Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
Chương 82: Cuộc chiến giữa bốn vị hoàng tử (hai)

Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 82: Cuộc chiến giữa bốn vị hoàng tử (hai)

Rõ ràng không phải vào thời tiết hoa đào nở rộ, thế nhưng hoa đào lại nở rộ, một nam tử như hoa đào si ngốc nhìn cảnh tượng sáng rỡ trước mặt như thế, lòng có một trận rung động như vậy.

Đi con đường nào, hắn thật sự không biết lựa chọn như thế nào.

“Xác định chưa?" Y phục dài màu hồng, dung nhan hoàn mỹ bị ẩn sau lụa trắng, loáng thoáng lộ ra vẻ không chân thực.

Khi Chu Tử Phong nghe thấy tiếng nói không mang một chút khói lửa nhân gian nào này, cả người run rẩy, khuôn mặt vốn si ngốc cũng khổ sở giằng co.

“Ai... Chàng còn muốn ngồi lên ngai vàng này, đúng không?" Mặc dù không nhìn thấy gương mặt của nữ nhân áo hồng, nhưng hắn cũng có thể nghe ra bi thương trong giọng nói của nàng, nhàn nhạt, bi ai giống như nước muối.

“Không phải là ta muốn ngồi lên chiếc ghế này, ta chỉ muốn chứng minh với người đời, ta không đê tiện!" Trên gương mặt xinh đẹp của Chu Tử Phong tràn đầy hung dữ, khi kí ức đau đớn khi còn bé đang không ngừng vang vọng trong đầu hắn.

Ánh mắt coi thường của cung nhân, tất cả các phi tần đều chèn ép lường gạt, hoàng a mã không quan tâm...

Tất cả điều đó chỉ vì nương của hắn là một kỹ nữ! Nhưng kỹ nữ thì làm sao? Chẳng lẽ kỹ nữ thì không phải là người sao? Hắn chỉ muốn lấy được một ánh mắt khẳng định của người đời, thật sự khó như vậy sao?

“Ta biết chàng không đê tiện, chẳng lẽ còn không đủ sao?" Trong lời nói của nữ nhân hồng y lộ ra sự thương yêu.

Nếu không phải vì nam tử trước mặt này, nàng sẽ vứt bỏ thân phận tôn quý của mình đứng ở chỗ này? Vĩnh viễn không được đáp ứng!

“Nàng... Ta thậm chí còn không biết dáng dấp của nàng như thế nào, không biết thân phận của nàng, không biết mục đích nàng đến gần ta. Đối với nàng, ta quá xa lạ." Chu Tử Phong ngẩng đầu, ngước nhìn dãy núi xa xa, núi non trùng điệp nối tiếp kia có vẻ cứng cáp rồi lại vô lực như vậy.

“Ta là..." Nữ nhân hồng y thật sự muốn lập tức nói cho Chu Tử Phong biết thân thế của nàng, nhưng khi nàng mới vừa mở miệng ngay lập tức đã đình chỉ.

“Ta đi thôi!" Chu Tử Phong đột nhiên nhắm hai mắt lại, khi nói ra ba từ này, hắn cảm thấy trong lòng mình đã trải qua một việc quan trọng nhất. Nhưng chờ khi hắn mở hai mắt ra lần nữa, trong mắt ánh mắt thật sự kiên nghị như vậy.

Hắn đã quyết định!

“Chu Tử Phong, chẳng lẽ chàng lại thật sự không yêu ta chút nào sao?" Nữ nhân hồng y nhẹ nhàng thì thầm ở sau lưng Chu Tử Phong, nàng biết Chu Tử Phong có thể nghe được câu hỏi của nàng.

Nhưng bóng lưng của Chu Tử Phong chỉ nhẹ nhàng dừng lại trong chốc lát, sau đó kiên định bước đi lần nữa.

“Thì ra là... Không yêu." Chẳng biết chiếc khăn trước mặt của nữ nhân hồng y khăn đã bay xuống lúc nào, gương mặt tuyệt đẹp hiện lên, một bông hoa đào hoàn mỹ đang dần dần nở ra, ánh mắt của nàng vẫn si ngốc nhìn về nơi Chu Tử Phong biến mất.

