Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 278

Mộ Dung Tráng Tráng nhìn về phía Tiêu Kiêu, nhíu mày, là Hoàng thái hậu để cho hắn giám sát khu dịch?

Tiêu Kiêu người này nàng ta hiểu rõ ràng, hắn là quân nhân, tính phục tùng rất cao, một khi được xác định là chức trách của hắn, hắn phải làm cho bằng được.

Quả nhiên, Tiêu Kiêu nghiêm túc nói: " Bản tướng sẽ bẩm báo đúng sự thật hết thảy ở nơi này cho Hoàng thái hậu."

Lương Thái phó gật đầu một cái: “Có Vương gia làm chứng, cũng không phải là Bổn quan nhằm vào."

Tiêu Kiêu không có lên tiếng, vẻ mặt lại có chút ngưng trọng.

Lễ Thân Vương nhìn mặt Lương Thái phó hơi đắc ý, trong lòng rất không cao hứng, xem ra hôm nay lại bị người khác lợi dụng một lần nữa, là lại một lần nữa!

Đảo người điên.

Đúng như Mộ Dung Khanh đoán, Thương Mai cùng Tiêu Thác phải đã đến đảo người điên.

Đảo người điên ở hải đảo hướng ra ngoài của Quý Xuân, đi Quý Xuân ước chừng phải một ngày, lại phải vượt biển, đường đi ít nhất cần một ngày rưỡi.

Thương Mai tìm Tiêu Thác đi cùng, Tiêu Thác vốn là không đồng ý, nhưng Thương Mai cho hắn nhìn một đồ vật gì đó, lại nói một câu nói, hắn vội đi theo.

Thương Mai cho hắn nhìn là dấu vết răng trên cổ tay, cô nói: “Vương Du cắn."

Đảo người điên có người canh giữ, bình thường quân lính phạm sai lầm sẽ bị đưa đến đảo người điên này làm người trông chừng, bọn họ không cách nào trở về, chỉ có thể không quản ngày đêm trông nom nhóm người điên này, lâu ngày, tính tình bọn họ cũng biến thành hết sức hung ác.

Bọn họ không từ mặt trước lên bờ, mà là đi vòng qua sau núi.

“Ta cảm thấy ngươi điên rồi, lại để cho Vương Du cắn ngươi, ngươi thật là phát bệnh rồi, ta cũng mặc kệ ngươi, khẳng định giết ngươi trước tiên. ‘ Những lời này, Tiêu Thác nói một đường.

Thương Mai cảm thấy lỗ tai đã mọc kém luôn rồi, sau khi lên bờ, cô ngồi xuống cho thạch tín vào nước ngọt trên đảo, nhìn vết thương trên tay, bây giờ là ngày thứ hai, vết thương không sưng đỏ bằng ngày thứ nhất.

“Ngươi có thấy phiền hay không? Ta đã nói rồi, thạch tín có thể chữa trị vết thương vừa bị cắn." Những lời này của Thương Mai, cũng đã nói một đường.

“Vậy ngươi cũng dùng thạch tín chữa trị những bệnh nhân kia là được." Tiêu Kiêu nổi giận nói.

“Ta cũng đã nói, thạch tín chỉ hữu dụng đối với bệnh nhân mới vừa bị căn, ta bây giờ cũng không có cách nắm chắc được sau khi bị cắn bao lâu thạch tín không còn tác dụng nữa, nếu như hơn nửa giờ sau không có tác dụng, ngươi cảm thấy một khi dịch chứng bùng nổ, chúng ta có thể bảo đảm mỗi một người đang bị cắn sau nửa giờ lập tức uống thuốc sao? Hơn nữa, thạch tín không thể sử dụng phổ biến, một khi có đồ vật có độc mất đi sự giám sát, thì sẽ xảy ra chuyện lớn."

“Vậy ngươi cảm thấy đảo người điên có giải dược?"

Thương Mai nói: “Dịch là từ đảo người điên truyền đi, loại bệnh này luôn có ngọn nguồn, giống như tính chất của độc, phàm là nơi có cỏ độc, vùng lần cận luôn sẽ có giải dược, bây giờ ta đã biết thạch tín có thể giảm bớt triệu chứng, nhưng cũng biết người mới vừa bị cắn có thể lấy thạch tín giải độc, coi như là đối với triều đình có giao phó, nhưng là chúng ta muốn hoàn toàn chuyển bại thành thắng, nhổ tận gốc con đường này, thì nhất định phải tới đây, trước tiên tìm phương thuốc, sau đó sẽ tìm người sau màn điều khiển đã dẫn bệnh nhân cương thi đi."

Tiêu Thác buồn bực nói: “Nhưng là ngươi mấy ngày nay mất tích, nhất định sẽ có người sẽ nói ngươi chạy trốn."

“Nói thì thế nào? Bọn họ bây giờ cũng không tìm được ta, hơn nữa ta bây giờ là tội nhân, nhưng khi ta câm phương thuốc trở về, ta lại là đại công thần rồi." Thương Mai một chút cũng không quan tâm.

“Ngay cả Vương gia ngươi cũng không báo, thế thì không đúng rồi." Tiêu Thác cố gắng muốn tìm lý do chỉ trích cô.

Thương Mai đứng lên đi về phía trước: “Ta không phải là không muốn nói cho hắn, mà là sau khi ta đi tìm ngươi, phát hiện có người theo dõi, chúng ta phải lên đường nhanh một chút, bỏ rơi những người đó."

“Miệng lưỡi sắc bén, nói gì cũng đều là ngươi đúng." Tiêu Kiều cắm đầu đi về phía trước Trần phủ.

“Lão thân cho là Vương gia không cần tự mình đi đảo người điên, phái người đi là được." Trần thái quân hút tẩu thuốc, dáng vẻ khí định thần nhàn.

“Xem ra, thái quân chắc chắn nàng ta đi đảo người điên."

Trần thái quân khạc ra vòng khói, cười khoát tay: “Không, lão thân không xác định, lão thân chẳng qua là đoán thôi."

“Vậy lão thái quân có thể suy đoán có bao nhiêu người đi theo nàng ta không?" Đáy mắt Mộ Dung Khanh lộ ra khôn khéo.

“Hai phe, một phe là người của Quý Thái phi, một phe, không biết!" Trần thái quân cười giảo hoạt.

Mộ Dung Khanh cũng cười cười: “Không biết đoàn người kia, có phải là người của Trần thái quân hay không?"

Trần thái quân ngẩng đầu lên nhìn một chút, hỏi ma ma phục vụ bên người: “Lão già, đám tôn nhi kia của lão thân đâu?"

Ma ma cười chúm chím trả lời: “Thái quân mau quên, bọn họ không phải là bị ngài phái đi ra ngoài làm việc sao?"

“Có chuyện này sao? Làm chuyện gì?" Lão thái quân mặt đây mờ mịt hỏi.

Ma ma nhìn Mộ Dung Khanh một cái: “Nói là đi đến một cái đảo nào đó, sau đó đưa người nào đó trở về an toàn."

Lão thái quân ồ một tiếng, lại hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy, đám tôn nhi kia của lão thân có thể đưa người mang về không?"

Ma ma khom người: “Lão thái quân không phải đã nói sao? Trần gia một khi ra tay, yêu quái ôm đầu chạy sao?"

Mộ Dung Khanh đứng lên, chắp tay: “Bổn vương cám ơn lão thái quân trước rồi."

“Tiên Vương gia!" Lão thái quân cũng không đứng dậy, chỉ là làm một động tác đưa tiễn.

Mộ Dung Khanh vừa mới chuyển người, thái quân lại bỗng nhiên nói chuyện: “Biết lão thân tại sao để cho Vương gia không nên rời khỏi Kinh Thành không?"

Mộ Dung Khanh khẽ mỉm cười, trong con ngươi, ánh sáng lạnh lẽo chợt hiện lên: “Biết, trong kinh lúc này sợ là sẽ liên tục xuất hiện loạn lạc rồi."

Đáy mắt lão thái quân có ý tán thưởng: “Vương gia anh minh."

Mộ Dung Khanh xoay người đi.

Đêm đó người của Mộ Dung Khanh ở kế cận am Thạch đầu, chặn lại được một nhóm bệnh nhân cương thi.

Nhóm bệnh nhân này do mấy ni cô đưa đến, từ trong đường hầm dưới đất đi ra, mai phục của Mộ Dung Khanh rất thành công, bắt được mười mấy người.

Thời điểm thị vệ bẩm báo Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh nhíu mày: “Mười mấy người?"

“Đúng vậy, hôm nay đã đưa về khu dịch, vừa vặn tướng quân Tô Thanh cũng đưa bệnh nhân ở quân doanh và đường Tây Bắc đưa qua."

Mộ Dung Khanh đứng lên, nghiêm nghị nói: “Toàn thành giới nghiêm, bất kỳ người nào cũng không được tùy tiện ra ngoài."

Thị vệ cả kinh: “Vương gia, đây là vì sao?"

“Không thể nào chỉ có mười mấy người, bọn họ còn có hang ổ khác." Mộ Dung Khanh trâm giọng nói.

Mệnh lệnh giới nghiêm quá trễ, sau khi mệnh lệnh truyền đạt ra, lục tục có người tới bẩm báo, nói trong kinh nhiêu chỗ xuất hiện bệnh nhân cương thi nổi điên cắn người.

Chi trong một đêm, báo lên số người bị cắn đã cao đến mấy trăm người, nhưng mấy con số này chẳng qua là những bệnh nhân bị bắt lại, còn có bệnh nhân chưa bị bắt lại nữa, không biết có bao nhiêu.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Kiêu vào cung bẩm báo Hoàng thái hậu, Hạ Thương Mai không có ở khu dịch.

Lương Thái phó nói thêm một câu, nói đại phu trong khu dịch nói Hạ Thương Mai không cách nào chữa khỏi dịch chứng, đã chạy trốn.

Hoàng thái hậu giận dữ, không có ngẫm nghĩ hạ chỉ truy nã Hạ Thương Mai, lại tuyên bố muốn hỏi tội Hạ Thừa tướng cùng chung lập được quân lệnh trạng.

Trước khi lâm triều, Mộ Dung Khanh hạ chỉ để cho Tiêu Kiêu mang binh mã vào kinh duy trì trị an, thấy bệnh nhân cương thị, lập tức bắt lại đưa đến khu dịch.

Lúc lâm triều, hắn để cho Binh bộ Thượng thư trước tiên không cần điều tra chuyện đánh nhau trong quân, hắn cần phái binh mã ở Kinh Thành cùng bên ngoài thành thiết lập cửa ải, tra hết thảy người ra vào thành.

Nhưng lại gặp phải sự phản đối của Lương Thái phó.
Tác giả : Lục Nguyệt
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại