Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi
Chương 229: Lòng Không Độc Thì Đứng Không Thể Vững
Hoa phu nhân nhìn Lãnh Băng Cơ, sau đó gật đầu: “Nó vẫn còn trên bàn trang điểm của thiếp.
Nếu phu nhân thích nó, thiếp sẽ sai Tửu Nhi đi"
Duệ Vương Phi nhẹ nhàng nói: “Trong thời kỳ ở cữ không được tắm.
Bách hoa lộ của ngươi hương thơm thanh nhã, tốt hơn trầm hương nhiều"
Hoa phu nhân hai mắt lấp lánh, bước ra cửa, ra lệnh cho người hầu gái cận thân về lấy nửa chai Bách hoa lộ trên bàn trang điểm đem đến.
Trong chốc lát, nha hoàn Tửu Nhi bước vào, đưa một bình trắng như tuyết cho vị ma ma bên cạnh Duệ Vương phi.
Vị ma ma không chờ Duệ Vương phi ra lệnh, liền mở nút chai, đưa lên mũi ngửi thử, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Quả nhiên là vậy, Vương phi nương nương, Bách hoa lộ này có điều kỳ lạ"
Duệ vương phi dường như đã biết từ lâu, không cảm thấy kinh ngạc, chậm rãi hỏi: “Có gì kỳ lạ?"
“Bách Hoa lộ này này rõ ràng có thêm dầu thuốc có thể làm thay đổi tính tình của mèo.
Thảo nào con mèo của chúng ta thường ngày rất ngoan ngoãn dễ bảo, đột nhiên lại nổi điên vừa cào vừa xé, làm Vương phi người vì hoảng sợ né tránh mà trượt chân.
“
“Nói bậy!" Hoa phu nhân phản pháo quyết liệt: “Bách hoa lộ này là do chính tay thiếp làm ra.
Sao thiếp có thể hãm hại Vương phi nương nương được?"
Duệ Vương Phi nói chậm rãi và lý trí: “Cứ bình tĩnh, đừng vội phủ nhận như vậy.
Ta được biết lần gần đây nhất ngươi làm Bách Hoa lộ ở nhà bếp là năm ngày trước.
Sau khi bách hoa lộ làm xong, ngươi cũng không đem bên người như hình với bóng.
Ngươi không có lòng hại ta, không có nghĩa là người khác không có, đúng không?"
Hoa phu nhân vẫn kiên quyết phủ nhận: “Những người xung quanh thiếp đều được dạy dỗ nghiêm khắc, sẽ không dám làm chuyện táo tợn như vậy.
Triệu ma ma sao người vô duyên vô cớ đổ oan cho ta?
Triệu ma ma khẳng định: “Hoàn toàn đúng.
Ta có thù oán gì với người đâu, đổ oan người làm gì?"
Duệ Vương Phi mỉm cười: “Ta tin chắc chắn răng Hoa phu nhân sẽ không ra tay hại ta.
Vậy thì khi ngươi đặt Bách hoa lộ trong phòng ngủ, kẻ có thể động vào chỉ có thể là Tửu Nhi?"
Tửu Nhi rùng mình: “Vương phi nương nương xin minh xét, dù Tửu Nhi có mười lá gan, Tửu Nhi cũng không dám làm chuyện tày trời như vậy!"
“Không phải ngươi chẳng lẽ là phu nhân nhà ngươi sao?"
Duệ Vương phi không thèm liếc một cái liền nói với Triệu Ma ma: “Đứa trẻ đang ngủ ở đây, đừng quấy rây nó.
Đem Tửu Nhi ra ngoài tra hỏi kỹ càng.
Nhớ là chỉ làm tổn thương da thịt, không được tổn hại đến xương cốt!"
Tửu Nhi đột nhiên thay đổi sắc mặt, khóc lóc van xin Duệ Vương Phi và Hoa phu nhân.
Hoa phu nhân lo lắng đến không thể nói gì.
