có vân nổi tiếng tại huyện Kinh, cho dù nị người ta vò nát, bức tranh vẫn không mất đi vẻ cao quý. Nét mực đậm nhạt hào sảng in lại trên mặt giấy, vô cùng trác tuyệt! Sông núi biến sắc trong bức tranh, mây trắng nước trong thế nhưng dù cho cảnh tượng có hùng vĩ, mỹ lệ đến đây vẫn chẳng thể che đi được khí thế ngút trời phượng hoàng tung cánh. Giang sơn vạn lí, tất cả đều nằm dưới đôi cánh to lớn của chú phượng hoàng này. Ngay đến ta, một người chẳng mấy hiểu biết về thư họa mà khi ngắm kĩ, lồng ngự bất giác hừng hực hào khí. Đó là niềm kiêu hãnh cùng khí chất cao quý của một người trên vạn người, không chút tầm thường.
Nam Dung Diệu, không ngờ lại có thể vẽ một con chim lớn có khí chất như vậy. Thế nhưng không hiểu sao chàng lại vứt nó đi? Ta nhìn sang chỗ Vương công tử. Từ khi nhìn thấy bức tranh này đến giờ, hắn cứ ngây người, chỉ còn thiếu mỗi việc nước miếng chảy ròng ròng ra thôi.
“Bức tranh này ngài định bán thế nào?"
“Đây là bảo bối chấn tiệm của chúng ta, ngàn vàng không đổi."
“Thực sự không bán?"
“Không bán."
Nhân lúc bọn họ đang mặc cả giá tiền, ta vội vã quay người bước nhanh về phía ngoại thành Trường An. Trời cũng đã muộn, ta phải nhanh chân lên mới được, trong lòng ta lúc này vô cùng thấp thỏm bất an,
Một áng mây vắt ngang trời, ngăn lại ánh nắng chói chang của mặt trời. Ta đi bộ cả đoạn đường, bóng dài in dưới mặt đất nhấp nhô liên tục. Những con đường trước mặt đan xen chẳng khác nào một tấm lưới. Ta bắt đầu rảo bước nhanh hơn về phía khu rừng ở vùng ngoại ô. Lúc gần đến nơi, sắc trời chuyển muộn, ánh hoàng hôn vàng rực đang phủ ngập cả tòa thành Trường An, khiến cho mọi cảnh vật đều trở nên tuyệt tác.
Đây chính là thành Trường An trong buổi hoàng hôn đó sao? Ta bất chợt có cảm giác xa lạ. Những áng mây là mang theo màu vàng sậm của hoàng hôn, mỹ lệ khác thường. Không khí vẫn nóng bức, oi ả, chẳng có lấy bất cứ ngọn gió nào. Trong đầu ta lại hiện lên bức tranh phượng hoàng vạn lí mà Diệu đã vẽ, nhìn về chân trời phía xa, ta đột nhiên cảm thấy, thực ra chàng cũng giống như tòa thành Trường An này vậy… ta thật chẳng thể nào hiểu thấu được chàng.
Tác giả :
An Dĩ Mạch