Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi
Chương 97: Đại Chiến Tranh Giường
Ngay cả khi trong thư phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, mùi chua chắc hẳn cũng không thể tản đi hết trong một thời gian ngắn.
Mộ Dung.
Phong thầm hờn dỗi ngồi trước sân một hồi rồi quay người đi đến Triều Thiên Khuyết.
Cánh cổng Triều Thiên Khuyết được đóng chặt, tất cả đều ngủ cả rồi.
Mộ Dung Phong gõ cửa “tùng tùng".
Điêu ma ma đã lớn tuổi, chưa ngủ say liền đứng dậy đi kiểm tra.
Mộ Dung Phong nổi giận đùng đùng: “Mở cửa Điêu ma ma bước tới mở cửa, Mộ Dung Phong đi một mạch xông thẳng vào phòng của Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ ngủ không cần người canh đêm, cây gậy cảm vào cửa cũng bị nàng chẻ thành củi đốt khi học nhóm bếp.
Mộ Dung Phong trực tiếp đẩy cửa đi vào, nàng lập tức bị đánh thức, từ trên giường ngồi dậy: “Ai?"
Mộ Dung Phong nhấc đôi chân dài của mình lên, đi chỉ hai ba bước đã đến bên giường, tóm lấy cổ tay nàng lập tức kéo nàng xuống giường.
Lãnh Băng Cơ chỉ mặc một chiếc áo lót sát người, đi chân trần, bị quăng sang một bên, lúc này nàng mới nhớ lại mùi vị đó và ngửi thấy mùi rượu trên người Mộ Dung Phong.
“Ngươi điên rồi sao? Nửa đêm nửa hôm vung vãi đầy rượu?"
Mộ Dung Phong cười lạnh, không nói gì, liền cởi y phục.
Lãnh Băng Cơ nhất thời luống cuống, lẽ nào là rượu vào làm mất lý trí? Nàng liên tiếp lui về phía sau, mặt đầy cảnh giác nhìn chàng: “Ngươi muốn làm gì?
Mộ Dung Phong cởi đai lưng treo lên tấm bình phong ở bên cạnh, sau đó lại cởi bỏ cẩm bào đầy mùi rượu, trên người chỉ còn lại một chiếc áo lót, lạnh lùng nhìn Lãnh Băng Cơ.
Có ánh trăng chiếu qua màn cửa sổ màu trắng vào phòng, trải một đốm sáng màu bạc trên mặt đất Lãnh Băng Cơ thả xõa mái tóc mềm mại, mặc một chiếc áo lót, dáng vẻ bên ngoài lả lướt, thanh +ú đứng dưới bóng trăng.
Đôi chân trần lộ ra trắng nõn, và cả móng tay cũng hiện lên màu huỳnh quang ‘Yết hầu của chàng giật giật, sau đó cởi giày ra, nằm xuống chỗ mà Lãnh Băng Cơ đã nắm, rồi nhằm mắt lại.
Lãnh Băng Cơ gạt bỏ nguy hiểm ban đầu, mạnh mẽ hơn: “Đây là giường của ta!"
Mộ Dung Phong hừ lạnh: “Đây cũng là giường của ta."
Lãnh Băng Cơ chẹn họng, biết rằng chàng hẳn đã trở về thư phòng, không nhà để về, nhớn nhác qua đây chiếm chồ của nàng, “Vương phủ nghèo như vậy sao? Lẽ nào không còn phòng nào khác?"
“Không có" Mộ Dung Phong tự tin trả lời.
Lãnh Băng Cơ càng thêm tức giận, rõ ràng là người đó có lỗi trước, sao có thể vô liêm sỉ như vậy.
Nàng tiến lên một bước: “Ngươi có thể đi tới Tử Đẳng tiểu trúc của ngươi mà, tìm Lãnh Băng Nguyệt, còn có nha đầu thông phòng của ngươi, tốt biết bao, xe nhẹ chạy đường quen, sao cầm trăng, trái ôm phải ôm…"
Từ “ôm" vẫn chưa nói dút, Mộ Dung Phong lại †óm lấy cổ tay nàng, sau đó đột nhiên bị một lực mạnh làm nàng không tự chủ được mà loạng choạng về phía trước, cả người ngã vào vào người Mộ Dung Phong.
“Ghen à?"
“Ghen mẹ ngươi! Ngươi đã chiếm chỗ của lão nương!"
“Nếu quả thực bây giờ không có nơi nào để đi, †a có thể chia cho ngươi một chỗ ngồi."
Trong bóng tối, Mộ Dung Phong mở mắt ra, sáng long lanh, có một tia ái muội rất khác lóe lên Và khóe môi khẽ cong lên, cười có chút quỷ dị, Chẳng lẽ là chàng bị hồ ly tinh ám vào người?
Sao tự nhiên lại trở nên thất thường như vậy?
Lãnh Băng Cơ hốt hoảng, vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm hãm của chàng, và lùi về sau như tránh rằn độc: “Ngươi bị đậu hũ thối làm cho ngốc rồi à?
Lưu manh!"
Giày cũng không buồn mang, chân trần, chạy đi như một con thỏ.
Mộ Dung Phong nằm ở trên giường, trong chốc lát không thấy buồn ngủ.
Chàng nghe thấy Lãnh Băng Cơ gõ cửa ở nơi khác: “Nhi Nhi, mở cửa"
Sau đó là giọng nói ngái ngủ của Nhi Nhi vang lên: “Sao vậy, tiểu thư?"
“Trong phòng ta có một con chuột lớn chạy vào, ôi mẹ nó, quá đáng sợ rồi"
“Nô, nô tỳ cũng sợ, hay là đi gọi Vương ma ma dậy, nhiều người bắt đỡ sợ hơn?"
“Bắt con khi.
Vương ma ma nhìn thấy cũng phải sợ muốn tè ra.
Ta ở chỗ ngươi một đêm trước."
Mộ Dung Phong khẽ cười, nữ nhân này nói chuyện quá thô tục, há miệng ngậm miệng đều là chửi thề, thật không giống như là nữ nhi được nuôi dưỡng ở Tướng phủ, Chàng duỗi tay chân, cảm thấy thật thoải mái, đã lâu không được ngủ trên giường mình, có cảm giác thân thiết lâu ngày không gặp.
Chàng trở mình, chợt có một mùi thơm nhẹ, ấm áp quanh quẩn chóp mũi, cũng không phải là mùi trầm hương lúc trước.
Đó là mùi thơm tự nhiên trên cơ thể nữ tử, khiến người ta gần gũi mà lại mơ hồ.
Chàng mới phát hiện ra điều này, nữ nhân này ngày thường dường như rất ít khi thoa kem, đánh phấn, không giống như Lãnh Băng Nguyệt, mỗi lần nhìn thấy nàng ta, lông mày và mi mắt đều được vẽ rất tỉnh xảo, chỉ cần đi ngang qua là đã thấy hương thơm cưồn cuộn xông vào mũi.
Khuôn mặt của Lãnh Băng Cơ như trứng gà bóc, nước da căng bóng, trong trẻo không chút trau chuốt trang điểm.
Chàng di chuyển chiếc gối, tơ lụa mềm mại va chạm vào mặt chàng, nhất thời làm chàng mơ tưởng viễn vong.
Hôm nay, uống rất nhiều rượu, đầu óc có chút quay cuồng.
Một đêm ngon giấc.
Mộ Dung Phong từ trước đến nay đều có thói quen nghe tiếng gà gáy là dậy, nhưng hôm nay lúc thức dậy trời đã sáng.
Thật ra thì giờ này còn sớm, lại có chăn ấm gối mềm, với cơn say tối qua, cho nên chàng quyết định buông thả mình một lần, lăn qua lăn lại, chuẩn bị nhảm mắt ngủ Lúc này ngoài sân đã có tiếng động, kêu đoàng đoàng, không biết đang làm gì, cứ như là tiếng chẻ củi vậy.
Mùi cháo thơm thoang thoáng thoảng qua khung cửa số, thoảng hương khói trong sân chính?
Cửa phòng bên cạnh mở ra “két".
Dường như là một giọng nói ngái ngủ của Nhi Nhi: “Điêu ma ma, sao hôm nay lại làm nhiều món ngon vậy? Giò lụa vàng, bánh bao nhân thịt, mì gà xé, bảo sao dậy sớm như vậy?"
Điêu ma ma mơ hồ không biết trả lời sao.
Sau đó Nhi Nhỉ đi một vòng, lại kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, người đang làm gì vậy?"
Lãnh Băng Cơ ủ rũ trả lời: “Cây cắm cửa"
“Không phải người nói không cần dùng thứ này sao? Cây lần trước ngon lành lại bị người tiện tay dùng làm củi đóm"
Lãnh Băng Cơ không trả lời Mộ Dung Phong ngồi dậy, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đang ở trong sân, trên tay cầm một cái búa bửa củi, nghiến răng nghiến lợi hì hục bửa khúc gỗ trong tay.
Lửa giận cả người bốc lên.
Mộ Dung Phong cảm thấy tâm trạng rất tốt, duỗi người đứng dậy mặc y phục, mở cửa bước ra ngoài.
Nhi Nhỉ nhìn thấy một người to lớn sống sờ sờ bước ra từ phòng của tiểu thư nhà mình, giống như nhìn thấy một con chuột thành tinh, cả kinh trố mắt nghẹn họng, bắt đầu nói lắp bắp.
“Vương, Vương gia"
Đúng thật là sáng sớm gặp ma, sao vương gia lại ở trong viện? Thảo nào hôm qua nửa đêm canh ba tiểu thư chạy vào phòng cô, ở nhờ chỗ cô cả đêm.
Lãnh Băng Cơ vung búa chẻ củi trong tay “đùng", mặt tối sâm, đứng dậy nói không chút khách khí: “Nhi Nhi, cuộn hết chăn gối bên trong ném đi."
Nhi Nhi đứng hình.
Tối hôm qua, Mộ Dung Phong vốn cũng chỉ là không có nơi nào để đi, lại tức giận vì nàng đã làm bẩn thư hương của mình, cơn tức giận nhất thời vọt lên đỉnh đầu mới chạy tới trút giận.
Hôm nay cũng sẽ trở về rồi Dáng vẻ ghét bỏ của Lãnh Băng Cơ lúc này, càng khiến chàng tức giận hơn.
Dặn bảo Nhi Nhi: “Nhân tiện căn dặn thị vệ mang chăn gối của bản vương chuyển qua đây, cái ở nơi này ta ngủ không quen."