“Oan uổng quá, Vương phi nương nương, Hoa nô xin lấy tính mạng ra đảm bảo, Bách Hoa lộ này tuyệt đối không pha thêm thứ gì bậy bạ vào.
Triệu ma ma nói không thành có, rõ ràng đang đổ oan cho Hoa nô, Tửu Nhi da thịt non nót, làm sao chịu được đòn roi."
Bên ngoài vọng lại có tiếng hét thảm thiết của Tửu Nhi, Duệ Vương Phi phớt lờ, quay sang liếc nhìn đứa trẻ bên cạnh với nụ cười dịu dàng trên môi.
Hoa phu nhân nghiến răng, quay người định rời đi, nhưng lại bị các cung nữ trước mặt Duệ Vương phi ngăn lại.
“Hoa phu nhân, người muốn đi đâu vậy?"
“Thiếp đi tìm vương gia, xin chàng chủ trì công đạo!"
“Ngươi muốn lấy vương gia ra dọa ta à?" Duệ Vương Phi hít một hơi, không biết có phải là do vết thương bị đau không: “Vương gia hiện tại đang bận ở tiền viện đón khách tiễn khách, sẽ không quan tâm chuyện ở hậu viện đâu.
Ngươi đừng mong đợi làm gì.
Ta sao có thể để ngươi ra ngoài làm xấu mặt được.
An tâm ở đây đợi đi, bổn vương phi vẫn còn chiêu chưa dùng đến??
Hoa phu nhân không thể rời đi, lại càng không thể giải thích, sắc mặt rất khó coi.
Lãnh Băng Cơ và Lục Vu ngồi sang một bên lắng nghe mà lòng kinh hãi.
Cứ nghĩ Duệ Vương phi này hơi quá mức tùy tiện, hoặc là vị Hoa phu nhân này thật sự là có vấn đề, thế nhưng ra tay nghiêm hình bức cung với nha hoàn bên cạnh, thủ đoạn này cũng khá tàn nhẫn.
Đang lúc trà vừa pha xong, Triệu ma ma bước vào báo.
cáo với Duệ vương phi: “Tửu Nhi nhận rồi.
Nàng ta nói hôm qua chính mắt nhìn thấy Hoa phu nhân chỉ giữ lại bình mà nàng ấy đưa lên.
Bình lần trước đổ lên người nương nương, thì ra đã bị đem đổ vào chậu hoa trước cửa sổ phòng ngủ hết rồi.
Hoa phu nhân sửng sốt, thấy rõ đang lo lắng: “Ăn nói bậy bạ, đây rõ ràng là dùng đòn bức cung!"
Duệ Vương Phi hừ lạnh một tiếng: “Ta đã khuyên ngươi thành thực khai nhận.
Mượn cớ thử hương, lén lút đổ lên quần áo của ta, khiến cho mèo con phát điên suýt chút nữa giết chết mẹ con ta.
Ngươi còn lợi dụng lúc ta sinh khó đã vứt bỏ bách hoa lộ còn lại, đêm quần áo đi giặt xem như tiêu hủy tất cả các bằng chứng phạm tội.
Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thoát được sao?"
Có cần Triệu ma ma tiếp tục tra vấn Tửu Nhi, xem bảy ngày trước, hai ngươi ra khỏi phủ đã đi đâu, gặp những ai, đem cái gì về phủ không? “
Hoa phu nhân sao có thể dễ dàng thú nhận?
Nàng ta run run môi mình, nàng đã thất kinh hồn vía rồi.
“Tỷ không có chứng cớ sao lại nói thiếp như vậy? Tỷ không có chứng cứ xác thực, rõ ràng là vu oan giá họa!"
“Ngươi nói đúng, thực sự là ta vu oan giá họa đó.
Vì trong bách hoa lộ này có gì không quan trọng.
Quan trọng là Tửu Nhi đã nhận rồi, nó vì muốn thoát tội, đã cho đáp án mà ta muốn.
Chỉ cần tìm trong chậu hoa trong phòng ngươi có mùi mèo, vậy thì chứng cứ vững như núi, ngươi cứng miệng cũng vô dụng.