......

Dưới ánh mặt trời, trên cỏ xanh, thiếu niên lạnh lùng nằm ở trên cỏ bị ánh mặt trời chiếu vào, trong tay cầm rượu mạnh mẽ đổ vào trong miệng của mình.

Lúc này, nhất định đại ca và nhị ca đã chuẩn bị đoạt vị, hắn vốn cho rằng mình cũng sẽ giống như bọn họ, nhưng cuối cùng mới phát hiện, thì ra mình không xuống tay được.

Luôn nói hắn là hoàng tử lãnh khốc khát máu nhất, hắn cũng vẫn cho là như vậy, nhưng bây giờ hắn mới biết, không phải!

Mặc dù khuôn mặt của hắn rất lạnh lùng, nhưng nội tâm của hắn lại cực kì nóng, khi sâu trong nội tâm hắn, có một nơi không ai có thể đụng vào, đó chính là thân tình và tình yêu.

Cho nên... Hắn lựa chọn thối lui, cho dù kết quả của thối nhượng có lẽ sẽ khiến hắn chết!

......

“Công chúa, chúng ta phải đi về sao? Hiện tại hoàng đế nước Chu đã băng hà, lại không có lập thái tử, nhất định mấy vị hoàng tử sẽ cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, ở lại nơi này có lẽ sẽ bị liên lụy." Trong hoàng cung, tiểu nha hoàn run như cầy sấy nói với công chúa của mình.

Nhưng trong mắt nữ nhân tóc vàng mắt xanh kia lại không có một gợn sóng.

“Hắn không phải là hắn, mà hắn mới là hắn." Trong mắt nữ nhân kia hiện ra quá nhiều đồ, trong lúc nhất thời làm cho người ta không đoán ra tâm tư của nàng.

“Hả? Có ý tứ gì?" Rõ ràng tiểu nha hoàn không hiểu ý tứ của công chúa mình, mê hoặc mà hỏi.

“Ta không trở về, ít nhất khi hắn chưa chủ động nói rõ với ta trước." Nữ nhân quật cường mở miệng, ánh mắt của nàng rơi ra ngoài cửa sổ, rõ ràng trong mắt của hắn đối có tình yêu với nàng, vì sao lại không tỏ rõ cho nàng biết.

Nếu như không lấy được giải thích của hắn, cả đời này nàng cũng sẽ không rời đi, bởi vì tâm nàng đã cho hắn từ trước đây thật lâu.

......

Sáng sớm hoàng cung có vẻ có hơi chán nản, cho dù phồn hoa như vậy, nhưng nó giống như một phần mộ khổng lồ.

Ba vị hoàng tử đến đúng lúc, thời gian đến nơi cũng tương tự như nhau.

“Ha ha... Nhị đệ, Tứ đệ." Chu Tử Lâm nhìn lên hai người và cái sân vắng vẻ trước mặt, sau khi hơi sững sờ lập tức lấy lại tinh thần, cười xinh đẹp lại liều lĩnh như vậy.

Đây là lần đầu tiên hắn tùy ý cười, nhưng lại thật nhẹ nhõm.

“Đại ca, Tứ đệ." Chu Tử Phong cũng mỉm cười chào hỏi. Bọn họ đều biết, người kia vắng mặt tức là đã bỏ qua ngôi vị hoàng đế. Cho nên tự nhiên rất ăn ý không nói ra.

Chu Tử Mặc không chào hỏi với hai người trước mặt, hắn khinh thường những thứ lễ số giả dối này.

Trên triều đình, khẩu lệnh lập tân hoàng mới vừa vang lên, đại thần thế hệ trước gần như lập tức đứng ở bên Chu Tử Lâm, mà Chu Tử Lâm chỉ cười yếu ớt nhàn nhạt, cũng không nói lời từ chối.

Chu Tử Phong và Chu Tử Mặc ăn ý liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ cũng không mở miệng.

“Không thể, chỉ dựa vào Đại hoàng tử là con trưởng mà lập làm tân hoàng, không nói về điểm này cũng được, dù sao Tứ hoàng tử mới là người có thân phận cao quý nhất." Thần tử tương đối trẻ tuổi chậm rãi mở miệng.

Mà một ít thần tử trẻ tuổi cũng đứng ở bên cạnh Chu Tử Mặc trong lúc đó. Đối với bọn họ, huyết thống và thân phận mới là quan trọng nhất.

Nhìn những thần tử trẻ tuổi này, Chu Tử Lâm Vi híp cặp mắt, không lộ ra không bất mãn chút nào, nhưng trong lòng đã âm thầm ghi nhớ những người phản đối hắn là người nào, đợi đến hắn lên ngai vàng, những người này cũng phải chết!

“Dù thân phận của Tứ hoàng tử tôn quý, nhưng một khi Đại hoàng tử trở thành hoàng thượng, chính là người có thân phận tôn quý nhất, không ai sánh nổi!" Lão thần tử chậm rãi mở miệng, trong mắt hắn Chu Tử Lâm giống như đã trở thành hoàng thượng.

Mà hắn cũng tin chắc lựa chọn của mình tuyệt đối chính xác!

“Đại ca, không phải huynh cảm thấy loại giằng co hiện tại này hoàn toàn có thể dùng chứ?" Chu Tử Phong mắt lạnh nhìn tất cả những người trước mặt, không có một người nguyện ý đứng ở bên cạnh hắn, là bởi vì mẫu thân hắn là kỹ nữ sao?

Hay là vì bọn họ cho rằng thân phận của hắn còn thấp hèn hơn Chu Tử Lâm! Nếu như là vậy, vậy hắn còn cần khách khí với những người này sao?

Một khi hắn đi lên ngôi vị hoàng đế, người đầu tiên muốn giết không phải là hai huynh đệ này, mà là những thần tử đáng chết trước mặt này!

“Hữu dụng hay không, đâu ai biết." Chu Tử Lâm ngẩng đầu nhìn Chu Tử Phong, nhìn căm hận ở đáy mắt Chu Tử Phong, khẽ mỉm cười, hắn biết có người không nhịn được.

Không nhìn thấy trên triều đình không có một người coi trọng Chu Tử Phong sao?

Như vậy nhất định Chu Tử Phong chính là chất loại bỏ! Mà đối thủ chân chính cạnh tranh với hắn chính là Chu Tử Mặc!

Vốn dĩ hắn cảm thấy mình không có một phần thắng, nhưng Chu Tử Mặc lại đắc tội một dị năng giả huyết mạch, hắn tin tưởng, chỉ cần dị năng giả huyết mạch đó đứng ra, thì nhất định chiến thắng là của hắn.

Cho nên... Hắn muốn đánh cuộc!

“Hừ, ngươi luôn giả quân tử như vậy! Bây giờ chúng ta sẽ nhìn xem ai đủ võ lực để đi lên ngôi vị hoàng đế. Người tới, chuẩn bị!" Tiếng nói Chu Tử Phong mới vừa rơi xuống, từng nhóm võ sĩ đã bắt đầu tràn vào từ bên ngoài đại điện.

Nhất thời, điện đường náo nhiệt này trở nên sâm nghiêm.

“Chu Tử Phong, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới nghĩ đến điểm này sao?" Tuấn nhan như ánh mặt trời của Chu Tử Lâm không thay đổi chút nào, mà tay của hắn cũng chậm rãi nâng lên, “Bốp bốp bốp..." Ba tiếng vỗ tay, những võ vĩ trang bị kia có sáu phần bỏ quần áo trên người, chữ ‘lâm’ thật to xuất hiện trước mặt mọi người.

Rất dễ nhận thấy, những người này là người của Chu Tử Lâm.

Hơn nữa còn là do Chu Tử Lâm thu mua được từ trong tay Chu Tử Phong.

“Ha ha ha... Chu Tử Phong, ngươi không nghĩ đến phải không." Chu Tử Lâm hả hê cười to, cùng lúc đó ánh mắt nhìn về phía Chu Tử Mặc cũng vô cùng đắc ý, mặc kệ là ở phương diện gì, hắn cũng chưa bao giờ thắng nổi Chu Tử Mặc.

Thế nhưng lần này, rõ ràng là hắn đã đi trước rồi.

“Ngươi..." Sắc mặt của Chu Tử Phong rất khó coi, hắn thật sự không ngờ Chu Tử Lâm sẽ không biết xấu hổ như thế.

“Chu Tử Lâm, hình như ngươi rất đắc ý?" Chu Tử Mặc ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh nhạt không biến hóa tí nào.

“Hừ, Chu Tử Mặc, lần này nhất định ngươi phải chết!" Lúc này Chu Tử Lâm đã quên diễn trò, căm hận và sát khí trong mắt cực kì dễ thấy.

Nhìn Chu Tử Lâm như thế, Chu Tử Mặc nhẹ nhàng cau mày, sau đó khuôn mặt lạnh nhạt tản đi một chút xíu, hoảng sợ từ từ tràn đầy trên mặt Chu Tử Mặc, “Chu... Chu Tử Lâm, ngươi... Ngươi muốn như thế nào?"

Mắt thấy biến chuyển của Chu Tử Mặc, Chu Tử Lâm hơi sững sờ, sau đó liều lĩnh cười to lần nữa, “Ha ha ha... Ta muốn như thế nào? Ta muốn ngươi chết!" Chu Tử Lâm phách lối mà tàn nhẫn mở miệng.

Trong mắt tràn đầy sát khí, mà quyết tâm muốn giết Chu Tử Mặc của hắn cũng vô cùng kiên định!

Trong mắt hắn, Chu Tử Mặc đã là một người chết.

“Chu Tử Lâm, ngươi không thể như vậy, chúng ta là huynh đệ! Huynh đệ ruột! Ta là đệ đệ ruột của ngươi!" Chu Tử Mặc hoảng sợ nói, vừa nói thậm chí còn lui về phía sau, nhưng lui hai bước lại phát hiện mình đã không còn đường có thể lui.

“Huynh đệ? Ha ha ha... Ai nói chúng ta là huynh đệ? Chỉ có kẻ ngốc như ngươi mới coi ta là huynh đệ!" Chu Tử Lâm châm chọc mở miệng.

Mỗi thời mỗi khắc hắn đều nghĩ đến phải làm cho Chu Tử Mặc chết như thế nào, làm sao có thể coi hắn như huynh đệ? Ở trong mắt Chu Tử Lâm, Chu Tử Mặc đáng chết! Không chỉ vì hắn muốn giành ngôi vị hoàng đế với hắn ta, là quan trọng hơn còn là Chu Tử Mặc là đệ đệ ruột của hắn!

Rõ ràng đều là nhi tử của hoàng thượng, tại sao hắn lại bị người khi dễ, hai mươi tám tuổi mà ngay cả vương đô cũng không được phong!

Thế nhưng Chu Tử Mặc, chỉ bằng mẫu thân của hắn là Hoàng quý phi, khi hắn sáu tuổi đã được Phong Vương. Việc này chính là một sỉ nhục với Chu Tử Lâm, một sỉ nhục vĩnh viễn không thể che lấp!

Cho nên Chu Tử Mặc không thể không chết!

“Thì ra ngươi nghĩ như vậy." Kinh hoảng trong mắt Chu Tử Mặc tản đi một chút xíu, vào giờ phút này, sau khi Chu Tử Lâm nói xong câu đó, vẻ mặt vốn đang hoang mang sợ hãi đã khôi phục bình tĩnh.

Ai cũng không biết lúc này hắn nghĩ như thế nào.

Chu Tử Lâm nhìn Chu Tử Mặc bình tĩnh như vậy, có một loại dự cảm bất an.

“Thị vệ, giết hắn cho ta!" Có hơi gấp gấp vội vã chỉ vào Chu Tử Mặc, sát khí và căm hận chợt hiện lên trong mắt Chu Tử Lâm.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại