Vương Phi Dựa Bàn Tay Vàng Cười Lui Tình Địch
Chương 37 Lão Hổ Trong Núi
Đích nữ của trưởng Công chúa triều đại đương thời - An Dương Quận chúa ít ngày nữa sẽ tổ chức một buổi yến tiệc bách hoa mùa thu ở phủ trưởng Công chúa.
Hầu hết những người có thân phận hiển quý ở trong kinh thành đều được mời.
Mộc Vân Cẩm là Thần Vương phi, dĩ nhiên cũng nhận được thiệp mời.
"Chủ tử, người và An Dương Quận chúa chưa gặp nhau bao giờ, người có đi yến tiệc bách hoa mùa thu này không?"
Vân Sơ ở một bên sửa sang lại xiêm y cho mùa đông, đỡ phải đến lúc đó, nhiệt độ đột nhiên giảm thì lại luống cuống tay chân.
"An Dương Quận chúa đã phái người tới tận vương phủ đưa thiệp mời rồi, ta không đi chẳng phải sẽ trở thành chủ đề cho người ngoài bàn tán sao? Không chỉ vậy mà còn khiến người ta cho rằng phủ thừa tướng gia giáo không nghiêm".
Mộc Vân Cẩm ngồi ngay ngắn ở trước thư án, một tay chấp bút một tay nhẹ đưa ở trên giấy Tuyên Thành, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, như bị bức họa trước mắt làm cho khó chịu vậy.
"Vân Sơ, em nói xem, bức tranh vẽ hổ này của ta sao lại không có chút uy phong mạnh mẽ nào thế? Càng nhìn càng thấy giống như con mèo nhỏ đang lười nhác dưới ánh mặt trời vậy".
Đối với nghi hoặc không giải thích được của Mộc Vân Cẩm, Vân Sơ cùng Vân Tấn đều nhìn bức tranh mà cười ra thành tiếng.
"Chủ tử rõ ràng đang vẽ một chú mèo nhỏ đáng yêu hoạt bát mà, nào có phải lão hổ?"
"Thật sao?"
Mộc Vân Cẩm chậm rì rì cầm bức họa lên giơ qua đỉnh đầu, mượn nắng ấm mùa thu chiếu xuống cẩn thận thưởng thức tác phẩm của mình.
"Chủ tử, bức tranh này có gì để ngắm nghía thưởng thức đâu ạ?"
Vân Sơ đánh bạo nói đùa, xiêm y trong tay suýt chút nữa bởi vì nàng cười mà rơi xuống đất.
"Em nha đầu này chẳng biết nói câu gì hay ho cả.
Chủ tử của em khó khăn lắm mới quyết định luyện tập nâng cao kỹ năng vẽ, em đang định làm ta mất hứng học vẽ tranh đấy à?"
"Dạ dạ dạ, bức tranh này của chủ tử là họa tác hoàn mỹ hiếm có khó tìm trong thiên hạ, ngay cả họa sĩ ngự dụng trong cung cũng không thể so được".
Vân Sơ tán dương, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng, xiêm y trong tay rơi hết xuống giường êm.
"Em tâng bốc giả quá.
Vân Tấn nói xem, kỹ năng vẽ tranh của ta có tiến bộ hay không?"
"Chủ tử, nô tỳ nói thế này không được mà nói thế kia cũng không xong, nô tỳ thật khó xử quá, không biết phải đánh giá chúa tể sơn lâm của người như thế nào cho phải".
Vân Sơ nhặt hết xiêm y từ trên giường lên, nhìn về phía ngoài viên.
Vân Tấn lấy một túi thơm từ bên hông ra.
Trong túi thơm là một loại phấn độc Vân Tấn mới chế ra dùng để phòng thân.
"Chủ tử, một khi đã tung phấn độc này ra rồi thì dù cho đối phương có võ nghệ cao cường đến đâu cũng khó mà chống lại được, có điều trước khi chủ tử định dùng loại phấn này thì phải ăn một viên giải độc đan vạn năng mà nô tỳ chế biến, như vậy chủ tử sẽ bình an không lo ngại".
Đáy mắt Mộc Vân Cẩm lộ ra vẻ hưng phấn, hai mắt sáng rực nhìn túi thơm trong tay Vân Tấn.
"Túi thơm này nhất định là do Vấn Tấn chuẩn bị cho ta, xem ra ta không thể không đi tới yến tiệc rồi, vừa hay thử xem kỹ năng vẽ của ta có tiến bộ hay không, cũng có thể thay Vân Tấn thử công hiệu của phấn độc này".
"Nô tỳ không có ý trù ẻo chủ tử, nô tỳ chỉ hi vọng chủ tử có thể bình an thuận lợi, chỉ như thế mà thôi, chủ tử đừng nghĩ nhiều".
Ý của Vân Tấn là đang muốn chứng tỏ, cô nghiên cứu chế tạo phấn độc không phải là vì muốn chủ tử nhà mình ra ngoài gặp nạn, nhưng trái lại chủ tử lại trông rất hưng phấn, khiến Vân Tấn cảm thấy nhức đầu không thôi".
"Ta chỉ nói đùa thôi mà.
Sao ta có thể lấy sự an toàn của mình ra đặt cược chỉ vì muốn thử phấn độc được? Yên tâm ta sẽ không mạo hiểm đâu".
Mộc Vân Cẩm nói, vẻ mặt như đang nói ra một lời thề son sắt vậy, nhưng hai người ở bên cạnh thì lại lộ ra biểu cảm không dám tin.
"Nô tỳ thực sự có thể tin lời chủ tử nói sao?"
Vân Sơ bất đắc dĩ giang tay ra, biểu thị không thể tin những gì chủ tử nhà mình nói.
Dù sao đã có vết xe đổ trước đó, ngày ấy khi kẻ thần bí tới trong viện, chủ tử nhà mình cũng tự đi trước một mình, may mà không xảy ra chuyện.
...
Ngày diễn ra yến tiệc bách hoa mùa thu, Mộc Vân Cẩm bảo Vân Sơ lấy ra một chiếc váy dài bằng gấm màu xanh biếc nhàn nhạt đã được chuẩn bị sẵn từ trong rương.
Góc váy dùng các sợi tơ màu bạc quấn quanh thành những đóa ngọc lan, bên hông dùng lụa mềm chỉ bạc làm thắt lưng, mọi chi tiết đều vô cùng tỉ mỉ xinh đẹp, làm tôn lên khí chất tao nhã thanh lịch của nàng.
Váy dài này là ngày ấy khi Mộc Vân Cẩm đang dạo chơi trên phố xá, vô tình nhìn thấy ở một phường may.
Phường may đó tên là "Lung Linh phường", đặt tên có thâm ý.
Cái tên này có ý là khiến cho tất cả những cô gái đi ngang qua Lung Linh phường đều có thể chọn cho mình một bộ xiêm y vừa ý, mặc vào sẽ trở nên lung linh thích thú.
"Nô tỳ chải tóc cho người nhé?"
Vân Sơ cười hì hì đi tới bên người Mộc Vân Cẩm, cầm chiếc lược sừng ở trên bàn dài lên, nghiêm túc chải tóc cho nàng.
"Chủ tử muốn búi tóc kiểu nào, nô tỳ vụng về, nếu như kiểu tóc phức tạp quá thì hãy để Vân Tấn qua đây búi tóc cho người".
"Búi kiểu nào cũng được, chỉ cần thích hợp là được.
Ta đã là thê tử của người ta, đâu còn có thể tạo nhiều kiểu như trước.
Nếu ta ăn mặc quá khoa trương thì không phải sẽ khiến cho bọn xấu để ý sao?"
"Chủ tử nói phải.
Khoảng thời gian này chúng ta nên cẩn thận một chút thì hơn, phòng những kẻ kỳ quái luôn đánh chủ ý với người".
Mộc Vân Cẩm nghiêng đầu nhìn Vân Sơ bên cạnh, đáy mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.
"Sao em biết được có kẻ muốn đánh chủ ý lên ta? Em nói cũng thật kỳ quái đấy".
"Chủ tử không biết sao? Gần đây luôn có vài người đàn ông lạ mặt tới trước cửa phủ, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ rất giàu có, nhưng mà đều rất xấu xí, thường hay tới trước phủ chờ nửa ngày".
"Có chuyện kỳ quái như vậy sao? Sao em biết những người đó đến đây vì ta?"
Mộc Vân Cẩm càng cảm thấy khó hiểu, trên khuôn mặt trắng mịn như ngọc đều là vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.
"Nô tỳ cũng thấy hiếu kỳ.
Hôm nọ nô tỳ rảnh rỗi nên có hỏi một người, người đó chính mồm thừa nhận, nói cái gì mà Thần Vương phi muốn tìm ba nghìn trai lơ nên bọn họ mới mạo hiểm tính mạng tới trước cửa phủ chờ người".
Vân Tấn đã nhiều ngày ở trong gian phòng để nghiên cứu chế tạo độc dược vì Mộc Vân Cẩm, cho nên không quan tâm tới những chuyện ngoài phủ, cho nên khi nghe nói về chuyện này, Vân Tấn cũng thấy việc chủ tử nhà mình tìm ba ngàn trai lơ đã trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ.
"Không phải chuyện tìm ba nghìn trai lơ chỉ có chúng ta biết sao? Sao người ngoài lại biết được chuyện này?"
Mộc Vân Cẩm bỗng dưng đứng dậy khỏi chiếc ghế tròn làm bằng cây lim tơ vàng, suýt chút nữa đã làm rối búi tóc mà Vân Sơ khó khăn lắm mới chải được.
"Nô tỳ không biết, có lẽ là do hạ nhân trong phủ vô tình nghe thấy chủ tử nói đùa nên truyền chuyện này ra bên ngoài".
"Việc này không đơn giản như vậy.
Chắc là có người đang cố ý tới trước cửa vương phủ bôi nhọ thanh danh của ta.
Tuy rằng ta thật sự đã nói ra những lời đó nhưng ta chỉ là vô tình nói mà thôi.
Người nói vô tình người nghe hữu ý..."
"Nô tỳ cũng nghĩ có kẻ đang âm thầm bôi nhọ thanh danh của chủ tử, nhưng lúc Vương gia phái người đi điều tra việc này, vì người ở ngoài phủ rất nhiều nên cũng khó mà điều tra nhanh được".
Mộc Vân Cẩm sững sờ trong giây lát rồi lại ngồi xuống, cảm xúc bất an trong lòng dần dần trở nên rõ rệt hơn, sắc mặt cũng theo đó mà trở nên khó coi.
Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Lát nữa chúng ta còn phải đi tới phủ trưởng Công chúa, không thể vì chuyện này mà trì hoãn được".
"Vâng ạ.
Chủ tử muốn đeo cây trâm nào?"
Vân Sơ chọn ra vài cây trâm cài tóc từ trong ngăn tủ bày ở trước mặt Mộc Vân Cẩm, tất cả đều được chọn theo sở thích từ xưa tới nay của nàng.
"Đeo cái này đi.
Trâm ngọc hoa mai trắng trong thuần khiết thanh cao lại có phong cách riêng, nhưng không chiếm mất hào quang của Quận chúa".
Vân Sơ đáp một tiếng, sau đó lập tức cầm cây trâm ngọc hoa mai lên cắm vào búi tóc đã được chải kỹ của Mộc Vân Cẩm.
"Vương phi, Vương gia đã chờ một lúc lâu ở trước cửa phủ rồi, mời Vương phi ra ngoài".
"Hai vị trắc phi không đi à?"
Mộc Vân Cẩm từ tròn ghế đứng dậy, ngắm mình trong gương đồng mấy lần, cho đến khi hài lòng rồi mới xoay người sang chỗ khác.
"Bẩm Vương phi, An trắc phi tất nhiên sẽ đi cùng, còn Bạch trắc phi cáo ốm ở lại phủ nghỉ ngơi rồi".
Một tiểu nha hoàn đến bẩm báo khom người nhỏ giọng đáp lời, sợ rằng sẽ quấy rầy mỹ nhân trước mắt.
"Được, bản vương phi biết rồi".
Sau khi tiểu nha hoàn rời khỏi Yêu Nguyệt Cư, Mộc Vân Cẩm treo túi thơm mà Vân Tấn đặc biệt chế tạo cho ở bên hông, đồng thời cũng mang theo giải độc đan.
Lúc ánh mắt Mộc Vân Cẩm chạm tới bức họa chẳng ra gì mình vẽ mấy ngày trước đang gác ở trên bàn dài, ngẫm lại thấy vẫn nên mang nó theo, lỡ như gặp lúc nguy cấp vẫn có thể phát huy tác dụng.
"Chủ tử, người muốn mang cả lão miêu trong núi này theo sao?"
"Xem em nói gì kìa.
Cái gì mà lão miêu trong núi, rõ ràng là một lão hổ đó!"
"Nô tỳ cảm thấy bức họa này mang theo cũng không có tác dụng gì lắm.
Nếu có thật thì con mèo lớn này cũng không dọa được kẻ xấu, chủ tử nói xem có phải hay không?"
Mộc Vân Cẩm nở một nụ cười vui thích, nàng duỗi ngón tay ra điểm một cái lên trán Vân Sơ, chủ tớ ba người vừa cười khanh khách vừa đi ra khỏi Yêu Nguyệt Cư.
Thẩm Diệu Thần đã ở trong xe ngựa chờ một lát rồi.
Phía sau đó còn có một chiếc xe ngựa giống hệt như chiếc xe của hắn.
Ở trong xe đó chính là An trắc phi đã lâu không ở trong vương phủ - An Hiểu Như.
Mộc Vân Cẩm vốn định lên chiếc xe ngựa mà An Hiểu Như đang ngồi, thế nhưng lúc đi ngang qua chiếc xe ngựa đầu tiên, Thẩm Diệu Thần đã vén màn một tay kéo nàng lên xe.
Mộc Vân Cẩm chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, sau đó cả người trực tiếp ngã vào trong lòng Thẩm Diệu Thần.
"Vương phi chưa gì đã vội muốn ôm ấp yêu thương ta đến vậy à?"
Mộc Vân Cẩm cảm thấy vô cùng khó xử, cuống quýt đứng dậy khỏi người hắn, trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện, hốt hoảng sửa sang lại chiếc váy đang xốc xếch.
"Vương gia thật biết vu hãm cho người khác.
Vừa rồi thiếp đâu có ý định lên chiếc xe ngựa này".
"Ý của Vương phi là bản vương xuyên tạc ý của nàng? Xe ngựa của An trắc phi còn thu hút nàng hơn cả xe ngựa của ta sao?"
Thẩm Diệu Thần vẻ mặt trêu chọc nhìn chằm chằm nữ nhân đang luống cuống tay chân, trên gương mặt tuấn dật xuất trần hiếm thấy lộ ra ý cười thích thú.
"Thiếp muốn ngồi xe ngựa với An muội muội tới phủ trưởng Công chúa, có vấn đề gì không?"
Sau khi Mộc Vân Cẩm sửa sang lại xiêm y xong vẫn không quên kiểm tra xem túi thơm mà Vân Tấn chế ra có còn treo ở trên người không.
Rồi nàng lại đưa tay vào trong ống tay áo lục lọi một phen, thấy bức họa kia vẫn ở yên đó mới yên lòng.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh.
Thẩm Diệu Thần nhân dịp Mộc Vân Cẩm không để ý rút bức họa nàng giấu trong ống tay áo ra.
Lúc Mộc Vân Cẩm phản ứng được thì bức họa đã được mở ra trước mặt hai người.
"Đây là?"
"Mắt Vương gia có vấn đề à? Ở trên bức họa này là một đại lão hổ uy phong lẫm liệt, Vương gia không nhìn thấy sao?"
"Mắt bản vương có vấn đề thật, chỉ nhìn thấy một con mèo dễ thương ngoan ngoãn".
"Cảnh đẹp hữu tình gặp tri âm, Vương gia cũng không phải tri âm của thiếp".
(ý chị là chỉ tri âm của chị thì mới thấy được cảnh đẹp trong bức tranh mà chị vẽ đó, anh không thấy nên anh không phải =)))
"Vẽ hổ thành chó, đây là sự hình dung chuẩn xác nhất mà bản vương có thể nghĩ được lúc này đấy, chứ đừng nói cái gì mà cảnh đẹp hữu tình"..