Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
Chương 8: Ôm một cái, ôm tận hai năm
Liên tục cằn nhằn sư phụ trong lòng, tiểu quỷ nào đó không đàng hoàng đi chăm sóc ‘ kẻ điên ’ này, mà rẽ sang lối khác đi tìm mẫu thân hắn.
Mẫu thân của tiểu quỷ là đương kim Hoàng quý phi, là người dưới hai người trên vạn người!
Mà hoàng hậu lại chỉ có một công chúa, Hoàng quý phi lại có duy nhất một đứa con trai, dĩ nhiên tiểu quỷ kia được nhận hết sủng ái.
Sáu tuổi được phong vương! Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử quốc gia này.
"Mẫu phi, ta tới đây." Tiểu quỷ mao đầu không để người ta thông báo, muốn cho Hoàng quý phi kinh hỉ, vì vậy nhìn thấy Hoàng quý phi đang đánh đàn, vội xông lên phía trước ôm lấy eo Hoàng quý phi.
Động tác nhanh chóng kia khiến Hoàng quý phi sững sờ, chút nữa là ngã xuống cây đàn trước mặt.
"Con vẫn vội vàng như vậy nha." Từ tốn thu xếp cây đàn của mình, Hoàng quý phi chậm rãi xoay người, gương mặt tuyệt đẹp bỗng chốc xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn kỹ, khuôn mặt nho nhỏ của tiểu quỷ giống Hoàng quý phi đến ba phần. Đều là tinh xảo động lòng người.
"Hắc hắc. . . Nhi thần rất nhớ mẫu phi." Tiểu quỷ kia ôm lấy eo Hoàng quý phi mà không chịu bỏ ra, tối nay hắn không có nhà để về, hy vọng mẫu phi có thể chứa chấp hắn, nếu không hắn phải đi chăm sóc ‘ kẻ điên ’ sư phụ kia!
"Đã lớn như vậy rồi còn nói như đứa trẻ vậy." Hoàng quý phi muốn tách hai tay của tiểu quỷ mao đầu ra, nhưng lại phát hiện hắn ôm quá chặt, dùng sức quá lại sợ làm hắn bị thương.
Cho nên chỉ có thể để hắn ôm như vậy.
"Đúng rồi, mẫu phi, hình như ngươi chưa gặp mặt đứa bé kia, để nhi thần đón nàng vào cung cho người xem được không?" Đột nhiên tiểu quỷ kia nhớ đến đứa bé trong nhà, ngày nào trước khi ngủ hắn cũng đi xem con nhóc kia một cái.
Tối nay hắn không nhìn được, không biết có thể ngủ hay không, nên tốt nhất là dẫn vào cung xem thử.
"Tối nay đã muộn quá rồi để ngày mai đi." Hoàng quý phi nói, mà lúc nàng nói lời này, rõ ràng trong mắt thoáng qua một tia hi vọng.
Không biết con gái của hai người đó có dáng dấp như thế nào.
"Ta cũng cảm thấy tối nay quá muộn rồi, ta có thể ngủ ở chỗ này không?" Tiểu quỷ mao đầu tội nghiệp nhìn mẹ ruột của hắn.
"Tất nhiên là. . . Không được!" Hoàng quý phi nói xong, nói với cung nữ bên cạnh, "Các ngươi mau bảo hộ vệ đưa tiểu vương gia về phủ."
Sau khi nói xong điều này, mặt Hoàng quý phi u oán nhìn tiểu quỷ này, "Con cũng biết, không có lệnh của phụ hoàng, nam tử phong vương đã xuất cung tuyệt đối không thể ngủ lại trong cung."
Rõ ràng là vẻ mặt u oán, nhưng rõ ràng tiểu quỷ kia nhìn thấy tia đắc ý trong mắt mẫu thân hắn.
Hơi tức giận buông ra vòng eo mẹ mình ra, "Hừ, trở về phủ thì trở về phủ, ở trong phủ ta chính là lớn nhất, nói một không không ai dám nói hai!" Tiểu quỷ mao đầu khí phách cao ngất nói.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn quên mất mình bị bà vú đuổi ra khỏi cửa như thế nào.
"Đúng đúng đúng. . . Ngươi là vương gia lợi hại nhất!" Hoàng quý phi vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với cung nữ bên cạnh.
"Tiểu vương gia, để nô tỳ dẫn đường cho ngài." Đại cung nữ bên cạnh khéo léo nói, tiểu quỷ kia nghe âm thanh khéo léo của cô ấy, khóe miệng giật giật, hắn lớn lên ở đây, còn cần người dẫn đường?
Đây là đuổi người mà không cần nói hẳn ra sao.
"Không cần, ta biết đường!" Tiểu quỷ nói xong câu này, thở phì phò đi.
Nhìn tiểu quỷ dần biến mất trước mắt mình, Hoàng quý phi nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó chầm chậm nói, "Mặc dù vẻ mặt tiểu vương gia giống như rất ngoan ngoãn, biết điều nhưng hắn thật sự rất lì, vì vậy phải cho hắn một chút giáo huấn, "
"Hoàng quý phi nói đúng." Đại cung nữ nhẹ nhàng khom người với Hoàng quý phi, cung kính nói.
Hoàng quý phi nghe thấy câu đáp của nàng xoay người, bắt đầu gảy cây đàn của mình. Trong tiếng đàn kia xen lẫn bao nhiêu tịch mịch, người đời đều cho rằng thân phận của nàng vô cùng cao quý, nhưng có ai nghĩ đến, nàng chỉ là một nữ nhân, chỉ hy vọng trượng phu và nhi tử có thể ở bên cạnh nàng.
Nhưng nguyện vọng đơn giản này của nàng lại vĩnh viễn không thể thực hiện.
Bởi vì trượng phu của nàng là hoàng thượng, con trai của nàng là vương gia.
Mà nàng chỉ là một trong số đông đảo nữ nhân của trượng phu!
. . .
Sau khi tiểu quỷ mao đầu bị hắn mẫu thân đuổi đi, cúi đầu ủ rũ ngồi trên xe ngựa, bây giờ hắn thật sự không nhà để về, chẳng lẽ phải dừng chân ở khách sạn? Không biết những nơi kia có bẩn không, có rối loạn không nha.
"Vương Gia, bây giờ chúng ta đi đâu?" Ngoài xe ngựa vang lên tiếng nô tài thân cận Tiểu Tam nói.
"Làm sao ta biết!" Tiểu quỷ tức giận nhỏ giọng gầm thét.
"Vậy bây giờ chúng ta đi đến phủ sư phụ ngài?" Tiếng của Tiểu Tam vẫn còn vang lên, lời nói kia khiến tiểu quỷ mao đầu có kích động muốn giết hắn, tên Tiểu Tam này đúng là đần! Biết rõ hiện tại sư phụ đang phát điên, chẳng lẽ hắn muốn chết sớm như vậy sao?
Có trời mới biết bọn họ có thể bị xé thành mảnh nhỏ hay không.
"Chúng ta trở về!" Nhãn châu tiểu quỷ chuyển động, có kế sách.
"Trở về, về đâu?" Tiểu Tam rất mê mang.
"Ngu ngốc, dĩ nhiên là trở về vương phủ!" Tiểu quỷ nào đó thật sự muốn bóp chết tên Tiểu Tam này.
"Nhưng bà vú đã bảo chúng ta đưa ngài đến phủ của sư phụ." Tiểu Tam rụt cổ một cái, lệnh của bà vú, hắn thật sự không dám chống lại. Nhưng lời nói của tiểu vương gia, hắn lại không dám không nghe.
Vậy hắn nên làm gì bây giờ?
"Chờ các ngươi đưa ta trở về phủ, các ngươi phải đi đến phủ của sư phụ tá túc một đêm." Tay nhỏ bé của tiểu quỷ mao đầu vung lên, quyết định số mạng tối nay của những người hầu này.
Dù sao, hắn tuyệt đối không đi đến phủ của sư phụ .
Mà hắn nghĩ, hắc hắc. . . Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, vì vậy tối nay hắn phải đi về ôm đứa bé kia ngủ. Bà vú chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện này!
"Nhưng. . ." Tiểu Tam rất muốn nói cho tiểu vương gia, hắn cũng muốn về nhà, chui vào chăn, ôm nương tử ngủ chung, nhưng mà hắn đúng là không dám nói ra những lời này.
Bởi vì hắn sợ nếu mình lỡ nói ra khỏi miệng, ngày mai tiểu vương gia sẽ đưa hắn vào cung làm thái giám.
"Ngươi muốn nói điều kiện với ta?" Mắt tiểu vương gia lóe lên rất giống đứa trẻ ác độc, dễ nhận thấy bây giờ hắn đã đến gần ranh giới bùng nổ rồi.
Ở trong phủ, lúc nào cũng bị con nhóc kia tính kế, sau đó còn phải chịu đựng cơn tức giận của bà vú. Vào trong cung, mẫu phi lại không muốn gặp hắn, bây giờ ngay cả người làm cũng dám không nghe mệnh lệnh của hắn, hắn thật rất tức giận.
Mà hậu quả khi hắn tức giận thì rất nghiêm trọng!
"Tiểu nhân nào dám, chắc chắn tối nay tiểu nhân sẽ ngây ngô ở trong phủ sư phụ ngài, không có mệnh lệnh của vương gia, thì dù có vác đao kè lên cổ tiểu nhân thì tiểu nhân cũng không dám bước ra khỏi phủ nửa bước." Tiểu Tam thấy âm hàn trong giọng nói của tiểu vương gia, vội vàng bảo đảm.
Tuy tiểu vương gia này chỉ có bảy tuổi, nhưng sống chung một năm, hắn sao lại không biết, chủ tử này vừa phúc hắc vừa âm độc lạnh lẽo.
Bình thường hắn rất vui vẻ, nhưng một khi không vui, đánh ngươi trầy da sứt thịt là việc nhỏ, kinh khủng hơn là để cho đầu người dọn nhà.
"Hừ, biết là tốt rồi!" Tiểu vương gia lạnh giọng nói.
Sau khi nói xong vẫn duy trì mặt mũi âm lãnh, cho đến. . .
Xuống xe ngựa, sau đó lén lén lút lút lẻn vào trong phòng của Tử Lan Thanh, lúc này khuôn mặt nhỏ bé âm độc lạnh lùng biến mất không còn một mống, mà duy nhất còn sót lại cũng chỉ có bốn chữ ‘cực kì cẩn thận’.
Nếu bị bà vú phát hiện, hắn sẽ lại bị đưa đến phủ sư phụ một lần nữa.
Thật may là vận số hôm nay của hắn cũng tốt.
Ở dọc đường chỉ gặp ba nô tài, bảy nha hoàn, hai mươi bốn hộ vệ. Những hạ nhân này sau khi bị hắn uy hiếp, lập tứ thề không để lộ ra ngoài hành tung tối nay của hắn.
Hắn mới bỏ qua bọn họ.
Nếu không thì hắn sẽ kéo mấy người chịu tội thay.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng của con nhóc ra, trên giường chỉ có mỗi con nhóc, tiểu quỷ mao đầu thở dài một hơi, xem ra những nô tài vừa gặp không lừa hắn, con nhóc này chỉ ngủ một mình.
Hơn nữa vì hôm nay con nhóc này uống thuốc mê nên ngủ rất say.
Hắn ôm nàng, nàng cũng không tỉnh lại.
Nghĩ tới đây, tiểu quỷ rất vui vẻ, nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, nhảy lên giường, sau đó kéo chăn của con nhóc kia ra trùm lên người mình.
Đột nhiên hắn có cảm giác không đúng chỗ nào đó, tiểu quỷ mở hai mắt ra, nhìn đứa bé bên cạnh không có chăn đắp, lại nhìn đến cái chăn nho nhỏ trên người mình, hình như hắn làm sai chuyện gì rồi!
Tiểu quỷ rối rắm cau mày.
Nhưng một lát sau, hắn đã nghĩ ra biện pháp giải quyết. Vì vậy thận trọng ôm con nhóc vào trong ngực của mình, tiểu quỷ hơi đắc ý cười cười, như vậy hai người bọn họ đều đắp rồi.
Ngửi thấy mùi sữa đang truyền vào chóp mũi mình, khóe miệng
tiểu quỷ vểnh lên càng cao, cảm giác này, hình như rất tốt!
Mà cũng vì cảm giác vô cùng tốt này, nên tiểu quỷ kia ôm ròng rã suốt hai năm.
Mẫu thân của tiểu quỷ là đương kim Hoàng quý phi, là người dưới hai người trên vạn người!
Mà hoàng hậu lại chỉ có một công chúa, Hoàng quý phi lại có duy nhất một đứa con trai, dĩ nhiên tiểu quỷ kia được nhận hết sủng ái.
Sáu tuổi được phong vương! Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử quốc gia này.
"Mẫu phi, ta tới đây." Tiểu quỷ mao đầu không để người ta thông báo, muốn cho Hoàng quý phi kinh hỉ, vì vậy nhìn thấy Hoàng quý phi đang đánh đàn, vội xông lên phía trước ôm lấy eo Hoàng quý phi.
Động tác nhanh chóng kia khiến Hoàng quý phi sững sờ, chút nữa là ngã xuống cây đàn trước mặt.
"Con vẫn vội vàng như vậy nha." Từ tốn thu xếp cây đàn của mình, Hoàng quý phi chậm rãi xoay người, gương mặt tuyệt đẹp bỗng chốc xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn kỹ, khuôn mặt nho nhỏ của tiểu quỷ giống Hoàng quý phi đến ba phần. Đều là tinh xảo động lòng người.
"Hắc hắc. . . Nhi thần rất nhớ mẫu phi." Tiểu quỷ kia ôm lấy eo Hoàng quý phi mà không chịu bỏ ra, tối nay hắn không có nhà để về, hy vọng mẫu phi có thể chứa chấp hắn, nếu không hắn phải đi chăm sóc ‘ kẻ điên ’ sư phụ kia!
"Đã lớn như vậy rồi còn nói như đứa trẻ vậy." Hoàng quý phi muốn tách hai tay của tiểu quỷ mao đầu ra, nhưng lại phát hiện hắn ôm quá chặt, dùng sức quá lại sợ làm hắn bị thương.
Cho nên chỉ có thể để hắn ôm như vậy.
"Đúng rồi, mẫu phi, hình như ngươi chưa gặp mặt đứa bé kia, để nhi thần đón nàng vào cung cho người xem được không?" Đột nhiên tiểu quỷ kia nhớ đến đứa bé trong nhà, ngày nào trước khi ngủ hắn cũng đi xem con nhóc kia một cái.
Tối nay hắn không nhìn được, không biết có thể ngủ hay không, nên tốt nhất là dẫn vào cung xem thử.
"Tối nay đã muộn quá rồi để ngày mai đi." Hoàng quý phi nói, mà lúc nàng nói lời này, rõ ràng trong mắt thoáng qua một tia hi vọng.
Không biết con gái của hai người đó có dáng dấp như thế nào.
"Ta cũng cảm thấy tối nay quá muộn rồi, ta có thể ngủ ở chỗ này không?" Tiểu quỷ mao đầu tội nghiệp nhìn mẹ ruột của hắn.
"Tất nhiên là. . . Không được!" Hoàng quý phi nói xong, nói với cung nữ bên cạnh, "Các ngươi mau bảo hộ vệ đưa tiểu vương gia về phủ."
Sau khi nói xong điều này, mặt Hoàng quý phi u oán nhìn tiểu quỷ này, "Con cũng biết, không có lệnh của phụ hoàng, nam tử phong vương đã xuất cung tuyệt đối không thể ngủ lại trong cung."
Rõ ràng là vẻ mặt u oán, nhưng rõ ràng tiểu quỷ kia nhìn thấy tia đắc ý trong mắt mẫu thân hắn.
Hơi tức giận buông ra vòng eo mẹ mình ra, "Hừ, trở về phủ thì trở về phủ, ở trong phủ ta chính là lớn nhất, nói một không không ai dám nói hai!" Tiểu quỷ mao đầu khí phách cao ngất nói.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn quên mất mình bị bà vú đuổi ra khỏi cửa như thế nào.
"Đúng đúng đúng. . . Ngươi là vương gia lợi hại nhất!" Hoàng quý phi vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với cung nữ bên cạnh.
