Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
Chương 92: Đại Kết Cục, chân ái vĩnh tại!

Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 92: Đại Kết Cục, chân ái vĩnh tại!

Thế nhưng hai con tiểu sủng vật vẫn nói đúng, một người trong bọn họ, mình vốn không để ở trong lòng, nhưng là hai...

Nói thật, dù có cao ngạo thì nó không thể không thừa nhận, nó không đánh lại bọn họ!

Cho nên chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ một cái rồi nện bước chân cao ngạo rời đi.

Một tiểu miêu và một tiểu trư nhìn hướng vịt ca rời đi, thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên bọn họ làm trái lại vịt ca.

Thật may là vịt ca bị bọn họ dọa lui, nếu không nếu như thực sự đánh nhau với vịt ca, cho dù cuối cùng bọn họ sẽ chiến thắng, nhưng cũng tuyệt đối là thắng thảm.

Điều này đối với hai con tiểu sủng vật một sợ đau một lười biếng thì có thể không đánh nhau vẫn là kết cục tốt nhất.

......

Tử Lan ngồi yên ở trên mặt đất đột nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào nơi nào đó trong rừng sâu, nơi đó... Hình như có mùi vị của Chu Tử Mặc.

Chu Tử Mặc... Là ngươi tới sao?

Đứng thẳng thân thể của mình, Chu Tử Mặc đi tới chỗ kia, cũng đang đi dọc theo vườn hoa này thì một kết giới xuất hiện tại trước mặt của Tử Lan, cản nhịp bước tiến tới của Tử Lan.

Nhíu chặt mày, tràn đầy khuôn mặt tiểu nhân nhân là hung dữ.

Hai ánh sáng hồng và lam đang liên tục lóe lên, cặp mắt vốn linh động của Tử Lan trở nên mơ hồ hơn. Vẻ mặt cao nhã này của nàng hoàn toàn không giống như một nữ oa mười tuổi, ngược lại càng giống như một tiên tử.

Thần thánh mà không thể xúc phạm!

Đôi tay lóe ra hồng lam quang của Tử Lan mạnh mẽ đánh ở trên kết giới, kết giới kiên cố lập tức vỡ vụn hoàn toàn.

Thú Hoàng đang khổ tâm tu luyện trong thạch động, bởi vì kết giới bể tan tành mà ‘phốc ’ một tiếng phun ra một búng máu. Cả khuôn mặt đều là khiếp sợ.

Hắn lao tâm lao phổi thiết trí kết giới, không ngờ lại bị Tử Lan đánh vỡ, hơn nữa còn là tất cả như vậy. Làm hại cả tâm thần hắn cũng bị tổn thương.

Nhắm mắt lần nữa, hiện tại điều trọng yếu nhất vẫn là điều chỉnh thân thể của mình tốt lên trước.

Sau đó sẽ đi tìm Chu Tử Mặc và Tử Lan, hắn cũng không tin, công lực toàn thân hắn còn chưa đủ để đối phó với hai nhóc con này.

“Chu Tử Mặc!" Sau khi đánh vỡ kết giới hai ánh sáng hồng lam trên tay Tử Lan biến mất, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy hạnh phúc.

Nhấc đôi chân của mình lên, Tử Lan chạy về phía Chu Tử Mặc.

Mà Chu Tử Mặc đang đi trong núi, khi Tử Lan đánh vỡ kết giới đã lập tức ngẩng đầu nhìn nơi của Tử Lan, lo lắng trên mặt bắt đầu tản đi, sau đó càng nhanh chóng xông về phía Tử Lan ở hơn.

Hắn có thể cảm thấy Tử Lan đang nhanh chóng chạy tới, cho nên nhất định hắn sẽ dùng tốc độ nhanh hơn Tử Lan để chạy về nàng.

Tránh cho tiểu tử này không cẩn thận ngã xuống.

“Meo meo ô... Meo meo ô..." ( Thú Ngữ: Chu Tử Mặc tới sao? Cảm quan của ta không có sai chứ? Hắn lại có thể chạy tới! Chẳng lẽ sẽ không sợ Thú Hoàng xé hắn thành mảnh nhỏ sao?)

“Hừ hừ..." ( Thú Ngữ: Không thể không thừa nhận, gan Chu Tử Mặc này thật là lớn!)

“Meo meo..." ( Thú Ngữ: Là vì yêu nên không quan tâm thôi.)

Hai con tiểu sủng vật nhìn Tử Lan hưng phấn xông về phía Chu Tử Mặc, vui vẻ thảo luận, ngay sau đó đi theo Tử Lan xông về phía Chu Tử Mặc.

Đường rất dài, ở chỗ này Chu Tử Mặc cũng không thể sử dụng thuật pháp thuấn di, chỉ có thể dùng chân của mình chạy.

Mà Tử Lan là thuộc về loại có lúc rất hung ác, có lúc cái gì cũng không biết!

Giống như mới vừa rồi, rõ ràng phá vỡ kết giới mạnh nhất của Thú Hoàng, nhưng lại biến trở về một phàm nhân.

Nhưng điều này đối với Tử Lan thì không sao cả, nàng chỉ cần biết rằng Chu Tử Mặc ở nơi nào, nàng cũng sẽ chạy đến bên cạnh hắn, sau đó vĩnh viễn không rời đi nữa.

Đường dài đằng đẵng, nhưng chỉ cần muốn đạt tới điểm cuối. Chắc chắn sẽ có một ngày đi hết con đường này!

Chu Tử Mặc nhìn thấy nữ oa xinh đẹp kia dưới cây cổ thụ trăm tuổi khổng lồ, mắt có hơi ướt át.

Mới tách ra ba ngày, thế nhưng hắn lại cảm thấy hình như đã qua ba ngàn năm!

Thì ra là một khi yêu người kia, thì từng lúc đều muốn ở chung một chỗ với nàng. Dù là thời gian ngắn ngủi, cũng sẽ cảm thấy giống như đã trải qua thời gian rất dài. “Tử Lan..." Giọng nói Chu Tử Mặc có hơi tắc nghẽn.

“Chu Tử Mặc." Tử Lan nhìn Chu Tử Mặc trước mặt, nước mắt đã không cầm được mà chảy xuống.

“Cái người bại hoại này, bây giờ mới đến!" Nhảy vào trong cái ôm ấm áp của Chu Tử Mặc, Tử Lan lau toàn bộ nước mắt và nước mũi của mình lau trên người Chu Tử Mặc.

Chu Tử Mặc cũng không ghét bỏ, chỉ lo ôm Tử Lan cười khúc khích.

“Meo meo ô..." ( Thú Ngữ: Thật đúng là người ngốc có ngốc phúc.) Một tiểu bạch miêu nhìn Chu Tử Mặc đang cười khúc khích, lại nhìn trình độ lệ thuộc của Tử Lan đối với kẻ ngu này, méo miệng khinh thường mở miệng.

Rõ ràng là ghen tỵ với Chu Tử Mặc.

Mà Tiểu heo hoa cũng ý thức được điểm này, “Hừ hừ..." ( Thú Ngữ: Thật sự khinh bỉ ngươi, còn tranh thủ tình cảm với một phàm nhân.)

“Meo meo..." ( Thú Ngữ: Ngươi nói cái gì?) Bộ lông tiểu bạch miêu bắt đầu đứng lên.

Bên này, hai con tiểu sủng vật đang bắt đầu một tràng tranh đấu của bọn họ, mà đổi thành bên kia, hai người Chu Tử Mặc và Tử Lan đang hạnh phúc ôm lấy nhau, hưởng thụ khoảnh khắc yên lặng lại hoàn mỹ này.

Nhưng nhiều khi, có mấy người thích ra ngoài phá hư không khí.

“Thật sự là tình yêu khiến người ta cảm động, nhưng... Nếu như các ngươi không đồng ý điều kiện của ta, ta sẽ không do dự mà chia rẽ các ngươi!" Lời nói tàn nhẫn khiến hai người Chu Tử Mặc và Tử Lan không nhịn được cau mày.

Được rồi, bọn họ thừa nhận quả thật nam nhân này rất đáng ghét!

“Ngươi có yêu cầu gì, nếu như hợp lý, ta và Tử Lan cũng không phải là không thể suy tính." Chu Tử Mặc ngăn lời nói Tử Lan sắp nói ra khỏi miệng lại, mở miệng nói.

Dù sao nam tử trung niên trước mặt cũng là ông ngoại của Tử Lan, ông ta cho hắn một cơ hội, Chu Tử Mặc tự nhiên cũng sẽ cho ông ta một cơ hội.

“Đừng nói chuyện này trước, ta muốn kể chuyện xưa trước." Thú Hoàng nhẹ nhàng nói ra.

“Ngươi nói." Chu Tử Mặc cũng chỉ khẽ cau mày, sau đó liền quyết định nghe xong câu chuyện kia trước.

Mặc dù cảm thấy có lẽ không phải hắn muốn nghe câu chuyện kia.

“Mỗi ngàn năm đến, Thần tộc sẽ phủ xuống một lần, mỗi lần đến sẽ liên tục tàn phá! Mỗi lần đó Thú Tộc và chủng tộc khác đều gần như bị diệt tộc! Thần tộc giống như ác ma, ác ma đáng chết!" Gương mặt Thú Hoàng trở nên hơi dữ tợn.

Đối mặt với Thần tộc muốn cả sinh mạng Thú Tộc, Thú Hoàng thật sự không có hảo cảm.

Nghe lời hắn nói, Chu Tử Mặc khẽ cau mày, hắn có ý gì?

“Nói thẳng cho ta biết, ppmg muốn làm cái gì?" Chu Tử Mặc không muốn nói nhảm với nam nhân này.

“Chỉ cần về sau Tử Lan giúp ta giết chết Thần tộc chi hoàng, chắc chắn ta sẽ không phản đối duyên phận giữa các ngươi." Thú Hoàng lạnh nhạt mở miệng, nhưng khát cầu trong lời nói quả thật chói tai như vậy.

Theo lời của hắn, hai tay ôm Tử Lan của Chu Tử Mặc hơi run rẩy, cho dù đã đoán được điều kiện của ông ta từ lâu, nhưng khi thực sự nghe được, Chu Tử Mặc vẫn không nhịn được mà hoảng hốt.

Hắn chính là Thần Hoàng, chính là Thần Hoàng từ lúc vừa ra đời đã bị trao cho trách nhiệm phải tiêu diệt hết Thú Tộc, Ngư tộc, Mộc tộc!

“Ta mới không đồng ý!" Tiểu nhân nhân vùi ở trong ngực Chu Tử Mặc, rõ ràng cảm thấy tay Chu Tử Mặc run rẩy, vì vậy cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm, cực kì hung ác gầm thét với Thú Hoàng.

Nếu Chu Tử Mặc không muốn đáp ứng yêu cầu này của Thú Hoàng, như vậy thì mình sẽ giúp hắn cự tuyệt.

“Con biết con đang nói gì sao? Đây tuy là yêu cầu của ta, nhưng Thần Hoàng đó muốn tiêu diệt cả Thú Tộc sẽ phải giết chết con, mà con không muốn bị giết cũng chỉ có thể giết hắn!" Thần Hoàng tức giận quát lên với Tử Lan, hắn không hiểu vì sao tiểu tử này toàn nói chuyện giúp Chu Tử Mặc, phải biết rằng hắn mới là người thân của nàng.

Cho dù sẽ không vì nàng, nhưng cũng sẽ không hại nàng!

“Hừ, đây chỉ là lời một bên của ngươi, ta và hắn không thù không oán, tại sao phải giúp ngươi giết chết hắn." Tiểu nhân nhân bất mãn, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm, vẻ mặt quyết không bỏ qua.

“Con..." Thú Hoàng cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm Tử Lan.

Chu Tử Mặc còn chưa mở miệng, nàng đã nhanh chóng nói! Chẳng lẽ nàng không biết hắn mới là người thân của nàng sao?

“Hừ, Chu Tử Mặc, chúng ta đi!" Tử Lan thấy hình như lão nam nhân kia rất tức giận, thúc giục Chu Tử Mặc rời đi, “Chu Tử Mặc, chúng ta đi thôi, ta không thích nơi này!"