“Không phải chỉ có tỷ nói là được?" Hoa phu nhân ngừng van xin, vẻ mặt nghiêm nghị, cao giọng nói: “Chỉ vì loại trừ ta, vương phi nương nương đúng là không từ thủ đoạn.!
Duệ Vương Phi hạ giọng: “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Ngươi tính kế ta mới gọi là bất chấp thủ đoạn, còn ta tính kế ngươi gọi là kỳ mưu diệu kế.
Triệu ma ma, hãy đến phòng của Hoa phu nhân tìm kiếm cẩn thận.
Gọi đại phu trong phủ đến đây, mang theo một con mèo hoa, tra kỹ chỉ tiết trong chậu hoa"
“Ngươi là đồ độc phụ!" Hoa phu nhân biết hôm nay mình không thể tránh số kiếp, nàng ta lao thẳng về phía Duệ vương phi.
Thấy tình hình không ổn, Lãnh Băng Cơ chỉ nghĩ đứng dậy ngăn cản nàng ta, Lục Vu đã đi trước nàng ta một bước, chạy đến đẩy Hoa phu nhân ngã xuống.
đất.
Duệ Vương Phi không hề chớp mắt ra lệnh cho người hầu đang đợi bên cạnh: “Còn chần chừ gì nữa? Kéo ả xuống, trói ả vào cây sỉ ở nhà sau và đánh thật nặng cho ta, mỗi ngày ba mươi roi, đánh chết mới thôi.
Để tất cả trên dưới trong Vương phủ này biết ai dám bất kính với ta, dám hạ độc thủ với ta thì sẽ có kết cục như thế nào!"
Hạ nhân tuân lệnh.
Tiến lên một trái một phải, kẹp cánh tay của nàng, lôi ra ngoài.
Duệ Vương Phi tiếp tục ra lệnh: “Tửu Nhi biết Hoa phu nhân đang bày mưu bất chính với bổn vương phi lại che giấu không khai báo.
Trận đòn này cũng không oan uổng, để nó rút ra bài học nhớ đi Tất cả hạ nhân đều run rẩy, thậm chí không dám thở mạnh, lặng lế lui ra.
Duệ Vương Phi ánh mắt lạnh lùng, sau đó cười nói với Lục Vu: “Ngươi học được chưa? Nếu lòng không độc ác thì không thể đứng vững, nếu như ngươi cứ nhu nhược sẽ bị ức hiếp, bọn nô tài cũng không coi ngươi ra gì.
Nếu sau này khi lấy chồng, chọn một phò mã thực thà là tốt nhất.
Nếu hắn dám đi tìm hoa hỏi liễu, thì nhớ cho kỹ, nhất định đừng nhân từ nương tay, phàm là những kẻ có dã tâm, dám không phục tùng người, chỉ cần gán cho một tội danh là xong.
Sợ nhất là nhổ được bông hoa này, lại mọc thêm bông hoa có gai khác.
Nam nhân đều có mới nới cũ, cứ mắt nhắm mắt mở mà không quản chặt, rồi sẽ giống như tam tẩu ngươi, bị một thứ muội, trắc phi cưỡi lên đầu.
Lãnh Băng Cơ bụm miệng không nói lời nào.
Là một người đã trải qua nền văn hóa hiện đại và hệ thống pháp luật tôn trọng quyền con người và mạng sống là điều cơ bản nhất.
Ngay cả khi nàng ấy bây giờ là Phong vương phi hàng thực giá thực, đã đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, nắm trong tay quyền sinh sát bọn nô tài trong phủ, nàng cũng không thể làm được việc xem mạng người như cỏ rác như vậy.
Ngay cả khi bên kia có lỗi, trừ khi tội ác cực kỳ ghê tởm như Vương ma ma, không thì nàng vẫn sẵn sàng cho họ cơ hội sống.
Chính vì vậy, mới tạo thành mớ hỗn độn này cho bản thân, khiến nhắc đến cũng phải đau đầu..