Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 250
Hạ Thương Mai lê bước chân nặng nề trở về Tướng phủ, Du ma ma cầm đèn đi ra, thấy sắc mặt cô trắng bệch, vội hỏi: “Đại tiểu thư, ngài sao thế này?"
Hạ Thương Mai lắc đầu: “Ta không sao đâu, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ta muốn yên tĩnh một lát."
Du ma ma nghi ngờ nhìn cô, nhưng cũng không hỏi thêm nữa: “Được, vậy ngài nhanh đi nghỉ ngơi thôi."
Bà ta đi vào giúp Thương Mai dọn giường, nhìn thấy Thương Mai ngồi một bên, vẻ mặt nặng nề, bà ta khẽ thở dài nói: “Có chuyện gì đại tiểu thư khoan hãy suy nghĩ, ngài nghỉ ngơi trước đã"
Thương Mai ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Du ma ma: “Được, ta biết rồi."
Du ma ma xoay người đi ra ngoài: “Đêm nay nô tỳ sẽ canh giữ bên ngoài, nếu đại tiểu thư muốn tìm người nói chuyện thì nô tỳ ở ngay đây."
Bà ta đóng cửa lại, Thương Mai nghe thấy bên ngoài có tiếng ghế vang lên, cô biết tối nay Du ma ma sẽ gác đêm ở đây.
Thương Mai cuộn mình ngồi trên giường nhỏ cạnh cửa sổ. Cô biết Mộ Dung Khanh là cố ý nói câu kia, mục đích là muốn cô đi.
Nhưng cô cũng biết thật ra trong lòng hắn có trách cô, chỉ là không đành lòng nói nặng cô mà thôi. Cô thà rằng hắn mắng cô vài câu, cô
đúng là quá tự cao tự đại. Ngày đó cái gọi là manh mối có lẽ hoàn toàn không có có liên quan gì đến bệnh cương thi.
Cô đã hại Nghiêm Vinh, hại Vương đại tẩu, hại luôn cả người thị vệ kia.
Cô đã hại chết Hạ Lâm, bây giờ lại có ba người bởi vì cô mà chết.
Thương Mai suốt đêm không ngủ. Trong đầu cô đang suy nghĩ lung tung vê căn bệnh cương thi kia, suy nghĩ về việc tại sao Vương Du lại đột ngột tỉnh dậy, điều này gần như là không thể.
Các kinh mạch đã bị phong bế và chuyển sang trạng thái chết giả. Thậm chí ngay cả Mộ Dung Khanh lúc đó cũng không cách nào tỉnh lại, nhất định phải chờ cô rút kim châm ra mới tỉnh lại được.
Tại sao Vương Du lại có thể đột phá kinh mạch? Suy nghĩ cả đêm, cô cũng không nghĩ ra được gì, đầu óc càng rối bời.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thác tới.
Tối qua Mộ Dung Khanh đã sai người báo cho hắn ta biết, bảo hắn ta dẫn Thương Mai rời khỏi kinh thành.
Hắn ta cũng biết chuyện của Nghiêm Vinh, tất cả mọi chuyện. Hôm nay hắn ta đến Tướng phủ, sau khi thấy Thương Mai câu đầu tiên hắn ta hỏi là: “Ngươi định rời đi như thế này sao?"
Thương Mai không trả lời. Cô không muốn đi nhưng không đi ở lại đây thì có ích gì?
Cô không giúp được gì.
“Bây giờ ngươi đi, Tướng phủ sẽ không ngăn ngươi được, nhưng qua một hai ngày nữa, chỉ sợ đến lúc đó ngươi có muốn đi cũng không đi được." Tiêu Thác lại nói tiếp.
Thương Mai nhìn hẳn ta nói: “Vậy ngươi muốn ta đi hay ở?"
“Ta không biết, Vương gia bảo ngươi đi, ngươi phải đi nhưng ta hy vọng có thể nghe được tin tốt từ ngươi." Tiêu Thác nhìn cô, đáy mắt vẫn còn hy vọng.
Chỉ là hy vọng trong mắt hắn ta cũng dần dần vụt tắt vì vẻ tối tăm trên mặt Thương Mai.
Cô cũng hết cách.
Tiêu Thác ngang nhiên nói: “Đi thôi!"
Liên Thúy Ngữ đã thu dọn đồ đạc xong từ lâu, Du ma ma và Đao lão đại Tiểu Khuyên đang cầm đồ đứng ở cửa. Tất cả mọi người đều đang nhìn Thương Mai, đợi cô ra lệnh.
Nhưng Thương Mai lại ngồi xuống thềm đá.
“Ta không thể đi!" Thương Mai bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Thác: “Ngươi trở về nói cho Vương gia biết, ta không đi."
“Không được, Vương gia đã nói, nếu ngươi không thể đối phó với bệnh dịch thì nhất định phải rời đi."
“Không!" Thương Mai bỗng nhiên hạ quyết tâm: “Ta không đi."
Tiêu Thác tức giận: “Ngươi còn muốn thế nào? Bây giờ ngươi cũng đã hại Nghiêm Vinh bị cắn rồi. Ngươi muốn hại thêm nhiều người nữa ngươi mới vừa lòng hả dạ phải không?"
“Tiêu Thác, ngươi nói hươu nói vượn gì thế? Câm miệng!" Một giọng nói trong trẻo vang lên, là Loan Loan đến rồi.
Nàng ta đeo tay nải, dẫn theo nha hoàn bước vào. Vừa bước vào cổng đã nghe được lời này của Tiêu Thác, lập tức nổi giận.
Tiêu Thác ngẩng đầu nhìn nàng ta, sắc mặt âm trầm hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?"
Loan Loan nhìn Thương Mai nói: “Tổ mẫu bảo ta tới đây, bà ấy nói ngươi muốn rời kinh, bảo ta đi với ngươi."
Thương Mai ngẩn ra: “Tổ mẫu của ngươi biết ta muốn rời kinh?"
“Đúng, bà ấy biết."
“Ai nói với bà ấy?"
Loan Loan lắc đâu: “Không biết, nhưng bà lão này tính toán như thần, cho dù không có ai nói cho bà ấy biết, bà ấy cũng sẽ biết."
Thương Mai không nói gì nhưng lại biết lão thái quân có tay trong. Trong quân doanh bùng nổ bệnh cương thi, triều đình chắc chắn sẽ
vô cùng sốt ruột, tất cả các đại phu đều sẽ bị điều động đi qua đó, cho nên bà ấy suy luận Nhiếp Chính Vương chắc chắn sẽ bảo cô đi.
Nhưng việc cô không hiểu rõ là tại sao lão thái quân lại để Loan Loan đi cùng cô?
Tiêu Thác nhìn Trần Loan Loan: “Ngươi góp vui gì chứ? Mau trở về đi!"
Loan Loan rất thất vọng nhìn Tiêu Thác: “Ta vốn tưởng ngươi là người ân oán rõ ràng nhưng không ngờ ngươi cũng là kiểu người không phân biệt đúng sai. Ngươi nói Thương Mai hại Nghiêm Vinh nhưng nàng ấy có muốn như thế không? Không phải nàng ấy cũng chỉ vì muốn cứu người sao?"
“Sao ngươi biết chuyện này?" Tiêu Thác nhìn chằm chằm nàng ta.
“Tô Thanh nói với ta." Loan Loan nhanh chân bước tới kéo tay Thương Mai nói: “Tổ mẫu nói, ngươi rời kinh là cách tốt nhất, chúng ta đi thôi."
Nhưng Tiêu Thác lại kéo tay Trần Loan Loan, âm trâm nói: “Tại sao Tô Thanh lại nói cho người biết chuyện này?"
“Chuyện gì Tô Thanh cũng nói với ta." Trần Loan Loan hất tay hắn ta ra: “Dù sao ta cũng biết hết. Ngươi đi đi, không cần ngươi đi với chúng ta. Ngươi trở về nói với Vương gia, cứ nói Trần Loan Loan ta dẫn Thương Mai đi, hơn nữa trên đường đi sẽ có người do tổ mẫu ta sắp xếp bảo vệ, không ai có thể làm tổn thương chúng ta được."
“Chuyện gì Tô Thanh cũng nói với ngươi? Tại sao vậy? Tại sao hắn ta lại nói cho người biết?" Tiêu Thanh vẫn cắn chặt đề tài này không buông.
“Việc này không phải là nhờ công lao của ngươi sao? Ngươi giới thiệu Tô Thanh cho ta quen biết, đợi đến lúc hai chúng ta thành thân nhất định sẽ mời ngươi uống rượu mừng."
Tiêu Thác lạnh lùng thốt lên: “Ai thèm uống rượu mừng của các ngươi? Ngươi dẫn nàng đi đúng không? Được, có người của Trần gia các ngươi ra mặt, ta liên không hầu hạ nữa."
Hắn ta nói xong liên phất ống tay áo rời đi.
Thương Mai nhìn Loan Loan: “Hình như người đùa quá trớn thì phải? Ngay cả rượu mừng cũng nói ra luôn rồi?"
Loan Loan bực bội nói: “Không, ta không phải nói đùa với ngươi. Nếu hắn ta không cưới ta, Tô Thanh sẽ đồng ý cưới ta. Tô Thanh nói dù sao ta chỉ là muốn tìm một người để gả đi, nếu sau này hắn ta tìm được một cô nương tốt, hắn ta hưu ta là được rồi."
Bây giờ Thương Mai có tâm trạng không quan tâm đến những chuyện này, cô chỉ nhìn Loan Loan nói: “Tổ mẫu của ngươi muốn bảo vệ ta rời kinh?"
“Đi vào nói chuyện." Trần Loan Loan nhìn phía sau thấy không có người liên kéo Thương Mai đi vào phòng.
Sau khi đi vào, nàng ta đóng cửa lại, nghiêm túc nói: “Ngươi đi không được đâu. Tổ mẫu nói bây giờ Thái phi và lão phu nhân đã bố trí mai phục. Ngươi rời kinh không bao lâu sẽ gặp phải sát thủ. Mà bọn sát thủ này sẽ không lấy luôn mạng của ngươi, chỉ là ép ngươi trở lại kinh thành hoặc là bắt ngươi lại. Đến khi nào có ý chỉ hạ xuống thì bọn họ lại thả ngươi ra"
“Bọn họ bắt tay với nhau sao?" Thương Mai nhíu mày.
“Không sai, bà lão kia của nhà các ngươi là kẻ có lợi mới làm. Chắc chắn Quý thái phi đã cho bà ta lợi lộc gì rồi cho nên bà ta mới phản chiến giúp đỡ"
“Nhưng mà bọn họ có chắc chắn ý chỉ này sẽ hạ xuống không?"
“Đương nhiên là có rồi. Hoàng thái hậu là tỷ tỷ ruột của Quý thái phi. Trước kia quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm. Tổ mẫu nói Quý thái phi đã vào cung nói với hoàng thái hậu rồi. Hoàng thái hậu cũng hơi động lòng. Bây giờ tình hình càng ngày càng trầm trọng, hoàng thái hậu trước sau gì cũng sẽ hạ chỉ. Vùng dịch là do bà ta sắp xếp, một khi ngươi đi vào vùng dịch ngươi có biết hậu quả thế nào không? "
Thương Mai nghi ngờ hỏi: ‘Nếu đã như vậy, tại sao tổ mẫu của ngươi còn để ngươi đi theo ta?"
Trần Loan Loan ghé sát tai cô nói: “Tổ mẫu bảo ta nói cho ngươi biết những chuyện này, tự ngươi sẽ nghĩ ra cách."
Hạ Thương Mai lắc đầu: “Ta không sao đâu, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ta muốn yên tĩnh một lát."
Du ma ma nghi ngờ nhìn cô, nhưng cũng không hỏi thêm nữa: “Được, vậy ngài nhanh đi nghỉ ngơi thôi."
Bà ta đi vào giúp Thương Mai dọn giường, nhìn thấy Thương Mai ngồi một bên, vẻ mặt nặng nề, bà ta khẽ thở dài nói: “Có chuyện gì đại tiểu thư khoan hãy suy nghĩ, ngài nghỉ ngơi trước đã"
Thương Mai ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Du ma ma: “Được, ta biết rồi."
Du ma ma xoay người đi ra ngoài: “Đêm nay nô tỳ sẽ canh giữ bên ngoài, nếu đại tiểu thư muốn tìm người nói chuyện thì nô tỳ ở ngay đây."
Bà ta đóng cửa lại, Thương Mai nghe thấy bên ngoài có tiếng ghế vang lên, cô biết tối nay Du ma ma sẽ gác đêm ở đây.
Thương Mai cuộn mình ngồi trên giường nhỏ cạnh cửa sổ. Cô biết Mộ Dung Khanh là cố ý nói câu kia, mục đích là muốn cô đi.
Nhưng cô cũng biết thật ra trong lòng hắn có trách cô, chỉ là không đành lòng nói nặng cô mà thôi. Cô thà rằng hắn mắng cô vài câu, cô
đúng là quá tự cao tự đại. Ngày đó cái gọi là manh mối có lẽ hoàn toàn không có có liên quan gì đến bệnh cương thi.
Cô đã hại Nghiêm Vinh, hại Vương đại tẩu, hại luôn cả người thị vệ kia.
Cô đã hại chết Hạ Lâm, bây giờ lại có ba người bởi vì cô mà chết.
Thương Mai suốt đêm không ngủ. Trong đầu cô đang suy nghĩ lung tung vê căn bệnh cương thi kia, suy nghĩ về việc tại sao Vương Du lại đột ngột tỉnh dậy, điều này gần như là không thể.
Các kinh mạch đã bị phong bế và chuyển sang trạng thái chết giả. Thậm chí ngay cả Mộ Dung Khanh lúc đó cũng không cách nào tỉnh lại, nhất định phải chờ cô rút kim châm ra mới tỉnh lại được.
Tại sao Vương Du lại có thể đột phá kinh mạch? Suy nghĩ cả đêm, cô cũng không nghĩ ra được gì, đầu óc càng rối bời.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thác tới.
Tối qua Mộ Dung Khanh đã sai người báo cho hắn ta biết, bảo hắn ta dẫn Thương Mai rời khỏi kinh thành.
Hắn ta cũng biết chuyện của Nghiêm Vinh, tất cả mọi chuyện. Hôm nay hắn ta đến Tướng phủ, sau khi thấy Thương Mai câu đầu tiên hắn ta hỏi là: “Ngươi định rời đi như thế này sao?"
Thương Mai không trả lời. Cô không muốn đi nhưng không đi ở lại đây thì có ích gì?
Cô không giúp được gì.
“Bây giờ ngươi đi, Tướng phủ sẽ không ngăn ngươi được, nhưng qua một hai ngày nữa, chỉ sợ đến lúc đó ngươi có muốn đi cũng không đi được." Tiêu Thác lại nói tiếp.
Thương Mai nhìn hẳn ta nói: “Vậy ngươi muốn ta đi hay ở?"
“Ta không biết, Vương gia bảo ngươi đi, ngươi phải đi nhưng ta hy vọng có thể nghe được tin tốt từ ngươi." Tiêu Thác nhìn cô, đáy mắt vẫn còn hy vọng.
Chỉ là hy vọng trong mắt hắn ta cũng dần dần vụt tắt vì vẻ tối tăm trên mặt Thương Mai.
Cô cũng hết cách.
Tiêu Thác ngang nhiên nói: “Đi thôi!"
Liên Thúy Ngữ đã thu dọn đồ đạc xong từ lâu, Du ma ma và Đao lão đại Tiểu Khuyên đang cầm đồ đứng ở cửa. Tất cả mọi người đều đang nhìn Thương Mai, đợi cô ra lệnh.
Nhưng Thương Mai lại ngồi xuống thềm đá.
“Ta không thể đi!" Thương Mai bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Thác: “Ngươi trở về nói cho Vương gia biết, ta không đi."
“Không được, Vương gia đã nói, nếu ngươi không thể đối phó với bệnh dịch thì nhất định phải rời đi."
“Không!" Thương Mai bỗng nhiên hạ quyết tâm: “Ta không đi."
Tiêu Thác tức giận: “Ngươi còn muốn thế nào? Bây giờ ngươi cũng đã hại Nghiêm Vinh bị cắn rồi. Ngươi muốn hại thêm nhiều người nữa ngươi mới vừa lòng hả dạ phải không?"
“Tiêu Thác, ngươi nói hươu nói vượn gì thế? Câm miệng!" Một giọng nói trong trẻo vang lên, là Loan Loan đến rồi.
Nàng ta đeo tay nải, dẫn theo nha hoàn bước vào. Vừa bước vào cổng đã nghe được lời này của Tiêu Thác, lập tức nổi giận.
Tiêu Thác ngẩng đầu nhìn nàng ta, sắc mặt âm trầm hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?"
Loan Loan nhìn Thương Mai nói: “Tổ mẫu bảo ta tới đây, bà ấy nói ngươi muốn rời kinh, bảo ta đi với ngươi."
Thương Mai ngẩn ra: “Tổ mẫu của ngươi biết ta muốn rời kinh?"
“Đúng, bà ấy biết."
“Ai nói với bà ấy?"
Loan Loan lắc đâu: “Không biết, nhưng bà lão này tính toán như thần, cho dù không có ai nói cho bà ấy biết, bà ấy cũng sẽ biết."
Thương Mai không nói gì nhưng lại biết lão thái quân có tay trong. Trong quân doanh bùng nổ bệnh cương thi, triều đình chắc chắn sẽ
vô cùng sốt ruột, tất cả các đại phu đều sẽ bị điều động đi qua đó, cho nên bà ấy suy luận Nhiếp Chính Vương chắc chắn sẽ bảo cô đi.
Nhưng việc cô không hiểu rõ là tại sao lão thái quân lại để Loan Loan đi cùng cô?
Tiêu Thác nhìn Trần Loan Loan: “Ngươi góp vui gì chứ? Mau trở về đi!"
Loan Loan rất thất vọng nhìn Tiêu Thác: “Ta vốn tưởng ngươi là người ân oán rõ ràng nhưng không ngờ ngươi cũng là kiểu người không phân biệt đúng sai. Ngươi nói Thương Mai hại Nghiêm Vinh nhưng nàng ấy có muốn như thế không? Không phải nàng ấy cũng chỉ vì muốn cứu người sao?"
“Sao ngươi biết chuyện này?" Tiêu Thác nhìn chằm chằm nàng ta.
“Tô Thanh nói với ta." Loan Loan nhanh chân bước tới kéo tay Thương Mai nói: “Tổ mẫu nói, ngươi rời kinh là cách tốt nhất, chúng ta đi thôi."
Nhưng Tiêu Thác lại kéo tay Trần Loan Loan, âm trâm nói: “Tại sao Tô Thanh lại nói cho người biết chuyện này?"
“Chuyện gì Tô Thanh cũng nói với ta." Trần Loan Loan hất tay hắn ta ra: “Dù sao ta cũng biết hết. Ngươi đi đi, không cần ngươi đi với chúng ta. Ngươi trở về nói với Vương gia, cứ nói Trần Loan Loan ta dẫn Thương Mai đi, hơn nữa trên đường đi sẽ có người do tổ mẫu ta sắp xếp bảo vệ, không ai có thể làm tổn thương chúng ta được."
“Chuyện gì Tô Thanh cũng nói với ngươi? Tại sao vậy? Tại sao hắn ta lại nói cho người biết?" Tiêu Thanh vẫn cắn chặt đề tài này không buông.
“Việc này không phải là nhờ công lao của ngươi sao? Ngươi giới thiệu Tô Thanh cho ta quen biết, đợi đến lúc hai chúng ta thành thân nhất định sẽ mời ngươi uống rượu mừng."
Tiêu Thác lạnh lùng thốt lên: “Ai thèm uống rượu mừng của các ngươi? Ngươi dẫn nàng đi đúng không? Được, có người của Trần gia các ngươi ra mặt, ta liên không hầu hạ nữa."
Hắn ta nói xong liên phất ống tay áo rời đi.
Thương Mai nhìn Loan Loan: “Hình như người đùa quá trớn thì phải? Ngay cả rượu mừng cũng nói ra luôn rồi?"
Loan Loan bực bội nói: “Không, ta không phải nói đùa với ngươi. Nếu hắn ta không cưới ta, Tô Thanh sẽ đồng ý cưới ta. Tô Thanh nói dù sao ta chỉ là muốn tìm một người để gả đi, nếu sau này hắn ta tìm được một cô nương tốt, hắn ta hưu ta là được rồi."
Bây giờ Thương Mai có tâm trạng không quan tâm đến những chuyện này, cô chỉ nhìn Loan Loan nói: “Tổ mẫu của ngươi muốn bảo vệ ta rời kinh?"
“Đi vào nói chuyện." Trần Loan Loan nhìn phía sau thấy không có người liên kéo Thương Mai đi vào phòng.
Sau khi đi vào, nàng ta đóng cửa lại, nghiêm túc nói: “Ngươi đi không được đâu. Tổ mẫu nói bây giờ Thái phi và lão phu nhân đã bố trí mai phục. Ngươi rời kinh không bao lâu sẽ gặp phải sát thủ. Mà bọn sát thủ này sẽ không lấy luôn mạng của ngươi, chỉ là ép ngươi trở lại kinh thành hoặc là bắt ngươi lại. Đến khi nào có ý chỉ hạ xuống thì bọn họ lại thả ngươi ra"
“Bọn họ bắt tay với nhau sao?" Thương Mai nhíu mày.
“Không sai, bà lão kia của nhà các ngươi là kẻ có lợi mới làm. Chắc chắn Quý thái phi đã cho bà ta lợi lộc gì rồi cho nên bà ta mới phản chiến giúp đỡ"
“Nhưng mà bọn họ có chắc chắn ý chỉ này sẽ hạ xuống không?"
“Đương nhiên là có rồi. Hoàng thái hậu là tỷ tỷ ruột của Quý thái phi. Trước kia quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm. Tổ mẫu nói Quý thái phi đã vào cung nói với hoàng thái hậu rồi. Hoàng thái hậu cũng hơi động lòng. Bây giờ tình hình càng ngày càng trầm trọng, hoàng thái hậu trước sau gì cũng sẽ hạ chỉ. Vùng dịch là do bà ta sắp xếp, một khi ngươi đi vào vùng dịch ngươi có biết hậu quả thế nào không? "
Thương Mai nghi ngờ hỏi: ‘Nếu đã như vậy, tại sao tổ mẫu của ngươi còn để ngươi đi theo ta?"
Trần Loan Loan ghé sát tai cô nói: “Tổ mẫu bảo ta nói cho ngươi biết những chuyện này, tự ngươi sẽ nghĩ ra cách."
Tác giả :
Lục Nguyệt