“Con không thể đi, nhiệm vụ của con là giết chết Thần Hoàng." Tiếng nói của Thú Hoàng vì kích động mà có hơi bén nhọn.

“Ngu ngốc!" Phát ra từ này theo thói quen, Tử Lan hơi sững sờ, tại sao mình sẽ nói từ này? Nàng hơi híp cặp mắt, sau đó nhếch miệng cười một tiếng, “Đại ngu ngốc!"

Tử Lan thừa nhận cái từ này rất có ý tứ, sau khi nói ra, tâm tình của nàng tốt hơn nhiều. Ha ha ha...

“Hừ, mặc kệ hôm nay con nói gì, không được rời đi chính là không được rời đi!" Tiếng Thú Hoàng bén nhọn lộ ra sự kiên định tràn đầy.

Quyết tâm không thả Tử Lan rời đi đã xâm nhập vào trong lòng hắn.

“Meo meo ô..." ( Thú Ngữ: Không khí không đúng, giống như muốn đánh nhau vậy.) Tiểu bạch miêu có hơi khẩn trương kêu.

“Hừ hừ... Hừ..." ( Thú Ngữ: Nếu bọn họ đánh nhau, ngươi giúp ai? Không cần nói cho ta, ngươi sẽ giúp Tử Lan!)

“Meo meo... Meo meo ô..." ( Thú Ngữ: Ta... Ta sẽ không giúp ai cả!) Tiểu bạch miêu cúi thấp đầu nhỏ của mình, cho dù là ai cũng không nhìn ra vẻ mặt nó lúc này.

Trước kia nó vẫn tận trung với lão chủ nhân, cho rằng lời nói lão chủ nhân chính là thánh chỉ, nhưng mà bây giờ... Trải qua mấy năm chung đụng với tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân hồn nhiên bá đạo đã tiến vào nội tâm của nó.

Nó biết đời này mình cũng không thể quên tiểu chủ nhân được ôm trong ngực ấm áp nữa.

“Hừ hừ... Hừ hừ..." ( Thú Ngữ: Đừng có trách ta không có nói cho ngươi biết, đừng vọng tưởng giúp tiểu chủ nhân, nếu không nhất định lão chủ nhân sẽ chặt ngươi làm trăm mảnh!)

Tiểu heo hoa nhắc nhở tiểu bạch miêu, d iễnd anlêq uyd ôn đối với bằng hữu cùng lớn lên từ nhỏ, mặc dù bình thường gây gổ, tuy nhiên nó vẫn hi vọng tên kia không bị thương tổn.

“Meo meo ô..." ( Thú Ngữ: Ta biết!)

Tiểu bạch miêu ngẩng đầu, nhìn về phía ba người, nhìn cảnh sắp bùng nổ chiến đấu, lo lắng nhìn Tử Lan bị Chu Tử Mặc ôm trong ngực.

“Lão đầu, ta cho ngươi biết, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!" Tử Lan nói lần nữa, nếu biết Chu Tử Mặc không muốn đồng ý chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý!

“Hừ, nàng không đồng ý, Chu Tử Mặc, vậy ý của ngươi là gì?" Thú Hoàng thấy mình không thể khuyên Tử Lan, vì vậy đổi thành khuyên Chu Tử Mặc, dù sao đối với Tử Lan, nàng nhất định sẽ đồng ý lời của Chu Tử Mặc.

Cũng là vì những thứ tình yêu kia!

Cái thế giới này vốn không tồn tại thứ đó!

Trước kia, cũng bởi vì chút đồ không thể tồn tại này. Nữ nhi quý giá nhất của hắn chạy theo một nam nhân, kết quả còn không phải là bị nam nhân kia làm tổn thương rất thảm sao.

Hiện tại, ngoại tôn nữ này của hắn cũng yêu một phàm nhân.

Mà hắn thì lợi dụng điểm này, để nàng trợ giúp mình.

“Ý của Tử Lan chính ý của ta." Chu Tử Mặc ôm chặt Tử Lan trong tay, đơn giản mở miệng.

“Vậy ý của ngươi là... Không đồng ý?" Thú Hoàng chau mày lại nhìn Chu Tử Mặc, rõ ràng ý kiến mình nói không phải rất quá đáng, vì sao Tử Lan và Chu Tử Mặc đều không đồng ý.

“Nếu như người của Thần tộc tổn thương các ngươi, ta có thể để Tử Lan giúp các ngươi, nhưng... Nếu như người Thần tộc hoàn toàn không tổn thương các ngươi, tại sao chúng ta lại đi tổn thương người khác?" Giọng nói Chu Tử Mặc cực kì bình thản, bình thản đến mức làm cho Thú Hoàng cảm giác khủng hoảng.

“Mục đích Thần tộc xuất hiện là vì hủy diệt chúng ta! Làm sao có thể không làm tổn thương chúng ta?" Thú Hoàng bén nhọn nói.

“Tóm lại, ta mang Tử Lan đi, ông có tin tưởng chúng ta nói hay không thì tùy ông. Còn nữa... Ông chuẩn bị bây giờ sẽ đối đầu với chúng ta?" Chu Tử Mặc nhìn vẻ mặt sợ hãi của Thú Hoàng, khinh thường cười một tiếng.

Nam nhân như vậy hắn lười phải giết!

“Ngươi... Ta..." Thú Hoàng có hơi ngu si nhìn bóng lưng Chu Tử Mặc ôm Tử Lan rời đi, không biết nên nói những gì.

Chuẩn bị nhiều lời như vậy, lại bị câu này của Chu Tử Mặc làm cho không chống đỡ nổi rồi trở về, mấu chốt nhất vẫn là những lời này của Chu Tử Mặc có đạo lý như thế, để cho hắn không có lý do cự tuyệt!

Cho đến cuối cùng, Thú Hoàng cũng không ra tay ngăn cản, tùy ý để bọn họ rời đi đi, với hắn, chỉ cần có thể ôm lấy cái mạng này của mình, Tử Lan muốn cùng người nào ở chung một chỗ cũng không đáng kể.

“Có lẽ... Ta thật sự đã già rồi." Xoay người, Thú Hoàng nói một câu thật nhỏ, sau đó nện bước bước chân nặng nề rời khỏi nơi đây.