"Tiểu vương gia, để nô tỳ dẫn đường cho ngài." Đại cung nữ bên cạnh khéo léo nói, tiểu quỷ kia nghe âm thanh khéo léo của cô ấy, khóe miệng giật giật, hắn lớn lên ở đây, còn cần người dẫn đường?
Đây là đuổi người mà không cần nói hẳn ra sao.
"Không cần, ta biết đường!" Tiểu quỷ nói xong câu này, thở phì phò đi.
Nhìn tiểu quỷ dần biến mất trước mắt mình, Hoàng quý phi nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó chầm chậm nói, "Mặc dù vẻ mặt tiểu vương gia giống như rất ngoan ngoãn, biết điều nhưng hắn thật sự rất lì, vì vậy phải cho hắn một chút giáo huấn, "
"Hoàng quý phi nói đúng." Đại cung nữ nhẹ nhàng khom người với Hoàng quý phi, cung kính nói.
Hoàng quý phi nghe thấy câu đáp của nàng xoay người, bắt đầu gảy cây đàn của mình. Trong tiếng đàn kia xen lẫn bao nhiêu tịch mịch, người đời đều cho rằng thân phận của nàng vô cùng cao quý, nhưng có ai nghĩ đến, nàng chỉ là một nữ nhân, chỉ hy vọng trượng phu và nhi tử có thể ở bên cạnh nàng.
Nhưng nguyện vọng đơn giản này của nàng lại vĩnh viễn không thể thực hiện.
Bởi vì trượng phu của nàng là hoàng thượng, con trai của nàng là vương gia.
Mà nàng chỉ là một trong số đông đảo nữ nhân của trượng phu!
. . .
Sau khi tiểu quỷ mao đầu bị hắn mẫu thân đuổi đi, cúi đầu ủ rũ ngồi trên xe ngựa, bây giờ hắn thật sự không nhà để về, chẳng lẽ phải dừng chân ở khách sạn? Không biết những nơi kia có bẩn không, có rối loạn không nha.
"Vương Gia, bây giờ chúng ta đi đâu?" Ngoài xe ngựa vang lên tiếng nô tài thân cận Tiểu Tam nói.
"Làm sao ta biết!" Tiểu quỷ tức giận nhỏ giọng gầm thét.
"Vậy bây giờ chúng ta đi đến phủ sư phụ ngài?" Tiếng của Tiểu Tam vẫn còn vang lên, lời nói kia khiến tiểu quỷ mao đầu có kích động muốn giết hắn, tên Tiểu Tam này đúng là đần! Biết rõ hiện tại sư phụ đang phát điên, chẳng lẽ hắn muốn chết sớm như vậy sao?
Có trời mới biết bọn họ có thể bị xé thành mảnh nhỏ hay không.
"Chúng ta trở về!" Nhãn châu tiểu quỷ chuyển động, có kế sách.
"Trở về, về đâu?" Tiểu Tam rất mê mang.
"Ngu ngốc, dĩ nhiên là trở về vương phủ!" Tiểu quỷ nào đó thật sự muốn bóp chết tên Tiểu Tam này.
"Nhưng bà vú đã bảo chúng ta đưa ngài đến phủ của sư phụ." Tiểu Tam rụt cổ một cái, lệnh của bà vú, hắn thật sự không dám chống lại. Nhưng lời nói của tiểu vương gia, hắn lại không dám không nghe.
Vậy hắn nên làm gì bây giờ?
"Chờ các ngươi đưa ta trở về phủ, các ngươi phải đi đến phủ của sư phụ tá túc một đêm." Tay nhỏ bé của tiểu quỷ mao đầu vung lên, quyết định số mạng tối nay của những người hầu này.
Dù sao, hắn tuyệt đối không đi đến phủ của sư phụ .
Mà hắn nghĩ, hắc hắc. . . Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, vì vậy tối nay hắn phải đi về ôm đứa bé kia ngủ. Bà vú chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện này!
"Nhưng. . ." Tiểu Tam rất muốn nói cho tiểu vương gia, hắn cũng muốn về nhà, chui vào chăn, ôm nương tử ngủ chung, nhưng mà hắn đúng là không dám nói ra những lời này.
Bởi vì hắn sợ nếu mình lỡ nói ra khỏi miệng, ngày mai tiểu vương gia sẽ đưa hắn vào cung làm thái giám.
"Ngươi muốn nói điều kiện với ta?" Mắt tiểu vương gia lóe lên rất giống đứa trẻ ác độc, dễ nhận thấy bây giờ hắn đã đến gần ranh giới bùng nổ rồi.
Ở trong phủ, lúc nào cũng bị con nhóc kia tính kế, sau đó còn phải chịu đựng cơn tức giận của bà vú. Vào trong cung, mẫu phi lại không muốn gặp hắn, bây giờ ngay cả người làm cũng dám không nghe mệnh lệnh của hắn, hắn thật rất tức giận.
Mà hậu quả khi hắn tức giận thì rất nghiêm trọng!
"Tiểu nhân nào dám, chắc chắn tối nay tiểu nhân sẽ ngây ngô ở trong phủ sư phụ ngài, không có mệnh lệnh của vương gia, thì dù có vác đao kè lên cổ tiểu nhân thì tiểu nhân cũng không dám bước ra khỏi phủ nửa bước." Tiểu Tam thấy âm hàn trong giọng nói của tiểu vương gia, vội vàng bảo đảm.
Tuy tiểu vương gia này chỉ có bảy tuổi, nhưng sống chung một năm, hắn sao lại không biết, chủ tử này vừa phúc hắc vừa âm độc lạnh lẽo.
Bình thường hắn rất vui vẻ, nhưng một khi không vui, đánh ngươi trầy da sứt thịt là việc nhỏ, kinh khủng hơn là để cho đầu người dọn nhà.
"Hừ, biết là tốt rồi!" Tiểu vương gia lạnh giọng nói.
Sau khi nói xong vẫn duy trì mặt mũi âm lãnh, cho đến. . .
Xuống xe ngựa, sau đó lén lén lút lút lẻn vào trong phòng của Tử Lan Thanh, lúc này khuôn mặt nhỏ bé âm độc lạnh lùng biến mất không còn một mống, mà duy nhất còn sót lại cũng chỉ có bốn chữ ‘cực kì cẩn thận’.
Nếu bị bà vú phát hiện, hắn sẽ lại bị đưa đến phủ sư phụ một lần nữa.
Thật may là vận số hôm nay của hắn cũng tốt.
Ở dọc đường chỉ gặp ba nô tài, bảy nha hoàn, hai mươi bốn hộ vệ. Những hạ nhân này sau khi bị hắn uy hiếp, lập tứ thề không để lộ ra ngoài hành tung tối nay của hắn.
Hắn mới bỏ qua bọn họ.
Nếu không thì hắn sẽ kéo mấy người chịu tội thay.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng của con nhóc ra, trên giường chỉ có mỗi con nhóc, tiểu quỷ mao đầu thở dài một hơi, xem ra những nô tài vừa gặp không lừa hắn, con nhóc này chỉ ngủ một mình.
Hơn nữa vì hôm nay con nhóc này uống thuốc mê nên ngủ rất say.
Hắn ôm nàng, nàng cũng không tỉnh lại.
Nghĩ tới đây, tiểu quỷ rất vui vẻ, nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, nhảy lên giường, sau đó kéo chăn của con nhóc kia ra trùm lên người mình.
Đột nhiên hắn có cảm giác không đúng chỗ nào đó, tiểu quỷ mở hai mắt ra, nhìn đứa bé bên cạnh không có chăn đắp, lại nhìn đến cái chăn nho nhỏ trên người mình, hình như hắn làm sai chuyện gì rồi!
Tiểu quỷ rối rắm cau mày.
Nhưng một lát sau, hắn đã nghĩ ra biện pháp giải quyết. Vì vậy thận trọng ôm con nhóc vào trong ngực của mình, tiểu quỷ hơi đắc ý cười cười, như vậy hai người bọn họ đều đắp rồi.
Ngửi thấy mùi sữa đang truyền vào chóp mũi mình, khóe miệng
tiểu quỷ vểnh lên càng cao, cảm giác này, hình như rất tốt!
Mà cũng vì cảm giác vô cùng tốt này, nên tiểu quỷ kia ôm ròng rã suốt hai năm.
Tác giả :
Tiêu Tương Điệp Nhi