Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
Chương 73: Chu Tử Mặc giác tỉnh huyết mạch!
Để mình làm một cái công cụ giao hảo với Thú Hoàng sao?
Đây chính là nhân tính, ngươi không lợi dụng người khác, người khác sẽ lợi dụng lại ngươi, ha ha... Thật đúng là khôi hài!
Nghĩ tới những điều này, khóe miệng Bách Hợp Mộng bắt đầu không cầm được mà nhếch lên, mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ kia vẫn còn treo mỉm cười ngây thơ.
“Tử Lan, nếu phụ hoàng ta và Thánh nữ để cho ta cưới nàng, vậy ta cũng chỉ có thể cưới nàng, đây không chỉ là mạng của ta, cũng là mạng của nàng!" Bách Hợp Mộng nhớ đến bóng lưng Tử Lan Thanh, tự lẩm bẩm.
......
Từ khi Bách Hợp Mộng đi tới vương phủ trở đi, Chu Tử Mặc cũng biết, càng là thời gian về sau, sẽ càng có nhiều nam tử ưu tú đi tới vương phủ tự xưng là vị hôn phu của Tử Lan.
Bởi vì Tử Lan vốn có nhiều vị hôn phu như vậy, những vị hôn phu này đều do mẫu thân nàng tạo nên.
Cho dù Tử Lan cũng không thừa nhận vị mẫu thân này, nhưng Khuynh Diệu Địch là mẫu thân của Tử Lan, đây là sự thật không thể thay đổi.
Mà đêm nay chính là ngày hắn giác tỉnh huyết mạch!
Thật ra thì từ sau khi Tử Lan giác tỉnh huyết mạch không quên hắn, hắn vẫn do dự mình có nên giác tỉnh huyết mạch chi lực hay không, có lẽ cứ ôm lấy tiểu tử này như vậy, rồi chạy trốn tới một thế giới không tranh quyền thế, sẽ hạnh phúc cả đời.
Nhưng Bách Hợp Mộng đến giống như đánh một đòn cảnh cáo, đánh hắn hoàn toàn tỉnh lại.
Ở thế giới này, nơi như thế nào mới là nơi không tranh quyền thế! Âm mưu khắp nơi tính toán khắp nơi, nếu như ngươi không bò xuống dưới, không đứng ở chỗ cao nhất, cũng sẽ bị người khác đạp đi.
Cho nên...
Chu Tử Mặc biết, mình cần thiết phải giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, không chỉ là vì Tử Lan, cũng là vì chính hắn!
Đêm khuya, đứng ở trong tiểu hoa viên quen thuộc này, Chu Tử Mặc lẳng lặng chờ đợi vị mẫu thân Hoàng quý phi kia đến, mặc dù ngoài mặt hắn vẫn luôn yên lặng, nhưng Chu Tử Mặc biết, lúc này nội tâm của hắn không có bình tĩnh chút nào.
Giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực thì nhất định phải quên chuyện trước kia, đây là sự thực vĩnh viễn không thay đổi.
Mặc dù không biết vì sao Tử Lan không quên hắn, nhưng trừ hắn ra cũng quên mất mọi việc, mọi người.
Chu Tử Mặc không biết mình có quên hết mọi thứ hay không, cho nên hắn cảm thấy có từng đợt khủng hoảng như vậy, nếu như hắn quên...
Sẽ không!
Nếu Tử Lan không quên hắn, hắn cũng tuyệt đối không quên Tử Lan!
Hắn sẽ sử dụng sinh mệnh của hắn để nhớ tiểu nhân kia.
“Thật sự muốn giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực sao? Thật ra thì hiện tại Tử Lan cũng không quên con... con cũng không cần thiết phải giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, các con..."
“Mẫu thân, không cần nói nữa, ý con đã quyết." Chu Tử Mặc cắt đứt lời nói của mẫu thân, hắn biết chắc chắn Tử Lan sẽ không xem thường hắn, nhưng tự hắn sẽ xem thường mình.
Chỉ cần hắn còn chưa giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, thì cũng chưa có tư cách đứng ở bên người Tử Lan!
Cho nên để có thể hợp với Tử Lan, nhất định hắn phải giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực!
“Ai, thật ra thì có lúc người ta cũng không nên cố chấp như vậy." Mạc Tình Thương khẽ than thở, chấp nhất cũng không phải một chuyện xấu, nhưng quá câu chấp thì nhất định không phải là chuyện tốt.
“Hiện tại ta cho con giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, chỉ hy vọng về sau con sẽ không hối hận." Mạc Tình Thương biết tính khí quật cường của nhi tử mình.
Một khi hắn quyết định chuyện gì thì có mười một con bò cũng không kéo trở về được.
Dù nàng không giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực giúp hắn, hắn cũng sẽ tự mình Giác Tỉnh, đến lúc đó có lẽ sẽ làm cho diễn biến sự tình càng hỏng bét.
Một cây ngân châm đã sớm chuẩn bị xong ở trong tay Chu Tử Mặc lặng lẽ xuất hiện, hắn nhớ rõ Mạc Tình Thương đã từng nói nó có liên quan đến thức tỉnh huyết mạch.
Ở trong tay Mạc Tình Thương, chẳng biết lúc nào đã có một chén thanh tuyền.
Ngân châm hung hăng đâm vào ngón giữa của mình, trên khuôn mặt tuấn dật này của Chu Tử Mặc không có chút thay đổi nào, vẫn là lạnh nhạt trước sau như một. Mạc Tình Thương nhìn vậy không nhịn được mà cau chân mày lại, tính tình nhi tử bảo bối này của nàng rất giống với phụ hoàng hắn.
Nặn ra chín giọt máu của mình vào thanh tuyền, Chu Tử Mặc có hơi kinh ngạc phát hiện chén nước thanh tuyền kia lại mang theo ít màu vàng kim nhàn nhạt.
“Mẫu thân, trong máu của chúng ta mang theo vàng sao?" Chu Tử Mặc do dự không rõ hỏi.
Bởi vì hắn chưa từng nghe nói qua trong máu sẽ mang theo màu vàng kim.
“Ta chưa từng giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, làm sao ta biết! Nhưng không có vấn đề gì, dù sao giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực cũng thuộc về hành vi nghịch thiên." Mạc Tình Thương do dự bất định nói.
Sau khi nói xong thậm chí thở sâu thở ra một hơi, đè xuống không hiểu trong lòng mình, bưng nước suối kèm với màu vàng kim này đến trước mặt Chu Tử Mặc.
“Có uống không?" Hình như lời của Mạc Tình Thương có chút không xác định, chính nàng cũng không biết Chu Tử Mặc uống chén nước suối này vào có thật sự quên Tử Lan hay không. Nhưng nếu Chu Tử Mặc không uống, thì khả năng hắn ở chung với Tử Lan cũng sẽ xuống đến cực điểm!
Mà biết rõ kết quả nàng vẫn không nhịn được hỏi lên.
“Uống....uố...ng!" Chu Tử Mặc chỉ đáp lại một chữ, lại lộ ra kiên định vô cùng.
Chỉ có Giác Tỉnh huyết mạch mới có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh Tử Lan!
Một chén nước suối xen lẫn dòng máu của mình bị Chu Tử Mặc uống không còn một giọt, khi một giọt nước cuối cùng dung nhập vào trong lòngChu Tử Mặc, Chu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy tim của mình đau xót đầu u ám, hoàn toàn mất phương hướng của mình.
Lọt vào trong một mộng giấc thần kì.
Ở trong giấc mộng kì dị này, có vô số đoạn ngắn đã vỡ nát, những đoạn ngắn này không ngừng tuôn vào trong đầu Chu Tử Mặc, khiến đại não Chu Tử Mặc càng căng đau.
Cuối cùng, khi Chu Tử Mặc cho rằng mình sẽ không cầm cự nổi, một tòa điêu khắc đột nhiên rơi xuống trên bầu trời.
Bức điêu khắc là một nam nhân phần lưng mang theo đôi cánh, sau khi nhìn rõ diện mạo nam nhân kia, điiễ-nđànleêq-uquuý đ-ôn Chu Tử Mặc đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ.
Đầu óc trống rỗng.
Bởi vì mặt mũi nam nhân kia giống hắn như đúc.
“Ta xuống đây, chỉ vì duy trì thăng bằng của thế giới. Thiên Đạo luân hồi, chỉ làm một chữ tình đắm chìm." Tiếng nói thần thánh và vang dội ép đến mức Chu Tử Mặc có hơi không thở nổi.
Rõ ràng có thể cảm thấy nam nhân được điêu khắc lên này chính là mình, nhưng vì sao lại xa lạ như thế, nam nhân này thật sự là mình sao?
“Ngươi là ai?" Giọng nói của Chu Tử Mặc cực kì lạnh lùng, nhưng hắn lại biết rõ lúc này nội tâm của mình mênh mông như thế nào.
Đối mặt với một sinh vật lạ như vậy, hơn nữa giống cùng hắn như đúc, cũng khó trách Chu Tử Mặc sẽ khủng hoảng.
Thậm chí hắn còn hoài nghi, sau khi thức tỉnh huyết mạch, sẽ là người đàn ông này thay thế hắn sống, mà không phải chính hắn sống ở bên người Tử Lan.
Loại cảm giác này thật sự làm hắn cảm thấy thật khủng khiếp.
“Ta là ngươi, mà ngươi cũng là ta! Chúng ta là một chỉnh thể!" Điêu khắc màu vàng chậm rãi mở miệng, khiến lòng của Chu Tử Mặc không nhịn được run rẩy.
“Không! Ngươi không phải là ta! Mà ta cũng không phải là ngươi!" Chu Tử Mặc cố nén lửa giận trong lòng, hắn mới không cần biến thành nam nhân này, cho dù có thể vĩnh viễn có thực lực cường đại, nhưng đó đã không phải là hắn!
Mà hắn chỉ muốn canh giữ ở bên người Tử Lan, dùng lực lượng của mình đi bảo vệ nàng, mà không phải cùng bức điêu khắc không biết ở đâu ra này hòa làm một thể.
“Ngươi là ta, đây là sự thực không có thể thay đổi." Điêu khắc màu vàng vẫn tiếp tục.
Hình như hắn rất muốn Chu Tử Mặc thừa nhận sự hiện hữu của hắn.
“Không! Ta tuyệt đối không thừa nhận thân phận của ngươi!" Giọng nói Chu Tử Mặc bắt đầu không ngừng run rẩy, hắn không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, hắn bi ai phát hiện ý thức trong đầu mình bắt đầu liên tục hỗn độn.
Hắn biết, đây là quá trình dung hợp.
“Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, đây chính là sự thật!" Điêu khắc màu vàng không ngừng xâm thực lấy đại não Chu Tử Mặc.
“Muốn có thực lực cường đại, chúng ta phải dung hợp hoàn chỉnh lại!" Điêu khắc màu vàng vừa dung nhập vào thân thể Chu Tử Mặc, vừa không ngừng kể rõ những sự thật vĩnh hằng kia.
“Không..." Khi điêu khắc màu vàng kia hoàn toàn dung nhập vào thân thể Chu Tử Mặc, Chu Tử Mặc đột nhiên phát hiện, thì ra là bọn họ thật sự là một thể, nhưng...
Hắn cũng không ghét loại cảm giác này, giống như đây không hề là hắn, thế mà nhưng hắn lại biết rất rõ hắn vẫn là hắn!
Trong tiểu viện xinh đẹp, vẫn trầm tĩnh trước sau như một, Mạc Tình Thương lo lắng nhìn Chu Tử Mặc trên đất. Nàng chỉ biết khái quát quá trình giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, nhưng cũng không biết tình huống cụ thể.
Cho nên nhìn Chu Tử Mặc đang hôn mê, trừ lo lắng ra nàng cũng không biết có thể làm gì để giúp đỡ Chu Tử Mặc.
Không biết qua bao lâu, khi những ánh sáng màu vàng nhức mắt bắt đầu lan tràn, Chu Tử Mặc đột nhiên mở cặp mắt của mình ra, ở đáy mắt hắn, chợt lóe lên kim quang kì dị.
“Mẫu thân." Lãnh đạm mở miệng, cũng không biết đây là Chu Tử Mặc phải hay không phải Chu Tử Mặc.
“Mặc nhi, rốt cuộc con cũng tỉnh, con... Còn nhớ rõ ta?" Mạc Tình Thương vui mừng hỏi.
Chẳng lẽ Chu Tử Mặc không chỉ thức tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, hơn nữa còn không mất đi trí nhớ, nếu sự thật là như vậy, đó chính là việc vui lớn.
“Ừ." Vẫn lạnh nhạt đáp lại, bình tĩnh trong ánh mắt Chu Tử Mặc không có một chút gợn sóng.
Mạc Tình Thương đột nhiên cảm thấy nhi tử trước mặt mình này đã không còn là Chu Tử Mặc nữa, cảm giác thật kỳ diệu, nhưng loại cảm giác mẫu tử liên tâm lại biến mất không còn một chút.
Cũng khó trách Mạc Tình Thương có thể tạo ra loại cảm giác khó hiểu này.
“Mặc nhi, con còn nhớ rõ Tử Lan không?" Mạc Tình Thương có hơi khẩn trương hỏi.
“Tử Lan..." Chu Tử Mặc tự lẩm bẩm, đột nhiên hắn che đầu của mình, vì sao đầu lại đau đớn như vậy, không phải hắn lấy được tất cả trí nhớ của Chu Tử Mặc rồi sao? Nhưng bây giờ lại không biết Tử Lan là ai!
Hắn còn là hắn sao?
“Cút ra khỏi thân thể của ta!" Trong đầu, tiếng nói tức giận kia chợt vang lên, mở một cái rồi đóng mắt lại, Chu Tử Mặc trở về thân thể quen thuộc vốn có của hắn lần nữa.
“Mặc nhi." Mạc Tình Thương khẩn trương ôm nhi tử bảo bối của mình, khuôn mặt đau lòng khiến Chu Tử Mặc đau xót, hắn lại để cho mẫu thân của mình vì mình mà lo lắng.
“Mẫu thân, ta không sao." Lúc này Chu Tử Mặc mới là Chu Tử Mặc quen thuộc đó.
Cho dù giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong lạnh nhạt này cũng xen lẫn thân tình nồng đậm.
“Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt, mẫu thân còn tưởng rằng... Thôi, chuyện đã qua cũng không cần nói ra, ta phải làm chính là tận lực che giấu sự thật thức tỉnh huyết mạch này." Mạc Tình Thương khẩn trương nói.
Nếu môt khi chuyện Chu Tử Mặc giác tỉnh huyết mạch bị người có lòng biết, tuyệt đối sẽ thông báo cho Nhân Hoàng.
Đến lúc đó Nhân Hoàng sẽ phái ra cao thủ chân chính đòi lấy mệnh Chu Tử Mặc trước, vì mỗi một thời đại chỉ có thể có một người giác tỉnh huyết mạch! Những người khác, một khi lựa chọn giác tỉnh huyết mạch cũng chỉ có một lựa chọn, đó chính là chết!
“Ừ, người yên tâm, iiễ-nđànleêq-uquuý đ-ônn con biết rõ nên làm như thế nào." Tinh quang trong mắt Chu Tử Mặc chợt lóe.
Lúc này hắn đã biết toàn bộ trí nhớ của ‘hắn’, cũng biết rất nhiều bí mật không muốn người biết, hắn biết rõ đường ngày sau của mình nên đi như thế nào.
Vì Tử Lan, vì một ít người hắn hắn yêu, hắn sẽ áp chế người đó trong thân thể hắn!
“Ta đi về trước đây, chuyện còn lại con tự xử lý." Mạc Tình Thương có hơi mệt mỏi đứng dậy, chưa ngủ một ngày một đêm, nàng thật sự có chút mệt nhọc như vậy.
“Ừ." Chu Tử Mặc đỡ Mạc Tình Thương dậy, nhìn khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của nàng lại có thêm mấy nếp nhăn, tâm Chu Tử Mặc hơi đau.
Mẫu thân này của hắn đã trả giá vì hắn không chỉ là trái tim vất vả, càng nhiều hơn là tuổi xuân quý giá nhất của nữ nhân.
“Nương, con... Về sau người không cần đến hậu viện nữa, có chuyện gì thì con sẽ đi hoàng cung tìm người." Năng lực hắn có để giúp mẫu thân cũng chỉ có một chút như vậy thôi, Chu Tử Mặc than thở ở trong lòng.
“Được." Mạc Tình Thương không ngu ngốc, ngược lại còn thông minh tuyệt đỉnh, trong chốc lát lời nói của Chu Tử Mặc vừa phát ra kia, nàng đã đoán được tâm tư của Chu Tử Mặc. Vì vậy lòng tràn đầy vui mừng lên tiếng, rốt cuộc nhi tử cũng trưởng thành!
......
Sau khi Tử Lan Thanh rời giường cũng chưa từng nhìn thấy Chu Tử Mặc, cả người y hệt hũ nút ngồi ở trên giường chơi bím tóc của mình.
Vẫn không để ý tới nha hoàn ở phía trước định tắm cho nàng, tuyên bố, “Chu Tử Mặc không đến, đừng mơ làm cho ta rời giường!" Lúc này Tử Lan Thanh đã chín tuổi, nhưng mà vì mất đi tất cả trí nhớ trừ Chu Tử Mặc ra, tâm trí cũng chỉ có năm tuổi.
Một đứa bé năm tuổi, ngươi có thể trông cậy nàng ngoan ngoãn nghe lời sao?
Chu Tử Ngữ nằm ở cửa, tò mò nhìn Tử Lan vênh váo hống hách ở bên trong, một đôi mắt xinh đẹp to tròn tràn đầy mới lạ, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Tử Lan như thế.
Nghe nha hoàn nói Tử Lan mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ Chu Tử Mặc.
Nói thật, sau khi nghe được tin tức này, Chu Tử Ngữ có một chút tức giận.
Tiểu nha đầu đáng chết kia lại có thể chỉ nhớ rõ Chu Tử Mặc, mà không nhớ người tỷ tỷ nàng này, có thể không khiến cho nàng tức giận sao. Nhưng tức thì tức, thương yêu của nàng với Tử Lan vẫn là không thay đổi chút nào.
“Ngươi là ai? Làm gì mà núp ở chỗ đó?" Nằm ở trên giường chơi đùa, Tử Lan Thanh đột nhiên nhìn thấy Chu Tử Ngữ ở ngoài cửa, khuôn mặt xinh đẹp khiến Tử Lan Thanh không tự chủ được đã cảm thấy vô cùng thân cận.
“Ta là Chu Tử Ngữ, tỷ tỷ của muội." Chu Tử Ngữ thấy mình đã bị Tử Lan thấy, cũng không tránh né, nghênh ngang tiêu sái ra ngoài, hơn nữa còn tự cho mình là tỷ tỷ.
Trời mới biết trước kia ở trước mặt của Tử Lan, nàng chưa bao giờ coi mình thành tỷ tỷ, thậm chí mỗi lần còn sinh ra ảo giác, cho là mình nhỏ hơn Tử Lan.
Hiện tại Tử Lan mất trí nhớ, nàng luôn luôn nghiện làm tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ ta?" Tử Lan Thanh nhẹo đầu nhỏ của mình, chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt nghi ngờ.
“Khụ khụ... Ừ, tỷ chính xác là tỷ tỷ của muội, không tin muội hỏi các nàng xem." Chu Tử Ngữ thấy Tử Lan chăng dễ gạt như thế, vì vậy chỉ mấy tiểu nha hoàn tắm cho Tử Lan nói.
“Nàng là tỷ tỷ ta sao?" Bây giờ tâm trí Tử Lan Thanh chỉ có năm tuổi, tự nhiên sẽ theo ý nghĩ của những người khác, vì vậy bộ mặt ngây thơ hỏi mấy nha hoàn kia.
Ở vương phủ có ai không biết tiểu ma đầu này lợi hại, nhưng trong một đêm thay đổi khéo léo như thế, người làm trong vương phủ thật sự có một chút không quen.
Nhưng không quen thì không quen, lời nên nói thì họ cũng sẽ không nói sai câu nào.
“Nếu như theo như tuổi tác lớn nhỏ, công chúa là tỷ tỷ của ngài, nếu như theo thân phận, công chúa là cô cô của ngài." Nửa câu đầu, Chu Tử Ngữ nghe dương dương đắc ý, nhưng nửa câu sau lại làm cho cô gái nhỏ này thiếu chút nữa phun máu.
Nàng chỉ muốn làm tỷ tỷ, hoàn toàn không muốn làm cô cô, danh xưng kia... Quá già rồi!
“Vậy ta nên gọi tỷ tỷ hay nên gọi cô cô?" Có hơi rối rắm cau mày, Tử Lan Thanh vươn thẳng cái mũi nhỏ của mình, thật ra thì nàng cũng không muốn gọi cả hai.
“Chuyện này... Ngài vẫn nên theo thân phận hoàng gia, gọi cô cô thôi." Tiểu nha hoàn bên cạnh cũng hơi rối rắm, nàng cũng không biết nên giải thích quan hệ này với tiểu cách cách như thế nào.
Nàng chỉ là một nha hoàn, người làm trong vương phủ, cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời nói cũng tuyệt đối không thể nói lung tung!
Cho nên tất cả lấy quy củ làm đầu.
“Cô cô tốt." Ngọt ngào kêu lên với Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh thật tâm thích cô cô này.
Nghe được tiếng gọi ngọt ngấy có thể nặn ra chè này, cả người Chu Tử Ngữ run run, toàn thân trên dưới da gà cũng bắt đầu không cầm được nổi lên trên. Nếu không phải đã xác nhận tiểu nha đầu này mất trí nhớ, Chu Tử Ngữ thật sự hoài nghi nàng đang cố ý.
“Hắc... Cái kia, cô cô thì thôi đi, về sau gọi tỷ tỷ là được rồi." Chu Tử Ngữ thật sự rất không thích danh xưng cô cô này.
“Nhưng... Rõ ràng chính là cô cô, tại sao muốn gọi là tỷ tỷ?" Vẻ mặt Tử Lan Thanh nghi hoặc hỏi, trong tiềm thức nàng cảm thấy danh xưng ‘cô cô’ tốt hơn ‘tỷ tỷ’.
Cho nên mới gọi sảng khoái như vậy.
“Hắc... Ta còn có chuyện, đi trước." Chu Tử Ngữ đột nhiên bi ai phát hiện, thì ra là cho dù Tử Lan mất trí nhớ, nàng cũng không phải là đối thủ của cô gái nhỏ này, cho nên bây giờ vẫn nên lách người, trở về mình phòng nhỏ thêu hoa thôi.
“Cô cô từ trước đến giờ đều không có lễ phép như vậy sao?" Chu Tử Ngữ mới vừa đi tới cửa, tiếng nói non nớt truyền tới từ bên trong làm cho nàng trượt chân, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Hu hu... Nàng thật sự rất hoài nghi, cô gái nhỏ này cố ý.
Lúc Chu Tử Ngữ vừa rời đi, Chu Tử Mặc trở về, nhìn Tử Lan Thanh còn ở trên giường không chuẩn bị đứng dậy, Chu Tử Mặc khẽ cau mày, chẳng lẽ cô gái nhỏ này còn định nằm ở trên giường cả ngày sao?
Cũng không nhìn giờ giấc một chút!
“Chu Tử Mặc, ngươi đã trở lại. Nhanh, mặc quần áo cho ta." Bá đạo tuyên bố chức trách nam bộc của Chu Tử Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh hưng phấn giương nanh múa vuốt với Chu Tử Mặc.
Dễ nhận thấy, ở trong mắt của nàng, đã coi Chu Tử Mặc là nam bộc của riêng mình.
“Ừ, được." Đi tới trước mặt của Tử Lan, Chu Tử Mặc cầm tiểu y phục của nàng lên, từ từ mặc vào cho tiểu thiếu nữ.
“Xin hỏi, ta có thể hỏi các ngươi một chuyện không?" Ngoài cửa, giọng nói mềm ngọt đột nhiên vang lên, khiến Chu Tử Mặc đang mặc quần áo cho Tử Lan sửng sốt.
Đây chính là nhân tính, ngươi không lợi dụng người khác, người khác sẽ lợi dụng lại ngươi, ha ha... Thật đúng là khôi hài!
Nghĩ tới những điều này, khóe miệng Bách Hợp Mộng bắt đầu không cầm được mà nhếch lên, mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ kia vẫn còn treo mỉm cười ngây thơ.
“Tử Lan, nếu phụ hoàng ta và Thánh nữ để cho ta cưới nàng, vậy ta cũng chỉ có thể cưới nàng, đây không chỉ là mạng của ta, cũng là mạng của nàng!" Bách Hợp Mộng nhớ đến bóng lưng Tử Lan Thanh, tự lẩm bẩm.
......
Từ khi Bách Hợp Mộng đi tới vương phủ trở đi, Chu Tử Mặc cũng biết, càng là thời gian về sau, sẽ càng có nhiều nam tử ưu tú đi tới vương phủ tự xưng là vị hôn phu của Tử Lan.
Bởi vì Tử Lan vốn có nhiều vị hôn phu như vậy, những vị hôn phu này đều do mẫu thân nàng tạo nên.
Cho dù Tử Lan cũng không thừa nhận vị mẫu thân này, nhưng Khuynh Diệu Địch là mẫu thân của Tử Lan, đây là sự thật không thể thay đổi.
Mà đêm nay chính là ngày hắn giác tỉnh huyết mạch!
Thật ra thì từ sau khi Tử Lan giác tỉnh huyết mạch không quên hắn, hắn vẫn do dự mình có nên giác tỉnh huyết mạch chi lực hay không, có lẽ cứ ôm lấy tiểu tử này như vậy, rồi chạy trốn tới một thế giới không tranh quyền thế, sẽ hạnh phúc cả đời.
Nhưng Bách Hợp Mộng đến giống như đánh một đòn cảnh cáo, đánh hắn hoàn toàn tỉnh lại.
Ở thế giới này, nơi như thế nào mới là nơi không tranh quyền thế! Âm mưu khắp nơi tính toán khắp nơi, nếu như ngươi không bò xuống dưới, không đứng ở chỗ cao nhất, cũng sẽ bị người khác đạp đi.
Cho nên...
Chu Tử Mặc biết, mình cần thiết phải giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, không chỉ là vì Tử Lan, cũng là vì chính hắn!
Đêm khuya, đứng ở trong tiểu hoa viên quen thuộc này, Chu Tử Mặc lẳng lặng chờ đợi vị mẫu thân Hoàng quý phi kia đến, mặc dù ngoài mặt hắn vẫn luôn yên lặng, nhưng Chu Tử Mặc biết, lúc này nội tâm của hắn không có bình tĩnh chút nào.
Giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực thì nhất định phải quên chuyện trước kia, đây là sự thực vĩnh viễn không thay đổi.
Mặc dù không biết vì sao Tử Lan không quên hắn, nhưng trừ hắn ra cũng quên mất mọi việc, mọi người.
Chu Tử Mặc không biết mình có quên hết mọi thứ hay không, cho nên hắn cảm thấy có từng đợt khủng hoảng như vậy, nếu như hắn quên...
Sẽ không!
Nếu Tử Lan không quên hắn, hắn cũng tuyệt đối không quên Tử Lan!
Hắn sẽ sử dụng sinh mệnh của hắn để nhớ tiểu nhân kia.
“Thật sự muốn giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực sao? Thật ra thì hiện tại Tử Lan cũng không quên con... con cũng không cần thiết phải giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, các con..."
“Mẫu thân, không cần nói nữa, ý con đã quyết." Chu Tử Mặc cắt đứt lời nói của mẫu thân, hắn biết chắc chắn Tử Lan sẽ không xem thường hắn, nhưng tự hắn sẽ xem thường mình.
Chỉ cần hắn còn chưa giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, thì cũng chưa có tư cách đứng ở bên người Tử Lan!
Cho nên để có thể hợp với Tử Lan, nhất định hắn phải giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực!
“Ai, thật ra thì có lúc người ta cũng không nên cố chấp như vậy." Mạc Tình Thương khẽ than thở, chấp nhất cũng không phải một chuyện xấu, nhưng quá câu chấp thì nhất định không phải là chuyện tốt.
“Hiện tại ta cho con giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, chỉ hy vọng về sau con sẽ không hối hận." Mạc Tình Thương biết tính khí quật cường của nhi tử mình.
Một khi hắn quyết định chuyện gì thì có mười một con bò cũng không kéo trở về được.
Dù nàng không giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực giúp hắn, hắn cũng sẽ tự mình Giác Tỉnh, đến lúc đó có lẽ sẽ làm cho diễn biến sự tình càng hỏng bét.
Một cây ngân châm đã sớm chuẩn bị xong ở trong tay Chu Tử Mặc lặng lẽ xuất hiện, hắn nhớ rõ Mạc Tình Thương đã từng nói nó có liên quan đến thức tỉnh huyết mạch.
Ở trong tay Mạc Tình Thương, chẳng biết lúc nào đã có một chén thanh tuyền.
Ngân châm hung hăng đâm vào ngón giữa của mình, trên khuôn mặt tuấn dật này của Chu Tử Mặc không có chút thay đổi nào, vẫn là lạnh nhạt trước sau như một. Mạc Tình Thương nhìn vậy không nhịn được mà cau chân mày lại, tính tình nhi tử bảo bối này của nàng rất giống với phụ hoàng hắn.
Nặn ra chín giọt máu của mình vào thanh tuyền, Chu Tử Mặc có hơi kinh ngạc phát hiện chén nước thanh tuyền kia lại mang theo ít màu vàng kim nhàn nhạt.
“Mẫu thân, trong máu của chúng ta mang theo vàng sao?" Chu Tử Mặc do dự không rõ hỏi.
Bởi vì hắn chưa từng nghe nói qua trong máu sẽ mang theo màu vàng kim.
“Ta chưa từng giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, làm sao ta biết! Nhưng không có vấn đề gì, dù sao giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực cũng thuộc về hành vi nghịch thiên." Mạc Tình Thương do dự bất định nói.
Sau khi nói xong thậm chí thở sâu thở ra một hơi, đè xuống không hiểu trong lòng mình, bưng nước suối kèm với màu vàng kim này đến trước mặt Chu Tử Mặc.
“Có uống không?" Hình như lời của Mạc Tình Thương có chút không xác định, chính nàng cũng không biết Chu Tử Mặc uống chén nước suối này vào có thật sự quên Tử Lan hay không. Nhưng nếu Chu Tử Mặc không uống, thì khả năng hắn ở chung với Tử Lan cũng sẽ xuống đến cực điểm!
Mà biết rõ kết quả nàng vẫn không nhịn được hỏi lên.
“Uống....uố...ng!" Chu Tử Mặc chỉ đáp lại một chữ, lại lộ ra kiên định vô cùng.
Chỉ có Giác Tỉnh huyết mạch mới có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh Tử Lan!
Một chén nước suối xen lẫn dòng máu của mình bị Chu Tử Mặc uống không còn một giọt, khi một giọt nước cuối cùng dung nhập vào trong lòngChu Tử Mặc, Chu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy tim của mình đau xót đầu u ám, hoàn toàn mất phương hướng của mình.
Lọt vào trong một mộng giấc thần kì.
Ở trong giấc mộng kì dị này, có vô số đoạn ngắn đã vỡ nát, những đoạn ngắn này không ngừng tuôn vào trong đầu Chu Tử Mặc, khiến đại não Chu Tử Mặc càng căng đau.
Cuối cùng, khi Chu Tử Mặc cho rằng mình sẽ không cầm cự nổi, một tòa điêu khắc đột nhiên rơi xuống trên bầu trời.
Bức điêu khắc là một nam nhân phần lưng mang theo đôi cánh, sau khi nhìn rõ diện mạo nam nhân kia, điiễ-nđànleêq-uquuý đ-ôn Chu Tử Mặc đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ.
Đầu óc trống rỗng.
Bởi vì mặt mũi nam nhân kia giống hắn như đúc.
“Ta xuống đây, chỉ vì duy trì thăng bằng của thế giới. Thiên Đạo luân hồi, chỉ làm một chữ tình đắm chìm." Tiếng nói thần thánh và vang dội ép đến mức Chu Tử Mặc có hơi không thở nổi.
Rõ ràng có thể cảm thấy nam nhân được điêu khắc lên này chính là mình, nhưng vì sao lại xa lạ như thế, nam nhân này thật sự là mình sao?
“Ngươi là ai?" Giọng nói của Chu Tử Mặc cực kì lạnh lùng, nhưng hắn lại biết rõ lúc này nội tâm của mình mênh mông như thế nào.
Đối mặt với một sinh vật lạ như vậy, hơn nữa giống cùng hắn như đúc, cũng khó trách Chu Tử Mặc sẽ khủng hoảng.
Thậm chí hắn còn hoài nghi, sau khi thức tỉnh huyết mạch, sẽ là người đàn ông này thay thế hắn sống, mà không phải chính hắn sống ở bên người Tử Lan.
Loại cảm giác này thật sự làm hắn cảm thấy thật khủng khiếp.
“Ta là ngươi, mà ngươi cũng là ta! Chúng ta là một chỉnh thể!" Điêu khắc màu vàng chậm rãi mở miệng, khiến lòng của Chu Tử Mặc không nhịn được run rẩy.
“Không! Ngươi không phải là ta! Mà ta cũng không phải là ngươi!" Chu Tử Mặc cố nén lửa giận trong lòng, hắn mới không cần biến thành nam nhân này, cho dù có thể vĩnh viễn có thực lực cường đại, nhưng đó đã không phải là hắn!
Mà hắn chỉ muốn canh giữ ở bên người Tử Lan, dùng lực lượng của mình đi bảo vệ nàng, mà không phải cùng bức điêu khắc không biết ở đâu ra này hòa làm một thể.
“Ngươi là ta, đây là sự thực không có thể thay đổi." Điêu khắc màu vàng vẫn tiếp tục.
Hình như hắn rất muốn Chu Tử Mặc thừa nhận sự hiện hữu của hắn.
“Không! Ta tuyệt đối không thừa nhận thân phận của ngươi!" Giọng nói Chu Tử Mặc bắt đầu không ngừng run rẩy, hắn không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, hắn bi ai phát hiện ý thức trong đầu mình bắt đầu liên tục hỗn độn.
Hắn biết, đây là quá trình dung hợp.
“Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, đây chính là sự thật!" Điêu khắc màu vàng không ngừng xâm thực lấy đại não Chu Tử Mặc.
“Muốn có thực lực cường đại, chúng ta phải dung hợp hoàn chỉnh lại!" Điêu khắc màu vàng vừa dung nhập vào thân thể Chu Tử Mặc, vừa không ngừng kể rõ những sự thật vĩnh hằng kia.
“Không..." Khi điêu khắc màu vàng kia hoàn toàn dung nhập vào thân thể Chu Tử Mặc, Chu Tử Mặc đột nhiên phát hiện, thì ra là bọn họ thật sự là một thể, nhưng...
Hắn cũng không ghét loại cảm giác này, giống như đây không hề là hắn, thế mà nhưng hắn lại biết rất rõ hắn vẫn là hắn!
Trong tiểu viện xinh đẹp, vẫn trầm tĩnh trước sau như một, Mạc Tình Thương lo lắng nhìn Chu Tử Mặc trên đất. Nàng chỉ biết khái quát quá trình giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, nhưng cũng không biết tình huống cụ thể.
Cho nên nhìn Chu Tử Mặc đang hôn mê, trừ lo lắng ra nàng cũng không biết có thể làm gì để giúp đỡ Chu Tử Mặc.
Không biết qua bao lâu, khi những ánh sáng màu vàng nhức mắt bắt đầu lan tràn, Chu Tử Mặc đột nhiên mở cặp mắt của mình ra, ở đáy mắt hắn, chợt lóe lên kim quang kì dị.
“Mẫu thân." Lãnh đạm mở miệng, cũng không biết đây là Chu Tử Mặc phải hay không phải Chu Tử Mặc.
“Mặc nhi, rốt cuộc con cũng tỉnh, con... Còn nhớ rõ ta?" Mạc Tình Thương vui mừng hỏi.
Chẳng lẽ Chu Tử Mặc không chỉ thức tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, hơn nữa còn không mất đi trí nhớ, nếu sự thật là như vậy, đó chính là việc vui lớn.
“Ừ." Vẫn lạnh nhạt đáp lại, bình tĩnh trong ánh mắt Chu Tử Mặc không có một chút gợn sóng.
Mạc Tình Thương đột nhiên cảm thấy nhi tử trước mặt mình này đã không còn là Chu Tử Mặc nữa, cảm giác thật kỳ diệu, nhưng loại cảm giác mẫu tử liên tâm lại biến mất không còn một chút.
Cũng khó trách Mạc Tình Thương có thể tạo ra loại cảm giác khó hiểu này.
“Mặc nhi, con còn nhớ rõ Tử Lan không?" Mạc Tình Thương có hơi khẩn trương hỏi.
“Tử Lan..." Chu Tử Mặc tự lẩm bẩm, đột nhiên hắn che đầu của mình, vì sao đầu lại đau đớn như vậy, không phải hắn lấy được tất cả trí nhớ của Chu Tử Mặc rồi sao? Nhưng bây giờ lại không biết Tử Lan là ai!
Hắn còn là hắn sao?
“Cút ra khỏi thân thể của ta!" Trong đầu, tiếng nói tức giận kia chợt vang lên, mở một cái rồi đóng mắt lại, Chu Tử Mặc trở về thân thể quen thuộc vốn có của hắn lần nữa.
“Mặc nhi." Mạc Tình Thương khẩn trương ôm nhi tử bảo bối của mình, khuôn mặt đau lòng khiến Chu Tử Mặc đau xót, hắn lại để cho mẫu thân của mình vì mình mà lo lắng.
“Mẫu thân, ta không sao." Lúc này Chu Tử Mặc mới là Chu Tử Mặc quen thuộc đó.
Cho dù giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong lạnh nhạt này cũng xen lẫn thân tình nồng đậm.
“Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt, mẫu thân còn tưởng rằng... Thôi, chuyện đã qua cũng không cần nói ra, ta phải làm chính là tận lực che giấu sự thật thức tỉnh huyết mạch này." Mạc Tình Thương khẩn trương nói.
Nếu môt khi chuyện Chu Tử Mặc giác tỉnh huyết mạch bị người có lòng biết, tuyệt đối sẽ thông báo cho Nhân Hoàng.
Đến lúc đó Nhân Hoàng sẽ phái ra cao thủ chân chính đòi lấy mệnh Chu Tử Mặc trước, vì mỗi một thời đại chỉ có thể có một người giác tỉnh huyết mạch! Những người khác, một khi lựa chọn giác tỉnh huyết mạch cũng chỉ có một lựa chọn, đó chính là chết!
“Ừ, người yên tâm, iiễ-nđànleêq-uquuý đ-ônn con biết rõ nên làm như thế nào." Tinh quang trong mắt Chu Tử Mặc chợt lóe.
Lúc này hắn đã biết toàn bộ trí nhớ của ‘hắn’, cũng biết rất nhiều bí mật không muốn người biết, hắn biết rõ đường ngày sau của mình nên đi như thế nào.
Vì Tử Lan, vì một ít người hắn hắn yêu, hắn sẽ áp chế người đó trong thân thể hắn!
“Ta đi về trước đây, chuyện còn lại con tự xử lý." Mạc Tình Thương có hơi mệt mỏi đứng dậy, chưa ngủ một ngày một đêm, nàng thật sự có chút mệt nhọc như vậy.
“Ừ." Chu Tử Mặc đỡ Mạc Tình Thương dậy, nhìn khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của nàng lại có thêm mấy nếp nhăn, tâm Chu Tử Mặc hơi đau.
Mẫu thân này của hắn đã trả giá vì hắn không chỉ là trái tim vất vả, càng nhiều hơn là tuổi xuân quý giá nhất của nữ nhân.
“Nương, con... Về sau người không cần đến hậu viện nữa, có chuyện gì thì con sẽ đi hoàng cung tìm người." Năng lực hắn có để giúp mẫu thân cũng chỉ có một chút như vậy thôi, Chu Tử Mặc than thở ở trong lòng.
“Được." Mạc Tình Thương không ngu ngốc, ngược lại còn thông minh tuyệt đỉnh, trong chốc lát lời nói của Chu Tử Mặc vừa phát ra kia, nàng đã đoán được tâm tư của Chu Tử Mặc. Vì vậy lòng tràn đầy vui mừng lên tiếng, rốt cuộc nhi tử cũng trưởng thành!
......
Sau khi Tử Lan Thanh rời giường cũng chưa từng nhìn thấy Chu Tử Mặc, cả người y hệt hũ nút ngồi ở trên giường chơi bím tóc của mình.
Vẫn không để ý tới nha hoàn ở phía trước định tắm cho nàng, tuyên bố, “Chu Tử Mặc không đến, đừng mơ làm cho ta rời giường!" Lúc này Tử Lan Thanh đã chín tuổi, nhưng mà vì mất đi tất cả trí nhớ trừ Chu Tử Mặc ra, tâm trí cũng chỉ có năm tuổi.
Một đứa bé năm tuổi, ngươi có thể trông cậy nàng ngoan ngoãn nghe lời sao?
Chu Tử Ngữ nằm ở cửa, tò mò nhìn Tử Lan vênh váo hống hách ở bên trong, một đôi mắt xinh đẹp to tròn tràn đầy mới lạ, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Tử Lan như thế.
Nghe nha hoàn nói Tử Lan mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ Chu Tử Mặc.
Nói thật, sau khi nghe được tin tức này, Chu Tử Ngữ có một chút tức giận.
Tiểu nha đầu đáng chết kia lại có thể chỉ nhớ rõ Chu Tử Mặc, mà không nhớ người tỷ tỷ nàng này, có thể không khiến cho nàng tức giận sao. Nhưng tức thì tức, thương yêu của nàng với Tử Lan vẫn là không thay đổi chút nào.
“Ngươi là ai? Làm gì mà núp ở chỗ đó?" Nằm ở trên giường chơi đùa, Tử Lan Thanh đột nhiên nhìn thấy Chu Tử Ngữ ở ngoài cửa, khuôn mặt xinh đẹp khiến Tử Lan Thanh không tự chủ được đã cảm thấy vô cùng thân cận.
“Ta là Chu Tử Ngữ, tỷ tỷ của muội." Chu Tử Ngữ thấy mình đã bị Tử Lan thấy, cũng không tránh né, nghênh ngang tiêu sái ra ngoài, hơn nữa còn tự cho mình là tỷ tỷ.
Trời mới biết trước kia ở trước mặt của Tử Lan, nàng chưa bao giờ coi mình thành tỷ tỷ, thậm chí mỗi lần còn sinh ra ảo giác, cho là mình nhỏ hơn Tử Lan.
Hiện tại Tử Lan mất trí nhớ, nàng luôn luôn nghiện làm tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ ta?" Tử Lan Thanh nhẹo đầu nhỏ của mình, chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt nghi ngờ.
“Khụ khụ... Ừ, tỷ chính xác là tỷ tỷ của muội, không tin muội hỏi các nàng xem." Chu Tử Ngữ thấy Tử Lan chăng dễ gạt như thế, vì vậy chỉ mấy tiểu nha hoàn tắm cho Tử Lan nói.
“Nàng là tỷ tỷ ta sao?" Bây giờ tâm trí Tử Lan Thanh chỉ có năm tuổi, tự nhiên sẽ theo ý nghĩ của những người khác, vì vậy bộ mặt ngây thơ hỏi mấy nha hoàn kia.
Ở vương phủ có ai không biết tiểu ma đầu này lợi hại, nhưng trong một đêm thay đổi khéo léo như thế, người làm trong vương phủ thật sự có một chút không quen.
Nhưng không quen thì không quen, lời nên nói thì họ cũng sẽ không nói sai câu nào.
“Nếu như theo như tuổi tác lớn nhỏ, công chúa là tỷ tỷ của ngài, nếu như theo thân phận, công chúa là cô cô của ngài." Nửa câu đầu, Chu Tử Ngữ nghe dương dương đắc ý, nhưng nửa câu sau lại làm cho cô gái nhỏ này thiếu chút nữa phun máu.
Nàng chỉ muốn làm tỷ tỷ, hoàn toàn không muốn làm cô cô, danh xưng kia... Quá già rồi!
“Vậy ta nên gọi tỷ tỷ hay nên gọi cô cô?" Có hơi rối rắm cau mày, Tử Lan Thanh vươn thẳng cái mũi nhỏ của mình, thật ra thì nàng cũng không muốn gọi cả hai.
“Chuyện này... Ngài vẫn nên theo thân phận hoàng gia, gọi cô cô thôi." Tiểu nha hoàn bên cạnh cũng hơi rối rắm, nàng cũng không biết nên giải thích quan hệ này với tiểu cách cách như thế nào.
Nàng chỉ là một nha hoàn, người làm trong vương phủ, cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời nói cũng tuyệt đối không thể nói lung tung!
Cho nên tất cả lấy quy củ làm đầu.
“Cô cô tốt." Ngọt ngào kêu lên với Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh thật tâm thích cô cô này.
Nghe được tiếng gọi ngọt ngấy có thể nặn ra chè này, cả người Chu Tử Ngữ run run, toàn thân trên dưới da gà cũng bắt đầu không cầm được nổi lên trên. Nếu không phải đã xác nhận tiểu nha đầu này mất trí nhớ, Chu Tử Ngữ thật sự hoài nghi nàng đang cố ý.
“Hắc... Cái kia, cô cô thì thôi đi, về sau gọi tỷ tỷ là được rồi." Chu Tử Ngữ thật sự rất không thích danh xưng cô cô này.
“Nhưng... Rõ ràng chính là cô cô, tại sao muốn gọi là tỷ tỷ?" Vẻ mặt Tử Lan Thanh nghi hoặc hỏi, trong tiềm thức nàng cảm thấy danh xưng ‘cô cô’ tốt hơn ‘tỷ tỷ’.
Cho nên mới gọi sảng khoái như vậy.
“Hắc... Ta còn có chuyện, đi trước." Chu Tử Ngữ đột nhiên bi ai phát hiện, thì ra là cho dù Tử Lan mất trí nhớ, nàng cũng không phải là đối thủ của cô gái nhỏ này, cho nên bây giờ vẫn nên lách người, trở về mình phòng nhỏ thêu hoa thôi.
“Cô cô từ trước đến giờ đều không có lễ phép như vậy sao?" Chu Tử Ngữ mới vừa đi tới cửa, tiếng nói non nớt truyền tới từ bên trong làm cho nàng trượt chân, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Hu hu... Nàng thật sự rất hoài nghi, cô gái nhỏ này cố ý.
Lúc Chu Tử Ngữ vừa rời đi, Chu Tử Mặc trở về, nhìn Tử Lan Thanh còn ở trên giường không chuẩn bị đứng dậy, Chu Tử Mặc khẽ cau mày, chẳng lẽ cô gái nhỏ này còn định nằm ở trên giường cả ngày sao?
Cũng không nhìn giờ giấc một chút!
“Chu Tử Mặc, ngươi đã trở lại. Nhanh, mặc quần áo cho ta." Bá đạo tuyên bố chức trách nam bộc của Chu Tử Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh hưng phấn giương nanh múa vuốt với Chu Tử Mặc.
Dễ nhận thấy, ở trong mắt của nàng, đã coi Chu Tử Mặc là nam bộc của riêng mình.
“Ừ, được." Đi tới trước mặt của Tử Lan, Chu Tử Mặc cầm tiểu y phục của nàng lên, từ từ mặc vào cho tiểu thiếu nữ.
“Xin hỏi, ta có thể hỏi các ngươi một chuyện không?" Ngoài cửa, giọng nói mềm ngọt đột nhiên vang lên, khiến Chu Tử Mặc đang mặc quần áo cho Tử Lan sửng sốt.
Tác giả :
Tiêu Tương Điệp Nhi