“Meo meo ô..." ( Thú Ngữ: Chúng ta phải bồi Tiểu Chủ Nhân sao?) Tiểu bạch miêu rối rắm.

“Hừ... Hừ hừ..." ( Thú Ngữ: Ta cảm thấy lão chủ nhân càng cần chúng ta bồi hơn, tiểu chủ nhân chỉ cần có Chu Tử Mặc là được.) Tiểu heo hoa phát biểu ý kiến của mình.

“Meo meo..." ( Thú Ngữ: Ta cũng cảm thấy như vậy!)

Vì vậy, hai con tiểu sủng vật lưu luyến nhìn phương hướng Tử Lan và Chu Tử Mặc rời khỏi một cái, rồi cùng đi sau lưng Thú Hoàng trở lại nơi bọn nó sinh sống. Không phải là không muốn đi theo Tử Lan, nhưng lại cảm thấy không cần phải làm vậy, bây giờ Tử Lan có Chu Tử Mặc đã rất vui vẻ, vậy chúng nó có cái gì cần thiết để xuất hiện trong thế giới của nàng?

Còn không bằng sống với Thú Hoàng thật tốt, nếu như Thần tộc chi hoàng phủ xuống, chính là ngày cuối cùng trong thế giới của bọn nó.

“Chu Tử Mặc, ngươi... Là Thần Hoàng sao?" Lời của Tử Lan khiến thân thể Chu Tử Mặc không nhịn được run rẩy, hắn biết mình không thể lừa gạt Tử Lan, thế nhưng sự kiện...

“Ta không phải." Chu Tử Mặc xoa tóc Tử Lan khẳng định.

“Không phải... Thật sao?" Tử Lan cúi đầu, không có ai trông thấy vẻ mặt nàng lúc này, tại sao Chu Tử Mặc nói dối nàng.

Nàng rõ ràng cảm thấy Chu Tử Mặc run rẩy, từ lúc bắt đầu đó, nàng cũng biết Chu Tử Mặc chính là Thần Hoàng trong miệng Thú Hoàng, nhưng chính hắn lại nói không phải, có lẽ... Là hắn có nỗi khổ tâm gì thôi.

Sau khi nghĩ thông suốt, tiểu nhân nhân cọ xát đầu nhỏ của mình ở trong ngực Chu Tử Mặc, “Chu Tử Mặc, dù chàng là Thần Hoàng, nếu về sau chàng thật sự muốn giết ta, ta cũng sẽ tuyệt đối không phản kháng."

Nghe được lời Tử Lan nói, đầu Chu Tử Mặc giống như nổ tung.

Tâm tư của mình đều bị tiểu tử này nhìn thấu, mà mình lại ngây ngốc cho rằng mình có thể lừa gạt nàng. Nhưng cuối cùng mới phát hiện, thì ra mình chỉ có thể lừa gạt chính mình!

Chu Tử Mặc biết, mình so ra còn kém Tử Lan.

“Nếu như nàng thật sự sẽ bị người kia giết chết, ta sẽ chết ở trước mặt nàng." Ta quyết không cho phép nhìn nàng chết. Chu Tử Mặc không nói ra câu nói sau cùng, mà là lặng lẽ nói trong lòng của mình.

Hắn yêu như vậy, làm sao có thể để nàng biến mất, như vậy thì hắn sẽ không nhịn được mà nổi điên mất!

“Chu Tử Mặc, ta biết mà, vẫn là chàng đối tốt với ta nhất." Tiểu nhân nhân vui vẻ nằm ở trên ngực Chu Tử Mặc, nghe nhịp tim mạnh mẽ này, vẻ mặt vui thích khiến lòng của Chu Tử Mặc ấm áp.

“Đứa ngốc, ta không đối tốt với nàng thì đối tốt với ai?" Chu Tử Mặc hôn trán Tử Lan nhẹ nhàng mà nói ra.

......

Trên bầu trời nênh mông mờ mịt, Hoàng vĩ đại đứng đầu nhìn một màn ở dưới kia, đang khẽ cau mày. Sáu hoàng là do hắn sáng lập, nói một cách khác, sáu hoàng đều là đứa con của hắn, hắn không thể nào nhìn bọn họ ‘*’, cho nên mới phải trừng phạt tình yêu say đắm của Thần Hoàng và Tử Lan tiên tử.

Tai họa ngàn năm, Thiên Thế Luân Hồi, ngàn đời yêu nhau, ngàn đời tàn sát! Đây chính là trừng phạt của hắn, mỗi ngàn năm một luân hồi, mỗi luân hồi Thần Hoàng và Tử Lan tiên tử sẽ gặp nhau và yêu nhau, mà cuối cùng cũng lấy tàn sát lẫn nhau để kết thúc.

Trừng phạt như vậy có thể... Có hơi nặng hay không?

Cuối cùng, Chúng Thần vĩ đại nhẹ nhàng than thở một hơi, nếu như đời này lựa chọn của bọn họ vẫn là giống như chín trăm chín mươi chín lần kia, thì mình sẽ thành toàn cho bọn họ thôi.

Dưới bầu trời, Chu Tử Mặc và Tử Lan không biết, cũng là vì bọn họ đến chết cũng không thay đổi tình yêu lại khiến cho Chúng Thần Chi Chủ vĩ đại bỏ qua trừng phạt cuối cùng.

......

Thời gian đang chậm rãi trôi qua, thoáng một cái đã ròng rã ba năm, Tử Lan non nớt đã trở thành thiếu nữ diệu linh, mà Chu Tử Mặc cũng bắt đầu toát ra vẻ mê người khí khái của nam tử thanh niên.

Ngày hôm đó, rốt cuộc hai người Phong, Vân tìm tới cửa, nhìn vẻ mặt sáng tỏ của Phong, Chu Tử Mặc biết bọn họ đã biết thân phận của hắn.

Nhưng đời này hắn chỉ muốn ở chung một chỗ với Tử Lan, không muốn quản bất kì cái ân ân oán oán nào.

“Nếu người là Thần Hoàng, thì theo lý nên gánh vác chức trách của Thần Hoàng!" Phong lạnh nhạt mở miệng, bi ai chợt lóe lên ở đáy mắt hắn không tránh được cặp mắt của Chu Tử Mặc.

