Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu
Chương 167
Chương 167: Bản vương ăn lá thư này rồi
Mộ Dung Phong không thay y phục nữa, vội vã đi đến cổng phủ, chào hỏi anh vợ mình.
Cổng phủ rộng mở, ba chiếc xe ngựa dừng ngoài cổng, lúc này Lãnh Thanh Hạc đang đứng đợi trước cổng, cung kính cúi chào Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong nắm nắm vạt tay áo: “Đại ca đến đúng lúc lắm, mau, mời vào"
Lãnh Thanh Hạc trải qua những ngày tháng được chăm sóc kĩ lưỡng, sắc khi cơ thể đã tốt hơn nhiều, không còn dáng vẻ ốm yếu mỏng manh, sắc mặt nhợt nhạt của người mang bệnh nữa. Nhìn hắn như chi lan ngọc thụ, cả người toát ra vẻ ấm áp và lãng mạn.
“Không dám làm phiền Vương gia, kẻ hèn mọn này đứng đây đợi muội muội cũng được rồi."
Mộ Dung Phong khẽ ho một tiếng: “Đại ca nói vậy là có ý gì?"
“Tính cách muội muội mạnh mẽ nhưng ngang bướng, những ngày sau khi gả vào Vương phủ đã gây thêm nhiều rắc rối cho Vương gia. Hai trái tim không đồng thuận, khó hướng đến cùng một ý, giờ đây, thanh toán hết nợ nần, giải tỏa khúc mắc mới là cách kết thúc tốt nhất"
Mộ Dung Phong nheo nheo mắt ngạc nhiên: “Đại ca nghe những lời này từ đâu vậy? Sao lại nói thanh toán hết nợ nần?"
Lãnh Thanh Hạc ngờ vực cau mày: “Hai ngày nay luôn có người đến cửa, mai mối cho tiểu muội. Ban đầu ta còn thấy hoang đường, e là có người đặt điều, ăn nói hàm hồ, nhưng hôm qua ta bắt gặp người làm thuê, hỏi kĩ ra mới biết đó là là sự vật.
Nếu đã hòa ly, việc tiểu muội tiếp tục ở lại Vương phủ e là sẽ bị người đời chỉ trích, cũng sẽ khiến Trắc phi nương nương không hài lòng. Thành thử ra, đón muội muội về Tương phủ vẫn tốt hơn"
“Tuyệt đối không có chuyện đó!" Mộ Dung Phong nói dứt khoát: “Không biết kẻ nào lại có ý đồ như vậy, nói năng nhăng cuội. Nếu đại ca không tin, có thể đích thân vào phủ hỏi Băng Cơ"
Lãnh Thanh Hạc do dự, chỉnh đốn y phục, theo Mộ Dung Phong vào Vương phủ, cùng đi đến Triều Thiên Khiết.
Trong sân để đầy đồ đạc đã được gói ghém từ trước.
Lãnh Băng Cơ nghe tin đại ca đến liền ra nghênh đón, mời Lãnh Thanh Hạc vào phòng chính. Mộ Dung Phong cũng đi theo rất tự nhiên.
“Đại ca đến thật đúng lúc, muội đang muốn cho người về Tượng phủ báo tin. Vương gia đã từ muội, thì trước hết muội sẽ về Tượng phủ ở tạm hai ngày"
Lãnh Thanh Hạc hoài nghi liếc nhìn Mộ Dung Phong: “Nhưng Vương gia nói hai người nghĩa nặng tình sâu, tuyệt đối không có chuyện hòa ly" .
Lãnh Băng Cơ khẽ hừ một tiếng: “Thư hòa ly cũng đã viết rồi, còn chối được sao?"
Mộ Dung Phong trừng mắt chối cãi: “Bản vương viết thư hòa ly lúc nào?"
“Cần ta lấy ra cho xem không?"
“Nếu nàng đưa ra được, bản vương sẽ ăn nó trước mặt đại ca"
Lãnh Băng Cơ cười lạnh nhạt, quay người đi vào phòng, lấy bức thư từ trong rương ra, sau đó quay trở lại, đứng trước mặt hai người kia mở ra: “Sao nào, Vương gia, không dám thừa nhận?"
Mộ Dung Phong nghiêng đầu nhìn, trong phút chốc toàn thân toát mồ hôi hột: “Sao có thể? Chẳng phải đã..".
Rồi nhanh trí ngắt lời, không nói nữa.
Lãnh Bằng Cơ khẽ cong cong môi, nhìn hắn đầy ẩn ý: “Đã làm sao cơ?"
Đã rơi xuống nước rồi mà. Bản vương tận mắt nhìn thấy nàng bỏ lá thư vào ống tay áo luôn mang trên mình, bộ y phục đó đã ướt sũng, ngân phiếu cũng nát, sao lá thư đó có thể nguyên vẹn được?
Mộ Dung Phong khẽ ho hai tiếng: “Bản vương sao có thể viết lá thư này được? Nếu là bản vương viết, chắc hẳn sẽ viết Vạn đừng xa cách, đôi bên sống vui, nguyện nàng trường thọ, bộc lộ những tình cảm chân thành từ tận đáy lòng, sao có thể viết những câu từ cứng nhắc như này được?"
Lãnh Băng Cơ nghẹn giọng: “Ngài muốn chổi ư?"
“Bản Vương quân tử nhất ngôn, đã làm ắt sẽ nhận, sao lại chối bỏ? Nếu bản vương thừa nhận, bản vương đã viết lá thư này, bản vương sẽ nuốt nó ngay trước mặt đại ca. Vụ tướng quân đã nói, đừng bao giờ nói chuyện đạo lí với nữ nhân, chỉ nói một chữ, sủng là được rồi."
Lãnh Bằng Cơ trợn tròn mắt, con người ta có thể vô sỉ đến mức này sao? Nói dối không chớp mắt, đều có thể ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ như vậy.
Nàng run rẩy cầm lá thư “soạt soạt": “Mộ Vương gia, đây chính là lá thư ngài đặt bút viết, trên giấy vẫn còn chữ kí!"
Mộ Dung Phong làm bộ mặt vô tội, quay sang phía Lãnh Thanh Hạc nói: “Mong đại ca chứng giảm giúp, có phải là người khác giả mạo hay không?"
Lãnh Thanh Hạc cầm lấy lá thư, chỉ nhìn qua thôi, đã nói một cách kiên định: “Nét chữ này uốn lượn bay bổng, lại có khí chất uyển chuyển của một nữ nhân, sao có thể là chữ viết tay của Vương gia. Kẻ nào to gan dám giả mạo"
Sau đó tiện tay đưa cho Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong cũng nói đầy vẻ phẫn nộ: “Lòng dạ khó lường, há có lý này!"
Mộ Dung Phong xé lá thư thành hai ba mảnh, bình thản răn dạy Lãnh Băng Cơ: “Đã kết thành phu thê, không nên nghi ngờ nhau. Sau này nàng đừng nhẹ dạ cả tin những thủ đoạn của kẻ khác nữa"
Lãnh Băng Cơ trợn tròn mắt nhìn, tim nàng đập mạnh.
Hai người này có tính toàn từ trước ư? Sao ca ca có thể thông đồng với hắn mà bán đứng muội muội này? Ca ca không hiểu rõ tình huống lúc này, đang thuận theo chiều gió à? Muội muội sẽ tội đời mất.
Nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của Mộ Dung Phong, Lãnh Băng Cơ nổi giận, cười một cách lạnh lùng: “Vương gia, mời vào, thân thiếp có lời muốn nói với chàng"
Mộ Dung Phong hơi chột dạ: “Đại ca còn ở đây, đừng làm loạn, có gì lát hãy nói"
“Đại ca cũng không phải người ngoài, sợ gì chứ? Mời đại ca uống trà trước".
Nàng kéo ống tay áo Mộ Dung Phong lôi thẳng vào trong phòng, đẩy rồi ép hắn vào chân tường.
Mộ Dung Phong biểu hiện ra, bản thân hắn rất thích cảm giác bị nàng ép sát từng bước từng bước, mặc dù nếu so chiều cao và sức lực của hai người, thì nhìn thấy được Lãnh Băng Cơ giống một chú cừu non. Nhưng, vẻ mặt của Mộ Dung Phong lúc này, lại giống như con sói hung ác đang đứng trước miếng mồi ngon vậy.
Vẻ mặt đáng thương đầy sát khí nhìn chằm chằm vào hắn của Lãnh Băng Cơ đột nhiên dịu hẳn lại, nàng nở nụ cười, khóe mắt chân mày đều rất tình, nghiêng người về phía hắn, dùng giọng điệu trầm ấm, quyến rũ hỏi: “Có phải Vương gia không muốn rời xa Băng Cơ không?"
Nàng khẽ thở ra làn hơi ấm nóng, ghé sát vào Mộ Dung Phong, khuôn mặt Mộ Dung Phong có chút nóng lên. Đại ca mình còn đang uống trà bên ngoài, chủ động ôm ấp như này, thật hợp lý mà.
Đôi tay nhỏ nhắn của Lãnh Băng Cơ lướt qua lướt lại trước ngực Mộ Dung Phong, chậm rãi, từng chút một, du ngoạn lên cổ hắn.
“Vương gia thích thiếp rồi phải không?"
Mộ Dung Phong cảm thấy cơ thể như cứng lại, mí mắt chuyển động, mạch đập dồn dập. Nữ nhân này, sự cám dỗ chết tiệt này!
Đặc biệt là những đầu ngón tay trắng nõn của nàng đang nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu đang nhô cao của hắn, tựa như cọng lông vũ lướt trên mặt nước vậy, hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn, thành thật thú nhận: “Phải"
Lãnh Băng Cơ đấm nhẹ vào ngực hắn một cái, giọng điệu nũng nịu: “Sao chàng không nói sớm, lại để tốn nhiều thời gian như vậy chứ?"
Tâm trí Mộ Dung Phong thoáng chốc gợn sóng, cả người cứng lại,bàn tay cũng trở nên vội vã, mạnh mẽ vòng qua ôm lấy vòng eo mềm mại của Lãnh Băng Cơ, rồi ôm ghì nàng vào lòng.
Lãnh Băng Cơ khẽ kêu một tiếng.
Sau đó, Mộ Dung Phong cảm thấy như có kim đâm vào gáy đau nhói một phát, nhất thời hoài nghi: “Nàng làm gì vậy?"
Cảm giác đau nhói và ngứa râm ran nhanh chóng lan ra khắp cơ thể. Lãnh Băng Cơ lập tức đổi sắc mặt, lạnh lùng “hừ" một tiếng, đẩy hắn ra, cầm tay hắn giơ lên cao, vén ống tay áo ra.
Hai hàng dấu răng in hằn ở đó, vẫn chưa biến mất.
“Quả nhiên là ngươi, tên biến thái này! Lại còn chạy vào phòng ta xem trộm ta tắm, xem hôm nay ta xử lý người thế nào!"