Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi
Chương 177: Bước Đường Cùng Phản Công Trở Thành Đoàn Sủng
Lúc này Như Ý mới không tình nguyện nói thầm một tiếng: “Ta sai rồi còn không được sao?"
Giờ phút này trong lòng Lãnh Băng Cơ cũng vô cùng rõ ràng thái độ thù địch của Như Ý đổi với mình đến từ nơi nào rồi.
Hẳn là chuyện bảng vàng đoạt rể lần trước, Lãnh Bằng Nguyệt không biết sau lưng vụng trộm nói bậy bạ cái gì.
Chỉ có nàng ta biết chuyện mình thất thân, mới có thể bịa đặt ra lời đồn đại như vậy, mượn.
tay của Như Ý vạch trần ra, lại không phá hủy hình tượng Bạch Liên của nàng ta ở trong lòng Mộ Dung Phong.
Chỉ là, sao nàng ta lại biết mình có thai chứ? Là khi nào mình không cẩn thận để lộ ra chân tướng rồi.
Mắt thấy thái hậu và hoàng hậu đều chờ mình bày tỏ thái độ, nàng thu lại suy nghĩ trong lòng, mỉm cười giảng hòa nói: “Hôm nay cũng là một chuyện hiểu lầm, nói rõ ràng thì tốt rồi.
Công chúa Như Ý hồn nhiên ngay thơ, lại thẳng thắn nhanh miệng, dễ để cho người ta thừa cơ hội lợi dụng.
Bình tĩnh ngẫm lại, ai từng ở trước mặt công chúa châm ngòi gây chia rẽ quan hệ giữa ta và công chúa, thì tám chín phần mười là người đó rồi".
Cẩm Ngu và Lãnh Bằng Nguyệt, chắc chắn không còn người khác nữa.
Như Ý bất ngờ nhớ tới ngày đó Lãnh Bằng Nguyệt nhìn thấy mình, nói những lời kia không dấu vết mà lại ý vị sâu xa.
Nàng ta không muốn âm thầm chịu đựng chuyện này, có lòng tìm Lãnh Băng Nguyệt chất vấn, nhưng là nàng ta lại không có bằng chứng.
Nàng ta liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái, ấp a ấp úng nói: “Ngày đó trắc phi nương nương của quý phủ nói chuyện phiếm với ta vài câu, trong lúc nói có lời này, nhưng ta cũng nói không chính xác."
Nghe nói tỷ muội hai người nhà họ Lãnh có chút không hòa hợp, vậy thì để bản thân các nàng đầu nhau đến chết đi sống lại đi.
Lại ở sau lưng tính kế ta, chắc chắn phải để người trả giá thật lớn.
Con người của Mộ Dung Phong lóe lên vẻ âm trầm, ngược lại hắn không có kinh ngạc quá nhiều, có lẽ cũng sớm mơ hồ nghi ngờ rồi.
Trong chủ điện còn có tên khách, một đám người vẫn ở trong này, sự việc giải thích rõ ràng rồi, thái hậu lập tức sai người đi báo tin vui cho hoàng đế, sau đó mang theo Lãnh Băng Cơ trở về chủ điện.
Tân khách đầy cả sảnh đường còn đang thì thầm to nhỏ với nhau, thảo luận chuyện xảy ra vừa rồi, đủ loại suy đoán.
Nhất là đám người thái hậu rời khỏi bữa tiệc lâu như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Mấy người vừa quay trở lại, lập tức bầu không khí trở nên lặng ngắt như tờ, nhưng mọi người vẫn đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía Lãnh Băng Cơ âm thầm đánh giá.
Thái hậu trở về chỗ ngồi xuống, mới vừa rồi túm tay của Lãnh Băng Cơ, không nhanh không chậm nói: “Hôm nay song hỷ lâm môn, vừa rồi mời nữ y trong cung đến kiểm tra vết phỏng cho Phong vương phi, mới biết được, Phong vương phi đúng là thật sự có thai rồi"
Mọi người đều ồ lên.
Một lát sau mới phản ứng lại, đồng loạt hô lên tiếng chúc mừng.
Khuôn mặt của Lãnh Bằng Nguyệt nhất thời trưởng thành màu gan heo.
Nàng ta không hiểu, Lãnh Băng Cơ rõ ràng là chưa cưới đã có thai trước, mang thai dã chủng của người khác, chuyện rõ ràng như vậy vì sao kết quả lại không giống với tưởng tượng của mình chứ?
Chẳng những Lãnh Băng Cơ không vì thế mà thân bại danh liệt, một thi hai mạng, lại vẫn bình yên vô sự đứng ở chỗ này đón nhận sự hâm mộ và chúc mừng của mọi người, trở thành đoàn sủng của đám người thái hậu.
Rốt cuộc nàng sử dụng yêu pháp gì?
Nàng ta siết chặt bàn tay, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay gần như bấm ra máu, trong ánh mắt tràn đầy thù hận.
Nàng ta trưng ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thật sự chúc mừng tỷ tỷ rồi, chuyện vui thế này vậy mà còn giấu diếm kín không kẽ hở, không biết tỷ tỷ có thai bao lâu rồi?"
Rất nhiều người đang dựng lỗ tại lên nghe ngóng.
Danh tiếng chưa cưới đã mang thai trước như vậy luôn không dễ nghe, Lãnh Băng Cơ có thai đến đại hôn cũng chưa tới hơn một tháng, đợi đến khi đứa trẻ đủ ngày đủ tháng sinh ra, lại nói dối là động thai khí sinh non thì cũng chu toàn rồi.
Cho nên, thái hậu không đợi Lãnh Băng Cơ nói chuyện, đã lên tiếng nói trước: “Phong vương phi vượng tử, vừa vào cửa liền có thai, đợi đến đầu năm sau là có thể thêm suất định cho Phong vương phủ rồi."
Mọi người đều tươi cười vụng trộm trêu chọc: “Vẫn là Phong vương gia oai phong, cơ thể xương cốt tốt"
Cũng có người cười thầm: “Chắc là Phong vương phi y thuật cao siêu, tự mình lén lút ăn linh đan dược liệu gì đó"
Lãnh Bằng Cơ cười đến mức vô cùng xấu hổ, hơn nữa trong lòng vẫn còn cảm thấy thấp thỏm không yên.
Điêu ma ma ở phía sau nàng, đè thấp giọng nói: “Chuyện hôm nay tám phần mười không thoát khỏi liên quan với trắc phi nương nương.
Vừa rồi lão nô đi tìm Phong vương gia, nàng ta cũng phái Triệu ma ma đi đến quấy rầy lão nô, ngăn đường đi của lão nô cố tình khiêu khích gây chuyện.
May mà gặp được Hỉ công công".
Chẳng trách mình vất vả chống đỡ cả hồi lâu vẫn không thấy Mộ Dung Phong ra mặt, thì ra là Lãnh Băng Nguyệt quấy phá ở giữa.
Một chiều mượn dao giết người này nàng ta chơi thật tuyệt nha.
Một lát sau, đồ bạn thưởng của hoàng thượng được đưa đến.
Đám người thái hậu và hoàng hậu cũng không keo kiệt, tất cả đều sai người ban tặng rất nhiều đồ bổ.
Chỗ Huệ phi là kinh ngạc vui mừng nhất.
Mặc dù nói bà ta luôn nhìn nàng dâu này không vừa mắt, nhưng gà mái biết đẻ trứng chính là gà mái tốt, con dâu có thể sinh con dưỡng cái chính là con dâu tốt.
Chỉ cần nàng có thể lần đầu tiên sinh được trưởng tôn cho hoàng gia thì chính là công lao to lớn.
Mẫu bằng tứ quý, nàng dâu này bà ta nhận rồi, sẽ không suy nghĩ những thứ lung tung nữa.
Bởi vậy, ánh mắt của bà ta nhìn Lãnh Băng Cơ giống như nhạc mẫu nhìn con rể, cũng trở nên hài lòng.
Cẩm Ngu ngồi ở bên cạnh bà ta, nhìn Lãnh Băng Cơ xuân phong đắc ý, lại liếc nhìn Huệ phi ở bên cạnh một cái, trong mắt nàng ta cơ hồ sắp phun ra lửa, gần như nghiền nát hàm răng trắng bóc.
Về lời đồn đại của Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ, nàng ta vẫn luôn cảm thấy chính mình còn có hy vọng, nhất định sẽ có một ngày có thể giành được.
Nhưng mà vì sao, kết quả lại không giống với tưởng tượng của mình? Chẳng những biểu ca chấp nhận nữ nhân này, lại còn nhanh như vậy đã mang thai.
Nếu như nàng ngồi chắc ở vị trí vương phi này, mình còn có hy vọng gì nữa? Lẽ nào chỉ có thể làm trắc phi thôi sao?
Có người vui mừng có người buồn rầu, có người ghen ghét căm hận có người xem diễn kịch, tất cả đều ôm tâm tư khác nhau, tất cả đã đè bẹp tin tức Như Ý sắp xuất giá rồi.
Cẩm Ngu lặng lẽ đi đến bên cạnh Lãnh Băng Nguyệt, nhìn Lãnh Băng Cơ giống như sao quanh trắng sáng, cười châm chọc: “Không phải người nói ngươi có cách khiến cho Lãnh Băng Nguyệt rời khỏi vương phủ sao? Thì ra cũng chỉ là miệng nói suông mà thôi.
Xem ra vị trí Phong vương phi này của Lãnh Băng Cơ là ngồi vững vàng rồi".
Lãnh Bằng Nguyệt cũng cắn chặt hàm răng, nghe Cẩm Ngu cười nhạo mình như vậy, trong lòng lại càng tràn đầy sự đố kỵ.
“Ngươi cũng nói có thể giúp ta nâng lên vị trí chính phi đấy, còn không phải giống như con trâu bằng đá bỏ vào biển ư? Lại nói đứa trẻ này sao có thể là con của vương gia chứ? Rõ ràng là dã chủng."
Nghe thấy vậy, trong nháy mắt Cẩm ngu chợt thốt lên: Ngươi nói cái gì?"
“Không biết nàng ta làm thế nào lừa gạt lấy lệ với thái hậu nương nương, nhưng ta biết vương gia căn bản chưa từng chạm vào nàng ta.
Trong bụng nàng ta đang mang rõ ràng là một dã chủng, sợ là đã có thai bốn tháng rồi."
Nhất thời Cẩm Ngu trở nên kích động: " Ngươi nói là thật sao? Có bằng chứng gì?"
Nói đến bằng chứng, Lãnh Bằng Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ nhìn qua.
Lần trước Hiền phi đến Phong vương phủ khởi binh hỏi tội, cuối cùng Mộ Dung Phong che chở Lãnh Bằng Cơ, làm giả khăn tay có lạc hồng.
Hôm nay Lãnh Băng Cơ bình yên vô sự, khó bảo đảm không phải lại là Mộ Dung Phong che chở nàng.
Nếu như mình một mực chắc chắn trước khi cưới Lãnh Băng Cơ đã thất thân, để diệt trừ Lãnh Băng Cơ, Cẩm Ngu chắc chắn sẽ bẩm báo chỗ Huệ phi.
Huệ phi cũng mặc kệ mọi việc, nhất định sẽ cho mình đổi chất với Mộ Dung Phong.
Mình và Lãnh Băng Cơ hai hổ cắn nhau, chẳng phải để cho Cẩm Ngu ngồi làm ngư ông đắc lợi sao?
Nghĩ như vậy, nàng ta lập tức sửa lại miệng.
“Ta thuận miệng nói ra thế thôi.
Nếu như là thật, há có thể để cho Lãnh Băng Cơ bình yên sống đến bây giờ à?".
Cẩm Ngu ‘xùy một tiếng: “Họa từ miệng mà ra, lời nói không căn cứ này mà ngươi cũng dám nói lung tung"
Lãnh Bằng Nguyệt chẳng đằng hắng gì, chỉ âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Rốt cuộc Lãnh Băng Cơ làm thế nào chuyển bại thành thắng, xoay chuyển tình thế được nhỉ?.