Hắn cũng không hy vọng hắn mở ra huyệt của Thần tộc, rồi lại không thể không thực hiện sứ mạng của hắn.

“Nếu như người Thần tộc đã đi tới cái thế giới này, người đầu tiên muốn giết chính là Tử Lan." Chu Tử Mặc thẳng thắn nhìn chằm chằm vào Phong, muốn thấy vẻ mặt của hắn.

Phong nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Đúng vậy, nhưng... Người là Thần Hoàng, chẳng lẽ người không thể khống chế bộ hạ của người sao?" Giọng nói của Phong có hơi kích động.

“Ta... Không thể khống chế bọn họ." Đáy mắt Chu Tử Mặc có chút ảm đạm, cũng là vì không thể khống chế, cho nên mới không dám...

“Tại sao?" Phong nóng nảy.

“Bởi vì... Chỉ cần tiêu diệt hết tam tộc này, ta mới có thể về nhà." Chu Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn về bầu trời xinh đẹp, ở trên bầu trời này chính là nhà của hắn.

Tất cả Thần tộc cũng biết cái ‘bí mật’ này, cho nên bọn họ không tiếc bất cứ giá nào để cho hắn về nhà, dù có làm trái với ý nguyện của chính hắn!

“Thật ra thì... Cho dù ta không mở huyệt Thần tộc, chờ sức mạnh của Thần Hoàng thức tỉnh toàn bộ trong ta thì bọn họ cũng sẽ đi ra." Chu Tử Mặc đứng dậy, yếu ớt mở miệng, tối nay chính là lúc hắn giác tỉnh toàn bộ huyết mạch của mình, cũng là ngày Thần tộc làm việc lại.

Mà người bọn họ muốn giết nhất chính là Tử Lan, nữ nhân duy nhất có thể uy hiếp được tính mạng hắn!

Ngày mai sẽ là một cuộc ác chiến!

“Thì ra là như vậy, ngày mai phụ mẫu của chúng ta sẽ tới." Phong tự tin nói, Chu Tử Mặc cũng rõ ràng hàm nghĩa hắn đang muốn biểu đạt, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không có tinh lực để suy nghĩ những vấn đề này.

Lúc này hắn chỉ muốn ôm Tử Lan, vượt qua buổi tối yên tĩnh cuối cùng này.

“Hi vọng ngày mai, chúng ta sẽ không trở thành kẻ địch." Chu Tử Mặc nói xong câu này, đứng dậy rời đi. Chỉ còn lại Phong với vẻ mặt sáng tỏ hòa với vẻ mặt ngu si của Vân.

......

Đất Nhân Hoàng, nam tử trung niên cơ trí ngẩng đầu nhìn ngôi sao mênh mông, khẽ than thở một hơi, nên tới thì sẽ tới, mà không nên tới thì cuối cùng sẽ không tới!

Nếu thực sự như tinh tượng thì ngày mai là ngày thần tộc sống lại, vậy thì thiên hạ này cũng nên rối loạn, chỉ hy vọng... Mình có thể bảo vệ tốt tộc nhân hơn.

......

Bình minh sắp đến, bầu trời vốn nên ửng hồng lại bắt đầu đột nhiên lóe lên một ánh kim quang, mà theo thời gian trôi qua, ánh vàng nhàn nhạt này bắt đầu từ từ lóng lánh, càng ngày càng sáng.

Cuối cùng, một vòng mặt trời màu vàng từ từ dâng lên từ phía chân trời.

Tất cả người trong thiên hạ đều lâm vào trong khủng hoảng cực độ, mặt trời màu vàng? Lại có thể là mặt trời sắc vàng?

Thú Hoàng ở trên núi, bên trong biển sâu, cây tùng rậm rạp, cũng vì mặt trời màu vàng này mà toàn thân sợ phát run, đây là... Kỳ tích khi thần tộc xuất hiện lại! Thế nhưng lại có thể xuất hiện vào lúc này, như vậy nói một cách khác, là... Thần tộc lại xuất hiện! die ndanl eq uydon Mà những tộc nhân bị Thần tộc định nghĩa là dị tộc như bọn họ sẽ bị Thần tộc diệt hết...

Nghĩ tới đây, người tam tộc càng bắt đầu sợ hãi.

Trong sơn cốc xinh đẹp, Tử Tiêu Thánh vốn đang lộ bộ mặt lưu manh nhìn thấy mặt trời lóe lên kim quang kia, từ từ thu lại nụ cười xấu xa trên mặt, “Vốn không muốn giải thích... Bởi vì ta cảm thấy không có gì cần thiết để giải thích, nhưng..." Ngón tay Tử Tiêu Thánh vẽ vòng, “Ta biết, hôm nay ta nhất định phải giải thích rõ, nếu không cho đến chết nàng cũng không biết những chuyện kia."

“Chuyện gì?" Khuynh Diệu Địch mới vừa đột nhiên sợ hãi vì mặt trời vàng đã khôi phục bình thường, trên gương mặt tuyệt mỹ kia là lạnh nhạt cực hạn.

Nàng rất đạm mạc, lạnh nhạt khiến cho nàng cảm thấy mình không phải là mình!

“Nàng thật sự cho là ta và nữ nhân khác sinh ra đứa bé sao?" Khóe miệng Tử Tiêu Thánh bắt đầu từ từ nhếch lên, xinh đẹp như vậy.

Trên khuôn mặt nam nhân thần thánh là mỹ mạo tươi đẹp.

“Chẳng lẽ không đúng sao?" Khuynh Diệu Địch giễu cợt mở miệng.

“Nếu như ta nói không đúng, nàng có tin không?" Tử Tiêu Thánh mang theo gương mặt nghiêm túc trở lại. Đây là lần thứ hai trong đời hắn đối mặt nói thật tình với Khuynh Diệu Địch.

“Ta tận mắt nhìn thấy chả lẽ là sai." Khuynh Diệu Địch nhìn nét mặt Tử Tiêu Thánh thật tình như thế, biết hắn sẽ không lừa nàng.

Nhưng... Rõ ràng nàng tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ thật sự nhìn sai sao?

Hơn nữa nữ nhân kia đã có cả đứa bé rồi, chẳng lẽ còn là giả?

“Đó không phải là đứa bé của ta, đó là nhị đệ ta, hơn nữa... Ngày đó người kia cũng không phải là của ta, là nhị đệ ta. Hắn mang mặt nạ da người mỏng mà nàng cho rằng là ta?" Lời của Tử Tiêu Thánh có hơi châm chọc, đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu giễu cợt nói với Khuynh Diệu Địch.

Trước lần đó không phải hắn luôn nâng tiểu nữ nhân cao ngạo này ở trong lòng bàn tay sao, cũng chỉ có lần này hắn mới dám to gan chỉ trích nàng như vậy.

Bởi vì nếu như không chỉ trích, có lẽ kế tiếp bọn họ sẽ mang theo hiểu lầm rời đi cái thế giới này trong cuộc sống quá ngắn của bọn họ.

Đã như vậy, hắn tình nguyện hung dữ với nàng một chút, để cho nàng biết, Thánh nữ bướng bỉnh nàng cũng sẽ sai lầm.

“Ngươi... Ngươi lại dám nói chuyện với ta như vậy?" Khuynh Diệu Địch tức giận nói với Tử Tiêu Thánh.

Tử Tiêu Thánh chưa bao giờ chỉ trích nàng, vẫn nâng nàng trong lòng bàn tay, dù cuối cùng là nàng hiểu lầm hắn, cũng hoàn toàn không cho hắn cơ hội giải thích, nhưng khuôn mặt hắn vẫn nở nụ cười cưng chiều nàng, vậy mà lúc này...

Hắn lại có thể chỉ trích nàng?

“Nếu như ta không nói với nàng như vậy, ta sợ... Từ nay về sau cũng không có cơ hội mở miệng nữa." Tử Tiêu Thánh nhìn thẳng Khuynh Diệu Địch, hắn có thể thấy dung nhan hoàn mĩ của Khuynh Diệu Địch, cũng có thể thấy tình yêu ở đáy mắt nàng.

Nữ nhân ngốc này còn yêu mình sâu đậm, chỉ vì đã từng bị thương, mới có thể lản tránh mình.

Mà hắn... Không phải là không yêu nàng!

Hiểu lầm luôn có một ngày được xóa bỏ, mà hắn thà rằng nàng luôn tin tưởng mình! Cũng không muốn nói ra trước, nhưng cái ngày mà mặt trời trở nên vàng kim sắc lạ như này làm cho hắn cảm thấy mình cần phải nói ra khỏi miệng trước!

“Tử Tiêu Thánh..." Khuynh Diệu Địch nhìn nam nhân hoàn mỹ trước mặt, ngón tay nhẹ run rẩy, nàng biết Tử Tiêu Thánh vốn không có lí do lừa nàng, cho nên lời hắn nói đều là sự thật.

Mà hắn chỉ muốn để cho nàng tỉnh ngộ lại, mới để cho bọn họ lãng phí nhiều năm một cách vô ích như vậy!

“Chàng đáng chết, tại sao chàng không nói sớm, chàng biết rõ, chỉ cần chàng giải thích, nhất định ta sẽ tin tưởng chàng, nhưng tại sao chàng lại không giải thích!" Khuynh Diệu Địch nhào vào trong ngực Tử Tiêu Thánh, không ngừng đánh nam nhân trước mặt.

Chẳng lẽ giữa bọn họ còn có loại chuyện không thể mở miệng sao?

Tại sao nam nhân đáng chết này không nói rõ tất cả, chẳng lẽ hắn lại thật sự cho rằng mình sẽ không tha thứ cho hắn sao?

“Ta cho là... Giữa chúng ta, không cần giải thích." Ôm nữ nhân mình yêu sâu đậm, nhìn mặt trời vàng từ từ dâng lên, cho dù ngày kia chính là Ngày Tận Thế, hắn cũng cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Bởi vì rốt cuộc lòng của hắn và Khuynh Diệu Địch đã nối lại.

......

“Mặt trời màu vàng, thật đẹp." Tử Lan mười ba tuổi nhìn mặt trời mộng ảo như vậy, nói với Chu Tử Mặc. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ bị bao phủ ở một tầng vàng nhạt thật mỏng, hoàn mỹ cực kì.

Lúc này Chu Tử Mặc nhanh chóng nhảy lên.

Nhẹ nhàng chạm một cái ở trên cái miệng nho nhỏ của Tử Lan, Chu Tử Mặc nhanh chóng rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn của Tử Lan, khuôn mặt cười xấu xa khiến Tử Lan vỗ nhè nhẹ trên khuôn mặt tuấn dật này của hắn, “Đồ quỷ sứ chán ghét, lại hôn người ta." Tử Lan lẩm bẩm.

Mà Chu Tử Mặc giống như không nghe thấy nàng nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào mặt trời xinh đẹp này, “Tử Lan..." Chu Tử Mặc phát ra từ tính tràn đầy như mộng ảo.

“Hả?" Tử Lan ngẩng đầu, nhìn Chu Tử Mặc cũng đắm chìm trong ánh mặt trời kia, nghi ngờ lên tiếng.

“Nếu như, hôm nay chúng ta phải rời khỏi cái thế giới này, nàng có tiếc nuối không?" Thổi mạnh lên sống mũi của Tử Lan, Chu Tử Mặc trêu chọc mở miệng.

“Rời đi? Đi nơi nào?" Tử Lan càng nghi hoặc.

“Chắc là một nơi không biết nào đó." Chu Tử Mặc cúi đầu ngửi hương hoa trên mái tóc của Tử Lan, nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng.

“Mặc kệ là đi nơi nào, chỉ cần có chàng, ta không thành vấn đề." Tử Lan nhún vai, chỉ cần là nơi có Chu Tử Mặc thì có hạnh phúc, về phần nơi bọn họ muốn đi là nơi nào, làm gì có quan hệ gì?

“Ha ha ha... Nói thật hay, chỉ cần chúng ta ở chung một chỗ, cho dù là địa ngục cũng không sao." Chu Tử Mặc ôm Tử Lan, nhìn này vẻ hồn nhiên trên dung nhan mĩ lệ, biên độ nứt khóe miệng ra càng lúc càng lớn.

Chỉ cần bọn họ ở chung một chỗ, dù thiên đại khó khăn cũng sẽ vượt qua, bởi vì tâm bọn họ đã nối thành một mảnh...

Chân trời, có bóng người đang dần dần đến gần, cho dù còn chưa nhìn thấy người tới, nhưng Chu Tử Mặc cũng cảm nhận được một mùi vị quen thuộc từ trên người của bọn họ, đó là hơi thở của tộc nhân hắn.

Chu Tử Mặc biết, các tộc nhân của hắn đã tới.

“Tử Lan, chờ một lát, mặc kệ là xảy ra ra chuyện gì, hãy tin tưởng ta, nàng làm được không?" Chu Tử Mặc ôm chặt Tử Lan, thân thể có hơi run rẩy nhẹ.

Hắn không biết mình có thể thuyết phục tộc nhân của mình buông tha cái sứ mạng chết tiệt kia hay không.

Hắn vốn không muốn đi làm cái Thần Hoàng gì đó, hắn chỉ muốn làm một người bình thường, chỉ cần mỗi ngày có thể thấy Tử Lan, hắn cũng hài lòng.

“Ừ." Loáng thoáng, hình như Tử Lan biết chuyện sắp sửa xảy ra, nhưng nàng không có một chút sợ hãi, không chỉ vì tình yêu đối với Chu Tử Mặc, cũng bởi vì nàng đã đặt tính mạng của mình ở trong tay Chu Tử Mặc từ lâu.

Nếu như Chu Tử Mặc muốn nàng chết! Nàng sẽ lập tức giao tính mạng của mình ra!

“Hoàng."

“Hoàng."

“Hoàng."

......

Từng tiếng kêu kích động lòng người, còn có một ít gương mặt quen thuộc, nhìn lên tộc nhân không ngừng quỳ xuống đất trước mặt, Chu Tử Mặc nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng, “Các ngươi nhận lầm người, ta không phải là Hoàng của các ngươi."

Ít nhất ở trong lòng Chu Tử Mặc, hắn đã không phải!

“Hoàng, ngài đừng nói giỡn chúng ta, làm sao chúng ta có thể quên hơi thở của ngài!" Tộc nhân lâu năm có hơi nóng nảy mở miệng, Hoàng làm sao vậy? Không chỉ ở chung một chỗ với yêu nữ, hơn nữa còn không nhận bọn họ!

“Các ngươi từ đâu tới thì nên trở về đó đi, nơi này đã không còn là nơi một ngàn năm trước." Chu Tử Mặc xoay người, không nhìn tới những gương mặt quen thuộc, tiếng nói của hắn vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng rõ ràng Tử Lan có thể cảm thấy tâm ở trong lòng hắn đang nhảy loạn.

Chu Tử Mặc vẫn để ý, hơn nữa thật sự rất để ý...

“Hoàng, không phải là ngài bị yêu nữ này mê hoặc chứ?" Tộc nhân nóng lòng mở miệng, nhất thời ánh mắt của tất cả người Thần tộc thù hận nhìn chằm chằm Tử Lan, hận không thể róc xương lóc thịt nàng.

Tử Lan rụt một cái vào trong ngực Chu Tử Mặc, không phải sợ những người Thần tộc này, nhưng nàng mặc cho Chu Tử Mặc lựa chọn.

“Nàng không phải yêu nữ, nàng là thê tử của ta, Tử Lan." Chu Tử Mặc thấy gương mặt hoảng hốt của Tử Lan, khẽ hôn ở trên trán của nàng, đây là thê tử hắn thích nhất, tại sao có thể là yêu nữ trong miệng những người này.

Hắn yêu nàng hơn cả tính mạng của mình, làm sao có thể nhìn người khác giết chết nàng! Mà tất cả người muốn giết chết Tử Lan đều là kẻ địch của Chu Tử Mặc hắn, cho nên... Tộc nhân của hắn, chính là kẻ địch bây giờ của hắn!

“Tốt nhất là các ngươi nên rời khỏi nơi này nhanh một chút, ta và thê tử ta chỉ muốn trải qua sinh hoạt bình thường, mời các ngươi không nên quấy rầy chúng ta." Chu Tử Mặc tuyệt tình mở miệng lần nữa, ở giữa tộc nhân và Tử Lan, hắn lựa chọn Tử Lan.

“Hoàng, ngài... Làm sao đời này ngài lại biến thành như vậy, trước kia cho dù chúng ta không đánh lại yêu nữ này, nhưng ít nhất ngài cũng sẽ không lùi bước, thế nhưng đời này..."

“Cút! Còn để ta nói bao nhiêu lần nữa, ta không phải là Hoàng của các ngươi, cút xa chừng nào tốt chừng nấy cho ta!" Chu Tử Mặc nóng nảy mở miệng, khiến những người thần tộc kia sợ hãi lui về phía sau.

Hoàng của bọn họ thay đổi, mà nguyên nhân chính là yêu nữ trong ngực hắn!

“Nếu Hoàng bị trí nhớ, như vậy thì chờ chúng ta giết chết yêu nữ này trước, sẽ giúp hoàng khôi phục trí nhớ." Người Thần tộc lớn tuổi nhất vung tay lên một cái, nhất thời những ngừoi thần tộc sau lưng hắn bắt đầu liên tục tiến công, bọn họ muốn giết chết Tử Lan.

Chỉ khi Tử Lan chết, Hoàng của bọn họ mới có thể trở lại bầu trời.

Mà Hoàng của bọn họ vốn phải là thần thượng hoàng cao cao tại!

“Các ngươi dám!" Chu Tử Mặc nhìn ánh mắt thù hận của những tộc nhân này, biết bọn họ hận Tử Lan sâu nặng, nhưng hắn lại không cho phép bọn họ tổn thương hắn Tử Lan.

“Hoàng, chúng ta biết chúng ta đều không phải là đối thủ của ngài, nhưng... Mạng của chúng ta là ngài cho, ban đầu khì ngài trao sinh mạng cho chúng ta chính là để cho chúng ta trải bằng con đường hồi thiên cung cho người, nếu bây giờ ngài đổi ý, như vậy chúng ta trả lại sinh mạng của mình cho ngài là được!" Tộc nhân lớn tuổi sâu xa mở miệng.

Sau khi nói xong, hắn quay đầu lại nhìn người thân của mình một cái, lại nhìn núi sông tươi đẹp này một chút, ‘bùm’ một tiếng, thân thể của hắn chia năm xẻ bảy, đây là hắn tự chấm dứt tánh mạng của mình.

“Không... Phụ thân..."

“Đại Trưởng Lão, ngài không thể..."

“Hoàng, van ngài!"

......

Tộc nhân khóc rống, tộc nhân đang cầu khẩn, lòng của Chu Tử Mặc đang rỉ máu, ở chỗ này hầu như đều là tộc nhân hắn chế tạo ra từng người từng người một, giống như những đứa con của hắn.

Hắn còn có thể nhớ ban đầu tạo ra một ít tộc nhân thì hắn đã dạy cho bọn hắn rất nhiều việc.

Nhưng...

Bọn họ cứ ở trước mặt của hắn tự bạo như vậy!

“Chu Tử Mặc, thật ra thì ta không sợ chết." Tử Lan ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào dung nhan hoàn mỹ của Chu Tử Mặc, khóe miệng từ từ mở ra, nàng thật sự không sợ chết, chỉ cần có thể cùng với hắn, chỉ cần hắn không khổ sở!

“Hoàng, van ngài giết chết yêu nữ này." Có trưởng lão dẫn đầu, tộc nhân thứ hai đứng dậy.

“Không..." Chu Tử Mặc khổ sở lắc đầu, hắn không thể giết chết Tử Lan, đây là nữ nhân hắn thích nhất.

“Bùm." Không cho Chu Tử Mặc bất kỳ cơ hội suy tính gì, tộc nhân thứ hai tự bạo.

Người Thần tộc đã an tĩnh lại, lẳng lặng nhìn tộc nhân tự bạo nào, bi thiết trong mắt cực kì chói mắt, ngay sau đó, người thứ ba, thứ tư, thứ năm...

Mỗi người bọn họ đều chỉ nói với Chu Tử Mặc một câu, “Hoàng, van ngài giết chết yêu nữ này."

Đối mặt với lời của bọn họ, Chu Tử Mặc chỉ có thể một lần lại một lần vô lực nói ra “Không"!

“Bùm..." Tiếng một tộc nhân vừa tự bạo, Tử Lan nhìn khuôn mặt Chu Tử Mặc đã trắng bệch, tránh ra khỏi trong ngực Chu Tử Mặc, lơ lửng trong không trung, “Đủ rồi!" Tử Lan khổ sở kêu lên.

Nếu mục đích của những tộc nhân này chỉ muốn để cho nàng chết, như vậy... Nàng chết là được!

Nàng không bao giờ muốn thấy được vẻ mặt khổ sở của Chu Tử Mặc nữa, nàng tình nguyện dùng tánh mạng của nàng để làm cho Chu Tử Mặc vui vẻ, cũng không muốn hắn khổ sở như vậy nữa!

“Tử Lan, đừng." Chu Tử Mặc tiến lên, muốn bắt được người nho nhỏ này, nhưng Tử Lan lại lui về phía sau một bước, nàng không cần nhìn Chu Tử Mặc khổ sở nữa, “Chu Tử Mặc, nhớ nhất định phải hạnh phúc." Tử Lan yếu ớt mở miệng.

Nói xong câu đó, cặp mắt linh động của Tử Lan đột nhiên trở nên ảm đạm, mà một chút đỏ lên ở trong mắt lại cực kỳ chói mắt.

“Không..." Phút chốc khi Tử Lan nhắm hai mắt lại kia, nghe được một chữ cuối cùng ‘không’đau thấu tâm can của Chu Tử Mặc, vì vậy Tử Lan biết, tất cả mình làm đều đáng giá.

Người Chu Tử Mặc thích nhất, thật sự vẫn là Tử Lan nàng!

Bóng dáng của Tử Lan đang chậm rãi biến mất, Chu Tử Mặc ôm thật chặt Tử Lan trong ngực, muốn ngăn cản nàng biến mất, nhưng... Mặc kệ hắn dùng sức như nào, thân thể của Tử Lan trở nên hư ảo.

“Nha đầu ngốc, nàng thật khờ... Chẳng lẽ nàng cho rằng sau khi nàng chết rơi, ta sẽ không khổ sở sao? Ta chỉ biết khổ sở hơn, khổ sở đến cuối cùng... Chỉ có thể cùng nàng cùng tiến về phía cái thế giới không biết đó." Chu Tử Mặc tự lẩm bẩm, thân thể của hắn cũng bắt đầu trở nên mờ đi.

Ngàn đời duyên, ngàn đời thù, ngàn đời nghiệt, ngàn đời yêu...

Sẽ để cho ngàn đời này hóa thành một đống bùn đất, nếu như không có Tử Lan, dù có trở thành Thần Hoàng, cũng là một cái xác không có linh hồn.

......

Tử Lan cảm thấy hình như mình làm trải qua một giấc mộng rất dài, ở đó trong cái mộng đó, có đôi khi nàng là Thánh nữ Thú tộc, có lúc là công chúa Ngư tộc, cũng có khi chỉ là một bông hoa nhỏ xinh đẹp.

Nhưng ở giấc mơ cuối cùng, nàng đều gặp phải nam tử ông trời chú định đó, hắn hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ đến mức khiến cho nàng lần đầu tiên nhìn thấy đã yêu sâu đậm.

Cho dù cuối cùng biết rõ hắn chính là tử địch của mình, nhưng nàng không muốn động thủ giết chết hắn, ngược lại chấm dứt tính mạng của mình, đây chính là yêu phải không? Bởi vì quá yêu, cho nên không đành lòng nhìn thấy ánh mắt khổ sở của hắn!

Cuối cùng cuối cùng... Là một mảnh mơ hồ, Tử Lan không biết lựa chọn của mình có chính xác không, lại biết rõ, nàng sẽ không hối hận...

Chu Tử Mặc, chúng ta gặp lại trong mộng!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại